Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesVietUniĐăng kýĐăng Nhập
Bài viết mới
Trụ vững duyên thầy by buixuanphuong09 Today at 07:36

PHÁP VIỆN MINH ĐĂNG QUANG TĂNG NI & Đại Chúng by mytutru Today at 00:04

Hơn 3.000 bài thơ tình Phạm Bá Chiểu by phambachieu Yesterday at 22:22

Thơ Nguyên Hữu 2022 by Nguyên Hữu Yesterday at 20:15

Thơ Tú_Yên phổ nhạc by Tú_Yên tv Yesterday at 13:40

Trang thơ Tú_Yên (P2) by Tú_Yên tv Yesterday at 13:32

Một góc Quê hương by Tú_Yên tv Yesterday at 13:28

Chùm thơ "Có lẽ..." by Tú_Yên tv Yesterday at 12:32

8 chữ by Tinh Hoa Yesterday at 08:57

CHƯA TU &TU RỒI by mytutru Yesterday at 07:31

TRANG THƠ LƯU NIỆM PHƯƠNG, LÝ by buixuanphuong09 Wed 16 Oct 2024, 15:04

7 chữ by Tinh Hoa Wed 16 Oct 2024, 14:27

Lục bát by Tinh Hoa Tue 15 Oct 2024, 15:58

Trang viết cuối đời by buixuanphuong09 Tue 15 Oct 2024, 06:58

BỊ OÁNH VÌ THƠ?!!! by Phương Nguyên Sun 13 Oct 2024, 18:39

CHÍN NĂM DUYÊN by buixuanphuong09 Sun 13 Oct 2024, 12:07

Chút tâm tư by tâm an Sat 12 Oct 2024, 22:13

5-8-8-8 by Tinh Hoa Sat 12 Oct 2024, 08:37

Điển tích truyện Kiều by Trà Mi Thu 10 Oct 2024, 11:59

Cột đồng chưa xanh (2) by Cẩn Vũ Wed 09 Oct 2024, 08:28

Hoạ thơ Bác Phượng by Trà Mi Tue 08 Oct 2024, 09:54

Đường luật by Tinh Hoa Mon 07 Oct 2024, 08:36

Một cuộc di tản giáo dục lớn khỏi Việt Nam…! by Trà Mi Sun 06 Oct 2024, 07:49

Một thoáng mây bay 14 by Ai Hoa Wed 02 Oct 2024, 08:55

Lịch Âm Dương by mytutru Tue 01 Oct 2024, 17:15

5 chữ by Tinh Hoa Tue 01 Oct 2024, 01:24

LỀU THƠ NHẠC by Thiên Hùng Sun 29 Sep 2024, 11:52

DỤNG PHÁP Ở ĐỜI by mytutru Sun 29 Sep 2024, 01:44

Chúc mừng sinh nhật Cẩn Vũ by Ai Hoa Fri 27 Sep 2024, 09:30

SƯ TOẠI KHANH (những bài giảng nên nghe) by mytutru Fri 27 Sep 2024, 09:27

Tự điển
* Tự Điển Hồ Ngọc Đức



* Tự Điển Hán Việt
Hán Việt
Thư viện nhạc phổ
Tân nhạc ♫
Nghe Nhạc
Cải lương, Hài kịch
Truyện Audio
Âm Dương Lịch
Ho Ngoc Duc's Lunar Calendar
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu

Share | 
 

 Truyện xưa - Ái Hoa

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1 ... 15 ... 26, 27, 28 ... 38 ... 50  Next
Tác giảThông điệp
Phương Nguyên

Phương Nguyên

Tổng số bài gửi : 4877
Registration date : 23/03/2013

Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa   Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 I_icon13Sat 05 Jan 2019, 13:54

Ai Hoa đã viết:
Phương Nguyên đã viết:
Trăng đã viết:
Vo_thuong đã viết:
Ui
Ghê zdậy ha Tỷ T
Đệ thấy máu là xỉu gồi
Có cắt được ai đâu
Nghĩ tới máu là run khiếp
pale
ừa , ghê lắm đó đệ, bà ngoại tỷ kể Hạng Vương treo cái đầu Ngu Cơ bên hông ngựa, chạy đi cái đầu cứ lúc lắc lúc lắc á, lol2

Thầy bẩu Hạng Vũ hong phải là Địa thần mờ. Có nghĩa là HV hong có cắt đầu Ngu Cơ đó hai chị em :whisper:


Rán đợi nghe kể tiếp thì biết muh!  :jj:

Rán tới teo tóp rùi thầy ui
Về Đầu Trang Go down
Ai Hoa

Ai Hoa

Tổng số bài gửi : 10598
Registration date : 23/11/2007

Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa   Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 I_icon13Mon 07 Jan 2019, 08:47

Phương Nguyên đã viết:
Ai Hoa đã viết:
Phương Nguyên đã viết:
Trăng đã viết:
Vo_thuong đã viết:
Ui
Ghê zdậy ha Tỷ T
Đệ thấy máu là xỉu gồi
Có cắt được ai đâu
Nghĩ tới máu là run khiếp
pale
ừa , ghê lắm đó đệ, bà ngoại tỷ kể Hạng Vương treo cái đầu Ngu Cơ bên hông ngựa, chạy đi cái đầu cứ lúc lắc lúc lắc á, lol2

Thầy bẩu Hạng Vũ hong phải là Địa thần mờ. Có nghĩa là HV hong có cắt đầu Ngu Cơ đó hai chị em :whisper:


Rán đợi nghe kể tiếp thì biết muh!  :jj:

Rán tới teo tóp rùi thầy ui

teo trên thì phình dưới hở? :fun1:

Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 Teotop10

_________________________
Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 Love10

Sông rồi cạn, núi rồi mòn
Thân về cát bụi, tình còn hư không
Về Đầu Trang Go down
Ai Hoa

Ai Hoa

Tổng số bài gửi : 10598
Registration date : 23/11/2007

Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa   Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 I_icon13Mon 07 Jan 2019, 08:52

Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương

Một đêm này, trăng vắng sao thưa, gió lạnh gào thét. Trong tiếng hát nước Sở bốn bề, Hạng Vũ lòng dạ đau đớn mai táng Ngu Cơ. Tây Sở Bá Vương khét tiếng một thời không ai bì nổi lúc này tàn tạ khắp người thương tích. Nhìn doanh trại trống rỗng, lòng ông hiểu rõ thế lớn đã qua đi, không còn đủ sức để xoay chuyển thời thế nữa, bèn nhảy lên ngựa Ô Truy, suốt đêm đột phá vòng vây chạy về phía nam.

Lúc này, sau lưng ông chỉ còn có 800 kỵ binh. Đến lúc trời sáng, quân Hán phát hiện Hạng Vũ trốn thoát, Hàn Tín lập tức cử Quán Anh dẫn theo 5000 kỵ binh đuổi theo. Lưu Bang đưa ra giải thưởng, không kể là ai chỉ cần kẻ đó lấy được đầu của Hạng Vũ sẽ được ban đất phong hầu.

Hạng Vũ chạy mãi về hướng Đông Nam, dọc đường không ngừng hao binh tổn tướng. Sau khi vượt qua sông Hoài, quân kỵ bên cạnh chỉ còn hơn trăm người. Hạng Vũ đi đến Âm Lăng thì lạc đường, hỏi một cụ già làm ruộng. Cụ già nói dối, bảo ông đi qua bên trái. Hạng Vương rẽ qua bên trái, sa vào trong đồng lầy, nên quân Hán rất mau đã đuổi kịp họ. Sau một phen giao tranh, Hạng Vũ lại đột phá được vòng vây, bấy giờ chỉ còn 28 kỵ binh. Quân Hán đuổi theo sau có đến mấy nghìn người ngựa.

Hạng Vũ tự liệu chẳng thoát được, bảo với 28 kỵ binh không màng đến cái chết vẫn một lòng theo mình rằng: “Ta từ lúc dấy binh chống lại nhà Tần đến nay đã tám năm trời, thân trải qua hơn bảy mươi trận chiến, ai chống cự thì bị đánh bại, đánh đâu thì họ phải chịu phục, chưa từng thua chạy bao giờ. Rốt cuộc xưng bá thiên hạ. Thế mà nay phải chịu khốn khổ ở đây, đó là trời muốn diệt ta, chứ không phải tội ta đánh không giỏi. Ngày nay thế nào cũng chết, ta nguyện vì các ngươi quyết chiến, nhất định phải thắng ba lần, vì các ngươi, phá vòng vây, chém tướng, chặt cờ, để chứng minh lời của ta không phải nói khoác”.

Binh mã của quân Hán chẳng mấy chốc đã đuổi đến kịp, vây chặt lấy Hạng Vũ và 28 vị tráng sĩ dưới trướng của ông. Hạng Vũ điềm tĩnh như thường, chỉ huy người ngựa đánh ra từ bốn phía, hẹn họp nhau dưới sườn núi đối diện. Hạng Vũ dẫn đầu xông vào quân Hán, chém chết một viên tướng Hán trước mặt. Quân Hán bao vây Hạng Vũ vào giữa.

Hạng Vũ trong vòng vây tả xung hữu đột, phóng ngựa tung hoành, chỉ một lúc đã giết thêm một viên tướng Hán cùng mấy chục binh mã. Lúc này tướng sĩ của ông bị quân Hán cắt thành ba đội, lần lượt bị vây kín tầng tầng lớp lớp. Nhưng Hạng Vũ vào ra như chốn không người, chém chết mấy tướng lĩnh và vô số quân Hán, cuối cùng khi các tướng sĩ hội lại đếm thấy chỉ mất hai kỵ binh mà thôi.

Quân Hán bị sự dũng mãnh của Hạng Vũ làm dọa cho kinh hồn bạt vía, đều không dám lại gần, trơ mắt nhìn Hạng Vũ cùng tướng sĩ của ông đột phá vòng vây mà đi. Hạng Vương một đường chạy về phía Nam, chạy mãi cho đến bờ sông Ô Giang thì cùng đường. Có người đình trưởng Ô Giang chèo một con thuyền nhỏ đến đón, xin Hạng Vương lên thuyền vượt sông, về Giang Đông đợi thời cơ làm lại từ đầu.

Hạng Vũ nhìn nước sông cuồn cuộn, nói với đình trưởng rằng: “Trời hại ta, ta vượt qua sông làm gì! Năm xưa, ta cùng tám ngàn con em Giang Đông vượt Trường Giang tây chinh thiên hạ, nay không còn lấy một người trở về! Dù cho các bậc cha anh ở Giang Đông thương ta, cho ta làm vương, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào mà thấy họ nữa. Dù họ không nói, Vũ này há chẳng thẹn trong lòng sao?”

Hạng Vũ từ chối ý tốt của đình trưởng, nhất quyết không chịu lên thuyền. Ông đưa con ngựa Ô Truy của mình cho vị đình trưởng, nói: “Ta biết ông là bậc trưởng giả, ta cưỡi con ngựa này, năm năm nay đi đến đâu cũng vô địch, thường một ngày đi ngàn dặm, ta không nỡ giết, xin biếu ông”.

Quân Hán đến, Hạng Vương sai kỵ binh đều xuống ngựa đi bộ, cầm khí giới ngắn để tiếp chiến. Hai bên đánh nhau trực diện, một mình Hạng Vũ giết mấy trăm quân, thân bị hơn 10 vết thương. Bỗng nhiên, Hạng Vũ nhìn thấy một hình bóng quen thuộc trong quân Hán, ông ngừng tay, nói: “Nhà ngươi không phải là Lữ Mã Đồng, người bạn cũ của ta đó sao?“.

Lữ Mã Đồng xấu hổ cúi gầm mặt xuống, Hạng Vũ nói tiếp: “Nghe nói Hán Vương lấy nghìn vàng và chức Vạn hộ hầu để mua cái đầu của ta, thế thì ta sẽ tặng cái đầu này cho ông làm lễ vật vậy!“. Nói xong liền lấy gươm đâm vào cổ tự vẫn. Anh hùng một đời chí lớn tranh đoạt thiên hạ đã kết thúc cuộc đời oanh liệt của mình như vậy đó, cũng đã kết thúc cục diện hỗn chiến Hán Sở tranh hùng.

(Nguồn: Đại Kỷ Nguyên)


_________________________
Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 Love10

Sông rồi cạn, núi rồi mòn
Thân về cát bụi, tình còn hư không
Về Đầu Trang Go down
Trăng



Tổng số bài gửi : 1841
Registration date : 23/04/2014

Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa   Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 I_icon13Tue 08 Jan 2019, 09:34

Ai Hoa đã viết:
Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương

Một đêm này, trăng vắng sao thưa, gió lạnh gào thét. Trong tiếng hát nước Sở bốn bề, Hạng Vũ lòng dạ đau đớn mai táng Ngu Cơ. Tây Sở Bá Vương khét tiếng một thời không ai bì nổi lúc này tàn tạ khắp người thương tích. Nhìn doanh trại trống rỗng, lòng ông hiểu rõ thế lớn đã qua đi, không còn đủ sức để xoay chuyển thời thế nữa, bèn nhảy lên ngựa Ô Truy, suốt đêm đột phá vòng vây chạy về phía nam.

Lúc này, sau lưng ông chỉ còn có 800 kỵ binh. Đến lúc trời sáng, quân Hán phát hiện Hạng Vũ trốn thoát, Hàn Tín lập tức cử Quán Anh dẫn theo 5000 kỵ binh đuổi theo. Lưu Bang đưa ra giải thưởng, không kể là ai chỉ cần kẻ đó lấy được đầu của Hạng Vũ sẽ được ban đất phong hầu.

Hạng Vũ chạy mãi về hướng Đông Nam, dọc đường không ngừng hao binh tổn tướng. Sau khi vượt qua sông Hoài, quân kỵ bên cạnh chỉ còn hơn trăm người. Hạng Vũ đi đến Âm Lăng thì lạc đường, hỏi một cụ già làm ruộng. Cụ già nói dối, bảo ông đi qua bên trái. Hạng Vương rẽ qua bên trái, sa vào trong đồng lầy, nên quân Hán rất mau đã đuổi kịp họ. Sau một phen giao tranh, Hạng Vũ lại đột phá được vòng vây, bấy giờ chỉ còn 28 kỵ binh. Quân Hán đuổi theo sau có đến mấy nghìn người ngựa.

Hạng Vũ tự liệu chẳng thoát được, bảo với 28 kỵ binh không màng đến cái chết vẫn một lòng theo mình rằng: “Ta từ lúc dấy binh chống lại nhà Tần đến nay đã tám năm trời, thân trải qua hơn bảy mươi trận chiến, ai chống cự thì bị đánh bại, đánh đâu thì họ phải chịu phục, chưa từng thua chạy bao giờ. Rốt cuộc xưng bá thiên hạ. Thế mà nay phải chịu khốn khổ ở đây, đó là trời muốn diệt ta, chứ không phải tội ta đánh không giỏi. Ngày nay thế nào cũng chết, ta nguyện vì các ngươi quyết chiến, nhất định phải thắng ba lần, vì các ngươi, phá vòng vây, chém tướng, chặt cờ, để chứng minh lời của ta không phải nói khoác”.

Binh mã của quân Hán chẳng mấy chốc đã đuổi đến kịp, vây chặt lấy Hạng Vũ và 28 vị tráng sĩ dưới trướng của ông. Hạng Vũ điềm tĩnh như thường, chỉ huy người ngựa đánh ra từ bốn phía, hẹn họp nhau dưới sườn núi đối diện. Hạng Vũ dẫn đầu xông vào quân Hán, chém chết một viên tướng Hán trước mặt. Quân Hán bao vây Hạng Vũ vào giữa.

Hạng Vũ trong vòng vây tả xung hữu đột, phóng ngựa tung hoành, chỉ một lúc đã giết thêm một viên tướng Hán cùng mấy chục binh mã. Lúc này tướng sĩ của ông bị quân Hán cắt thành ba đội, lần lượt bị vây kín tầng tầng lớp lớp. Nhưng Hạng Vũ vào ra như chốn không người, chém chết mấy tướng lĩnh và vô số quân Hán, cuối cùng khi các tướng sĩ hội lại đếm thấy chỉ mất hai kỵ binh mà thôi.

Quân Hán bị sự dũng mãnh của Hạng Vũ làm dọa cho kinh hồn bạt vía, đều không dám lại gần, trơ mắt nhìn Hạng Vũ cùng tướng sĩ của ông đột phá vòng vây mà đi. Hạng Vương một đường chạy về phía Nam, chạy mãi cho đến bờ sông Ô Giang thì cùng đường. Có người đình trưởng Ô Giang chèo một con thuyền nhỏ đến đón, xin Hạng Vương lên thuyền vượt sông, về Giang Đông đợi thời cơ làm lại từ đầu.

Hạng Vũ nhìn nước sông cuồn cuộn, nói với đình trưởng rằng: “Trời hại ta, ta vượt qua sông làm gì! Năm xưa, ta cùng tám ngàn con em Giang Đông vượt Trường Giang tây chinh thiên hạ, nay không còn lấy một người trở về! Dù cho các bậc cha anh ở Giang Đông thương ta, cho ta làm vương, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào mà thấy họ nữa. Dù họ không nói, Vũ này há chẳng thẹn trong lòng sao?”

Hạng Vũ từ chối ý tốt của đình trưởng, nhất quyết không chịu lên thuyền. Ông đưa con ngựa Ô Truy của mình cho vị đình trưởng, nói: “Ta biết ông là bậc trưởng giả, ta cưỡi con ngựa này, năm năm nay đi đến đâu cũng vô địch, thường một ngày đi ngàn dặm, ta không nỡ giết, xin biếu ông”.

Quân Hán đến, Hạng Vương sai kỵ binh đều xuống ngựa đi bộ, cầm khí giới ngắn để tiếp chiến. Hai bên đánh nhau trực diện, một mình Hạng Vũ giết mấy trăm quân, thân bị hơn 10 vết thương. Bỗng nhiên, Hạng Vũ nhìn thấy một hình bóng quen thuộc trong quân Hán, ông ngừng tay, nói: “Nhà ngươi không phải là Lữ Mã Đồng, người bạn cũ của ta đó sao?“.

Lữ Mã Đồng xấu hổ cúi gầm mặt xuống, Hạng Vũ nói tiếp: “Nghe nói Hán Vương lấy nghìn vàng và chức Vạn hộ hầu để mua cái đầu của ta, thế thì ta sẽ tặng cái đầu này cho ông làm lễ vật vậy!“. Nói xong liền lấy gươm đâm vào cổ tự vẫn. Anh hùng một đời chí lớn tranh đoạt thiên hạ đã kết thúc cuộc đời oanh liệt của mình như vậy đó, cũng đã kết thúc cục diện hỗn chiến Hán Sở tranh hùng.

(Nguồn: Đại Kỷ Nguyên)


" Tại trời muốn diệt chứ ko phải ta dở.. " Hạng Vương cũng lẻo lự qúa Thầy .
Về Đầu Trang Go down
Ai Hoa

Ai Hoa

Tổng số bài gửi : 10598
Registration date : 23/11/2007

Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa   Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 I_icon13Tue 08 Jan 2019, 11:42

Trăng đã viết:
Ai Hoa đã viết:
Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương

Một đêm này, trăng vắng sao thưa, gió lạnh gào thét. Trong tiếng hát nước Sở bốn bề, Hạng Vũ lòng dạ đau đớn mai táng Ngu Cơ. Tây Sở Bá Vương khét tiếng một thời không ai bì nổi lúc này tàn tạ khắp người thương tích. Nhìn doanh trại trống rỗng, lòng ông hiểu rõ thế lớn đã qua đi, không còn đủ sức để xoay chuyển thời thế nữa, bèn nhảy lên ngựa Ô Truy, suốt đêm đột phá vòng vây chạy về phía nam.

Lúc này, sau lưng ông chỉ còn có 800 kỵ binh. Đến lúc trời sáng, quân Hán phát hiện Hạng Vũ trốn thoát, Hàn Tín lập tức cử Quán Anh dẫn theo 5000 kỵ binh đuổi theo. Lưu Bang đưa ra giải thưởng, không kể là ai chỉ cần kẻ đó lấy được đầu của Hạng Vũ sẽ được ban đất phong hầu.

Hạng Vũ chạy mãi về hướng Đông Nam, dọc đường không ngừng hao binh tổn tướng. Sau khi vượt qua sông Hoài, quân kỵ bên cạnh chỉ còn hơn trăm người. Hạng Vũ đi đến Âm Lăng thì lạc đường, hỏi một cụ già làm ruộng. Cụ già nói dối, bảo ông đi qua bên trái. Hạng Vương rẽ qua bên trái, sa vào trong đồng lầy, nên quân Hán rất mau đã đuổi kịp họ. Sau một phen giao tranh, Hạng Vũ lại đột phá được vòng vây, bấy giờ chỉ còn 28 kỵ binh. Quân Hán đuổi theo sau có đến mấy nghìn người ngựa.

Hạng Vũ tự liệu chẳng thoát được, bảo với 28 kỵ binh không màng đến cái chết vẫn một lòng theo mình rằng: “Ta từ lúc dấy binh chống lại nhà Tần đến nay đã tám năm trời, thân trải qua hơn bảy mươi trận chiến, ai chống cự thì bị đánh bại, đánh đâu thì họ phải chịu phục, chưa từng thua chạy bao giờ. Rốt cuộc xưng bá thiên hạ. Thế mà nay phải chịu khốn khổ ở đây, đó là trời muốn diệt ta, chứ không phải tội ta đánh không giỏi. Ngày nay thế nào cũng chết, ta nguyện vì các ngươi quyết chiến, nhất định phải thắng ba lần, vì các ngươi, phá vòng vây, chém tướng, chặt cờ, để chứng minh lời của ta không phải nói khoác”.

Binh mã của quân Hán chẳng mấy chốc đã đuổi đến kịp, vây chặt lấy Hạng Vũ và 28 vị tráng sĩ dưới trướng của ông. Hạng Vũ điềm tĩnh như thường, chỉ huy người ngựa đánh ra từ bốn phía, hẹn họp nhau dưới sườn núi đối diện. Hạng Vũ dẫn đầu xông vào quân Hán, chém chết một viên tướng Hán trước mặt. Quân Hán bao vây Hạng Vũ vào giữa.

Hạng Vũ trong vòng vây tả xung hữu đột, phóng ngựa tung hoành, chỉ một lúc đã giết thêm một viên tướng Hán cùng mấy chục binh mã. Lúc này tướng sĩ của ông bị quân Hán cắt thành ba đội, lần lượt bị vây kín tầng tầng lớp lớp. Nhưng Hạng Vũ vào ra như chốn không người, chém chết mấy tướng lĩnh và vô số quân Hán, cuối cùng khi các tướng sĩ hội lại đếm thấy chỉ mất hai kỵ binh mà thôi.

Quân Hán bị sự dũng mãnh của Hạng Vũ làm dọa cho kinh hồn bạt vía, đều không dám lại gần, trơ mắt nhìn Hạng Vũ cùng tướng sĩ của ông đột phá vòng vây mà đi. Hạng Vương một đường chạy về phía Nam, chạy mãi cho đến bờ sông Ô Giang thì cùng đường. Có người đình trưởng Ô Giang chèo một con thuyền nhỏ đến đón, xin Hạng Vương lên thuyền vượt sông, về Giang Đông đợi thời cơ làm lại từ đầu.

Hạng Vũ nhìn nước sông cuồn cuộn, nói với đình trưởng rằng: “Trời hại ta, ta vượt qua sông làm gì! Năm xưa, ta cùng tám ngàn con em Giang Đông vượt Trường Giang tây chinh thiên hạ, nay không còn lấy một người trở về! Dù cho các bậc cha anh ở Giang Đông thương ta, cho ta làm vương, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào mà thấy họ nữa. Dù họ không nói, Vũ này há chẳng thẹn trong lòng sao?”

Hạng Vũ từ chối ý tốt của đình trưởng, nhất quyết không chịu lên thuyền. Ông đưa con ngựa Ô Truy của mình cho vị đình trưởng, nói: “Ta biết ông là bậc trưởng giả, ta cưỡi con ngựa này, năm năm nay đi đến đâu cũng vô địch, thường một ngày đi ngàn dặm, ta không nỡ giết, xin biếu ông”.

Quân Hán đến, Hạng Vương sai kỵ binh đều xuống ngựa đi bộ, cầm khí giới ngắn để tiếp chiến. Hai bên đánh nhau trực diện, một mình Hạng Vũ giết mấy trăm quân, thân bị hơn 10 vết thương. Bỗng nhiên, Hạng Vũ nhìn thấy một hình bóng quen thuộc trong quân Hán, ông ngừng tay, nói: “Nhà ngươi không phải là Lữ Mã Đồng, người bạn cũ của ta đó sao?“.

Lữ Mã Đồng xấu hổ cúi gầm mặt xuống, Hạng Vũ nói tiếp: “Nghe nói Hán Vương lấy nghìn vàng và chức Vạn hộ hầu để mua cái đầu của ta, thế thì ta sẽ tặng cái đầu này cho ông làm lễ vật vậy!“. Nói xong liền lấy gươm đâm vào cổ tự vẫn. Anh hùng một đời chí lớn tranh đoạt thiên hạ đã kết thúc cuộc đời oanh liệt của mình như vậy đó, cũng đã kết thúc cục diện hỗn chiến Hán Sở tranh hùng.

(Nguồn: Đại Kỷ Nguyên)


" Tại trời muốn diệt chứ ko phải ta dở.. " Hạng Vương cũng lẻo lự qúa Thầy .

Tội nghiệp ông Trời, chuyện gì cũng bị người ta đổ thừa!

_________________________
Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 Love10

Sông rồi cạn, núi rồi mòn
Thân về cát bụi, tình còn hư không
Về Đầu Trang Go down
Ai Hoa

Ai Hoa

Tổng số bài gửi : 10598
Registration date : 23/11/2007

Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa   Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 I_icon13Fri 11 Jan 2019, 11:18

KỲ DUYÊN HOA QUỐC

Ở động Sơn La tỉnh Hưng Hoá có Chu Sinh là người mồ côi cha mẹ từ lúc mới lọt lòng. Người chú ruột đem về nuôi nấng, đến tám tuổi thì cho đi học. Tuy thiên tư sáng láng nhưng bản tính rất lười, nhà chú nghèo mà chàng chẳng muốn cất nhắc tay chân làm gì cả, chỉ việc sáng đến trường tối về nằm khoèo.

Đến năm mười chín, vẫn ở nhà chú. Người thím lấy làm chán, nhân chồng đi vắng, ngày hai buổi để phần cơm nồi nhẵn bát không, lại còn mắng nhiếc đủ điều. Bất đắc dĩ Chu Sinh phải cắp sách trở về nhà cũ của cha mẹ. Căn nhà này đóng cửa bỏ không từ mươi chín năm nay, trong đầy cỏ rậm, ngoài toàn chông gai. Rẽ cỏ vào nhà chỉ thấy một chiếc ghế gỗ mọt, một chiếc giường xiêu và nửa manh chiếu rách. Chàng đặt sách trên ghế, ngả lưng xuống giường, chẳng buồn rầu oán hận.

Chiều hôm ấy chú về nhà, thím đặt điều kết tội. Chú tuy biết nhưng nể vợ nên giả vờ giận cháu nói:
_ Nó lười biếng như thế, ai hơi đâu mà nuôi cho. Không cần gọi, tự nó sẽ bò về.

Lại hỏi:
_ Nó đi mấy ngày rồi?

Thím đáp:
_ Hơn hai ngày rồi.

Người chú làm thinh, ăn cơm rồi đi ngủ. Đến đêm khuya thanh vắng mới lén đem tiền gạo đến nhà cũ anh mình cho Chu Sinh và dặn:
_ Vài ngày nữa thím nguôi giận thì cháu lại về.

Sinh vâng dạ, nhưng ba hôm sau cũng không về.

Người chú lại đến nói:
_ Thím đã nguôi giận sao cháu chưa về? Tiền gạo chú mang cho hôm nọ chừ đã hết, nhà chú nghèo lấy gì cung cấp mãi được? Cổ nhân có câu: thêm người thêm bát thêm đũa, nhà chú thêm cháu ăn chẳng tốn kém gì. Cháu cố chấp thế này định làm ma đói sao? Anh chị mất đi còn cháu là giọt máu để lại, không nên tự hoại thân như thế!

Chu Sinh lại hẹn ba ngày nữa, nhưng hết hẹn cũng không về. Người chú đến gọi ba bốn lần nữa mà Sinh chỉ khất lần. Chú giận vừa khóc vừa nói:
_ Mày mê muội thế, ta đành mặc ý mày thôi. Từ nay ta không đến nữa, mà cũng chẳng có gì cho đâu!

Nói xong chú bỏ về. Sinh đành nhịn đói đi ngủ.


_________________________
Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 Love10

Sông rồi cạn, núi rồi mòn
Thân về cát bụi, tình còn hư không
Về Đầu Trang Go down
mytutru

mytutru

Tổng số bài gửi : 11356
Registration date : 08/08/2009

Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa   Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 I_icon13Fri 11 Jan 2019, 11:33

Ai Hoa đã viết:
KỲ DUYÊN HOA QUỐC

Ở động Sơn La tỉnh Hưng Hoá có Chu Sinh là người mồ côi cha mẹ từ lúc mới lọt lòng. Người chú ruột đem về nuôi nấng, đến tám tuổi thì cho đi học. Tuy thiên tư sáng láng nhưng bản tính rất lười, nhà chú ngheo mà chàng chẳng muốn cất nhắc tay chân làm gì cả, chỉ việc sáng đến trường tối về nằm khoèo.

Đến năm mười chín, vẫn ở nhà chú. Người thím lấy làm chán, nhân chồng đi vắng, ngày hai buổi để phần cơm nồi nhẵn bát không, lại còn mắng nhiếc đủ điều. Bất đắc dĩ Chu Sinh phải cắp sách trở về nhà cũ của cha mẹ. Căn nhà này đóng cửa bỏ không từ mươi chín năm nay, trong đầy cỏ rậm, ngoài toàn chông gai. Rẽ cỏ vào nhà chỉ thấy một chiếc ghế gỗ mọt, một chiếc giường xiêu và nửa manh chiếu rách. Chàng đặt sách trên ghế, ngả lưng xuống giường, chẳng buồn rầu oán hận.

Chiều hôm ấy chú về nhà, thím đặt điều kết tội. Chú tuy biết nhưng nể vợ nên giả vờ giận cháu nói:
_ Nó lười biếng như thế, ai hơi đâu mà nuôi cho. Không cần gọi, tự nó sẽ bò về.

Lại hỏi:
_ Nó đi mấy ngày rồi?

Thím đáp:
_ Hơn hai ngày rồi.

Người chú làm thinh, ăn cơm rồi đi ngủ. Đến đêm khuya thanh vắng mới lén đem tiền gạo đến nhà cũ anh mình cho Chu Sinh và dặn:
_ Vài ngày nữa thím nguôi giận thì cháu lại về.

Sinh vâng dạ, nhưng ba hôm sau cũng không về.

Người chú lại đến nói:
_ Thím đã nguôi giận sao cháu chưa về? Tiền gạo chú mang cho hôm nọ chừ đã hết, nhà chú nghèo lấy gì cung cấp mãi được? Cổ nhân có câu: thêm người thêm bát thêm đũa, nhà chú thêm cháu ăn chẳng tốn kém gì. Cháu cố chấp thế này định làm ma đói sao? Anh chị mất đi còn cháu là giọt máu để lại, không nên tự hoại thân như thế!

Chu Sinh lại hẹn ba ngày nữa, nhưng hết hẹn cũng không về. Người chú đến gọi ba bốn lần nữa mà Sinh chỉ khất lần. Chú giận vừa khóc vừa nói:
_ Mày mê muội thế, ta đành mặc ý mày thôi. Từ nay ta không đến nữa, mà cũng chẳng có gì cho đâu!

Nói xong chú bỏ về. Sinh đành nhịn đói đi ngủ.


Tội nghiệp cho người chú quá Thầy ạ 
Sống mà không có tánh hòa đồng,lại thêm tự ái.! cũng khó xử lắm 
Khổ bệnh cô thân độc chiếc rồi sẽ thức tỉnh ngay thôi.. 
Mytutru cảm ơn bài viết rất hay của thầy  pls  hearts
Về Đầu Trang Go down
http://<marquee>mytutru_welcome.. tứ trụ kính chúc T
Ai Hoa

Ai Hoa

Tổng số bài gửi : 10598
Registration date : 23/11/2007

Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa   Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 I_icon13Fri 11 Jan 2019, 12:03

mytutru đã viết:
Ai Hoa đã viết:
KỲ DUYÊN HOA QUỐC

Ở động Sơn La tỉnh Hưng Hoá có Chu Sinh là người mồ côi cha mẹ từ lúc mới lọt lòng. Người chú ruột đem về nuôi nấng, đến tám tuổi thì cho đi học. Tuy thiên tư sáng láng nhưng bản tính rất lười, nhà chú ngheo mà chàng chẳng muốn cất nhắc tay chân làm gì cả, chỉ việc sáng đến trường tối về nằm khoèo.

Đến năm mười chín, vẫn ở nhà chú. Người thím lấy làm chán, nhân chồng đi vắng, ngày hai buổi để phần cơm nồi nhẵn bát không, lại còn mắng nhiếc đủ điều. Bất đắc dĩ Chu Sinh phải cắp sách trở về nhà cũ của cha mẹ. Căn nhà này đóng cửa bỏ không từ mươi chín năm nay, trong đầy cỏ rậm, ngoài toàn chông gai. Rẽ cỏ vào nhà chỉ thấy một chiếc ghế gỗ mọt, một chiếc giường xiêu và nửa manh chiếu rách. Chàng đặt sách trên ghế, ngả lưng xuống giường, chẳng buồn rầu oán hận.

Chiều hôm ấy chú về nhà, thím đặt điều kết tội. Chú tuy biết nhưng nể vợ nên giả vờ giận cháu nói:
_ Nó lười biếng như thế, ai hơi đâu mà nuôi cho. Không cần gọi, tự nó sẽ bò về.

Lại hỏi:
_ Nó đi mấy ngày rồi?

Thím đáp:
_ Hơn hai ngày rồi.

Người chú làm thinh, ăn cơm rồi đi ngủ. Đến đêm khuya thanh vắng mới lén đem tiền gạo đến nhà cũ anh mình cho Chu Sinh và dặn:
_ Vài ngày nữa thím nguôi giận thì cháu lại về.

Sinh vâng dạ, nhưng ba hôm sau cũng không về.

Người chú lại đến nói:
_ Thím đã nguôi giận sao cháu chưa về? Tiền gạo chú mang cho hôm nọ chừ đã hết, nhà chú nghèo lấy gì cung cấp mãi được? Cổ nhân có câu: thêm người thêm bát thêm đũa, nhà chú thêm cháu ăn chẳng tốn kém gì. Cháu cố chấp thế này định làm ma đói sao? Anh chị mất đi còn cháu là giọt máu để lại, không nên tự hoại thân như thế!

Chu Sinh lại hẹn ba ngày nữa, nhưng hết hẹn cũng không về. Người chú đến gọi ba bốn lần nữa mà Sinh chỉ khất lần. Chú giận vừa khóc vừa nói:
_ Mày mê muội thế, ta đành mặc ý mày thôi. Từ nay ta không đến nữa, mà cũng chẳng có gì cho đâu!

Nói xong chú bỏ về. Sinh đành nhịn đói đi ngủ.


Tội nghiệp cho người chú quá Thầy ạ 
Sống mà không có tánh hòa đồng,lại thêm tự ái.! cũng khó xử lắm 
Khổ bệnh cô thân độc chiếc rồi sẽ thức tỉnh ngay thôi.. 
Mytutru cảm ơn bài viết rất hay của thầy  pls  hearts

Ở một mình mới mong gặp ... tiên chứ :jjj:

_________________________
Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 Love10

Sông rồi cạn, núi rồi mòn
Thân về cát bụi, tình còn hư không
Về Đầu Trang Go down
Trà Mi

Trà Mi

Tổng số bài gửi : 7179
Registration date : 01/04/2011

Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa   Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 I_icon13Mon 14 Jan 2019, 08:32

Ai Hoa đã viết:
mytutru đã viết:
Ai Hoa đã viết:
KỲ DUYÊN HOA QUỐC

Ở động Sơn La tỉnh Hưng Hoá có Chu Sinh là người mồ côi cha mẹ từ lúc mới lọt lòng. Người chú ruột đem về nuôi nấng, đến tám tuổi thì cho đi học. Tuy thiên tư sáng láng nhưng bản tính rất lười, nhà chú ngheo mà chàng chẳng muốn cất nhắc tay chân làm gì cả, chỉ việc sáng đến trường tối về nằm khoèo.

Đến năm mười chín, vẫn ở nhà chú. Người thím lấy làm chán, nhân chồng đi vắng, ngày hai buổi để phần cơm nồi nhẵn bát không, lại còn mắng nhiếc đủ điều. Bất đắc dĩ Chu Sinh phải cắp sách trở về nhà cũ của cha mẹ. Căn nhà này đóng cửa bỏ không từ mươi chín năm nay, trong đầy cỏ rậm, ngoài toàn chông gai. Rẽ cỏ vào nhà chỉ thấy một chiếc ghế gỗ mọt, một chiếc giường xiêu và nửa manh chiếu rách. Chàng đặt sách trên ghế, ngả lưng xuống giường, chẳng buồn rầu oán hận.

Chiều hôm ấy chú về nhà, thím đặt điều kết tội. Chú tuy biết nhưng nể vợ nên giả vờ giận cháu nói:
_ Nó lười biếng như thế, ai hơi đâu mà nuôi cho. Không cần gọi, tự nó sẽ bò về.

Lại hỏi:
_ Nó đi mấy ngày rồi?

Thím đáp:
_ Hơn hai ngày rồi.

Người chú làm thinh, ăn cơm rồi đi ngủ. Đến đêm khuya thanh vắng mới lén đem tiền gạo đến nhà cũ anh mình cho Chu Sinh và dặn:
_ Vài ngày nữa thím nguôi giận thì cháu lại về.

Sinh vâng dạ, nhưng ba hôm sau cũng không về.

Người chú lại đến nói:
_ Thím đã nguôi giận sao cháu chưa về? Tiền gạo chú mang cho hôm nọ chừ đã hết, nhà chú nghèo lấy gì cung cấp mãi được? Cổ nhân có câu: thêm người thêm bát thêm đũa, nhà chú thêm cháu ăn chẳng tốn kém gì. Cháu cố chấp thế này định làm ma đói sao? Anh chị mất đi còn cháu là giọt máu để lại, không nên tự hoại thân như thế!

Chu Sinh lại hẹn ba ngày nữa, nhưng hết hẹn cũng không về. Người chú đến gọi ba bốn lần nữa mà Sinh chỉ khất lần. Chú giận vừa khóc vừa nói:
_ Mày mê muội thế, ta đành mặc ý mày thôi. Từ nay ta không đến nữa, mà cũng chẳng có gì cho đâu!

Nói xong chú bỏ về. Sinh đành nhịn đói đi ngủ.


Tội nghiệp cho người chú quá Thầy ạ 
Sống mà không có tánh hòa đồng,lại thêm tự ái.! cũng khó xử lắm 
Khổ bệnh cô thân độc chiếc rồi sẽ thức tỉnh ngay thôi.. 
Mytutru cảm ơn bài viết rất hay của thầy  pls  hearts

Ở một mình mới mong gặp ... tiên chứ  :jjj:

Dzị thầy có gặp tiên hôn? :laughing:
Về Đầu Trang Go down
Ai Hoa

Ai Hoa

Tổng số bài gửi : 10598
Registration date : 23/11/2007

Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa   Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 I_icon13Mon 14 Jan 2019, 14:40

Trà Mi đã viết:
Ai Hoa đã viết:
mytutru đã viết:
Ai Hoa đã viết:
KỲ DUYÊN HOA QUỐC

Ở động Sơn La tỉnh Hưng Hoá có Chu Sinh là người mồ côi cha mẹ từ lúc mới lọt lòng. Người chú ruột đem về nuôi nấng, đến tám tuổi thì cho đi học. Tuy thiên tư sáng láng nhưng bản tính rất lười, nhà chú ngheo mà chàng chẳng muốn cất nhắc tay chân làm gì cả, chỉ việc sáng đến trường tối về nằm khoèo.

Đến năm mười chín, vẫn ở nhà chú. Người thím lấy làm chán, nhân chồng đi vắng, ngày hai buổi để phần cơm nồi nhẵn bát không, lại còn mắng nhiếc đủ điều. Bất đắc dĩ Chu Sinh phải cắp sách trở về nhà cũ của cha mẹ. Căn nhà này đóng cửa bỏ không từ mươi chín năm nay, trong đầy cỏ rậm, ngoài toàn chông gai. Rẽ cỏ vào nhà chỉ thấy một chiếc ghế gỗ mọt, một chiếc giường xiêu và nửa manh chiếu rách. Chàng đặt sách trên ghế, ngả lưng xuống giường, chẳng buồn rầu oán hận.

Chiều hôm ấy chú về nhà, thím đặt điều kết tội. Chú tuy biết nhưng nể vợ nên giả vờ giận cháu nói:
_ Nó lười biếng như thế, ai hơi đâu mà nuôi cho. Không cần gọi, tự nó sẽ bò về.

Lại hỏi:
_ Nó đi mấy ngày rồi?

Thím đáp:
_ Hơn hai ngày rồi.

Người chú làm thinh, ăn cơm rồi đi ngủ. Đến đêm khuya thanh vắng mới lén đem tiền gạo đến nhà cũ anh mình cho Chu Sinh và dặn:
_ Vài ngày nữa thím nguôi giận thì cháu lại về.

Sinh vâng dạ, nhưng ba hôm sau cũng không về.

Người chú lại đến nói:
_ Thím đã nguôi giận sao cháu chưa về? Tiền gạo chú mang cho hôm nọ chừ đã hết, nhà chú nghèo lấy gì cung cấp mãi được? Cổ nhân có câu: thêm người thêm bát thêm đũa, nhà chú thêm cháu ăn chẳng tốn kém gì. Cháu cố chấp thế này định làm ma đói sao? Anh chị mất đi còn cháu là giọt máu để lại, không nên tự hoại thân như thế!

Chu Sinh lại hẹn ba ngày nữa, nhưng hết hẹn cũng không về. Người chú đến gọi ba bốn lần nữa mà Sinh chỉ khất lần. Chú giận vừa khóc vừa nói:
_ Mày mê muội thế, ta đành mặc ý mày thôi. Từ nay ta không đến nữa, mà cũng chẳng có gì cho đâu!

Nói xong chú bỏ về. Sinh đành nhịn đói đi ngủ.


Tội nghiệp cho người chú quá Thầy ạ 
Sống mà không có tánh hòa đồng,lại thêm tự ái.! cũng khó xử lắm 
Khổ bệnh cô thân độc chiếc rồi sẽ thức tỉnh ngay thôi.. 
Mytutru cảm ơn bài viết rất hay của thầy  pls  hearts

Ở một mình mới mong gặp ... tiên chứ  :jjj:

Dzị thầy có gặp tiên hôn?  :laughing:

chỉ mới gặp tinh thui! :potay:


_________________________
Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 Love10

Sông rồi cạn, núi rồi mòn
Thân về cát bụi, tình còn hư không
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa   Truyện xưa - Ái Hoa - Page 27 I_icon13

Về Đầu Trang Go down
 
Truyện xưa - Ái Hoa
Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Similar topics
-
» Câu Truyện Mơ Trong Giấc Mộng-Truyện ngắn Nhất Linh
» Truyền Thuyết Truyện Cổ
» Tình Yêu Thương (Truyện Ngắn)
» Truyện ngắn - MÙA MẬN
» Nắng ấm của anh (truyện dài)
Trang 27 trong tổng số 50 trangChuyển đến trang : Previous  1 ... 15 ... 26, 27, 28 ... 38 ... 50  Next

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
daovien.net :: VƯỜN VĂN :: Truyện sáng tác, truyện kể ::   :: Ái Hoa-