Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesVietUniĐăng kýĐăng Nhập
Bài viết mới
Hơn 3.000 bài thơ tình Phạm Bá Chiểu by phambachieu Today at 01:16

Thơ Nguyên Hữu 2022 by Nguyên Hữu Yesterday at 20:03

KÍNH THĂM THẦY, TỶ VÀ CÁC HUYNH, ĐỆ, TỶ, MUỘI NHÂN NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20/11 by Trăng Yesterday at 16:45

KÍNH CHÚC THẦY VÀ TỶ by mytutru Wed 20 Nov 2024, 22:30

SƯ TOẠI KHANH (những bài giảng nên nghe) by mytutru Wed 20 Nov 2024, 22:22

Lời muốn nói by Tú_Yên tv Wed 20 Nov 2024, 15:22

NHỚ NGHĨA THẦY by buixuanphuong09 Wed 20 Nov 2024, 06:20

KÍNH CHÚC THẦY TỶ by Bảo Minh Trang Tue 19 Nov 2024, 18:08

Mấy Mùa Cao Su Nở Hoa by Thiên Hùng Tue 19 Nov 2024, 06:54

Lục bát by Tinh Hoa Tue 19 Nov 2024, 03:10

7 chữ by Tinh Hoa Mon 18 Nov 2024, 02:10

Có Nên Lắp EQ Guitar Không? by hong35 Sun 17 Nov 2024, 14:21

Trang viết cuối đời by buixuanphuong09 Sun 17 Nov 2024, 07:52

Thơ Tú_Yên phổ nhạc by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:28

Trang thơ Tú_Yên (P2) by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:13

Chùm thơ "Có lẽ..." by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:07

Hoàng Hiện by hoanghien123 Fri 15 Nov 2024, 11:36

Ngôi sao đang lên của Donald Trump by Trà Mi Fri 15 Nov 2024, 11:09

Cận vệ Chủ tịch nước trong chuyến thăm Chile by Trà Mi Fri 15 Nov 2024, 10:46

Bầu Cử Mỹ 2024 by chuoigia Thu 14 Nov 2024, 00:06

Cơn bão Trà Mi by Phương Nguyên Wed 13 Nov 2024, 08:04

DỤNG PHÁP Ở ĐỜI by mytutru Sat 09 Nov 2024, 00:19

Song thất lục bát by Tinh Hoa Thu 07 Nov 2024, 09:37

Tập thơ "Niệm khúc" by Tú_Yên tv Wed 06 Nov 2024, 10:34

TRANG ALBUM GIA ĐÌNH KỶ NIỆM CHUYỆN ĐỜI by mytutru Tue 05 Nov 2024, 01:17

CHƯA TU &TU RỒI by mytutru Tue 05 Nov 2024, 01:05

Anh muốn về bên dòng sông quê em by vamcodonggiang Sat 02 Nov 2024, 08:04

Cột đồng chưa xanh (2) by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 12:39

Kim Vân Kiều Truyện - Thanh Tâm Tài Nhân by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 08:41

Chút tâm tư by tâm an Sat 26 Oct 2024, 21:16

Tự điển
* Tự Điển Hồ Ngọc Đức



* Tự Điển Hán Việt
Hán Việt
Thư viện nhạc phổ
Tân nhạc ♫
Nghe Nhạc
Cải lương, Hài kịch
Truyện Audio
Âm Dương Lịch
Ho Ngoc Duc's Lunar Calendar
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu

Share | 
 

 KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1 ... 7 ... 11, 12, 13 ... 19 ... 27  Next
Tác giảThông điệp
Shiroi

Shiroi

Tổng số bài gửi : 19896
Registration date : 23/11/2007

KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 Empty
Bài gửiTiêu đề: 11. Theo Dấu Chim Ưng   KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 I_icon13Wed 20 Oct 2010, 00:30

Chương 10



Cũng như lần trước, lần này bọn Quý ròm bám theo tụi thằng Tùng đến ngày thứ tư thì "đụng đầu" hai tên trấn lột.
Tụi thằng Tùng đi chưa tới góc đường bữa trước đã thấy Bò Lục Bò Trổng đứng khoanh tay chờ sẵn.
So với hôm trước, hôm nay hai tên Bò Lục Bò Trổng có vẻ cảnh giác hơn. Thay vì nhìn xoáy vào năm đứa nhóc đang đứng sợ sệt trước mặt, chúng thận trọng quét mắt khắp bốn phía. Khi tia nhìn dừng lại chỗ cột điện hôm trước bọn Quý ròm ẩn nấp, vẻ mặt của hai tên trấn lột không giấu vẻ ngờ vực, thấp thỏm.
Nghiêng ngó một hồi, Bò Trổng khẽ hất hàm ra hiệu cho Bò Lục. Thằng này lập tức lò dò đi lại chỗ cột điện. Nó đi quanh cây cột điện một vòng rồi thở phào quay lại chỗ cũ.
- Không có gì hả? - Bò Trổng khẽ hỏi.
- Không! Chắc tụi nó sợ rồi! - Bò Lục huênh hoang.
Nấp đằng sau chiếc ô-tô đỗ cạnh đó, Quý ròm nhếch mép:
- Tụi này chúng làm như mình là đồ ngốc tử không bằng! Ai lại nấp hai lần vào cùng một chỗ!
Văn Châu vẫn không rời mắt khỏi hai tên trấn lột:
- Bò Lục Bò Trổng mà các bạn nói là hai đứa này đây hả?
Sợ Văn Châu khinh địch, Tiểu Long xuýt xoa:
- Hai thằng này không phải tay mơ đâu!
Văn Châu ngắm nghía giò cẳng hai tên trấn lột thêm một lúc nữa rồi quay sang Tiểu Long, lắc đầu nói:
- Tôi không tin hai thằng Bò Lục Bò Trổng này lại có thể làm khó dễ được bạn.
Tiểu Long lúng túng. Nó quẹt quẹt mũi:
- Nhưng bọn chúng không chỉ có hai đứa. Nếu nhiều đứa cùng xông vào một lúc thì tôi chỉ có nước ôm đầu chịu trận.
Thằng Mạnh nãy giờ nghe Tiểu Long cứ một mực "bốc" địch thủ lên mây, đã ngứa miệng lắm rồi. Nhưng nó chưa kịp ngoác mồm phản đối đã vội im bặt. Ðằng trước mặt, bọn trấn lột đã bắt đầu động thủ.
Kịch bản lần này cũng chẳng có gì khác. Tùng, Nghị, Ðạt - những đứa đã được "đóng dấu bảo kê" của Dũng cò - đương nhiên được hưởng biệt lệ. Sau cái khoát tay của Bò Lục, ba ông nhóc vội vàng xốc cặp hí hửng bước đi.
Thằng Khánh sau chuyến "đi tàu bay" khủng khiếp hôm trước đã không còn tự tiện dán hình chim ưng lên cặp nữa. Lần này cặp nó trống trơn.
Nhưng không phải vì vậy mà nó thoát nạn. Khánh vừa trờ tới, Bò Lục đã dang tay cản lại:
- Khoan đi đã!
Khánh nuốt nước bọt:
- Bữa nay em có dán hình chim ưng nữa đâu ạ!
- Tốt lắm! - Bò Lục gật gù - Vì vậy tụi tao cũng chả trừng phạt mày làm gì! Nhưng muốn ra về yên thân, mày phải để lại cái gì cho tụi tao đã chứ!
Miệng Khánh méo xệch:
- Em có gì đâu mà để ạ! Chiếc đồng hồ của em hôm trước các anh đã tịch thu rồi.
- Ðừng láo! - Bò Lục đột ngột quát tướng - Lại đây tao xét!
Rồi không để Khánh kịp nhích chân, Bò Lục nắm vai thằng nhóc kéo sát về phía mình. Chỉ đợi có vậy, Bò Trổng xoẹt quay lại. Và nhanh như chớp, bốn bàn tay thô bạo sục ngay vào túi quần túi áo Khánh mò mẫm, lục lọi.
Ðã từng chứng kiến cảnh này nên Tiểu Long, Quý ròm và Mạnh vẫn im lặng theo dõi. Chỉ có Văn Châu là ngạc nhiên:
- Tại sao bọn trấn lột lại không đụng tới thằng Tùng và hai đứa kia?
Tiểu Long hạ giọng:
- Trên cặp sách của tụi thằng Tùng có dán hình chim ưng.
Lối giải thích vắn tắt của Tiểu Long khiến Văn Châu càng ngẩn tò te:
- Nghĩa là sao?
Quý ròm khịt mũi:
- Chim ưng là dấu hiệu của một băng "bảo kê". Băng này có lẽ rất hùng mạnh nên tụi Bò Lục Bò Trổng không dám dây vào. Bọn học trò đứa nào muốn yên thân thì đóng cho băng này mỗi tuần hai ngàn sẽ được dán hình chim ưng lên cặp sách.
- Thì ra vậy! - Văn Châu cau mày - Xem ra tụi Chim Ưng này thế lực còn mạnh hơn bọn trấn lột.
Tiếng la bài hãi của Khánh cắt ngang câu chuyện của bọn Quý ròm:
- Trả cho em! Các anh không được lấy cuốn sổ đó của em!
Cả bọn ngoảnh ra, thấy Bò Trổng đang cầm cuốn sổ liên lạc của Khánh giơ lên cao.
- Tụi tao tạm giữ cuốn sổ này! - Bò Trổng cười hềnh hệch - Khi nào mày đem tiền tới chuộc, tụi tao sẽ trả lại!
- Không được! - Khánh mếu máo - Ngày mai em phải nộp cuốn sổ này lại cho cô giáo rồi!
Bò Trổng vẫn nhăn nhở:
- Vậy thì cố mà xoay ra tiền cho sớm!
Nói xong, không để Khánh kịp năn nỉ thêm, nó co chân đá "bốp" vào mông thằng bé, miện quát:
- Xéo!
Biết chẳng thể ỉ ôi gì được với hai tên hung thần này, nấn ná có khi lại còn bị cho "đi tàu bay" như bữa trước, Khánh nức nở ôm đầu lủi thẳng.
Bò Trổng đưa cuốn sổ cho Bò Lục:
- Cất đi! "Chiến lợi phẩm" đấy.
Vừa nói nó vừa đảo mắt nhìn quanh, vẻ thách thức.
Văn Châu trúng kế của Bò Trổng ngay. Nó nghiến răng trèo trẹo:
- Phải tính sao chứ! Chẳng lẽ để mặc cho hai tên kia hoành hành?
Quý ròm đặt tay lên vai bạn:
- Cứ bình tĩnh! Chúng dụ mình đấy!
- Chúng dụ kệ chúng! - Văn Châu vẫn hặm hực - Chẳng lẽ mình sợ chúng?
- Sợ thì chẳng sợ - Quý ròm điềm nhiên giải thích - Nhưng hôm nay mình cần phải bí mật dò la xem bọn chúng ở đâu và đồng bọn chúng cả thảy bao nhiêu đứa. Sau đó mình mới vạch kế hoạch tóm gọn bọn chúng.
Nghe Quý ròm hứa hẹn cái khoản "tóm gọn", Văn Châu không đòi xông ra nữa. Nó cố ép sát người vào thành xe ô tô, căng mắt dòm.
Thằng nhóc đi chung với thằng Khánh bây giờ đang đứng nhũn như con chi chi trước mặt bọn trấn lột.
Bò Trổng ngoẹo cổ ngắm nghía "con mồi" một lát rồi hất hàm:
- Thế nào?
Thằng nhóc chả hiểu tay anh chị muốn gì, cứ luôn miệng lắp bắp:
- Dạ... dạ...
- Tao không cần mày "dạ" đến sái quai hàm như thế! - Bò Trổng chìa ngón trỏ ra ngoắt ngoắt:
- Có gì thì nộp lẹ lên rồi chuồn!
Thằng nhóc chớp mắt sợ sệt:
- Hồi sáng em có hai ngàn...
- Khỏi kể! - Bò Trổng nạt ngang - Tụi tao nghe mãi điệp khúc đó, chán rồi!
Bò Lục đứng cạnh ngứa miệng châm chọc:
- Hồi sáng mẹ mày cho mày hai ngàn nhưng mày trót ăn bánh mì và uống xi-rô hết sạch rồi chứ gì?
Không biết đó là lời cạnh khóe, thằng nhóc hồn nhiên:
- Dạ, đúng thế ạ!
Mắt Bò Lục nheo nheo:
- Và chuyện ăn bánh mì và uống xi-rô đâu phải là một cái tội, đúng không?
Thằng nhóc mừng rỡ:
- Dạ, đúng ạ!
Bò Lục nhe răng cười:
- Thế thì mày để cuốn sổ liên lạc mới được phát sáng nay lại đây rồi về!
- Ơ! - Thằng bé như rớt từ trên núi cao xuống vực. Sự thể xoay chuyển đột ngột khiến nó chỉ buột miệng kêu "ơ" được một tiếng rồi im bặt, quai hàm tự nhiên cứng đờ.
Thằng nhóc điếng người đến nỗi chiếc cặp sách đã bị hai tên trấn lột giằng khỏi tay, nó vẫn sững ra không kịp phản ứng. Mãi đến khi Bò Lục lôi cuốn sổ liên lạc của nó ra khỏi cặp và nghêng ngang nhét vào túi quần, nó mới hoảng hồn kêu lên:
- Ðừng! Ðừng lấy...
Chưa kịp dứt câu, thằng nhóc đã ăn một cú đá vào mông kèm theo tiếng quát của Bò Trổng:
- Biến ngay! Ngày mai mang tiền tới đổi lấy sổ!
Thằng nhóc đưa tay quẹt nước mắt:
- Ngày mai em biết tụi anh ở đâu mà tìm!
- Yên chí! Trưa mai tụi tao sẽ đợi mày với thằng Khánh ở đây!
Nói xong, Bò Trổng lia mắt khắp bốn phía như để kiểm tra một lần nữa rồi vẫy tay ra hiệu cho Bò Lục. Hai đứa chụm đầu xì xầm một hồi rồi lững thững bỏ đi.
- Ðuổi theo chứ? - Văn Châu nôn nóng.
- Gượm đã! - Quý ròm tặc lưỡi - Bọn chúng chẳng tỏ ra vội vàng chắc là có âm mưu!
Nghe vậy, Văn Châu bấm bụng đứng im.
Nhưng đợi một hồi vẫn chẳng thấy gì khả nghi, trong khi tụi Bò Lục Bò Trổng mỗi lúc một xa tít, Văn Châu đang sốt ruột. Nó cựa quậy:
- Chắc bọn chúng chả có âm mưu gì đâu!
- Nãy giờ hai tên Bò Lục Bò Trổng cố ý khiêu khích cho tụi mình ra mặt! - Quý ròm trầm giọng. - Nếu chỉ đi có hai đứa chắc chắn chúng sẽ không dám làm như vậy!
Thấy Quý ròm cứ khăng khăng, Văn Châu hắng giọng định lên tiếng phản bác. Nhưng nó chưa kịp mở miệng đã vội thụp người xuống. Từ một ngách cụt kín đáo bên kia đường, một bóng người bất thần vọt ra. Ðó là một thằng nhãi to con, cao hơn Tiểu Long có đến nửa cái đầu, mặt lốm đốm tàn nhang. Sau khi rời khỏi chỗ nấp, nó ngoảnh đầu dòm dáo dác một hồi rồi co giò đuổi theo Bò Lục Bò Trổng.
Quý ròm thở phào:
- Bây giờ tụi mình bám theo được rồi!
Tên trấn lột vừa xuất hiện không biết mình đang bị bám đuôi. Nó cắm đầu chạy như gió cuốn, một lát đã đuổi kịp hai tên đồng bọn.
- Có phát giác được gì không, Bò Tứ? - Nghe tiếng chân thình thịch phía sau, Bò Lục quay lại.
- Không! - Bò Tứ lắc đầu, hổn hển đáp - Tao nghĩ tụi hôm nọ chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua thôi.
- Tao cũng hy vọng là vậy!
Bò Lục nhún vai quay mình rảo bước.
Ở phía sau, Quý ròm lo lắng:
- Lại thêm thằng Bò Tứ nữa! Chả hiểu tụi này có bao nhiêu tên cả thảy!
Mạnh nhanh nhẩu:
- Cờ đô-mi-nô có tất cả bảy quân "bò"! Như vậy tụi nó còn bốn thằng Bò Nhất, Bò Nhị, Bò Tam, Bò Ngũ nữa!
Phỏng đoán của Mạnh làm Quý ròm xanh mặt. Chỉ hai thằng Bò Lục Bò Trổng xuất hiện, Tiểu Long đã e dè rồi, nếu bọn trấn lột có đủ bảy tên như Mạnh kể, chuyến di này của phe nó kể như lành ít dữ nhiều! Ðó là chưa tính đến "đảng Chim Ưng" của Dũng cò. Băng "đô-mi-nô" hùng hậu là thế mà không dám "trêu" vào tụi Tùng, Nghị, Ðạt chứng tỏ "đảng Chim Ưng" còn đáng sợ hơn băng trấn lột này gấp bội! Trong khi phe nó, ngoài Tiểu Long và Văn Châu chăng còn ai có thể đương cự nổi với những tay anh chị đường phố. Nó và thằng Mạnh bất quá chỉ đi theo hò hét cho vui chứ "lâm trận" thực sự thì chả bô cho đối thủ "ăn tráng miệng".
Càng nghĩ Quý ròm càng ngao ngán, tật nhát gan đột nhiên trỗi dậy. Ðã mấy lần nó lấm lét liếc trộm Tiểu Long và Văn Châu xem hai đứa này sau khi nghe thằng Mạnh "công bố" lực lượng của phe địch có hốt hoảng ra lệnh rút lui hay không nhưng nó chỉ hoài công. Tiểu Long và Văn Châu cứ thản nhiên như không khiến Quý ròm càng sốt vó.
Cuối cùng không nhịn được, nó đụng khẽ vào Tiểu Long, thì thào:
- Tụi nó đông quá mày!
- Ừ! - Tiểu Long vẫn không dừng bước. Quý ròm nhăn nhó:
- "Ừ" là sao?
- "Ừ" là phe nó đông chứ sao!
Quý ròm "hù":
- Tụi nó sẽ nuốt mình như ngoé!
Tiểu Long lại "ừ" làm Quý ròm điên tiết:
- Mày cam tâm đưa lưng cho tụi nó nện hả?
Tiểu Long quẹt mũi:
- Nếu nhắm đánh không lại thì tụi mình đừng ra mặt! Cứ nấp trong bóng tối theo dõi!
Kế hoạch "nấp trong bóng tối" của Tiểu Long khiến Quý ròm nhẹ cả người. Và nó cười thầm: Ngốc thật! Mình cứ sợ thằng mập này hăng máy xông vào đánh nhau, hóa ra nó cũng sợ bọn kia không thua gì mình!
Nhưng niềm hân hoan của Quý ròm vừa mới chớm đã bị thằng Mạnh thình lình lên tiếng phá bĩnh:
- Ðã cất công theo dõi bọn chúng cả tuần nay chẳng lẽ bây giờ lại rụt cổ?
- Mày đừng có hăng tiết vịt! - Quý ròm sừng cổ - Mày có ngon thì lát nữa mày đưa cổ ra cho tụi nó cứa, còn tao thì tao chả dại!
- Im lặng! Coi chừng tụi nó nghe thấy - Tiểu Long đưa tay lên miệng suỵt khẽ.
Lời báo động của Tiểu Long khiến cả bọn chột dạ ép sát người vào tường.
Ðằng trước mặt, ba tên Bò Trổng Bò Lục Bò Tứ đột nhiên đứng cả lại. Bọn Quý ròm đứa nào đứa nấy tim đập thình thịch. "Hay là bọn chúng đã phát hiện ra mình?", Quý ròm hoang mang nghĩ, mắt vẫn không ngừng quan sát nhất cử nhất động của đối phương.
Nhưng bọn Quý ròm chỉ lo hão.
Bò Trổng khẽ liếc về phía sau và sau cái hất hàm của nó, ba đứa lục tục kéo nhau vào một con hẻm rộng bên đường.
Cách đầu hẻm chừng bảy, tám mét là một quán giải khát lộ thiên với dăm bộ bàn ghế gỗ bày biện đơn sơ.
Buổi trưa, quán vắng khách. Trên chiếc bàn ngoài cùng chỉ có một thằng nhãi tóc dài đang ngồi gật gù trước ly cam tươi, miệng phì phèo thuốc lá.
Thằng này chẳng hề ngạc nhiên khi thấy tụi Bò Lục Bò Trổng Bò Tứ xuất hiện. Nó lia mắt về phía ba tên này hỏi trổng:
- Sao rồi?
- Tụi nó biến đi đằng nào rồi! - Bò Trổng dang tay đáp và thủng thỉnh ngồi xuống.
Thằng tóc dài quay sang Bò Tứ:
- Mày có nấp lại theo kế hoạch không đấy?
- Sao lại không? - Bò Tứ nhún vai - Tao nấp cả buổi trong hẻm 326 nhưng chẳng thấy ma nào thò đầu ra cả!
Lời đối đáp của bọn trấn lột làm Quý ròm khoan khoái quá xá. Nó đánh mắt sang Văn Châu như để thầm khoe khoang sự sáng suốt của mình thêm một lần nữa nhưng bụng nó bỗng giật thót. Trước mặt nó, Văn Châu đang nhấp nha nhấp nhổm vể bồn chồn, cặp lông mày mỗi lúc một nhăn tít. Chẳng lẽ con nhỏ này nó lại hãi bọn "đô-mi-nô" đến thế? Quý ròm ngạc nhiên nghĩ. Mình ốm nhom ốm nhách, nghĩ đến chuyện đánh nhau hồn vía lên mây đã đành, Văn Châu võ nghệ đầy mình sao mặt mày nó cũng nhớn nha nhớn nhác như quạ vào chuồng lợn thế không biết!
Trong bọn, không chỉ mình Quý ròm thắc mắc. Thằng Mạnh cũng thắc mắc, nhưng thắc mắc theo kiểu của nó.
- Nè! - Mạnh thúc vào hông Tiểu Long - Anh đoán thằng đó là Bò gì?
- Thằng nào cơ?
Mạnh khịt mũi:
- Thằng tóc dài ngồi đằng kia kìa! Nó là Bò Nhất hay Bò Nhị?
- Làm sao tao biết được!
- Thế mà em biết đấy! - Mạnh nói bằng giọng hiu hiu tự đắc - Thằng này ra dáng thủ lĩnh, dứt khoát là Bò Nhất!
Mạnh huênh hoang chưa dứt câu, mặt đã đỏ rần tới mang tai. Bò Lục thình lình lên tiếng chứng minh Mạnh đã đoán sai bét bè be. Nó chép miệng nhìn thằng tóc dài:
- Làm gì mày phải lo lắng thế, Dũng cò? Tao nghĩ mấy đứa hôm nọ chẳng biết gì về hoạt động của bọn mình đâu.
Hên cho Mạnh, câu nói của Bò Lục làm Tiểu Long giật bắn như ngồi phải lửa. Chẳng buồn để ý đến sự phỏng đoán trật lật của ông em, Tiểu Long lật đật lia mắt sang Quý ròm, bắt gặp thằng này cũng đang sửng sốt nhì mình.
Hai đứa ngẩn người ngó nhau, lòng hoang mang cực độ. Bọn Bò Lục Bò Trổng Bò Tứ cùng một phe với Dũng cò là điều hoàn toàn ngoài dự đoán. "Ðảng Chim Ưng" của Dũng cò sống bằng nghề "bảo kê", chuyên giúp bọn học trò chống lại bọn trấn lột sao lại có thể cùng cánh với băng "đô-mi-nô" được.
Nhưng một đứa thông minh như Quý ròm không phải thắc mắc lâu. Suy nghĩ một thoáng, nó gụt gật đầu:
- Tao hiểu rồi!
- Anh hiểu sao?
Mạnh bộp chộp hỏi, sau phút ngượng ngập vì lỡ mồm khoác lác, nó đã kịp nhận ra sự nghiêm trọng trong mối quan hệ mờ ám giữa bọn trấn lột với Dũng cò.
Tiểu Long và Văn Châu lúc này cũng đang xích sát lại phía Quý ròm, hồi hộp dỏng tai nghe.
- Tụi "Chim Ưng" và tụi "đô-mi-nô" thực sự là một bọn, do Dũng cò cầm đầu!
- Là một bọn? - Tiểu Long chưng hửng.
- Thì mày cũng thấy rồi đấy! - Quý ròm tặc lưỡi - Dũng cò là một tên láu cá! Dù không tận mắt chứng kiến tao cũng đoán ra trước đây nó sai tụi "đô-mi-nô" đón đường bọn học trò trường Họa Mi để hành hung và trấn lột hòng gây khiếp hai. Sau đó, nó "tình cờ" xuất hiện đánh đuổi bọn trấn lột để tạo uy tín với "khách hàng". Khi đã tạo được niềm tin nơi bọn học trò rồi, nó bắt đầu giở trò "thu thuế". Chết khiếp trước những màn thượng cẳng chân, hạ cẳng tay của Bò Lục Bò Trổng, đứa học trò nào có tiền mà chẳng sẵn sàng đóng cho Dũng cò để được yên thân. Thế là Dũng cò "ngồi mát ăn bát vàng", mỗi tháng nó và đồng bọn "thu thuế" tới vài trăm ngàn chứ đâu có ít. Trong khi đó bọn học trò ngốc nghếch kia thì cứ tưởng nó là ân nhân.
Mạnh vỗ đùi đánh đét:
- Ðúng rồi! Nếu không cùng một bọn thì làm sao tụi Bò Lục Bò Trổng phát giác tấm hình chim ưng của thằng Khanh là tấm hình giả. Những tấm hình này đều lấy từ trong giấy gói kẹo, có khác nhau một mảy nào đâu!
Tiểu Long lia mắt về phía bọn Dũng cò, răng nghiến trèo trẹo:
- Ðúng là tụi bóc lột dã man!
Sợ Tiểu Long nổi nóng nhảy ra, Quý ròm níu vai bạn:
- Bình tĩnh, bình tĩnh! Khi nãy mày bảo hôm nay tụi mình sẽ nấp trong bóng tối theo dõi kia mà!
Mạnh gãi cổ:
- Nhưng tại sao thằng Tùng không chịu báo chuyện này cho chị Hạnh hoặc anh Tiểu Long kìa?
- Chắc chắn nó đã bị tụi Bò Lục Bò Trổng hăm dọa! - Quý ròm nhún vai - Tiểu Long võ thì giỏi thật nhưng đâu có thể đi tò tò theo nó ngày này qua ngày khác để bảo vệ!
Mạnh hừ mũi:
- Thế là nó chọn cách đóng tiền cho Dũng cò?
Quý ròm thở dài:
- Thì vậy!
- Thật tức chết đi được!
Nghe một hồi, Tiểu Long lại bứt tai kêu khẽ và hậm hực nhìn sang chỗ bọn Dũng cò ngồi.
Lúc này Bò Lục đang rút từ trong túi ra hai cuốn sổ liên lạc hí hửng đưa cho Dũng cò:
- Tao mới tịch thu được đấy! Của hai thằng nhóc lớp Bốn A!
Dũng còn nhăn mặt:
- Mày vác cái của nợ này về làm gì?
- Sao lại làm gì? - Bò Lục trợn mắt - Ðây là của hai thằng nhóc cứng đầu đến nay vẫn chưa chịu đóng tiền "bảo kê" cho bọn mình! Tao sẽ bắt tụi nó nộp tiền chuộc!
Mắt Dũng cò lóe lên:
- Sáng kiến hay đấy! Thế mày ra giá bao nhiêu?
- Tao chưa ra giá! -Bò Lục liếm môi! - Nhưng trưa mai tao sẽ đòi tụi nó hai chục ngàn!
- Tụi khốn kiếp! - Âm mưu làm tiền trắng trợn của bọn trấn lột khiến Tiểu Long không nhịn được tiếng rủa thầm.
Dũng cò không biết Tiểu Long đang rủa nó, liền nhe răng cười hề hề:
- Cuốn sổ quan trọng như thế này mà chuộc có hai chục ngàn thì rẻ quá! Phải bắt tụi nó nộp mỗi đứa năm chục ngàn!
Bò Trổng Bò Tứ lập tức hùa theo:
- Ðúng rồi đó! Phải năm chục ngàn!
Tới đây thì Tiểu Long dằn hết nổi. Nó hất bàn tay Quý ròm đang đặt hờ trên vai nó qua một bên và nhóm người băng ra khỏi chỗ nấp.
Sự xuất hiện bất thần của Tiểu Long khiến bọn trấn lột kinh hãi. Dũng cò tái mặt:
- Mày là ai?
- Nó chính là thằng hôm trước đấy!
Bò Lục Bò Trổng vừa kịp nhận ra Tiểu Long liền vội vàng lên tiếng "báo động" cho thủ lĩnh.
Nghe vậy, Dũng cò hơi yên tâm. Nó nheo mắt ngó địch thủ:
- Mày muốn gì?
Thấy địch đông mình ít, Tiểu Long quyết tốc chiến tốc thắng. Nó xông thẳng tới trước mặt Dũng cò, thò tay chộp hai cuốn sổ:
- Tao muốn lấy lại những thứ này!
Nhưng "chúa đảng Chim Ưng" không phải tay mơ. Nó gạt mạnh tay Tiểu Long, người đảo về phía sau như điện xẹt.
Dũng cò cao lêu nghêu, trông gầy gò nhưng xương cốt cứng như sắt. Khi hai cánh tay chạm nhau, cả Tiểu Long và Dũng cò đều thoái bộ một bước trố mắt nhìn nhau, đứa nào đứa nấy đều thầm phục bản lĩnh của đối phương.
Phen này khó mong lấy lại hai cuốn sổ rồi! Tiểu Long lo âu nhủ bụng và phóng tới co chân tung một cú đá ngang vào vai địch thủ.
Thấy kình lực của cú đá dũng mãnh khác thường. Dũng cò tiếp tục thối lui nhường cú đá vèo qua mặt.
Tiểu Long lại tung thêm hai cú "liên hoàn cước". Dũng cò lại tránh được.
Trong khi Tiểu Long đang quần thảo với Dũng cò thì bọn Bò Trổng Bò Lục Bò Tứ bao vây thằng Mạnh và Quý ròm vào giữa.
Quý ròm sau khi vò đầu kêu khổ vì hành động liều lĩnh của Tiểu Long, chẳng còn đường nào khác là nhắm mắt nhắm mũi xông ra hò hét trợ oai cho bạn.
Thấy ông anh còm nhom của mình bắn vọt khỏi chỗ nấp, Mạnh hí hửng co giò chạy theo, miệng ong óng:
- Phải "triệt buộc" tụi nó! Phải...
Nhưng Mạnh mới hô được một câu thì cả nó lẫn Quý ròm đã bị bọn "đô-mi-nô" quây chặt.
Ngó dáo dác thấy Tiểu Long đang bị Dũng cò cầm chân, còn Văn Châu trốn đâu mất biến, bên cạnh mình chỉ có mỗi ông anh trói gà không chặt, Mạnh hết ham hô hào "triệt buộc". Nó ngó Quý ròm, miệng méo xệch:
- Tính sao đây anh Quý?
- Thì chịu chết chứ sao!
Bò Trổng cười khành khạch:
- Tụi mày chưa chết dễ dàng vậy đâu! Còn phải thưởng thức những món này đã!
Vừa nói nó vừa đá vào khoeo chân Mạnh làm thằng oắt bổ ngửa ra đất. Ông anh cũng chẳng hơn gì ông em. Bò Lục thò chân khoèo nhẹ một cái, Quý ròm đã nằm đó đất cạnh Mạnh.
Ðằng kia, Tiểu Long mấy lần định phóng lại giải vây cho Mạnh và Quý ròm nhưng hễ nó dợm chân là Dũng cò xông vào đánh rất khiến nó không tài nào thoát đi được.
Bò Trổng bước tới đá vào đùi Mạnh đau điếng:
- Thế nào? Tụi mày theo dõi bọn tao để làm gì?
- Ui da! Ðau quá, đau quá! - Mạnh la bài hãi, nước mắt nước mũi sì sụt.
Bò Trổng cười gằn:
- Mày không khai sẽ còn đau gấp trăm lần như vậy nữa!
Ở bên cạnh, Quý ròm cũng đang bị Bò Lục và Bò Tứ xách tai kéo lên. Bò Lục cười hà hà, giọng hăm he:
- Hôm trước mày đã chứng kiến màn "đi tàu bay" của thằng Khánh rồi đấy chứ?
Nghe đến ba chữ "đi tàu bay", Quý ròm đổ mồ hôi trán, bụng than thầm: Phen này chết chắc!
Nhưng Quý ròm chưa tới số chết. Ðúng lúc nó và thằng Mạnh sắp sửa ra bã dưới tay của bọn "đô-mi-nô" thì Văn Châu bất thần xuất hiện.
Như một con báo, Văn Châu lặng lẽ tiến đến sau lưng Bò Lục và lẹ làng tóm lấy tay nó. "Bịch" một tiếng, Bò Lục chưa kịp nhìn thấy ai nắm tay mình, thì đã nằm thẳng cẳng dưới đất.
Ðến lúc này Quý ròm mới nhớ ra Văn Châu. Mắt nó tròn xoe:
- Trời đất! Nãy giờ bạn đi đâu vậy?
Bò Trổng Bò Tứ cũng kịp phát hiện ra thằng nhãi lạ mặt. Hai đứa khẽ liếc Bò Lục đang nhăn nhó dưới đất và bất giác bước lui một bước.
- Mày là ai?
Văn Châu vẫn lừ lừ tiến tới, không nói không rằng.
Biết không thể "hoãn binh" với thằng này được, Bò Trổng mím môi vung tay đánh tới. Nhưng cú đấm chưa đi hết đà, Bò Trổng bỗng trợn mắt khi nhìn thấy đối thủ đã lòn xuyên qua nách mình. Nó chưa kịp thu quyền lại đã kêu "hự" một tiếng, người đã bị đối phương quăng qua vai rơi bịch xuống đất, nằm mọp.
Lối ra dòn nhanh gọn của Văn Châu khiến Bò Tứ khiếp vía. Nó nhìn hai đồng bọn của mình đang lóp ngóp dưới đất, bụng phát run, hết ham tham chiến.
Quý ròm hân hoan khôn xiết khi thấy thế trận thay đổi đột ngột. Tay nó xoa xoa nơi vành tai nhưng mặt lại tươi như hoa.
Còn Mạnh thì khỏi nói. Nó chồm phắt dậy ngoác miệng reo hò:
- Hay quá, hay quá! Hết Bò Lục Bò Trổng Bò Tứ bây giờ lại tới "bò càng"!
Tiếng reo ầm ĩ của Mạnh khiến Tiểu Long và Dũng cò tò mò quay đầu dòm.
- Trời đất! - Thấy bộ hạ của mình đứa nào đứa nấy thiểu não như mấy con mèo ướt, Dũng cò thất sắc kêu lên - Tụi mày làm sao vậy hả?
Ba con mèo ướt ấp úng chỉ tay vào Văn Châu:
- Thằng này...
Dũng cò xoáy mắt vào nhân vật mới xuất hiện:
- Mày là ai sao lại dám...
Ðang hung hăng, nó bỗng khựng lại, mắt nhướn lên:
- Ủa, mày đó hả, Văn Châu?
Câu hỏi của Dũng cò khiến những đứa có mặt đều ngạc nhiên. Lại càng ngạc nhiên hơn khi nghe Văn Châu hừ mũi đáp:
- Mày dám kêu chị mày bằng mày hả Dũng cò?
Tiểu Long và Quý ròm đưa mắt nhìn nhau như muốn nói "Thì ra lúc nãy Văn Châu trù trừ không muốn xuất hiện bởi vì nó sợ Dũng cò nhận diện". Còn thằng Mạnh và tụi "đô-mi-nô" thì sửng sốt theo kiểu khác: "Trời đất! Sao thằng Văn Châu võ nghệ cao cường này lại là con gái được?"
Dũng cò không buồn để ý đến những bộ mặt đang thuỗn ra chung quanh. Nó nheo mắt nhìn bà chị, giọng khinh khinh:
- Mày nhỏ tuổi hơn tao mà bày đặt làm phách! Tao cóc kêu mày bằng chị, mày làm gì tao nào?
Văn Châu mím môi:
- Mày đừng tưởng tao không dám làm gì! Âm mưu trấn lột bọn học trò của tụi mày, tao biết tỏng! Tao sẽ báo công an bắt hết cả bọn!
Lời đe dọa của Văn Châu khiến Dũng cò và tụi "đô-mi-nô" biến sắc. Dũng cò gầm gừ:
- Mày mà báo công an, tao sẽ méc ba mẹ mày về chuyện mày trốn ra khỏi nhà tụ tập bạn bè đi đánh nhau!
Văn Châu nghinh mặt:
- Cho mày méc! Tao cóc sợ?
Từ khi Văn Châu ra mặt phá bĩnh, Dũng cò ngoài mặt cố làm cứng nhưng trong bụng lo ngay ngáy. Nó chẳng lạ gì bà chị họ của mình, bướng bỉnh ngang ngạnh đã thành tật, đã thế trò đấm đá lại chẳng thua ai. Một mình Tiểu Long, nó đã đương cự muốn xịt khói lỗ tai, nãy giờ cứ nhấp nhổm tính kêu thủ hạ chạy lại tiếp cứu, nay lại thêm Văn Châu nhảy vô can thiệp, nó biết chuyện hôm nay khó lòng thu xếp êm xuôi. Vì vậy, sau khi đảo mắt tính lợi tính hại một hồi, Dũng có khoát tay ra lệnh:
- Rút!
Trước khi dẫn tụi "đô-mi-nô" ra khỏi hẻm, Dũng cò còn quay lại nhìn Văn Châu, giọng hằn học:
- Mày mà báo công an, tao sẽ không để mày yên đâu đấy!
Văn Châu lạnh lùng:
- Nếu mày không dẹp cái "đảng Chim Ưng" du côn du kề của mày, dứt khoát tao sẽ báo công an!
Dũng cò mặt mày hậm hực. Nó mấp máy môi tính nói gì đó nhưng không hiểu sao cuối cùng nó lặng lẽ quay mình bỏ đi.
Tụi Bò Lục Bò Trổng Bò Tứ lủi thủi theo sau, trong thoáng mắt đã mất hút.
Mạnh len lén lại gần và sờ lên tay Văn Châu:
- Chị là... chị thật hả?
Quý ròm cười:
- Thằng này hỏi lạ! Chị chẳng là chị chứ là gì?
Tiểu Long ngó Văn Châu:
- Dũng cò là em của bạn hả?
- Ừ, nó là con ông cậu họ. Năm ngoái nó học lớp chín, cùng trường với tôi, nhưng sau đó nó bị đuổi học.
- Bị đuổi học? - Tiểu Long ngạc nhiên - Vì lý do gì vậy?
Văn Châu thở dài:
- Tổ chức và cầm đầu một băng "bảo kê" học sinh trong trường!
Tiết lộ của Văn Châu khiến Tiểu Long và Quý ròm chỉ biết lắc đầu. Hóa ra Dũng cò đã "thâm niên" trong nghề bóc lột học trò chứ đâu phải mới đây!
Như để trấn an hai bạn, Văn Châu hắng giọng tiếp:
- Nhưng các bạn yên tâm đi! Sau cuộc chạm trán hôm nay, băng Dũng cò sẽ không dám lộng hành nữa đâu!
- Tôi cũng hy vọng như vậy!
Tiểu Long quẹt mũi đáp, nó nhớ khi nãy bọn Dũng cò đã xám ngoét mặt mày như thế nào khi nghe nhỏ Văn Châu dọa sẽ báo công an.
Quý ròm cười hì hì ngó Mạnh:
- "Ðảng Chim Ưng" đã tan rã, mày có thể yên tâm đi mua cặp sách về dán hình chim ưng lên được rồi đấy, oắt con thám tử ạ!
Ðược gọi là "thám tử", Mạnh sướng phồng mũi nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ:
- Thám tử gì! Anh chỉ trêu em!
Ðang nói, Mạnh bỗng la hoảng:
- Chết rồi! Cuốn sổ...
Quý ròm ngơ ngác:
- Cuốn sổ gì?
Mạnh vò đầu:
- Cuốn sổ liên lạc chứ cuốn sổ gì! Những cuốn sổ bọn Dũng cò tịch thu của tụi học trò mình đã lấy lại được đâu!
- Bỏ xừ rồi! Thế mà tao quên bẵng đi mất!
Quý ròm đấm ngực than và quay sang Tiểu Long thấy thằng này cũng đang thuỗn mặt ra ngơ ngác nhìn mình.
- Không sao đâu! - Văn Châu bình tĩnh nói - Những cuốn sổ đó trưa mai mình sẽ lấy lại!
- Trưa mai? - Tiểu Long há hốc miệng.
Văn Châu chưa kịp trả lời thì Mạnh đã reo lên:
- Ðúng rồi, trưa mai! Khi nãy thằng Bò Trổng chả bảo tụi học trò trưa mai đem tiền đến góc đường để chuộc lại hai cuốn sổ là gì!
- Thế thì đành phải đợi đến trưa mai vậy!
Cuối cùng, Quý ròm nhún vai nói, và nó khoát tay:
- Tụi mình về!
Nhưng bọn trẻ vừa nhích chân dơm bước thì sau lưng chợt có tiếng gọi giật:
- Khoan đã mấy cậu!
Bọn Quý ròm quay lại nhìn người chủ quán
- Có chuyện gì thế bác?
- Các cậu chưa trả tiền nước!
Quý ròm thoắt ngẩn ngơ:
- Chắc bác nhớ nhầm hay sao! Nãy giờ tụi cháu có uống nước đâu!
- Thì các cậu không uống - chủ quán gãi đầu - nhưng khách của tôi đang uống, chưa kịp trả tiền, các cậu đã đuổi họ chạy mất...
Tình huống bất ngờ khiến mặt mày bọn trẻ méo xệch. Và sau chớp mắt sững sờ, đứa nào đứa nấy không hẹn mà cùng đưa tay lên.
Văn Châu đưa tay vô túi, thằng Mạnh đưa tay gãi má, Tiểu Long đưa tay quẹt mũi. Còn Quý ròm thì đưa tay vỗ vỗ trán, miệng làu bàu:
- Truy lùng nhóm Hải Âu thì được mời ăn mời uống thỏa thuê, còn truy lùng tụi Chim Ưng này lại phải è cổ ra trả tiền ăn tiền uống cho chúng, thật tức chết đi được!

1996

Nguyễn Nhật Ánh
Về Đầu Trang Go down
Shiroi

Shiroi

Tổng số bài gửi : 19896
Registration date : 23/11/2007

KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 Empty
Bài gửiTiêu đề: 12. Tiền Chuộc   KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 I_icon13Thu 21 Oct 2010, 01:47

Tiền Chuộc


KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 56_17_10


Chương 1


Dũng Cò vừa đi vừa co chân đá tung các thứ trên đường. Lòng nó đang giận lắm. "Dịch vụ bảo kê" đang ngon trớn, trưa hôm qua tụi Văn Châu đã thình lình phá hỏng tất cả. Lại còn dọa báo công an nữa chứ ! Thật là một lũ chẳng ra gì !
Dũng Cò lại dồn sự phẫn nộ vào cú sút. Một cái vỏ bưởi bắn tung lên trời và chui tọt vào cửa sổ của một ngôi nhà bên đường.
Một cô bé thò đầu ra:
- Ai chơi gì kỳ cục thế? Tự dưng lại ném vỏ bưởi vào nhà người ta !
Dũng Cò ngước mắt lên, giọng rít qua kẽ răng:
- Tao ném đấy ! Mày làm gì tao nào !
Biết không thể nói phải trái với tên du thủ du thực này được, cô bé bĩu môi "xì" một tiếng và thò tay khép cửa lại.
Mặc dù đối phương đã chịu thua, Dũng Cò vẫn chưa nguôi tức. Nó thò tay bẻ một nhành lựu chìa ra ngoài hàng rào, răng nghiến trèo trẹo:
- Ðợi đấy ! Rồi tao sẽ bẻ cổ tụi mày cho mà xem !
Tất nhiên không phải Dũng Cò nói đến cô bé kia. Khi thốt lên những lời hằn học đó, trong đầu nó đang hiện ra khuôn mặt của Văn Châu và bọn Quý ròm.
Cứ mỗi lần nghĩ đến bọn này, Dũng Cò lại cảm thấy cay đắng. Công việc "làm ăn" đang trót lọt thế là bỗng chốc tiêu ma về tay bọn tiểu quỷ này. Âm mưu đã bị phanh phui, "Ðảng Chim Ưng" của nó từ nay kể như hết đường cựa quậy.
Ðây là lần thứ hai hoạt động "trấn lột" của Dũng Cò bị bại lộ. Lần trước nội vụ đổ bể ngay trong ngôi trường nó đang theo học.
Hồi đó, Dũng Cò đang cần tiền. Nó vừa bán chiếc Max 100, tiêu xài cờ bạc với tụi thằng Khìn mấy tuần đã hết nhẵn. Nợ lại đìa ra.
Gia đình Dũng Cò thì phất lên xẹp xuống nhanh như chớp. Ba mẹ nó vốn là dân lao động, tiền bạc chẳng dư dả gì nhưng nhờ cần cù làm ăn, cuộc sống cũng không đến nỗi túng quẫn. Dũng cò tuy đi học trễ vài năm nhưng cũng lò dò leo lên tới lớp chín.
Dòng đời đang phẳng lặng thì đùng một cái, thành phố qui hoạch lại, người ta mở thêm đường mới. Một trong những con đường kỳ diệu đó chả hiểu cao hứng thế nào lại chạy đâm ngang trước nhà Dũng Cò. Thế là căn nhà lọ lem xoàng xĩnh của nó đột ngột trở thành một trong những căn "nhà mặt tiền" kiêu kỳ của khu phố mới, đêm ngày tấp nập những người lui tới hỏi mua.
Ðể tranh nhau, người ta hét giá cao vọt. Ðến khi một người đàn ông râu quặp đề nghị mua căn nhà với giá một trăm hai mươi cây vàng thì ba mẹ nó sém tí nữa xỉu lăn quay ra đất và tất nhiến không còn đủ sức để lắc đầu.
Ba nó mua một căn nhà nhỏ trong hẻm với giá chỉ bằng một phần ba căn nhà vừa bán rồi sắm một chiếc xe Dream mới cáu, hăm hở phóng tới các nhà hàng đặc sản nổi tiếng và ngồi tì tì ở đó bù khú với bằng hữu ngày này qua tháng nọ gọi là "cho bõ những ngày cực khổ".
Mẹ nó không chịu thua. Ngày nào bà cũng nhét cả cọc tiền vào ví đầm, lân la qua hàng xóm ngồi chơi bài tứ sắc đến khuya lơ khuya lắc.
Dũng Cò noi gương ba mẹ, nằng nặc đòi tậu cho bằng được chiếc Max 100 để vi vút khoe mẽ với thiên hạ, đã vậy mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà nó còn vòi thêm vài chục ngàn để "ăn sáng" cùng các "huynh đệ".
Nhưng những ngày huy hoàng đó kéo dài không lâu. Như ông bà đã nói "ăn không lo, của kho cũng hết", chắng mấy chốc ba mẹ Dũng Cò lại lâm vào cảnh trắng tay. Rượu và cờ bạc đồng loạt rủ nhau vào nhà càng khiến gia đình nó thêm túng bấn.
Chiếc Dream của ba nó nhanh chóng "đội nón" ra đi. Chiếc Max 100 của nó sau vài tuần nấn ná cũng đành "nói lời tạm biệt" để lên đường đuổi theo chiếc xe của ba nó. Thế là, hệt như sau một giấc mơ đẹp, mỗi ngày Dũng Cò lại phải lếch thếch đến trường trên đôi chân lêu nghêu của mình như trước.
Nhưng Dũng Cò nhà ta làm sao chịu đựng được việc quay trở lại những ngày tháng cũ. Ðã quen tiêu xài như cậu hoàng con, bây giờ mỗi sáng phải lót dạ bằng mẩu khoai mì luộc trước khi ôm cặp thất thểu bước ra khỏi nhà, Dũng Cò cảm tưởng như đang bị đày ải. Trong những ngày "đen đủi" đó, đầu óc Dũng Cò lúc nào xoay quanh mỗi một ý nghĩ: Làm sao để có tiền?
"Làm sao để có tiền?" là một câu hỏi không dễ trả lời, nhất là với một đứa trẻ đang còn đi học như Dũng Cò. Ðúng vào lúc nó đang vô kế khả thi thì Há Chảy bất ngờ xuất hiện.
Há Chảy là một thằng nhãi trong phường. Nó mười sáu tuổi, cùng tuổi với Dũng Cò nhưng lanh lẹ ra phết, chuyên nghề cho vay lấy lãi. "Khách hàng" của nó là bọn trẻ thích đua đòi trong xóm. Há Chảy không đi học, suốt ngày lang thang rảo khắp các ngõ ngách để dụ đám nhóc tì vay tiền mua sắm hoặc ăn vặt.
Hôm đó Há Chảy đang ngồi trong quán phở, thấy Dũng Cò đi ngang liền đưa tay ngoắt:
- Ê, Dũng Cò !
Dũng Cò ngạc nhiên bước lại:
- Chuyện gì thế?
Há Chảy cười hê hê:
- Thì cứ vào đây đã !
Dũng Cò vừa ngồi xuống ghế, Há Chảy đã quay vào trong kêu lớn:
- Cho thêm một tô phở tái !
Rồi trước vẻ mặt ngẩn ra của Dũng Cò, Há Chảy thân thiện:
- Tao đãi mày !
Dũng Cò cảnh giác:
- Tao không định vay tiền mày đâu đấy !
Há Chảy nheo mắt:
- Mày yên chí! Tao cũng chẳng định dụ mày vay tiền đâu ! Tao chỉ muốn rủ mày hợp tác làm ăn thôi !
Mắt Dũng Cò trố ra:
- Hợp tác làm ăn?
- Ừ ! - Há Chảy thủng thình - Tao đưa mày một triệu đồng, mày đem vào trường cho bọn học trò vay. Bất kể đứa nào, hễ vay một trăm ngàn, mỗi tuần phải trả lãi năm ngàn. Sau một tháng, tiền lãi tao với mày "cưa đôi", chịu không?
Thằng này định bành trướng "địa bàn làm ăn" đây ! Dũng Cò nhủ bụng và sau khi tính tới tính lui, thấy vụ "hợp tác làm ăn" này cũng chả có gì nặng nhọc, nó liền gật đầu:
- Ðược ! Chừng nào bắt đầu?
- Ngay bây giờ !
Vừa nói Há Chảy vừa móc ra một xấp tiền đẩy tới trước mặt Dũng Cò:
- Mày giữ đi ! Ðúng một triệu đồng!
Sau khi chia tay với Há Chảy, Dũng Cò hối hả vào trường mở "đại lý cho vay".
Ngay ngày đầu "khai trương", công việc "làm ăn" của Dũng Cò đã lập tức thuận buồm xuôi gió. Ai mà chả có lúc kẹt tiền, học trò hay không học trò thì cũng thế !
"Khách hàng" nườm nượp, đứa vay mười ngàn, đứa vay năm chục, có đứa cả trăm. Dũng Cò chỉ việc ung dung ngồi rung đùi thu tiền lãi mỗi tuần.
Tháng đầu tiên đem tiền về, Dũng Cò được Há Chảy chia cho một trăm ngàn. Chẳng nhiều nhặn gì nhưng có còn hơn không !
- Tiếp tục chứ? - Nhét tiền vào túi, Dũng Cò hỏi.
- Tất nhiên rồi ! - Há Chảy cười hềnh hệch. Nó đập tay lên xấp tiền trước mặt - Mày cứ giữ lại một triệu này cho vay tiếp !
Dũng Cò chép miệng:
- Một triệu chẳng ngứa ngáy gì ! Cả khối đứa muốn vay mà tao hết sạch !
- Tao sắp đi xa nên không thể "xuỳ" thêm tiền ra được ! - Há Chảy đặt tay lên vai Dũng Cò - Nhưng mày cứ yên tâm ! Khi trở về chắc chắn tao sẽ "tăng viện" cho mày !
Sau bữa đó, Há Chảy biến mất. Dũng Cò không biết Há Chảy đi đau, nó cũng chẳng quan tâm. Dũng Cò chỉ mải mê với công việc làm ăn béo bở Há Chảy giao phó.
Nhưng rồi một tháng trôi qua, Há Chảy vẫn biệt dạng. Chờ hoài không được, Dũng Cò chẳng buồn đợi Há Chảy về chia tiền nữa. Nó sốt ruột lấy một trăm ngàn phần mình ra tiêu trước.
Tiêu sạch tiền mình, Dũng Cò ngần ngừ vài hôm rồi tặc lưỡi tiêu nốt phần tiền còn lại.
Tháng sau, Há Chảy vẫn mù tăm. Có khi thằng này nó chết bờ chết bụi đâu rồi cũng nên ! Dũng Cò cau mày nghĩ ngợi và trong khi chờ sự phỏng đoán của mình được thực tế chứng minh, nó hăng hái tiêu béng toàn bộ số tiền lãi của tháng thứ hai.
Nhưng Há Chảy không chết bờ chết bụi. Ðúng vào lúc Dũng Cò không ngờ nhất, Há Chảy đột ngột trở về. Nó lập tức đi tìm Dũng Cò:
- Công việc làm ăn vẫn tiến triển tốt chứ hả?
- Tốt.
- Phần tiền lãi hai tháng vừa rồi của tao đâu?
Dũng Cò ngó lơ đi chỗ khác.
- Tao lỡ tiêu béng mất rồi!
- Thôi được ! Chỗ anh em với nhau, tao hiểu! Ai mà chả co lúc xài tiền của người khác !
Dũng Cò nhẹ nhõm thở ra, nó không ngờ mọi chuyện lại xuôi chèo mát mái như vậy.
Nhưng Há Chảy là đứa ác nhơn. Nó không để Dũng Cò mừng quá ba mươi giây. Nó nói tiếp, giọng thản nhiên:
- Nếu mày đã lỡ xài phần tiền của tao thì hai tháng sắp tới mày khỏi phải nhận tiền lãi nữa !
- Mày nói sao? - Dũng Cò giật thót.
- Tao nói là phần tiền lãi hai tháng sắp tới, mày không được chia !
Dũng Cò tái mặt:
- Không được ! Thế chẳng lẽ tao làm không công cho mày à? Rồi tao lấy tiền đâu tao xài?
- Ðó là chuyện riêng của mày! - Há Chảy lạnh lùng - Mày xài tiền của tao, bây giờ trả lại, thế là công bằng !
- Công bằng cái khỉ mốc! - Dũng Cò tức tối - Ðó là tại mày chứ bộ ! Ai bảo mày bỏ đi biệt hai tháng nay !
Há Chảy vẫn điềm tĩnh:
- Trước khi đi xa, tao đã báo trước với mày! Còn chuyện mày tiêu sạch số tiền lãi hàng tháng đâu phải lỗi của tao!
Biết mình đuối lý, nhưng nghĩ đến chuyện sẽ è cổ ra làm việc cho Há Chảy suốt những hai tháng ròng mà chẳng hưởng được cắc bạc nào. Dũng Cò cảm giác như ai đang bóp mạnh trái tim mình. Nó nghiến răng:
- Thế thì tao không hợp tác với mày nữa ! Ngày mai tao sẽ hoàn trả một triệu đông tiền vốn lại cho mày!
Há Chảy cười khô khốc:
- Không phải một triệu ! Mà là một triệu hai trăm ngàn!
Dũng Cò hừ mũi:
- Tao nói một triệu là một triệu!
- Tuỳ mày! Mày đừng tưởng mày võ vẽ dăm miếng võ là không ai làm gì được mày !
Giọng Há Chảy đầy đe doạ. Trước khi quay lưng đi, nó nhún vai dặn, với giọng không để cho Dũng Cò phản đối:
- Trưa mai, tao ngồi đợi mày ở quán phở hôm nọ ! Ðem đủ một triệu hai, nhớ đấy!
Dũng Cò chưa bao giờ ngán Há Chảy. Há Chảy mặt choắt, mõm nhọn, ranh ma nhưng yếu ớt. Với tài nghệ của mình, Dũng Cò thừa sức bóp bẹp Há Chảy chỉ bằng hai ngón tay. Nhưng lời hăm doạ của một đứa sẵn sàng sinh tử vì một tờ bạc hai trăm như Há Chảy tuyệt nhiên không thể coi thường.
Chắc chắn trưa mai nó sẽ kéo theo một, hai tay anh chị để gây áp lực với mình! Dũng Cò lo lắng nghĩ và suốt đêm hôm đó nó thức trắng để tìm cách đối phó.
Sáng hôm sau, Dũng Cò vội vã đến gặp một số đứa có máu mặt cùng khối lớp với mình để lôi kéo "đồng minh".
Sau khi bị Dũng Cò "khích tướng". lại được hứa hẹn chia chác khoản "chiến lợi phẩm" một triệu của Há Chảy, tụi bạn liền đồng ý ra tay.
Há Chảy tất nhiên không hay biết gì về kế hoạch của đối phương. Trưa hôm sau, thấy Dũng Cò một mình lò dò bước vào quán phở, Há Chảy mỉm cười:
- Ðúng là quân tử nhất ngôn !
Quả như Dũng Cò dự liệu, Há Chảy không ngồi một mình. Hai bên nó là hai thằng tướng mạo bặm trợn, mặt mày câm nín như cô hồn. Khi Dũng Cò bước chân vào, chúng chỉ long mắt lên nhìn, mép không nhích một tí ti.
Dũng Cò cũng không nói không rằng. Nó ung dung ngồi xuống ghế và móc ra một xấp tiên đặt lên bàn:
- Tiền của mày đây !
Há Chảy vẫn khoanh tay trước ngực:
- Ðủ một triệu hai chứ?
- Tao đã nói rồi ! Chỉ có một triệu thôi !
Há Chảy biến sắc:
- Mày không đùa đấy chứ?
Dũng Cò nhún vai:
- Không hề !
- Tốt - Há Chảy cười gằn - Tao không muốn gây khó dễ cho mày ! Nhưng tình thế đã đến nước này không dạy mày một bài học không xong!
Há Chảy vừa dứt câu, hai tên anh chị lập tức đứng phắt lên khỏi ghế.
Nhưng chúng chưa kịp động thủ, từ hai chiếc bàn gần đó bỗng vang lên những tiếng lich kịch và sáu "người khách" đột ngột rời khỏi chỗ ngồi tiến lại.
Trong nháy mắt, bọn Há Chảy bị bao vây bốn phía.
Mặt Há Chảy lập tức méo xẹo. Nó đánh mắt một vòng lượng định tình thế rồi thở dài:
- Thôi được ! Ðã vậy thì tao lấy một triệu vậy !
Há Chảy thò tay ra nhưng nó chưa kịp đụng tới xấp tiền, Dũng Cò đã đưa tay chặn lại:
- Muộn rồi ! Hôm nay mày mưu toan "thanh toán" tao, một triệu này mày phải "trả giá" cho hành động sai lầm đó!
Dũng Cò hất đầu một cái, một thằng bạn đứng phía sau nhanh chóng chộp xấp tiền nhét vào túi.
Mặt Há Chảy thuỗn ra vì tiếc và vì tức. Nhưng trót sập bẫy Dũng Cò, nó biết không còn cách nào cứu vãn.
Dũng Cò quắc mắt nhìn bọn Há Chảy đang há hốc miệng và vung tay đập xuống bàn đánh "rầm" một tiếng:
- Lần sau mày trêu ai thì trêu, nhớ đừng trêu Dũng Cò này !
Nói xong, không để đối phương kịp nói một tiếng nào, nó cùng sáu tên đồng bọn khệnh khạng hùng hổ bỏ đi.
Về Đầu Trang Go down
Shiroi

Shiroi

Tổng số bài gửi : 19896
Registration date : 23/11/2007

KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 Empty
Bài gửiTiêu đề: 12. Tiền Chuộc   KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 I_icon13Thu 21 Oct 2010, 01:48

Chương 2



Sau vụ đó, Dũng Cò cứ nơm nớp sợ Há Chảy trả thù. Mỗi khi ra đường, nó luôn luôn ngó trước dòm sau, đề phòng cẩn mật.
Nhưng suốt một thời gian dài chẳng có gì xảy ra. Há Chảy sau cuộc đụng độ ở quán phở cũng biệt tăm biệt tích chẳng thấy đâu. Có lẽ nó đã bỏ đi nơi khác làm ăn ! Dũng Cò khấp khời nhủ bụng và bắt đầu nghĩ đến kế hoạch "kinh doanh" mới thay cho "khoảng trống" Há Chảy để lại.
"Dịch vụ" cho vay tương đối béo bở và an nhàn nhưng Dũng Cò lại không đủ vốn. Khoản tiền một triệu tịch thu của Há Chảy ở quán phở ngay sau đó đã chia năm xé bảy cho những tay "tham chiến".
Tuy nhiên, Dũng Cò chẳng băn khoăn nhiều về chuyện vốn liếng. Tiền bạc dù bị chia chác sạch nhưng bù lại Dũng Cò đã có thêm kinh nghiệm "làm ăn". Sau cuộc đương đầu với bọn Há Chảy, Dũng Cò chợt nhận ra ưu thế của kẻ mạnh trong cuộc đời. Và cái ưu thế đó hoàn toàn có thể đem lại lợi lộc nếu biết khai thác nó.
Ngay khi phát hiện ra "chân lý" đó, Dũng cò lập tức triệu tập sáu vị bằng hữu từng sát cánh với nó trong quán phở hôm nọ để bàn mưu tính kế.
Dũng Cò "khai mạc" buổi họp mặt bằng một câu hỏi hết sức "thực tế" :
- Tiền bữa nọ tụi bay xài hết rồi phải không?
Sáu cái đầu liền gật.
Dũng Cò hỏi câu thứ hai:
- Vậy tụi mày muốn có tiền nữa không?
Câu hỏi này lại càng không thể không gật. Sáu cái đầu liền gất lần thứ hai. Nhưng lần này đợi cái đầu gật xong, mấy cái miệng liền nhao nhao :
- Kiếm tiền bằng cách nào?
- Tới gặp thằng Há Chảy nữa hả?
Một giọng bàn lui:
- Tao chả muốn giở trò đánh cướp một lần nữa đâu!
Dũng Cò xua xua tay:
- Không phải ! Không phải ! Tụi mày đoán sai hết rồi ! Lần này tụi mình sẽ kiếm tiền một cách chính đáng !
- Kiếm tiền thế nào mà gọi là chính đáng?
- Mình sẽ giúp kẻ sức yếu thế cô chống lại sự hiếp đáp của kẻ mạnh. Nghĩa là.. là.. giúp người lương thiện chống lại kẻ ác!
Sáu cặp mắt ngó nhau:
- Tụi tao chẳng hiểu gì cả!
- Như thế này này!- Dũng cò nhăn nhó giải thích - Tụi mình sẽ họp lại thành một băng. KHi nào có học trò trong trường có bị ai bắt nạt, băng mình sẽ ra tay trợ giúp để.. giành lại công bằng cho thế giới!
Trước lời lẽ khoa trương của Dũng Cò, sáu ông nhãi cảm thấy hào khí ngất trời, máu nóng chảy rần rần trong huyết quản. Gì chứ chuyện "giành lại công bằng cho thế giớ" đâu phải là chuyện đùa và nhất là đâu phải ai cũng làm được! Một ông nhóc nghĩ vậy và hăm hở ưỡn ngức định hô một câu hào hùng gì đó, nhưng đến phút chót sực nhớ ra mục đích chính của cuộc họp hôm nay, nó bỗng khựng lại, tròn mắt hỏi:
- Ủa, thế việc đó liên quan gì đến việc kiếm tiền?
Dũng Cò nheo mắt, giọng kẻ cả:
- Mày ngu quá! Chính đó mới là việc hái ra tiền đấy !
Lần thứ hai, sáu cặp mắt lại ngó nhau.
- Tụi tao vẫn chưa hiểu!
- Chẳng có gì là khó hiểu ! - Dũng Cò xoa cằm - Mình sẽ giúp đỡ kẻ yếu chống lại kẻ mạnh nhưng tất nhiên mình sẽ không giúp đỡ vô điều kiện!
- Thế thì tụi tao hiểu rồi ! Mày muốn tụ tập bọn tao lại để đi đánh thuê chứ gì ! - Một ông nhãi lên tiếng chế nhạo.
- Mày ngu quá ! Bọn mình không phải là những kẻ đánh thuê ! Băng mình sẽ mở một dich vụ, gọi là gì nhỉ? À, phải rồi, gọi là "dịch vụ bảo kê"!
-"Dịch vụ bảo kê"?
- Ừ, đấy là một nghề sang trọng ! - Dũng Cò lim dim mắt - Các nguyên thủ quốc gia trên thế giới mỗi lần đi đâu đều phải nhờ tới lực lượng tinh nhuệ này bảo vệ! Nếu không đã có khối vua chúa, thủ tướng, tổng thống lăn đùng ra chết mỗi năm!
Ví dụ "sang trọng" của Dũng Cò làm các ông nhãi sướng mê tơi. Chỉ mới nghe nói thôi đứa nào đứa nấy đã cảm thấy mình quan trọng hẳn lên rồi.
- Thế còn tiền? - Ông nhãi khi nãy vẫn chưa hết băn khoăn - Chúng ta sẽ thu tiền bằng cách nào?
- Ðứa nào muốn được chúng ta "bảo vệ" phải đóng tiền! - Dũng Cò vung tay, rồi sợ trong đám bạn có đứa ngứa mồm lại hoạnh hoẹ, nó nghiêm mặt nói thêm - Luật lệ xưa nay vậy ! Ngay cả vua chúa cũng phải tuân thủ!
Quả nhiên, thấy Dũng Cò đem những bậc chí tôn như vua chúa ra làm bằng chứng, tụi bạn nó hết ham chất vấn. Sáu ông nhóc đồng lòng:
- Thôi được! Tụi tao đồng ý hợp tác với mày!
Cuộc họp "lịch sử" đó đã đánh dấu sự ra đời của băng "bảo kê" Dũng Cò, với một cái tên rùng rợn "đảng Rồng Xanh" !
Học trò trong trường chẳng thiều gì đứa bị hiếp đáp, ở trường cũng như ở ngoài phố. Vì vậy "dịch vụ bảo kê" của "đảng Rồng Xanh" vừa ra đời đã nhanh chóng lôi kéo được một số "khách hàng". Mỗi tuần hai ngàn đồng, những đứa con nhà khá giả chẳng tiếc gì mà không bỏ ra để nấp dưới thế lực của băng Dũng Cò. Cả những đứa chuyên gây gổ, khích bác cũng mượn tay "đảng Rồng Xanh" để thanh toán đối thủ. Tât nhiên, một khi đã nhét tiền của "khách hàng" vào túi, băng Dũng Cò không từ chối bất cứ chuyện gì. Vì vậy, từ khi "đảng Rồng Xanh" xuất hiện, những vụ đánh nhau không những không giảm xuống mà con tăng lên chóng mặt.
Những vụ thanh toán nhau chủ yếu xảy ra ngoài khuôn viên nhà trường. Bọn học trò trong trường đều kiềng mặt băng Dũng Cò, không ai muốn dây vào. Chỉ có những tay "anh chị đường phố" như bọn Bò Lục Bò Trổng Bò Tứ là bất phục. Những cuộc "chiến tranh" giữa băng Dũng Cò và bọn "đô-mi-nô" nổ ra triền miên, tưởng như không bao giờ chấm dứt.
Chỉ "tưởng như" thôi, bởi vì cuối cùng những cuộc "chiến tranh" đó chấm dứt thật. Ðó là vào ngày phụ huynh một học sinh trong trường tình cờ bắt được trong tập vở của con mình một "bản giao ước" kỳ lạ.
Mẫu giao ước này do Dũng Cò soạn ra, phát cho mỗi "khách hàng" một tờ, trong đó buộc "khàch hàng" phải cam kết đóng "lệ phí" đầy đủ và đúng hạn, cam kết không được làm lộ bí mật của "đảng Rồng Xanh" ra ngoài, nếu không sẽ bị trừng trị nghiêm khắc, ngược lại "đảng Rồng Xanh" có "nghĩa vụ" phải bảo vệ cho "khách hàng" trên đường từ nhà đến trường và từ trường về nhà, không để bất cứ ai hiếp đáp!
Dũng Cò tin chắc với "bản giao ước" này sẽ không đứa học trò nào dám tố cáo hoạt động của nó. Nào ngờ người tính không bằng trời tính. Chính "bản giao ước" đó đã phản lại Dũng Cò !
Sau khi tra hỏi cặn kẽ đứa con, vị phụ huynh nọ hớt hơ hớt hải cầm "tang vật" lên trường. Mọi chuyện lập tức bị vỡ lở. Băng Dũng Cò bị kêu lên văn phòng ban giám hiệu. Trước sự có mặt của hàng lô hàng lốc những nhân chứng, Dũng Cò hết đường chối cãi.
Dũng Cò bị đuổi học ngay sau đó. Còn sáu tên tòng phạm bị cảnh cáo trước toàn trường...
Dũng Cò vừa đi vừa nghĩ ngợi. Những hồi ức cay đắng hiện về trong óc nó như một cuốn phim quay chậm. Nó nhớ rõ những lời mắng chửi nặng nề ba nó trút xuống đầu nó trong những ngày đen đủi đó. Hơi men nồng nặc, tay chân vung loạn xạ, ông lè nhè tuyên bố từ nay không coi một thằng du thủ du thực như nó là con. Mẹ nó chẳng trách móc gì, chỉ bảo "không đi học thì ở nhà đi làm, chẳng chết!"
Dũng Cò chẳng chết thật. Nhưng nó không đi học cũng chẳng đi làm. Nó đi tìm tụi "đô-mi-nô" tuyên bố hoà bình và đề nghị " hợp tác làm ăn". Kế hoạch "làm ăn" thần sầu do Dũng Cò vẽ ra khiến bọn Bò Trổng, Bò Lục, Bò Tứ quên ngay thù cũ. Mối lợi trước mắt nhanh chóng liên kết hai bên lại với nhau và "đảng Chim Ưng" lập tức ra đời.
Kinh nghiệm xương máu của những ngày làm thủ lĩnh "đảng Rồng Xanh" giúp Dũng Cò khôn khéo hơn. Nó không dại gì để lại tang vật như những "tờ giao ước" ngu ngốc kia nữa.
Những mệnh lệnh, cam kết, hăm doạ của "đảng Chim Ưng" với "khách hàng" toàn truyền miệng. Nhưng đó chỉ là mưu mẹo vặt. Sáng kiến vĩ đại của Dũng Cò trong cuộc "làm ăn" này là vai trò độc đáo của tụi "đô-mi-nô". Trong vai những tên trấn lột hung hãn và tàn ác, hai thằng Bò Trổng và Bò Lục đã làm đám học trò trường Họa Mi khiếp đảm và chúng đã lần lượt tìm đến "công ty bảo kê" của Dũng Cò để nhờ che chở.
Dũng Cò quỉ quyệt chẳng cần ra mặt. Sau vài cuộc động thủ trấn áp bọn trấn lột để tạo uy tín, Dũng Cò chỉ việc ngồi một chỗ thu tiền bằng cách cho phép "khách hàng" được dán "nhãn hiệu" chim ưng lên cặp. Thật là đơn giản, hiệu quả và an toàn!
Công việc "làm ăn" đang tiến triển thuận lợi, ngon lành như thế, đùng một cái không biết ở đâu mọc ra bọn Tiểu Long. Lại có cả bà chị họ của mình đi chung cùng với đám phá bĩnh này nữa mới tức chứ!
Dũng Cò lại co chân đá tung một chiếc lon rỗng bên vệ đường. Nỗi phẫn nộ khiến đầu nó nóng phừng phừng. Chẳng lẽ lần này "đảng Chim Ưng" đang ăn nên làm ra của nó lại phải nối gót theo "đảng Rồng Xanh"?
Lại chỉ vì bọn nhãi lèo tèo ba, bốn, đứa kia? Bây giờ thì Dũng Cò không sợ bị đuổi học, nhưng lại sợ công an "hỏi thăm sức khoẻ"! So với chuyện bị đuổi học, ngồi tù chắc chắn đáng hãi hơn nhiều ! Ý nghĩ đó khiến Dũng Cò chột dạ.
Ðã nhiều lần Dũng Cò nghĩ đến chuyện đi tìm bọn TIểu Long "thanh toán nợ nần". Nhưng rồi nó vội vã xua đuổi ngay ý nghĩ đó ra khỏi đầu óc. HOạt động của mình đã bị bại lộ, chọc vào tụi nó chẳng khác gì rước vạ vào thân. Tụi nó điên tiết lên đi báo công an thì mình có nước rũ tù!
Chẳng tính được nước cờ nào thoát hiểm, Dũng Cò chân bước mà bụng ấm a ấm ức. Miệng nó cứ cảm rảm càm ràm như một lão già mất ngủ.
Dũng Cò thất thểu một hồi đã tới một dãy nhà hai tầng mới xây loại bán trả góp cho người lao động. Nó đứng dưới gốc cây bã đậu ngước mắt nhìn lên và cho hai ngón tay vào miệng "huýt" một tiếng rõ kêu.
Thoáng mắt, một cái đầu thò ra từ cửa sổ tầng hai dòm dáo dác. Ðó là cái đầu của Bò Trổng.
Nhác thấy Dũng Cò đang đứng dưới đường, Bò Trổng nhe răng cười:
- Chờ tao chút !
Bò Trổng là một đứa nhanh nhẹn. Không tới năm phút, nó hiện ra ở chân cầu thang:
- Mày đi đâu đấy?
- Còn hỏi gì nữa! - Dũng Cò cáu kỉnh - Ðã tới đây là đi tìm mày chứ đi đâu!
- Ờ há ! - Bò Trổng gãi gãi đầu.
Dũng Cò chìa tay ra:
- Hai cuốn sổ liên lạc hôm nọ tao đưa mày giữ đâu?
Bò Trổng hất mặt lên phía cửa sổ:
- Cất trong nhà!
- Ðưa đây cho tao!
- Ðưa cho mày làm gì? - Bò Trổng ngạc nhiên - Ðể đó trưa tao và thằng Bò Lục đi đổi cho bọn nhóc lấy tiền chuộc chứ!
- Ðồ ngu ! - Dũng Cò sầm mặt - Bộ mày muốn công an tó cổ mình hả?
Bò Trổng há hốc miệng:
- Công an? Ý mày muốn nói...
- Tao chả muốn nói gì cả ! - Dũng Cò nóng nảy cắt ngang - Nhưng một khi tụi nhãi nọ đã nắm được "tẩy" của bọn mình thì có nghĩa là bọn mình phải tạm thời án binh bất động! Bất cứ hành động liều lĩnh nào trong lúc này cũng đều có thể tống mình vào nhà giam.
Nghe Dũng Cò hù một tràng, Bò Trổng tái mét mặt, vội vàng quay lưng phóng thẳng một mạch lên nhà.
Lát sau, nó cầm hai cuốn sổ xuống đưa cho Dũng Cò, đầu gật gù vẻ hiểu biết:
- Thế có nghĩa là mày định tự mình đem trả lại hai cuốn sổ và không đòi một xu tiền chuộc nào!
- Làm gì có chuyện dễ dàng như thế! - Dũng Cò nhếch mép - Tao sẽ không lấy tiền chuộc, nhưng cũng chẳng trả lại gì sất ! Phải chọc cho tụi kia tức ói máu chơi!
Nói xong, Dũng Cò nhét hai cuốn tập vào túi quần và lững thững bỏ đi.
Ở phía sau, Bò Trổng ngẩn người nhìn theo người thủ lĩnh sa cơ và buồn bã hiểu rằng từ nay "đảng Chim Ưng" sẽ tạm ngưng hoạt động vô thời hạn và rất có thể sẽ chẳng còn dịp nào để khôi phục uy danh...
Về Đầu Trang Go down
Shiroi

Shiroi

Tổng số bài gửi : 19896
Registration date : 23/11/2007

KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 Empty
Bài gửiTiêu đề: 12. Tiền Chuộc   KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 I_icon13Thu 21 Oct 2010, 01:52

Chương 3



Tiểu Long, Quý ròm, Văn Châu, nhỏ Hạnh và Mạnh đợi một hồi đã bắt đầu sốt ruột. Hôm qua bọn Bò Trổng Bò Lục hẹn thằng Khánh và bạn nó trưa nay đem tiền tới góc đường này để chuộc lại hai cuốn sổ liên lạc nhưng kim đồng hồ đã chỉ quá con số mười hai hơn ba mươi phút mà hai tên "đô-mi-nô" vẫn chưa thấy xuất hiện.
Năm ông nhóc trường Hoạ Mi còn lộ vẻ bồn chồn hơn cả bọn Quý ròm. Cứ chốc chốc các ông nhóc lại quay đầu về phía các bậc anh chị ra ý hỏi.
Tiểu Long chớp mắt ngó Quý ròm:
- Có lẽ tụi nó sẽ không tới!
Quý ròm nhăn nhó:
- Thì tao đã nói rồi! Sau một chuyện như chuyện xảy ra ngày hôm qua, chẳng ai dại gì dẫn xác tới đây để đút đầu vào rọ!
Ý Quý ròm rõ ràng muốn cà khịa nhỏ Hạnh.
Hôm qua sau cuộc đụng độ với băng Dũng Cò, cả bọn kéo nhau thẳng tới nhà nhỏ Hạnh.
Nghe bọn Quý ròm thuật lại "sự tích đảng Chim Ưng", mắt nhỏ Hạnh trợn tròn:
- Trời đất! Có chuyện đó thật sao?
Quý ròm nhún vai:
- Chả thật chẳng lẽ là bịa! - Rồi nó giơ nắm tay ra trước mặt - Tôi vừa nện cho tụi nó một trân, giờ còn rêm cả tay đây này!
Nghe ông bạn còm nhỏm còm nhom của mình khoe khoang chuyện đánh nhau, nhỏ Hạnh buồn cười quá cỡ. Nhưng đang sửng sốt về câu chuyện của băng Dũng Cò, nhất là câu chuyện đó lại liên quan đến em mình, nhỏ Hạnh không còn tâm trí đâu để trêu Quý ròm. Nó ngó Tiểu Long, vẻ trách móc:
- Sao mấy bạn không rủ Hạnh đi cùng với?
- Rủ sao được mà rủ! - Quý ròm vọt miệng. - Chuyện này dính dấp đến thằng Tùng nhà mình, mà lúc đó tụi này đâu đã biết "đảng Chim Ưng" là cái quái quỷ gì và có quan hệ với thằng oắt Tùng như thế nào!
Nhỏ Hạnh liền quay đầu vào nhà trong, gọi lớn:
- Tùng ơi, Tùng!
Tùng chạy ra, ngạc nhiên khi thấy đầy đủ bá quan văn võ:
- Ủa, các anh chị đi đâu giữa trưa nắng thế này?
Quý ròm khịt mũi:
- Tụi tao đi xem chiếc cặp sách của mày!
Câu nói bí hiểm của Quý ròm làm Tùng giật thót:
- Cặp sách của em có gì đặc biệt đâu! Vả lại, lần trước anh và anh Mạnh đã xem rồi cơ mà!
Giọng Quý ròm vẫn ỡm ờ:
- Lần trước khác, lần này khác!
Tùng chưa kịp hỏi lại thì nhỏ Hạnh đã nghiêm nghị quay sang ông em:
- Em vào đem chiếc cặp ra đây!
Khi Tùng xách chiếc cặp ra và rụt rè đặt lên bàn, thằng Mạnh nhanh nhẩu chỉ tay vào tấm hình chim ưng đính ở góc cặp:
- Tấm hình này đây nè!
Tùng biến sắc:
- Tấm hình này sao?
- Còn sao nữa! - Nhỏ Hạnh hừ mũi - Em nói thật đi! Tại sao em và tụi thằng Nghị dán tấm hình này lên cặp?
Ðến lúc này thì Tùng bắt đầu chột dạ. Chẳng lẽ chị mình, anh Quý, anh Tiểu Long đã biết chuyện? - Nó lo lắng nghĩ - Hôm tụi Bò Trổng Bò Lục vặt tai thằng Khánh, các ông anh này đã có mặt tại đó và ra tay can thiệp, nhưng lúc đó đâu có ai nhắc gì đến tấm hình chim ưng này! Tại sao các ông anh bà chị mình lại biết? Hay là họ chỉ đoán mò và tìm cách "chặn đầu" mình?
Ý nghĩ sau cùng giúp Tùng yên tâm trở lại. Và quyết không để bị sập bẫy, nó nhìn bà chị, cố nặn ra một vẻ mặt ngây thơ hết biết:
- Thì hôm trước em đã nói rồi! Tụi em thích tấm hình này nên dán chơi vậy thôi!
Quý ròm lạnh lùng chen ngang:
- Dán chơi sao lại phải đóng tiền?
Tùng toát mồ hôi trán:
- Ðóng tiền gì cơ?
Quý ròm chả buồn làm mặt hình sự nữa. Nó nhe răng cười hì hì:
- Thì đóng tiền hằng tuần cho Dũng Cò "chúa đảng Chim Ưng" chứ đóng tiền gì!
Quý ròm cười, nhưng trong mắt Tùng, nụ cười của ông anh còm ròm này tự dưng trông "gian ác" dễ sợ.
- Bộ mọi người biết hết rồi ha?
Tùng ngỡ ngàng hỏi lại, nom nó xụi lơ như người chết rôi. Trong cơn choáng váng, nó nghe tiếng Quý ròm như từ "cõi âm" vọng về:
- Nếu "mọi người không biết hết" thì chả ai nhịn đói tới xem chiếc cặp của mày vào giữa trưa nắng chang chang thế này làm gì!
Nhỏ Hạn lắc đầu:
- Thật chị không ngờ! Lẽ ra những chuyện như thế này em phải cho chị hoặc ba mẹ hay để giúp đỡ em chứ! Việc gì phải nai lưng "đóng thuế" cho tụi trấn lột đó!
- Nhưng Dũng Cò không phải tụi trấn lột! - Tùng khụt khịt mũi - Chính nhờ Dũng Cò mà tụi em không bị bọn Bò Trổng Bò Lục ăn hiếp !
- Trời ơi là trời! - Thấy thằng Tùng nổi hứng ca ngợi "ân nhân" Dũng Cò, Mạnh tưởng như có cả một bầy kiến đang nhảy múa trong lỗ tai mình, liền ngoác miệng la lớn - Chẳng lẽ em không biết Dũng Cò chính là thủ lĩnh của tụi Bò Trổng Bò Lục hay sao?
- Ai bảo anh vây?
Tùng hỏi, mặt mày ngơ ngác như vừa rớt từ cung trăng xuống.
- Cần gì ai bảo! - Mạnh ưỡn ngực - Trước khi tới đây, tụi anh vừa choảng nhau với bọn chúng một trận ra trò, chẳng nhẽ tụi anh nhìn sai?
Trong khi Tùng đứng thuỗn mặt ra thì Tiểu Long quay sang nhỏ Hạnh, tặc tặc lưỡi:
- Chuyện đó cũng chẳng trách thằng Tùng được! Ngay cả tụi này thoạt đầu cũng bị lừa! Chỉ mới vừa rồi, tình cờ bắt gặp Dũng Cò và bọn Bò Trổng Bò Lục Bò Tứ ngồi với nhau tụi này mới biết được hành động mờ ám của bọn chúng thôi!
Nhỏ Hạnh nhíu mày:
- Nhưng mình phải làm sao chặn tay chúng lại chứ! Chẳng lẽ cứ để...
Tiểu Long mỉm cười ngắt lời:
- Chuyện đó thì Hạnh khỏi phải lo! Âm mưu đã bị phát hiện, bọn chúng chẳng dám hoành hành nữa đâu!
Tùng chớp mắt, rụt rè:
- Thế còn hai cuốn sổ liên lạc của bạn em...
Mạnh huơ tay:
- Yên chí! Hai tên Bò Lục Bò Trổng đã hẹn tụi thằng Khánh trưa mai đem tiền tới gốc đường hôm nọ để chuộc, bọn mình sẽ đến đó bắt chúng tự nguyện giao trả...
- Thôi đi mày ơi! - Quý ròm "xì" một tiếng - Trưa mai dễ gì bọn chúng chịu đến chỗ hẹn!
- Sao anh biết? - Mạnh trố mắt.
- Sao lại không biết! - Quý ròm cười khẩy - Khi hẹn với tụi thằng Khánh, bọn chúng đâu đã biết âm mưu của chúng rốt cuộc bị tụi mình khám phá! Bây giờ mọi chuyện đã vỡ lở hết rồi, lại bị Văn Châu doạ báo công an nữa, có cho vàng bọn chúng cũng không dám chường mặt ra vào trưa mai đâu!
Nghe nhắc đến mình, Văn Châu liếm môi:
- Ðó là tôi chỉ doạ thôi!
- Bạn doạ hay không doạ ai mà biết! - Quý ròm nhún vai - Muốn chắc ăn, bọn chúng buộc phải đề phòng trước!
- Dù sao đi nữa trưa mai mình cũng nên đến đó! - Nhỏ Hạnh chẳng buồn để ý đến luận điệu của Quý ròm, nó đẩy gọng kính trên sống mũi - Biết đâu bọn chúng lại chẳng nghĩ đến việc đem sổ tới trả để "đoái công chuộc tội"!
- Ðúng rồi! Trưa mai mình cứ đến đó xem sao!
Quý ròm chưa kịp ngoác miệng cãi thì Văn Châu và Tiểu Long đã hùa theo nhỏ Hạnh khiến nó tức anh ách.
Chính vì lẽ đó mà hôm nay sau khi đợi dài cổ vẫn chẳng thấy bóng dáng tụi trấn lột đâu, Quý ròm liền thừa dịp lên tiếng xỏ xiên.
Tuy Quý ròm nói bâng quơ nhưng nhỏ Hạnh biết ngay ông ban ròm này muốn ám chỉ mình, liền nheo nheo mắt:
- Làm gì mà Quý cẳn nhẳn cằn nhằn ghê thế! Hôm qua Hạnh cũng đã nghĩ đến chuyện bọn trấn lột sẽ không tới chỗ hẹn chứ bộ!
- Thôi đi, đừng có dóc! - Quý ròm nguýt dài - Nếu nghĩ vậy sao Hạnh còn xúi cả bọn ra đây đứng phơi nắng cả buổi thế?
Nhỏ Hạnh nhoẻn miệng cười:
- Nhưng dù nghĩ như thế, ra vẫn cứ phải ra! Biết đâu bọn chúng giữ đúng lời hứa thì sao?
- Hạnh cứ "biết đâu, biết đâu" hoài! - Ðang nhăn như bị, chợt sực nghĩ ra chuyện gì mặt Quý ròm bỗng tươi hơn hớn. Nó nhìn Hạnh, láu lỉnh - Bộ Hạnh tưởng biệt danh của bọn này giống Hạnh thì bụng dạ chúng cũng giống Hạnh hay sao?
Câu nói của Quý ròm khiến cả bọn đều trố mắt ngạc nhiên.
Ðôi môi nhỏ Hạnh vẽ thành hình chữ O:
- Biệt danh của bọn chúng giống Hạnh? Nhưng Hạnh có biệt danh hồi nào?
Quý ròm cười "nham hiểm":
- Hạnh có mà Hạnh quên đó thôi!
Mạnh kéo tay Quý ròm:
- Biệt danh của chị Hạnh là gì hở anh Quý?
- Chẳng lẽ mày cũng không nhớ ra! - Quý ròm tủm tỉm - Ðây nè, biệt danh của tụi "đô-mi-nô" là Bò Trổng, Bò Lục, Bò Tứ, đúng không?
- Ðúng! - Mạnh mau mắn.
- Tất cả đều bắt đầu bằng chữ "bò", đúng không?
Mạnh lại gật đầu:
- Ðúng!
Quý ròm dang hai tay:
- Thì ở đây chị Hạnh mày cũng thế!
Mạnh gãi đầu nhăn nhó:
- Anh nói lòng vòng em chả hiểu gì cả! Thế biệt danh của chị Hạnh là gì?
- Ngốc ơi là ngốc! - Quý ròm cười toe - Chả lẽ ngoài hai chữ Bò Viên ra, chị Hạnh mày còn một biệt danh nào khác nữa hay sao?
Trong khi Tiểu Long và Mạnh ôm bụng cười bò thì nhỏ Hạn chồm phắt người sang Quý ròm:
- Cho Quý chết này!
Vừa nói, nó vừa thò tay ra ngắt khiến Quý ròm hoảng hốt vọt khỏi chỗ nấp.
- Coi chừng bọn chúng thấy! - Tiểu Long quýnh quíu gọi.
- Bọn chúng làm quái gì có ở đây mà thấy!
Quý ròm vẫn đứng ngoài đường nói chõ vào. Rồi nó ngoắt tay:
- Thôi, ra hết đi!
Sau một thoáng lưỡng lự, cả bọn lục tục bước ra khỏi chỗ nấp.
Thấy các ông anh bà chị không buồn "phục kích" tụi Bò Trổng Bò Lục nữa, năm ông nhóc trường Hoạ Mi liền đổ xô lại.
- Bây giờ sao hả anh? - Tùng thấp thỏm níu tay Tiểu Long.
- Sao là sao?
- Tụi Bò Lục Bò Trổng có sẽ tới không?
Tiểu Long thở dài:
- Ðến giờ này mà lũ hèn nhát đó vẫn không xuất hiện nghĩa là bọn chúng sẽ không tới!
- Chết rôi! Cuốn sổ của em! - Giọng Khánh lo lắng, vừa nói nó vừa bồn chồn đảo mắt nhìn quanh.
- Cuốn sổ của em nữa! - Ông nhóc đứng cạnh Khánh méo xệch miệng hùa theo.
Quý ròm nhìn ông nhóc:
- Mày tên gì?
Giọng ông nhóc ngân ngấn nước:
- Em tên Tường.
- Mày tên Tường hả? - Quý ròm hít vào một hơi. Vậy thì Tường này, mày đừng có giở cái thói "mít ướt" của bọn con gái ra nữa! - Ðang nói Quý ròm bỗng giật mình liếc sang Văn Châu và nhỏ Hạnh nhưng thấy hai đứa này chẳng nhếch môi, nó yên tâm nói tiếp - Mày với thằng Khánh cứ thưa với cô giáo là những cuốn sổ của tụi mày hiện đang thất lạc đâu đó trong nhà, chưa tìm ra! Cứ hứa với cô giáo là tối đa trong vòng một tuần tụi mày sẽ đem nộp cho cô, rõ chưa?
- Một tuần? - Tường trố mắt.
Quý ròm gật đầu:
- Ừ, lâu lắm là một tuần!
Tường chớp mắt nghi ngại:
- Thế nhỡ một tuần nữa anh vẫn không lấy lại được hai cuốn sổ cho tụi em thì sao?
- Mày đừng có nói xui! - Quý ròm sầm mặt - Tao đã nói một tuần, không có "thế nhỡ" gì ở đây cả!
Thấy Quý ròm mặt mày sừng sộ, Tường hoảng vía nín thinh. Nó khẽ liếc sang Tùng thấy thằng này nháy mắt ra hiệu liền quay mình lặng lẽ đi theo bạn.
Thế là năm ông nhóc đi trước, năm ông anh bà chị lẽo đẽo theo sau, cả bọn thất thểu ra về, lòng đứa nào đứa nấy ngổn ngang tâm sự.
Về Đầu Trang Go down
Shiroi

Shiroi

Tổng số bài gửi : 19896
Registration date : 23/11/2007

KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 Empty
Bài gửiTiêu đề: 12. Tiền Chuộc   KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 I_icon13Thu 21 Oct 2010, 01:53

Chương 4



Tiểu Long hỏi Quý ròm:
- Mày nói thật không đấy?
- Thật chuyện gì?
- Thì chuyện hồi trưa chứ chuyện gì! Hồi trưa mày hứa với tụi nhóc là trong vòng một tuần sẽ tìm ra hai cuốn sổ cho tụi nó!
Quý ròm nhún vai:
- Thì tao đã nói rồi!
Tiểu Long vẫn nhìn chăm chăm vào mặt bạn:
- Nhưng mày căn cứ vào đâu mà hứa như thế?
Thấy thằng mập lẵng nhẵng hỏi hoài, Quý ròm bực mình:
- Tao chẳng có căn cứ vào đâu cả!
Câu trả lời ngang phè của Quý ròm khiến Tiểu Long ngẩn tò te:
- Nghĩa là mày đã hứa đại?
- Chẳng phải là hứa đại! - Quý ròm nhăn nhó - Tao nói là tao phải làm! Chỉ có điều hiện nay tao chưa nghĩ ra cách!
Mạnh xen vào:
- Hay là mình báo công an?
- Mày hở một tí là báo công an! - Quý ròm hừ mũi - Văn Châu doạ báo công an là để bọn chúng sợ mà giải tán "đảng Chim Ưng" thôi!
Mạnh bướng bỉnh:
- Nhưng nếu bọn chúng không chịu trả lại hai cuốn sổ thì mình cứ báo công an thật! Công an xộc vào nhà Dũng Cò lục lọi thế nào chẳng tìm thấy những cuốn sổ đó!
- Không được! - Quý ròm lắc đầu - Dũng Cò là anh em cô cậu của Văn Châu! Mình không thể đưa nó vào tù được!
Mạnh vò đầu:
- Thế chẳng lẽ mình chịu thua?
- Ðúng rồi! - Tiểu Long đột ngột vỗ trán - Chuyện này mình có thể nhờ Văn Châu! Văn Châu bà con với Dũng Cò, nó có thể tới nhà Dũng Cò lân la để tìm cách đánh thó mấy cuốn sổ kia!
- Ừ nhỉ! Chuyện đơn giản thế mà tao lại chẳng nghĩ ra!
Quý ròm như bừng tỉnh, mặt nó tươi roi rói. Nhưng Quý ròm chỉ tươi được có vài tiếng đồng hồ. Tối đó, gặp Văn Châu, Quý ròm mới biết kế hoạch Tiểu Long đề nghị không đơn giản như nó tưởng.
Quý ròm vừa háo hức trình bày xong, Văn Châu lắc đầu ngay:
- Không được! Kế hoạch này không thể thực hiện được!
Quý ròm tưởng như có một thùng nước lạnh tạt vào ngực mình. Mặt nó nghệt ra:
- Sao lại không được?
Văn Châu tặc lưỡi:
- Ba mẹ tôi và ba mẹ Dũng Cò xưa nay không hợp nhau, hai bên rất ít khi qua lại! Bây giờ nếu tôi đột nhiên xuất hiện, chắc chắn Dũng Cò và cậu mợ tôi sẽ nghi ngờ!
Quý ròm không ngờ tình thế lại xoay ra như vậy. Nó lúng túng gãi gãi má rồi liếc sang Tiểu Long, mặt đầy thất vọng:
- Tụi mình đành phải tính kế khác thôi!
Tiểu Long chưa kịp đáp thì Văn Châu bất thần nói:
- Mình không đột nhập vô nhà Dũng Cò được nhưng có thể chặn nó ngoài đầu hẻm!
Mặt Quý ròm vừa xịu xuống lập tức tươi lên:
- Hay đấy ! Tụi mình cần phải trực tiếp gặp nó!
Tiểu Long thu nắm tay quẹt mũi:
- Nhưng gặp nó để làm gì?
- Sao mày ngớ ngẩn thế? - Quý ròm nhướn mày - Gặp nó tất nhiên là để đòi hai cuốn sổ chứ để làm gì!
- Thế nhỡ nó kiên quyết không trả? - Giọng Tiểu Long vẫn chưa hết băn khoăn.
- Thì cứ gặp nó rồi hẵng tính! - Quý ròm phấy tay - Nếu nói chuyện phải quấy không ăn thua thì mình dùng tới chân tay!
- Dùng tới chân tay của ai?
Tiểu Long thình lình hỏi đâm hông một câu khiến Quý ròm ngớ ra như thằng bù nhìn giữ dưa, mãi một hồi mới lắp ba lắp bắp:
- Thì dĩ nhiên là... chân tay của mày!
Nói xong, thấy Văn Châu và thằng Mạnh che miệng cười khúc khích, Quý ròm sực tỉnh liền quay sang Tiểu Long, gầm gừ:
- Tao không giỡn với mày à nghen!
Tiểu Long làm mặt tỉnh:
- Thì tao cũng đâu có giỡn! Dũng Cò chẳng phải tay vừa, trước khi đến gặp nó tụi mình phải phân công đâu đó rõ ràng chứ bộ!
Quý ròm chưa kịp phản ứng thì Mạnh đã hoa tay bô bô:
- Ðúng rồi đó! Võ nghệ của anh Tiểu Long và chị Văn Châu mà cộng với đầu óc của anh Quý và chị Hạnh thì bọn Dũng Cò chỉ có nước đầu hàng!
Ðang định ngoác miệng cãi nhau với Tiểu Long, chợt nghe thằng Mạnh lên tiếng ca ngợi " đầu óc" của mình, Quý ròm khoái chí cưới tít mắt, quên bẵng chuyện sập bẫy thằng mập vừa rồi. Nó nhún vai:
- Khỏi cần nhỏ Hạnh! Mình tao đủ đối phó rồi!
Rồi nó quay sang Văn Châu:
- Chừng nào bạn dẫn tụi này đến nhà Dũng Cò?
- Ngay bây giờ!
- Ngay bây giờ? - Cả Quý ròm lẫn Tiểu Long đều tròn xoe mắt.
Văn Châu gật đầu:
- Bây giờ trời tối, tôi ra khỏi nhà không ai biết! Hơn nữa, Dũng Cò đi lông bông cả ngày, đến giờ này mới dễ gặp nó!
Cả bọn lập tức rồng rắn kéo đi.
Quả như lời Văn Châu, Dũng Cò là chúa rong chơi. Bọn Quý ròm đứng lấp ló trước cửa nhà nó nhìn trộm cả buổi, vẫn chẳng thấy nó đâu. Trong nhà chỉ có ba nó đang ngồi nhậu tì tì bên bàn, thỉnh thoảng lại quay đầu ra sau chắc là định sai mẹ nó mua thêm rượu nhưng chẳng thấy ai ừ hử, ông cáu tiết chửi vang nhà.
Văn Châu thì thào:
- Dũng Cò không có nhà!
Tiểu Long liếm môi:
- Bây giờ mình tính sao?
- Ra đầu hẻm đứng đợi! - Văn Châu hất đầu - Chắc Dũng Cò cũng sắp về tới rồi!
Cả bọn lại lục tục kéo trở ra đường lộ, nép mình sau gốc me.
Nhưng làm như Dũng Cò biết bữa nay mình bị "phục kích" hay sao ấy! Ðã nửa tiếng đồng hồ trôi qua mà chẳng thấy tăm hơi nó đâu. Quý ròm thò tay xuống chân đập muỗi bép bép, miệng không ngớt làu bàu:
- Chốn gì mà muỗi mòng quá trời! Ðứng giữa thành phố mà cứ tưởng như đang ở trong rừng ấy!
Tiểu Long "khều nhẹ":
- Mày ở trong rừng hồi nào mà biết?
- Cần gì phải ở! Chỉ xem phim tao đã biết khối chuyện!
- Xí! Xem phim thì nói làm gì!
- Sao lại không nói làm gì! mày toàn xem phim võ thuật, chả bao giờ chịu xem phim khoa học nên mày...
- Thôi đừng cãi nữa! - Văn Châu tặc lưỡi can thiệp - Ðằng sau nhà Dũng Cò có một cái ao rau muống! Muỗi từ đó bay ra!
Giọng Quý ròm vẫn bực bội:
- Muỗi ở đâu bay ra mặc xác chúng! Ðợi thêm mười phút nữa nếu Dũng Cò vẫn không xuất hiện, tụi mình rút!
Quý ròm vừa nói dứt câu, một bóng người lênh khênh đã từ xa tiến lại. Mạnh nín thở:
- Dũng Cò?
Văn Châu trầm giọng:
- Ðúng nó rồi!
Dũng Cò không biết mình đang bị theo dõi. Nó huýt sáo miệng, tay thọc túi quần, rảo bước một cách ung dung. Nhưng khi sặp sửa ngoặt vào hẻm, vẻ ung dung đó lập tức biến mất.
Dũng Cò há hốc miệng khi thấy Tiểu Long đứng chắn ngang trước mặt mình. Nó chôn chân đến một lúc mới trấn tĩnh lại được:
- Thì ra là mày đấy!
Vừa nói Dũng Cò vừa gục gặc đầu.
- Chính tao đây! - Tiểu Long tươi cười - Mày vẫn khoẻ chứ?
Dũng Cò thừa biết đối phương cất công mò đến tận đây không phải chỉ để hỏi thăm sức khoẻ của mình. Vì vậy nó chẳng buồn trả lời câu hỏi của Tiểu Long, mà chột dạ ngó quanh:
- Tụi kia đâu?
- Tụi nào?
- Còn tụi nào nữa! Ðám bạn của mày ấy!
Hỏi vừa dứt câu, Dũng Cò đã giật bắn người khi nghe cái giọng bỡn cợt của Quý ròm thình lình vang lên sát sau lưng:
- Cảm ơn sự quan tâm của mày! Tụi tao đang ở đây nè!
Dũng Cò quay phắt lại, mặt nghệt ra. Ðang sững sờ, chợt nhìn thấy Văn Châu đứng cạnh Quý ròm và Mạnh, nó hậm hực nhìn xoáy vô mặt bà chị, răng nghiến ken két:
- Thì ra là mày! Chính mày đã dắt bọn này tới đây!
- Ðúng vậy ! - Văn Châu khoanh tay trước ngực, giọng lạnh lùng - Tao dẫn các bạn tao tới đây để lấy lại hai cuốn sổ hôm nọ!
- Ðừng hòng! - Dũng Cò hét lên.
Văn Châu nhếch mép:
- Chính hai tên Bò Trổng Bò Lục hôm trước đã hẹn bọn nhóc đem tiền đến chuộc lại hai cuốn sổ kia mà! Sao tụi mày thất tín thế?
- Ðó là chuyện của hai thằng Bò Trổng Bò Lục, chẳng liên quan gì đến tao! - Dũng Cò đáp ngang phè.
Quý ròm hừ giọng:
- Chứ chẳng phải hai thằng đó làm theo lệnh của mày sao?
- Muốn biết bọn chúng làm theo lệnh của ai, tụi mày đi tìm bọn chúng mà hỏi! - Dũng Cò nhún vai, rồi nó quắc mắt nhìn Tiểu Long - Tránh đường cho tao đi!
Tiểu Long khụt khịt mũi, chẳng buồn nhích chân:
- Mày định ra lệnh cho tao ư?
Dũng Cò sôi máu:
- Mày có chịu tránh đường không?
- Muốn tao tránh đường thì dễ thôi! - Tiểu Long chìa tay ra - Mày trả hai cuốn sổ liên lạc đây!
Dũng Cò nhổ toẹt một bãi nước bọt:
- Không đời nào!
- Vậy thì mày cũng "không đời nào" về tới nhà được! - Quý ròm lại bất thần lên tiếng.
Giọng điệu khiêu khích của Quý ròm vang lên từ sau lưng khiến Dũng Cò ứa gan. Ứa gan nhất là nó không ngờ lại bị đối phương gây khó dễ ngay trên lãnh địa của mình. Nhưng mọi việc xảy ra quá bất ngờ làm Dũng Cò không kịp ứng phó. Ðã có lúc nó định liều mạng xông bừa ra nhưng nó vội dẹp bỏ ngay ý nghĩ điên rồ đó. Tiểu Long chặn phía trước, Văn Châu cản phía sau, hai đứa đều thuộc hàng "võ lâm cao thủ, nó chẳng dễ gì đánh tháo.
Nghĩ lợi nghĩ hại một hồi, Dũng Cò chép miệng xuôi xị:
- Không cho tao đi thì thôi! Tao cũng cóc thèm vào nhà nữa!
Nói xong, Dũng Cò quay mình đi ngược lại hướng cũ.
Hành động đột ngột của Dũng Cò khiến Tiểu Long, Văn Châu và Mạnh sửng sốt giương mắt nhìn. Trong bọn chỉ có Quý ròm là kịp phản ứng.
- Ðứng lại đó! - Vừa quát Quý ròm vừa đưa tay cản - Hôm nay nếu mày không đưa hai cuốn sổ kia ra thì mày đừng mong rời khỏi chỗ này!
Dũng Cò lừ mắt nhìn Quý ròm, giọng khinh thị:
- Mày định dựa vào đôi tay trói gà không chặt của mày chắc?
Cú phản đòn của Dũng Cò chẳng khiến Quý ròm nao núng. Nó ngoảnh sang bên cạnh, chỉ tay vào Văn Châu, cười hì hì:
- Cỡ mày, chẳng cần đến tao ra tay! Bạn tao đây sẽ cho mày biết thế nào là "lễ độ"!
Dũng Cò liếc Văn Châu, cặp mắt loé lên:
- Bộ mày quyết ăn thua đủ với tao sao Văn Châu?
Câu hỏi của Dũng Cò làm Văn Châu bỗng đắn đo. Thực bụng nó cũng chẳng muốn "đối đầu" với đứa em họ ngổ ngáo này. Ba mẹ của Dũng Cò với ba mẹ nó vốn xích mích xưa nay, nó chẳng muốn tạo thêm hiềm khích giữa hai gia đình. Vả lại, Văn Châu nhíu mày thầm nhủ - "đảng Chim Ưng" của Dũng Cò từ nay có lẽ không còn là mối đe doạ đối với bọn học trò trường Hoạ Mi nữa, mình chẳng nên dồn nó vào đường cùng làm gì! Nghĩ vậy, Văn Châu khẽ hắng giọng, ôn tồn:
- Dù sao tao với mày cũng là chỗ chị em...
Văn Châu nói chưa dứt câu, Dũng Cò đã khinh khỉnh cắt ngang:
- Ðừng có giở giọng đàn chị ra với tao! Tóm lại, bữa nay mày có muốn ra tay đánh nhau với tao hay không, cứ nói thẳng ra!
Văn Châu điềm nhiên:
- Tao chỉ muốn chuộc lại hai cuốn sổ kia thôi!
- Chuộc? - Dũng Cò nhướn mày.
Văn Châu gật đầu:
- Ðúng vậy ! Nếu mày không chịu trả thì tao sẵn sàng chuộc! Chẳng phải ngay từ đầu tụi mày đã có ý đó sao?
- Chuộc ngay bây giờ ư? - Dũng Cò vẫn thao láo mắt.
- Ngay bây giờ thì không được!
- Tại sao?
Văn Châu tặc lưỡi:
- Bây giờ tao không mang theo tiền! Nhưng nếu mày đồng ý, trưa mai tụi tao sẽ đợi mày ở quán nước hôm nọ!
- Tới đó để nộp mạng cho công an à? - Dũng Cò nhún vai - Hừ tao chả dại!
Văn Châu chớp mắt:
- Tao hứa sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài! Tụi tao chỉ cần lấy lại hai cuốn sổ thôi!
- Tao chả tin! - Dũng Cò một mực lắc đầu - Tốt nhất tụi mày hãy quên chuyện mấy cuốn sổ đi!
- Không được! - Quý ròm nóng nảy vọt miệng - Mày phải trả những cuốn sổ lại cho bọn nhóc! Nếu không, bọn chúng sẽ bị cô giáo phạt!
Dũng Cò cười khẩy:
- Ðó chẳng phải là chuyện của tao! Hơn nữa tất cả đã muộn rồi!
- Cái gì? - Văn Châu, Quý ròm lẫn Tiểu Long, Mạnh cả bốn cái miệng cùng bật hỏi.
- Tao nói tất cả đã muộn rồi! - Dũng cò hấp háy mắt vẻ khoái trá - Những cuốn sổ nọ tao đã đốt béng mất rồi!
Tiểu Long bước tới một bước, giọng đanh lại:
- Ðừng xạo! Mày đốt hồi nào?
- Tao đốt tối hôm qua, tin hay không tuỳ mày! - Dũng Cò thản nhiên đáp, rồi đảo mắt một vòng, nó nhơn nhơn nói tiếp - Nếu tụi mày không còn gì để nói nữa thì tao xin phép "gút bai" nhé!
Nói xong, không đợi bọn Quý ròm kịp có ý kiến, Dũng Cò ung dung quay mình rảo bước. Quý ròm và Mạnh tức khí tính xông ra ngăn cản nhưng vừa dợm bước, hai đứa đã bị Văn Châu kéo lại:
- Thôi, mặc nó!
Mạnh ấm ức:
- Sao lại mặc? Nó đã trả hai cuốn sổ lại cho mình đâu!
Văn Châu thở dài:
- Nếu Dũng Cò chưa đốt thì hai cuốn sổ đó hiện cũng không có trong người nó, có hạ gục lúc này cũng chẳng ăn thua gì!
Quý ròm hầm hầm:
- Thật tức chết đi được !
Tiểu Long trầm ngâm nhìn theo Dũng Cò một hồi rồi quay sang Văn Châu:
- Theo bạn, khi nãy Dũng Cò có nói thật không?
- Nói thật chuyện gì?
- Thì chuyện mấy cuốn sổ ấy! Có thật là nó đã đốt mấy cuốn sổ đó rồi không?
- Tôi không biết! - Văn Châu cắn môi - Nhưng có thể nó chỉ hù doạ!
Quý ròm lắc đầu:
- Chẳng có lý do gì để Dũng Cò đốt mấy cuốn sổ đó cả!
- Biết đâu được! - Mạnh chen lời - Nhỡ nó thù tụi mình chuyện phá vỡ kế hoạch làm ăn của nó, nó đem mấy cuốn sổ ra đốt cho hả tức thì sao! - Rồi Mạnh ngó lơ chỗ khác, nói bâng quơ - Dù sao cũng chỉ có công an mới điều tra được thực hư trong chuyện này!
- Mày lúc nào cũng "công an, công an"! - Quý ròm trừng mắt nhìn ông em - Thôi, về nhà tính!
Vừa mở miệng "hiến kế", bị ông anh nạt một tiếng, Mạnh xụi lơ quay lưng rảo bước.
Tiểu Long và Văn Châu cũng chẳng nghĩ được mẹo gì, đành im lặng buồn bã đi theo.
Về Đầu Trang Go down
Shiroi

Shiroi

Tổng số bài gửi : 19896
Registration date : 23/11/2007

KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 Empty
Bài gửiTiêu đề: 12. Tiền Chuộc   KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 I_icon13Thu 21 Oct 2010, 01:53

Chương 5



Nhỏ Hạnh nói với Quý ròm:
- Không có chuyện đó đâu!
Quý ròm liếm môi:
- Sao Hạnh biết?
Nhỏ Hạnh mỉm cười:
- Dũng CÒ là đứa có "máu kinh doanh". Nó không bao giờ bỏ qua dù một món lợi nhỏ. Do đó nó chả dại gì thiêu huỷ hai cuốn sổ kia!
Quý ròm bán tín bán nghi:
- Biết đâu đang trong lúc tức giận...
Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi, ngắt lời:
- Chính vì tức giận mà Dũng Cò không chịu trả lại hai cuốn sổ! Nhưng nó chỉ tức giận đến thế! Còn đốt hai cuốn sổ là chuyện không đời nào!
Quý ròm gãi đầu:
- Thế theo Hạnh, hiện Dũng Cò vẫn còn giữ hai cuốn sổ kia?
- Hạnh nghĩ vậy!
- Thế bây giờ tụi mình phải làm sao để lấy lại?
Nhỏ Hạnh chớp mắt:
- Cái đó thì Hạnh không biết!
Câu trả lời thật thà của nhỏ Hạnh làm Quý ròm xụi lơ. Nó nhăn mặt "xì" một tiếng:
- Vậy mà cũng nói!
Nhỏ Hạnh nhìn khuôn mặt đượm thất vọng của bạn, khẽ nhíu mày:
- Có lẽ phải gặp một đứa nào đó trong tụi "đô-mi-nô"!
Quý ròm ngạc nhiên:
- Gặp tụi "đô-mi-nô" làm chi? Tụi này chỉ có hành động theo lệnh của Dũng Cò chứ đâu có quyết định được gì!
- Tất nhiên là bọn chúng không quyết định được gì! Nhưng bọn chúng có thể làm "quân sư" cho thủ lĩnh của chúng!
Quý ròm tròn xoe mắt:
- Chẳng lẽ Hạnh muốn nhờ bọn chúng thuyết phục Dũng Cò trả lại sổ cho mình?
- Không phải là trả! - Nhỏ Hạnh cười khẽ- Ðời nào Dũng Cò lại chịu trả dễ dàng thế! Mình chỉ nhờ tụi "đô-mi-nô" thuyết phục Dũng Cò đồng ý cho tụi mình chuộc lại thôi!
- Tôi chả hiểu gì cả! - Quý ròm vò đầu - Khi nãy Hạnh bảo Dũng Cò là đứa có "máu kinh doanh", có nghĩa là nó giữ những cuốn sổ lại với mục đích kiếm tiền chuộc, vậy thì việc quái gì mình phải nhờ người thuyết phục! Ðằng nào nó chả bắn tiếng với tụi mình!
- Tất nhiên nếu mình không đi tìm nó thì sớm muộn gì nó cũng đi tìm mình để ra điều kiện! - Giọng nhỏ Hạnh trầm ngâm - Nhưng điều quan trọng là chẳng biết bao giờ Dũng Cò mới chịu bắt đầu đi tìm tụi mình! Hiện giờ đang cáu tiết, chắc chắn nó sẽ "ngâm" hai cuốn sổ đó thật lâu cho mình sốt ruột chơi! Phần khác, nó cũng sợ tụi mình giăng bẫy. Trong khi đó thằng Khánh và thằng Tường đang cần sổ để nộp cho cô giáo! Chẳng lẽ Quý quên là Quý đã hứa với bọn nhóc trong vòng một tuần sẽ đem trả hai cuốn sổ về cho tụi nó hay sao?
Quý ròm quả quên béng mất lời hứa của mình. Nghe nhỏ Hạnh nhắc, nó đỏ mặt ấp úng:
- Quên sao được mà quên!
Rồi để lấp liếm, nó vội vã chuyển đề tài:
- Thế Hạn chắc chắn Dũng Cò sẽ nghe lời bọn thuộc hạ của mình đấy chứ?
- Hạnh không biết! Nhưng có nhiều khả năng sẽ là như thế! - Nhỏ Hạnh đáp, mày nhíu lại - Dù sao tụi mình cũng không còn cách nào khác! Tốt nhất là nên bắt tay vào việc đi tìm tụi "đô-mi-nô" ngay thôi!
Quý ròm lằm bằm:
- Nhưng tụi mình có biết mấy thằng "đô-mi-nô" hiện ở chỗ nào đâu mà "bắt tay" với chả "bắt chân"!
- Không biết thì hỏi!
- Hỏi ai?
Nhỏ Hạnh lắc mái tóc:
- Hỏi tụi thằng Tùng, thằng Ðạt! Hạnh nghĩ trong đám học trò trường Hoạ Mi thế nào cũng có đứa biết tung tích của tụi Bò Trổng Bò Lục!
Nhỏ Hạnh trước nay luôn liệu việc như thần. Nhưng lần này phỏng đoán của nó suýt chút nữa sai bét bè be. Tụi thằng Tùng, thằng Ðạt không đứa nào biết Bò Lục Bò Trổng ở đâu. Cả lớp Bốn A cũng mù tịt!
Phải mất thêm hai ngày dò hỏi học sinh các lớp khác trong trường, Tùng mới có chút xíu manh mối. Nó hớn hở chạy vù về nhà:
- Em hỏi được rồi!
Nhỏ Hạnh hồi hộp:
- Hỏi được tung tích của ai?
- Của Bò Lục!
- Ôi, hay quá! - Nhỏ Hạnh reo lên - Thế nhà nó ở đâu?
- Nhà ai cơ?
Nhỏ Hạnh nhăn mặt:
- Thì nhà Bò Lục chứ còn nhà ai! Em rõ lẩn thẩn!
Tùng liếm môi:
- Em đâu có biết nhà Bò Lục!
- Trời đất! Sao khi nãy em bảo em hỏi được rồi? - Nhỏ Hạnh dậm chân nhìn ông em.
Tùng gãi cổ:
- Em có bảo là em hỏi được nhà của Bò Lục đâu! Em chỉ dò la được tung tích của tên này thôi!
- Thôi được rồi, "tung tích" cũng được! - Nhỏ Hạnh thở dài - Thế "tung tích" của Bò Lục thế nào?
Tùng khụt khịt mũi:
- Một đứa bên lớp Bốn B nói là chiều nào nó cũng thấy Bò Lục xuất hiện dưới chân cầu Nhị Thiên Ðường! Có thể tên này ở loanh quan đâu trong khu đó!
Tin tức của Tùng vô cùng giá trị. Ngay chiều hôm đó, nhỏ Hạnh, Văn Châu, Quý ròm, Tiểu Long và Mạnh lập tức có mặt trong một quán nước kế chân cầu Nhị Thiên Ðường.
Thời gian chờ đợi trôi qua một cách nặng nề, căng thẳng.
Tiểu Long nhai nốt mấy cục đá vụn trong ly rồi quay sang nhỏ Hạnh:
- Hạnh có chắc thằng Bò Lục ở khu này không?
- Làm sao Hạnh biết được! Hạnh chỉ nghe nói nó thường lảng vảng dưới chân cầu này thôi!
Quý ròm làu bàu:
- Nhưng nãy giờ mình đâu có thấy nó!
- Mình cứ đợi thêm một lát nữa! - Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi - Nếu Bò Lục sinh sống ở khu vực này sớm muộn gì nó cũng sẽ lộ diện!
Cả bọn lại ngóc cổ trông ra đường. Nhưng lâu thật lâu, Bò Lục vẫn chẳng chịu xuất hiện.
- Thôi, tụi mình ra ngoài đi! - Quý ròm lại nói.
Nhỏ Hạnh trố mắt:
- Ra ngoài nào?
- Thì ra ngoài đường chứ ra ngoài nào! - Quý ròm nhăn nhó - Uống có mấy ly nước chẳng lẽ ngồi hoài ở đây!
- Ừ, phải đấy! - Tiểu Long gật đầu - Mình ra đằng trước đứng, nhường chỗ cho người ta bán!
Nhưng ý kiến của Quý ròm và Tiểu Long ngay lập tức gặp phải sự phản đối kịch liệt của Mạnh:
- Không ra ngoài được đâu! Ðứng lù lù ngoài đó khác nào phơi mình cho Bò Lục thấy!
- Vậy thì tụi mình cứ ngồi trong này! - Văn Châu thình lình lên tiếng, vừa nói nó vừa cho tay vào túi - Tôi còn tiền đây ! Mỗi người uống thêm một ly cốc-tai nữa!
Hên cho Văn Châu, số nó bữa nay không phải "hao tài"! Nó vừa móc tiền ra, chưa kịp kêu chủ quán thì Tiểu Long đã gọi giật:
- Khoan đã Văn Châu! Ai như thằng Bò Lục tới kìa!
Cả bọn vội vàng ngoảnh nhìn theo tay chỉ của Tiểu Long.
Từ trên dốc cầu, một thằng nhãi to con đang lững thững thả bộ xuống.
- Ðúng là Bò Lục!
Mạnh chớp mắt nói. Thoạt đầu Mạnh hơi ngờ ngợ, vì thằng Bò Lục trước mắt nó lúc này trong chẳng giống chút nào với thằng Bò Lục bặm trợn nó từng gặp trước đây. Mới cách nhau có mấy hôm mà Bò Lục đã thay đổi quá thể. Từ ngày "đảng Chim Ưng" ngưng hoạt động, mặt mày Bò Lục có vẻ hiền lành hơn.
- Ðuổi theo đi!
Quý ròm nói, khi Bò Lục bắt đầu rẽ ngoặt vào con đường nhỏ cuối chân cầu.
Không đợi giục đến lần thứ hai, cả bọn nhanh chóng rời khỏi quán.
Bò Lục không biết có người đang bám đuôi. Nó vẫn tà tà rảo bước, chẳng tỏ vẻ gì vội vã.
- Cẩn thận đấy! - Quý ròm nhắc nhỏ cả bọn - Không quan sát kỹ, nó chui tọt vào hẻm thì hết mong mò ra!
Nhưng khác với suy nghĩ của Quý ròm, nhà Bò Lục không xa chân cầu bao lăm. Nhà nó cũng chẳng ở trong hẻm. Ði chừng vài chục mét, Bò Lục rẽ vào một căn nhà nhỏ nằm ngay sau gốc điệp vàng bên đường.
- Nhà nó đấy hả? - Mạnh bật hỏi.
- Chắc vậy! - Nhỏ Hạnh đáp.
- Chưa chắc! - Tiểu Long đột ngột lên tiếng.
Nhỏ Hạnh ngạc nhiên:
- Sao Long nói vậy?
Tiểu Long chớp mắt:
- Tôi thấy bộ tịch thằng này có vẻ lấm la lấm lét! Nếu đây là nhà nó chẳng việc gì nó phải đi đứng rón rén như thế!
Quý ròm tỏ ra đồng tình với nhận xét của Tiểu Long. Nó gật gù:
- Lạ thật đấy! Mình lại gần xem sao!
Mạnh hăng hái:
- Ừ, tiến lên đi! Mình phải chặn tay nó lại! Biết đâu nó chẳng định vào đây đánh cắp một món gì đó!
Lời "hô hào" của thằng Mạnh hiếu chiến làm cả bọn bất giác nín thở. Mười cái cẳng chân thập thò nhích tới. Cực kỳ thận trọng.
Về Đầu Trang Go down
Shiroi

Shiroi

Tổng số bài gửi : 19896
Registration date : 23/11/2007

KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 Empty
Bài gửiTiêu đề: 12. Tiền Chuộc   KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 I_icon13Thu 21 Oct 2010, 01:54

Chương 6



Tiểu Long không phải là một đứa nhận xét tinh tường. Nhưng lần này nó nói trúng phóc.
Mặt mày Bò Lục lúc đặt chân qua ngưỡng cửa trông nháo nhác cứ như quạ vào chuồng lợn chứ không phải là thằng Bò Lục vào nhà.
Thậm chí khi đã vào hẳn trong nhà rồi, cặp mắt cứ láo liên dòm quanh dòm quất.
- Thôi đừng có trông ngang liếc ngửa nữa! Dì ở đây nè!
Tiếng dì nó thình lình phát ra từ chỗ cửa ngách làm nó giật bắn.
- Dì làm cháu hết hồn! - Bò Lục càu nhàu.
- Ðừng đổ lỗi cho dì! Nếu cháu không làm gì sai quấy thì chẳng việc gì cháu phải hết hồn!
- Sao dì lại nói thế? - Bò Lục chớp chớp mắt, cố làm ra vẻ ngơ ngác - Cháu có làm chuyện gì sai quấy đâu!
- Lại còn chối nữa! - Ðang tươi cười, dì nó bất thần nghiêm mặt lại - Thế nếu không phải cháu thì ai đã đánh thó chiếc mâm đồng trong nhà?
- Làm sao cháu biết được!
Bò Lục kêu lên bằng giọng oan ức.
- Hừ! Không biết!
- Cháu không biết thật mà! - Bò Lục chà tay lên mũi - Hay dì cho ai mượn mà dì quên rồi!
Không thấy dì đáp, Bò Lục lại thấp thỏm gãi đầu:
- Nếu không vậy thì có thể ăn trộm đã vào nhà ta!
Dì nó gật gù:
- So với chuyện đem cho mượn, giả thuyết này xem ra hợp lý hơn!
- Thấy chưa! - Bò Lục mừng rơn khi thấy dì tán đồng nhận định của mình - Thế mà dì cứ nghi oan cho cháu! Dứt khoát là kẻ trộm đã vào nhà mà mình không biết!
- Ðúng thế! - Dì nó thừa nhận - Thừa lúc mình ngủ mê, kẻ trộm khôn ngoan đã lẻn vào đem chiếc mâm đồng ra khỏi nhà!
Mặt Bò Lục tươi như hoa:
- Hẳn là thế rồi! Chứ nếu nó đột nhập vào nhà lúc dì còn thức thì nó đã bị tó cổ từ đời tám hoánh còn đâu!
Dì nó chép miệng:
- Và vào lúc tờ mờ sáng thừa khi các nhà hàng trong xóm còn chưa mở cửa nó đã vội vã ôm chiếc mâm đồng chuồn đi!
Tới đây thì Bò Lục cười hết nổi. Nó lo lắng hỏi lại:
- Dì nói sao cơ?
- Dì nói là kẻ trộm ranh mãnh kia chắc chắn đã đem chiếc mâm đồng ra khỏi xóm vào lúc tờ mờ sáng nay.
- Sao dì biết? - Bò Lục hỏi mà bụng thót lại.
- Thì dì chỉ phỏng đoán thế thôi - Dì nó vừa nói vừa liếc nó - Cháu nghĩ xem có đúng không! Chắc chắn đó là thời điểm thích hợp nhất để kẻ trộm tẩu tán chiếc mâm đồng của nhà ta! Giả sử cháu là kẻ trộm đó, cháu cũng sẽ hành động như thế chứ?
- Giả sử là cháu ư? - Bò Lục gãi đầu gãi ấp úng - Ờ, ờ, có lẽ cháu cũng sẽ ra tay vào lúc trời còn mù mịt như vậy!
Ðang nói, Bò Lục bỗng chột dạ kêu lên:
- Nhưng sao dì lại...
- Thì dì chỉ giả sử thôi mà! - Dì nó mỉm cười cắt ngang - Có gì mà cháu phải hốt hoảng lên thế!
Bò Lục nhăn nhó:
- Nhưng cháu không thích bị so sánh như thế!
- Thôi được! - Dì nó dễ dãi - Dì sẽ không "giả sử" nữa! Nhưng mà cháu này!
- Sao ạ? - Giọng Bò Lục hồi hộp.
Dì nó thủng thỉnh:
- Người tính dù sao cũng không bằng trời tính cháu ạ!
- Sao kia?
Hết "sao ạ" tới "sao kia", Bò Lục đã hoang mang lắm. Nó hỏi mà mắt cứ len lét liếc trộm dì nó, cố phán đoán xem cái kiểu nói chuyện úp úp mở mở của dì rốt cuộc rồi sẽ dẫn dắt câu chuyện đứng tim này tới đâu.
Dì nó vẫn tiếp tục nói bằng giọng thản nhiên:
- Tên trộm nọ rất tinh quái. Nó đã tính toán mọi chuyện đâu vào đấy cả. Nhưng có một điều nó không ngờ...
- Ðiều gì kia? - Bò Lục nuốt nước bọt.
- Dù nhà trong xóm chưa ai thức nhưng vẫn có người trông thấy tên trộm!
Bò Lục như muốn ngừng thở:
- Có người trông thấy?
- Ðúng thế! - Dì nó gật đầu - Tên trộm quên rằng ở lò bánh mình ngoài đầu đường bao giờ người ta cũng thức suốt đêm...
Mặt Bò Lục xám như chàm đổ. Dì nó càng kể tim nó càng giật thon thót. Sáng nay quả nó đã đánh thó chiếc mâm đồng đem đi bán ngoài chợ Kim Biên. Từ ngày "đảng Chim Ưng" ngưng hoạt động, túi nó lúc nào cũng rỗng tuếch rỗng toác. Mà nó lại quen tiêu xài như những ngày "ăn nên làm ra". Thế là nó nghĩ đến chuyện đánh thó một món gì đó trong nhà. Ðồ đạc của dì nó lại chẳng có gì đáng gía, chỉ mỗi chiếc mâm đồng là có thể nẩy ra tiền. Nó ra tay lúc trời chưa hửng, tưởng đã chắc ăn, nào ngờ...
- Có thể người ta trông nhầm đấy dì ơi! - Bò Lục cố vớt vát - Thức suốt đêm ai chả mờ cả mắt...
- Nhầm thế nào được! - Dì nó tặc lưỡi - Chiếc mâm đồng sáng choé, ôm đi ngời ngời thế kia, ai mà chả nhìn ra!
- Người ta xạo với dì đấy thôi! - Bò Lục tức tối kêu lên - Cháu đã bọc chiếc mâm trong một lớp vải, làm sao...
Ðang hậm hực, sực nhận ra mình vừa rơi vào bẫy của dì, quai hàm Bò Lục bỗng đờ ra.
- Thế là hết chối rồi nhé! - Dì nó gí tay vào trán nó.
Mặt đỏ tới mang tai, Bò Lục tìm cách chống chế:
- Nhưng mà...nhưng mà...
- Nhưng mà sao? - Dì nó nhếch mép vẻ chế giễu.
Bò Lục gãi tai:
- Nhưng mà cháu lén bán chiếc mâm để... đóng tiền học thêm chứ bộ!
Dì nó như không tin vào tai mình:
- Bán chiếc mâm để đóng tiền học thêm?
- Thì thế!
- Thế sao cháu không hỏi tiền dì mà lại hành động vụng trộm như vậy?
- Tại cháu không muốn dì phải lo lắng cho cháu! - Giọng Bò Lục hiền như bụt.
- Chà, chà, thương dì ghê nhỉ! - Dì nó nói, chả rõ có tin lời nó hay không.
Bò Lục lại gãi gãi tai và nhè nhẹ thở ra, cảm thấy đã sắp sửa thoát nạn.
Nhưng dì nó không để cho nó mừng lâu. Dì nó nghiêm mặt:
- Ðóng tiền học sao giờ này mới mò về nhà? Người ta nhốt cháu từ sáng đến giờ trên trường hay sao?
- Dì chả biết gì hết! - Bò Lục nhăn mặt, dĩ nhiên là chẳng phải oan ức gì mà chính là cố kéo dài thời gian để nghĩ cách chạy tội - Ðóng tiền xong, cháu phải đi học ngay chứ bộ! Rồi một giờ chiều cháu lại phải trở vào lớp học tiếp, cháu đâu thể chạy về nhà ăn cơm được!
- Cháu siêng học tự bao giờ thế?
Dì nó hỏi, bán tín bán nghi. Rồi quét mắt khắp người nó như để tìm xem sơ hở của nó nằm ở đâu trên người, dì nó hừ mũi, giọng đắc thắng:
- Thế tập vở của cháu đâu? Dì chưa từng thấy ai đi học mà không mang theo tập vở bao giờ!
- Tập vở hả?
Bò Lục lúng túng, nó không ngờ dì nó lại xoi mói từng li từng tí như thế. Nhưng Bò Lục không phải là đứa chậm chạp. Ngay lập tức nó nghĩ ra được một kế, liền vò vò đầu:
- Chết rồi! Dì hỏi cháu mới nhớ! Khi nãy ghé chơi nhà bạn, cháu để quên tập vở ở đằng đó rồi! Ðể cháu chạy đi lấy!
Nói xong, không để cho dì nó kịp vặn vẹo, Bò Lục lập tức quay mình phóng vù ra cửa, bộ tich hối hả còn hơn chạy giặc.
Nhưng ý đồ "đào tẩu" của Bò Lục nhanh chóng bị phá sản.
Vừa bước chân qua khỏi cửa, nhác thấy bọn Quý ròm đang đứng lủ khủ ngay trước nhà, Bò Lục bỗng chết trân. Cuộc đụng đầu bất ngờ này khiến cặp mắt nó trợn tròn, đôi môi mấp máy một hồi mới gắng gượng lắp bắp:
- Tụi mày muốn gì đây?
Quý ròm mỉm cười:
- Tụi tao muốn tới thăm mày!
Thái độ của Quý ròm khiến Bò Lục càng thêm hoang mang. Trong khi nó chưa biết phải ứng phó như thế nào trước tình huống gay cấn này thì dì nó đã lẹp xẹp bước ra.
Thấy vậy, Bò Lục càng hãi. Thế này thì hỏng bét! Bọn này mà nói huỵch toẹt chuyện mình cấu kết với Dũng Cò trấn lột tụi học trò thì mình chỉ có chết với dì!
Dì của Bò Lục không biết cháu mình sắp xỉu tới nơi. Dì vui vẻ bảo bọn Quý ròm:
- Các cháu vào nhà chơi đi!
Rõ ràng dì tưởng bọn Quý ròm là bạn học của cháu mình. Nhất là sự xuất hiện của bọn Quý ròm lại tình cờ trùng hợp với câu nói dối của Bò Lục. Nó vừa bảo nó chơi ở nhà bạn thì bạn nó đã kéo tới tìm nó.
Trước lời mời niềm nở của dì Bò Lục, bọn Quý ròm đành đưa mắt nhìn nhau và rụt rè bước vào nhà. Theo sau là Bò Lục, mặt mày như đưa đám.
- Các cháu là bạn học với Bửu phải không? - Dì Bò Lục tươi cười hỏi nhỏ Hạnh.
- Dạ! - Nhỏ Hạnh cúi đầu đáp, bụng nghĩ: thì ra tên của Bò Lục là Bửu.
- Thế sáng nay các cháu có đóng tiền học thêm không?
Câu hỏi của dì Bò Lục làm nhỏ Hạnh ngớ người ra. Nó ngần ngừ nhìn sang Bò Lục, thấy thằng này đang nhìn lại nó, ánh mắt lộ vẻ cầu khẩn, liền gật đầu:
- Dạ, có ạ!
Dì Bò Lục thở phào:
- Thế mà dì lại nghi oan cho thằng Bửu! Hoá ra nó bán chiếc mâm đồng để đóng tiền học thêm thật!
Rồi quay sang Bò Lục, dì trách:
- Lần sau những chuyện như vậy, cháu phải nói với dì. Dì sẽ kiếm tiền đóng cho cháu. Ðừng lén lấy đồ đạc trong nhà đi bán như vậy nữa, nhớ chưa!
- Dạ, nhớ!
Bò Lục lí nhí đáp, miệng nó trả lời dì nhưng ánh mắt lại nhìn nhỏ Hạnh với vẻ biết ơn.
- Thôi, cháu đi theo các bạn lấy tập về đi!
Dì nó lại nói, giọng đã trở nên hoà hoãn. Mặt mày bọn Quý ròm đứa nào đứa nấy trông đàng hoàng, sáng sủa, ăn nói lại ngoan ngoãn, lễ phép khiến dì yên tâm lắm lắm. Thằng cháu nghịch ngợm của dì kết bạn với những đứa như thế thì dì đỡ phải lo lắng biết bao.
Dì mỉm cười nhìn Bò Lục riu ríu bước ra cửa. Bọn Quý ròm chào dì rồi cũng quay mình hấp tấp đi theo
- Này! - Vừa ra khỏi nhà, Quý ròm liền rảo bước lên ngang Bò Lục, hắng giọng gọi.
- Muốn gì lát ra ngoài kia nói! Coi chừng dì tao nghe thấy! - Bò Lục gầm gừ trong cổ họng, vẻ lo lắng.
Thái độ của Bò Lục khiến Quý ròm vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Nó không ngờ một đứa như thằng Bò Lục lại sợ dì nó đến thế.
Ngẫm nghĩ một hồi, Quý ròm mở miệng:
- Nếu mày sợ dì mày thì mày đâu đã đánh cắp chiếc mâm đồng đem đi bán, đúng không?
Trước câu hỏi cắc cớ của đối phương, Bò Lục không nói gì, chỉ khịt khịt mũi.
Quý ròm vẫn chưa chịu buông tha:
- Nhưng mày bán chiếc mâm đồng đâu phải để đóng học phí, đúng không?
Bò Lục vẫn không trả lời, cứ cắm đầu rảo bước. Khổ nỗi, cây muốn lặng nhưng gió chẳng chịu ngừng. Giọng Quý ròm vẫn lải nhải bên tai nó:
- Thế là mày không những phạm tội đánh cắp mà còn phạm cả tội nói dối, đúng không?
Ðến đây thì Bò Lục hết nhịn nổi. Mặt nó quạu đeo:
- Ðúng! Mày nói đúng tất! Thế thì sao?
Quý ròm cười tươi:
- Chả sao cả! Tao chỉ hỏi cho biết vậy thôi!
Bò Lục lừ mắt:
- Mày định méc lại với dì tao chứ gì?
- Không có đâu! - Nhỏ Hạnh đứng bên cạnh mỉm cười lên tiếng - Nếu tụi mày định làm chuyện đó thì chẳng cần phải đợi đến bây giờ!
Câu nói của nhỏ Hạnh làm Bò Lục đỏ mặt. Ừ nhỉ, nếu tụi này muốn hại mình thì lúc nãy con nhỏ này chẳng việc gì phải bao che cho mình trước mặt dì! Thậm chí nếu muốn, tụi nó có thể tố cáo hàng lô hàng lốc những chuyện tai quái khác của mình! Nhưng rõ ràng tụi nó đã không làm như vậy! Những ý nghĩ trong đầu giúp Bò Lục dần dần trấn tĩnh lại. Nhưng rồi nó lại ngẩn người ra:
- Thế các bạn tìm tôi có việc gì?
Bò Lục tự nhiên thay đổi cách xưng hô. Nó không "mày mày tao tao" nữa. Nó cũng không rõ tại sao lại như vậy. Thậm chí nó cũng không nhận ra sự thay đổi đột ngột đó.
Văn Châu bước tới một bước:
- Tụi này muốn lấy lại hai cuốn sổ liên lạc hôm nọ!
Nhận ra đối thủ cho mình "đo đất" bữa trước, Bò Lục thoáng biến sắc:
- Tôi không giữ hai cuốn sổ đó!
- Thế mấy cuốn sổ đó bây giờ ở đâu?
Bò Lục liếm môi:
- Hôm trước Dũng Cò giao cho thằng Bò Trổng cất! Nhưng rồi sau đó Dũng Cò đã lấy lại!
Tiểu Long hít vào một hơi, nó hỏi Bò Lục nhưng mắt lại ngó Quý ròm:
- Thế hai cuốn sổ đó bây giờ còn không?
Bò Lục ngơ ngác:
- Còn không là sao?
- Tụi này muốn hỏi là hai cuốn sổ đó vẫn còn trong tay Dũng Cò hay đã bị đốt đi rồi?
- Bị đốt? - Bò Lục ngẩn tò te - Ai bảo các bạn vậy?
Quý ròm nhếch mép:
- Chính Dũng Cò bảo!
- Nó "trộ" các bạn đó thôi! - Bò Lục nhún vai - Dễ gì thằng Dũng Cò chịu phí phạm một món lợi như thế!
Ðang nói, sực nhận ra lời lẽ của mình phảng phất hơi hướm "đạo tặc", Bò Lục sượng sùng đưa tay gãi gãi cổ.
Văn Châu gật gù:
- Thế ra những cuốn sổ đó vẫn còn?
- Dĩ nhiên là còn!
Bò Lục vừa đáp vừa ngọ ngoạy đầu. Sự quan tâm của bọn Quý ròm đối với những cuốn sổ khiến nó cảm thấy nhột nhạt quá xá. Bởi hôm trước chính nó và Bò Trổng đã ra tay tước đoạt những cuốn sổ này. Nếu bọn Quý ròm vẫn giữ thái độ thù địch với nó thì nó dễ xử trí hơn. Ðằng này bọn Quý ròm chẳng có ý gì gây hấn, vừa rồi lại còn giúp nó thoát hiểm, bảo nó không lúng túng sao được!
Nhỏ Hạnh không để ý đến vẻ ngượng ngập của Bò Lục. Nó chớp mắt:
- Hai cuốn sổ vẫn còn thì tốt rồi!
Rồi nhìn thẳng vào mắt Bò Lục, nhỏ Hạnh hạ giọng:
- Bây giờ tụi này muốn nhờ bạn một chuyện...
Nhỏ Hạnh nói chưa dứt câu, Bò Lục đã lắc đầu nguây nguẩy:
- Không được đâu! Chắc chắn là không được!
Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi:
- Bạn đã biết tụi này nhờ bạn chuyện gì đâu mà quả quyết không được!
Bò Lục tặc lưỡi:
- Các bạn định nhờ tôi đánh cắp hai cuốn sổ chỗ Dũng Cò chứ gì?
- Không phải là đánh cắp! - Nhỏ Hạnh mỉm cười - Tụi này chỉ nhờ bạn thuyết phục Dũng Cò cho tụi này chuộc lại hai cuốn sổ thôi!
Bò Lục ngạc nhiên:
- Chỉ vậy thôi ư?
- Chỉ vậy thôi! - Nhỏ Hạnh gật đầu.
Bò Lục so vai:
- Nếu vậy thì cần gì phải thuyết phục! Dũng Cò sở dĩ giữ lại hai cuốn sổ đó cũng chỉ mong kiếm tiền chuộc thôi!
Quý ròm hừ giọng:
- Nhưng Dũng Cò hiện nay chưa chịu đưa hai cuốn sổ đó ra! Mà tụi này thì lại cần gấp nội trong ngày mai hoặc ngày mốt!
Bò Lục thở dài:
- Dạo này tôi không còn gặp Dũng Cò thường xuyên như trước! Nhưng được rồi, tôi hứa với các bạn sáng mai tôi sẽ nói chuyện với nó!
- Thế thì cho tụi này cảm ơn trước nhé! - Nhỏ Hạnh cười nói.
Bò Lục cũng nhếch môi cười, nụ cười đầu tiên kể từ khi giáp mặt bọn Quý ròm. Nhưng rồi sực nhớ ra một chuyện quan trọng, nó vội thu ngay nụ cười, giọng đột nhiên căng thẳng:
- Nhưng các bạn cũng phải hứa một điều!
Nhỏ Hạnh thản nhiên:
- Bạn nói đi!
Bò Lục nghiêm mặt:
- Tôi không muốn "bán đứng" Dũng Cò!
Bò Lục không nói thẳng nhưng những đứa có mặt đều hiểu. Bò Lục lo sợ bọn Quý ròm sẽ báo công an và bố trí bắt quả tang hành động "tống tiền" của Dũng Cò. Bò Lục sợ mang tiếng phản bạn.
- Bạn yên chí! - Nhỏ Hạnh lắc mái tóc - Sẽ không có ai ngoài tụi này biết chuyện trao đổi này đâu!
Văn Châu hừ mũi nói thêm:
- Bạn đừng quên Dũng Cò là em tôi!
Lời hứa của nhỏ Hạnh và sự nhắc nhở của Văn Châu làm Bò Lục yên tâm. Nỗi hoang mang bay biến, nó đứng đực giữa đường bâng khuâng nhìn theo bọn Quý ròm, lòng không rõ nên xem những đứa này là thì hay bạn.
Về Đầu Trang Go down
Shiroi

Shiroi

Tổng số bài gửi : 19896
Registration date : 23/11/2007

KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 Empty
Bài gửiTiêu đề: 12. Tiền Chuộc   KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 I_icon13Thu 21 Oct 2010, 01:55

Chương 7



Trưa hôm sau, Bò Lục tìm đến quán nước quen thuộc trong hẻm, nơi xảy ra cuộc đụng độ nảy lửa giữa "đảng Chim Ưng" và bọn Quý ròm cách đây mấy ngày. Ðây chính là địa điểm tụ tập của băng Dũng Cò xưa nay.
Quả như Bò Lục dự đoán, vừa trờ tới nó đã thấy Dũng Cò và Bò Tứ đang ngồi lù lù ở đó.
Vừa thấy Bò Lục đút đầu vô hẻm, Dũng Cò đã sầm mặt:
- Mấy hôm nay chúi vào xó nào vậy mày?
Bò Lục chậm rãi ngồi xuống ghế:
- Tao đi tìm trường ghi tên học thêm!
Bò Lục giở trò dóc tổ. Nhưng Dũng Cò và Bò Tứ không phải dì nó. Dũng Cò cười hê hê:
- Xạo đi mày! Trường chính của mày, một tuần lễ mày cũng chỉ dẫn xác tới đó có một, hai ngày, làm quái gì có chuyện học thêm!
Bò Tứ cũng nhe răng cười:
- Mấy ngày vừa rồi mày đi đâu, nói thật đi!
Mặt Bò Lục xịu xuống, giọng nó thật như đếm:
- Dì tao ốm, tao phải ở nhà!
Thấy Bò Lục đem dì ra làm bằng cớ, Dũng Cò và Bò Tứ thôi cật vấn ngay. Chúng không nghĩ Bò Lục lại dám đi "trù ẻo" dì mình.
Nhưng không cật vấn Bò Lục thì chúng cũng chẳng biết kháo nhau chuyện gì. Trước khi Bò Lục tới, không khí quanh bàn nước đã nản lắm. "Ðảng Chim Ưng" ngưng hoạt động vô thời hạn, chúng lại chưa nghĩ ra được kế hoạch "làm ăn" nào mới, đứa nào đứa nấy nói năng cứ ngọng nghịu, loay hoay như gà mắc tóc.
Thấy Dũng Cò và Bò Tứ sau vài câu mào đầu, lại ngồi ngậm tăm, Bò Lục hắng giọng hỏi:
- Làm gì tụi mày trầm ngâm ghê thế?
- Chán quá! - Dũng Cò chép miệng - Dạo này rỗng túi, lại chưa nghĩ được cách nào nẩy ra tiền, rã họng đến nơi rồi đây này!
Bò Lục vin ngay lấy lời than vãn của Dũng Cò. Nó chớp chớp mắt:
- Thế "chiến lợi phẩm" hôm nọ đâu?
- "Chiến lợi phẩm" nào? - Bò Lục hỏi đột ngột, Dũng Cò quên béng mất vụ những cuốn sổ.
Bò Tứ ngồi bên nhanh nhẩu:
- Ý thằng Bò Lục muốn nói đến hai cuốn sổ liên lạc ấy!
- À! - Mặt Dũng Cò tươi lên - Tao vẫn cất ở nhà!
Bò Lục liếm môi:
- Thế sao mày chưa bắt tụi nó đem tiền tới chuộc?
- Tao chưa muốn!
- Lại nói dóc! - Bò Lục nhếch mép - Mới than đói rã họng đây, bây giờ lại làm ra vẻ không cần tiền!
- Mày ngu quá! - Dũng Cò khinh khỉnh - Không phải tao chê tiền nhưng lúc này mình đưa đầu ra là công an tó cổ ngay tắp lự!
- Ai bảo mày vậy?
Dũng Cò phun nước bọt:
- Cần gì ai bảo! Chẳng lẽ tụi kia không biết gài bẫy tụi mình sao! Chỉ cần tao thò tay ra cầm lấy xấp tiền là "Hấp! Ðưa tay lên!". Thế là rồi đời!
Mô tả của thằng Dũng Cò khiến Bò Lục ôm bụng cười sặc sụa:
- Trời ơi là trời! Dũng Cò ơi là Dũng Cò! Nghe mày nói, tao cứ tưởng như đang nghe mày kể chuyện phim không bằng!
Bò Tứ mấy hôm nay đang kẹt tiền, thấy Dũng Cò lưỡng lự nãy giờ, nó đã ngứa ngáy lắm rồi. Vì vậy, nghe Bò Lục cà khịa Dũng Cò, nó liền hí hửng a dua:
- Ðúng rồi đó! Tao nghĩ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu!
Thấy hai tên đồng bọn hùa nhau công kích mình, Dũng Cò nóng mặt:
- Tụi mày ngu bỏ xừ! Nếu không muốn tụi mình sập bẫy, tụi nó lại chẳng sốt ruột đi tìm tao nằng nặc xin chuộc lại hai cuốn sổ vô tích sự đó làm gì!
- Sao lại vô tích sự! - Bò Lục kêu lên - Ðó là sổ liên lạc giữa nhà trường và phụ huynh mà lại!
- Nhưng những cuốn sổ này là của hai thằng nhóc trường Hoạ Mi. Mà theo tao biết, hai thằng nhóc này đâu phải là anh em hay cháu chắt gì của tụi nó! Nếu không phải muốn lừa tụi mình vào tròng, việc đếch gì tụi nó phải tích cực thế!
Lập luận của Dũng Cò không phải là không có lý. Tất nhiên cái lý này dựa trên cách nghĩ cách sống của nó xưa nay. Nó không thể nào hình dung được có những người chịu vất vả vì kẻ khác mà không có một động cơ gì. Nó không tin bọn Quý ròm đêm hôm qua kéo lô kéo lốc tới nhà nó chỉ với mục đích cỏn con là gạ chuộc lại những cuốn sổ cho hai thằng nhóc trường Hoạ Mi không quen biết kia. Chỉ Bò Lục là không nghi ngờ gì điều đó. Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ với bọn Quý ròm tối hôm qua, nó lờ mờ nhận ra những đối thủ của nó không phải những đứa đáng ghét, thậm chí còn có vẻ tử tế hơn nó tưởng. Với những đứa như thế, việc lo lắng thu hồi giùm cho bọn nhóc hai cuốn sổ kia không có gì là khó hiểu.
Chuyện không khó hiểu, nhưng làm cho Dũng Cò hiểu được cái chuyện dễ hiểu đó thì quả là gian nan. Bò Lục không tìm ra được lời lẽ nào để thuyết phục Dũng Cò ngoài việc lặp đi lặp lại mỗi một câu:
- Không có chuyện đó đâu! Mày chỉ đa nghi Tào Tháo thôi!
Sự bướng bỉnh của Bò Lục làm Dũng Cò đổ quạu. Nó quắc mắt:
- Làm gì mày cứ lải nhải mãi thế! Bộ mày thông đồng với tụi kia lừa tao vào bẫy chắc?
- Bậy!
Bò Lục tái mặt, vừa nói nó vừa quay đầu ngó lơ chỗ khác, sợ Dũng Cò nhận ra sự bối rối của mình. Nó không thông đồng với bọn Quý ròm để gài bẫy Dũng Cò nhưng quả nó có gặp gỡ tụi này thật. Vì vậy, tuy biết Dũng Cò nổi đoá nói bừa, nó vẫn cảm thấy chột dạ.
Ðang loay hoay chưa biết làm sao, sực nhớ ra một chuyện, Bò Lục liền ngoảnh mặt lại, cặp mắt sáng lên:
- Mày quên một điều!
- Ðiều gì? - Dũng Cò hỏi, vẫn lầm lì.
- Con nhỏ Văn Châu kia là chị bà con của mày!
- Còn khuya! - Dũng Cò nghiến răng - Chị gì nó! Có ngày tao sẽ cho nó biết tay!
Bò Lục nhún vai:
- Nhưng dù mày không xem nó là chị, nó vẫn xem mày là em! Do đó nó sẽ không bao giờ kêu công an bắt mày!
- Tao không tin! - Dũng Cò bĩu môi - Nếu tử tế nó đã không hùa theo tụi kia chống lại tao!
Sự cố chấp của Dũng Cò khiến Bò Lục đâm chán. Nó ngồi ngắm ruồi bay, chả buồn làm "thuyết khách" nữa.
Bò Tứ ngồi vểnh tai theo dõi, thấy Bò Lục không lay chuyển nổi quyết tâm của Dũng Cò, bèn vọt miệng bâng quơ:
- Nếu ai đó muốn kêu công an bắt mình thì họ đã kêu từ lâu rôi, cần gì phải đợi đến lúc mình ngửa tay nhận tiền chuộc!
Bò Tứ nói vòng vèo nhưng ý tứ thì quá rõ. Dũng Cò sửng cồ:
- Mày đừng có hùa theo thằng Bò Lục!
- Tao chả hùa theo ai cả! - Thái độ của Dũng Cò khiến Bò Tứ tự ái - Sự thật là như thế!
- Sự thật cái cóc khô! - Dũng Cò cáu tiết - Nếu tao không nhận tiền chuộc thì công an chẳng có chứng cớ gì để "sờ gáy" tao cả!
Bò Tứ nhếch mép:
- Ai bảo mày là không có chứng cớ? Hàng lô hàng lốc tụi học trò trường Họa Mi không phải là chứng cớ sao! Cứ mỗi đứa khai một câu đủ để tụi mình vào "nghỉ mát" trong khám Chí Hoà rồi!
Câu nói của Bò Tứ làm Dũng Có biến sắc. Ừ nhỉ, nếu tụi kia muốn hại mình có lẽ chúng chả cần phí công gài bẫy mình làm gì! Nếu muốn, chúng có cả khối nhân chứng đang sờ sờ ra kia! Bụng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Dũng Cò vẫn lạnh như tiền. Ðã lỡ ra oai với đồng bọn rồi, nó không thể thay đổi quyết định một cách dễ dàng được.
- Nhưng dù thế nào đi nữa tao cũng không trả lại hai cuốn sổ cho tụi nó trong lúc này! - Dũng Cò khụt khịt mũi - Tao phải trừng phạt tụi nó một cách đích đáng!
Lời phán ngang như cua của Dũng Cò làm Bò Tứ xìu như bún. Nó chán nản thở hắt ra:
- Tao chỉ góp ý vậy thôi! Mày muốn làm gì kệ mày!
Bò Tứ xìu kéo Bò Lục xìu theo. Trong khi Bò Lục tuyệt vọng nhớ đến lời hứa của mình với bọn Quý ròm thì một tia chớp thình lình xẹt ngang óc nó. Nó liền đưa hai tay lên trời, cố lấy giọng thảm não:
- Thế là xem như tụi mình mất cả chì lẫn chài!
Dũng Cò đánh mắt sang Bò Lục:
- Trù ẻo gì đó mày?
- Chả trù cũng cầm như mất trắng! - Bò Lục vẫn tiếp tục cảm khái - Chẳng lẽ mày không biết hai cuốn sổ trong tay mày đang sắp sửa trở thành đồ vứt đi?
Dũng Cò cau mặt:
- Ðừng nói xàm!
- Ðứa nào nói bậy làm con! - Giọng Bò Lục ráo hoảnh - Sổ liên lạc là thứ sổ cần thiết, nếu mày cứ "ngâm" hoài không chịu cho tụi nhóc trường Hoạ Mi chuộc lại, chắc chắn thầy cô chúng buộc phải cấp sổ mới! Thế là tụi mình công toi!
Lý lẽ của Bò Lục làm Dũng Cò giật thót. Bố khỉ, nếu thằng Bò Lục không nói, mình đã quên béng mất điều quan trọng đó, nguy thật! Dũng Cò gục gặc đầu. Và nó không buồn sừng sộ nữa. Mà toét miệng cười:
- Ừ nhỉ, thế thì đành phải cho tụi nó chuộc ngay lại hai cuốn sổ thôi!
Rồi nó đưa mắt ngó hai tên đồng bọn:
- Chiều nay phải bắn tin cho tụi nó biết là mình đồng ý cho tụi nó đem tiền tới chuộc! Ðứa nào nhận nhiệm vụ "sứ giả" này?
- Ðể tao! - Bò Lục vọt miệng, cố giấu vẻ mừng rỡ đằng sau nét mặt thản nhiên - Lát nữa tao sẽ đi tìm tụi nó! Nhưng mày định gặp tụi nó vào lúc nào, tại đâu?
- Càng sớm càng tốt! - Dũng Cò chém tay vào không khí - Bảo tụi nó là trưa mai bọn mình sẽ đợi tụi nó ở góc đường mày và thằng Bò Trổng vẫn thường xuất hiện! Sổ sách và tiền bạc sẽ trao ngay tại đó!
Dũng Cò vừa nói dứt câu, Bò Lục đã vội vàng đứng dậy:
- Ðược rồi, tao đi ngay đây!
Nhưng Bò Lục chưa đi ngay được. Mới đi vài ba bước, nó chợt nhận ra một điều quan trọng, liền dừng chân lại:
- Quên nữa! Mày chưa cho biết tụi nó phải đem theo bao nhiêu tiền để chuộc lại hai cuốn sổ!
Dũng Cò ưỡn người tới trước, dõng dạc:
- Hai trăm ngàn!
- Hai trăm ngàn? - Bò Lục hỏi lại bằng giọng sửng sốt.
Dũng Cò hất mặt:
- Mày cho là ít hay sao?
Lối hỏi ngược nhuốm vẻ giễu cợt của Dũng Cò làm Bò Lục nhăn mặt:
- Sao hôm trước mày bảo mỗi cuốn sổ năm chục ngàn?
- Hôm trước khác bây giờ khác! - Dũng Cò gầm gừ cay đắng - Hôm trước mình đâu có biết "đảng Chim Ưng" sẽ lâm vào tình cảnh bó tay bó chân như bây giờ! Lẽ ra bắt tụi nó ngoài tiền chuộc còn phải đóng thêm tiền "bồi thường" nữa kìa!
Nghe miệng lưỡi Dũng Cò, biết thằng này còn thù bọn Quý ròm tận xương tận tủy, Bò Lục không buồn hỏi tới hỏi lui nữa. Nó tặc lưỡi một cái rồi quay mình đi luôn.
Về Đầu Trang Go down
Shiroi

Shiroi

Tổng số bài gửi : 19896
Registration date : 23/11/2007

KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 Empty
Bài gửiTiêu đề: 12. Tiền Chuộc   KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 I_icon13Thu 21 Oct 2010, 01:56

Chương 8



Tin tức do Bò Lục đưa tới khiến bọn Quý ròm dù ngờ trước vẫn không tránh khỏi sửng sốt và phẫn nộ.
Tiểu Long nghiến răng ken két:
- Ðúng là lũ cướp cạn!
Mạnh nhảy loi choi:
- Cứ báo công an tóm sạch bọn chúng là xong! Chả phải nộp tiền nộp bạc lôi thôi!
Nhỏ Hạnh lắc đầu:
- Hai trăm ngàn cho hai cuốn sổ! Thật không thể tưởng tượng nổi!
Trong bọn chỉ có Văn Châu và Quý ròm là thản nhiên. Văn Châu gật gù:
- Các bạn đừng ngại! Hai trăm ngàn đó, tôi sẽ lo!
Văn Châu vừa dứt câu, Tiểu Long đã phản đối ngay:
- Không được! Lo là lo chung! Mỗi người góp một phần!
Nhỏ Hạnh mỉm cười ngó Văn Châu:
- Long nói đúng đấy! Ðây không phải là chuyện riêng của bạn!
- Không được! - Văn Châu vẫn khăng khăng - Các bạn chẳng liên quan gì trong chuyện này! Dũng Cò là em tôi!
Tiểu Long quẹt mũi:
- Dũng Cò là em bạn hay không là em bạn thì đó chẳng phải là lí do để bạn gánh lấy chuyện này một mình!
Rồi thấy Văn Châu vẫn đỏ mặt tía tai vẻ như sắp sửa ngoác miệng cãi lại mình. Tiểu Long đưa mắt nhìn Quý ròm cầu cứu:
- Tao nói vậy đúng không, Quý ròm?
Quý ròm hờ hững:
- Ðúng chuyện gì?
- Thì chuyện tiền chuộc chứ chuyện gì! - Tiểu Long nhăn nhó trước vẻ lơ đễnh của bạn - Ai lại để Văn Châu tự bỏ tiền ra một mình, đúng không?
Quý ròm tỉnh rụi:
- Văn Châu bỏ tiền ra một mình cũng được chứ sao!
- Mày nói gì? - Tiểu Long giương mắt ếch, nó không hiểu tại sao bữa nay thằng ròm lại ăn nói khó nghe thế.
Quý ròm nhe răng cười:
- Tao bảo là chuyện đó không có gì quan trọng! Trước mắt Văn Châu cứ đưa tiền cho bọn mình chuộc lại hai cuốn sổ đã! Sau đó bọn mình góp tiền trả lại cho Văn Châu cũng không muộn!
Nghe Quý ròm nói vậy, Tiểu Long tươi ngay nét mặt:
- Thì ra thế!
Nhỏ Hạnh thở phào:
- Vậy cũng được!
Chỉ có Văn Châu là lắc đầu quầy quậy:
- Không được! Tôi đã nói rồi! Các bạn khỏi phải lo chuyện đó!
- Thôi được rồi! - Quý ròm xua xua tay - Chuyện đó từ từ bàn sau! Ðiều cần làm trước mắt là bạn đưa ngay hai trăm ngàn cho tôi!
Yêu cầu của Quý ròm làm Văn Châu há hốc miệng:
- Ðưa ngay bây giờ? Bây giờ tôi đâu có mang tiền theo!
- Không phải nhất thiết phải đưa ngay bây giờ! - Quý ròm nghiêm nghị - Nhưng từ giờ đến tối thế nào cũng phải có!
- Ðược rồi! - Văn Châu gật đầu - Lát tối tôi sẽ đem đến cho bạn!
Tiểu Long không kềm được thắc mắc:
- Trưa mai mới phải trao tiền chuộc kia mà! Mày giữ tiền làm gì sớm vậy?
- Chuyện này không thể tiết lộ cho mày biết được! - Quý ròm hấp háy mắt - Nói chung là tao sẽ "ếm xì bùa" lên những tờ giấy bạc! Và bọn Dũng Cò sẽ không thể nào tiêu được những đồng tiền này!
- Lại xạo đi! - Tiểu Long phì cười.
Quý ròm làm mặt giận:
- Nếu mày bảo tao xạo thì thôi! Tao về đây!
Nói xong, Quý ròm quay lưng vọt thẳng, báo hại thằng Mạnh ở phía sau phải vội vàng lót tót chạy theo.
Tất nhiên Mạnh lật đật đuổi theo ông anh không phải vì sợ lạc đường. Nó lớn rồi, đi một mình từ Vũng Tàu lên thành phố còn không ngắn, sợ gì đoạn đường ngắn ngủn dẫn về nhà cậu Hai nó. Mạnh hăm hở đuổi bén gót ông anh vì một nguyên nhân khác. Nó tò mò.
- Anh Quý này!
Mạnh vừa rảo cẳng vừa hổn hển gọi.
- Gì? - Quý ròm hỏi, không ngoảnh cổ lại.
- Anh nói cho em biết đi!
- Nói chuyện gì? - Giọng Quý ròm vẫn cộc lốc.
- Chuyện khi nãy đó! Anh bảo chị Văn Châu tối nay đưa tiền tới cho anh để làm gì thế?
- Thì tao đã nói rồi! Tao sẽ "ếm xì bùa" lên những tờ giấy bạc!
- Xí! Em không tin! Anh làm như em là trẻ con không bằng!
Quý ròm cười hích hích:
- Mày là trẻ con đứt đuôi đi rồi chứ "làm như" với "không làm như" gì!
Mạnh phớt lờ sự châm chọc của ông anh. Nó quay lại với đề tài chính:
- Anh nói thật đi! Anh định làm gì với những tờ giấy bạc?
- Tao "ếm xì bùa"!
Quý ròm tiếp tục trêu ngươi khiến Mạnh cụt hứng. Từ đó cho đến khi về tới nhà, nó quyết không thèm vặn hỏi nữa.
Nhưng đến tối, khi Văn Châu đem xấp tiền đến cho Quý ròm, Mạnh không sao phớt tỉnh nổi.
Nó nhón chân bước vô phòng Quý ròm lén xem ông anh mình đang làm gì.
Quý ròm đang ngồi cặm cụi gói xấp tiền vào bao ny-lông, nghe tiếng chân rón rén phía sau, liền giật mình ngoảnh lại.
- Mày làm trò gì vậy? - Quý ròm gắt.
- Em có làm gì đâu!
Quý ròm lừ mắt nhìn ông em:
- Không làm gì sao mày đi đứng thậm thò thậm thụt cứ như ăn trộm thế?
- Em tưởng anh đã ngủ! - Mạnh chống chế.
Lời nói dối của ông em khiến Quý ròm bật cười:
- Ðây là phòng học chứ có phải phòng ngủ đâu mà mày sợ tao ngủ!
Mạnh gãi đầu, lấp liếm:
- Ờ há! Vậy mà không hiểu sao em lại cứ quên béng mất chuyện đó! Ngốc thật!
Rồi sợ ông anh vặn tới vặn lui hết đường chống đỡ, Mạnh nhướn mắt hỏi:
- Anh đang làm gì thế?
Quý ròm khụt khịt mũi:
- Tao có làm gì đâu!
Mạnh liếc gói tiền lúc nãy đã được bọc trong lớp ny-lông đang đặt giữa bàn:
- Anh bọc tiền lại để làm gì thế?
- Ðể cho nó khỏi ướt!
Mạnh ngơ ngác:
- Anh sợ trưa mai trời sẽ mưa à?
- Không!
Ðầu Mạnh càng lúc càng rối bòng bong:
- Thế sao anh lại sợ những tờ giấy bạc sẽ bị ướt?
Quý ròm mỉm cười bí ẩn:
- Trưa mai mày sẽ biết!
Nghe Quý ròm nói vậy, mặt Mạnh xịu xuống:
- Thế thì em chả bao giờ biết được rồi!
- Sao vậy? - Tới lượt Quý ròm ngạc nhiên.
Giọng Mạnh xìu như bún:
- Trưa mai em không đi cùng tụi anh được!
- Nhưng mà tại sao?
- Mẹ em mới gọi điện cho cậu Hai! - Mạnh đáp với vẻ đau khổ.
Tới đây thì Quý ròm vỡ lẽ:
- Tao hiểu rồi! Cô Tư kêu mày về đi học chứ gì!
Lần này thì Mạnh không dáp, có lẽ do buồn quá mức. Nó chỉ lặng lẽ gật đầu, mặt chảy dài. Dòm bộ tịch của nó, những người tử tế chắc sẽ tưởng nó sắp sửa bị đuổi học chứ không phải sắp sửa được đi học.
Quý ròm lại hỏi:
- Trường mày hôm nào dạy lại?
Manhh thở dài:
- Mốt!
Nghe vậy, Quý ròm liền thở dài theo:
- Thê thì ngày mai mày dứt khoát phải về rồi!
Rồi thấy Mạnh có vẻ buồn buồn, Quý ròm đặt tay lên vai nó:
- Nhưng mày yên chí đi! Ðằng nào tao, Tiểu Long và nhỏ Hạnh cũng sẽ xuống thăm mày! Tụi tao còn phải đi thăm các anh chị trong nhóm Hải Âu nữa chi!
- Thế còn trưa mai? - Mạnh đột ngột hỏi.
- Trưa mai sao?
- Trưa mai em không tới chỗ hẹn với bọn Dũng Cò được!
Câu nói không đầu không đuôi của ông em khiến Quý ròm đưa tay vò đầu:
- Nghĩa là sao?
Mạnh chớp mắt:
- Thế có nghĩa là anh nói cho em nghe những bí mật quanh những tờ giấy bạc này chứ còn là sao? Anh bảo trưa mai sẽ biết nhưng trưa mai em có còn ở thành phố đâu!
Quý ròm cười xoà:
- Tao đùa với mày thôi chứ chả có bí mật gì ở đây đâu!
- Em không tin! - Mạnh vùng vằng - Nhất định là anh giấu em!
- Tao nói thật đấy!
Mạnh nhìn Quý ròm bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ. Tất nhiên phần ngờ nhiều hơn. Nhưng thấy Quý ròm không muốn nói, nó cũng chẳng buồn tọc mạch.
Mạnh xoay sang chuyện khác:
- Anh có chắc cuộc trao đổi trưa mai sẽ suôn sẻ không?
- Sao mày lại hỏi vậy?
Mạnh liếm môi:
- Tự nhiên em thấy lo lo!
Quý ròm vỗ vỗ lên lưng Mạnh:
- Mày yên tâm! Chả có chuyện gì đâu! Tại mày có "máu hình sự" nên lúc nào mày cũng "thấy lo lo" vậy thôi!
- Anh chỉ trêu em! - Mạnh nhăn mặt - Em lo thật đấy!
Giọng Quý ròm đột nhiên tinh quái:
- Nếu có đứa phải lo thì đó là Dũng Cò chứ chẳng phải tụi mình đâu!
Mạnh không nhận thấy sự khác lạ ẩn sau lối nói úp úp mở mở của Quý ròm. Ðầu óc nó đang mải nghĩ chuyện khác:
- Chắc ngày mai em ở lại đi theo bọn anh!
- Uý, không được đâu! - Câu phát biểu thình lình của thằng Mạnh làm Quý ròm giật thót - Mốt đi học rồi, ở lại sao được mà ở lại!
Mạnh bướng bỉnh:
- Thì em vào lớp trễ một ngày! Ðâu có sao!
- Tao nói không được là không được mà!
- Em nói được! - Mạnh lì lợm.
- Mày đừng có bướng! - Quý ròm nheo mắt - Chắc chắn ba tao sẽ không cho mày ở lại đâu!
Thấy Quý ròm đem cậu Hai ra doạ, Mạnh xụi lơ.
Mãi một lúc, nó tặc tặc lưỡi:
- Em sẽ có cách!
Quý ròm nhìn chăm chăm vào mặt ông em, cảnh giác hỏi:
- Cách ở lại thêm một ngày ấy ư?
- Ừ!
- Cách gì thế? - Quý ròm tiếp tục thăm dò.
Mạnh rụt cổ:
- Em không nói đâu! Khi nào anh nói cho em biết anh định làm gì với những tờ giấy bạc, em sẽ nói cho anh nghe cách của em!
Thấy ông em bày đặt ra điều kiện với mình, Quý ròm cáu tiết. Nó chìa cùi chỏ:
- Nói cài này này!
Rồi nó hừ giọng:
- Tao cóc thèm nghe cái mẹo vặt của mày! Dù thế nào thì sáng mai mày cũng phải về! Tao sẽ theo dõi nhất cử nhất động của mày!
- Xí! Em chả ngán! Cách của em, anh chẳng biết được đâu!
Mạnh đáp, mặt vênh váo. Vẻ thách thức của ông em khiến Quý ròm nổi đóa. Nó chồm tới nhưng chưa kịp túm áo Mạnh thì thằng nhóc đã vù ra khỏi phòng như một tia chớp.
Về Đầu Trang Go down
Shiroi

Shiroi

Tổng số bài gửi : 19896
Registration date : 23/11/2007

KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 Empty
Bài gửiTiêu đề: 12. Tiền Chuộc   KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 I_icon13Thu 21 Oct 2010, 01:56

Chương 9



Bò Lục lững thững thả bộ xuống dốc cầu. Chung quanh xe cộ ngược xuôi nườm nượp nhưng dường như nó không mảy may để ý. Ðầu óc nó đang để tận đâu đâu, nó đi men theo thành cầu, chân hờ hững bước theo quán tính.
Khuôn mặt sửng sốt của bọn Quý ròm khi nghe nó báo tin Dũng Cò đòi hai trăm ngàn tiền chuộc cứ lởn vởn trong đầu nó. Hai trăm ngàn để đánh đổi hai cuốn sổ, thật là quá quắt! Bò Lục bất bình lẩm bẩm, quên phắt rằng nó là một trong những thành viên nòng cốt của "đảng Chim Ưng".
Lẽ ra số tiền chuộc càng lớn Bò Lục càng vui mừng mới phải, bởi chính nó cũng được chia phần trong số tiền đó. Nhưng không hiểu sao trong vụ này, tự dưng nó lại cảm thấy ngượng khi Dũng Cò "hét giá" quá cao.
Tụi nó có hiểu lầm mình không nhỉ? Bò Lục nghĩ đến bọn Quý ròm, mày nhíu lại. Trong bọn Quý ròm, Bò Lục có cảm tình nhất với con nhỏ mang kiếng. Nhỏ ăn nói nhỏ nhẹ, dịu dàng, đã cứu nó "thoát hiểm" lại còn cảm ơn nó nữa. Nhỏ chẳng hề xem nó là tên trấn lột. Nhỏ xem nó là bạn.
Con nhỏ tốt ghê! - Bò Lục lại áy náy nhủ bụng - Vậy mà bây giờ Dũng Cò bắt nhỏ và bọn kia xoay ra hai trăm ngàn đem nộp! Chả rõ từ đây đến trưa mai tụi nó có đào đâu ra một khoản tiền lớn như thế hay không!
- Cháu đi đâu về đấy?
Tiếng dì vang lên bên tai khiến Bò Lục chợt nhận ra mình đã tới nhà.
- Dạ, cháu lại nhà bạn! - Bò Lục phịa nhanh như chớp, nó vốn nói dối thành thần.
- À, các bạn hôm trước đến chơi với cháu đấy phải không?
Dì nó lại hỏi, giọng vui vẻ và chẳng chút ngờ vực. Từ hôm bọn Quý ròm ghé nhà Bò Lục, dì nó bỗng đâm ra dễ tính với nó hẳn. Mỗi khi nó đi đâu về, dì đã bớt tra hỏi vặn vẹo.
Lần này cũng vậy, thấy nó gật đầu, dì nó tươi cười nói:
- Mấy đứa bạn học của cháu đứa nào mặt mũi nom cũng đàng hoàng, tử tế, thật chả giống với thằng bạn vừa tới tìm cháu tí nào!
Câu nói của dì làm Bò Lục chột dạ:
- Ai tới tìm cháu hả dì?
- Thằng gì cao lêu nghêu thỉnh thoảnh vẫn tới đây ấy!
Dũng Cò! - Bò Lục bật kêu khẽ - Chắc nó tới tìm mình để hỏi kết quả cuộc thương lượng!
- Cháu đi đằng này một lát dì ơi!
Bò Lục nói và nhanh chân vọt ra khỏi nhà, mặc tiếng dì nó la giật giọng sau lưng:
- Này, này, tới giờ cơm rồi mà cháu còn chạy đi đâu đấy!
Dũng Cò đón Bò Lục bằng khuôn mặt nhăn nhó:
- Mày đi đâu mất tăm mất tích vậy? Vụ đó sao rồi?
Bò Lục khịt mũi:
- Tụi nó đồng ý! Trưa mai tụi nó sẽ đến góc đường hôm nọ đợi tụi mình!
- Tụi nó có nói gì không?
Bò Lục ngơ ngác:
- Nói gì là nói gì?
Dũng Cò nheo mắt:
- Về số tiền hai trăm ngàn ấy!
- À, không! - Bò Lục liếm môi - Tụi nó chả nói gì cả!
- Tụi nó chả chê đắt chê rẻ gì sao? - Dũng Cò lộ vẻ băn khoăn.
- Tụi nó chả khen chê gì cả!
- Thế thì lạ thật! - Dũng Cò cau mày.
Thái độ của Dũng Cò khiến Bò Lục không nén nổi thắc mắc.
- Lạ chuyện gì?
Dũng Cò đấm hai tay vào nhau:
- Với số tiền lớn như thế, lẽ ra tụi nó phải kỳ kèo hoặc la lối om sòm mới phải chứ?
Bò Lục nhún vai:
- Tao thấy tụi nó vẫn tỉnh khô!
Thật ra khi báo tin đó với bọn Quý ròm, Bò Lục nhận thấy mặt mày đứa nào đứa nấy đều kinh ngạc tột độ. Bò Lục biết bọn Quý ròm không quát tướng lên trước mặt nó chỉ vì lịch sự nhưng khi nó về rồi thế nào bọn này cũng mạ sát cái "đảng Chim Ưng" của nó không tiếc lời.
Nhưng Bò Lục giấu biến những nhận xét của mình. Nó muốn để Dũng Cò hoang mang lo lắng chơi.
Quả nhiên, ngẫm nghĩ một hồi, Dũng Cò tặc tặc lưỡi:
- Tao nghi quá mày ạ!
Bò Lục hiền khô:
- Nghi chuyện gì?
Dũng Cò nói với vẻ tư lự:
- Tao nghĩ tụi nó đang âm mưu cho tụi mình vào tròng! Nếu không tại sao tụi nó chẳng hề có phản ứng gì trước đề nghị của tao!
Bò Lục cười mũi:
- Mày sợ công an mai phục vào trưa mai ư?
- Có thể lắm! Hễ tao thò tay ra nhận tiền là thế nào cũng bị chộp!
Một ý nghĩ vụt hiện ra trong óc Bò Lục.
- Thế thì mày đừng đích thân nhận tiền! - Nó hớn hở đề nghị - Ðể tao đứng ra nhận cho!
Không phải tự nhien Bò Lục quyết định chơi trò "Lê Lai cứu chúa". Nó đã tính rồi. Ðợi khi bọn Quý ròm nhận được hai cuốn sổ xong, nó sẽ ném trả xấp tiền lại cho đối phương. Tất nhiên Dũng Cò sẽ không tha thứ cho hành động đó của nó. Nhưng nó cóc sợ. Hai thằng Bò Trổng Bò Tứ là bạn thân của nó xưa nay, chắc chắn sẽ không về hùa với Dũng Cò để làm khó dễ nó. Sau vụ đó, nó sẽ rút tên ra khỏi "đảng Chim Ưng", chẳng còn dính líu gì với Dũng Cò nữa. Nếu mọi chuyện trót lọt, bọn Quý ròm sẽ không còn dám coi thường nó. Và con nhỏ mang kiếng dễ thương kia sẽ hiểu nó không giống như Dũng Cò, nó là đứa "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn", lúc nào cũng sẵn sàng phục thiện. ý nghĩ đó khiến Bò Lục cảm thấy nôn nao. Nó đang mong đến chết được Dũng Cò sẽ đồng ý với đề nghị sáng suốt của nó.
Nhưng Dũng Cò là đứa tự ái vặt. Mặc dù lúc nào cũng sợ bị công an thộp cổ nhưng lại không muốn để lộ sự chết nhát ra trước mặt người khác.
- Không cần phải như vậy! - Dũng Cò từ chối - Tao sẽ đích thân nhận tiền!
- Thế còn công an? - Bò Lục nhắc.
Ánh mắt Dũng Cò thoáng lộ vẻ ngần ngại. Nhưng rồi thấy Bò Lục nhìn chòng chọc vào mặt mình như sẵn sàng chế nhạo, nó mím môi nói cứng:
- Tao cóc sợ! Nói chung, tao chỉ lo xa thế thôi, chứ tao không tin bọn kia lại giở trò với tao!
Dũng Cò quay ngoắt 180° mà mặt mày vẫn tỉnh rụi. Chỉ có Bò Lục là biến sắc. Cái kiểu thay đổi ý kiến xoành xoạch của Dũng Cò khiến nó kêu khổ thầm.
- Nếu mày đích thân nhận tiền thì để tao giữ sổ cho! Khi nào tiền đã vào tay mày, tao mới quẳng mấy cuốn sổ cho tụi nó! - Bò Lục cố cứu vãn tình thế bằng cách đưa ra đề nghị mới. Nó tin rằng khi những cuốn sổ lọt vào tay nó thì âm mưu "làm tiền" bọn Quý ròm của Dũng Cò chắc chắn sẽ thất bại.
Nhưng Dũng Cò là đứa lọc lõi. Thấy Bò Lục liên tục đưa ra hết ý kiến này đến ý kiến khác, nó đâm nghi.
- Việc gì phải làm thế? - Dũng Cò quắc mắt - Chẳng lẽ mày giữ sổ thì an toàn hơn tao?
- Tất nhiên rồi! - Bò Lục cố giữ vẻ bình thản - Nếu công an bắt quả tang mày một tay đưa sổ một tay nhận tiền, dứt khoát mày sẽ bị khép tội "tống tiền"! Nhưng nếu mày chỉ nhận tiền không thôi thì chẳng ai kết tội mày được!
- Sao lại không kết tội được? - Dũng Cò nhướn mày.
Bò Lục vẫn chậm rãi:
- Nhận tiền đâu phải là một cái tội! Lúc đó mày cứ chối phăng! Mày có thể bảo bọn kia thiếu nợ mày từ trước bây giờ đem tiền đến trả!
- Thế còn những cuốn sổ?
- Những cuốn sổ tao vẫn giữ! Nếu thấy công an ập tới, tao dại gì thò mấy cuốn sổ ra!
Nghe tên thuộc hạ giải thích một hồi, Dũng Cò cảm thấy bùi tai. Bò Lục mừng rơn khi thấy Dũng Cò gục gặc đầu:
- Hay đấy!
Nhưng hy vọng trong lòng Bò Lục vừa chớm lên đã vội tắt ngấm.
- Tao sẽ làm theo kế hoạch của mày! - Dũng Cò nhếch môi - Nhưng đứa giữ sổ sẽ là thằng Bò Trổng!
Dũng Cò quả là khó chơi! Chắc nó đã bắt đầu nghi ngờ mình! Bò Lục chột dạ nghĩ bụng.
- Thế còn tao? - Bò Lục cố làm ra vẻ tức tối - Chẳng lẽ mày tin tưởng thằng Bò Trổng hơn tao?
Dũng Cò nheo mắt:
- Mày sẽ có nhiệm vụ khác! Trưa mai mày và thằng Bò Tứ sẽ canh chừng động tĩnh chung quanh, hễ thấy gì khác lạ là báo động ngay cho tao và thằng Bò Trổng biết!
Trước sự sắp xếp đâu vào đấy của Dũng Cò, Bò Lục biết chẳng thể nào kèo nài gì được. Hơn nữa, thấy Dũng Cò có ý đề phòng mình, nó chẳng muốn thằng này thêm ngờ vực.
- Thế cũng được!
Bò Lục nói, giọng xuôi xị, và quay mình bỏ đi.
Nhưng nó vừa đi được vài ba bước, Dũng Cò đã gọi giật lại:
- Gượm đã!
Bò Lục ngoảnh lại:
- Gì nữa?
Mặt Dũng Cò thoắt nghiêm trọng:
- Ngày mai nhớ lận theo vũ khí!
Lời dặn dò của Dũng Cò khiến Bò Lục kinh ngạc:
- Ðể làm gì? Chẳng lẽ mày định "choảng" nhau với công an?
- Tao đâu có khùng! - Dũng Cò cười khảy - Nhưng cứ phải phòng xa! Biết đâu đến phút chót tụi nó chẳng trở mặt đánh cướp hai cuốn sổ của tụi mình!
- Mày nghĩ thế? - Bò Lục hỏi lại, không giấu vẻ nhạo báng.
Dũng Cò hừ giọng:
- Tao chả nghĩ gì cả! Nhưng đã ra trận là phải mang theo vũ khí! Ðó là luật, xưa nay vậy!
- Thôi được!
Bò Lục lằm bằm và lại tiếp tục rảo bước. Không nghĩ ra được cách nào để giúp con nhỏ mang kiếng và đồng bọn, lòng nó rối như tơ vò. Thôi được, trưa mai hẵng hay! Tới lúc đó, mình sẽ tùy cơ ứng biến! Nếu cần, mình sẽ tìm cách đoạt lại tiền trên tay Dũng Cò để trả lại cho con nhỏ mắt kiếng!
Ý nghĩ đó an ủi Bò Lục rất nhiều trên đường về nhà.
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh   KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh - Page 12 I_icon13

Về Đầu Trang Go down
 
KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh
Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Similar topics
-
» Việt Sử Giai Thoại - Tập 4 - Nguyễn Khắc Thuần
» Danh tướng Việt Nam 3 - Nguyễn Khắc Thuần
» Xướng họa
» TIẾNG NGUYỆT CẦM
» Ngẫu hứng Lý qua cầu - Thùy Dương, Tường Nguyên
Trang 12 trong tổng số 27 trangChuyển đến trang : Previous  1 ... 7 ... 11, 12, 13 ... 19 ... 27  Next

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
daovien.net :: VƯỜN VĂN :: Truyện Sưu tầm :: Tiểu thuyết-