Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesVietUniĐăng kýĐăng Nhập
Bài viết mới
Hơn 3.000 bài thơ tình Phạm Bá Chiểu by phambachieu Today at 21:37

Thơ Nguyên Hữu 2022 by Nguyên Hữu Today at 20:17

KÍNH THĂM THẦY, TỶ VÀ CÁC HUYNH, ĐỆ, TỶ, MUỘI NHÂN NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20/11 by Trăng Yesterday at 16:45

KÍNH CHÚC THẦY VÀ TỶ by mytutru Wed 20 Nov 2024, 22:30

SƯ TOẠI KHANH (những bài giảng nên nghe) by mytutru Wed 20 Nov 2024, 22:22

Lời muốn nói by Tú_Yên tv Wed 20 Nov 2024, 15:22

NHỚ NGHĨA THẦY by buixuanphuong09 Wed 20 Nov 2024, 06:20

KÍNH CHÚC THẦY TỶ by Bảo Minh Trang Tue 19 Nov 2024, 18:08

Mấy Mùa Cao Su Nở Hoa by Thiên Hùng Tue 19 Nov 2024, 06:54

Lục bát by Tinh Hoa Tue 19 Nov 2024, 03:10

7 chữ by Tinh Hoa Mon 18 Nov 2024, 02:10

Có Nên Lắp EQ Guitar Không? by hong35 Sun 17 Nov 2024, 14:21

Trang viết cuối đời by buixuanphuong09 Sun 17 Nov 2024, 07:52

Thơ Tú_Yên phổ nhạc by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:28

Trang thơ Tú_Yên (P2) by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:13

Chùm thơ "Có lẽ..." by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:07

Hoàng Hiện by hoanghien123 Fri 15 Nov 2024, 11:36

Ngôi sao đang lên của Donald Trump by Trà Mi Fri 15 Nov 2024, 11:09

Cận vệ Chủ tịch nước trong chuyến thăm Chile by Trà Mi Fri 15 Nov 2024, 10:46

Bầu Cử Mỹ 2024 by chuoigia Thu 14 Nov 2024, 00:06

Cơn bão Trà Mi by Phương Nguyên Wed 13 Nov 2024, 08:04

DỤNG PHÁP Ở ĐỜI by mytutru Sat 09 Nov 2024, 00:19

Song thất lục bát by Tinh Hoa Thu 07 Nov 2024, 09:37

Tập thơ "Niệm khúc" by Tú_Yên tv Wed 06 Nov 2024, 10:34

TRANG ALBUM GIA ĐÌNH KỶ NIỆM CHUYỆN ĐỜI by mytutru Tue 05 Nov 2024, 01:17

CHƯA TU &TU RỒI by mytutru Tue 05 Nov 2024, 01:05

Anh muốn về bên dòng sông quê em by vamcodonggiang Sat 02 Nov 2024, 08:04

Cột đồng chưa xanh (2) by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 12:39

Kim Vân Kiều Truyện - Thanh Tâm Tài Nhân by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 08:41

Chút tâm tư by tâm an Sat 26 Oct 2024, 21:16

Tự điển
* Tự Điển Hồ Ngọc Đức



* Tự Điển Hán Việt
Hán Việt
Thư viện nhạc phổ
Tân nhạc ♫
Nghe Nhạc
Cải lương, Hài kịch
Truyện Audio
Âm Dương Lịch
Ho Ngoc Duc's Lunar Calendar
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu

Share | 
 

 PhỐ ĐạI GiA !

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1 ... 10 ... 16, 17, 18 ... 26 ... 36  Next
Tác giảThông điệp
Moon

Moon

Tổng số bài gửi : 384
Registration date : 22/08/2011

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Empty
Bài gửiTiêu đề: Ôi ...Đàn Bà là những niềm đau !   PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 I_icon13Sun 16 Oct 2011, 12:52

Đàn bà không bao giờ đòi hỏi gì nhiều......


1 người chồng dễ nhìn


PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Taydoc10


...1 chiếc nhẩn cưới "bình thường"


PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Secure10


... 1tiệc cưới "đơn giản"


PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Secure11


... tuần trăng mật ở đâu cũng được. "Mái lá" bên dưới cũng ok..


PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Secure12


... căn nhà đủ rộng cho con cái chạy nhảy..


PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Secure13


... vài đứa con kháu khỉnh dễ thương


PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Secure14


... người chồng biết lo cho gia đình và con cái


PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Secure15


...làm việc siêng năng


PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Secure16


...1 chiếc xe nhỏ để đi shopping


PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Front-10

...chiếc lớn hơn để chở con

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 00110


... một ít "đồ hiệu"

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Secure17


... vài đôi giầy để thay đổi cho phù hợp với mầu sắc của quần áo

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Secure18


... một ít quần áo phù hợp với thời tiết

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Secure19


.... một ít "mỹ phẩm"

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Secure20


... một ít son phấn trang điểm

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Secure21


... hàng năm xuất ngoại du lịch

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Secure22


...du lịch trong nước thường xuyên hơn

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Secure23

...buổi ăn tối trữ tình

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Secure24


... Thỉnh thoảng 1 ít quà cáp

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Secure25


... và cho chính mình


...sau cùng là 1 ít vàng vòng nử trang để "hộ thân".



PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Secure26



ĐÀN BÀ KHÔNG BAO GIỜ ĐÒI HỎI NHIỀU!!!!!


Chỉ có chừng đó thoi. Dzậy mà mấy ông cũng không làm được á !!!!!!!

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Download?mid=1_396477_AHNXimIAADy4TjkDkgWklh50Kco&pid=2


:hoa:
Hihihi ....Ôi ...Đàn Bà là những niềm đau ... :cuoi1:
Đàn bà không bao giờ đòi hỏi nhiều nơi ông chồng...
chỉ sơ sơ vài món như liệt kê trên... thế mà các ông chồng VN...
nhất là những ông chồng HO không thể thỏa mãn được nên dể đưa đến chuyện đôi ngả đôi ta !!! scratch
Hình như có năm (?) tỷ lệ ly dị của người Việt cao hơn cả dân bản xứ Mỹ nữa ...Ôi ...!!! geek

Về Đầu Trang Go down
Lữ Hoài

Lữ Hoài

Tổng số bài gửi : 749
Registration date : 15/04/2011

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: PhỐ ĐạI GiA !   PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 I_icon13Sun 16 Oct 2011, 22:08

Moon đã viết:
Lữ Hoài đã viết:


Úi ! nghe mà thất vọng nẽo nề nhen! Embarassed
Hm… bây giờ LH không có muốn quay lại Shenzen tìm ông thầy này đâu nà!
Nhớ lại cái cảnh hàng triệu cái đầu đen nhấp nhô chen chúc trên đường ,
trời ạ.... chóng mặt kinh khủng luôn. pale
Đó là chưa kể mình không muốn đi mà tự nhiên cả rừng người nó di chuyễn cái thân của mình mới ghê! affraid

LH thích đi xem những cảnh đẹp bên TQ mà nghĩ tới đám đông là ngại vô cùng.


BTW, sorry for the mess in your thread nha PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 855776


Trùi ...
có gì muh sorry mí messy chứ LH ...
Cứ thoải mái post ...thoải mái góp ý ...welcome nha
Moon đọc bài nào cũng như ...lần đầu hít á ...hihihi ...có lời ...
dù đã có đọc nhiều lần cũng ...u như kỷ .. Very Happy

Một ký kiến là một học hỏi ...một chia xẽ là một bài học mới ...
Còn live là còn mãi ...learning and sharing ....

Chỉ tội cho LH hôm nay quá đi...cứ làm ơn lại mắc oán ...
Nhiều khi thấy đời thật bất công và lòng người cũng vô tình ...
hăm hở post rùi um sùm đòi xóa ...đa tài muh cứ như trẻ con í thoi ...

Thui muh LH cũng đừng lo làm ...công quả nữa được hong nè ...

Đợi chừng nào Ý Nhi chịu cho đổi nick Moon qua ...MộtẢKhùng
rùi thì LH tha hồ mà stand by me ...cứu bồ đở đạn dùm nhen bé ....
PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 855776

Hmm...
Moon cũng muốn ghé lại TQ ngày nay một lần ...
dù ai cũng kêu gào ...tẩy chai ...TQ Shocked
nhưng Moon nghĩ ...the country landmark itself ko có tội ...
nhưng khi nghĩ đến cảnh chen lấn giữa dòng người trên đường phố ...
cũng thí ớn ớn Very Happy nin chưa dám ghé thăm ...

Oh muh Moon nghe nói nước VN mình vào mùa Tết
cũng đông người tấp nập y như thế phải ko ...?


hihi... Hữu Duyên Thiên Lý Năng Tương Ngộ hay sao mà nhìn cái avatar ấn tượng quá trời dị M???!!!
LH cũng đang định đổi tên đó chứ mà nhìn M hôm nay là LH phải đóng bộ lên đồ xàng xê ba bước:
( ahem ahem... tằng hắng cái đã ): Ứ ự ....bbbbbbbớ Điêu Thuyền ứ ư !!!!!
Haha có Lữ Bố tới đón Ả nè !!!!! :cuoi1:
Hihi cái điệu này mình phải qua nhà Shiroi nhờ nấu dùm chỏ xôi cúng nếu Ý N cho đổi tên há ! dd

Moon.PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Eta-mini-caravan-41
hihi...Nếu Ả hỗng chê con ngựa xích thố made in China thì mời nàng dời gót ngọc...
Allez hấp - Hóp cái rẹt đi dạo phố với Bố, okiedo? shopping hàng hiệu made in China cho đỡ túi tiền chút nhen! :nhay:

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Eta-mini-caravan-5
Tàng tàng cái minivan này cũng ấm cúng ghê hả ! :mim:

Vn thì Tết đông chứ, chợ búa nhộn nhịp lắm. LH thích có lần về Cần Thơ chơi, nhìn bến Ninh Kiều dập dìu những chiếc đò chở hoa, nhìn nguyên con sông có đủ màu vui mắt lắm đó M!

hm... never mind chuyện nhỏ thôi mà, chẳng có quả mà cũng không có công M à.
Cám ơn sự quan tâm của M và ÝH, làm LH nhớ tới câu Shiroi nói "Tolerance" rất là relevant mà mình phải học thôi. study
hearts

Have a nice Sunday ! :hoa:
LH



Về Đầu Trang Go down
Shiroi

Shiroi

Tổng số bài gửi : 19896
Registration date : 23/11/2007

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: PhỐ ĐạI GiA !   PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 I_icon13Sun 16 Oct 2011, 23:29

Moon đã viết:
Đàn bà không bao giờ đòi hỏi gì nhiều......


1 người chồng dễ nhìn





...1 chiếc nhẩn cưới "bình thường"

... 1tiệc cưới "đơn giản"

... tuần trăng mật ở đâu cũng được. "Mái lá" bên dưới cũng ok..

... căn nhà đủ rộng cho con cái chạy nhảy..

... vài đứa con kháu khỉnh dễ thương

... người chồng biết lo cho gia đình và con cái

...làm việc siêng năng

...1 chiếc xe nhỏ để đi shopping

...chiếc lớn hơn để chở con

... một ít "đồ hiệu"

... vài đôi giầy để thay đổi cho phù hợp với mầu sắc của quần áo

... một ít quần áo phù hợp với thời tiết

.... một ít "mỹ phẩm"... một ít son phấn trang điểm

... hàng năm xuất ngoại du lịch

...du lịch trong nước thường xuyên hơn

...buổi ăn tối trữ tình

... Thỉnh thoảng 1 ít quà cáp

... và cho chính mình


...sau cùng là 1 ít vàng vòng nử trang để "hộ thân".
[b]

ĐÀN BÀ KHÔNG BAO GIỜ ĐÒI HỎI NHIỀU!!!!!


Chỉ có chừng đó thoi. Dzậy mà mấy ông cũng không làm được á !!!!!!!

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Download?mid=1_396477_AHNXimIAADy4TjkDkgWklh50Kco&pid=2


:hoa:
Hihihi ....Ôi ...Đàn Bà là những niềm đau ... :cuoi1:
Đàn bà không bao giờ đòi hỏi nhiều nơi ông chồng...
chỉ sơ sơ vài món như liệt kê trên... thế mà các ông chồng VN...
nhất là những ông chồng HO không thể thỏa mãn được nên dể đưa đến chuyện đôi ngả đôi ta !!! scratch
Hình như có năm (?) tỷ lệ ly dị của người Việt cao hơn cả dân bản xứ Mỹ nữa ...Ôi ...!!! geek


chòy, đợi từ sáng giờ, sao sis post chỉ có bấy nhiêu thôi, không post tiếp :laughing:
Phụ nữ thật là đơn giản ha sis ha :sourc:
Dzị mà ... hic hic ... nói tới làm tủi thân quá :cry1:


:horang:
Về Đầu Trang Go down
Shiroi

Shiroi

Tổng số bài gửi : 19896
Registration date : 23/11/2007

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: PhỐ ĐạI GiA !   PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 I_icon13Mon 17 Oct 2011, 01:28

Lữ Hoài đã viết:




hihi... Hữu Duyên Thiên Lý Năng Tương Ngộ hay sao mà nhìn cái avatar ấn tượng quá trời dị M???!!!
LH cũng đang định đổi tên đó chứ mà nhìn M hôm nay là LH phải đóng bộ lên đồ xàng xê ba bước:
( ahem ahem... tằng hắng cái đã ): Ứ ự ....bbbbbbbớ Điêu Thuyền ứ ư !!!!!
Haha có Lữ Bố tới đón Ả nè !!!!! :cuoi1:
Hihi cái điệu này mình phải qua nhà Shiroi nhờ nấu dùm chỏ xôi cúng nếu Ý N cho đổi tên há ! dd

Have a nice Sunday ! :hoa:
LH


thiệt hông đó, em ngây thơ em tưởng thiệt, là em đổi thiệt à... :fun1: Lữ Hoài thành Lữ Bố...
Còn Điêu Thuyền... :docs3: Điêu Thuyền còn gọi là ... Bế Nguyệt... mà Nguyệt là ... Moon :trong:

Hết xẩy hông ? :grin8:

Em chạy chứ để bị chọi cà chua :cachua: tiêu đời em à

:biking:
Về Đầu Trang Go down
Moon

Moon

Tổng số bài gửi : 384
Registration date : 22/08/2011

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: PhỐ ĐạI GiA !   PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 I_icon13Mon 17 Oct 2011, 04:52

Lữ Hoài đã viết:


hihi... Hữu Duyên Thiên Lý Năng Tương Ngộ hay sao mà nhìn cái avatar ấn tượng quá trời dị M???!!!
LH cũng đang định đổi tên đó chứ mà nhìn M hôm nay là LH phải đóng bộ lên đồ xàng xê ba bước:
( ahem ahem... tằng hắng cái đã ): Ứ ự ....bbbbbbbớ Điêu Thuyền ứ ư !!!!!
Haha có Lữ Bố tới đón Ả nè !!!!! :cuoi1:
Hihi cái điệu này mình phải qua nhà Shiroi nhờ nấu dùm chỏ xôi cúng nếu Ý N cho đổi tên há ! dd

Moon.PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Eta-mini-caravan-41
hihi...Nếu Ả hỗng chê con ngựa xích thố made in China thì mời nàng dời gót ngọc...
Allez hấp - Hóp cái rẹt đi dạo phố với Bố, okiedo? shopping hàng hiệu made in China cho đỡ túi tiền chút nhen! :nhay:

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Eta-mini-caravan-5
Tàng tàng cái minivan này cũng ấm cúng ghê hả ! :mim:

Vn thì Tết đông chứ, chợ búa nhộn nhịp lắm. LH thích có lần về Cần Thơ chơi, nhìn bến Ninh Kiều dập dìu những chiếc đò chở hoa, nhìn nguyên con sông có đủ màu vui mắt lắm đó M!

hm... never mind chuyện nhỏ thôi mà, chẳng có quả mà cũng không có công M à.
Cám ơn sự quan tâm của M và ÝH, làm LH nhớ tới câu Shiroi nói "Tolerance" rất là relevant mà mình phải học thôi. study
hearts

Have a nice Sunday ! :hoa:
LH
Trùi ...
Nghe chàng ...tắng hắng giọng ...sàn xê tới ...xe mini van lun mới ghê á... Shocked
Tư thế ...nằm chờ sẳn nữa nghĩa là seo dzị chòy ...?
Tiêu điều đời Điêu Thuyền rùi còn gì ... Suspect
Mới nghe tới tên ...Ả (lại hỏng được tỉnh cho lém Very Happy ) là có ý đồ làm ...Bố rùi ...
Nguy qué nhen ...Ngừ ta ...mặt hoa da phấn như ...Võ Tắc Thiên muh LH ko bít sợ à ? :cuoi1:

Hhiihi ...okay Thanks for the infos nhen Lữ Bố ...
dzị thì Điêu sẽ ...xù TQ ....ghé Cần Thơ dạo thuyền ngắm hoa trên sông cho nhẹ túi tiền hén ... :nhay:

Về Đầu Trang Go down
Moon

Moon

Tổng số bài gửi : 384
Registration date : 22/08/2011

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: PhỐ ĐạI GiA !   PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 I_icon13Mon 17 Oct 2011, 05:01

Shiroi đã viết:


chòy, đợi từ sáng giờ, sao sis post chỉ có bấy nhiêu thôi, không post tiếp :laughing:
Phụ nữ thật là đơn giản ha sis ha :sourc:
Dzị mà ... hic hic ... nói tới làm tủi thân quá :cry1:


:horang:

Trùi ui...
tự nhiên xúm lại tủi thân cả lũ là seo ...? scratch
Sis nghĩ là mí ông nghe còn tủi bạo hơn mình nữa á

Thui cưng gáng chờ tới ...sáng mơi xem Sis còn ..."tấp bi" ...
thêm được "điều đơn giản" nào nữa ko nhen :cuoi1:

Nhưng thời điểm gạo hột sàn ...củi dzàng y nì thì ....
tìm được một chàng dể nhìn ...mỗi ngày cho ăn hai củ khoai lang
thì Sis nghĩ cũng ok salem rùi á.... lol!
Về Đầu Trang Go down
Moon

Moon

Tổng số bài gửi : 384
Registration date : 22/08/2011

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Empty
Bài gửiTiêu đề: Techology ...   PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 I_icon13Mon 17 Oct 2011, 06:56




Japan introduced New High Speed Bullet Train Hayabusa.

JAPANESE LATEST TRAIN

https://www.youtube.com/watch?v=kMFEr7GizcU


Whoah ...What a new way to travel !

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 149181



PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Download?mid=1%5f4722126%5fAHZXimIAAMsGTpMRlwXXYyqFw4w&pid=2







PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Download?mid=1%5f4722126%5fAHZXimIAAMsGTpMRlwXXYyqFw4w&pid=2







PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Download?mid=1%5f4722126%5fAHZXimIAAMsGTpMRlwXXYyqFw4w&pid=2










PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Download?mid=1%5f4722126%5fAHZXimIAAMsGTpMRlwXXYyqFw4w&pid=2







PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Download?mid=1%5f4722126%5fAHZXimIAAMsGTpMRlwXXYyqFw4w&pid=2





PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Download?mid=1%5f4722126%5fAHZXimIAAMsGTpMRlwXXYyqFw4w&pid=2






PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Download?mid=1%5f4722126%5fAHZXimIAAMsGTpMRlwXXYyqFw4w&pid=2




PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Download?mid=1%5f4722126%5fAHZXimIAAMsGTpMRlwXXYyqFw4w&pid=2
Về Đầu Trang Go down
Moon

Moon

Tổng số bài gửi : 384
Registration date : 22/08/2011

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Empty
Bài gửiTiêu đề: Một góc đời ngoài kia !!!   PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 I_icon13Mon 17 Oct 2011, 09:10



PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 77322182-1


Phúc ấm con ban ...!


Tôi đến Mỹ rất trễ, đến từ một quốc gia thứ ba, nên ba mươi năm sau ngày mất nước tôi mới đặt chân lên xứ cờ hoa. Văn hóa và hệ thống xã hội nơi đây có những khác biệt so với nơi tôi đã sống, và điều dễ thấy nhất là nếp sống của xã hội Mỹ như vội vàng, cạnh tranh, và tấp nập hơn, so vơi nơi tôi đã sống, êm đềm và lặng lẽ.

Người Việt ở đó ít hơn, nếp sống và sinh hoạt của gia đình còn mang nhiều nét truyền thống của nơi chôn nhau cắt rún. Người ta rất thân tình và chân tình khi bắt gặp nhau nơi công cộng, giáo đường hay chùa chiền. Và nhất là những lúc được thông báo có người Việt từ nước khác tới định cư, là những người già, những người có phương tiện, tình nguyện đưa đón, hướng dẫn các thủ tục nhập cư, những giấy tờ cần thiết cho một đời sống mới.
Có lẽ đất Mỹ, nơi tôi đang sống, có cái khung cảnh xa lạ hơn, vì những núi đồi trùng trùng điệp điệp, đôi lúc cho tôi cái cám giác như đang đi trên đèo Ngoạn Mục, quảng đường từ Phan Rang lên Đà Lạt một thủa nào. Cảm giác êm ái đó làm tôi liên tưởng tới khu đồi mà dòng Don Bosco tọa lạc, nơi có hoa Anh đào nở rộ mỗi bận Xuân về, màu hoa rực rỡ giữa núi đồi hùng vĩ đầy thơ mộng của cao nguyên.

Cũng đã mấy chục năm bỏ lại quê hương, bỏ cả những chiều lộng gió của núi rừng Đà Lạt và Di Linh, không hiểu những nơi chốn ấy bây giờ đã thay đổi ra sao, màu chè xanh của Bảo Lộc còn xanh như màu xanh ngày cũ, khu chợ Hoa Đà Lạt, hay bờ Hồ Xuân Huơng còn dương liễu rũ xuống ven bờ, mà những hồn thơ ngày đó đã ví von như mái tóc thề của mấy cô sơn nữ cao nguyên. Bao nhiêu đã mất, bao nhiêu còn giữ, bao nhiêu còn nhớ được trong tâm trí của trang lứa chúng tôi.

Cái mất mát hẳn nhiên đã làm chúng tôi đau đớn xót xa, nhưng chưa chắc đã bằng những chua chát, bẽ bàng, mà trang lứa chúng tôi phải gánh chịu trong cuộc sống tuổi già trên đất nước xứ người.
Tôi đến Mỹ như đã nói là rất muộn màng so với nhiều đồng đội, và những người bạn thân tình thủa nào cũng đã tản lạc mỗi đứa một nơi, và ở đây , trong vòng 50 dặm vuông hay vài trăm dặm dài, tôi cô đơn không bè bạn. Mỗi ngày, ngoài việc nhổ cỏ vườn sau, nhặt lá vườn trước, đưa đón bốn cô cháu đi học, tôi chỉ còn biết đi bộ, nhìn đồi núi nối tiếp nhau trên thành phố này để mơ mộng về núi rừng quê tôi, nơi mà hàng chục năm tôi và đồng đội chung sống, có khi gian nan, mà cũng có lúc thật thơ mộng. Và rồi trong một trường hợp ngẩu nhiên, tôi đã gặp được bác Thụy, một người Việt Nam cô độc, cũng lạc lỏng đến nơi này như tôi.

Cũng là một thói quen như nơi tôi đã từng sống, hễ gặp được người nào mà tôi đoán là dân nước tôi, thì tôi không ngại ngùng đến làm quen, và câu hỏi đầu tiên của tôi thường là " Ông nói được tiếng Việt nam không? " Nếu người đó trả lời họ là người Việt thì tôi nhất định rất vui mà hỏi chuyện. Tôi quen bác Thụy cũng trong trường hợp tương tự.
Từ lần gặp đó, tôi hay tìm tới bác vào mỗi cuối tuần hoặc là những khi bác gọi tôi đến, và lúc nào bác cũng mở đầu bằng câu " chúng nó đi cả rồi ", ý của bác là các con đã đi làm hết . Tình thân của chúng tôi từ đó ngày càng thân thiết hơn, bác kể cho tôi 12 năm trong quân đội, phục vụ cho một đơn vị Quân báo, hoạt động trên lảnh thổ Quân Đoàn I, bị thương nhiều lần, nhưng lần nào cũng may mắn qua khỏi. Bác đến Mỹ không thuộc diện HO, vì thời gian bác được thả, Phòng công tác nước ngoài thuộc công an Thành phố Hồ Chí Minh ở 161 Nguyễn Du, Quận I, còn đóng cửa, nên bác vượt biên, bị bắt cho đến khi chương trình HO được thực hiện, bác vẫn còn ở trong tù, do vậy bác đến Mỹ theo chương trình Đoàn Tụ, con gái bảo lảnh hai vợ chồng nên không được hưởng một trợ cấp nào của Chính phủ Mỹ như diện HO, tất cả đều do thân nhân bao bọc.
Thời gian ở lại Việt Nam, bác đi dạy học, cũng như trước khi động viên bác là một Giáo sư dạy Vật Lý tên tuổi tại Sài Gòn, lương giáo viên tuy không khá, nhưng cũng đủ cho hai vợ chồng bác sống tạm qua ngày, nhất là bác được các trung tâm chuyên Lý mời cộng tác, nên dạy cả sáng, chiều và tối, vã lại mỗi năm, các con bác gởi cho một vài trăm đô la vào dịp Tết, hai vợ chồng lại dành dụm mua một chỉ hay 5 phân vàng hầu dùng cho việc ma chay sau này, cho đến năm 2003, con gái bác viết thư báo tin cho biết là đã làm hồ sơ bảo lảnh cho ba má , bác cũng chẳng hy vọng gì, vì thời gian đợi chờ dường như đã quá mòn mỏi, vã chăng tuổi đã cao, đi đâu cũng chỉ kiếm hai bữa cơm mà thôi, nên gần như vợ chồng bác không nghĩ tới chuyện ra đi, cho đến năm 2006, bác được gọi bổ túc hồ sơ, rồi cuối năm đó, bác được phỏng vấn, theo bác kể thì có lẽ vì lợi tức của con gái bác cao, nên họ cho đi nhanh và rồi đầu tháng 4 năm 2007 bác được sang Mỹ theo diện đoàn tụ gia đình, nhưng tính cho đến nay, bác vẫn chưa hội đủ điều kiện thi nhập Quốc tịch Hoa Kỳ .
Thời gian đầu sống với con cái vui vẻ lắm, vì còn mới, tình cảm còn mới, mọi thứ còn mới và còn mới là còn vui vẻ, rồi từ từ bác được một người quen giới thiệu đi làm assembler cho một hảng điện tử, lương $10/ giờ, hai vợ chồng già thật là hạnh phúc, cứ cuối tuần là hai ông bà rủ nhau đi WallMart hay Target mua áo quần và đồ chơi cho các cháu, nhưng rồi kinh tế ngày càng suy thoái, sau gần hai năm làm assembler, bác mất việc làm, không có cách nào xin được việc khác, vã chăng, những người trẻ còn chưa xin ra việc làm thì ông già 63 tuổi như bác dễ gì tìm được việc, nên bác đành xin tiền thất nghiệp, và được hưởng thất nghiệp hai năm, khoảng thời gian này bác cho biết rất là buồn, suốt ngày vợ chồng cứ mong cho hai đứa cháu đi học về để chơi với cháu cho đỡ buồn, rồi thì cứ vườn sau sân trước, vợ chồng thi nhau nhặt cỏ, tưới cây, hay lên đồi lượm những viên đá hình dáng đẹp đem về lót quanh mấy bụi hồng cho hết thời gian.
Bác cũng năng nổ đi tham gia sinh hoạt các hội đoàn, như hội người già, Hội SQ/TBTĐ, nhưng rồi tiền trợ cấp thất nghiệp hết, và khó khăn đến với bác bây giờ là tiền đổ xăng, bác không biết xin ai hai chục bạc để mua xăng, bác nói, một đôi khi bổng dưng nghe thèm một tô phở, nhưng cũng không cách nào có được, "Ông ạ, có đêm tôi không ngủ được chỉ vì nghĩ tới mùi ngò gai và rau quế bỏ vào tô phở mà chảy nước miếng hoài không ngủ nổi, thèm như là thèm được ăn đường lúc ở trong trại tù ".

Tình cảm con người hình như rất mỏng manh, không phải bền chắc, và rất dễ gãy đổ, từ tình vợ chồng, cha con hay anh em, và nghèo đói là mối đe dọa nghiêm trọng nhất đối với tình cảm. Cổ nhân cũng đã từng nói "phú quí sinh lễ nghĩa, bần cùng sinh đạo tặc", cái gì người ta bảo "tiền tài như phấn thổ, nghĩa trọng như thiên kim" có chăng, chỉ là trong đạo đức kinh hay sách vở của Thánh hiền mà thôi. Không có tiền, nguyên lý nào cũng bị bỏ quên, đạo đức nào cũng dư thừa, và tình cảm nào cũng mai một. Đặc biệt là ở một xã hội mà mọi nền tảng đều lấy lợi nhuận làm chuẩn.
Con cái ở nhà cha mẹ thì hạnh phúc, cha mẹ ở nhà con cái thì nhẫn nhục và hy sinh. Con cái ở chung với cha mẹ là tự nhiên, nhưng cha mẹ ở chung với con cái lại ưu phiền, vì lúc nào cũng phải nhìn mặt mủi con cái, phải xem chừng nó vui buồn bất chợt ra sao. Muốn mở cái TV cũng phải lựa lúc nó vui vẻ, muốn mở cái CD nghe nhạc cũng tùy thời cơ nó buồn hay giận, lại còn phải coi sóc con cái cho chúng, nhỏ thì cho đi tiêu đi tiểu, rửa đít, cho ăn, tắm giặt. Lớn thì đưa đón tới trường, có khi còn bị chưởi mắng, đành chỉ biết cúi mặt dấu nước mắt đi. Họa hiếm lắm, chúng cho vài ba trăm bạc vào dịp lễ nào đó thì lại coi như phúc ấm chúng ban cho .
Con cái ở nhà cha mẹ thì hạnh phúc, cha mẹ ở nhà con cái thì nhẫn nhục, chính là chổ này.
Một buổi sáng bác gọi tôi tới nhà, chỉ cho tôi một tờ giấy con gái bác viết để lại trên bàn cho bác, tôi cầm lên đọc :
"Theo luật bên nầy, chủ nhà có quyền gọi cảnh sát đến bắt buộc người thuê phải ra đi, nếu người chủ đã thông báo cho người thuê hai lần bằng thư. Ba không trả tiền nhà, nhưng con cũng coi ba như người thuê nhà, đây là lần thứ hai con yêu cầu ba dọn ra, ba đừng ép con phải gọi cảnh sát".
Tôi đọc đến đây, bổng nhiên nước mắt tôi trào ra, bác nhìn tôi và nấc lên thành tiếng, bác cũng bật khóc. Tôi ôm hai vai bác và nói "Hãy yên tâm, không có luật như vậy đâu, nếu cô ấy gọi cảnh sát, bác có thể nói cô ấy ngược đãi người già, con bác chỉ hù bác thôi". Và rồi bác bắt đầu kể cho tôi nghe hết tự sự.
Thoạt đầu là gạo, chúng nó than phiền, "nhà người ta một năm chỉ tốn hai bao gạo thôi, sao nhà mình mỗi tháng một bao", Tôi mở casette ngồi ngoài garage nghe nhạc, ngoài garage thì nóng, tôi mở cửa bên hong ra cho bớt nóng, nó đóng lại, và bảo mở cửa chuột chạy vào nhà. Tôi hiểu ý là nó sợ tốn điện, tôi tắt casette vào nhà.
Ông cũng biết, ở bên này, người già chỉ lấy cái TV làm bạn, nhưng nó mắng vào mặt tôi và bảo không biết xài thì đừng xài, TV cứ mở hoài chịu sao nổi, thế nào cũng có ngày TV bị cháy.
Mỗi ngày, chúng nó đi làm về trễ, có khi 7:30 hay 8:00 tối mới về đến nhà , và tôi đều cố gắng ăn trước để không chạm mặt chúng nó trong bữa ăn, ăn trước thì thú thật chỉ ăn sơ sài cho no bụng thôi, thức ăn của chúng tôi không dám đụng vào, vợ tôi thì chờ cho chúng ăn hết đã, cái gì còn lại bà ấy mới ăn, chúng tôi chỉ dám ăn những thức ăn thừa thải mà thôi. Công việc lặt vặt trong nhà như lau dọn, rửa chén bát, đưa đón các cháu, chúng tôi đều làm hết, nhưng nó bảo với tôi là tội nghiệp thằng chồng nó phải còng lưng gánh hai ông bà già. Những ngày nghỉ, hay cuối tuần, vợ chồng con cái chúng đi ăn tiệm, những năm đầu khi cháu út chưa thể gởi đến trường, thì chúng còn gọi vợ tôi đi ăn với chúng, những ngày lễ Tết cũng tặng quà cho vợ tôi, nhưng từ khi cháu út lớn rồi, chúng cũng lơ là với vợ tôi luôn, cho đến sau này, chúng lạnh lùng đến như bỏ mặc, vợ tôi buồn quá đành đi tìm chổ giữ trẻ ở một tiểu bang khác, nên ông tới nhà không thấy vợ tôi là vậy.
Bác lấy dưới gối ra một lá thư khác đưa cho tôi, bác bảo lá thư không có một chút tình người, thú thật tôi không dám đọc hết, nhưng trong trí tôi như vẫn in sâu những dòng này "ba người ta chết thì con cái khóc lóc tiếc thương, nhưng nếu ba chết con sẽ thở ra một cách nhẹ nhỏm. Con thật không muốn bảo lảnh ba sang Mỹ đâu, chỉ vì bắt buộc mà thôi, Ba hãy dọn ra đi để còn một chút gì gọi là tự trọng".

Tôi cũng tự hỏi mình, bác đi đâu bây giờ? Một đồng bạc cũng không có, bà con, bạn bè cũng không luôn, bác dọn đi đâu ? trong khi bác lại chưa phải là công dân Hoa Kỳ, làm cách nào để có thể xin trợ cấp, tôi đành an ủi bác, thôi bác cứ yên tâm, điều quan trọng bây giờ là hãy nhịn, nhẫn nhục đó mà, cứ coi như ngày nào bác bị bắt tại mặt trận, bị hành hạ bác kiểu gì, nhục mạ bác ra sao, bác cũng ngậm bồ hòn, thì nay, với con gái, bác ngậm lại bồ hòn một lần nữa đi rồi từ từ hãy tính.

Một ông già tóc đã bạc hết rồi, nước da đã ngã màu đồi mồi, tay chân đã lọng cọng, dễ gì xin được một việc làm trên một đất nước đầy dẫy nhân lực và cạnh tranh.
Tôi biết có rất nhiều cơ quan, tổ chức thiện nguyện, sẵn lòng tiếp những người khó khăn, nhưng với hoàn cảnh của bác, thật không có tổ chức nào có thể giúp đỡ, vì có tổ chức nào có nhà cửa, cơm áo, để cung cấp cho bác trong lúc này, nhất là trong thời kỳ kinh tế suy thoái, ngân sách các cơ quan, giáo dục, y tế hay xã hội ... đều bị cắt giảm. Và tôi chỉ còn một con đường để đi, đó là dẫn bác tới Sở Xã hội, để xin cấp thẻ EBT ( Electronic Benifits Transfer), tức là mỗi tháng, Sở Xã Hội bỏ vào trong thẻ EBT $200 USD cho bác mua thực phẩm, gạo rau cá thịt, nước uống, trái cây...
Nhận được thẻ EBT bác liền hỏi nhân viên Xã Hội là có thể mua ngay thức ăn được không ? và thực phẩm là những thứ gì ? Người Cán Sự Xã Hội nhìn tôi, tôi dịch lại lời bác và nói thêm rằng, bác không có gì ăn từ hôm qua cho đến nay. Người Broker xin phép đi ra một lúc, rồi quay trở lại đem theo phần ăn trưa của cô để tặng bác. Quả thật tôi cũng xúc động rơm rớm nước mắt khi nói câu đó với người broker. Đúng là một miếng khi đói, bằng một gói khi no, bác cúi đầu cám ơn người Cán Sự Xã Hôi mà như muốn khóc.
Tôi đem bác đi mua thực phẩm để hướng dẫn bác cách dùng thẻ EBT. Lần mua thử nghiệm đầu tiên của bác là 2 ổ bánh mì và 2 hộp cá Sardines rồi bác và tôi ra Parking chui vào xe ngồi ăn bánh mì cá hộp.
Tôi thật không hiểu rõ những tư tưởng nào đã đến với bác, nhưng mà nỗi xúc động của bác thì tôi biết là rất mãnh liệt, vì nước mắt bác đã chảy đến nỗi dùng hết một hộp khăn giấy của tôi để trong xe, tôi ngồi yên để bác khóc và suy nghĩ về mình, không hiểu có một lúc nào đó tôi lại như bác hôm nay. Trên đất nước tạm dung này, những người già đã trở thành gánh nặng cho con cái, những người già đã bị lãng quên hay bị xua đuổi của gia đình, mà xã hội dù có nhân đạo tới đâu cũng khó kham nỗi với số người cao niên ngày càng nhiều.
Một lần tôi đưa bác đi tái khám bệnh phổi, tôi ngồi chờ bác ở phòng đợi thật lâu, và khi bác trở ra cùng với một vị bác sĩ người Việt còn trẻ, vị bác sĩ này lấy ví ra 3 tờ bạc 20 đồng và nói "cháu chỉ còn bao nhiêu tiền mặt, nhưng cháu có một căn phòng trống trong Building này, có Microwave, khi nào bác cần thì gọi cho cháu, bác hãy nhớ là bác còn chúng cháu ở đây. Ông quay sang nhìn tôi và dặn chú làm ơn để ý tới bác này với, người già nào cũng có một nỗi khổ khi sang đây."
Suốt quãng đường về tôi cứ mãi suy nghĩ về người bác sĩ đầy lòng nhân ái ấy. Y thuật và y đạo, điều nào được người ta coi trọng hơn trên đất nước này. Tôi hỏi bác Thụy về vị bác sĩ ấy, được biết ông ta tên là DR. Albert H. Lee, chuyên khoa về phổi, là bác sĩ đang làm việc tại hai bệnh viện lớn ở thành phố này, và rất được bệnh nhân quý trọng cả về chuyên môn lẫn đạo đức.
Bác Thụy cho biết, thường ngày bác dậy rất sớm vì không ngủ được, có đêm bác chỉ ngủ 3 tiếng đồng hồ, rồi cứ suy nghĩ lung tung về chuyện đời, chuyện gia đình, về thời gian đi tù cải tạo, thời gian đi dạy dưới chế độ CS.
Bác kể sau khi được thả ra tù, vì tốt nghiệp đại học trước 1975, nên bác không bị đuổi đi Kinh Tế Mới, mà được kêu đi dạy. Là một giáo sư dạy Lý Hóa nhiều năm, kinh nghiệm đặc biệt về phương pháp dạy Luyện thi, nên các Trung Tâm Luyện thi dạy ngoài giờ đều mời bác cộng tác, bác dạy cả sáng, chiều và tối, nhờ đó mà gia đình bác có được cuộc sống tương đối so với những anh em khác đi học tập về, và các con bác cũng từ đó mà học đến nơi đến chốn trước khi ra nước ngoài.
Trước ngày sang Mỹ, bác bán đi căn nhà, thu gom tài sản lại, cũng đựoc vài ba chục ngàn đô la, đều đem cho con hết, bây giờ nếu quay về, không còn nhà để ở, và biết lấy gì làm kế sinh nhai, vì tuổi đã cao rồi, làm sao xin được việc làm, đó là chưa nói tới những phiền toái khác từ xã hội, thật là tiến thoái lưỡng nan, bác tâm sự.
Có một buổi trưa tôi tìm tới bác, chứng kiến bữa cơm trưa gọn gàng của bác mà mủi lòng, một tách uống cà phê đong đầy Oat Meal, đổ vào một tô lớn, rót nước nóng từ bình thủy ra, khuấy đều chừng 2 phút, chờ nguội và ăn, không cần nước mắm hay xì dầu, hoặc một loại gia vị nào khác. Bác bảo từ khi có thẻ EBT, tôi không còn lo thiếu xì dầu nữa, nhưng nhịn được cái gì hay cái đó, với lại bác sĩ bảo ăn mặn cũng không tốt .
- Bác ăn như thế này mỗi ngày sao ?
- Vâng, chỉ vậy thôi, tôi đâu có cần gì thêm, chỉ cần một căn phòng nhỏ, đủ đặt một cái giường là được rồi, thế nhưng đời tôi quả là cùng khổ, mà thực ra tôi đâu có cầu sống lâu, sống thọ, sống không có gì vui, thì chết đâu có gì buồn, sỡ dĩ tôi vẫn đi bác sĩ là vì tôi sợ đau đớn, cũng như tôi không đủ can đảm để tự tử, còn chết ư, tôi nghĩ tới rất thanh thản, trên đời tôi không còn gì mê luyến thì chết đi tôi đâu có gì tiếc nuối, chỉ cầu sao cho được chết thật nhanh, không đau đớn, đó là nguyện vọng duy nhất còn lại của tôi.
Thường thường bác hay kể cho tôi về những bữa cơm dã chiến của bác, như bữa ăn của những người lính ngoài mặt trận. Bác mua một cái bếp gas nhỏ bỏ trong túi vải mang theo bên mình mỗi khi đi bộ, một bình thủy nước sôi, một tách cà phê Oat meal, một cái tô và muổng. Buổi trưa ngồi vào một góc nào đó trong Park, nơi người ta cho phép nướng BBQ, bác mở hộp cá ra, hâm nóng bằng bếp gas chừng 2 phút, rồi đổ nước sôi trong bình thủy vào tô và khuấy Oak meal lên ăn, bác chỉ về nhà vào xế chiều, làm thức ăn tối và nấu nước sôi đổ vào bình thủy, chuẩn bị thức ăn cho ngày hôm sau, và những việc này luôn luôn làm xong trước khi con gái bác về nhà, ăn chiều xong, bác lại chui vào căn phòng nhỏ dấu mình trong đó, để không phải gặp mặt con gái nghe nó nói nặng nói nhẹ và đuổi nhà.
Bác tâm sự rằng, đôi lúc muốn ôm mấy đứa cháu một chút, nhưng thật rất khó, vì chúng nó sợ má la, lâu lâu con cháu lớn lén vào phòng ông, đưa ngón tay lên môi làm dấu với ý bảo ông im lặng, ngồi chơi với ông một lúc rồi chạy ra. Có những khi chúng nó vào phòng ông, má nó biết được là la mắng chúng liền. Ông cháu gặp nhau như đi thăm tù cải tao, thật là một hoàn cảnh đặc biệt hiếm hoi.
Nghe bác kể lại, tôi đành tìm cách an ủi bác, kể cho bác nghe về những đứa cháu phá phách của tôi, mọi thứ trong phòng tôi mỗi ngày được xếp theo một kiểu, computer của tôi được load đầy các games "comp của ông ngoại dễ xài hơn, con thích games trong comp của ông ngoại hơn" thế là cái computer của tôi bận dài dài, chỉ trừ khi chúng đi học. Cho nên chơi với cháu chưa hẳn là hạnh phúc đâu bác ạ .
Bác kể cho tôi những bữa cơm chấm xì dầu thật cảm động. Mới đầu bác hỏi tôi :" Ông có bao giờ mút xì dầu chưa "? Tôi trả lời là tôi không hiểu ý bác.
Bác kể lại vào những tháng bác chưa có thẻ EBT, bác ăn cơm với xì dầu hiệu đậu nành, nhưng không dám chan vào chén cơm, chỉ hai miếng cơm mới nhúng đầu đủa vào chén xì dầu một lần và mút lấy đầu đũa, vì nếu chan vào chén cơm hay mút nhiều lần thì sẽ hết mất, không có tiền mua nữa. Những ngày tháng ấy, anh Hồng, ngày xưa ở Biệt Động Quân, và một thời làm Chỉ Huy Trưởng Căn Cứ Rừng Lá, trước ngày mất nước anh về Phủ Thủ Tướng, mỗi lần ghé thăm, anh thường mua xì dầu, rau muống, Broccoli cho tôi, tôi còn nhớ mãi, bây giờ anh move đi xa rồi, cách đây cũng vài ba tiếng lái xe nên anh không thường tới nữa, mà cũng tội nghiệp, anh ấy cũng chỉ sống với mấy trăm đồng tiền già mà thôi, nhưng khi nào tới cũng đưa tôi đi ăn phở, hay có khi anh mua sẵn 2 tô phở mang đến đây hai anh em cùng ăn. Nghĩ lại, chỉ có những người lính mới thương nhau và đùm bọc nhau trên đất nước tạm dung này.
Ông biết không, vào những ngày tháng đó, có khi tôi rất thèm bánh tráng có vừng đen, hay cơm trắng và xì dầu, mà phải là xì dầu đậu nành, đủ cho tôi ăn không sợ hết. Những đêm nằm không ngủ được, tôi lại ao ước có được một ổ bánh mì của chợ Vons để ăn, tôi thèm mùi thơm của bánh mì chưa kịp nguội, hoặc giã đã nguội đi, tôi lại thèm vị ngọt của bánh khi nhai còn thấm trên đầu lưỡi của mình, thèm đến chảy nước miếng.
Nghe bác kể, tôi thực sự không cầm được lòng mình, lại nghĩ tới thời gian đi tù cải tạo, tôi cũng đã từng thèm được ăn một bữa khoai mì cho thật no, và chỉ mơ ước ngày được thả về, tôi sẽ bảo vợ mua khoai mì cho tôi ăn một bữa cho đã thèm.
Khi thiếu thốn, con người sẽ thèm đủ thứ, cho nên nghe bác kể, tôi thực sự hiểu được cảnh ngộ ấy, và hiểu được sâu xa nỗi lòng của bác, chỉ có một điều mà không ai ngờ được, đó là sống trong một siêu cường bậc nhất, mà người dân chỉ thèm một ổ bánh mì khong cũng không có để ăn, cái ước mơ nhỏ nhoi ấy đã ở dưới mức tầm thường rồi, vì kể cả những người vô gai cư trên thành phố này, cũng không ai có một ước mơ như bác Thụy. Có ai quanh đây đang lâm vào tình cảnh của bác hay không tôi không rõ, cũng có thể có người bị gia đình hắt hủi, con cái bỏ rơi và xua đuổi, nhưng đến một đồng xu dính túi cũng không có thì tôi không tin.
Rồi một ngày bác nhờ tôi chở đi xin việc, bác đọc được một mẫu rao vặt đăng tin cần một người đứng tuổi, có sức khỏe, để săn sóc một ông già 83 tuổi, bị bệnh mất trí, bao ăn ở, tiền lương sẽ thương lượng.
Tôi chở bác tới địa chỉ tìm gặp chủ nhà, cô chủ nhà tiếp chúng tôi và hỏi :
- Chú xin hay chú này xin?
- Tôi, bác nhanh nhẩu trả lời.
Chủ nhà dẫn chúng tôi đến phòng ông cụ, cô cho biết ông cụ đã quên hết mọi thứ, cần giúp ông cụ ăn uống, đi tiêu, đi tiểu, thay quần áo, và tắm cho ông cụ. Mọi sinh hoạt của ông cụ đều cần được giúp đỡ, nhất là về đêm, ông cụ hay thức dậy đi quanh quẩn trong nhà một mình, những lúc như thế cần có người bên cạnh, đề phòng khi ông cụ bị té. Nhiều khi ông cụ đi tiêu, đi tiểu trong quần mà không biết. Và cô hỏi:
- Chú có thể giúp ba tôi được không ? Hay chú làm thử vài ngay , vì có người nhận làm nhưng một hay hai ngày sau lại bỏ vì không chịu được tính tình của ông cụ.
- Không đâu, tôi làm được, tôi rất thích người già và trẻ con, cô cứ để tôi làm.
- Vâng, vậy chú có bằng lái xe không cho cháu xem thử?
Bác lấy bằng lái xe đưa cho cô chủ, cô ta xem xong rồi trả lại bác, cô nói, ba cháu nặng 65 ký Không hiểu chú có thể đỡ nổi không, chú làm thử một vài ngày đi, nếu không được, cháu vẫn tính lương cho chú.
Lương tháng là $800, bao ăn ở, mỗi tuần nghỉ một ngày, tốt nhất là thứ 7, cái giường phía trong là của ba cháu, chú nằm giường ngoài. Thức ăn hàng ngày cháu nấu sẵn để trong tủ lạnh hay trên bếp, chú muốn ăn thứ gì cứ ăn tự nhiên.
Mỗi ngày ba cháu uống 12 loại thuốc, ăn cơm trưa, chiều, sáng. Ba cháu uống cà phê, khi chú pha cà phê, nên để nguội rồi mới đưa cho ba cháu, vì ba cháu thích khuấy cà phê bằng ngón tay rồi mút. Thuốc thì cháu sẽ viết tên, liều lượng, giờ uống để trên bàn, chú cho ba cháu uống đúng giờ là được rồi.
Sau khi chủ nhà và bác bàn bạc công việc xong, tôi chở bác ra về, hẹn thứ 2 tuần tới là bắt đầu đi làm. Thoạt đầu bác có vẻ rất vui vì tìm được công việc, nhưng một lúc sau, tôi thấy bác khóc, bác như bị hụt hơi cứ nấc lên từng tiếng, tôi lo sợ nên tìm cách đưa bác vào một shop bên đường, đậu xe lại và hỏi bác :
- Sao bác lại buồn?
- Con người ta thì thuê người săn sóc cho cha, còn tôi thì bị đuổi ra khỏi nhà đi chùi đít cho thiên hạ, ông nghĩ xem có tủi không?
Nói xong câu này bác lại khóc lên thành tiếng. Tôi ngồi im để bác khóc cho hết cơn xúc đông rồi mới bảo bác, mỗi người có một số phận, một đoạn trường, và một nỗi niềm phải gánh, không ai có thể có hạnh phúc hoàn toàn, chỉ có ông cụ 83 tuổi ấy mới thực sự hạnh phúc, vì ông đã quên hết mọi sự, đã không còn biết mọi sự.
Làm cha mẹ, được con cái yêu thương, gia đình hòa thuận dĩ nhiền là điều tốt. Nỗi đau khổ bị con cái bỏ rơi hay xua đuổi chưa hẳn đã lớn hơn nỗi đau đớn khi phải nhìn thấy con mình dửng dưng với cha mẹ , Không hiểu bác có nghĩ như tôi không?
Bây giờ ở là mùa Hè, rải rác đó đây, trên những đồi hoang quanh nhà tôi đã trổ lên vài chùm hoa dại, màu vàng như hoa Cúc, càng làm tôi nhớ đến quê hương mình, như ngày Thu trên rừng núi cao nguyên, những khóm Quỳ hoang cũng nở vàng như vậy trên những triền đồi, và càng nhớ đến người sĩ quan thám báo bây giờ không phải đang nhật tu trận liệt, hay chăm sóc một đồng đội kém may mắn, mà là đang chăm sóc một cụ già mất trí...


Du Tử Nguyễn Định@
tháng 7, 2011
:hoa:
Về Đầu Trang Go down
Lữ Hoài

Lữ Hoài

Tổng số bài gửi : 749
Registration date : 15/04/2011

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: PhỐ ĐạI GiA !   PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 I_icon13Mon 17 Oct 2011, 15:25

Shiroi đã viết:


thiệt hông đó, em ngây thơ em tưởng thiệt, là em đổi thiệt à... :fun1: Lữ Hoài thành Lữ Bố...
Còn Điêu Thuyền... :docs3: Điêu Thuyền còn gọi là ... Bế Nguyệt... mà Nguyệt là ... Moon :trong:

Hết xẩy hông ? :grin8:

Em chạy chứ để bị chọi cà chua :cachua: tiêu đời em à

:biking:

chòy, đợi từ sáng giờ, sao sis post chỉ có bấy nhiêu thôi, không post tiếp
Phụ nữ thật là đơn giản ha sis ha
Dzị mà ... hic hic ... nói tới làm tủi thân quá


Moon đã viết:

Trùi ...
Nghe chàng ...tắng hắng giọng ...sàn xê tới ...xe mini van lun mới ghê á... Shocked
Tư thế ...nằm chờ sẳn nữa nghĩa là seo dzị chòy ...?
Tiêu điều đời Điêu Thuyền rùi còn gì ... Suspect
Mới nghe tới tên ...Ả (lại hỏng được tỉnh cho lém Very Happy ) là có ý đồ làm ...Bố rùi ...
Nguy qué nhen ...Ngừ ta ...mặt hoa da phấn như ...Võ Tắc Thiên muh LH ko bít sợ à ? :cuoi1:

Hhiihi ...okay Thanks for the infos nhen Lữ Bố ...
dzị thì Điêu sẽ ...xù TQ ....ghé Cần Thơ dạo thuyền ngắm hoa trên sông cho nhẹ túi tiền hén ...


Hahaha… tại bị bố quá thì phải làm Bố chứ còn gì nữa! geek

Shiroi ơi, chưa kịp bế Nguyệt mà Nguyệt đã bế …quan tỏa cãng rồi ! lol!

Đã vậy còn đưa Võ Tắc Thiên ra dọa nữa mới ghê … Điêu này làm điêu đứng rung rinh cái minivan nha bé! affraid

Hì hì mới có nhìn bài binh bố trận là trăng soi shoáng choang ý đồ , ác thế ( đúng là VTT đội lốt !) :cuoi1:

hm mà xét lại … có phải ai si bụng ta ra bụng ngừ hông dạ??? Shiroi…đi dòng dòng si nghĩ có ga hông? :fun1:

Ahèm… Bố thiệt tình phơi bày tâm sự- đời tui quanh quẩn có một khúm ấm cúm mà.... Tủi quá trời quá đất chưa biết bố phòng làm sao mà còn nghe Shiroi châu sa lệ nhỏ rơi lộp độp muốn lủn mái nhà tôn của LH á! :tongue:

Hihi… làm ơn lại đây cho Bố... quần kinh thoa gọi là ... phát mấy nàng vài ba cây gai làm trâm cài với mấy thước vải bố may quần để thắt lưng buột bụng chút nhen( cho có eo thon nữa chứ khỏi tốn tiền đi thẫm mỹ viện-một công hai ba chiện, lợi hại ghê hông?!) :pp:

Đang hát bài con cá khát vì nước …thôi mấy nàng ráng chờ coi Bố trúng số độc đắc thì làm một chiến tới chổ này cho biết thế nào là lễ độ hén:

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Maldivesjpg4

Có lẽ bạn sẽ thức trắng giữa căn phòng này nếu biết cái giá mình phải trả để sở hữu nó một đêm.


PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Maldivesjpg2

5 năm trước, Conrad Maldives Rangali Island là nhà hàng dưới nước đầu tiên trên thế giới được thiết kế hoàn toàn bằng kính. Giờ đây, địa điểm du lịch nổi tiếng này sẽ, không chỉ đem đến cho những vị khách của mình cơ hội được dùng bữa dưới biển, mà còn là ngủ trong lòng nó nữa.

Nhà hàng bên dưới mặt nước Căn phòng tuyệt mỹ nằm ở độ sâu 5 mét so với mực nước biển Ấn Độ Dương, thuộc địa phận đảo Rangali, bao quanh bởi một rặng san hô và được bọc hoàn toàn bằng kính acrylic trong suốt. Cũng chẳng lạ khi bài ca đại dương chỉ được cất lên với một mức giá khiến "dân thường" như chúng ta phải rớt nước mắt: 11.710 đô la Mỹ (xấp xỉ 250 triệu VNĐ). Không chỉ vậy, khách hàng còn phải gọi điện đặt trước ít nhất là 14 ngày để được tận hưởng một đêm trong căn phòng ấy.

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Maldivesjpg3


Hm…đúng là thiên đàng nơi Hải Dương!

Vậy là phải … ăn khoai 2 - 3 tháng rồi lên thiên đàng một đêm … nỗi hông ta? scratch
pls hm... liệu tháng này có sao tốt chiếu con không...ớn sao quả tạ quá trời ạ???!!! lol2





Về Đầu Trang Go down
quehuong



Tổng số bài gửi : 3106
Registration date : 24/08/2009

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: PhỐ ĐạI GiA !   PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 I_icon13Tue 18 Oct 2011, 04:00

Moon đã viết:
[center][b]Đàn bà không bao giờ đòi hỏi gì nhiều......

[size=12]

... vài đôi giầy để thay đổi cho phù hợp với mầu sắc của quần áo

PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Secure18

[/color]

Bé Moon,
Bé xin gì ít thế bé ! Muh sao Bé xin giày có một chiếc không hà ... rồi làm sao đi đứng giống người ta bé ơi ! :hahaha:
Hôm nay Bé Moon đổi Avatar nhen trông cứ y như Điêu Thuyền í, đẹp quá chừng. Có Bố rồi ... Bé có cần thêm Trác hông dzi. ? ... :sourc:
wow ... hôm nay mới khám phá ra có thêm mấy mặt cười nữa, săñ lúc này thơ thẩn hết nổi ... :docs3: chạy vô phá Bé Moon tí ... :grin8:
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: PhỐ ĐạI GiA !   PhỐ ĐạI GiA ! - Page 17 I_icon13

Về Đầu Trang Go down
 
PhỐ ĐạI GiA !
Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 17 trong tổng số 36 trangChuyển đến trang : Previous  1 ... 10 ... 16, 17, 18 ... 26 ... 36  Next

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
daovien.net :: VƯỜN VĂN :: Truyện sáng tác, truyện kể ::   :: Moon-