Tổng số bài gửi : 19896 Registration date : 23/11/2007
Tiêu đề: Tâm sự Mai Đình Fri 23 Jul 2010, 04:29
TÂM SỰ MAI ĐÌNH - Sáng Tác :Viễn Châu
THƠ
Trời hỡi làm sao khi đói khát Gió trăng có sẵn làm sao ăn? Làm sao giết dược người trong mộng Đễ trả thù cho duyên kiếp phụ phàng
VỌNG CỔ
1……Hàn Măc Tử ơi, trăng tàn sao rụng đất Quy Nhơn đã vắng bóng……anh rồi. Có một vầng trăng cũng khuất dạng sau đồi, anh ra đi một lần rồi vĩnh biệt em nghẹn ngào khẽ gọi cố nhân ơi, làu ông Hoàng vách đá lá rơi rơi dấu chân ai cỏ phủ rêu mờ, rặng thông buồn hiu hắt đứng xơ rơ như nghẹn ngào nhớ thương Hàn Mặc Tử.
2……Mấy lũy tre xanh vây tròn thân phận em gởi đời em trong cuộc sống quê mùa, anh chẳng về đâu sao em vẫn đợi chờ, vẫn nhớ nhung một người viễn xứ đi bán trăng vàng và bán cả vần thơ, rồi một chiều nào trời đất hoang sơ anh bỗng thấy đê mê hồn lãng tử, mi ướt lệ nhìn lên vần trăng vỡ rồi tiếng nguyện cầu tắt lịm giữa hồi chuông.
THƠ
Máu đã khô rồi, lệ cũng khô Hồn ta đã chết tự bao giờ Từ đây trong gió, trong mây gió Lời thảm thương rền khắp nẻo mơ
VỌNG CỔ
4……..Chẳng biết trong những đêm thao thức suy tư một mình trăng trở nẻo trời xa anh có nhớ………Mai Đình. Cô gái sầu thương vạn kiếp vẫn chung tình, từng chẻ ống lấy tiền mua giấy mực kể từ ngày anh mới tập làm thơ, những mảnh đất quê nghèo bỗng hoang vắng tiêu sơ, khi anh bước lên đài vanh vọng với cái tên Hàn Mặc Tử, cô gái nhỏ với niềm đau tâm sự mõi mắt chờ trông anh trở lại Quy thành.
5……..Hàn Mặc Tử ơi, ai ru anh trong mhững đêm dài mộmh mị ai vuốt mặt anh khi nhắm mắt ly trần, một kiếp tài hoa khổ lụy mấy muôn lần, anh ra đi không trở về quê cũ cõi dương trần ai bán một vầng trăng một đêm nào khi cạn máu nguồn tim, hồn dãy dụa điên cuồng qua nhịp thở anh đâu biết có người em gái nhỏ đang đọc bài thơ trong nét chữ nhạt nhòa.
6……..Chuông giáo đường vang vang như hấp hối cơn gió lạc loài rũ rượi đồi thông, mong manh như hơi thở thi nhân và nức nở như lời thơ Hàn Mặc Tử, em đến đây với niềm đau tâm sự mộ bia nào rêu phủ tuổi tên anh.
Đêm nào tắt ánh trăng xanh Tim anh dãy dụa, hồn anh rã rời Hàn Mặc Tử ơi! Hàn Mặc Tử ơi! Rưng rưng mấy cánh sao trời Anh đã đi rồi, ai bán một vầng trăng?
Shiroi
Tổng số bài gửi : 19896 Registration date : 23/11/2007
Tiêu đề: Bá Nha Tử Kỳ Fri 23 Jul 2010, 04:32
BÁ NHA TỬ KỲ - Soạn Giả : Viễn Châu
Lời hát: Dưới ánh trăng thu, ta dạo mấy cung đàn Dù đã cạn bầu mà không có bạn tri âm Lênh đênh thuyền trôi giữa dòng Trăng soi vằng vặc Niêm Sầm Ôi tiếng đàn, ôi tiếng đàn Trên bến Hán Dương Đàn ơi năm nốt cung thương Khóc than vì đâu sự đau lìa Ôi tiếng đàn, ôi tiếng đàn trên bến Hán Dương Đàn ơi năm nốt cung thương Khóc than vì đâu sự đau lìa Chán ngán đời chẳng muốn đua chen Ôi tiếng đàn gieo khúc thê lương.
Vọng cổ:
Tử Kỳ: Ôi tiếng đàn khuya mang mấy cung sầu tủi, có phải chăng vì chán ngán tình đời, nên người mới trút ngọn trào lòng lên mấy khúc Lưu thủy cao sơn? Bá Nha Kìa, quý hữu là ai mà thấu hiểu tâm sự của Bá Nha, vừa buông mấy đường tơ sầu nhân thế? Tử Kỳ Tôi là kẻ sống giữa miền sơn dã, một đêm trăng đi qua bờ sông lạnh bỗng chợt nghe kể lể mấy dây tơ, u hòai trên dòng Hán Dương, nghe nức nở thê lương trên nhịp buồn cung thương. Đứng trộm nhìn nghe những tiếng nhạc u sầu, mà cõi lòng bâng khuâng vô hạn, tôi nghe tấc dạ bồi hồi, theo nước triều mênh mang.
Bá Nha: Thì ra, giữa chốn núi rừng, nơi sơn cùng thủy tận, ở cuối bãi giếng ghềnh, lại có người tri âm. Nếu đó không tị hiềm câu nệ, ta sẽ kết làm đôi bạn tương tri. Xin mời ai bước xuống khoang thuyền, rượu bồ đào tỉnh say.
Tử Kỳ: Dạ, đa tạ lòng huệ cố, Chung Tử Kỳ này xin lĩnh y’ đại nhân.
Bá Nha: Đây, lễ sơ giao xin đón tiếp bạn vàng, dưới trăng sáng ta hãy cùng nâng chén. Để đêm nay qua chén thù chén tạc đôi ta sẽ thu gọn nhân gian vào trong đáy mắt giữa bến Hán Dương mờ mịt ánh trăng vàng. Không có tình mỹ nhân mà chỉ có nghĩa kim bằng. Nếu thuở xưa trên bến Tầm Dương có người thương nữ, nức nở u hòai ngâm khúc Hậu Đình Hoa. Tiếng tỳ bà như giọt mưa sa, khóc thân phận một đời người ca nữ, thì ngày nay ta cũng buồn cho thế sự bằng bầu rượu túi thơ với một cung đàn.
Tử Kỳ: Ôi tiếng đàn vang vọng mặt sông, thơ với rượu thêm nồng men chí khí, kìa vầng trăng bạc nửa in đáy nước, nửa soi hai mái đầu trên bến Hán Dương, đàn lên đi cho bốn bề hoa cỏ gió trăng, đưa khách bềnh bồng gặp người lưu lạc, để đôi lứa giang hồ đêm nay họp mặt, chung một ưu tư qua chén tạc chén thù. Ôi tiếng đàn réo rắt về khuya, nghe não nuột như một lời tự thán. Ta say đây không phải say tiếng đàn Tư Mã mà say tiếng đàn của một Bá Nha.
Bá Nha: Tử Kỳ em ơi, sương lam xuống bồng bềnh vương mặt nước, mảnh trăng gầy nghiêng bóng lạnh Tràng Giang, nghe xa xa tiếng trống giục đêm tàn, giờ tao ngộ sao vội vàng ngắn ngủi.
Tử Kỳ: Trăng lạnh đêm này trăng Hán Dương, bơ vơ tiếng nhạc khóc trăng trường, sầu lên đáy chén men cay đắng, xa cách nhau rồi lại nhớ thương.
Bá Nha: Tử Kỳ em ơi vì vầng trăng bạc đang khuất dần sau rặng núi và rượu tương giao cũng đã mãn một canh chày.Thôi tạm chia tay nhau và hẹn lại một ngày. Tháng tám năm sau vào mùa trăng sáng, trên bến sông này sẽ tao ngộ trùng hoan. Anh sẽ đem đàn đến bến Hán Dương. ngồi chờ đợi bóng bạn hiền tri kỷ. Và từ đêm nay Bá Nha đã hứa, chỉ dạo đờn khi gặp lại Tử Kỳ.
Tử Kỳ: Giữ lời nguyền với bạn tri âm, đúng rằm tháng Tám năm sau, Tử Kỳ không lỗi hẹn. Để trên bến Hán Dương nối tình đôi bạn, chỉ có một người đàn cho một người nghe.
Shiroi
Tổng số bài gửi : 19896 Registration date : 23/11/2007
Tiêu đề: Hớn Đế biệt Chiêu Quân Sat 24 Jul 2010, 03:32
HỚN ĐẾ BIỆT CHIÊU QUÂN - Châu Ngọc
NÓI LỐI
NAM: Chiêu Quân ơi nàng đừng dạo nữa cung đàn sầu não nuột Khi khói lam chiều phủ kín Nhạn Môn Quan Ta đưa tiễn nàng sang tấn cống hồ bang Mà nghe nghèn nghẹn nỗi lòng câu tống biệt
VỌNG KIM LANG
NAM : Buổi tiễn đưa …… nhau, nghe buốt đau tim này. Ôi mắt hoen lệ mờ mà tình nàng vẫn không mờ phai Bấy lâu gối chăn mặn nồng mà giờ đành phụng loan lìa đôi
NỮ : Sơn hà đang hồi ngập tràn nguy biến Thiếp sang cống hồ , là để cứu lấy non sông Chớ nên luyến lưu thêm buồn Tình ta đành cách ngăn từ đây
NAM : Khanh ơi chớ nói chia lìa làm cho lòng trẫm như vò tơ
NỮ : Giờ đây đôi ngã chia ly Nhớ nhau trong mộng mà thôi
NAM : Biên thuỳ mịt mờ xa xăm Bước gian truân chỉ mình Chiêu … Quân
VỌNG CỔ CÂU 1
NỮ : Quân vương ơi đôi ngã chia ly là do định số… Có gặp nhau chăng cũng chỉ còn trong giấc mộng xa cách từ đây không mong buổi tương … phùng.
NAM : Cánh nhạn cô đơn trong mưa gió lạnh lùng. Vách quế từ đây u buồn vắng vẻ, vắng khanh rồi trẫm biết lấy chi vui.
NỮ : Xin hãy nguôi sầu chôn lấp niềm đau, đừng vì chút tình riêng mà hãy nghĩ đến muôn dân trăm họ. Dẫu mai này đôi ngã chia ly, nhưng tình cảm của quân vương thiếp trọn đời ghi nhớ
PHI VÂN ĐIỆP KHÚC
NAM : Phút giây chia lìa, ôi buôn nào hơn Thốt không nên lời, ôi trời cao, thấu chăng cho lòng
NỮ : Tình ta, có ngần ấy thôi. Hãy tìm quên , xin đừng thương tiếc chi.
CÂU 2
NAM : Buổi tiễn đưa nhau lệ trào dâng khoé mắt, kẻ ở người đi ngậm khúc biệt ly sầu.
NỮ : Thôi kể từ đây dang dở giấc mơ đầu
NAM : Trẫm thẹn cho mình sao bất tài kém đức để thân nhi nữ dãi dầu sương gió vượt quan san.
NỮ : Qua biên thuỳ ngoảnh lại nhạn môn quan, thành quách tiêu sơ bóng cờ đau nhói
NAM : Từng lớp bụi hồng phủ ướt màu sầu quan tái, đoàn hớn sĩ gục đầu như nghẹn nỗi thương đau.
CHIÊU QUÂN KHÚC
NAM : Ôi giờ phút chia ly, lệ sầu ướt hoen mi, thương nhớ thôi đành chôn lấp , đau đớn đau tim này, nhìn mặt nhau, sao thốt không nên lời. Thôi hết mong sum hợp với bạn tình chung.
NỮ : Dẫu cho núi thẩm cách ngăn duyên kiếp, tấm thân hồng nhan, đáp ơn thánh hoàng, cứu nguy nước nhà, liều thân sang HỒ bang.Dẫu cho gặp ngàn phong ba vẫn không sờn gan.
VỌNG CỔ CÂU 5
NAM : Chiêu quân ơi thân liễu mong manh phải vượt dậm sơn xuyên với mưa Hồ gío Hớn …..Nhờ cánh nhạn mang tin gởi niềm đau theo năm tháng sầu tương tư thăm thẳm mấy phương ….trời.
Bạch lạp hắt hiu rưng lệ khóc thương người .
NỮ : Trước đĩnh trầm hương mịt mờ nghi ngút khói, thiếp nguyện trọn đời son sắt với quân vương. Dẫu mai này có gặp cảnh trái ngang , lòng đã nguyện không bao giờ thay đổi.
NAM : Xã tắc lâm nguy phải nhờ ơn nhi nữ, hy sinh tình riêng cho trăm họ sống thanh bình.
LÝ CHIM XANH
NỮ : Thương nhau, sao phải xa nhau đoạn trường ai gây .
NAM: Bao năm ân tình êm ái đành cam chia lìa. Nhìn mặt khanh mắt hoen lệ mờ, long ta them nhói đau, sơn hà nguy biến, sao để, luỵ phiền hồng nhan
NỮ: Quân vương , xin hãy quên đi luỵ phiền mà chi, giang sang đang hồi nguy biến liều thân đáp đền.
NAM : Lần chia tay hết mong tương phùng, còn mong chi thấy nhau, đau long ta lắm , khanh hỡi, trăng già hay chăng.
CÂU 6
NỮ: Xin thánh quân hãy lui về điện các, bận bịu tiếc thương chi cho khổ luỵ hai người.
Ải quan xa thẳm mịt mờ Mưa Hồ gió Hớn thiếp dãi dầu từ đây
NAM : Chiêu quân nàg hỡi có hay Lòng ta tan nát theo hồi chuông ngân.
Shiroi
Tổng số bài gửi : 19896 Registration date : 23/11/2007
Tiêu đề: Re: Lời những bài tân vọng cổ Sat 24 Jul 2010, 03:40
TỰ ĐỨC KHÓC BẰNG PHI - Soạn Giả: Viễn Châu
Thơ Ta biết tìm đâu, biết gởi đâu? Lời thơ thiên cổ biệt ly sầu Nàng về chốn ấy xa thăm thẳm Ta ở nơi nầy hận bể dâu
VỌNG CỔ
1… Bằng Phi! Bằng Phi ơi trăng vỡ mây tan hoa tàn nguyệt khuyết, nàng ra đi biền biệt mấy……phương trời. Một phút từ ly là vĩnh biệt muôn đời, nơi cung lạnh từ đây vắng bóng nhớ nhung nàng thống thiết lệ đầy vơi, một mối tình nặng lắm nàng ơi. Từ đây biết tìm đâu cho thấy một nụ cười, ta lặng nhìn tan tác lá thu rơi, mà ngỡ hồn ai đang lạc loài trước gió.
2… Thôi từ đây hết nợ hết duyên, hết ân hết ái một mình ta hiu quạnh chốn cung hoàng, hương lửa ba sinh như bếp lạnh tro tàn, trả son phấn giả từ bệ khuyết một kiếp xuân thì trắng nợ hồng nhan, mấy giòng thơ viết bằng chữ ly tan, duyên vàng đá cùng nàng sao ngắn ngủi, ôi đập cổ kính ra tìm lấy bóng, xếp tàn y lại để dành hơi.
THƠ Bằng Phi ơi, Bằng Phi ơi! Nữa bản tình ca lỡ nhiệp rồi Giấc bướm chia tay người mỗi nẻo Đêm trường thánh thót giọt châu rơi.
VỌNG CỔ
4… Hương khói âm u giữa đêm trường nơi cung lạnh, nhớ người xưa qua những áng……thơ sầu. Mấy mảnh hoa tìm khóc hận mối duyên đầu, lời ly biệt qua bút se ngọn thỏ thơ viết đoi dòng ta biết gởi về đâu,
Xạc xào trận gió rung cây Một con chim nhỏ lạc bầy kêu sương Ngàn năm hận cũ còn vương Thì ngàn năm vẫn nhớ thương một người.
5… Tiếng trống sang canh từ lầu tây vọng lại nghe vang vang báo hiệu nửa đêm rồi, cầm bút đưa lên sao khó viết nên lời, nương vách quế bốn bề quạnh quẽ, ý thơ buồn qua ngấn lệ sầu rơi, tiếng vạc về lẻ bạn chơi vơi như những tiếng khóc than từ vạn cổ, dung nhan ấy làm sao trông thấy nữa, ta ngồi đây nức nở gọi tên nàng.
6……Bằng Phi ơi hương hồn nàng ở tận nơi đâu khi thân xác đã vùi sâu ba tấc đất, ta sống đây với nỗi sầu chất ngất giữa đêm trường trằn trọc giấc vhiêm bao, rượu hoàng hoa khi đã nhạt hơi men ta thêm chua xót nỗi niềm ly cách, đêm từng đêm hững hờ ôm gói chiếc lệ rưng rưng tưởng tiếc bạn tâm đầu, rút ruột tằm hạ bút tả nên thơ, lời vĩnh biệt qua lệ mờ thấm áo,
Trăm năm lỗi tiếng tương phùng,
Phím rã tơ chùn lỡ khúc tuyệt tình ca.
Shiroi
Tổng số bài gửi : 19896 Registration date : 23/11/2007
Tiêu đề: Tình Nghệ Sĩ Sat 24 Jul 2010, 03:45
TÌNH NGHỆ SĨ - Tác giả: Yên Lang
LÝ CON SÁO Nữ: - Quán khuya sương, sầu đón người viễn phương - Gió đêm lạnh buồn cô đơn - Người nghệ sĩ với cây đàn - Ngân nga phím tơ chùng
Nam: - Quán khuya buồn, từng cung thương vẳng xa - Nghe gió thu, hắt hiu theo lời ca - Bài ca tình, ngậm ngùi thương núi sông - Chia cách nhau, bao nỗi đau chờ mong. - Tôi đã đi qua muôn dặm đường ly tan - Nhìn non nước sầu mênh mang - Gởi hồn qua mấy cung đàn - Réo rắt khúc u trầm
Nữ: - Chung rượu nồng, đãi người nơi viễn phương - Nắn cung tơ, xót xa bao niềm thương - Tâm sự buồn, biết cùng ai sớt chia - Nghiêng ánh trăng, lẻ loi bên trời khuya.
Vọng cổ
Câu 1: Nam: Cô hàng quán ơi ! ngọn gió thu đã hắt hiu ngoài song cửa, người nghệ sĩ với chiếc đàn cầm nho nhỏ, rung mấy phím tơ chùng cung thương nức nở, trăng lạnh về khuya vàng úa ... ...mái Tây lầu. Hàng liễu xanh xao như xúc động nỗi u sầu. Cô hàng quán bỗng dưng buồn cúi mặt, sóng mắt đắm chìm theo cung nhạc tàn khuya. Nữ: Chun rượu hàn huyên chưa ấm tình nghệ sĩ, sao nửa chừng đành vội vã chia tay ? Nam: Tôi muốn đem tiếng đàn gởi gắm với non sông, hầu sớt chia cùng bao mảnh đời gian khổ.
Câu 2: Nữ: Quán rượu canh sương vấn vương tình nghệ sĩ, tiếng đàn dìu dặt lay động bức màn sương, gió lạnh tàn khuya lung linh ánh lửa, trăng rụng trên sông nhuộm ướt cả đôi bờ. Nam: Nhạc khúc ly hương buồn thảm nỗi mong chờ. Nữ : Khách đi rồi quán khuya thêm trống trải, em một mình trơ trọi với vầng trăng. Nam: Thân lữ thứ suốt một đời phiêu bạt, không có giây phút nào dừng lại ở đâu lâu. Nữ: Nắn nót cung tơ theo nỗi buồn sông núi, như những mảnh đời trôi dạt khắp ngàn phương.
TRĂNG THU DẠ KHÚC Nữ: - Tiếng tơ gieo nhạc, trong lòng ai nghe xót đau - Rạng sáng mai này, sương bạc mù trời - Người đi biền biệt, cách xa xôi - Quán đơn se lạnh, còn mình em với bóng trăng
Nam: - Muôn dặm trời xa, chung bóng trăng tàn - Có ai nghe được cung đàn khuya ngân nỉ non
Vọng Cổ
Câu 5: Nữ: Trăng đã gác hiên Tây rượu trong ly lung linh màu ánh nguyệt, ở đây không có lời Ðường Thi ngợi ca bài chiết liễu, chỉ có khúc ly tao dìu dịu nỗi ... Thương chờ. Chưa cạn hồn thơ khách đã đi xa rồi. Nam: Gởi tiếng tơ sầu vào nỗi buồn non nước, bao cảnh đời bèo dạt với mây tan. Nữ: Em lặng lẽ ngồi hong bên bếp lửa, bầu rượu sủi đầy chờ đợi tiếng đàn khuya, quán nhỏ cô đơn trăng buồn trải lạnh, gió trở canh sương rung nhẹ mặt sông đầy.
Câu 6: Nam: Ba năm dài lưu lạc phía trời xa, người nghệ sĩ ôm đàn về quán cũ. Quán nhỏ còn đây hàng liễu xưa còn đó, ánh mắt thân tình đã biền biệt nơi đâu? Nữ: Ngồi bên quán khuya một mình lặng lẽ, nắn mấy cung tơ buồn thảm nỗi cô đơn. Nam: Thiếu bàn tay ai nâng niu từng chung rượu, tiếng đàn nỉ non bỗng lạc lõng cung sầu (-).Em gái ơi ! Tình nghệ sĩ gởi hồn đi muôn ngã. Nữ : Rồi một ngày sẽ tìm lại quán năm xưa Nam : Nhưng quán cũ chỉ có trăng buồn liễu rũ Nữ : Cô quán ngày nào đã cất bước sang ngang ./.
Shiroi
Tổng số bài gửi : 19896 Registration date : 23/11/2007
Tiêu đề: Hạng Võ biệt Ngu Cơ Sat 24 Jul 2010, 03:50
HẠNG VÕ BIỆT NGU CƠ - Soạn giả: Viễn Châu.
Lời hát: Chiều tàn, xa xa trống chiêng rền vang Rừng sâu, đèo cao khói sương trập trùng Lửa binh ngập trời, nhìn về quê xưa Thành đô tan nát, Rừng hoang vắng sương chiều mịt mù, Nương vó câu lên đường ngậm ngùi cho ai ta bỗng dưng lệ trào.
Câu 1: Trời ơi tiếng sáo thê lương như mỉa mai người tuyệt vọng đang đứng bơ vơ trong tiếng trống kinh... hoàng. Cát bụi mờ bay che phủ ánh trăng tàn. Bên tai ta còn nghe văng vẳng, giọng u hòai của tiếng sáo Trương Lương. Ta có ngờ đâu một đời vẫy vùng ngang dọc của Hạng Võ Sở Bá Vương. Hôm nay lại gặp bước đường cùng. Ba ngàn tử đệ vong thân, cung điện huy hòang cũng chìm trong khói lửa.
Câu 2: Giữa lúc sa cơ Ô chùy như nản bước, nên vó câu đã mỏi mệt ê chề. Hết lương khô nên võ khí nặng nề. Giọt mồ hôi ướt đầu manh áo chiến trời ơi máu quân thù hay máu của thân ta. Trời không thương còn nổi trận mưa sa, dòng lệ hận chan hòa tình đất nổi. Trước mặt ta là Tràng Giang cản lối nẻo quay về có lối dời chân?
Ngu Cơ ơi hãy mong cùng ta giục vó buông cương Tìm lối thóat thân giữa hồi nguy hiểm Trên bước đường cùng nơi rừng sâu núi thẳm Vượt suối băng ngàn để tìm lối đào vong Thủy triều mênh mông con sông xanh nổi sóng ba đào Bến nước Ô Giang đã ngăn đường cản lối Nàng ơi trong lúc vận cùng ta có nỗi cuồng sinh
Câu 5: Trời ơi nàng bỏ ta giữa bốn bề máu lửa, Nhìn thấy ai chan hòa máu đỏ khiến cho ta chan chứa lệ anh... hùng. Ta có ngờ đâu trên nẻo cạn đường cùng. Người yêu mất cơ đồ cũng mất, ta còn mặt mũi nào nhìn non nước cỏ cây? Ôi máu nhuộm hồng hoen ố mảnh xiêm y, Ta chua xót nghẹn ngào rơi nước mắt. Trong khi trước mặt ta là trùng dương bát ngát bến Ô Giang đang cuộn sóng ba đào.
Câu 6: Ngu Cơ ơi hương hồn nàng có lẩn khuất đâu đây, hãy đưa ta thóat vòng tử lộ. Mưa nặng hạt dưới khung trời bão tố chẳng biết giọt mưa sầu hay giọt lệ đẫm chiêm y. Thôi Ngu Cơ ơi nàng hãy tạm nằm đây, thân ngà ngọc vùi sâu dưới ba tấc đất. Trên lưng tuấn mã ngậm ngùi ra nước mắt, ta ra đi trong tiếng gió mưa rừng. Trời ơi cả một thời oanh liệt đất Giang Đông, nay chỉ còn nhất nhơn nhất mã. Chí cả một đất anh hùng đã tan tành theo bọt nước Ô Giang ./.
Shiroi
Tổng số bài gửi : 19896 Registration date : 23/11/2007
Tiêu đề: Tâm sự Ngọc Hân Sat 24 Jul 2010, 04:00
TÂM SỰ NGỌC HÂN - SOẠN GIẢ : THANH HIỀN
NGÂM THƠ
Lệ ứa hai hàng khóc Quân Vương Hoàng cung cuối mặt, mấy đoạn trường Ngơ ngẩn thềm rồng, thôi... chiếc bóng Tinh kỳ nguyệt lạnh, dặm ngàn sương!
VỌNG CỔ
Hỡi Quân vương! Còn đâu nữa phút uy nghiêm cờ reo trống mở, hoành giáo phương Nam, trỏ gươm đất Bắc - vó ngựa truy phong gìn giữ đất kinh... thành.
1./ Thôi rồi - Nông nổi vì đâu, mà cho Phượng xa Hoàng... Đã rơi rụng rồi sao, cánh chim bão tố. Thiếp bàng hoàng cành Nguyệt Quới cô đơn! Thương ngọn cờ đào, thương áo vải Tây Sơn, đuổi giặc cứu dân qua khỏi buổi tai nàn. Thương thân chàng ra dặm cát, đồi sương, ngựa chẳng gác yên, tay không rời gươm báu!
2./ Nhớ Xuân ấy, kinh kỳ Thăng Long lửa đỏ, vừa tuổi vừa thương... thiếp kề tựa thân chàng. Giặc dữ vỡ tan, vừa yên dạ phụ hoàng! Bỗng nghe trống dậy Phú Xuân, giặc tới miền sông Hậu, chàng vội khoát chiến bào, hô quân trẫy thành Nam! Rượu đào dưới ngựa tiễn chân. Xót thương phận mõng, Quân vương tươi cười Sa trường đạn nổ tên bay Cung hoàng thiếp đợi, một ngày trùng quang.
VỌNG KIM LANG
Quân vương ơi, Thiếp chạnh nhớ những khi... Phận liễu dây tơ đằng! Nương, thiếp nương cội tùng... Nhờ thân tùng đây chở che. Xuân nay cách xa nhau rồi, Chàng trận tiền ở nơi Đàng trong
(-) (-) Ngày chờ, đêm chờ... Thiếp ngồi trông ngóng Lá rơi Thượng đình... lời chim hót cô đơn Tủi thân nữ nhi không cùng, Kề bên chàng tới nơi trường sa!? Thiếp chia, sớt chia vui buồn Kề tựa kề tử sanh nài chi!
(-) (-) Thiều quang khuya sớm qua mau Bóng chim xa ngoài ngàn dâu! Chờ nhau, phút giây như dài lâu Quân nhớ chăng, tình... Ngọc Hân!?
5./ Kim nhật phân ly - hà nhật khứ lai hoàn!... Sáng nay Thiếp mở cửa cung vi thấy một trời hoa nở. Quân chưa phản hồi, mà ngọn gió chướng đã hồi âm! Nghe Thất Kỳ Giang, Quân đánh chìm tàu giặc Chiêu Sương. Nghe Bến Nghé, Gia Định thành, vó reo nhạc ngựa! Ôi, đất nước trăm năm "Ngoài - Trong" phân rẽ. Nay một mối giang sơn, cây cội liền cành!
6./ Ra Bắc về Nam đỏ bóng cờ, Nước non ngàn dặm vẽ nên thơ Rượu đào không nói lời xa biệt, Lễ nhạc chưa hòa... dứt tiếng tơ! ... Quân vương, ơi hỡi Quân vương Trọn khúc "Ai Tư" khóc ngày Hoàng biệt, Cả đời khuê các, chi nữa Ngọc Hân!? Tóc tang mây trắng trời kinh Bắc, Đau thương sóng bạc Cửu Long này! ... Lại hành trang phản hồi Vương phủ, Kiệu nhỏ ngàn sương, luống đoạn trường! "Chào nhé, triều trung xin gìn giữ, Ta giữ hoa đào - Xuân ấy xứ Thăng Long"
Shiroi
Tổng số bài gửi : 19896 Registration date : 23/11/2007
Tiêu đề: Quán gấm đầu làng Thu 29 Jul 2010, 02:49
QUÁN GẤM ĐẦU LÀNG - Tân nhạc: Giao Tiên, Cổ nhạc: Hoa Phượng, Thúy Vũ
Ngâm- NỮ KỂ: Ngày xưa Dương Lễ, Lưu Bình, Thâm giao tri kỹ nặng tình cùng nhau. Họ Dương kinh sử chuốt trao, Lai kinh ứng thí chiếm ngao đầu hiển vinh. Lưu Bình trà rượu hư thân, Tan nhà nát cửa đến tìm bạn xưa.
DƯƠNG LỄ: (nói) Quân hầu! Gã ăn mày này tới tìm ta làm gì? LƯU BÌNH: Lưu Bình đây! Hiền đệ không nhớ anh sao? DƯƠNG LỄ: Ta không biết Lưu huynh nào cả! Nếu ngươi có đói; quân hầu! dọn cho hắn một trái cà thiu và một tô cơm hẩm! LƯU BÌNH: Bớ Dương Lễ!
-Vọng cổ-
LƯU BÌNH: Dương Lễ ơi! Năm xửa năm xưa ta với mi còn là huynh là đệ. Hột cơm ta mi ăn, bát nước ta mi uống, tiết Đông sang ta lo mi lạnh, cho áo hồ cừu mặc ngoài lụa gấm, để cho mi yên tâm theo bề học vấn ta tặng cho mi riêng một…thơ …phòng…
Giỏi! Ta khen mi khéo vào cuối ra lòn. Ta phục mi đã miệt mài sôi kinh nấu sử, khi bảng hổ danh đề mi vỗ cánh bay. Thưa thượng quan! Thằng này đối với thượng quan chí tình chí nghĩa, nay đã tan nhà nát cửa thật buộc lòng mới lết đầu đến nhờ vả thượng quan! Hỡi ơi cái nghĩa kim bằng, mi chỉ đáng là một trái cà thiu và một tô cơm hẩm.
DƯƠNG LỄ: (dặm) Ơn nghĩa gì mà kể? Ngươi thử học hành thử coi trí óc của ngươi có bì được ta chăng. Còn bây giờ cơm đó ăn hay không ăn là tự ý!
LƯU BÌNH: Ăn à…! Chào mi! DƯƠNG LỄ: Bớ Lưu huynh! Lưu huynh, lòng của đệ đây chỉ có đất trời chứng giám, đệ muốn nhờ trái cà thiu và tô cơm hẩm, để gởi Lưu huynh về cửa Khổng sân Trình. Châu Long hiền thê! CHÂU LONG: Dạ! DƯƠNG LỄ: Dương Lễ ta được như ngày nay là nhờ ơn tác tạo của Lưu Bình. Ta cố nhuốm trong lòng Lưu huynh một mối oán hờn, nàng hãy thay ta tặng cho người một tia hy vọng Nếu Lưu huynh ta được nàng chiều chuộng chắc dễ dàng lên tột đỉnh thang mây. Châu Long hiền thê ơi! “Tào khang chi thê là đạo trọng”, nhưng cái nghĩa kim bằng thì “bần tiện chi giao mạc khả vong”.
-Nhạc- NỮ KỂ: Quán gấm đầu làng, ấy người đợi ai nhớ chăng? Quán gấm đầu làng, ấy chuyện xưa rất xa xưa NAM KỂ: Tình ta ối a đầu làng, nàng Châu Long đã dựng quán NỮ KỂ: Tình ta ối a, báo ơn báo ơn cho chồng NAM KỂ: Quán gấm đầu làng có nàng dệt tơ, bán tơ NỮ KỂ: Quán gấm đầu làng có chàng ngồi bên áng thơ. NAM KỂ: Tình tang ối a một lòng, dồi mài kinh sử đèn sách NỮ KỂ: Tình tang ôi á vẻ vang bảng son đề tên
-Vọng cổ- LƯU BÌNH: Châu tiểu thơ ơi! Lời hẹn năm xưa bây giờ nàng có nhớ, Lưu Bình tôi đã danh đề bảng hổ có xứng được cùng ai kết nghĩa châu… trần
LƯU BÌNH: Ủa lạ kìa! Sao bụi bám khung tơ nhện bủa loan phòng. Tình mà ơn, tình mà nghĩa, nàng đi rồi ta một mình cô độc trên đỉnh công danh. Suốt cuộc đời Lưu Bình này làm sao ta tìm gặp Châu Long? Còn Dương Lễ! Lễ ơi! Ta sẽ gặp mi tại giữa công môn, ta sẽ mắng vào mặt mi cho hả giận. Đối với ta có đáng gì đâu thám hoa hay bản nhãn, học hay không là do chí của Lưu Bình!
LƯU BÌNH: (dặm) Dừng kiệu lại đây! Dương Lễ! Dương Lễ đâu rồi! DƯƠNG LỄ: Chào Lưu hiền huynh! LƯU BÌNH: Còn ai, ai đang ngồi với ngươi đó? DƯƠNG LỄ: Kính hiền huynh, tiện nội là Châu Long! LƯU BÌNH: Hả! Châu tiểu thơ! Châu tiểu thơ! CHÂU LONG: Dạ, thần thiếp đích thị là Châu Long, vâng lệnh chồng lo cho hiền huynh ăn học. Hiền huynh có nhớ trong khi gần gũi, thiếp thường khuyên sớm khuyên trưa, chàng chưa thi đỗ thì chưa động phòng. LƯU BÌNH: Thôi ta đã hiểu rồi, Lưu Bình xin đê đầu bái tạ thâm tình của Dương Lễ và ơn nghĩa của Châu Long. Cho đến giây phút sau cùng, ta chỉ là hòn sỏi nhỏ nằm bên cạnh non cao.
-Nhạc- NAM KỂ: Quán gấm đầu làng xứ mạng nàng Châu đã xong NỮ KỂ: Quán gấm đầu làng thỏa nguyện chàng Dương Lễ mong NAM KỂ: Tình ta ối a nàng về, chờ tân lang đến diện kiến NỮ KỂ: Tình ta ôi ả ngẩn ngơ, ngẩn ng ơ cho Lưu Bình Nam + nữ: Quán gấm đầu làng kết chặt tình thâm nghĩa sâu. Nam + nữ: Quán gấm đầu làng thắm tình bằng hữu chi giao. Nam + nữ: Tình tang ối a tình rằng: “Ngày xưa nhân nghĩa là thế” Nam + nữ: Tình tang ôi á: “Nghĩa nhân mấy ai đời nay” Nam + nữ: Tình tang ôi á: “Nghĩa nhân mấy ai đời nay”
Shiroi
Tổng số bài gửi : 19896 Registration date : 23/11/2007
Tiêu đề: Trúc Lan Phương Tử Thu 29 Jul 2010, 03:01
TRÚC LAN PHƯƠNG TỬ - TÁC GIẢ : VIỄN CHÂU
Thơ Ta đã say rồi Phương Tử ơi Tuyết bay trắng xóa lạnh khung trời Cung đàn đêm lạnh, tim ray rứt Lệ thắm chan hòa lệ nến rơi.!
VỌNG CỔ
1… Phương Tử ơi rượu Sa-Kê nửa bầu vừa uống cạn thì thấp thoáng trước thềm rêu đã rơi rụng đóa…… anh đào. Mấy chén ly bôi làm khơi dậy chí anh hào, xin giã từ Trúc Lam Phương Tử ta đi giữa bầu trời giá lạnh điểm đầy sao, kìa sao nàng lại rưng rưng, lệ sương rơi hay suối lệ ngập ngừng, ta chưa nói tiếng biệt ly cớ sao nàng đã sa nước mắt.
2… Có lẽ nàng chê ta một kiếm sĩ đầy mang nhiều mơ mộng đã tìm yêu qua ánh lửa đêm buồn, nàng khuyên ta nên xây dựng tình thương trên nhân đạo công bằng, ta mỉm cười giã biệt nhắp cạn chén cuối cùng rồi sải ngựa dưới trăng, Phươnh Tử ơi! Nàng hãy dứt mấy đường tơ, chung rượu tiễn vì ai ta uống cạn, xin hẹn đông năm sau giữa mùa tuyết trắng dưới cội anh đào nàng hãy đợi chờ ta.
THƠ
Tuyết trắng bay mờ Phú Sĩ sơn Gió đông vi vút lạnh can trường Gập ghềnh gió ngựa miền quan tái Trên nẻo đường về ngập nhớ thương.
VỌNG CỔ
4… Một đêm không trăng ta trở về tìm nàng nơi quán lạnh cớ sao chỉ thấy hoa đào rơi từng cánh ở……ven đường. Hỏi ra mới biết người năm xưa đã nát ngọc tan vàng, nàng muốn đem chút thân bồ liễu giết quân thù cho rõ mặt gái Phù Tang, để cho ngàn thu sau còn ghi mải tắm gương người trinh liệt, nhưng mấy đường tơ của nàng ca kỷ đâu ngăn nổi gót xâm lăng của gió ngựa biên thùy.
5… Hãy cười lên đi! Cười lên đi cho cạn bầu men đắng và hát lên đi điệp khúc của năm nào, ta run run cúi nhặt từng cánh anh đào, tay ôm chiếc đàn tranh của nàng ca kỷ mấy dây đồng bụi bám nhện giăng, ta bồi hồi nhớ kỷ niệm năm xưa cung đàn đêm lạnh tiễn người ra bãi chiến, ta đã thành công qua đường gươm bén mà người năm xưa đã vắng dạng đâu rồi.
6… Hỡi Phương Tử Trúc Lam ơi! Hỡi nàng ca kỷ có tâm hồn cao cả. Đêm nay tuyết rơi trắng xóa hoa anh đào đã rụng hết từ lâu. Ta tựa thân cây nghe gió rít giữa không trung mà tưởng chừng như tiếng đàn xưa của nàng đưa mấy ngón tay mềm để nắn nót những đường tơ áo não. Giờ đây nghiêng bầu rượu ta uống một hơi đã cạn, rượu thì cạn từ lâu sao tim ta vẫn tê buốt lạnh lùng, Phươnh Tử ơi ta có ngờ đâu cung đàn năm xưa lại là cung đàn vĩnh biệt.
Đêm nay dưới cội anh đào Ta nhớ ta sầu bên men rượu Sa-Kê.
Shiroi
Tổng số bài gửi : 19896 Registration date : 23/11/2007
Tiêu đề: Ai về sông Tương Sun 29 Aug 2010, 22:01
AI VỀ SÔNG TƯƠNG
Tân nhạc : Thông Đạt Vọng cổ : Viễn Châu
NHẠC
Nữ: Ai… có về bên bến sông Tương. Nhắn người duyên dáng tôi thương, bao ngày ôm mối tơ vương. Nam: Tháng… với ngày mơ nhuốm đau thương. Tâm hồn mơ bóng em luôn, mong vài lời em ngập hương. Nữ: Thu… nay về vương áng thê lương, Vắng người duyên dáng tôi thương, mối tình tôi vẫn cô đơn. Nam: Xa… muôn trùng lưu luyến nhớ em, Mơ hoài hình bóng không quên, Nữ: Hương tình mộng say… dịu… êm.
VỌNG CỔ
1/ Nam: Nắng cuối thu đã buông tơ vàng trên rặng phi lao xạt xào trong gió lạnh mà sao dòng sông Tương ngàn năm vẫn còn thầm lặng, làm ưu tư làm ngơ ngẫn một… con… đò. Hỡi cô lái trên sông, chiều đã xuống tự bao giờ? Sương đã pha mềm trên mái tóc, sao đò chiều còn lơ đãng giữa dòng sông?(+) Nữ: Em chờ đợi ba năm một người viễn khách, thu đã bao lần nhượm úa lá vàng khô. Nam: Ba năm xưa tôi có một bận sang đò, rồi từ đó hồn vấn vương về nơi bến cũ…
2/ Nữ: Xin viễn khách hãy cho em nhốm lửa trong khoang cho buổi chiều tàn bớt lạnh, rồi em sẽ kể lại câu chuyện ngày xưa khi viễn khách đi rồi. Nam: Nhìn ánh lửa trong khoang lòng bổng se thắt ngậm ngùi. Ba năm rồi con đò xưa còn đó, cô lái ngày xưa đã biền biệt nơi đâu?(+) Nữ: Ngày viễn khách lìa xa dòng sông cũ, mùa thu sau cô lái lấy chồng xa. Nàng nhờ em cắm đò trên bến đợi, để nói lời từ tạ khách ngày xưa…
NHẠC
Nữ: Bao ngày qua, thu lại về mang sầu tới. Nam: Nàng say tình mới hồn tôi tơi bời. Nhìn hoa cười đón mừng vui duyên nàng. Tình thơ ngây từ đây nát tan. Nữ: Hoa ơi! Thôi ngưng cười đùa lả lơi. Nam: Cùng tôi buồn đắm đừng vui chi tình. Nữ: Đầy bao ngày thắm, dày xéo tâm hồn này, lệ sầu hoen ý thu. Nam: Ai… có về bên bến sông Tương, Nhắn người duyên dáng tôi thương, sao đành nỡ dứt tơ vương. Nữ: Ôi! duyên hờ từ nay bơ vơ. Nam: Dây tình tôi nắn cung tơ, rút lòng sầu trách… người… mơ.
VỌNG CỔ
5/ Nữ: Viễn khách ơi! nước sông Tương chưa cạn nguồn thương nhớ. Trời biệt ly có chia đôi đường đôi ngã nhưng mối tình xưa còn man man chất nặng… khoang… đò. Xin đừng trách phiền chi một cô gái thương sầu. Áo vu quy không làm phai kỷ niệm, khách qua đò đêm ấy một lần thôi.(+) Nam: Một lần thôi cũng ngẩn ngơ hồn viễn xứ, tôi quay nhìn mấy bận bến sông xưa. Nữ: Sóng tạt đầu gềnh trăng phơi cuối bãi, ấm lửa trong khoang không ấm được con đò.(+)
6/ Nam: Sáng mai này tôi lại ra đi, từ giã bến sông xưa con đò cũ. Rặng phi lao xạt xào trong gió sớm, tiễn chân người viễn khách về một phương xa. Ngọn gió cuối thu trãi dài đường thiên lý, một mình thui thủi quán lạ rừng sương. Ngoảnh mặt lại mây buồn giăng kín mắt, nhìn xa xa đã khuất bến sông mờ.(+) Nữ: Viễn khách đi rồi bao giờ trở lại? không lẻ suốt một đời quán trọ cầu sương. Nam: Ai về thăm bến sông Tương, Xin cho tôi gởi nhớ thương mang về.(+)