Tổng số bài gửi : 384 Registration date : 22/08/2011
Tiêu đề: Moon's Treasures Mon 14 Nov 2011, 14:13
Tình và Nghĩa
Trong tiếng Việt có chữ Tình 情và chữ Nghĩa 義. Chữ Nghĩa rất là khó dịch ra tiếng Pháp, tiếng Anh. Chữ Tình mà viết ra chữ Hán thì có chữ tâm忄 tức là trái tim phía bên trái. Bên phải có chữ thanh 青 là màu xanh, trái tim màu xanh. Ban đầu thì màu xanh mà về sau nó có thể biến thành màu khác, nhưng làm sao đừng để nó thành màu đen. Tình ban đầu thường rất bồng bột, nóng bỏng, có tính đam mê.
Khi con người bị năng lượng của tình chiếm cứ thì họ không được an ổn lắm. Ăn không an mà ngủ cũng không an, họ như đang bị đốt cháy. Tình là ngọn lửa. Người nào qua cầu rồi thì mới hay. Vướng vào chữ tình rồi thì khó an trú trong hiện tại lắm. Cứ nghĩ tới giây phút mình sẽ được gặp người đó, được ngắm người đó, ngồi ngắm đủ no rồi, khỏi ăn. Càng nhiều trở ngại chừng nào thì đam mê đó càng lớn. Trở ngại là chất liệu làm cho tình càng lớn. Dễ dàng quá thì tình không lớn mạnh.
Ngày xưa khi chưa có e-mail, chưa có telephone, đôi khi mình đợi một lá thư tình cả tuần này sang tuần khác. Đáng lý hôm qua lá thư tới rồi, nhưng sao nó chưa tới? Mình đợi suốt hai mươi bốn giờ đồng hồ cho đến lúc ông phát thư đi ngang trước ngõ. Ông thường đến lúc mười giờ sáng, thì chín giờ mình đã bắt đầu đứng đợi. Ông phát thư sáng nay sao đi trể quá, đi chậm quá, mình đếm từng bước của ông đi. Nếu ông đi ngang mà không dừng lại thì mình buồn lắm, lại phải đợi thêm hai mươi bốn giờ đồng hồ nữa. Tây Phương họ ví khi yêu như bị té (tombé d’amour), đang đi bình thường tự nhiên té xuống. Người Việt Nam thay vì nói bị té thì nói ốm. Tây Phương cũng nói ốm.
Nguyễn Bính có hai câu thơ : Gió mưa là bệnh của trời. Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.
Trời đẹp thì không có bệnh mà hể có gió, có mưa là bị bệnh. Tương tư tức nhớ nhau, không làm ăn được gì hết. Tình thường thường không được thỏa mãn là tình sầu. Sầu tình. Ốm là ốm tương tư, tương tư là nhớ nhau. Tình yêu là một cơn bệnh, ốm tương tư tức là nhớ quá. Nhưng nếu tình yêu đó được thỏa mãn dễ dàng, nó bùng lên rất nhanh nhưng rồi nó chết cũng rất mau. Đam mê nó lên như một ngọn lửa cao và khi rơi xuống thì cũng rất là mau, tình yêu tàn lụi rất là mau.
Một cặp ở với nhau được lâu dài, cái đó không phải là nhờ tình yêu mà nhờ yếu tố thứ hai. Đó là nghĩa, tình nghĩa. Cái tình nó đưa tới cái nghĩa. Nếu cái tình đàng hoàng, nếu mình biết yêu cho đàng hoàng, thì tự nhiên nó đưa tới cái nghĩa. Chính nghĩa là keo sơn gắn chặt hai người, để hai người có thể sống được với nhau. Cho nên phải có cái nghĩa để bổ sung cái tình. Người ta không thể sống trăm năm bên nhau với tình được. Bởi tình là một ngọn lửa tàn rất mau, nghĩa trái lại nuôi dưỡng lửa tình âm ỉ cháy.
Chữ nghĩa thường đi đôi với chữ ơn: ơn nghĩa. Ơn đầu tiên mà mình nhận được là ý thức rằng: Có bao nhiêu người con gái, anh ấy không chọn mà anh chọn riêng mình? Biết bao nhiêu người con trai có bằng cấp, địa vị nàng không chọn mà nàng lại chọn mình?
Ý thức đó là ơn. Tình yêu này nó không chỉ trong vòng nam nữ. Bạn bè cũng vậy, Cha mẹ cũng vậy, Thầy trò cũng vậy. Mình sinh ra một đứa con và đứa con đã chọn mình làm mẹ, chọn mình làm cha. Tại sao nó không sinh ra ở nhà khác? Cha mẹ có thể biết ơn đứa con, sự ra đời của đứa con có thể đem lại ánh sáng và hạnh phúc cho cuộc đời còn lại, nên cha mẹ yêu thương con. Cũng như thầy trò, tại sao có nhiều thầy, người đó có thể tới quy y mà người ta chọn thầy này. Người thầy cũng biết ơn người đệ tử. Ơn đó là yếu tố của hạnh phúc. Tại sao anh không chọn người khác? Sự lựa chọn đó là do đâu mà có? Nếu chỉ là sự ham muốn sắc đẹp thôi, không đủ, phải có cái gì đó. Ở bên Mỹ có anh chàng đó rất đẹp trai, tài ba, tốt nghiệp đại học thuộc hàng ưu tú và có việc làm lương rất lớn lại có rất nhiều cô bạn gái thật là xinh đẹp. Bà mẹ rất là ngạc nhiên khi thấy anh thân với một cô gái không phải là đẹp nhất. Cô này hơi thấp và nước da hơi đen, mà sao con trai của mình có vẻ thích cô này hơn các cô khác. Hôm đó hai mẹ con ngồi với nhau, bà hỏi có bao nhiêu người con không chọn, mà sao con chọn con nhỏ này vừa đen vừa thấp. Anh chàng không biết trả lời làm sao hết, anh chàng chưa suy nghĩ nên khi bị hỏi bất ngờ, anh không trả lời mẹ được. Nhưng ít lâu sau anh ta quán chiếu và tìm ra câu trả lời, cô này mỗi khi anh nói chuyện thì cô lắng nghe. Anh là nhà khoa học nhưng anh cũng ưa làm thơ. Mỗi khi anh đọc thơ, cô lắng nghe và cô chứng tỏ hiểu được thơ của anh. Còn những cô gái kia cũng nghe thơ anh nhưng mà nghe do phép lịch sự thôi, bị nghe thơ chứ không thích. Cô này thì khác, cô thích thơ, cô thưởng thơ, cô tham gia thơ và cô trở thành tri kỷ của anh chàng. Trên cuộc đời này có thể tìm được một người có thể hiểu mình được thì mình là người có hạnh phúc.
Món quà quý nhất mà người kia có thể tặng cho mình là hiểu được mình. Có những người sống trong cuộc đời này nhưng chưa bao giờ tìm được một người có thể gọi là hiểu mình cả. Mà nếu mình là một người con trai hay một người con gái và trong cuộc sống này mình có thể tìm được một người có khả năng lắng nghe mình, có thể hiểu được mình, hiểu những khó khăn những khổ đau những ước vọng của mình, thì mình tìm thấy nơi người đó một tâm hồn tri kỷ. Đời một người là để đi tìm một người tri kỷ, một người biết được mình. Tìm ra được người đó thì hạnh phúc vô cùng.
Ngày xưa có một người chơi đàn rất là hay, bạn hữu không có ai hiểu được tài năng của ông ta. Người này làm quan và chưa bao giờ trong giới quan chức bạn bè thân thuộc mà tìm được người có thể hiểu được tài ba của mình. Vì vậy mỗi lần đánh đàn ông thường đem theo vài người hầu cận lên trên núi, tìm một chỗ rất là đẹp, trải chiếu ra, pha trà, đốt trầm lên. Không khí trang nghiêm lúc đó ông mới chơi đàn. Ông cảm thấy như chỉ có suối, cây, mây, gió mới hiểu được tiếng đàn của ông. Một hôm đang đàn thì tự nhiên dây đàn bị đứt. Thay dây mới vừa đàn thêm một câu nữa thì nó đứt nữa. Ông ta nghĩ chắc có người đang nghe lén tiếng đàn. Ông đứng lên nói lớn có vị nào đang nghe lén tôi đàn xin bước ra, làm như vậy không có dễ thương. Thì tự nhiên có một anh tiều phu xuất hiện, anh tiều phu này đã nghe lén. Anh tiều phu này có lỗ tai rất là hay, nghe và hiểu được tất cả những cái hay, cái đẹp, cái quý, cái tài ba của người đàn. Vì vậy cho nên dây đàn bị đứt. Anh chàng tiều phu tên là Chung Tử Kỳ và người đánh đàn là Bá Nha. Bá Nha lần đầu tiên tìm ra được người hiểu được tiếng đàn của mình. Tử Kỳ chấp nhận làm bạn với Bá Nha nhưng không muốn về kinh đô, chỉ muốn làm tiều phu. Lâu lâu Bá Nha nhớ bạn, hẹn với bạn cùng uống trà, nghe đàn. Bá Nha đã tìm được người tri kỷ. Tình bạn đó lưu truyền cho tới ngày hôm nay với tên của hai người: Bá Nha và Tử Kỳ. Hồi thầy mới mười tám tuổi, thầy đã làm một bài thơ ca tụng tình bạn của Bá Nha, Tử Kỳ. Trên đời của mình mà có một người lắng nghe được mình, hiểu được mình thì mình là người may mắn nhất. Anh chàng ở Cali mới trả lời câu hỏi của mẹ, tại sao má biết không, tại vì người đó hiểu con.
Đời người mà tìm ra được một người hiểu mình, thật là hạnh phúc vô cùng. Con mà hiểu cha, đệ tử mà hiểu thầy cũng làm cho cha, cho thầy hạnh phúc. Người mà hiểu được mình thì mình biết ơn người đó. Cảm ơn em đã hiểu được anh, cảm ơn con đã hiểu được cha, cảm ơn cha đã hiểu được con. Tu tập là làm thế nào để có thể hiểu được người khác. Muốn hiểu thì phải lắng nghe, phải quan sát mới hiểu được. Khi sống với một người có khả năng hiểu mình thì hạnh phúc lắm, vì hiểu là nền tảng của thương. Không hiểu thì không thể nào thương được. Cho nên trong tình yêu đôi lứa phải cẩn thận. Mà tình yêu đôi lứa mình chỉ cần làm vài cái test thì mình biết là người đó hiểu mình hay là không. Nếu người đó không hiểu được mình thì dù người đó có bằng cấp cao, lương tiền lớn, ô tô đẹp, có nhà cửa, bảnh trai, hay là có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cưới người đó mình cũng sẽ khổ suốt đời, gọi là khổ sai chung thân.Đó là một nhà tù, tình yêu là một nhà tù. Người nào mà khi mình mới nói đã cắt lời, thích khoe khoang cái riêng của họ, không có khả năng hiểu được những khó khăn, khổ đau của người khác, không biết lắng nghe mình, thì chỉ cần vài ba phút là mình có thể nhận ra được.
Đừng để bị hấp dẫn bởi bề ngoài, những bóng sắc bên ngoài, địa vị danh lợi, xe hơi, nhà cửa, tiền lương, bằng cấp. Đừng để những cái đó làm mờ mắt mình. Hai mắt mình phải tỉnh táo để thấy rằng người con gái đó hay người con trai đó là một người có thể hiểu được mình và hiểu được mình thì sẽ thương mình, rõ ràng như vậy. Trong xã hội mới phát triển của chúng ta, một cô gái có thể đánh mất tiết trinh của mình để đánh đổi lấy một chiếc xe gắn máy. Thật là dễ sợ, đạo đức suy đồi đến như thế đó. Tại vì muốn thoát ra khỏi thân phận nghèo khổ, vì muốn có một chiếc xe giống như người khác họ đã đánh mất cái quý giá nhất của đời mình. Chuyện đó đã xảy ra, nó đang xảy ra.
Trong đạo Phật, cái thương đích thực nó được làm bằng cái hiểu, không hiểu thì không có thương. Cha mà nếu không hiểu con thì càng thương con, con càng khổ. Vợ không hiểu chồng càng thương chồng, chồng càng khổ. Hiểu là nền tảng của tình thương. Sống với nhau như thế nào để càng ngày mình càng hiểu được nhiều hơn và người kia càng ngày càng hiểu được mình nhiều hơn. Nếu cái hiểu không lớn lên, thì cái thương nó cũng không lớn lên, nó dẫm chân tại chỗ.
Nếu quý vị thấy tình thương của mình đang dẫm chân tại chỗ thì quý vị biết rằng quý vị không tu, bởi cái hiểu không lớn nên cái thương không thể lớn. Khi mà tình thương không lớn thêm thì từ từ nó co rút lại cho đến khi trở thành một cục cứng ngắt. Tình yêu có thể chết nếu mình không biết nuôi dưỡng nó bằng cái hiểu và cái thương. Còn khi người kia hiểu mình thì mình biết ơn người đó, biết ơn suốt đời. Chính cái ơn đó là chất liệu nuôi dưỡng mình và người đó cho đến suốt đời, cái đó là nghĩa. Không phải là cái bồng bột lúc ban đầu, cái tình, không phải là ngọn lửa nuôi dưỡng đâu.
Ở Việt Nam ngày xưa người ta không nấu cơm bằng gas hay là bằng điện mà nấu bằng rơm và rơm cháy rất mau. Có cách để làm cho nó cháy chậm lại, mình cần một chiếc đủa. Đặt một nắm rơm vô bếp, lấy cái đủa đè xuống thì rơm sẽ cháy từ từ. Ngày xưa miền quê Việt Nam còn dùng trấu. Trấu tức là vỏ hạt lúa. Nhiều nhà không có hộp quẹt nên phải nuôi lửa. Muốn nuôi lửa lâu mình đổ vào bếp một ít trấu. Trấu cháy ngún, cháy lâu. Nó không cháy bùng như rơm mà cháy chầm chậm suốt đêm. Sáng mai mình khơi ra thì còn lửa ở trong đó, gọi là lửa trấu. Lửa rơm thì mau cháy, mau tàn. Đó là ngọn lửa tình. Còn nghĩa là lửa trấu, nó cháy suốt đêm dài.
Ngày xưa Việt Nam còn có truyền thống đi xin lửa, vì không có hộp quẹt và cũng không có đèn dầu. Mỗi khi nấu cơm mình phải qua hàng xóm xin lửa, nếu mà nhà mình không có trấu. Các cháu có thể là chưa thấy con cúi. Con cúi không phải là một sinh vật mà mình vẫn gọi là con. Người ta lấy rơm bện lại thành ra một con rắn rất chặt và đốt một đầu, đầu kia để tay cầm. Nó cứ cháy ngún từ từ và cháy được nhiều giờ. Mỗi khi cần lửa nấu cơm thì mình tới con cúi lấy lửa. Còn nếu không có con cúi và cũng không có lửa trấu thì mình phải đi xin thôi. Thầy có làm một bài thơ về chuyện đi xin lửa. Chuyện đó xảy ra trong quá khứ. Thế hệ của các cháu giờ đây có thể không biết đi xin lửa là cái gì. Sáng hôm nay hộp diêm của tôi hết rồi. Buốt lạnh như trời cuối thu buốt lạnh. Tác phẩm vẫn đang còn đó. Tôi qua nhà láng giềng xin lửa. Xin các bạn đưa tay nói thật. Có phải tất cả chúng ta cuối cùng tin rằng. Trong xóm ta thế nào cũng có người còn lửa. Chúng ta hãy tin vào cái điều đó như một người tin vào lời ước của họ. Tôi biết có những nhà nghèo nhưng lửa hồng ngún cháy ngày đêm trong bếp hồng âm ỉ. Em hãy nhớ lời tôi căn dặn. Một nắm rơm đặt vào đợi khói tỏa màu xanh. Em nhìn xem như một hơi thở nhẹ của hồn tôi thôi cũng muốn gọi về lửa đỏ.
Đi xin lửa thì mình phải biết cầm một nắm rơm. Tới bếp của người ta, mình đừng có quấy động cái bếp vì người ta đang nuôi lửa ở trong đó. Cầm nắm rơm của mình, dúi vào chỗ lửa trấu đang còn cháy và đợi. Chừng hai ba chục giây, mình thấy khói lên tức là biết rằng nắm rơm của mình đã được lửa bén vào rồi. Mình chỉ cần thổi một hơi thở nhẹ là lửa cháy lên rồi lấy một nắm rơm khác nắm lại, đem về thì nó tiếp tục cháy. Quý vị biết rằng ngày xưa xin lửa là chuyện mỗi ngày. Lửa có hai thứ một là lửa rơm hai là lửa trấu. Lửa trấu ngún cháy cả ngày đêm rất lâu. Lửa rơm được ví cho tình yêu, cho tình. Lửa trấu tượng trưng cho nghĩa.
Ân nghĩa là cái tiếp nối của chữ tình. Cái tình bắt đầu cho khéo để từ từ nó đi tới cái nghĩa. Ân nghĩa là chất liệu nuôi dưỡng một cặp vợ chồng cho tới khi đầu bạc và răng long. Nghĩa là sự thực tập về tình yêu, mỗi ngày mình phải làm cho cái tình của mình lớn lên và nó biến thành nghĩa. Mỗi ngày mình phải xây dựng cái ơn và cái nghĩa. Mỗi lời nói mỗi cử chỉ săn sóc đều tạo ra ơn và nghĩa hết. Chính cái đó là keo sơn, nó giúp cho một cặp vợ chồng sống với nhau suốt đời. Tình bạn cũng vậy, tình bạn thì không có sự cháy bùng, không có sự đam mê như là tình yêu. Cho nên tình bạn nó dễ hơn nhiều. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã nói rất rõ là tình bạn lâu dài bền chắc, nó nuôi dưỡng mình nhiều hơn tình yêu.
Vì vậy bí quyết là mình phải biến tình yêu lúc ban đầu trở thành tình bạn. Hai người ban đầu là hai người yêu nhưng mà từ từ sẽ trở thành hai người bạn. Khi trở thành hai người bạn thì đó là tình yêu đang còn. Còn nếu tình yêu không trở thành tình bạn được thì tình yêu sẽ chết, sẽ không thành công. Mà sở dĩ tình yêu trở thành tình bạn được là vì mình phát khởi được cái ơn và cái nghĩa. Ơn nghĩa đó như đã nói ở trên, nó bắt đầu từ chỗ ý thức được rằng tại sao giữa bao nhiêu người con trai người đó lại chọn mình, nên mình biết ơn người con gái đó. Giữa bao nhiêu người con gái đẹp mà mình chọn một người thôi thì cái đó là bắt đầu từ chọn. Cái chọn này không phải là nhất thời, cái chọn này là phải xãy ra trong một quá trình nào đó với trí tuệ của mình chứ không phải chỉ với đam mê mà thôi. Nếu tình chỉ chỉ có đam mê thì mình sẽ hối hận, phải có trí tuệ và phải biết lắng nghe. Lắng nghe bạn bè, lắng nghe cha mẹ, lắng nghe các em của mình. Tại vì họ cũng có cái thấy mà cái thấy của họ đôi khi khách quan hơn mình. Mình đam mê rồi thì mình không còn thấy được sự thật rõ ràng bằng những người khác.
Xin quý vị giúp dịch chữ nghĩa ra tiếng Pháp, tiếng Anh. Nghĩa đi đôi với chữ ơn: Ơn nghĩa. Khi thương thì ranh giới giữa cá nhân không còn nữa. Hai người trở thành một. Mình không đi tìm cái hạnh phúc riêng của mình. Hạnh phúc phải là hạnh phúc chung. Ở làng Mai mình nói hạnh phúc chưa bao giờ là hạnh phúc của riêng một mình con, đó là bài hát của sư cô Giải Nghiêm. Hạnh phúc hay đau khổ trong tình yêu không còn là vấn đề riêng của một người nữa mà của cả hai người. Đó là yếu tố thứ tư ( từ, bi, hỹ, xả ) của tình yêu trong đạo Phật, tức là không phân biệt tôi khác, anh khác. Hai người là một thôi. Cho nên không có chuyện ông ăn chả bà ăn nem, ông đi tìm thú vui riêng của ông, bà đi tìm thú vui riêng của bà. Cái vui của ông cũng là cái vui của bà.
Tuần thứ ba trong khóa tu, có một thiền sinh Tây phương hỏi một câu rất đáng thương. Ông nói rằng, con khổ quá đi. Con rủ nhà con đi tới khóa tu, bà không chịu đi, bà cứ đòi con phải đi, bây giờ con phải làm sao. Thay vì nói rằng vì bà chưa thấy được sự cần thiết của tu học thì tôi trả lời rằng tại vì ông mà ra hết. Tại những gì bà thích ông đã không thích. Nếu ông thích và ông yểm trợ bà những gì bà thích thì chắc chắn bà sẽ thích cái ông thích. Sở dĩ bà đòi đi là vì ông không chú trọng tới bà. Ông không để tâm tới, ông không hiểu được bà. Những gì bà yêu mến, bà mong ước, ông không để ý tới. Vì vậy cho nên bà cũng không để ý tới ông. Những thứ ông thích thì bà ghét, những thứ ông ghét thì bà lại thích cho biết tay. Thường thường nó xảy ra như vậy. Vì vậy vấn đề hạnh phúc cũng như khổ đau trong tình yêu chân thật không còn là vấn đề của cá nhân nữa mà là của chung. Chúng ta phải có thì giờ quan tâm.
Thích Nhất Hạnh@
Rất hay...Nhiều cặp vợ chồng nói rằng tình đã phai nhưng vẫn còn sống với nhau vì nghĩa... Có nghĩa là Duyên đã tàn giờ chỉ còn là....Nợ mà thoi... Hmm... buồn nhỉ...
Moon
Tổng số bài gửi : 384 Registration date : 22/08/2011
Tiêu đề: Thế giới đẹp ... Tue 15 Nov 2011, 03:52
Dòng sông ngũ sắc đẹp nhất thế giới
Dòng sông được mệnh danh đẹp nhất thế giới này có tên là Cano Cristales nằm ở công viên quốc gia Sierra de la Macarena, Colombia.
Nếu đến đây vào khoảng tháng 9 đến tháng 11, chắc chắn bạn sẽ không khỏi ngạc nhiên bởi nó mang đủ màu sắc từ xanh lục cho đến vàng, đỏ, tím... Sở dĩ con sông mang nhiều màu sắc đến vậy là bởi một loạt các loài tảo và thủy sinh dưới đáy sông tạo nên. Trong khoảng thời gian ngắn giữa mùa mưa và mùa khô, mực nước giảm xuống đủ cho ánh nắng mặt trời làm ấm rêu và tảo ở đáy sông, dẫn đến sự tăng trưởng bùng nổ của các loài sinh vật, tạo ra nhiều màu sắc khác nhau.
Ref: Lone.net
quehuong
Tổng số bài gửi : 3106 Registration date : 24/08/2009
Tiêu đề: Re: PhỐ ĐạI GiA ! Tue 15 Nov 2011, 04:33
Moon đã viết:
Rất hay...Nhiều cặp vợ chồng nói rằng tình đã phai nhưng vẫn còn sống với nhau vì nghĩa... Có nghĩa là Duyên đã tàn giờ chỉ còn là....Nợ mà thoi... Hmm... buồn nhỉ...
Bé Moon, Bé gửi bài lên há Bé .... Có thật không Bé, Duyên tận mà Nợ còn thì chắc phải sắm dao búa để sẳn trong nhà để ... choảng nhau á Bé ... Chắc mấy cặp vợ chồng mà Bé nói đó, hay là họ muốn được uống thuốc trường sinh bất lão ..... Vui lên ... buồn chi Bé, đời vốn dĩ là vậy mà
Moon
Tổng số bài gửi : 384 Registration date : 22/08/2011
Tiêu đề: Re: PhỐ ĐạI GiA ! Tue 15 Nov 2011, 07:56
quehuong đã viết:
Bé Moon, Bé gửi bài lên há Bé .... Có thật không Bé, Duyên tận mà Nợ còn thì chắc phải sắm dao búa để sẳn trong nhà để ... choảng nhau á Bé ... Chắc mấy cặp vợ chồng mà Bé nói đó, hay là họ muốn được uống thuốc trường sinh bất lão ..... Vui lên ... buồn chi Bé, đời vốn dĩ là vậy mà
Hihihi ... Nhìn chung quanh ...buồn vu vơ cho người ta thoi chứ Moon thì có ...nợ nần gì ai đâu nà ... Ai cũng ganh tỵ nói là Moon sướng quá muh ko biết quý mới ngộ á Hmm... Tình và Nghĩa cũng có nghĩa là Duyên với Nợ ... Thường vợ chồng sống chung một thời gian lâu ... tình yêu cũng nhạt bớt đi nhiều.. Ở Mỹ này ...những cặp lý tưởng nhất cuối cùng rùi cũng đi tới ly dị ... 9/10 ...còn một cặp sót lại vì con cái luxubu quá hay tiền bạc chia ra thì thí ..uổng thim cũng ...làm biếng chia tay ... Thoi thì ở thêm ngày nào biết ngày đó có gì thì ...tính sau ...
Còn vụ ...choảng nhau thì ...có lẽ lúc đầu còn ..sung sức chứ khi ...đuối rùi thì Moon thí họ chỉ ... âm thầm lặng lẽ nhìn nhau ...ko nói nin lời thoi à ...
Dzui nhen Qh ... Thanks for swinging by hén ngừ đẹp ...
Moon
Tổng số bài gửi : 384 Registration date : 22/08/2011
Tiêu đề: Góc đời .... Tue 15 Nov 2011, 15:47
Quyền được khóc
Trong vùng ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn bên bàn ăn, bao quanh là cả gian nhà đang ngủ yên trong bóng đêm, tôi lặng lẽ ngồi khóc một mình.
Cuối cùng, tôi cũng đưa được hai đứa con lên giường ngủ. Là một ông bố mới vừa chịu cảnh gà trống nuôi con, tôi phải vừa làm bố, vừa làm mẹ của hai đứa con nhỏ. Tôi mới vừa cho chúng tắm xong. Mà nào có phải là công việc kỳ cọ thôi, tôi phải đương đầu với hai đứa trẻ tinh nghịch trong phòng tắm. Chúng không ngừng múa may quay cuồng, cười đùa la hét và chốc chốc lại ném tung mọi thứ trong phòng. Đùa chán, chúng mới chịu thay đồ lên giường với điều kiện là tôi phải xoa lưng cho mỗi đứa năm phút đồng hồ. Rồi tôi lại phải nhấc cây đàn ghi-ta lên, tiến hành nghi thức hát ru hằng đêm với một loạt bài hát dân ca, kết thúc với bài "Những chú ngựa nhỏ xinh xắn", bài mà chúng ưa thích nhất. Tôi hát đi hát lại bài ấy, hạ dần âm thanh và tiết điệu cho đến khi thấy chúng có vẻ ngủ say mới ngừng hẳn.
Tôi vừa mới ly dị vợ và được quyền nuôi dạy con cái. Quyết định dành mọi nỗ lực để mang đến cho bọn trẻ một cuộc sống gia đình bình thường và ổn định, tôi đã khoác lên một bộ mặt hạnh phúc và cố duy trì nề nếp trong gia đình như lúc trước. Chẳng có gì thay đổi trong các nghi thức được tiến hành hàng đêm trước khi ngủ, ngoại trừ sự vắng mặt của mẹ chúng. Tôi đã cố gắng chạy theo những thói quen của bọn trẻ. Cho đến lúc này, mọi chuyện đều suôn sẻ: một đêm nữa trôi qua bình yên.
Tôi đã phải đứng dậy thật nhẹ nhàng, cố gắng không gây ra một tiếng động nào dù là nhỏ nhất. Nếu không, chúng có thể giật mình thức dậy, đòi nghe thêm một vài bài hát hay một vài câu chuyện kể nữa. Tôi nhón gót bước ra khỏi phòng, chỉ dám khép hờ cửa rồi rón rén bước xuống cầu thang.
Ngồi thừ bên ghế bên cạnh bàn ăn, tôi mới nhận ra rằng, kể từ khi tan sở về nhà cho đến lúc ấy, tôi mới có dịp ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Tôi đã phải lao vội xuống bếp, tất bật nấu nướng rồi dọn bàn phục vụ và động viên hai thiên thần bé nhỏ ấy ăn hết khẩu phần bữa tối. Sau đó, tôi lúi húi rửa bát đĩa, loay hoay với những đòi hỏi vụn vặt mà bọn trẻ đặt ra chỉ để khiến tôi phải chú ý đến chúng. Xong việc bếp núc, tôi lom khom bên bàn học, cùng làm bài tập nhà với con bé chị đang học lớp hai, đồng thời chia sẻ thời gian với thằng bé út bằng cách tán thưởng bức vẽ mới nhất của cu cậu, hoặc bò lê dưới nền nhà chơi trò xếp hình khối với nó. Rồi đến giờ tắm rửa, rồi kể chuyện, rồi xoa lưng, hát ru..., và cuối cùng, sau một thời gian mệt nhọc, tôi mới có được một vài phút cho riêng mình. Không gian vắng lặng và bình yên quả là món quà thư giãn vô giá.
Rồi tất cả vụt ào đến, đổ ập xuống người: mệt mỏi, gánh nặng trách nhiệm, nỗi lo về những hoá đơn tính tiền mà tôi không chắc rằng mình có thể thanh toán được trong tháng này. Cả một chuỗi dài những lo toan cần thiết để duy trì nhịp sống của một gia đình. Vậy mà chỉ mới gần đây thôi, tôi cũng còn có bạn đời, có người gánh đỡ một phần trách nhiệm, chia sẻ một phần công việc, và giúp tôi thanh toán một phần trong số những tấm hoá đơn tính tiền kia.
Và cuối cùng là cô đơn. Cảm giác cô đơn bao trùm lấy tôi, đẩy tôi xuống tận đáy biển lạc loài và tuyệt vọng. Tất cả đều rời bỏ tôi, chỉ còn khối lo lắng và phiền muộn. Tôi cảm thấy mình không còn chịu đựng thêm được nữa. Trong nỗi tuyệt vọng, tôi bật khóc lúc nào chẳng biết. Tôi cúi đầu, lặng lẽ khóc một mình.
Bất chợt, một vòng tay bé xíu quàng quang người tôi. Tôi nhổm dậy và bắt gặp khuôn mặt ngây thơ của đứa con trai năm tuổi đang chăm chú ngước mắt lên nhìn tôi.
Tôi hoàn toàn bối rối khi nhận ra rằng thằng bé đã nhìn thấy tôi khóc. "Xin lỗi con, Ethan. Bố không biết con vẫn còn thức." Tôi không hiểu vì sao mình lại nói với con như vậy, nhưng người ta thường xin lỗi khi để người khác thấy mình khóc, mà tôi cũng không phải là một ngoại lệ. "Bố rất lấy làm tiếc. Bố không định khóc đâu. Chỉ vì, tối nay bố cảm thấy hơi buồn một chút thôi."
"Không sao đâu bố. Khóc được cũng tốt thôi, bố cũng có quyền khóc chứ!"
Ôi, con trai của tôi! Không thể nào diễn tả hết niềm hạnh phúc mà thằng bé đã mang đến cho tôi. Đứa con trai năm tuổi của tôi, vị thiên thần ngây thơ với trực giác tinh khôi và trong ngần ấy, đã ban cho tôi cái quyền được khóc. Dường như thằng bé muốn nói với tôi rằng tôi không cần phải là một người luôn mạnh mẽ và kiên cường, rằng đôi lúc tôi cũng có thể ngả lòng và bộc lộ những cảm xúc của mình.
Thằng bé rúc vào lòng tôi. Hai bố con chúng tôi ôm nhau và trò chuyện một lúc. Sau đó, tôi đưa nó về phòng và bế nó lên giường, cẩn thận đắp chăn cho nó, sau một ngày dài chấm dứt bằng một sự việc như thế, tôi đã có thể lên giường và ngủ một giấc thật ngon. Cám ơn con, con trai của bố!
MLS@
Moon
Tổng số bài gửi : 384 Registration date : 22/08/2011
Tiêu đề: Exquisite... Tue 15 Nov 2011, 17:42
Excellent Photography from BBC 3D showing people and cultures around the world in fantastic situations.
Thật tuyệt vời....
Moon
Tổng số bài gửi : 384 Registration date : 22/08/2011
Tiêu đề: Re: PhỐ ĐạI GiA ! Wed 16 Nov 2011, 09:55
Người Phụ Nữ đẹp...!
Để được đôi môi xinh xắn... hãy nói những lời ngọt ngào, dễ nghe.
Để được đôi mắt tinh tế... hãy tìm kiếm vẻ đẹp trong tâm hồn của người khác.
Để được thân hình duyên dáng... hãy chia sẻ phần thức ăn của mình với những người nghèo khổ.
Để được mái tóc óng ả... hãy để trẻ con vuốt tóc mỗi ngày.
Để được khôn ngoan... hãy sử dụng kiến thức và chắc chắn bạn sẽ luôn được người khác nhìn lên.
Người khác luôn cần sự khen ngợi, tình yêu thương, lời động viên, lòng kính trọng, vì vậy đừng bao giờ đối xử với họ thấp hơn bản thân mình.
Nếu bạn cần một bàn tay để giúp đỡ, bạn sẽ thấy bàn tay ấy nằm ngay dưới cánh tay mình. Và sau này, bạn sẽ nhận ra rằng bạn có hai bàn tay, một để giúp đỡ bản thân và một để nâng đỡ kẻ khác.
Vẻ đẹp của người phụ nữ... chính là vẻ đẹp bên trong tâm hồn họ, đó chính là cách họ lắng nghe người khác và thể hiện tình yêu của mình.
Shiroi
Tổng số bài gửi : 19896 Registration date : 23/11/2007
Tiêu đề: Re: PhỐ ĐạI GiA ! Thu 17 Nov 2011, 03:04
Moon đã viết:
Người Phụ Nữ đẹp...!
Để được đôi môi xinh xắn... hãy nói những lời ngọt ngào, dễ nghe.
Để được đôi mắt tinh tế... hãy tìm kiếm vẻ đẹp trong tâm hồn của người khác.
Để được thân hình duyên dáng... hãy chia sẻ phần thức ăn của mình với những người nghèo khổ.
Để được mái tóc óng ả... hãy để trẻ con vuốt tóc mỗi ngày.
Để được khôn ngoan... hãy sử dụng kiến thức và chắc chắn bạn sẽ luôn được người khác nhìn lên.
Người khác luôn cần sự khen ngợi, tình yêu thương, lời động viên, lòng kính trọng, vì vậy đừng bao giờ đối xử với họ thấp hơn bản thân mình.
Nếu bạn cần một bàn tay để giúp đỡ, bạn sẽ thấy bàn tay ấy nằm ngay dưới cánh tay mình. Và sau này, bạn sẽ nhận ra rằng bạn có hai bàn tay, một để giúp đỡ bản thân và một để nâng đỡ kẻ khác.
Vẻ đẹp của người phụ nữ... chính là vẻ đẹp bên trong tâm hồn họ, đó chính là cách họ lắng nghe người khác và thể hiện tình yêu của mình.
Theo em thì cái này cũng dành luôn cho... quý ông luôn nữa, không dành riêng cho phụ nữ đâu. Phái nam không được định nghĩa là phái đẹp một cách tự nhiên, cho nên họ cần phải... làm đẹp hơn phụ nữ á (có ông nào đi ngang đây không, nếu có là em phải leo... xe đạp... dzọt lẹ )
Biết lắng nghe người khác không phải là một chuyện dễ, một người đàn ông giỏi càng ít biết... lắng nghe, họ chỉ còn nghe họ nói thôi à
Còn một người phụ nữ biết lắng nghe thì nói thật... hơi hiếm Không phải người phụ nữ không biết lắng nghe, mà tại vì... phụ nữ không có thời gian để nghe, chỉ có thời gian để ... nói thôi à
quehuong
Tổng số bài gửi : 3106 Registration date : 24/08/2009
Tiêu đề: Re: PhỐ ĐạI GiA ! Thu 17 Nov 2011, 05:28
Moon đã viết:
Hihihi ... Nhìn chung quanh ...buồn vu vơ cho người ta thoi chứ Moon thì có ...nợ nần gì ai đâu nà ... Ai cũng ganh tỵ nói là Moon sướng quá muh ko biết quý mới ngộ á Hmm... Tình và Nghĩa cũng có nghĩa là Duyên với Nợ ... Thường vợ chồng sống chung một thời gian lâu ... tình yêu cũng nhạt bớt đi nhiều.. Ở Mỹ này ...những cặp lý tưởng nhất cuối cùng rùi cũng đi tới ly dị ... 9/10 ...còn một cặp sót lại vì con cái luxubu quá hay tiền bạc chia ra thì thí ..uổng thim cũng ...làm biếng chia tay ... Thoi thì ở thêm ngày nào biết ngày đó có gì thì ...tính sau ...
Còn vụ ...choảng nhau thì ...có lẽ lúc đầu còn ..sung sức chứ khi ...đuối rùi thì Moon thí họ chỉ ... âm thầm lặng lẽ nhìn nhau ...ko nói nin lời thoi à ...
Dzui nhen Qh ... Thanks for swinging by hén ngừ đẹp ...
Bé Moon này nha, sướng quá nên nhìn thấy ai cũng khổ hết hà ... Rượu cất càng lâu ... càng quý càng mắc tiền đó Bé . Không tin hỏi Shiroi thử xem, không chừng vài chục năm sau, Shiroi sẽ trở thành tỷ phú nhờ ủ nguyên một cave rượu á Bé . . Mà nè ... Bé Moon có sướng dư không ? Quẳng ra chút đi ... cho quehuong chạy vô xí chút . Ghẹo Bé chút ha ... giận sẽ bị rận cắn á ... Vui heng Bé Moon
Shiroi
Tổng số bài gửi : 19896 Registration date : 23/11/2007
Tiêu đề: Re: PhỐ ĐạI GiA ! Fri 18 Nov 2011, 05:55
hihihii, dạ phải bát tỷ, rượu vang cất trong cave càng lâu càng ngon, càng mắc tiền Nhưng mà em ủ rượu lâu thì chưa chắc thành tỷ phú đâu, tại em... uống láng hết
Bát tỷ có uống rượu, thì nhớ mua rượu vang 2009 để dành nhe, rượu vang dù ở tỉnh nào, rượu cất vào năm 2009 đều là rượu ngon xuất sắc. Năm đó nước Pháp nắng mưa thuận lợi cho mùa nho. Năm nay 2011 hơi ẹ.
Cách đây 3 năm, ông bà hàng xóm người Pháp dọn về ở gần nhà em, ông về hưu rồi, không thích tiếng động ồn ào nên về khu rừng đồng quê nhà em ở. Ông bà lấy nhau cũng hơn 30 năm rồi. Mà thương nhau lắm. Năm ngoái, sinh nhật ông 70 tuổi, bà mua tặng ông một chuyến đi du lịch ở VN. Lúc về bà đỏng đảnh trong chiếc áo dài nón lá, đi qua nhà em chơi. Một lát sau, ông đạp xe đạp tới, ông bảo "tôi đi kiếm cái cô Việt Nam tóc vàng của tôi" Cách đây 3 tuần, ông đạp xe đạp thể thao, bị té đập đầu, nón bảo hiểm bể ngang, ông chìm trong coma. Bà đến gặp em báo tin, nước mắt chảy quanh. Mỗi tối em đến nói chuyện cho bà đỡ buồn. Tuần rồi con gái ông bà lấy máy bay về, nên em không qua. Mỗi ngày bà vào thăm ông. Bà ráng coi đá banh, rugby để kế lại trận đá cho ông nghe, dù trước đó bà chẳng coi bao giờ. Mỗi lúc bà kể như vậy, bàn tay ông như nhúc nhích, nắm lấy tay bà... Hôm nay nghe bà nói ông đã tỉnh rồi. Hai ông bà già, hơn 70 rồi... tình yêu hơn 30 năm của họ thật sâu đậm, thật làm cho người ta ngưỡng mộ...