Bài viết mới | Hơn 3.000 bài thơ tình Phạm Bá Chiểu by phambachieu Yesterday at 21:37
Thơ Nguyên Hữu 2022 by Nguyên Hữu Yesterday at 20:17
KÍNH THĂM THẦY, TỶ VÀ CÁC HUYNH, ĐỆ, TỶ, MUỘI NHÂN NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20/11 by Trăng Thu 21 Nov 2024, 16:45
KÍNH CHÚC THẦY VÀ TỶ by mytutru Wed 20 Nov 2024, 22:30
SƯ TOẠI KHANH (những bài giảng nên nghe) by mytutru Wed 20 Nov 2024, 22:22
Lời muốn nói by Tú_Yên tv Wed 20 Nov 2024, 15:22
NHỚ NGHĨA THẦY by buixuanphuong09 Wed 20 Nov 2024, 06:20
KÍNH CHÚC THẦY TỶ by Bảo Minh Trang Tue 19 Nov 2024, 18:08
Mấy Mùa Cao Su Nở Hoa by Thiên Hùng Tue 19 Nov 2024, 06:54
Lục bát by Tinh Hoa Tue 19 Nov 2024, 03:10
7 chữ by Tinh Hoa Mon 18 Nov 2024, 02:10
Có Nên Lắp EQ Guitar Không? by hong35 Sun 17 Nov 2024, 14:21
Trang viết cuối đời by buixuanphuong09 Sun 17 Nov 2024, 07:52
Thơ Tú_Yên phổ nhạc by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:28
Trang thơ Tú_Yên (P2) by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:13
Chùm thơ "Có lẽ..." by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:07
Hoàng Hiện by hoanghien123 Fri 15 Nov 2024, 11:36
Ngôi sao đang lên của Donald Trump by Trà Mi Fri 15 Nov 2024, 11:09
Cận vệ Chủ tịch nước trong chuyến thăm Chile by Trà Mi Fri 15 Nov 2024, 10:46
Bầu Cử Mỹ 2024 by chuoigia Thu 14 Nov 2024, 00:06
Cơn bão Trà Mi by Phương Nguyên Wed 13 Nov 2024, 08:04
DỤNG PHÁP Ở ĐỜI by mytutru Sat 09 Nov 2024, 00:19
Song thất lục bát by Tinh Hoa Thu 07 Nov 2024, 09:37
Tập thơ "Niệm khúc" by Tú_Yên tv Wed 06 Nov 2024, 10:34
TRANG ALBUM GIA ĐÌNH KỶ NIỆM CHUYỆN ĐỜI by mytutru Tue 05 Nov 2024, 01:17
CHƯA TU &TU RỒI by mytutru Tue 05 Nov 2024, 01:05
Anh muốn về bên dòng sông quê em by vamcodonggiang Sat 02 Nov 2024, 08:04
Cột đồng chưa xanh (2) by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 12:39
Kim Vân Kiều Truyện - Thanh Tâm Tài Nhân by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 08:41
Chút tâm tư by tâm an Sat 26 Oct 2024, 21:16
|
Âm Dương Lịch |
Ho Ngoc Duc's Lunar Calendar
|
|
| |
Tác giả | Thông điệp |
---|
Việt Đường
Tổng số bài gửi : 2141 Registration date : 21/08/2009
| Tiêu đề: Re: Thơ Thái Bá Tân Mon 14 Dec 2015, 00:12 | |
| NHỮNG CÂU NÓI NỔI TIẾNG VỀ CỘNG SẢN
* Khi có một người béo Đứng cạnh một người gầy. Không có nghĩa người béo Ăn mất phần người gầy. Nhưng đó lại là cách Người cộng sản từ lâu Quan niệm về gốc rễ Của sự nghèo và giàu. * Cộng sản là học thuyết Rõ ràng sai, rất sai, Đến mức chỉ trí thức Mới không thấy nó sai. * Tư bản chia thịnh vượng Tất nhiên không đồng đều. Cộng sản thì ngược lại, Chia cái nghèo rất đều. * Tư bản và cộng sản Có một điểm tương đồng: Cả hai cùng cố gắng Xóa bỏ sự bất công. Tư bản làm điều ấy, Cho phép dân tự do. Cộng sản thì ngược lại Tước của dân tự do. * Tư hữu là thuộc tính Của loài người xưa nay. Cộng sản đã thất bại Chính vì lý do này. * Không thể có tư bản Nếu không có tự do. Không thể có cộng sản, Nếu cho phép tự do. * Cộng sản là vũ khí Nguy hiểm nhất xưa nay Trong lịch sử nhân loại. Và chính vũ khí này Đã gây nên cái chết Của một trăm triệu người. Lớn hơn mọi cuộc chiến Trong thế kỷ hai mươi. * Tư bản và cộng sản Rất khác nhau, tất nhiên. Đó là sự khác biệt Giữa hai miền Triều Tiên. Tư bản không hoàn hảo, Nhưng nó vẫn tuyệt vời. Có thể tuyệt vời nhất Trong lịch sử loài người. * Bất chấp cả cái chết, Từ cộng sản, nhiều người Trốn chạy sang tư bản Để làm lại cuộc đời. Đó là sự lựa chọn Giữa cái đúng, cái sai. Giàu có và nghèo khổ, Tự do và độc tài. * Giao cộng sản quản lý Sa mạc Sahara, Thì năm năm sau đó, Hay thậm chí chỉ ba, Sa mạc sẽ hết cát. Vì sao, vì anh này Lãng phí và thất thoát Là vô địch xưa nay. * Để có được cộng sản Trên đất nước Việt Nam, Hai triệu người phải chết, Chiến tranh hàng chục năm. Nay họ học tư bản Để làm giàu, lạ thay. Vậy vì sao phải chết Hai triệu con người này?
(Nguồn: 30 câu nói về chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa tư bản – Blog Ba Sàm). Chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa tư bản – Blog Ba Sàm).
Thái Bá Tân |
| | | Việt Đường
Tổng số bài gửi : 2141 Registration date : 21/08/2009
| Tiêu đề: Re: Thơ Thái Bá Tân Sat 19 Dec 2015, 21:11 | |
| 100 BÀI CHÂM NGÔN PHẬT
1 Luôn thù hận người khác Là chuốc khổ cho mình. Không tha thứ người khác, Lòng sẽ khó an bình. 2 Một người cứ định kiến, Nghĩ mình tốt nhất đời, Sẽ khó mà nhận thấy Cái hay của mọi người. 3 Gặp nghịch cảnh, đừng sợ. Ngược lại, phải cảm ơn. Vì đời là nghịch cảnh, Nhờ thế, ta lớn hơn. 4 Ta, con người, đau khổ Vì chưa sống bằng tâm. Vì luôn chiều thân xác, Chạy theo các sai lầm. 5 Một khi bạn không muốn Rước phiền não vào mình, Thì không ai có thể Làm bạn thấy bực mình. 6 Khi vui sướng, hãy nghĩ Vui sướng không kéo dài. Khi buồn đau, hãy nghĩ Buồn đau không kéo dài. 7 Chỉ có thể an lạc Và thấy lòng thảnh thơi Khi ta học được cách Buông bỏ hết sự đời. 8 Khi ta mong người khác Được hạnh phúc hơn mình, Nghĩa là ta độ lượng Đang bố thí vô hình. 9 Muốn thay đổi người khác, Phải thay đổi chính mình. Muốn chinh phục người khác, Phải chinh phục chính mình. 10 Bởi không ai có thể Thay đổi được đời này. Vậy chỉ còn một cách - Thay đổi mình hàng ngày. 11 Không ném đá con chó Đang vô cớ sủa anh. Không bận tâm suy nghĩ Người đang nói xấu anh. 12 Một ngày ta cố chấp, Ta ân hận suốt đời. Hãy rộng lòng lượng thứ Với tất cả mọi người. 13 Mỗi vết thương, dù nhỏ Là một bước trưởng thành. Hãy giữ vết thương ấy Như một phần đời anh. 14 Được sống thêm một ngày Là hạnh phúc một ngày. Người cụt chân đau khổ Hơn người không có giày. 15 Ở đời, mọi cái đẹp Luôn giản dị, bình thường. Tốt, không cần phải nói. Hữu xạ tự nhiên hương. 16 Thời gian là phương thuốc Công hiệu và tuyệt vời. Thời gian giúp xóa sạch Mọi phiền muộn cuộc đời. 17 Một người mà không biết Yêu chính bản thân mình, Thì người ấy không thể Yêu những người quanh mình. 18 Không thể không đau khổ Và suốt đời buồn lo Những người luôn cố chấp, Chuyện bé xé thành to. 19 Với những gì ta có, Hãy cảm ơn cuộc đời. Với những gì chưa có, Hãy cảm ơn cuộc đời. 20 Cẩn thận khi nói dối. Vì trót nói một lời, Thì dù muốn, không muốn, Phải nói tiếp mười lời. 21 Thực ra thì nhân quả Không nợ ta điều gì. Vậy đừng oán trách nó Trong bất cứ điều gì. 22 Một ngày sống vô ích Với mình và với người, Là một ngày ăn cắp Của mình và của người. 23 Một người đã dốt nát Lại còn thích ba hoa, Chẳng khác người ở bẩn Cứ thích xức nước hoa. 24 Biết tôn trọng người khác Là biết tôn trọng mình. Người biết tôn trọng mình Sẽ tôn trọng người khác. 25 Ngẫu nhiên là sự đến. Đi mới là tất nhiên. Tùy duyên mà bất biến. Bất biến mà tùy duyên. 26 Vũ khí quan trọng nhất Ấy là lòng từ bi. Ai có được cái ấy Thì chẳng cần thêm gì. 27 Phần lớn ta, rốt cục, Làm ba điều trong đời: Dối mình và dối người, Và bị người lừa dối. 28 Gặp khó khăn, nguy hiểm, Chỉ một cách: Chúng ta Phải đối mặt với nó Và tìm cách vượt qua. 29 Khi khư khư giữ chặt Cái gì đó trong tay. Rốt cục trong tay bạn Chỉ có được cái này. 30 Người ta làm việc thiện Là để giúp chúng sinh. Nhưng một phần trong đó Cũng là giúp chính mình. 31 Chỉ một cách duy nhất Để tâm hồn thảnh thơi Là bình thản đón nhận, Không trách trời, oán người. 32 Ở đời, cái đẹp nhất Không thể nhìn hoặc tim, Mà phải cảm nhận nó Bằng tất cả trái tim. 33 Bóng tối không bao giờ Có thể xua bóng tối. Cũng thế, chỉ tình yêu Xua hận thù, tội lỗi. 34 Chỉ có hai lựa chọn Ta đối mặt hàng ngày: Chấp nhận cái có sẵn, Hoặc tìm cách đổi thay. 35 Đừng quên: mỗi sáng dậy, Tức là ta tái sinh. Và điều quan trọng nhất - Ta làm gì với mình. 36 Đừng quên: Mỗi buổi sáng, Thức dậy cùng bình minh, Ta có thêm cơ hội Để làm mới chính mình. 37 Ghét, thù hận không khó, Cái khó là thương yêu. Cũng vậy, sống thiện khó, Sống ác dễ hơn nhiều. 38 Cái ta làm cho mình Sẽ mất khi ta chết. Cái ta làm cho đời Sẽ trường tồn, bất diệt. 39 Cây mọc được xanh tốt, Lại còn cho quả ngọt Là nhờ ở dưới cây Xác chết tích lâu ngày. 40 Muốn thực sự hơn người, Ta phải nhìn lên trời, Vì khi ta nhìn xuống, Ta thấy ta hơn người. 41 Trời - lúc nắng, lúc mưa. Người - lúc vui, lúc khổ. Đừng quá thiếu, quá thừa. Đừng quá lớn, quá nhỏ. 42 Khi ta sống hết mình, Nghĩa là ta quên mình. Tưởng không sống cho mình, Nhưng lại sống cho mình. 43 Mỗi người một thế giới Duy nhất, không giống ai, Nhiều tầng như vũ trụ, Bí ẩn như con bài. 44 Ai cũng sống vì mình, Mà nên sống vì mình, Rồi mới vì người khác, Tức là cũng vì mình. 45 Khi đi về phía trước, Phía mặt trời long lanh, Tức là ta để lại Bóng tối sau lưng mình. 46 Mọi việc không vô cớ, Vậy đừng quên điều này: Trong cái may có rủi, Trong cái rủi có may. 47 Tai họa thường bắt đầu Bằng một cơn cuồng giận, Và kết quả về sau Là nỗi buồn hối hận. 48 Ở đời, hỏi có gì Hơn lòng thương, lẽ phải? Mọi cái sẽ qua đi, Chỉ tình người ở lại. 49 Cái đau không xuất hiện Tự nhiên trong người anh. Mà nó là dấu hiệu Cái gì đó không lành. 50 Người ngu tìm hạnh phúc Ở đâu đó xa xôi. Người khôn tìm hạnh phúc Ngay ở chỗ mình ngồi. 51 Ta có thể né tránh Một thực tế đắng cay, Nhưng không thể né tránh Hậu quả của điều này. 52 Ai một lần nói dối, Rồi lần hai, lần ba, Sẽ nghĩ rằng nói dối Không có gì xấu xa. 53 Người khôn, trong mọi chuyện, Đều tính trước đường lui. Đừng vội vã cưa, chặt Cành cây mình đang ngồi. 54 Khi biết được thói xấu Và cái yếu của mình, Ta đã đi một nửa Con đường tới thông minh. 55 Đừng bao giờ tức giận. Đừng bao giờ dọa người. Nên mở đầu, kết thúc Câu chuyện bằng nụ cười. 56 Hứa vượt quá khả năng Chính là người giả dối. Hứa hay mà không làm Là một dạng tội lỗi. 56 Người ta làm việc thiện Để giúp đỡ chúng sinh. Nhưng một phần trong đó, Cũng là giúp chính mình. 57 Không việc gì phải sợ Người khác chống lại anh. Chính nhờ gió thổi ngược, Diều bay lên trời xanh. 58 Nếu muốn thì hãy cố Thành người tốt ở đời. Có điều đừng chứng tỏ Với mình và với người. 59 Người đời, kể cũng lạ, Thường rất dễ bị lừa. Nhưng thật khó thuyết phục Rằng họ đang bị lừa. 60 Chưa hẳn đã thất bại, Ngã nhiều lần trong đời. Nhưng anh sẽ thất bại, Nếu đổ lỗi cho người. 61 Cái gì cũng có giá. Giá học để thông minh Luôn rẻ hơn cái giá Ngu do không học hành. 62 Xin đừng quên, cái ác Ẩn náu trong mỗi người. Nhiều khi nó thắng thế, Chui ra để hại đời. 63 Con người, ai cũng sợ. Chỉ sợ ít hay nhiều. Học nhiều sẽ sợ ít. Học ít sẽ sợ nhiều. 64 Cảm giác sâu lắng nhất Thường cảm thấy về đêm Khi xung quanh yên tĩnh Và lòng cũng lặng êm. 65 Hãy nói khi cảm thấy Những lời nói của anh Hay hơn sự im lặng. Im lặng cũng tốt lành. 66 Sự thanh thản chí đến Đâu đó từ bên trong. Đừng thơ ngây tìm kiếm Bên ngoài mà mất công. 67 Con chó được yêu quí Không vì tiếng sủa hay. Đánh giá người phải nhớ Qua công việc hàng ngày. 68 Trên đời có nhiều cái Không cần hiểu làm gì. Nó tồn tại, còn việc Chấp nhận không thì tùy. 69 Trở thành giàu tưởng khó, Mà không khó lắm đâu. Khi ta cảm thấy đủ, Tức là ta đã giàu. 70 Để nhìn thấy ánh sáng, Hạt giống chịu vùi sâu Trong đất bẩn đen tối, Rồi ngoi lên, ngẩng đầu. 71 Hạnh phúc là nụ cười. Không nhất thiết mình cười, Mà nhìn thấy người cười. Vậy hãy làm họ cười. 72 Khi chỉ tay giận dữ Mắng người trước đám đông, Trước hết phải xem kỹ Tay mình có sạch không. 73 Nếu ta nghĩ tiền bạc Quan trọng nhất trên đời, Thì rốt cuộc, suốt đời Ta chạy theo tiền bạc. 74 Anh chán đời, có thể Nguyền rủa cuộc đời mình. Đừng quên, có ai đó Chỉ mong được như anh. 75 Không có gì để nói, Tốt hơn, đừng nói gì. Cũng thế, chưa định hướng, Đừng vội vã bước đi. 76 Ở đời, quan trọng nhất Là hãy cố giúp người. Nếu không thể giúp được, Thì cũng đừng hại người. 77 Khi giận, không quyết định Làm bất cứ điều gì. Khi vui, không được hứa Với ai bất cứ gì. 78 Trưởng thành không phải lúc Anh nói điều phi thường, Mà lúc anh suy ngẫm Về những điều bình thường. 79 Nhìn người khác, cố tránh Nhìn xuống, kiểu bề trên, Trừ phi anh nhìn xuống Để đỡ họ đứng lên. 80 Đừng quan trọng thái quá Mọi việc ở đời này, Một khi ta nghĩ nó Vô thường như cánh mây. 81 Suy cho cùng, cuộc sống Không nợ ta điều gì, Nên có quyền quyết định Cho, không cho ta gì. 82 Mỉm cười với người khác Là cái đẹp ở đời. Nhưng còn đẹp hơn thế Là làm người khác cười. 83 Thỉnh thoảng trong cuộc sống Nhớ ngồi yên một mình Để tận hưởng cuộc sống Được ngồi yên một mình. 84 Cho - đừng để lợi dụng. Yêu - đừng vội yêu ngay. Nghe - đừng mất chính kiến. Tin - đừng quá thơ ngây. 85 Ở đời, khó khăn nhất - Phải biết mình là ai. Còn chấp nhận điều ấy Là khó khăn thứ hai. 86 Bức xúc, muốn tâm sự, Nên cẩn thận chọn người. Không phải ai cũng bạn, Cả khi họ mỉm cười. 87 Bạn có thể tha thứ Để làm lại từ đầu. Nhưng tha thứ lần sau Thì quả là ngu ngốc. 88 Sự kiên nhẫn không phải Là thời gian ta chờ, Mà cách ta cư xử Trong thời gian phải chờ. 89 Cuộc đời này quá ngắn Để chúng ta buồn rầu Vì những người vớ vẩn Và những chuyện không đâu. 90 Ta chỉ sống một lần Rồi rơi và giấc ngủ. Nhưng sống tốt đời mình, Một lần là quá đủ. 91 Ta không thể thay đổi Những người xung quanh mình. Nhưng vẫn có thể chọn Người ta cho gần mình. 92 Rốt cục, ta phải chọn: Tự đi hết cuộc đời, Hay để người ta kéo Đến tận cuối kiếp người. 93 Ta không thể để mất Cái chưa có bao giờ. Đừng buồn vì hiện thực Không giống như ước mơ. 94 Người ngồi yên một chỗ, Dẫu uyên bác, thông minh, Sẽ không nghe tiếng xích Đang trói buộc chân mình. 95 Một người mà có thể Ngoái lại nhìn rất xa, Người ấy càng có thể Nhìn phía trước rất xa. 96 Bắt đầu một ngày mới, Nên nhớ, bằng nụ cười. Rồi mang nụ cười ấy Đi đến với mọi người. 97 Có con đường ngắn nhất Để vượt qua khó khăn, Là đi xuyên qua nó. Các đường khác không cần. 98 Một người dám thừa nhận Sự yếu kém của mình, Thì người ấy thực sự Dũng cảm và trưởng thành. 99 Đừng sợ, khi ai đó Ném gạch về phía anh. Hãy bình tĩnh nhặt chúng, Xây nền móng cho mình. 100 Sống chậm và giản dị - Cách sống của người khôn. Nó thực sự rất tốt Cho thế xác, tâm hồn.
Thái Bá Tân |
| | | Việt Đường
Tổng số bài gửi : 2141 Registration date : 21/08/2009
| Tiêu đề: Re: Thơ Thái Bá Tân Sun 27 Dec 2015, 20:25 | |
| Bài thơ tứ tuyệt ấy Vang vọng mãi lòng người. Bốn câu thơ ngắn gọn Xuyên suốt đã bao đời. Nước Nam người Nam ở. Trời định thế từ lâu. Đừng có mà xâm phạm, Kẻo lại bị đánh đau. Không gì đúng hơn thế. Cũng không gì hay hơn. Đó là lời cảnh cáo Nhằm bảo vệ giang sơn. Đến nay vẫn chưa biết Ai viết bài thơ này. Điều ấy không quan trọng. Quan trọng là nó hay. Nó nói đúng khí phách Của con cháu Lạc Rồng, Bản tuyên ngôn đôc lập, Lời thề với non song. Thái úy Lý Thường Kiệt Đã đọc vang bài thơ Trong đền thờ Trương Hống, Huyện Yên Phong bây giờ. Tuyến phòng thủ Như Nguyệt Đứng sừng sững bên sông. Binh sĩ nghe tướng đọc Mà thấy náo nức lòng. Rồi vạn người như một Tiến lên theo tiếng thơ. Khiến quân Tống bỏ chạy, Ô nhục tận bây giờ. Nhà thơ không xung trận Trong trận ấy bên sông, Nhưng với bài tứ tuyệt Đã góp phần lập công. HỘI NGHỊ DIÊN HỒNG Giặc xâm lược Mông Cổ, Sau thất bại lần đầu, Đem quân đánh Đại Việt Hai mươi bảy năm sau. Năm mươi vạn phía Bắc, Mười vạn phía Chiêm Thành, Chúng đưa quân ồ ạt, Hòng đánh nhanh, thắng nhanh. Biết trước dã tâm giặc, Năm một hai tám hai, Tức là ba năm trước, Vua và các tướng tài Gặp nhau ở Hội nghị Có tên là Bình Than Để bàn mưu giữ nước, Chống bọn giặc hung tàn. Hai năm sau, sứ Việt Do Trần Phủ cầm đầu Sang, tìm kế hoãn chiến, Nhưng chẳng đi đến đâu. Biết không thể hòa hoãn, Thượng hoàng Trần Thánh Tông Bèn cho mở Hội nghị Ở cung điện Diên Hồng. Khách mời dự Hội nghị Là các bậc cao niên Gồm già làng, trưởng lão Đến từ khắp mọi miền. Vua mở yến chiêu đãi, Rồi nói họa Nguyên Mông, Xin các cụ cho biết: Ta nên đánh hay không? Vốn quanh năm chân đất, Nay được vào hoàng cung, Được vua ân cần tiếp, Các cụ vui vô cùng. Rồi trăm người như một, Hô to cùng đức vua: “Đánh! Sát thát! Sát thát! Đánh đến khi giặc thua!” Sau Hội nghị, các cụ Về các làng bản mình Khích lệ các con cháu Tham gia vào việc binh. Hội nghị Diên Hồng ấy Thể hiện được lòng dân, Thề quyết tâm giữ nước Cùng các vị vua Trần. Vua Trần có thể quyết Chủ chiến hay chủ hòa, Nhưng tôn trọng dân chúng Hỏi đại sự quốc gia. Quân và dân như một, Nhờ thế đã đồng lòng, Ý chí cả dân tộc Thắng được họa Nguyên Mông. Một tấm gương trị nước Giá trị đến ngày nay. Muốn bảo vệ Tổ quốc, Phải nhớ bài học này. CHIẾN THẮNG BẠCH ĐẰNG 1 Có một trận đánh lớn, Một chiến thắng vẻ vang Trong lịch sử dân tộc, Là chiến thắng Bạch Đằng. Chiến thắng ấy oanh liệt Chấm dứt hơn nghìn năm Phải lệ thuộc phương Bắc, Đau khổ và tối tăm. Nó lật sang trang mới Trong lịch sử nước nhà. Một kỷ nguyên độc lập, Cho vua và dân ta. Kỷ nguyên xây dựng nước, Của văn hóa Thăng Long, Của văn minh Đại Việt, Thắng Minh, Tống, Nguyên Mông... 2 Đất nước ta thời ấy Gọi là Tĩnh Hải Quân, Còn chưa có quốc hiệu, Chưa có vua và thần. Năm chín trăm ba mốt, Dương Đình Nghệ dấy binh Đánh đuổi quân Nam Hán, Tự phong vua cho mình, Gọi là Tiết Độ Sứ. Được sáu năm, và rồi Nha tướng Kiều Công Tiễn Giết Nghệ để cướp ngôi. Con rể Dương Đình Nghệ Là danh tướng Ngô Quyền, Chiêu binh đánh Công Tiễn, Trừng trị tội đê hèn. Công Tiễn sợ, vội vã Cầu Nam Hán cứu nguy. Vua Nam Hán, Lưu Nghiễm, Liền hưởng ứng tức thì. Hắn sai con, Hoằng Tháo, Đắc thắng và hung hăng, Dẫn hai vạn quân thủy Tiến vào sông Bạch Đằng. Ngô Quyền, trong khi đó, Từ châu Ái đánh ra Giết chết Kiều Công Tiễn, Chiếm được thành Đại La. Ông liền cho binh sĩ Đóng cọc xuống dòng sông, Những chiếc cọc to, nhọn, Mũi bịt sắt, bịt đồng. Cuối đông năm ba tám, Hoằng Tháo cho chiến thuyền Từ cửa sông hùng hổ Cứ rẽ nước tiến lên. Quân Việt nhử phía trước, Thuyền chúng tiến sâu vào. Bất chợt thủy triều rút, Các cọc nhọn nhô cao. Phần lớn thuyền bị thủng, Phần khác kẹt giữa dòng. Quân Ngô Quyền lúc ấy Mới được lệnh tấn công. Hơn nửa quân giặc chết. Hoằng Tháo, vốn hung hăng, Giờ bỏ mạng nhục nhã, Vùi dưới sông Bạch Đằng. Nghe tin con tử trận, Vua Nam Hán thất kinh, Đang phục ở biên giới, Đành ra lệnh thoái binh. Thế là từ trận ấy, Cứ teo dần, teo dần Giấc mộng của Nam Hán Đánh chiếm Tĩnh Hải Quân. Về sau, Trần Hưng Đạo Cũng dùng cách đánh này Mà thắng quân Mông Cổ. Một cách đánh cực hay. Năm chín trăm ba chín Ngô Quyền lập triều Ngô Của một nước độc lập, Cổ Loa là kinh đô. Theo các nhà lịch sử, Ông là vua của vua. Ông đánh thắng Đại Hán. Giờ ta, không lẽ thua? BA LẦN ĐÁNH THẮNG GIẶC NGUYÊN MÔNG Thái sư Trần Thủ Độ Đã chuyển giao nhẹ nhàng Ngai vua cho Trần Cảnh Từ tay Lý Chiêu Hoàng. Trong khi đó, phương Bắc Đầu thế kỷ mười ba, Người Mông Cổ đánh chiếm Một vùng đất bao la Gồm châu Âu, Tây Á, Rồi như cơn cuồng phong, Đánh chiếm nhà Tây Hạ, Xuống phía Nam, phía Đông. Tiêu diệt nước Nam Tống Là mục đích đầu tiên, Chúng mượn đường Đại Việt Để từ dưới đánh lên. Các vua Trần từ chối, Còn nhốt sứ trong nhà. Năm một hai năm tám, Chúng đem quân đánh ta. Gần năm vạn binh sĩ, Từ Vân Nam tràn sang. Chúng làm cỏ mọi thứ, Đồng ruộng và xóm làng. Hai vua của Đại Việt Là Thái Tông, Thánh Tông Dẫn quân ra nghênh chiến, Nhưng do địch quá đông, Trận ấy ở Vĩnh Phúc, Quân Đại Việt thua to, Thua cả trận Phù Lỗ Ở bên sông Cà Lồ. Vua nhà Trần quyết định Rút khỏi thành Thăng Long, Làm “nhà không vườn trống”, Gây khó cho quân Mông. Nhưng mười ngày sau đó, Hai vua Trần cùng nhau Đánh bại quân Mông Cổ Trong trận Đông Bộ Đầu, Giờ thuộc đất Hà Nội, Quận Ba Đình ngày nay. Giặc phải rút về nước, Cũng theo đường Bắc - Tây. Chỉ trong vòng nửa tháng Cuộc chiến tranh xẩy ra Và nhanh chóng kết thúc, Phần thắng thuộc về ta. 3 Hăm bảy năm sau đó, Tức một hai tám năm Quân Nguyên Mông lần nữa Đánh Đại Việt phía Nam. Quân số năm mươi vạn, Muốn đánh nhanh, thắng nhanh, Hai đường bộ phía Bắc, Đường thủy từ Chiêm Thành. Cũng như lần thứ nhất, Lần này quân Nguyên Mông Thắng trận ở Vạn Kiếp, Lạng Sơn và sông Hồng. Sau khi vượt biên giới, Chưa đầy hai mươi ngày, Thăng Long bị chúng chiếm. Tình thế quả rất gay. Các vua Trần tạm rút Về Nam Định, Ninh Bình, Rồi sau theo đường biển, Lên chốt vùng Quảng Ninh. Ở phía Nam, quân giặc Đánh ra từ Chiêm Thành, Liên tiếp giành thắng lợi Ở Xứ Nghệ, xứ Thanh. Đây cũng là vùng đất Mà vua tôi nhà Trần Đã rút về chốt giữ, Đợi thời và yên dân. Cũng giống như lần trước, Quân Nguyên gặp khó khăn, Vì “tiêu thổ kháng chiến”, Người và ngựa thiếu ăn. Tinh thần binh sĩ xuống, Chỉ huy thì nản lòng. Từ Thanh Hóa lúc ấy Quân Đại Việt phản công, Và liên tiếp thắng lợi Ở Hàm Tử, Chương Dương. Thành Thăng Long giải phóng, Chặn hết các ngả đường. Quân Nguyên Mông tháo chạy. Bị chặn ở sông Cầu. Cánh phía Nam bị diệt Ở Tây Kết, Khoái Châu. 4 Quân Nguyên Mông đại bại, Lo quân lương, chiến xa, Đóng thêm nhiều tàu chiến, Đánh Đại Việt lần ba. Chúng chia làm ba cánh, Từ Vân Nam, Quảng Tây Và Quảng Đông - đường biển - Hành quân gấp đêm ngày. Đó là năm tám bảy, Cuộc chiến cũng không lâu, Từ tháng Chạp năm ấy Đến tháng Tư năm sau. Quân giặc năm mươi vạn, Quân Trần chỉ hai mươi, Nhưng ta hơn “địa lợi” Và hơn cả “nhân thời”. Giống như hai lần trước, Chúng chiếm được Thăng Long, Nhưng thiếu lương, quân đói, Binh lính lại nản lòng. Hơn thế, vì bão biển, Vì thuyền đi lạc đường, Trần Khánh Dư lại đánh, Nên mất hết quân lương. Quân ta do thế yếu, Về chốt ở Hải Phòng, Thường tập kích Vạn Kiếp, Đánh quân thủy trên sông. Bị đói, bị chia cắt, Giặc rút khỏi Thăng Long, Co cụm ở Vạn Kiếp. Quân Trần chưa tấn công, Chúng đã chủ động rút, Đi qua ngả Cao Bằng. Còn toàn bộ quân thủy Bỏ mạng trận Bạch Đằng. Thế là lại thất bại, Cả ba lần, vua Nguyên, Thế tổ Hốt Tất Liệt, Vẫn còn chưa chịu yên. Hắn muốn đánh Đại Việt, Chờ thời, chờ binh tình. Có lần đã xuất phát, Tướng chết mà hoãn binh Năm một hai chín bốn, Định xuất quân, bất ngờ Hốt Tất Liệt ốm chết, Mang mộng ấy xuống mồ. Môt trang sử chói lọi. Ba lần thắng Nguyên Mông, Một đế quốc tự mãn Luôn thắng Tây, thắng Đông. Đây là thắng lợi lớn Của binh sĩ, nhân dân, Hưng Đạo vương Quốc Tuấn Và của các vua Trần. Thái Bá Tân |
| | | Việt Đường
Tổng số bài gửi : 2141 Registration date : 21/08/2009
| Tiêu đề: Re: Thơ Thái Bá Tân Sun 27 Dec 2015, 20:29 | |
| CHIẾN THẮNG RẠCH GẦM – XOÀI MÚT Năm Một Bảy Tám Bốn, Quân Xiêm đánh nước ta. Ba vạn quân đường bộ Tiến về hướng Cần Thơ. Hai vạn quân đường thủy Đi theo hướng Kiên Giang, Đổ bộ lên Rạch Giá, Nhanh và khá dễ dàng. Năm Tám Lăm, tháng Một, Nguyễn Huệ dẫn đại binh Tiến thẳng vào Gia Định. Mỹ Tho là bản doanh. Ông nghiên cứu trận địa Quyết định chọn khúc sông Rach Gầm đến Xoài Mút Để chuẩn bị tấn công. Khúc sông rộng nghìn mét, Sáu nghìn mét chiều dài, Hai bên bờ rậm rạp, Tiện bố trí phục mai. Giữa có hòn đảo nhỏ Cũng um tùm cỏ cây. Ông ém quân, đợi sẵn Chờ địch đi qua đây Sáng mười chín, tháng Một Năm Một Bảy Tám Năm, Nhử địch vào mai phục, Từ Xoài Mút, Rạch Gầm Và từ cù lao nhỏ Quân Nguyễn Huệ tấn công, Bất ngờ và mãnh liệt. Không biết trước đề phòng, Nên chiến thuyền Xiêm Thái Đã bị đánh tan tành, Chiếc chìm, chiếc bị cháy. Trận đánh kết thúc nhanh. Hơn hai vạn quân thủy, Sống sót mấy nghìn người, Theo đường bộ về nước. Một đòn đau nhớ đời. Trong đó có Nguyễn Ánh, Sang Xiêm xin lưu vong, Nhưng mộng quay về nước Vẫn ấp ủ trong lòng. Trận Rạch Gầm - Xoài Mút Của Nguyễn Huệ Quang Trung Là trang sử oanh liệt, Một chiến thắng oai hùng. Theo Đại Nam Thực Lục: Quân Xiêm sau trận này, Nghe hai tiếng Đại Việt, Hồn vía liền lên mây. * Hay tin quân thủy chết, Quân bộ Xiêm chạy dài. Nguyễn Huệ đã tính kế Diệt Chúa Trịnh Đàng Ngoài. Bấy giờ quân Chúa Trịnh Đang đóng ở Phú Xuân. Chúng giở trò quấy nhiễu, Gây bất bình trong dân. Năm Một Bảy Tám Sáu, Ông vượt đèo Hải Vân Cùng tướng Nguyễn Hữu Chỉnh Tiến đánh thành Phú Xuân. Nhờ đang mùa nước lớn, Thuyền nghĩa quân tiến nhanh. Cùng bộ binh nhiều hướng, Nguyễn Huệ áp chân thành. Quân Trịnh bị tiêu diệt Vì bạc nhược, nản lòng. Thừa thắng, quân Nguyễn Huệ Chiếm toàn bộ Đàng Trong. Tiếp đến, ông lập tức Tiến quân ra Bắc Kỳ Để “Phù Lê diệt Trịnh”, Rầm rập bước quân đi. Tháng Bảy năm Tám Sáu Ông đánh thành Thăng Long. Chúa Trịnh bị dân bắt Và giao nộp cho ông. Thế là đã chấm dứt Hai thế kỷ kéo dài Chính quyền của Chúa Trịnh, Thường được gọi Đàng Ngoài. Dòng sông Gianh thơ mộng Thôi không là dòng sông Một thời vốn chia cắt Đằng Ngoài và Đàng Trong. * Khi dẹp xong Chúa Trịnh, Trao quyền cho vua Lê, Nguyễn Huệ cùng binh tướng Lên đường trở về quê. Ông cho Nguyễn Hữu Chỉnh Giúp trấn thủ Nghệ An Cùng tướng Nguyễn Văn Duệ Cai quản cả địa bàn. Chẳng bao lâu, miền Bắc Lại rối loạn, vua Lê Mời Hữu Chỉnh ra dẹp. Dẹp xong, Chỉnh không về, Mà ở lại Miền Bắc Còn tỏ ra lộng hành, Ra mặt chống Nguyễn Huệ, Củng cố lực lượng mình. Hay tin này, Nguyễn Huệ Lập tức từ Phú Xuân Cử tướng Vũ Văn Nhậm Ra trị tên gian thần. Trị xong Chỉnh, thật tiếc, Đến lượt Nhậm khinh nhờn, Cũng có ý thoán nghịch, Bất tuân lệnh Tây Sơn. Năm Một Bảy Tám Tám, Nguyễn Huệ ra Thăng Long, Diệt Nhậm, vua Lê sợ Trốn sang bên kia sông. Nhiều sĩ phu nổi tiếng Giúp Nguyễn Huệ hết lòng Giữ chính quyền Miền Bắc Khi ông ở miền Trong. Đó là Ngô Thì Nhậm, Một chí sĩ Bắc Hà, Phan Huy Ích, Nguyễn Thiếp Và nhiều người gần xa.
Thái Bá Tân |
| | | Việt Đường
Tổng số bài gửi : 2141 Registration date : 21/08/2009
| Tiêu đề: Re: Thơ Thái Bá Tân Sun 17 Apr 2016, 14:21 | |
| TẬP LÀM THƠ NĂM CHỮ
NHẬP MÔN
Thực chất, thơ năm chữ Phong cách Thái Bá Tân, Đơn giản là văn nói Có kèm theo chút vần.
Viết nó không khó lắm. Các bác muốn thì đây, Tôi xin mách vài nước. Đại khái như thế này.
Một, là phải có ý, Có ý mới làm thơ. Cố tìm ý độc đáo, Triết lý và bất ngờ.
Hai, là khi thể hiện, Chỉ dùng từ bình dân, Nôm na và dễ hiểu. Ba, là khâu ghép vần.
Vần có bằng và trắc. Câu một với câu ba, Câu hai với câu bốn Phải vần nhau mượt mà.
Xưa tôi vần kinh khủng, Nay lười, viết lăng nhăng, Không chịu tìm vần trắc, Chỉ tìm vần vần bằng.
Trắc và bằng lần lượt Trong một khổ bốn câu. Thằng nào trước cũng được, Nhưng phải vần với nhau.
Ghép vần hơi khó đấy. Cả tôi, hàng chuyên gia, Mà nhiều lúc đực mặt, Tịt, tìm mãi không ra.
Được vần thì mất ý, Được ý thì mất vần. Cái khó là chỗ ấy. Suýt bỏ nghề nhiều lần.
Nếu tìm mãi không được Thì viết lại từ đầu, Thử tìm các vần khác, Chịu khó tìm thật lâu.
Bốn, và quan trọng nhất - Không được viết linh tinh. Vì “văn dĩ tải đạo”, Thơ phải phải ấm cái tình.
CÁC HÌNH THỨC VẦN
Thơ ngũ ngôn năm chữ Đơn giản và rất hay. Tiếc là ta bỏ phí Không khai thác thằng này.
Ta có thể dùng nó Để viết thơ trữ tình. Trữ tình cực kỳ nhé, Mượt mà và lung linh.
Ngược lại, khi cần thiết, Nó là thơ nôm na, Như lâu nay tôi viết, Kiểu thơ vè, diễn ca.
Thơ ngũ ngôn mỗi khổ Thường chỉ có bốn câu. Vần có thể biến tấu Rất nhiều cách khác nhau.
Để giúp các bác hiểu, Tôi xin trích ở đây Một số cách phổ biến. Đại khái là thế này.
Một, ngũ ngôn đại chúng, Mì ăn liền, nôm na. Không vần hai câu trắc, Là câu một, câu ba.
Đây là kiểu dễ nhất Tôi đang viết bây giờ, Mà viết có chủ đích, Kiểu văn nói bằng thơ.
Hai, là vần tuyệt đối, Cả bốn câu đều vần, Tạm gọi là phong cách Trữ tình Thái Bá Tân.
Dưới đây xin các bác Cứ đọc thử mấy bài Tôi viết đã lâu lắm, Năm Tám Mốt, Tám Hai.
Tôi viết nhiều thời ấy Loại bằng trước trắc sau. Đây là một thí dụ, Thành kinh điển từ lâu.
TIỄN BẠN ĐI NƯỚC NGOÀI Tặng Gấu Phạm Anh Tuấn
Rời quê hương, chúng ta, Mỗi người đi một ngả. Có người đi rất xa, Sống ở miền đất lạ.
Từng ngủ cao ngang mây, Nhiều đêm ta thầm khóc Nhớ về những luống cày Nơi chúng ta đã mọc.
Những người con tha phương Vẫn hướng về Tổ quốc, Như nước rời đại dương Để lại rồi thành nước,
Như đã ném lên trời, Dù xa và cao thật, Nhưng cuối cùng vẫn rơi Và trở về với đất.
Như đá, ta bay cao Rồi rơi về đất mẹ, Đất đau, nhưng lần nào Cũng ôm ta lặng lẽ. *
Đây là một kiểu khác, Câu một và câu ba, Không vần bằng, mà trắc, Nghe cũng rất mượt mà.
DẠY CON TẬP ĐÀN
Tay con còn bé nhỏ, Mà phím đàn lại to. Không sao, con hãy cố Tập đàn pi-a-nô.
Hai phím đàn đen trắng Là phím đêm và ngày. Phím buồn rầu lo lắng, Phím niềm vui ngất ngây.
Đàn chỉ hai phím ấy, Đời chỉ vui hoặc buồn Nhạc và đời do vậy Đang nằm trong tay con.
Đời cũng như nghệ thuật, Có dũng cảm, có hèn. Mọi cái phải dứt khoát Đừng lẫn lộn trắng đen.
Tay con yếu và ngắn Mà phím lại quá dài. Không sao, phải kiên nhẫn, Phải học vì ngày mai.
Bố ngồi bên, cúi nhặt Những nốt nhạc vụng về Con để rơi xuống đất... Nào, đánh lại bố nghe! *
Giờ đến thể biến tấu. Tôi trích luôn mấy bài. Các bác đọc thì biết, Không cần giải thích dài.
Hãy để ý vần điệu Và cách bố trí vần, Cách lặp đi lặp lại, Và làm theo thầy Tân.
Quan trọng là phải biết Lúc nào dùng kiểu gì. Nội dung và hình thức Phải hài hòa cực kỳ.
ANH CHỜ EM
Anh chờ em ngoài vườn. Trời hôm nay không lạnh Lại đầy sao lấp lánh. Anh chờ em ngoài vườn.
Gió hình như ngừng thổi Mà cây cứ xạc xào. Em không đến, vì sao? Gió hình như ngừng thổi.
Có ngôi sao đổi ngôi, Như mũi tên lặng lẽ Xuyên tim anh nhè nhẹ. Có ngôi sao đổi ngôi.
Lẽ nào em không đến? Như anh, bầu trời đêm Và cỏ cây chờ em. Lẽ nào em không đến?
CA KHÚC
Anh hái hoa tặng em, Những bông hoa mới nở. Chúng run lên vì sợ, Bó hoa anh tặng em.
Những giọt sương long lanh Trên hoa như nước mắt. Có thể hoa khóc thật Hay chỉ sương long lanh?
Em cầm hoa mỉm cười. Những bông hoa lộng lẫy Nhưng em không nhận thấy Hoa nhìn em, không cười.
Hình như hoa trách anh. Cũng chẳng sao, có thể Anh chiều em, cứ để Hoa giận và trách anh.
CA KHÚC
Trái tim anh mọc cánh Bay đến tận giường em, Thành ngọn lửa suốt đêm, Để em không thấy lạnh.
Như bầy chim, thơ anh Cánh đủ màu lộng lẫy, Sẽ hót chào em dậy Đón buổi sáng trong lành.
Còn anh, như xác chết, Không tim, không cả thơ. Anh chờ em, anh chờ Suốt đêm dài mỏi mệt.
Anh chỉ tiếc là em Vốn thờ ơ, không biết Rằng có người đang chết, Đang chờ em suốt đêm...
CA KHÚC
Một mình, đêm thanh vắng Anh đợi em lúc này, Hai tay đầy im lặng Im lặng đầy hai tay.
Chút hiểu lầm nho nhỏ Mà em đi khỏi nhà. Chúng ta tự làm khổ Ta tự làm khổ ta.
Anh buồn, luôn đi lại, Chờ mãi không hết đêm. Nhà vắng em trống trải Trống trải vì vắng em.
Gần sáng, ai í ới Gọi nhau sau bờ tre. Mong em về, anh đợi, Anh đợi, mong em về.
Bước ra ngoài, im lặng, Anh chỉ nhìn thấy ngày, Chỉ thấy tay đầy nắng, Thấy nắng đầy hai tay. *
Vậy là tôi đã dạy Hết bài học đầu tiên. Dạy làm thơ năm chữ, Free, không lấy tiền.
Chỉ yêu cầu người học, Nếu viết được thơ hay, Có cử chỉ hào hiệp Là mua sách thơ thầy.
Thái Bá Tân |
| | | Việt Đường
Tổng số bài gửi : 2141 Registration date : 21/08/2009
| Tiêu đề: Re: Thơ Thái Bá Tân Sun 12 Feb 2017, 02:23 | |
| TÁM NỖI KHỔ CỦA ĐỜI NGƯỜI Cuộc đời là bể khổ, Phật dạy thế - xưa nay Có tám nỗi khổ lớn Của đời người, thế này: Một, đã Sinh là khổ. Nỗi khổ khi chào đời. Sinh ra trong đau đớn, Ta khóc, chứ không cười. Hai, cái khổ của Lão. Ai cũng thế, về già, Phải chịu nhiều đau khổ Vì đau ốm, mù lòa. Ba, là khổ vì Bệnh. Bệnh tật như gió mây, Không ai tiên đoán trước. Ngắn ngày hoặc dài ngày. Bốn, là khổ vì Tử. Đành rằng còn kiếp sau, Nhưng xa người ruột thịt, Chết vẫn là khổ đau. Năm, khổ vì Ly Biệt. Quen nhau rồi yêu thương, Rồi xa nhau, đau khổ, Heo hút nghìn dặm đường. Sáu, khổ vì Oán Hận. Ta oán hận chúng sinh. Tức là bằng cách ấy Mình làm khổ chính mình. Bảy, khổ vì Thất Vọng Do hy vọng quá nhiều. Không được, thành đau khổ. Khổ vì đòi quá nhiều. Tám, khổ vì Mê Hoặc Bởi những cái xung quanh. Không hiểu, thành lầm lạc Mà chuốc khổ vào mình. * Sinh Lão và Bệnh Tử Là cái khổ tự nhiên. Làm người thì phải chịu, Cả người ác, người hiền. Bốn cái khổ còn lại, Theo Đức Phật Thích Ca, Là cái khổ tránh được Vì tự ta, do ta. Thái Bá Tân |
| | | Việt Đường
Tổng số bài gửi : 2141 Registration date : 21/08/2009
| Tiêu đề: Re: Thơ Thái Bá Tân Sat 04 Mar 2017, 20:35 | |
| TẢN MẠN VỀ CỘNG SẢN
Cho dù mạnh đến mấy, Không một thế lực nào Đánh bại được cộng sản, Cả vào lúc thoái trào.
Vậy ai giết được nó? Không ai ngoài chính mình. Tự nó sẽ giết nó, Chầm chậm và hòa bình.
Cộng sản, thời cực đỉnh Vào những năm tám mươi, Diện tích và dân số Một phần ba loài người.
Ngoài nôi Liên Xô cũ, Có nhiều nước Đông Âu, Á Châu và Nam Mỹ Và nhiều nước Phi Châu.
Thế mà rụp một cái, Mười năm sau, lạ thay, Tất cả đã sụp đổ Còn lại năm nước này:
Lào, Triều Tiên, Trung Quốc, Việt Nam và Cuba. Vâng, chỉ có năm nước Còn thoi thóp, thực ra
Chỉ Triều Tiên duy nhất Là cộng sản chính nòi. Còn bốn nước còn lại Chỉ cái tên mà thôi.
Vì cả bốn nước ấy, Do đói kém, bất an, Buộc phải theo tư bản. Thứ ta bản dã man.
* Phật Thích Ca từng nói: Sư tử, chúa rừng xanh, Không ai giết được nó, Trừ nó tự giết mình.
Giết nó là hàng tỉ Các vi rút không tên. Tức là những mầm bệnh Chính tự nó gây nên.
Mà cái mầm bệnh ấy Bắt nguồn từ tạp ăn, Cậy mình khỏe, làm láo, Phải trái đều bất cần.
Cũng vậy, sẽ tự chết Các chế độ cực quyền. Chết vì những ung nhọt Do tự mình gây nên.
* Phát triển trái quy luật Của cuộc sống văn minh, Liên Xô tự sụp đổ, Tức mình tự giết mình.
Sụp đổ vì ngu dốt, Vì chà đạp nhân quyền, Tham nhũng và lãng phí Khiến ngân khố cạn tiền.
Rồi đến lượt Trung Quốc Sẽ sụp đổ nay mai Cũng vì lý do ấy. Quy luật không chừa ai.
Chúa sơn lâm, sư tử, Cũng tự mình giết mình Vì tham ăn, ăn bẩn, Nuôi mầm bệnh ký sinh.
Kẻ tham lam, độc ác, Theo quy luật của trời, Không cần giết cũng chết. Cả con thú, con người.
Thái Bá Tân |
| | | Việt Đường
Tổng số bài gửi : 2141 Registration date : 21/08/2009
| Tiêu đề: Re: Thơ Thái Bá Tân Sat 04 Mar 2017, 20:40 | |
| QUỐC NẠN
Chưa bao giờ người Việt Buông thả như ngày nay. Tự hạ mình đến mức Ngồi nhậu nhẹt suốt ngày.
Với người thích nhậu nhẹt, Chúi mặt vào miếng ăn, Thì nhiều điều quan trọng, Sẽ trở thành không cần.
Không cần đọc sách báo. Không cần lo gia đình. Không quan tâm chính trị, Đất nước và dân tình.
Thử đi một quãng phố Để thấy có bao nhiêu Các quán nhậu đông đúc? Buồn lắm - nhiều, rất nhiều.
Từ lâu thành quốc nạn, Nhậu nhẹt và bia hơi. Đó là sự thoái hóa. Người mà không phải người.
Dẫu biết chỉ vô ích, Tôi những muốn hàng ngày Rung chuông to báo động, Cảnh báo quốc nạn này.
Thái Bá Tân |
| | | Việt Đường
Tổng số bài gửi : 2141 Registration date : 21/08/2009
| Tiêu đề: Re: Thơ Thái Bá Tân Sat 22 Apr 2017, 15:04 | |
| Tóm tắt nội dung tiểu thuyết NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ
1 MÀO ĐẦU
Chào các cháu yêu quí. Ông Tân, Ông Béo đây. Trước ông đã từng nhắc, Giờ nhắc lại thế này.
Đọc sách quan trọng lắm. Sách là người bạn đời, Giúp các cháu hiểu biết Để tu dưỡng thành người.
Ông cũng rất ham đọc, Từ hồi bé, chân trần. Những cuốn sách vĩ đại. Mà thường đọc nhiều lần.
Một trong những cuốn ấy, Mà ngay cả bây giờ, Mỗi lần đọc đều khóc, Xúc động và thẫn thờ.
Đó là bộ tiểu thuyết Của Victor Hugo. Cuốn “Những Người Khốn Khổ”, Hai nghìn trang, khổng lồ.
Bây giờ ông sẽ cố Kể lại câu chuyện này, Tất nhiên rất sơ lược, Mà ông nghĩ cực hay.
Đọc tóm tắt cũng tốt. Nhưng các cháu, dẫu sao, Cũng phải đọc nguyên bản, Không bỏ sót trang nào.
Cuốn sách này vĩ đại Sẽ dạy rất nhiều điều. Các cháu nhớ đọc nhé. Ông yêu các cháu nhiều.
2 GIĂNG VAN GIĂNG
Một tù nhân người Pháp, Tên là Giăng Van Giăng, Được tha, có thử thách, Sau đúng mười chín năm.
Ông phạm tội ăn cắp Chiếc bánh giá nửa đồng Cho lũ trẻ đang đói Con bà chị của ông.
Phải ngồi tù lâu vậy Là vì ông nhiều lần Đã tìm cách vượt ngục, Nên mức án tăng dần.
Được tha, ông cuốc bộ Tới thị trấn Đi-nhơ, Bị mọi người xua đuổi, Đói, thất thểu, vật vờ.
Cuối cùng, trong tuyệt vọng, Không bánh mì, không tiền, Ông đánh liều gõ của Nhà Cha Mi-ri-en.
Đức Cha, vốn tốt bụng, Liền mời ông vào nhà Cho ăn uống, sưởi ấm, Mời ngủ trên xô-pha.
Thế mà ông tối ấy, Đáp lòng tốt của Ngài, Trộm đôi giá nến bạc Rồi lén đi ra ngoài.
Gần sáng thì cảnh sát Bắt ông, rất ngạc nhiên Thấy đôi giá nến ấy Của Ngài Mi-ri-en.
Được hỏi thì ông đáp Rằng Đức Cha tặng ông. Chúng bèn đưa quay lại, Xem có đúng thế không.
Đức Cha bảo đúng thế, Đó là quà của Ngài. Giăng Van Giăng được thả. Tốp cảnh sát ra ngoài.
Trong căn phòng rộng lớn Chỉ còn lại hai người. Đức Cha bắt ông hứa Thành người tốt cho đời.
3 PHĂNG-TIN
Việc làm và lời nói Đức Cha thành Đi-nhơ Đã làm ông xúc động Đến chết lặng, sững sờ.
Một thằng tù khốn khổ, Tên ăn cắp đáng khinh, Quỳ lạy, thề trước Chúa Quyết làm lại đời mình.
Ông thay đổi tên họ, Đến thành Mông-tơ-rơi. Sau tám năm lao động, Cuối cùng trở thành người
Đã mang lại phồn thịnh Cho thành phố nghèo này. Và rồi thành thị trưởng, Chủ nhà máy dệt may.
Làm việc trong nhà máy Thị trưởng Ma-đơ-len Có cô gái xinh đẹp Tên gọi là Phăng-tin.
Nàng đem lòng yêu mến Một thanh niên nhà giàu. Hắn làm nàng có chửa Rồi trốn, chẳng thấy đâu.
Nàng đem con, Cô-det, Gửi Tê-nác-đi-ê, Vợ chồng chủ quán rượu, Ác, gian xảo mọi bề.
Chúng hành hạ con bé, Đánh, chửi mắng suốt ngày, Ăn đói, mặc rách rưới, Phải làm việc luôn tay.
Trong khi chúng chiều chuộng Con mình, Ê-pô-nin. Luôn gửi thư kể lể Và yêu cầu Phăng-tin
Phải gửi tiền cho chúng - Nào Cô-det ốm đau, Nào tiền may quần áo, Rồi cả tiền đèn dầu…
Còn Phăng-tin, tội nghiệp, Tin lời chúng, vội vàng Có bao nhiêu đưa hết, “Chữa bệnh” cho con nàng.
Thế mà chúng, khốn nạn, Cứ dục nàng gửi thêm. Nàng phải bán răng, tóc, Rồi thành điếm đi đêm.
Một lần do chống lại Một thằng khốn khách hàng, Gia-ve, cảnh sát trưởng, Đã nhẫn tâm bắt nàng.
Phải dừng lại một chút Để nói về Gia-ve. Nhân vật này hay lắm, Công tâm và giỏi nghề.
Hơn hai mươi năm trước Hắn bắt Giăng Van Giăng. Một cảnh sát gương mẫu, Mẫn cán và siêng năng.
Giờ làm cảnh sát trưởng, Dưới quyền Ma-đơ-len, Hắn lờ mờ nghi hoặc Vì thấy ông quen quen.
Bèn viết thư mật báo Lên cấp trên về ông. Nhưng cấp trên đáp lại Rằng hắn nhầm, uổng công.
Người ta đã bắt được Tên Giăng Van Giăng này, Và dự định xử hắn Trông một ngày gần đây.
Ngẫu nhiên đêm hôm ấy, Đêm Gia-ve bắt nàng, Ông thị trưởng đáng kính Nhân có việc đi ngang.
Ông dừng lại, gạn hỏi, Được nàng kể cho nghe Về con gái, Cô-det, Và Tê-nac-đi-ê.
Vốn là người trung thực, Tự trọng và công tâm, Gia-ve, cảnh sát trưởng, Kể chuyện hắn đã “nhầm”.
Hắn xin ông tha lỗi, Ngạc nhiên, không ngờ rằng Chính ông tự thú nhận Mình là Giăng Van Giăng.
Ông còn hứa với hắn Sẽ tự mình đến tòa, Nói rõ hết sự thật Để người kia được tha.
Còn giờ thì xin phép Đưa nàng về nhà mình Vì nàng đang ốm nặng, Cần chữa trị tận tình.
Khi Phăng-tin hấp hối, Ông đã hứa suốt đời Sẽ chăm nuôi Cô-det Được khôn lớn thành người.
Cũng vừa đúng lúc ấy Gia-ve đến bắt ông. Một thị trưởng đáng kính Có đức và có công.
4 CÔ-DET
Đêm đầu đông, giá rét, Trời không sao, không trăng, Một bé gái gầy yếu Dò dẫm đi trên băng.
Một tay xách xô nước To gần gấp đôi người. Cứ đi khoảng dăm bước, Nó dừng lại lấy hơi.
Đó chính là Cô-det, Con gái nàng Phăng-tin. Một con bé tội nghiệp, Gầy trơ xương, tóc đen.
Từ ngày Phăng-tin chết, Tức là không còn tiền, Vợ chồng tên chủ quán Không ngớt lời than phiền.
Đã mấy lần chúng đuổi Cô-dét ra khỏi nhà. Rao cho, không ai lấy, Như con chó xấu xa.
Trong khi nó thút thít Khóc bên xô nước đầy, Trời vừa lạnh, vừa tối. Bất chợt một cánh tay.
Một cánh tay khỏe mạnh Của một người đàn ông Nhấc xô nước của nó, Và bế nó vào lòng.
“Cháu tên là Cô-det?” “Vâng”, con bé gật đầu. Ông hôn nó, nước mắt Chảy lên má, lên râu.
Người đàn ông đêm ấy Là người tù khổ sai Giăng Van Giang, thị trưởng, Vừa vượt ngục ra ngoài.
Mấy năm sau song sắt Ông chờ đợi đêm ngày Để có được giây phút Ôm Cô-det trên tay.
Tới nhà, ông liền nói Với chủ quán rằng ông Muốn chuộc lại Cô-det, Với giá chừng ấy đồng.
Thấy ông khách kỳ lạ Có vẻ giàu, dễ lừa, Vợ chồng tên chủ quán Liền than khóc như mưa.
Rằng chúng yêu Cô-det Còn hơn cả con mình, Rằng không chịu cho chuộc, Rằng chúng rất ân tình…
Cuối cùng chúng đồng ý, Với cái giá rất cao. Họ ra đi lặng lẽ. Đêm không trăng, không sao.
Đến Pa-ri hoa lệ, Dẫu có rất nhiều tiền, Họ sống trong khu phố Tồi tàn và lãng quên.
Tưởng được sống yên ổn, Thế mà rồi Gia-ve Vẫn lần ra dấu vết. Đúng, tên này rất ghê.
Lần nữa lại chạy trốn. Cuối cùng họ ẩn mình Trong một tu viện kín Hoang sơ và yên bình.
Nhiều năm ở nơi ấy Ông làm vườn, chăm cây. Cô-dét được đi học Và tiến bộ từng ngày.
5 MA-RI-UT
Một chàng trai quí tộc, Họ là Pông-mec-xi. Tên là Ma-ri-ut, Công dân thành Pa-ri.
Chàng sống cùng ông nội, Một quí tộc đã già. Cha chàng, khác chính kiến, Bị ông đuổi khỏi nhà.
Sau khi cha chàng chết, Chàng càng yêu quí ông, Vì tư tưởng cấp tiến, Chống cường quyền, bất công.
Nhân một lần cãi cọ, Chàng bỏ nhà ra đi, Một sinh viên trường luật, Trong túi chẳng có gì.
Nhưng đầu thì đầy ắp Những lý tưởng cao siêu Về bình đẳng, bác ái, Tình thương và tình yêu.
Chàng gia nhập hội kín Của các chàng sinh viên Bất đồng với xã hội Tha hóa bởi đồng tiền.
Họ là những người trẻ Đầy nhiệt huyết đấu tranh, Chủ trương sẽ nổi dậy Xây xã hội tốt lành.
Một lần, đang đi dạo Thơ thẩn trong vườn hoa, Chàng nhìn thấy Cô-det Đi với một ông già.
Chỉ một cái nhìn thoáng, Thế mà lòng xốn xang. Kiểu tình yêu sét đánh. Vâng, chàng yêu, yêu nàng.
Về phần mình, Cô-det Cũng xao xuyến lần đầu. Tiếc bố nàng không chịu Cho hai người gặp nhau.
Mấy ngày sau, dun dủi, Bất ngờ chàng và nàng Lại được gặp lần nữa, Ngẫu niên và vội vàng.
Số là ngày hôm ấy Nàng được bố cho theo Thăm, tặng quà từ thiện Cho một gia đình nghèo.
Gia đình Giông-đơ-ret, Tức Tê-nac-đi-ê, Láng giềng Ma-ri-ut, Đang khốn khổ đủ bề.
Hắn làm ăn thua lỗ, Bèn dọn đến Pa-ri. Ăn bữa no bữa đói. Nhà trống, chẳng có gì.
Ông cho hắn tiền bạc, Còn hẹn đến lần sau. Thằng chủ quán khốn nạn Nghĩ ông khách rất giàu.
Bèn lập mưu lần tới Trấn lột ông, ban ngày. Ma-ri-ut lo sợ, Báo cảnh sát chuyện này.
Cũng may nhờ cảnh sát, Lại chính là Gia-ve, Đã kịp thời can thiệp, Bắt Tê-nác-đi-ê.
May nữa, viên cảnh sát Chưa kịp nhận ra ông Thì ông đã đã lẩn trốn, Rất lo lắng trong lòng.
Con gái tên chủ quán, Là nàng Ê-pô-nin, Bạn của Ma-ri-ut, Bạn trung thành, đáng tin.
Nhờ nàng, Ma-ri-ut Biết Cô-det ở đâu. Hai người đã lén gặp Và tỏ tình với nhau.
Giăng Van Giang linh tính, Với nỗi sợ se lòng, Rằng người ta có thể Cướp Cô-det của ông.
Hơn thế, có dấu hiệu Các chính biến không lành. Ông đã lên kế hoạch Đưa con sang nước Anh.
Ma-ri-ut vui sướng, Đến gặp ông nội giàu, Xin được cưới Cô-det. Nhưng ông già lắc đầu.
Đau buồn, và thất vọng, Chàng liền quay về nhà, Tìm gặp lại Cô-det, Thì nàng đã đi xa.
6 CUỘC KHỞI NGHĨA
Với trái tim tan nát Không gặp được người tình, Ma-ri-ut tìm đến Các bạn cũ của mình.
Họ, những người trẻ tuổi, Khao khát chống bất công. Tự do và dân chủ Luôn cháy bỏng trong lòng.
Họ âm mưu nổi dậy, Chiếm đường phố Pa-ri Rồi dựng các chiến lũy Bằng bất cứ cái gì.
Như một vị thủ lĩnh, Ma-ri-ut suốt ngày Đôn đốc, lo công việc, Hai súng lục hai tay.
Các thanh niên dũng cảm Phất cao cờ, hiên ngang, Thề cùng nhau sống chết Với binh lính bảo hoàng.
Dưới trời mưa, trận chiến Cuối cùng đã bắt đầu. Tiếng súng nổ chát chúa, Liên tục và khá lâu.
Bỗng nghĩa quân phát hiện, Giữa khói lửa bốn bề, Có một tên thám báo. Thì ra là Gia-ve.
Người ta liền trói hắn, Quyết định xử lý sau. Hình phạt chắc sẽ nặng - Bắn chết hoặc chém đầu.
Một tên lính nhằm bắn Ma-ri-ut – vội vàng, Ê-pô-nin nhìn thấy, Lấy thân che cho chàng.
Nàng trúng đạn, hấp hối, Lấy từ trong ngực mình Một bức thư nho nhỏ Cô-det gửi người tình.
Vì yêu Ma-ri-ut, Yêu, không nói nên lời, Ê-pô-nin giữ nó, Không một phút xa rời.
Đọc xong thư Cô-det, Ma-ri-ut vội vàng Nhờ cậu bé Ga-vrôt. Mang thư trả lời nàng.
Không ngờ bức thư ấy Lọt vào tay người cha. Một lát sau, chống gậy, Ông bước ra khỏi nhà.
Với quyết định cứu giúp Người con gái ông yêu, Ông đi tới chiến lũy Giữa lúc nhá nhem chiều.
Ở đấy, ông in phép Được xử bắn Gia-ve. Thế mà rồi ông thả, Giữa đạn réo bốn bề.
Lúc ông quay trở lại, Chiến lũy đầy xác người. Có cả Ma-ri-ut, Bị thương, nằm ngoài trời.
Ông không biết cùng lúc Thằng Tê-nác-đi-ê Lục lọi từng xác chết Giữa trời mưa dầm dề.
Ông cõng Ma-ri-ut Rồi lầm lũi bước đi, Lội giữa lớp bùn bẩn Cống ngầm thành Pa-ri.
Vừa ra khỏi cửa cống, Ông đưa mắt ngước lên, Thì thấy Gia-ve đứng, Đang chờ ông phía trên.
Hắn, đại diện pháp luật, Dẫu là pháp luật mù, Sung sướng lại lần nữa Được tống ông vào tù.
Ông khẩn khoản xin hắn Hoãn bắt ông lúc này, Để đưa Ma-ri-ut Tới ông chàng, gần đây.
Gia-ve đứng, suy nghĩ Và do dự hồi lâu. Hàm ơn được tha chết, Cuối cùng hắn gật đầu.
Rồi hắn, một cảnh sát Mẫn cán và chí công, Bị lương tâm cắn dứt Và dằn vặt trong lòng.
Giữa một bên - trách nhiệm, Và bên kia - tình người. Càng nghĩ, càng bế tắc Và càng thấy rối bời.
Cuối cùng, không chịu nổi, Tưởng như sắp phát điên, Viên cảnh sát trung thực Gieo mình xuống sông Xen.
8 ĐOẠN KẾT
Giăng Van Giăng lặng lẽ Đặt Ma-ri-ut bên thềm Nhà ông nội giàu có, Rồi biến mất trong đêm.
Dù bị thương khá nặng, Ma-ri-ut cuối cùng Đã bình phục, khỏe mạnh. Chàng, một người anh hùng.
Rồi chính tay ông nội Ban phước, cho cháu mình Được lấy nàng Cô-det. Đám cưới thật linh đình.
Ma-ri-ut không biết Rằng người đã cứu chàng Không phải người nào khác, Mà chính Giăng Van Giăng.
Hôm ấy ông quyết định Sau tiệc cưới linh đình, Cho Ma-ri-ut biết Về quá khứ của mình.
Chàng nghe xong, hoảng sợ, Rất bối rối trong lòng. Và bắt đầu tìm cách Ngăn Cô-det gặp ông.
Cô đơn và đau khổ, Giăng Van Giang, bần thần Ngồi một mình, chờ chết. Sức khỏe yếu sút dần.
Bất ngờ Ma-ri-ut Được Tê-nac-đi-ê, Tên ăn trộm xác chết, Ngẫu nhiên kể cho nghe,
Rằng chính hắn nhìn thấy Giăng Van Giăng bước đi Vai cõng chàng hấp hối Trong cống ngầm Pa-ri.
Hắn còn khoe chiếc nhẫn Ăn cắp từ tay chàng. Ma-ri-ut chết lặng, Hối hận và bàng hoàng.
Chàng liền cùng Cô-det Vội vã đến thăm ông. Rồi xin lỗi, rồi khóc, Ôm chặt ông vào lòng.
Sung sướng và cảm động, Gặp con, Giăng Van Giăng Đến lúc này mới kể Chuyện đời mình với nàng.
Kể xong, ông tắt thở, Trên môi thoáng nụ cười. Các thiên thần bay đến, Đưa ông lên Nước Trời.
Hết
Thái Bá Tân |
| | | Việt Đường
Tổng số bài gửi : 2141 Registration date : 21/08/2009
| Tiêu đề: Re: Thơ Thái Bá Tân Sun 31 May 2020, 14:48 | |
| LỜI PHẬT DẠY CON TRAI
Người con trai duy nhất Của Đức Phật Thích Ca, Cũng trở thành phật tử, Tên là La Hầu La.
Cậu ít tuổi, ngỗ nghịch, Nhưng được mọi người chiều, Nên đôi khi nói dối, Kiểu trẻ con, đáng yêu.
Một hôm Phật bảo cậu: “Con hãy mang ra đây Một chậu nước thật sạch Để ta rửa chân tay.”
Cậu mang chậu nước đến. Đức Phật rửa chân xong, Hỏi cậu có muốn uống Nước trong chậu này không.
Cậu lắc đầu, từ chối, Nói nước bẩn, và Ngài Bảo cậu bê đi đổ Rồi dẫn cậu ra ngoài:
“Giờ thì con đã thấy, Nước bẩn không ai xin. Cũng vậy, khi nói dối, Miệng bẩn, không ai tin.”
La Hầu La chợt hiểu, Từ đó chẳng bao giờ Còn nói dối thêm nữa, Dẫu đáng yêu, ngây thơ.
* Một hôm, Ngài ngồi nghỉ Dưới bóng mát hàng cây, Rồi gọi con trai đến, Nhẹ nhàng nói thế này:
“Con hãy học ở đất Sự nhẫn nhục, khiêm nhường. Đất lặng lẽ chấp nhận Cái xấu xa, tầm thường.
Bị người ta vứt bẩn, Hay khạc nhổ, không sao, Đất thản nhiên chịu dựng, Không nói một lời nào.
Và khi vụ mùa đến, Đất trao tặng cho đời Những bông lúa trĩu nặng, Những cành hoa xinh tươi.
Hơn thế, con phải học Để làm sao trong con Có Từ Bi Hỷ Xả Để sống có tâm hồn.
Có Từ để đối Giận, Vì Từ là Tình Thương Của con với người khác Ở đời này vô thường.
Có Bi để đối Ác, Vì Bi là khi con Làm vợi đau người khác, Mà không cần đền ơn.
Có Hỷ để đối Ghét, Vì Hỷ là thật lòng Mừng người khác hạnh phúc, Cầu cho họ thành công.
Có Xả để tha thứ Những lỗi lầm của người. Xả giúp con thanh bạch, Sống có ích cho đời.
Vậy Từ Bi Hỷ Xả Là Tứ Vô Lượng Tâm. Có được bốn cái ấy, Con và Phật ngang tầm.
Lại nữa, con phải hiểu Bản chất luật Vô Thường, Để xua cái Tham Dục, Để ngự trị Tình Thương.
Vạn vật luôn thay đổi. Có mà lại như không. Không mà lại như có. Hãy ghi nhớ trong lòng”.
Thái Bá Tân |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: Thơ Thái Bá Tân | |
| |
| | | |
Trang 3 trong tổng số 4 trang | Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4 | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |