Bài viết mới | Hơn 3.000 bài thơ tình Phạm Bá Chiểu by phambachieu Yesterday at 21:37
Thơ Nguyên Hữu 2022 by Nguyên Hữu Yesterday at 20:17
KÍNH THĂM THẦY, TỶ VÀ CÁC HUYNH, ĐỆ, TỶ, MUỘI NHÂN NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20/11 by Trăng Thu 21 Nov 2024, 16:45
KÍNH CHÚC THẦY VÀ TỶ by mytutru Wed 20 Nov 2024, 22:30
SƯ TOẠI KHANH (những bài giảng nên nghe) by mytutru Wed 20 Nov 2024, 22:22
Lời muốn nói by Tú_Yên tv Wed 20 Nov 2024, 15:22
NHỚ NGHĨA THẦY by buixuanphuong09 Wed 20 Nov 2024, 06:20
KÍNH CHÚC THẦY TỶ by Bảo Minh Trang Tue 19 Nov 2024, 18:08
Mấy Mùa Cao Su Nở Hoa by Thiên Hùng Tue 19 Nov 2024, 06:54
Lục bát by Tinh Hoa Tue 19 Nov 2024, 03:10
7 chữ by Tinh Hoa Mon 18 Nov 2024, 02:10
Có Nên Lắp EQ Guitar Không? by hong35 Sun 17 Nov 2024, 14:21
Trang viết cuối đời by buixuanphuong09 Sun 17 Nov 2024, 07:52
Thơ Tú_Yên phổ nhạc by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:28
Trang thơ Tú_Yên (P2) by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:13
Chùm thơ "Có lẽ..." by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:07
Hoàng Hiện by hoanghien123 Fri 15 Nov 2024, 11:36
Ngôi sao đang lên của Donald Trump by Trà Mi Fri 15 Nov 2024, 11:09
Cận vệ Chủ tịch nước trong chuyến thăm Chile by Trà Mi Fri 15 Nov 2024, 10:46
Bầu Cử Mỹ 2024 by chuoigia Thu 14 Nov 2024, 00:06
Cơn bão Trà Mi by Phương Nguyên Wed 13 Nov 2024, 08:04
DỤNG PHÁP Ở ĐỜI by mytutru Sat 09 Nov 2024, 00:19
Song thất lục bát by Tinh Hoa Thu 07 Nov 2024, 09:37
Tập thơ "Niệm khúc" by Tú_Yên tv Wed 06 Nov 2024, 10:34
TRANG ALBUM GIA ĐÌNH KỶ NIỆM CHUYỆN ĐỜI by mytutru Tue 05 Nov 2024, 01:17
CHƯA TU &TU RỒI by mytutru Tue 05 Nov 2024, 01:05
Anh muốn về bên dòng sông quê em by vamcodonggiang Sat 02 Nov 2024, 08:04
Cột đồng chưa xanh (2) by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 12:39
Kim Vân Kiều Truyện - Thanh Tâm Tài Nhân by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 08:41
Chút tâm tư by tâm an Sat 26 Oct 2024, 21:16
|
Âm Dương Lịch |
Ho Ngoc Duc's Lunar Calendar
|
|
| |
Tác giả | Thông điệp |
---|
Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10638 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: Re: Giai Thoại Chữ Nghĩa Wed 26 Sep 2018, 11:01 | |
| Ông Tổ nghề thêu
Lê Công Hành, chính tên là Trần Quốc Khái, sinh ngày 18 tháng 1 năm Bính Ngọ (1606), tại xã Quất Động, tổng Bình Lăng, huyện Thường Tín, tỉnh Hà Đông cũ (nay là thôn Quất Động, xã Quất Động, huyện Thường Tín, Hà Nội), mất ngày 12 tháng 6 năm Tân Sửu (1661), thọ 56 tuổi. Ngày giỗ hàng năm ông tổ nghề thêu nay vẫn là ngày 12 tháng 6 âm lịch. Đây cũng là ngày giỗ tổ nghề của những làng sinh sống bằng nghề thêu.
Ngay từ khi còn niên thiếu, ông đã nổi tiếng thông minh. Có lần đi đắp đê, vì sức yếu, không vác được hòn đất to, ông bị chôn chân ở đê. Một viên quan thị đi qua, thấy vậy hỏi duyên cớ, ông khai là học trò sức yếu. Viên quan thị liền nói: - Nếu là học trò, ta ra cho một vế câu đối, đối được, ta tha cho về.
Ông gật đầu, viên quan thị đọc: - Ông thị quan cắm đường cái tiêu trị hồng thuỷ cho dân được cậy. (thị, tiêu, hồng, cậy là bốn loại cây trái)
Trần Quốc Khái liền đối lại: - Trai Quất Động thi đỗ bảng nhãn phù quân vương phỉ chí mới cam. (quất, nhãn, bồ quân, cam cũng là bốn loại cây trái)
Viên quan thị khen ngợi và tha cho ông về.
Về sau ông đổi tên là Lê Công Hành, thi đỗ tiến sĩ đời vua Lê Chân Tông (1643- 1649).
Năm Bính Tuất (1646), ông được cử đi sứ sang Tàu. Muốn thử trí thông minh của sứ thần Việt Nam, quan Tàu tiếp sứ mời ông lên trên một cái lầu cao rồi rút đi tất cả cầu thang. Ở trên lầu suốt một ngày trời, chẳng thấy một ai đem cơm nước đến. Ông nhìn quanh quẩn ở trên lầu, chỉ thấy có một cái bàn thờ. Trước bàn thờ, dựng hai cái lọng có ngù xanh, ngù đỏ trông rất đẹp. Trên cao, treo một bức nghi môn diềm màn thêu rồng phượng. Giữa bệ bàn thờ bày một ông Phật Di lặc, bụng to, sơn đen. Trước mặt Phật là một cái bát hương, một đĩa trầu, một bát nước. Dưới chân bệ, có một cái choé to đựng nước cúng, tịnh không có thức gì ăn. Để quên cơn đói, ông uống tạm mấy bát nước. Chả lẽ uống nước lã mà sống được ư?
Hai ngày sau, ông vẫn bị giam trên lầu vắng, bụng đói cồn cào, cơm không có ăn. Trong khoảnh khắc đối diện với cái chết, ông nghĩ “đã có chum nước để uống tất phải có cái ăn”. Ông ngắm nhìn kỹ tượng Phật Di lặc. Ông Phật bụng to vui đời cũng như đang nhìn ông và cười với ông. Ông tò mò đến gần xem ông Phật làm bằng gì? Bằng gỗ sơn đen chăng? Bằng đồng đen chăng? Ông lấy móng tay cậy vào lưng Phật thì thấy bật ra một mảng con, lấy tay bóp vụn ra được như bột. Ông thử nhấm nhấm một tí bột. Ô hay! Sao nó lại ngòn ngọt như bột bánh khảo! Ông liền cậy một miếng to hơn, ăn vào miệng thì thấy thơm ngon như bánh. Ông reo thầm: - Lương thực của ta đây!
Thế là cứ ngày ba bữa, ông bẻ tay Phật, chân Phật, ra ăn và khát nước cũng múc ở trong vò. Ở trên lầu, buồn quá, chẳng có việc gì làm, ông tháo chiếc nghi môn xuống. Ông thấy chỉ màu, đường thêu rất khéo. Ông cẩn thận gỡ từng sợi chỉ ra xem cách thêu: Thêu con rồng thì mắt rông, vẩy rồng, móng rồng, chân rồng… như thế nào? Thêu con phượng, thì mắt phượng, mỏ phượng, cánh phượng, lông phượng… như thế nào? Ông càng xem càng say mê như được đọc một quyển sách hay. Ông nghĩ bụng: Ta phải tìm hiểu cách thêu này để về truyền dạy cho bà con. Ông xem xét tỉ mỉ mọi đường thêu.
Tìm hiểu đầy đủ cách thêu chiếc nghi môn rồi, ông lại tháo cái lọng ra xem xét…
Ông ăn ông Phật đã gần hết. Vò nước uống đã gần cạn. Nhìn ra ngoài trời thấy đàn chim bay lượn, ông thèm cuộc sống tự do của chúng quá. Giá ông có hai cái cánh. Như sực nhớ ra điều gì, ông chạy vào xem hai cái lọng (lọng). Ông giương lọng và đứng trên bàn thờ cao nhảy xuống sàn lầu. Lọng cản không khí đỡ ông rơi từ từ xuống sàn. Ông sung sướng nói với mình: - Thế là đã có cách xuống lầu!
Ông gì chặt hai cán lọng vào người và nhảy từ lầu cao xuống đất. Hai cái lọng như hai cái ô to giương ra và đỡ ông rơi nhẹ nhàng xuống đất. Bọn lính gác ở cổng reo hò: "Sứ thần Việt Nam biết bay!".
Viên quan Tàu thấy trên lầu mất tượng Phật Di Lặc bèn hỏi, ông chỉ vào bụng mình mà đáp: _ Phật tức tâm, Tâm tức Phật!
Bọn quan quân Tàu cười ầm cả lên và rất phục tài ứng đối của ông.
Trước những hành động thông minh của sứ thần Đại Việt, triều đình nhà Minh tổ chức chiêu đãi rất long trọng.
Ít lâu sau, ông về nước đem nghề thêu dạy cho dân làng Quất Động. Dần dần nghề thêu phát triển sang các làng khác ở tỉnh Hà Đông cũ như Đông cứu (Huyện Thường Tín), Thọ Nam (huyện Hoài Đức), Đại Nghĩa (huyện Thường Tín). Nghề thêu còn lan sang các tỉnh bạn như Bắc Ninh, Hưng Yên. Nhiều người ở những làng thêu thuộc huyện Thường Tín ra Hà Nội hành nghề, lập phường ở các phố Hàng Trống, Hàng Chỉ, Hàng Nón, Hàng Mành, Yên Thái.
Ông còn dạy cho dân một số làng nghề làm lọng. Ngày trước, Hà Nội có phố Hàng Lọng (nay thuộc khu vực đường Nam Bộ), ở nơi đây cũng có đền thời ông Lê Công Hành, tổ sư nghề làm lọng (nay không còn).
Lê Công Hành là tổ nghề thêu và nghề làm lọng không có nghĩa là đời trước ông Lê, người Việt Nam chưa ai biết thêu và làm lọng. Sử sách cũ còn ghi lại ở đời Trần, vua quan ta đã quen dùng đồ thêu và lọng. Năm 1289, trước năm đi sứ của Lê Công Hành khoảng hơn 350 năm, vua Trần đã gửi tặng vua Nguyễn một đệm vóc đỏ thêu chỉ vàng, một tấm thảm gấm viền nhiễu (theo Từ Minh Thiện viết trong tập Thiên nam hành ký). Tháng Giêng năm Quý Tỵ (1293), Trần Phu trong đoàn sứ nhà Nguyên sang ta có nhận xét: "Về phẩm hàm của các quan Đại Việt, ai cao ai thấp cứ nhìn vào lọng mà phân biệt. Hễ là khanh tướng thì đi ba cây lọng xanh, bậc thấp hơn thì đi hai lọng, rồi một lọng. Còn như lọng tía thì chỉ có những người trong hoàng tộc mới được dùng (theo Trần Phu viết trong An- nam tức sự). Như vậy, nghề thêu và nghề làm lọng của ta đã có từ lâu.
Tuy vậy, nghề thêu ở những thế kỷ trước còn đơn sơ, quanh quẩn với những màu chỉ ngũ sắc và chỉ kim tuyến, làm những mặt hàng phục vụ cho vua, quan, cho nhà chùa (thêu mũ, mãng, triều phục, nghi môn, cờ phướn…). Trong ngôi mộ cổ đào được ở Vân Cát, Nam Hà, có niên đại khoảng thế kỷ 18, người ta thấy: bên cạnh cái quạt, có một túi trầu bằng gấm thêu kim tuyến, một túi đựng thuốc lào cũng bằng gấm thêu kim tuyến.
_________________________ Sông rồi cạn, núi rồi mòn Thân về cát bụi, tình còn hư không |
| | | Phương Nguyên
Tổng số bài gửi : 4905 Registration date : 23/03/2013
| Tiêu đề: Re: Giai Thoại Chữ Nghĩa Mon 04 Mar 2019, 23:57 | |
| - Y Nhi đã viết:
- Thơ con cóc
Hồi xưa có ba anh chàng dốt văn thơ nhưng rất thích làm thơ và hoạ thơ với nhau. Dốt mà làm thơ cũng chẳng ai cấm, nhưng khổ nỗi mấy anh này làm thơ đã rất tệ, sai vần sai luật, khổ độc tùm lum mà lại cứ dương dương tự đắc, tâng bốc lẫn nhau, tự cho thơ họ là những tuyệt tác phẩm không ai sánh bằng.
Một buổi tối nọ trăng thanh gió mát, xúc cảnh sinh tình, mấy anh chàng rủ nhau làm thơ. Anh thứ nhất chợt thấy góc nhà nhảy ra một con cóc bèn ứng khẩu thành câu:
_ Con cóc trong hang, con cóc nhảy ra
Anh thứ nhì nhìn con cóc ngồi im thì buột miệng nói theo:
_ Con cóc nhảy ra, con cóc ngồi đó
Vừa lúc đó con cóc nhảy vụt ra ngoài, anh thứ ba tiếp lời:
_ Con cóc ngồi đó, con cóc nhảy đi
Ba anh ráp ba câu lại thành một bài thơ, tự cho là tuyệt tác phẩm, khoái trí đọc ngâm nga mãi và tán tụng lẫn nhau là những thiên tài thi văn thời đại. Chợt một anh la lên:
_ Chết rồi! Nghe người ta nói rằng thiên tài thường hay chết yểu. Mà mình đã làm ra một tuyệt tác phẩm thì tinh anh phát tiết hết ra ngoài, thế nào mai cũng chết!
Hai anh kia giật mình bảo:
_ Thế thì phải lo sớm, kẻo mai chết đi thì không kịp.
Bèn sai người đầy tớ chạy ra tiệm mua ngay ba cái quan tài về lo việc tống táng. Tên đầy tớ nghe chủ nói lật đật ba chân bốn cẳng chạy ra đường, hấp tấp thế nào đụng phải 1 người đi ngang. Lão ta túm cổ nó hỏi:
_ Giữa đêm hớt hải thế này, chắc là mày đang làm việc gì mờ ám hử?
Tên đầy tớ trả lời:
_ Không phải đâu nào! Tại vì ba cậu chủ tôi mới làm xong được một bài thơ tuyệt hay, mà nghe người ta nói thiên tài sau khi sáng tác ra tuyệt tác phẩm thì sẽ chết nên sai tôi đi mua ba cái hòm về chuẩn bị sẵn, kẻo mai không kịp!
_ Thế mày có nhớ bài thơ đó không?
Tên đầy tớ tự hào nói:
_ Nhớ chứ ạ! Ba cậu ngâm suốt cả đêm tôi nghe đã thuộc lòng đây này.
Rồi nó đọc nguyên văn bài thơ cho lão kia nghe, lão ta phá lên cười sằng sặc. Một lát, lão cố nén cười bảo tên đầy tớ rằng:
_ Nhân thể mày mua luôn giùm tao một cái quan tài nữa nhé?
Tên đầy tớ ngơ ngác hỏi:
_ Chi vậy? Nhà ông có người mới mất à?
Lão ta cười nói:
_ Không phải, tao sợ tao cười một hồi rồi cũng chết theo ba cậu chủ mày đó thôi!
Do truyện đó mà sau này các bài thơ đọc nghe dở hơi, ngớ ngẩn được gọi là thơ con cóc!
Nghe nói ba anh chàng đầu thai lại thành ba ông thi sĩ lừng danh ở đâu đó trên mạng, tiếp tục làm ra những tuyệt tác phẩm CC (xin đọc là con cóc) và lại tiếp tục tán tụng lẫn nhau. Ông nào cũng thủ sẵn một cái quan tài để chình ình giữa nhà!
Ái Hoa Thưa thầy, ba anh chàng này viết được một "tuyệt tác phẩm" nên mới sợ bị chết yểu. Còn em chả có "tuyệt tác phẩm" nào nên em chả sợ hì hì |
| | | Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10638 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: Re: Giai Thoại Chữ Nghĩa Fri 08 Mar 2019, 08:57 | |
| - Phương Nguyên đã viết:
- Y Nhi đã viết:
- Thơ con cóc
Hồi xưa có ba anh chàng dốt văn thơ nhưng rất thích làm thơ và hoạ thơ với nhau. Dốt mà làm thơ cũng chẳng ai cấm, nhưng khổ nỗi mấy anh này làm thơ đã rất tệ, sai vần sai luật, khổ độc tùm lum mà lại cứ dương dương tự đắc, tâng bốc lẫn nhau, tự cho thơ họ là những tuyệt tác phẩm không ai sánh bằng.
Một buổi tối nọ trăng thanh gió mát, xúc cảnh sinh tình, mấy anh chàng rủ nhau làm thơ. Anh thứ nhất chợt thấy góc nhà nhảy ra một con cóc bèn ứng khẩu thành câu:
_ Con cóc trong hang, con cóc nhảy ra
Anh thứ nhì nhìn con cóc ngồi im thì buột miệng nói theo:
_ Con cóc nhảy ra, con cóc ngồi đó
Vừa lúc đó con cóc nhảy vụt ra ngoài, anh thứ ba tiếp lời:
_ Con cóc ngồi đó, con cóc nhảy đi
Ba anh ráp ba câu lại thành một bài thơ, tự cho là tuyệt tác phẩm, khoái trí đọc ngâm nga mãi và tán tụng lẫn nhau là những thiên tài thi văn thời đại. Chợt một anh la lên:
_ Chết rồi! Nghe người ta nói rằng thiên tài thường hay chết yểu. Mà mình đã làm ra một tuyệt tác phẩm thì tinh anh phát tiết hết ra ngoài, thế nào mai cũng chết!
Hai anh kia giật mình bảo:
_ Thế thì phải lo sớm, kẻo mai chết đi thì không kịp.
Bèn sai người đầy tớ chạy ra tiệm mua ngay ba cái quan tài về lo việc tống táng. Tên đầy tớ nghe chủ nói lật đật ba chân bốn cẳng chạy ra đường, hấp tấp thế nào đụng phải 1 người đi ngang. Lão ta túm cổ nó hỏi:
_ Giữa đêm hớt hải thế này, chắc là mày đang làm việc gì mờ ám hử?
Tên đầy tớ trả lời:
_ Không phải đâu nào! Tại vì ba cậu chủ tôi mới làm xong được một bài thơ tuyệt hay, mà nghe người ta nói thiên tài sau khi sáng tác ra tuyệt tác phẩm thì sẽ chết nên sai tôi đi mua ba cái hòm về chuẩn bị sẵn, kẻo mai không kịp!
_ Thế mày có nhớ bài thơ đó không?
Tên đầy tớ tự hào nói:
_ Nhớ chứ ạ! Ba cậu ngâm suốt cả đêm tôi nghe đã thuộc lòng đây này.
Rồi nó đọc nguyên văn bài thơ cho lão kia nghe, lão ta phá lên cười sằng sặc. Một lát, lão cố nén cười bảo tên đầy tớ rằng:
_ Nhân thể mày mua luôn giùm tao một cái quan tài nữa nhé?
Tên đầy tớ ngơ ngác hỏi:
_ Chi vậy? Nhà ông có người mới mất à?
Lão ta cười nói:
_ Không phải, tao sợ tao cười một hồi rồi cũng chết theo ba cậu chủ mày đó thôi!
Do truyện đó mà sau này các bài thơ đọc nghe dở hơi, ngớ ngẩn được gọi là thơ con cóc!
Nghe nói ba anh chàng đầu thai lại thành ba ông thi sĩ lừng danh ở đâu đó trên mạng, tiếp tục làm ra những tuyệt tác phẩm CC (xin đọc là con cóc) và lại tiếp tục tán tụng lẫn nhau. Ông nào cũng thủ sẵn một cái quan tài để chình ình giữa nhà!
Ái Hoa Thưa thầy, ba anh chàng này viết được một "tuyệt tác phẩm" nên mới sợ bị chết yểu. Còn em chả có "tuyệt tác phẩm" nào nên em chả sợ hì hì tuyệt là hết muh, chết là phải!
PN không có tuyệt tác phẩm thì viết đại tác phẩm đi nha? _________________________ Sông rồi cạn, núi rồi mòn Thân về cát bụi, tình còn hư không |
| | | Phương Nguyên
Tổng số bài gửi : 4905 Registration date : 23/03/2013
| Tiêu đề: Re: Giai Thoại Chữ Nghĩa Fri 08 Mar 2019, 09:13 | |
| - Ai Hoa đã viết:
- Phương Nguyên đã viết:
- Y Nhi đã viết:
- Thơ con cóc
Hồi xưa có ba anh chàng dốt văn thơ nhưng rất thích làm thơ và hoạ thơ với nhau. Dốt mà làm thơ cũng chẳng ai cấm, nhưng khổ nỗi mấy anh này làm thơ đã rất tệ, sai vần sai luật, khổ độc tùm lum mà lại cứ dương dương tự đắc, tâng bốc lẫn nhau, tự cho thơ họ là những tuyệt tác phẩm không ai sánh bằng.
Một buổi tối nọ trăng thanh gió mát, xúc cảnh sinh tình, mấy anh chàng rủ nhau làm thơ. Anh thứ nhất chợt thấy góc nhà nhảy ra một con cóc bèn ứng khẩu thành câu:
_ Con cóc trong hang, con cóc nhảy ra
Anh thứ nhì nhìn con cóc ngồi im thì buột miệng nói theo:
_ Con cóc nhảy ra, con cóc ngồi đó
Vừa lúc đó con cóc nhảy vụt ra ngoài, anh thứ ba tiếp lời:
_ Con cóc ngồi đó, con cóc nhảy đi
Ba anh ráp ba câu lại thành một bài thơ, tự cho là tuyệt tác phẩm, khoái trí đọc ngâm nga mãi và tán tụng lẫn nhau là những thiên tài thi văn thời đại. Chợt một anh la lên:
_ Chết rồi! Nghe người ta nói rằng thiên tài thường hay chết yểu. Mà mình đã làm ra một tuyệt tác phẩm thì tinh anh phát tiết hết ra ngoài, thế nào mai cũng chết!
Hai anh kia giật mình bảo:
_ Thế thì phải lo sớm, kẻo mai chết đi thì không kịp.
Bèn sai người đầy tớ chạy ra tiệm mua ngay ba cái quan tài về lo việc tống táng. Tên đầy tớ nghe chủ nói lật đật ba chân bốn cẳng chạy ra đường, hấp tấp thế nào đụng phải 1 người đi ngang. Lão ta túm cổ nó hỏi:
_ Giữa đêm hớt hải thế này, chắc là mày đang làm việc gì mờ ám hử?
Tên đầy tớ trả lời:
_ Không phải đâu nào! Tại vì ba cậu chủ tôi mới làm xong được một bài thơ tuyệt hay, mà nghe người ta nói thiên tài sau khi sáng tác ra tuyệt tác phẩm thì sẽ chết nên sai tôi đi mua ba cái hòm về chuẩn bị sẵn, kẻo mai không kịp!
_ Thế mày có nhớ bài thơ đó không?
Tên đầy tớ tự hào nói:
_ Nhớ chứ ạ! Ba cậu ngâm suốt cả đêm tôi nghe đã thuộc lòng đây này.
Rồi nó đọc nguyên văn bài thơ cho lão kia nghe, lão ta phá lên cười sằng sặc. Một lát, lão cố nén cười bảo tên đầy tớ rằng:
_ Nhân thể mày mua luôn giùm tao một cái quan tài nữa nhé?
Tên đầy tớ ngơ ngác hỏi:
_ Chi vậy? Nhà ông có người mới mất à?
Lão ta cười nói:
_ Không phải, tao sợ tao cười một hồi rồi cũng chết theo ba cậu chủ mày đó thôi!
Do truyện đó mà sau này các bài thơ đọc nghe dở hơi, ngớ ngẩn được gọi là thơ con cóc!
Nghe nói ba anh chàng đầu thai lại thành ba ông thi sĩ lừng danh ở đâu đó trên mạng, tiếp tục làm ra những tuyệt tác phẩm CC (xin đọc là con cóc) và lại tiếp tục tán tụng lẫn nhau. Ông nào cũng thủ sẵn một cái quan tài để chình ình giữa nhà!
Ái Hoa Thưa thầy, ba anh chàng này viết được một "tuyệt tác phẩm" nên mới sợ bị chết yểu. Còn em chả có "tuyệt tác phẩm" nào nên em chả sợ hì hì tuyệt là hết muh, chết là phải!
PN không có tuyệt tác phẩm thì viết đại tác phẩm đi nha? Dạ vâng. Thấy ĐV vắng bóng thầy, TM và mọi người là em lại viết đại một tác phẩm post lên cho ấm nhà đó thầy |
| | | Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10638 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: Re: Giai Thoại Chữ Nghĩa Fri 08 Mar 2019, 09:17 | |
| - Phương Nguyên đã viết:
- Ai Hoa đã viết:
- Phương Nguyên đã viết:
- Y Nhi đã viết:
- Thơ con cóc
Hồi xưa có ba anh chàng dốt văn thơ nhưng rất thích làm thơ và hoạ thơ với nhau. Dốt mà làm thơ cũng chẳng ai cấm, nhưng khổ nỗi mấy anh này làm thơ đã rất tệ, sai vần sai luật, khổ độc tùm lum mà lại cứ dương dương tự đắc, tâng bốc lẫn nhau, tự cho thơ họ là những tuyệt tác phẩm không ai sánh bằng.
Một buổi tối nọ trăng thanh gió mát, xúc cảnh sinh tình, mấy anh chàng rủ nhau làm thơ. Anh thứ nhất chợt thấy góc nhà nhảy ra một con cóc bèn ứng khẩu thành câu:
_ Con cóc trong hang, con cóc nhảy ra
Anh thứ nhì nhìn con cóc ngồi im thì buột miệng nói theo:
_ Con cóc nhảy ra, con cóc ngồi đó
Vừa lúc đó con cóc nhảy vụt ra ngoài, anh thứ ba tiếp lời:
_ Con cóc ngồi đó, con cóc nhảy đi
Ba anh ráp ba câu lại thành một bài thơ, tự cho là tuyệt tác phẩm, khoái trí đọc ngâm nga mãi và tán tụng lẫn nhau là những thiên tài thi văn thời đại. Chợt một anh la lên:
_ Chết rồi! Nghe người ta nói rằng thiên tài thường hay chết yểu. Mà mình đã làm ra một tuyệt tác phẩm thì tinh anh phát tiết hết ra ngoài, thế nào mai cũng chết!
Hai anh kia giật mình bảo:
_ Thế thì phải lo sớm, kẻo mai chết đi thì không kịp.
Bèn sai người đầy tớ chạy ra tiệm mua ngay ba cái quan tài về lo việc tống táng. Tên đầy tớ nghe chủ nói lật đật ba chân bốn cẳng chạy ra đường, hấp tấp thế nào đụng phải 1 người đi ngang. Lão ta túm cổ nó hỏi:
_ Giữa đêm hớt hải thế này, chắc là mày đang làm việc gì mờ ám hử?
Tên đầy tớ trả lời:
_ Không phải đâu nào! Tại vì ba cậu chủ tôi mới làm xong được một bài thơ tuyệt hay, mà nghe người ta nói thiên tài sau khi sáng tác ra tuyệt tác phẩm thì sẽ chết nên sai tôi đi mua ba cái hòm về chuẩn bị sẵn, kẻo mai không kịp!
_ Thế mày có nhớ bài thơ đó không?
Tên đầy tớ tự hào nói:
_ Nhớ chứ ạ! Ba cậu ngâm suốt cả đêm tôi nghe đã thuộc lòng đây này.
Rồi nó đọc nguyên văn bài thơ cho lão kia nghe, lão ta phá lên cười sằng sặc. Một lát, lão cố nén cười bảo tên đầy tớ rằng:
_ Nhân thể mày mua luôn giùm tao một cái quan tài nữa nhé?
Tên đầy tớ ngơ ngác hỏi:
_ Chi vậy? Nhà ông có người mới mất à?
Lão ta cười nói:
_ Không phải, tao sợ tao cười một hồi rồi cũng chết theo ba cậu chủ mày đó thôi!
Do truyện đó mà sau này các bài thơ đọc nghe dở hơi, ngớ ngẩn được gọi là thơ con cóc!
Nghe nói ba anh chàng đầu thai lại thành ba ông thi sĩ lừng danh ở đâu đó trên mạng, tiếp tục làm ra những tuyệt tác phẩm CC (xin đọc là con cóc) và lại tiếp tục tán tụng lẫn nhau. Ông nào cũng thủ sẵn một cái quan tài để chình ình giữa nhà!
Ái Hoa Thưa thầy, ba anh chàng này viết được một "tuyệt tác phẩm" nên mới sợ bị chết yểu. Còn em chả có "tuyệt tác phẩm" nào nên em chả sợ hì hì tuyệt là hết muh, chết là phải!
PN không có tuyệt tác phẩm thì viết đại tác phẩm đi nha? Dạ vâng. Thấy ĐV vắng bóng thầy, TM và mọi người là em lại viết đại một tác phẩm post lên cho ấm nhà đó thầy PN đi guốc trong bụng... à quên, đi giày nhung... _________________________ Sông rồi cạn, núi rồi mòn Thân về cát bụi, tình còn hư không |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: Giai Thoại Chữ Nghĩa | |
| |
| | | |
Similar topics | |
|
Trang 10 trong tổng số 10 trang | Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10 | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |