Bài viết mới | Hơn 3.000 bài thơ tình Phạm Bá Chiểu by phambachieu Today at 01:16
Thơ Nguyên Hữu 2022 by Nguyên Hữu Yesterday at 20:03
KÍNH THĂM THẦY, TỶ VÀ CÁC HUYNH, ĐỆ, TỶ, MUỘI NHÂN NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20/11 by Trăng Yesterday at 16:45
KÍNH CHÚC THẦY VÀ TỶ by mytutru Wed 20 Nov 2024, 22:30
SƯ TOẠI KHANH (những bài giảng nên nghe) by mytutru Wed 20 Nov 2024, 22:22
Lời muốn nói by Tú_Yên tv Wed 20 Nov 2024, 15:22
NHỚ NGHĨA THẦY by buixuanphuong09 Wed 20 Nov 2024, 06:20
KÍNH CHÚC THẦY TỶ by Bảo Minh Trang Tue 19 Nov 2024, 18:08
Mấy Mùa Cao Su Nở Hoa by Thiên Hùng Tue 19 Nov 2024, 06:54
Lục bát by Tinh Hoa Tue 19 Nov 2024, 03:10
7 chữ by Tinh Hoa Mon 18 Nov 2024, 02:10
Có Nên Lắp EQ Guitar Không? by hong35 Sun 17 Nov 2024, 14:21
Trang viết cuối đời by buixuanphuong09 Sun 17 Nov 2024, 07:52
Thơ Tú_Yên phổ nhạc by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:28
Trang thơ Tú_Yên (P2) by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:13
Chùm thơ "Có lẽ..." by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:07
Hoàng Hiện by hoanghien123 Fri 15 Nov 2024, 11:36
Ngôi sao đang lên của Donald Trump by Trà Mi Fri 15 Nov 2024, 11:09
Cận vệ Chủ tịch nước trong chuyến thăm Chile by Trà Mi Fri 15 Nov 2024, 10:46
Bầu Cử Mỹ 2024 by chuoigia Thu 14 Nov 2024, 00:06
Cơn bão Trà Mi by Phương Nguyên Wed 13 Nov 2024, 08:04
DỤNG PHÁP Ở ĐỜI by mytutru Sat 09 Nov 2024, 00:19
Song thất lục bát by Tinh Hoa Thu 07 Nov 2024, 09:37
Tập thơ "Niệm khúc" by Tú_Yên tv Wed 06 Nov 2024, 10:34
TRANG ALBUM GIA ĐÌNH KỶ NIỆM CHUYỆN ĐỜI by mytutru Tue 05 Nov 2024, 01:17
CHƯA TU &TU RỒI by mytutru Tue 05 Nov 2024, 01:05
Anh muốn về bên dòng sông quê em by vamcodonggiang Sat 02 Nov 2024, 08:04
Cột đồng chưa xanh (2) by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 12:39
Kim Vân Kiều Truyện - Thanh Tâm Tài Nhân by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 08:41
Chút tâm tư by tâm an Sat 26 Oct 2024, 21:16
|
Âm Dương Lịch |
Ho Ngoc Duc's Lunar Calendar
|
|
| |
Tác giả | Thông điệp |
---|
Việt Đường
Tổng số bài gửi : 2141 Registration date : 21/08/2009
| Tiêu đề: Thơ Thái Bá Tân Tue 10 Jul 2012, 20:41 | |
| MẮNG CON
Mày láo, dám khuyên bố: Mai không đi biểu tình. Chuyện ấy có nhà nước, Không liên quan đến mình.
Mày nói y như đảng. Không liên quan thế nào? Nước là của tất cả, Của mày và của tao.
Biểu tình chống xâm lược, Chứ có lật ai đâu. Không lẽ mày không biết Cái dã tâm thằng Tàu?
Mày bảo có nhà nước. Nhà nước hèn thì sao? Mà ai cho nhà nước Quyết việc này thay tao?
Xưa đánh quân Mông Cổ, Vua còn hỏi ý dân. Sao không thấy nhà nước Xấu hổ với vua Trần?
Đành rằng thế mình yếu, Phải thế nọ, thế này. Nhưng ở đời, con ạ, Mềm nắn, rắn buông ngay.
Bố biết con thương bố, Lo cho bố, cảm ơn. Con "biết sống", có thể. Xưa bố còn "biết" hơn.
Chính vì khôn, "biết sống", Tức ngậm miệng, vờ ngây, Mà thế hệ của bố Để đất nước thế này.
Ừ, bố già, lẩn thẩn, Nhưng vẫn còn là người. Mà người thì biết nhục, Biết xấu hổ với đời.
Mai biểu tình, thế đấy. Bố không bắt con đi, Nhưng cũng đừng cản bố. Cản cũng chẳng ích gì.
Hà Nội, 7. 7. 2012 Thái Bá Tân |
| | | Việt Đường
Tổng số bài gửi : 2141 Registration date : 21/08/2009
| Tiêu đề: Re: Thơ Thái Bá Tân Wed 01 Aug 2012, 17:29 | |
| NÓI VỚI CHÁU RỂ
1.
Mày rót bác cốc nước, Rồi bác nói điều này. Năm ngoái bác phản đối, Không cho cháu lấy mày.
Vì sao ư? Đơn giản Vì mày là công an. May, giờ bác vẫn thấy Mày ngoan, hoặc còn ngoan.
Công bằng ra mà nói, Công an cũng chẳng sao. Hơn thế, còn cần thiết, Nhưng chẳng hiểu thế nào
Giờ lắm đứa tệ quá, Đạp vào mặt người ta, Còn giở các trò bẩn, Đánh đập cả đàn bà.
Giả sử, mai "dự án" Nó cướp đất nhà mày, Mày có để lặp lại Vụ Vân Giang gần đây?
Vợ mày đang có chửa. Bác mừng cho chúng mày. Nếu có đứa đạp nó, Mày sẽ nghĩ sao đây?
Lại nữa, bác bị bắt, Mày cứ nói thật lòng, Người ta bảo mày bắn, Mày có bắn bác không?
Mà bác thì mày biết, Như mấy lão nông dân, Làm sao mà "thù địch", Mà "phản động", vân vân.
Nói thật cho mày biết, Bác yêu đất nước này, Người Văn Giang cũng vậy, Hơn gấp vạn chúng mày.
Vứt mẹ cái khẩu hiệu Còn đảng là còn mình. Thế mai kia đảng chết, Không lẽ mày quyên sinh?
Bác là người ngoài đảng. Mày vào đảng, không sao, Miễn là mày thực sự Vì quốc dân, đồng bào.
Mày thừa biết chúng nó, Cái bọn "vì nhân dân" Đang ăn cướp trắng trợn, Pháp luật chúng đếch cần.
Sống ở đời, cháu ạ, Có nghề mới có ăn. Làm công an cũng được, Nhưng phải nhớ vì dân.
Mà dân là bố mẹ, Là bác, là vợ mày. Chứ mày nghe bọn xấu Làm ngược lại là gay,
Là có tội, cháu ạ. Chưa nói chuyện ở đời Có cái luật nhân quả, Tức là luật của trời.
Nhân tiện đây bác kể, Chỗ bác cháu thân tình, Một câu chuyện của Phật, Cháu nghe mà ngẫm mình.
2.
Có nhân thì có quả. Đó là luật của Trời. Cũng là luật của Phật, Ứng nghiệm với mọi người
Một lần, khi giảng pháp, Với tôn giả, sư thầy, Phật Thích Ca đã kể Một câu chuyện thế này.
Có một con bò nọ, Nhân khi vắng người chăn, Đã xuống ăn ruộng lúa Của một người nông dân.
Ông này rất độc ác, Tức giận, mắng con bò: "Tao vất vả, nhịn đói, Mà mày thì ăn no.
Mày phải trả giá đắt. Tao sẽ cắt lưỡi mày, Để mày phải ghi nhớ Không ăn lúa từ nay."
Nói đoạn, ông cắt lưỡi Con bò này đáng thương. Nó không hiểu, nghĩ lúa Là loại cỏ bình thường.
Còn ông nông dân ấy Sau sinh ba người con, Tất cả đều khỏe mạnh, Cả thể xác, tâm hồn.
Có điều cả ba đứa Không ai hiểu vì sao Câm, suốt ngày lặng lẽ, Không nói được tiếng nào.
Các thầy thuốc bất lực. Ông bố thì buồn lo. Và rồi ông chợt nhớ Chuyện xưa cắt lưỡi bò.
Giờ hối thì đã muộn. Ở lành thì gặp hiền. Sống ác thì gặp ác. Mọi cái có nhân duyên.
"Đời là thế, - Phật nói. - Xưa nay chưa có người Thoát được luật nhân quả. Bởi đó là Luật Đời."
Hà Nội, 8. 7. 2012 Thái Bá Tân |
| | | Ng.Ánh
Tổng số bài gửi : 233 Registration date : 23/05/2012
| | | | The author of this message was banned from the forum - See the message | Việt Đường
Tổng số bài gửi : 2141 Registration date : 21/08/2009
| Tiêu đề: Re: Thơ Thái Bá Tân Sun 26 Apr 2015, 02:34 | |
| LÃO THÀNH CÁCH MẠNG
Một lão thành cách mạng Mắng thằng cháu của ông: “Mày ngu và thật láo, Dám phỉ báng non sông.
Mày vô ơn, chửi đảng, Chửi chế độ suốt ngày. Không biết, không thèm biết, Có được ngày hôm nay
Nhân dân chịu gian khổ, Hàng triệu người hy sinh Để đất nước thống nhất, Tự do và hòa bình.
Vô ơn và phản động, Mày là đứa trẻ ranh, Dám chửi cả cha chú, Cả cách mạng lão thành…”
Ông “lão thành” tức giận Dừng lại thở, và rồi Để khẳng định mình đúng, Ông quay sang nhìn tôi.
Không “lão thành cách mạng”, Nhưng tôi, cũng người già, Gián tiếp góp công tội Cho hiện tình nước nhà.
Nể ông, tôi im lặng, Nhưng nghĩ thì thế này: “Thằng cháu bác có cớ Để “chửi” ta hôm nay.
Đúng, nhân dân gian khổ, Hàng triệu người hy sinh. Đất nước được thống nhất, Nhưng chưa có yên bình.
Dân còn nghèo, tham nhũng Và giả dối mọi nơi. Tự do và dân chủ Chỉ là cái lòe người.
Trong khi đó, nước khác Cũng na ná như mình, Không chiến tranh, cách mạng Gian khổ và hy sinh,
Thế mà họ, bác biết, Cái gì cũng hơn ta. Tự do, dân chủ thật, Xã hội được hài hòa.
Xin bác cho tôi nói Một sự thật đau lòng: Thế hệ tôi và bác Có tội hay có công?
* Kể ra, tôi và bác Có lỗi cũng bình thường. Đơn giản ta, thời ấy Đã trót chọn nhầm đường.
Thái Bá Tân |
| | | Việt Đường
Tổng số bài gửi : 2141 Registration date : 21/08/2009
| Tiêu đề: Re: Thơ Thái Bá Tân Sun 26 Apr 2015, 10:48 | |
| BÁ NHA, TỬ KỲ
Lần nọ, đi sứ Sở, Rong ruổi những dặm đường, Đêm Trung Thu, gió mát, Dừng ở bến Hán Dương,
Bá Nha đem đàn gảy. Đang lúc bổng lúc trầm, Bất ngờ dây đàn đứt. Ông buông đàn, trầm ngâm.
“Ở nơi này hoang vắng, Giữa rừng núi bạt ngàn. Có ai nghe và hiểu Mà làm đứt dây đàn?”
Ông liền cho binh lính Lục lọi tìm ven sông. Một chàng trai sau đó Được dẫn về trước ông.
Chàng trai xin tạ tội Vì nghe trộm tiếng đàn. Chàng là người đốn củi Sống trong cảnh nghèo hàn.
Bá Nha nghe, thấy lạ Rằng chàng trai nông thôn Mà cũng biết nghe nhạc, Xao xuyến tận tâm hồn.
Ông hỏi chàng, để thử: “Ta chơi gì vừa rồi?” “Bẩm, chơi bài Khổng Tử Thương tiếc thầy Nhan Hồi.”
Quả thật đúng như thế. Ông thích thú gật đầu. Mời xuống thuyền ăn uống Và đàm đạo hồi lâu.
Giữa tiệc rượu, bất chợt Bá Nha lại cầm đàn Chơi một bài mạnh mẽ, Ngùn ngụt chí quan san.
Chàng tiều phu tán thưởng: “Không có gì hay hơn! Ý ngài cao vòi vọi. ‘Nga nga chỉ cao sơn’”
Bá Nha lại chơi tiếp Bản nhạc khác, lần này Tiếng đàn như nước chảy, Như gió thổi, mây bay.
“Tuyệt hay, bẩm quan lớn. Ý ngài thật mênh mang. ‘Dương chí tại lưu thủy’. Như nước chảy dịu dàng.”
Bá Nha lấy làm phục, Bèn hỏi chàng tên gì. Chàng tiều phu cúi tạ: “Bẩm, là Chung Tử Kỳ.”
Hai người lại trò chuyện, Cởi mở và tâm tình. Ông mời chàng khăn gói Cùng theo ông về kinh.
Chàng lắc đầu từ chối Vì còn có mẹ già. Cầm tay bịn rịn mãi, Giờ lên đường, Bá Nha
Hẹn sang năm nhất định Ông sẽ quay lại đây Đón cả chàng và mẹ, Ngày này, bến sông này.
Giữ lời và đúng hẹn, Bá Nha đến Hán Dương. Nhưng bến sông vắng vẻ. Linh cảm chuyện bất thường,
Ông hỏi thì được biết Tử Kỳ, theo mệnh trời, Bị bệnh nặng đã chết, Và trước khi qua đời,
Chàng xin được chôn cất Nơi chàng được nghe ông Chơi “Cao Sơn”, “Lưu Thủy”, Đêm thu ấy, bến sông.
Bên ngôi mộ còn mới, Bá Nha ngồi, cúi đầu Rồi đàn, mỗi tiếng nhạc Đẫm một giọt lệ sầu.
Ông bày đồ tế lễ, Rất trang trọng, tế xong, Đập đàn vào vách đá Rồi vứt hết xuống sông.
Chơi đàn cần tri kỷ. Nay tri kỷ không còn. Vậy thì không chơi nữa. Ông thề cùng núi non.
PS “Cao Sơn” và “Lưu Thủy” Hai bản nhạc bất ngờ Bá Nha đàn đêm ấy Vẫn còn đến bây giờ.
Đời nhà Thanh, Duy Phái Cùng với Đường Duy Minh Ghi thành nốt lên giấy, Phổ biến trong dân tình.
Ngày bé, đi chợ huyện, Tôi nghe, gần nửa ngày, Một ông lão hát xẩm Kéo nhị hai bài này.
Và dẫu còn con nít, Hình như tôi cũng nghe Tiếng gió thổi trên núi Và nước chảy dưới khe.
Thái Bá Tân |
| | | Shiroi
Tổng số bài gửi : 19896 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: Re: Thơ Thái Bá Tân Wed 29 Apr 2015, 03:12 | |
| Cám ơn anh VD đã chia sẻ những bài thơ thật hay này của Thái Bá Tân. |
| | | Việt Đường
Tổng số bài gửi : 2141 Registration date : 21/08/2009
| Tiêu đề: Re: Thơ Thái Bá Tân Fri 01 May 2015, 12:30 | |
| ĐẠT LAI LẠT MA
Các tư tưởng triết lý Của Đạt Lai Lạt Ma Là ngọn đèn chân lý Soi đường cho chúng ta.
Đó là trí tuệ Phật, Hướng thiện và từ bi Trong một thế giới động, Bạo lực và ngu si.
Con người mất định hướng. Cái Ác đang hoành hành, Thiên nhiên bị tàn phá, Ngùn ngụt lửa chiến tranh.
Giản dị và sâu sắc, Lắng đọng và tâm tình. Những điều lành Ngài dạy Giúp ta tìm lại mình.
Hãy buông bỏ lo lắng. Hãy xả lòng từ bi. Để tịnh tâm hướng Phật, Bỏ cái Tham - Sân - Si.
1 Quan trọng là phải biết Hài lòng với những gì Hiện tại ta đang có. Không than vãn, suy bì.
Sự hài lòng nội tại Giúp ta thấy yên bình Quan sát và đánh giá Cuộc sống xung quanh mình.
2 Khi có ai cố ý Làm ta thấy tổn thương. Hãy tha thứ cho họ. Không bận tâm vấn vương.
Là vì họ làm thế, Chưa hẳn do xấu xa. Mà họ đang đau khổ. Có khi hơn chúng ta.
3 Hãy làm việc bố thí Mà không mong đợi gì. Bố thí là nền tảng Của Nhân Ái, Từ Bi.
Bằng Tình Yêu, bố thí Giúp chúng ta, nghèo, giàu, Vượt qua thói ích kỷ Để lại gần với nhau.
4 Với kẻ thù, đừng giận, Mà hãy học cảm ơn. Họ là người giúp bạn Trở thành khôn lớn hơn.
Họ dạy bạn nhẫn nhục, Bao dung và từ bi. Và điều quan trọng nhất - Họ không đòi hỏi gì.
5 Tài sản quí giá nhất Bạn có, là tình yêu, Lòng từ bi, nhân ái. Chỉ thế, không cần nhiều.
Hạnh phúc hay đau khổ, Giàu sang hay thấp hèn Là nhờ những cái ấy, Chứ không phải nhờ tiền.
6 Việc giải trừ vũ khí Phải bắt đầu trước tiên Từ giải giáp tâm thức, Để tâm thức bình yên.
Thế giới không vũ khí Là ước mơ của tôi. Tạm thời ước mơ ấy Vẫn chỉ ước mơ thôi.
7 Thấy ai đó hạnh phúc, Cả khi mình khổ đau, Hãy chia vui với họ. Bạn không mất gì đâu.
Ngược lại, khi làm thế, Bạn sẽ tin rằng mình Có ngày cũng hạnh phúc Như những người xung quanh.
8 Làm người, ai cũng sợ. Đó là chuyện bình thường. Xua đi nỗi sợ ấy Là từ bi, yêu thương.
Người mà có tâm thiện Luôn dũng cảm, yên hòa. Đừng quên chính tâm thức Chi phối cuộc đời ta.
9 - Hãy tu tập để sống Hài hòa với chính mình Cả khi đang gặp khó, Cả với người xung quanh.
Một khi tâm thức thiện, Thì không ai, không gì Làm bạn thấy bất hạnh Thậm chí buồn, tin đi.
10 Phật dạy, quan trong nhất Là giây phút lìa đời Phải an bình, tĩnh tại, Mãn nguyện và thảnh thơi.
Để có trạng thái ấy, Thì trong suốt đời mình Phải tu tập tâm thiện, Tĩnh tại và an bình.
11 Muốn cháy, cần có củi. Ai đó chọc tức mình, Đừng để mình bốc cháy Rồi rơi vào vô minh.
Nhẫn nhục là phẩm hạnh, Cũng một dạng từ bi. Bạn nhẫn nhục, chắc chắn Không ai làm được gì.
12 Cuộc sống chỉ ý nghĩa Khi ta đặt cho mình Một mục đích cao cả Là phục vụ chúng sinh.
Đời không chỉ tồn tại, Càng không phải ăn chơi Để hưởng thụ lạc thú. Đời là sống làm người.
13 Hãy làm đẹp thế giới Bằng việc làm từ tâm. Bất kể lớn hay nhỏ, Miễn là tốt, từ tâm.
Hãy thương yêu người khác Như thương yêu chính mình, Hãy xem phúc người khác Như phúc của chính mình.
14 Đời vô thường, phù phiếm. Đừng ghen tị với người. Sinh ra ta trần trụi. Trần trụi ta lìa đời.
Để chết được thảnh thản, Thì khi sống, hàng ngày Phải học sống thanh thản, Học buông bỏ hàng ngày.
15 Để tâm thức giác ngộ, Thoát khỏi vòng vô minh Và gần hơn với Phật, Thì thân xác của mình
Không nuông chiều thái quá, Nhưng cũng không bỏ bê. Thân xác giúp tu tập, Vượt qua dòng Sông Mê.
16 Không kìm được thèm muốn, Tức là ta vô tình Cách này hay cách khác Tự trói buộc chính mình.
Ta trở thành nộ lệ Của những thói phù hoa. Tâm thức không tĩnh tại, Cuộc sống không yên hòa.
17 Khi làm việc bố thí, Không được gây tổn thương Cho người nhận bố thí, Dẫu nhỏ nhặt, bình thường.
Ta bố thí người khác, Tức là ta giúp mình. Ta làm đau người khác, Tức là làm đau mình.
18 Ở đời, luyện nhẫn nhục Là luyện lòng yêu thương Để tha thứ cho kẻ Làm ta thấy tổn thương.
Yêu thương là liều thuốc Dài lâu và vạn năng Chữa lành cho tâm thức, Làm cuộc sống cân bằng.
19 Phần vì thiếu sáng suốt, Phần vì do vô minh, Nhiều khi ta tự nguyện Gây bất hạnh cho mình.
Ta hành động như thể Chỉ mình ta trên đời. Quên rằng ta cũng chết Y hệt như mọi người.
20 Tâm thức sẽ bệnh hoạn Nếu chỉ lo làm giàu. Nhiều của cải vật chất Chưa thể gọi là giàu.
Một người giàu thực sự Là giàu về tâm linh, Mang cho đời hạnh phúc Bằng nụ cười của mình.
21 Khi tức giận ai đó, Thì việc làm đầu tiên Là cố thương người ấy, Rồi nhắm mắt, nhập thiền.
Khi làm được điều ấy, Mọi cái sẽ vô thường. Thuốc hóa giải giận dữ Chính là lòng yêu thương.
22 Tình cảnh của Tây Tạng Oan trái như ngày nay Là kết quả của Nghiệp Và việc làm trước đây.
Nhưng Nghiệp khác Định Mệnh. Người dân của chúng tôi Phải và đang tranh đấu Để bảo vệ giống nòi.
23 Từ Bi là tâm điểm Của Đạo Phật Thích Ca. Từ Bi là cứu rỗi Cho người và cho ta.
Đấng chân tu, giác ngộ Tâm nguyện giúp chúng sinh Hiểu cội nguồn đau khổ Để cứu người, cứu mình.
24 Hạnh phúc, như ta biết, Chỉ có ở những người Biết sống vì người khác Và dâng hiến cho đời.
Điều ấy không có nghĩa Họ không sống vì mình. Để giúp đỡ người khác, Trước hết phải giúp mình.
25 Ta, một phần bé nhỏ Của vũ trụ bao la. Trong Vũ Trụ, mọi cái Liên kết và hài hòa.
Mỗi việc làm, dù nhỏ, Của ta và của người, Có tác động tương hỗ Đến Vũ Trụ và Đời.
26 Không giúp được ai đó, Thật tiếc, nhưng chẳng sao. Vấn đề là cách nói, Cách từ chối thế nào.
Để người cần giúp đỡ, Dẫu ra về tay không, Cảm thấy được an ủi Và chút ấm trong lòng.
27 Thỉnh thoảng phải nên nhớ Rằng hạnh phúc của mình Phụ thuộc vào hạnh phúc Của những người xung quanh.
Mình muốn sống hạnh phúc Và thảnh thơi ở đời, Thì việc làm trước hết Là phải cố giúp người.
28 Việc tu tập Đạo Pháp Là quá trình dài lâu, Kiên nhẫn và liên tục, Ngày nào cũng như nhau.
Lúc đầu sẽ rất khó. Nhưng dần dần sẽ quen. Tự lúc nào không biết, Ta đạt tới Chân Thiền.
29 Trong khi mang thai nghén, Kể cả thời kỳ đầu, Tâm thức mẹ an tịnh, Thì đứa con về sau
Tâm thức cũng an tịnh, Hướng thiện và yên bình. Vậy đừng quên thai giáo, Cả khi con chưa sinh.
30 Nuôi con bằng sữa mẹ Là cách nuôi tuyệt vời. Sữa mẹ không đơn giản Là sữa, mà tình người.
Nó là chất xúc tác Để mẹ truyền cho con Tình yêu vô bờ bến Và hơi ấm tâm hồn.
31 Mưu sinh, ai cũng bận. Chẳng mấy ai an nhàn. Muốn, ta vẫn có thể Dành được chút thời gian
Để tĩnh tâm suy nghĩ, Hoặc dạo chơi một mình Để thanh lọc ý nghĩ Và cuộc sống tâm linh.
32 Thường thì ta cảm nhận Sự vật xung quanh mình Chủ quan và cảm tính, Làm tâm mất an bình.
Biết nhìn nhận chính xác Sự vật trong tự nhiên, Nghĩa là ta một bước Gần hơn với Chân Thiền.
33 Vạn vật trong vũ trụ Vô thường và nhất thời. Cũng tương tự như vậy, Sống chết một kiếp người.
Biết được thế, cuộc sống Sẽ đơn giản hơn nhiều. Đơn giản cả sống chết, Khổ đau và thương yêu.
34 Tất nhiên không phải dễ Cải thiện tâm thức mình. Nhất là trong xã hội Hiện đại và văn minh.
Tâm thức dễ suy thoái Trong xã hội ngày nay. Vì vậy phải tu tập Kiên nhẫn và hàng ngày.
35 Muốn tâm thức tốt đẹp, Phải khởi phát Từ Bi. Cố tinh tấn tu tập Bỏ cái Tham - Sân - Si.
Nên bắt đầu bằng việc Vận dụng trí thông minh Để nhìn nhận, đánh giá Chính xác bản thân mình.
36 Chúng ta quá chú ý Tới Quá Khứ, Tương Lai Mà quên mất Hiện Tại, Quên cả mình là ai.
Hiện Tại mới là lúc Ta cảm nhận chính mình Để rèn luyện tâm thức Và cứu giúp chúng sinh.
37 Khi ta chợt ghen tị Với ai đó hơn mình, Thì hãy nên bình tĩnh Để suy xét thông minh.
Sau đấy hãy nhắm mắt, Nghĩ tốt về người ta. Cảm giác ghen tị ấy Dần dần sẽ trôi qua.
38 Cái độc ác, ngu dốt Là vô tận ở người. Nhưng vô tận hơn thế Là cái thiện ở người.
Muốn gì sẽ có ấy. Tình thương, sự bao dung, Từ bi và bác ái Cũng vô tận, vô cùng.
39 Phát lộ cái tâm thiện Để giúp đỡ chúng sinh, Tức là giúp người khác Và cũng giúp chính mình.
Ngược lại, khi ghen ghét, Ta làm ác với người. Thì người nhận ác một, Mà ta nhận ác mười.
40 Thiền giúp ta tĩnh tại, Dễ và rất giản đơn, Để chấp nhận cuộc sống Thanh thản và vui hơn.
Cơ thể bẩn, ta tắm. Ý nghĩ bẩn trong đầu Có thể được gột rửa Bằng ngồi thiền thật lâu.
Thái Bá Tân |
| | | Việt Đường
Tổng số bài gửi : 2141 Registration date : 21/08/2009
| Tiêu đề: Re: Thơ Thái Bá Tân Mon 07 Dec 2015, 03:31 | |
| ĐÔI LỜI NHẮC NGƯỜI TRẺ Sống lâu trong giả dối, Con người thành chai lì. Nghe thì có nghe đấy, Nhưng không cảm nhận gì. Kiểu nước đổ đầu vịt. Là vì da nó dày. Dẫu sao cũng nhắc lại Với lớp trẻ thế này. Một, ở đời, quan trọng, Hơn nhau ở cái lòng Công danh, giàu có - vứt. Rốt cục là số không. Hai, cố sống tử tế, Trung thực và đàng hoàng. Đời nhiều thử thách đấy, Và không hề dễ dàng. Ba, học phải ra học, Làm lại càng ra làm. Tuyệt đối không lớt phớt Kiểu “phong cách Việt Nam”. Bốn, thường xuyên đọc sách, Thích nữa, chơi nhạc luôn. Vì chính đó là cái Làm phong phú tâm hồn. Năm, không đeo mặt nạ, Khi giao tiếp ngoài đời. Tuyệt đối không nói dối. Nói dối nó nhỏ người. Sáu, lo toan cuộc sống, Nhưng đừng quên thiên nhiên. Phải học sống đơn độc, Thỉnh thoảng nên ngồi thiền. Bảy, vứt mẹ điện thoại. Bạn bè cũng ít thôi. Nếu thích thì bắt chước Không có bạn, như tôi. Tám, phải học được cách Ngồi mòn đít trong phòng. Tuyệt đối không nhấp nhỏm, Không tìm cớ chạy rong. Chín, biết thì thưa thốt, Không biết thì im đi. Lặng lẽ mà tích điện Như cái bình ac-qui. Mười, không việc gì khó, Chỉ sợ mình thích lười. Đã muốn là làm được. Vậy cố mà thành người. Mười điều khuyên giản dị, Mà toàn đúng, tin đi. Tôi viết nhắc người trẻ. Theo hay không thì tùy. Theo thì mình được sướng. Không theo cũng okay. Sau thành người vớ vẩn Đừng kêu than suốt ngày. Hãy tin luật nhân quả. Cố gắng thì việc thành. Lười biếng thì thất bại. Ở lành thì gặp lành. Trong mọi cái, khó nhất Là rèn luyện bản thân. Từng tí, từng tí một, Hàng ngày và dần dần. Dứt khoát không có chuyện Sống dễ dãi và lười Mà thành giỏi, tử tế Và thành đạt hơn người. Thương thì khuyên như thế, Nhưng rồi chắc bọn mày Lại nước đổ đầu vịt. Là vì da quá dày.
Thái Bá Tân |
| | | Việt Đường
Tổng số bài gửi : 2141 Registration date : 21/08/2009
| Tiêu đề: Re: Thơ Thái Bá Tân Mon 07 Dec 2015, 03:32 | |
| LẠI NÓI VỚI NGƯỜI TRẺ Gieo ác thì được ác. Gieo lành thì được lành. Đó là chân lý Phật. Anh muốn gì tùy anh. Là vì anh còn trẻ, Tôi xin khuyên thế này: Hãy chọn một cách sống. Ngay bây giờ, hôm nay! Nếu chần chừ không chọn, Tức là anh buông xuôi. Buông xuôi là nguy hiểm, Là chết, hãy tin tôi. Ai cũng muốn hạnh phúc Và giàu có, tất nhiên. Nhưng giàu ba bảy loại, Và không chỉ giàu tiền. Giàu tiền, giàu tạm bợ. Giàu đức mới bền lâu. Những người chi tiêu ít Mới đúng thực sự giàu. Thật ra anh không biết Anh đã giàu lắm rồi. Đủ ăn, có nhà ở. Tức cũng giàu như tôi. Anh muốn chiếc xe xịn Hay Iphone, Ipheo? Tốt lắm, nhưng thật tiếc, Anh còn trẻ và nghèo. Không tiền mà muốn có. Không có sẽ hận đời. Hận đời sẽ làm bậy. Làm bậy thành hỏng người. Thành ra, muốn hạnh phúc, Mà đau khổ, nặng nề, Chỉ vì không có được Chiếc Iphone, chiếc xe. Đừng quên Đức Phật dạy: Mọi đau khổ chúng sinh Đều do quá chiều chuộng, Thỏa mãn thân xác mình. Trong khi anh có thể, Không tốn một đồng nào, Trở thành người hạnh phúc, Mà hạnh phúc cấp cao. Đó là sống giản dị. Không đua đòi với ai. Lặng lẽ học, tu dưỡng Thành người tốt, có tài. Đồng thời đọc nhiều sách, Nhất là sách thánh hiền. Học nghe nhạc cổ điển, Học cách yêu thiên nhiên. Có được những cái ấy, Sẽ thấy mình không nghèo. Tự anh chán xe xịn, Chán Iphone, Ipheo. Nói thế là anh hiểu: Cái hạnh phúc ở đời Không nằm ở vật chất, Mà nằm ở con người. Muốn dở thì được dở, Muốn hay sẽ được hay. Vậy mời anh quyết định. Ngay bây giờ, hôm nay. Không thì sau, gặp khó, Đừng kêu than với tôi. Tôi, người già, từng trải, Chuyện ấy quen lắm rồi.
Thái Bá Tân |
| | | thichvui78
Tổng số bài gửi : 562 Registration date : 20/12/2012
| Tiêu đề: Re: Thơ Thái Bá Tân Mon 07 Dec 2015, 09:19 | |
| Hè hè lâu lắm rồi mới đọc được thơ hay cám ơn lão huynh Việt Đường ! Và Thái Bá Tân ! |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: Thơ Thái Bá Tân | |
| |
| | | |
Trang 1 trong tổng số 4 trang | Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4 | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |