Bài viết mới | Thơ Nguyên Hữu 2022 by Nguyên Hữu Today at 20:03
KÍNH THĂM THẦY, TỶ VÀ CÁC HUYNH, ĐỆ, TỶ, MUỘI NHÂN NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20/11 by Trăng Today at 16:45
KÍNH CHÚC THẦY VÀ TỶ by mytutru Yesterday at 22:30
SƯ TOẠI KHANH (những bài giảng nên nghe) by mytutru Yesterday at 22:22
Hơn 3.000 bài thơ tình Phạm Bá Chiểu by phambachieu Yesterday at 15:40
Lời muốn nói by Tú_Yên tv Yesterday at 15:22
NHỚ NGHĨA THẦY by buixuanphuong09 Yesterday at 06:20
KÍNH CHÚC THẦY TỶ by Bảo Minh Trang Tue 19 Nov 2024, 18:08
Mấy Mùa Cao Su Nở Hoa by Thiên Hùng Tue 19 Nov 2024, 06:54
Lục bát by Tinh Hoa Tue 19 Nov 2024, 03:10
7 chữ by Tinh Hoa Mon 18 Nov 2024, 02:10
Có Nên Lắp EQ Guitar Không? by hong35 Sun 17 Nov 2024, 14:21
Trang viết cuối đời by buixuanphuong09 Sun 17 Nov 2024, 07:52
Thơ Tú_Yên phổ nhạc by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:28
Trang thơ Tú_Yên (P2) by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:13
Chùm thơ "Có lẽ..." by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:07
Hoàng Hiện by hoanghien123 Fri 15 Nov 2024, 11:36
Ngôi sao đang lên của Donald Trump by Trà Mi Fri 15 Nov 2024, 11:09
Cận vệ Chủ tịch nước trong chuyến thăm Chile by Trà Mi Fri 15 Nov 2024, 10:46
Bầu Cử Mỹ 2024 by chuoigia Thu 14 Nov 2024, 00:06
Cơn bão Trà Mi by Phương Nguyên Wed 13 Nov 2024, 08:04
DỤNG PHÁP Ở ĐỜI by mytutru Sat 09 Nov 2024, 00:19
Song thất lục bát by Tinh Hoa Thu 07 Nov 2024, 09:37
Tập thơ "Niệm khúc" by Tú_Yên tv Wed 06 Nov 2024, 10:34
TRANG ALBUM GIA ĐÌNH KỶ NIỆM CHUYỆN ĐỜI by mytutru Tue 05 Nov 2024, 01:17
CHƯA TU &TU RỒI by mytutru Tue 05 Nov 2024, 01:05
Anh muốn về bên dòng sông quê em by vamcodonggiang Sat 02 Nov 2024, 08:04
Cột đồng chưa xanh (2) by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 12:39
Kim Vân Kiều Truyện - Thanh Tâm Tài Nhân by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 08:41
Chút tâm tư by tâm an Sat 26 Oct 2024, 21:16
|
Âm Dương Lịch |
Ho Ngoc Duc's Lunar Calendar
|
|
| KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh | |
| |
Tác giả | Thông điệp |
---|
Shiroi
Tổng số bài gửi : 19896 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: 26. Tiết mục bất ngờ Wed 01 Dec 2010, 03:16 | |
| Chương 10
Cô Trinh bảo nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò không phải là nói quá. Sau Bội Linh đến lượt Lệ Hằng đóng vai cô Hạ Huệ dạy sinh vật, Minh Vương đóng vai thầy Đại dạy giáo dục công dân và hai đứa đã làm các khán giả bên dưới cười ngặt nghẽo.
Nhưng tới khi Đỗ Lễ đóng vai thầy Sơn Cước dạy kỹ thuật mới khiến mọi người cười lăn bò càng.
Sau khi giảng giải khản cổ về nguyên tắc an toàn điện, "thầy Sơn Cước" hỏi Chí Mỹ:
- Nếu đang ngồi học bài, đèn trong phòng bỗng dưng tắt phụt, em phải làm gì để có ánh sáng một cách nhanh nhất?
Chí Mỹ gãi cổ:
- Thưa thầy... thưa thầy...
- Sao? Em không biết làm cách nào à? Chí Mỹ liếm môi:
- Thưa thầy, cách nhanh nhất là em ôm tập... chạy qua phòng của ba em ạ!
Cái lối đối đáp ấm ớ của Chí Mỹ khiến cả lớp cười nôn ruột, Còn thầy Quảng quay qua thầy Sơn Cước:
- Sao chuyện này nghe giống chuyện tiếu lâm quá hở thầy? Thầy Sơn Cướ nhìn thầy Quảng bằng ánh mắt ngạc nhiên:
- Ủa, hóa ra thầy không biết lớp 8A4 này là lớp hài hước nhất trường à? Chính tôi hôm nọ cũng suýt phì cười đó thầy!
Thầy Quảng đầu hói, người thấp đậm, tính tình nghiêm nghị. Nghe thầy Sơn Cước nói vậy, thầy nhói mày cố đoán xem lát nữa đây đứa học trò nào sẽ đóng vai thầy và nó sẽ diễn lại cảnh vui nhộm gì. Thầy là người không thích đùa nên thầy lo lắm. Khi thấy một đứa trong băng "tứ quậy" là Quới Lương đủng đỉnh bước ra và đi tới đi lui trước mặt mọi người với dáng đi bệ vệ của thầy, thầy càng lo tợn.
Nhưng rồi thầy yên tâm ngay. Thầy vốn nghiêm nghị nên Quới Lương phải nghiêm nghị theo.
Nó đứng trước mặt "bọn học trò", tay chắp sau lưng, gật gù "diễn thuyết":
- Một con người bình thường bao giờ cũng biết được hình dạng, diện tích và vị trí của căn nhà mình ở, biết được trong nhà chô nào cao chỗ nào thấy, biết được láng giềng gần gũi với mình gồm những ai. Một công dân cũng thế. Là người dân của một nước, chúng ta không thể không biết hình dạng, diện tích, vị trí của đất nước mình, không thể không biết nước mình tiếp giáp với những nước nào, không thể không biết nước mình có những núi nào, sông nào, hồ nào. Tóm lại, hôm nay chúng ta học bài "Diện tích, vị trí, giới hạn, hình dạng của nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam"...
Quới Lương làm một tràng, cả lớp vỗ tay rần rần.
Thầy Quảng ngồi dưới sướng mê. Thầy không ngờ tụi học trò nhớ như in những lời vàng ngọc của thầy như thế. Mà bài "địa lý nhập môn" của thầy, công bằng mà nói, cũng hay tuyệt. Bụng đắc ý, thầy ngoái đầu nhìn quanh, mặt mày rạng rỡ.
Tất nhiên, thầy Quảng không hề hay biết hồi đầu năm khi thầy nói như thế, ở phía dưới thằng Quốc Ân đã tinh quái thì thào vào tai Hải quắn:
- Tao cược với mày thầy Quảng không biết được diện tích của nhà thầy đâu!
- Im nào! - Hải quắn gắt khẽ - Ông thầy này trông nghiêm lắm, không đùa được đâu!
Trong khi thầy Quảng nhấn mạnh sự quan trọng của môn địa lý bằng phương pháp so sánh, thì thầy Thừa đề cao môn ngoại ngữ bằng một câu chuyện khó thể nào quên.
Thằng Lâm sắm vai thầy Thừa, vừa bước ra nó đã láu táu "Good morning" mặc dù trời đang về chiều khiến tụi bạn cười khúc khích.
- Các em im lặng! Im lặng! - Thằng Lâm giơ tay - Trước khi bắt đầu buổi học hôm nay, thầy sẽ kể cho các em nghe một câu chuyện!
Ba bốn cái miệng tranh nhau hỏi:
- Chuyện gì vậy thầy?
- Chuyện cổ tích hả thầy?
- Đúng rồi đó thầy! Thầy kể chuyện phim cho tụi em nghe đi!
Thằng Lâm giơ tay lần thứ hai:
- Các em giữ trật tự đi nào! - Rồi nó hấp háy mắt y hệt thầy Thừa - Chuyện thầy sắp kể hay hơn chuyện cổ tích, hay hơn chuyện phim nhiều!
Nghe vậy, cả lớp ngồi im, giương mắt chờ đợi.
Lâm "e hèm" một tiếng rồi hắng giọng:
- Một ngày nọ, mèo mẹ dẫn nèo con đi dạo. Lúc ngang qua hang chuột, nghe tiếng lũ chuột đùa giỡn bên trong, meo con hứng chí nhảy bổ tới. Mèo mẹ cản lại "Cửa hang bé tí, con không chui lọt được đâu?" Mèo con hỏi "Thế làm sao mẹ con ta bắt được chuột hở mẹ?". "Yên chí", mèo mẹ đáp, "Con xem đây!". Nói xong, mèo mẹ giả tiếng chuột kê lên "chít chít". Quả nhiên, nghe tiếng kêu, lũ chuột con tưởng chuột mẹ đi chợ về liền ùa ra cửa hang. Mèo con phục mẹ quá xá và thu mình chuẩn bị phóng tới vồ lũ chuột. Nhưng ngay lúc đó, tiếng cho sủa "gâu gâu" thình linh vang lên sát sau lưng hai mẹ con mèo khiến cả hai hốt hoảng cong đuôi chạy mất. Lũ chuột con thoát chết, nhìn về phía tiếng sủa, định lên tiếng cảm ơn bác chó ân nhân. Nhưng làm gì có bác chó nào. Chính chuột mẹ đi chợ về, thấy lũ con lâm nguy, bèn vội giả tiếng chó để hù dọa mẹ con chị mèo đó thôi...
Kể xong, thằng Lâm đưa mắt nhìn tụi Đỗ Lễ:
- Chuyện hay không các em?
- Hay lắm thầy! - Nhỏ Bội Linh nhanh nhẩu - Chuyện tiếu lâm hở thầy?
- Đây không phải là chuyện tiếu lâm! - Lâm lắc đầu, rồi nó đảo mắt một vòng, nghiêm trang hỏi - Bây giờ em nào cho thầy biết câu chuyện thầy vừa kể hay ở chỗ nào?
Chí Mỹ láu tau giơ tay, nịnh nọt:
- Thưa thầy, câu chuyện hay chính ở chỗ giọng kể của thầy. Thầy kể chuyện rất sống động, truyền cảm, nghe như mật rót...
- Thôi, đủ rồi em! - Lâm lật đật xua tay - Thầy muốn các em nhận xét về câu chuyện chứ không phải nhận xét về... chất giọng của thầy! Nhỏ Lan Kiều đứng lên:
- Thưa thầy, câu chuyện vừa rồi hay ở chỗ nêu bật được tình mẫu tử ạ!
- Tình mẫu tử? - Lâm nhíu mày.
- Đúng vậy, thưa thầy! - Nhỏ Lan Kiều liếm môi - Mèo mẹ và chuột mẹ là những biểu hiện sinh động của tình mẹ yêu con ạ!
Nhận xét bất ngờ của tổ trưởng tổ 2 khiến "thầy Thừa" gãi đầu:
- Ờ, ờ... Cái đó cũng có thể kể là điều hay. Nhưng các em còn thấy điều hay nào nữa không?
- Thưa thầy có ạ! - Hải Ngọc vọt miệng.
"Thầy Thừa" mừng rỡ:
- Điều hay nào thế em? Hải Ngọc đứng dậy:
- Thưa thầy, câu chuyện này hay ở chỗ mèo và chuột đều nói được tiếng người ạ!
Đỗ Lễ nhăn mặt kéo tay Hải Ngọc:
- Ngồi xuống đi! Tưởng sao, nói vậy mà cũng đòi nói! "Thầy Thừa" tặc lưỡi:
- Sao, các em không nhận ra ý nghĩa xâu xa của câu chuyện này à? Hải quắn gãi tai:
- Thưa thầy, khó "nhận ra" quá ạ!
"Thầy Thừa" khoa tay một vòng:
- Nếu vậy thì để thầy nói cho các em biết! Ý nghĩa của câu chuyện này chính là nhằm nêu bật ích lợi của việc học ngoại ngữ, các em đã hiểu ra chưa?
- Dạ hiểu chưa ra! - Tụi Đỗ Lễ ngoác miệng đáp rập ràng khiến đám bạn ngồi bên dười không nhịn được cười.
Thấy khán giả vui vẻ, thằng Lâm nổi hứng ba hoa:
- Ôi, như vậy là các em chậm hiểu quá! Tiếc là em Lâm hôm nay nghỉ học, nếu không em Lâm sẽ hiểu được điều thầy nói. Ôi, ước gì lớp ta ai cũng thông minh như em Lâm!
Cú "cương ẩu" ngoài kịch bản của thằng Lâm khiến Xuyến Chi và Vành Khuyên xanh mặt. Nhưng đang đóng vai học trò, tụi nó không tiện cự nự "thầy", chỉ có cách vờ ho khan để nhắc nhở, răn đe.
Thấy lớp trưởng và lớp phó ho nhặng, Lâm hiểu ý ngay. Lại thêm thầy Thừa ngồi bên dưới vừa cười vừa nói vọng lên:
- Câu vừa rồi là câu của em chứ không phải của thầy à nghen! Khiến Lân hết dám nói năng vung vít. Nó lấy lại vẻ nghiêm trang:
- Bây giờ thầy hỏi các em nè! Con mèo kêu như thế nào?
- Thưa thầy, kêu "meo meo" ạ! - "Lớp học" nhất loạt trả lời.
- Đúng rồi, mèo kêu "meo meo", Nhưng khi nãy, lúc dụ lũ chuột con ra khỏi hang, mèo mẹ có kêu "meo meo" không?
- Thưa thầy, không ạ! - Tụi Đỗ Lễ lại đồng thanh - Khi nãy mèo mẹ không kêu "meo meo"
mà kêu "chít chít". Mèo mẹ giả tiếng chuột ạ!
Chỉ đợi có vậy, thằng lâm vung tay:
- Đấy, các em thấy chưa! Nếu không siêng học "ngoại ngữ", mèo mẹ đâu có thể nói được tiếng chuột và dùng nó để dụ chuột ra khỏi hang!
Kết luận hóm hỉnh của "thầy Thừa" khiến mọi người, kể cả các thầy cô, bưng miệng cười. Thằng Lâm chứng tỏ ta đây là một nhà giáo nghiêm túc. Lâm không cười. Nó tỉnh bơ nói tiếp:
- Chưa hết! Trình độ " ngoại ngữ" của chuột mẹ còn "siêu" hơn...
Chí Mỹ hí hửng vọt miệng:
- Thưa thầy, bây giờ thì em hiểu rồi ạ! Chính nhờ giỏi "ngoại ngữ" mà chuột mẹ đã nói được tiếng chó, cứu lũ con thoát chết trong đường tơ kẽ tíc ạ!
"Thầy Thừa" gục gặc đầu, vẻ hài lòng:
- Đúng! Hoàn toàn đúng! Thế qua câu chuyện này, các em rút ra được bài học gì nào?
Được "thầy" khen, Chí Mỹ khoái chí cười tít mắt. Và nó ưỡn ngực hăm hở:
- Thưa thầy, rút ra được bài học... tiếng Anh ạ!
Chí Mỹ chắc mẩm lần này sẽ được thầy khen tiếp, thầy sẽ lại gật gù "Đúng! Hoàng toàn đúng!" như khi nãy.
Nhưng "thầy Thừa" lắc đầu và thở đánh thượt:
- Ối dào, sao lại có bài học tiếng Anh ở đây? Thầy muốn hỏi các em đã rút ta được kết luận gì từ câu chuyện này kia!
Nhỏ Xuyến Chi đứng dậy:
- Thưa thầy, câu chuyện này cho chúng ta thấy những ích lợi to lớn của việc học ngoại ngữ ạ!
- Đúng thế! - "Thầy Thừa" tươi nét mặt - Không cứ là tiếng Anh, những thứ tiếng khác như tiếng Pháp, tiếng Nga, tiếng Nhật, tiếng Trung Quốc... cũng vậy, các em biết thêm bất kỳ một ngoại ngữ nào cũng đều có lợi cho bản thân cả! Đó là điều thầy muốn nói với các em hôm nay!
Buổi "thuyết trình" về sự lợi hại của môn ngoại ngữ kết thúc giữa những tràng pháo tay rầm rộ của khán giả.
Lâm nhơn nhơn đi về chỗ ngồi, nhường lại "bục giảng" cho Hải quắn.
Hải quắn vừa bước ra, chưa kịp làm bất kỳ động tác nào, tụi bạn ngồi dưới đã reo ầm:
- Thầy Hiếu! Thầy Hiếu!
Đơn giản là từ đầu đến giờ, các thầy cô khác đều lần lượt xuất hiện, chỉ có "thầy Hiếu" là chưa. Hơn nữa, thầy Hiếu có mái tóc xoăn, Hải quắn cũng có mái tóc xoăn. Và đến khi Hải quắn bước lại chỗ bảng đen, dùng tay chùi những dòng chữ chi chít trên bảng khiến hai bàn tay trong thoáng chốc đã dính đầy phấn trắng thì quả là trông nó giống thầy Hiếu quá mức.
So với thầy Quảng và cô Hạ Huệ, thầy Hiếu ít nghiêm hơn. Ít nghiêm hơn nhưng vẫn là nghiêm. Vì vậy, dù hai bàn tay lấm lem của Hải quắn khiến những tiếng rúc rích nổi lên chung quanh, thầy vẫn không nhích môi một tí ti. Thầy ngồi khoanh tay trước ngực nhìn chăm chăm lên sân khấu, mặt mày nghiêm nghị.
Nhìn thầy lúc này, không rõ thầy vui hay giận. Ở bên trên, Hải quắn vẫn thản nhiên hò hét "đứa học trò" đần độn là Quới Lương.
Và đến khi Quới Lương giải sai be sai bét bài toán đơn giản "thầy" cho, "thầy" nổi giận quay sang nhìn trân trân vào mặt tên học trò kém cỏi:
- Em định giết tôi hả Quới Lương?
Quới Lương rụt cổ, mặt xanh như tàu lá:
- Thưa thầy, em đâu dám... giết người ạ!
"Thầy Hiếu" giơ hai tay lên trời, răng nghiến trèo trẹo:
- Còn chối nữa hả? Em làm toán như thế tức là em giết tôi rồi còn gì!
Màn diễn xuất của Hải quắn và Quới Lương khiến phòng học lớp 8A4 như muốn nổ tung. Không chỉ bọn học trò mà cả các thầy cô cũng đều cười rũ, cười chảy nước mắt nước mũi.
Thầy Hiếu đưa mắt nhìn quanh, cảm thấy đầu ong ong. Cuối cùng không nén được, thầy đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, mặt không vui:
- Này, này, các em đừng có mà bịa lung tun như thế! Tôi có bao giờ nói những câu thế đâu!
Phản ứng đột ngột của thầy Hiếu khiến những tràng cười bỗng ngưng bặt. Cô Trinh nơm nớp liếc thầy Hiếu, cố đoán xem thầy giận thật hay chỉ là đùa chơi với bọn học trò. Các thầy cô khác mặt mày đều lộ vẻ căng thẳng. Còn bọn học trò thì khỏi nói, chúng dáo dác hết nhìn thầy Hiếu lại quay sang cô giáo chủ nhiệm như ngầm cầu cứu.
Trong khi chưa ai biết phải làm gì trước tình huống bất ngờ này thì nhỏ Hạnh bước lên một bước:
- Thưa thầy! - Nhỏ Hạnh lễ phép - Đó đúng là câu thầy hay nói với tụi em đấy ạ! Em nghĩ chính nhờ câu nói này mà tụi em không bao giờ dám lơ là khi học môn toán của thầy! Thấy nhỏ Hạnh "xung phong" bước ra trả lời thầy, tụi bạn dần trấn tĩnh và sốt sắng phụ họa:
- Đúng rồi đó thầy! Mỗi lần làm toán sai, nghe thầy nói thế, tụi em cố làm sao cho lần sau không sai nữa ạ!
- Nhờ vậy mà lớp em học toán khá hơn hồi đầu năm nhiều đó ạ!
- Câu đó rõ ràng thầy có nói mà thầy! Bạn Tiểu Long là người đầu tiên nghe thầy hỏi câu đó, nhờ vậy mà bây giờ bạn ấy làm toán được toàn điểm 9, điểm 10 đó thầy!
Thầy Hiếu thấy lòng mình dần dần dịu lại và trong một thoáng thầy chợt ngạc nhiên về phản ứng vừa rồi của mình. Thầy hắng giọng hai ba cái để che giấu sự bối rối và nói:
- Thầy rất cảm ơn về việc các em đã học tốt môn toán của thầy. Nhưng thầy vẫn không nhớ được là thầy có nói cái câu... gì gì đó hay không. Nếu thầy thực sự không nói mà các em "dàn dựng" như vậy tức thị các em giết thầy rồi còn gì!
Thầy Hiếu nói vừa dứt câu, mọi người cười ồ, còn Hải quắn thì hớn hở chỉ tay vào người thầy, giọng mừng rỡ như bắt được vàng:
- Đó kìa thầy! Thầy vừa nói cái câu đó kìa thầy! Thầy Hiếu tròn mắt:
- Câu gì?
Hải quắn huơ tay sung sướng:
- Cái câu "các em giết thầy rồi còn gì" đó thầy! Thầy Hiếu nhíu mày:
- Làm gì có! Chắc em nghe nhầm hay sao ấy! Cô Kim Anh tủm tỉm đáp thay Hải quắn:
- Thầy nói rõ ràng, ai cũng nghe hết mà thầy! Thầy vừa nói "Nếu thầy thực sự không nói mà các em "dàn dựng" như vậy tức thị các em giết thầy rồi còn gì!"
Khi lặp lại câu nói của thầy Hiếu, cô Kim Anh cố tình nói rõ từng tiếng khiến cặp lông mày thầy càng líc càng nhăn tít. Thầy ngờ ngợ:
- Ủa, tôi có nói vậy thật hả? - Rồi thầy gãi cổ - Ờ, ờ, bây giờ nghe cô nhắc lại, tôi chợt thấy nó quen quen...
Thái độ của thầy Hiếu khiến các thầy cô khác không tài nào làm nghiêm được. Ai nấy đều bật cười. Bọn học trò cũng cười, nhưng lần này chúng cẩn thận lấy tau bụm miệng. Nhưng thầy Hiếu lúc này đâu có giống thầy Hiếu lúc nãy. Trên mặt thầy sự nhăn nhó biến mất, thay vào đó là vẻ cởi mở, dịu dàng.
Thầy nhìn lên sân khấu, tươi cười nói:
- Một câu nói ngay cả thầy cũng không nhớ mà các em lại nhớ như in, lại là câu nói động viên các em học tốt, đó là điều khiến thầy rất xúc động và tự hào. Không biết sang năm thầy có còn dạy các em nữa không, nhưng dù không còn được dìu dắt các em, thầy vẫn tin rằng các em sẽ mãi mãi nhớ đến thầy cũng như các thầy cô đã dạy các em năm nay. Trước khi chia tay, thầy xin cảm ơn các em, cảm ơn cô chủ nhiệm về buổi liên hoan đặc sắc hôm nay...
Rồi thầy rút một bông hoa trong chiếc lọ trước mặt và tiến lên sân khấu, âu yếm đặt vào tay Hải quắn, hệt như khán giả hâm mộ tặng hoa cho nghệ sĩ ngôi sao. Thầy nói, giọng trầm ấm:
- Cảm ơn em đã thể hiện rất cảm động hình ảnh của thầy!
Hành động bất ngờ của thầy Hiếu được tán thưởng bởi hàng tràng pháo tay rôm rả.
Việc thầy Hiếu tặng hoa cho đứa học trò đóng vai mình chắc là một hành động ngẫu hứng. Nhưng cử chỉ đẹp đẽ đó lập tức được các thầy cô khác hoan hỉ hưởng ứng.
Thầy Hiếu vừa đi xuống, cô Nga đã đi lên. Cô cầm nhành hoa trên tay đến trước mặt Quỳnh Như, mỉm cười:
- Cảm ơn em! Cảm ơn về những chai dầu gió của lớp 8A4 dễ thương!
Sau cô Nga là thầy Đoàn. Sau thầy Đoàn là cô Diệu Lý. Cứ thế, các thầy cô lần lượt bước lên tặng hoa và nói lời cảm ơn với các học trò.
Thật là chuyện kỳ lạ! Học trò chưa kịp cảm ơn thầy cô về sự dạy dỗ tận tụy trong năm, các thầy cô đã lên tiếng cảm ơn học trò. Người cuối cùng bước lên sân khấu là cô trinh.
Sau khi vui vẻ trao nhành hồng đỏ thắm vào tay đứa học trò thủ vai mình là nhỏ Hải Ngọc, cô quay mặt về phía chỗ ngồi của các thầy cô giáo, trang nghiêm nói:
- Với tư cách là chủ nhiệm lớp 8A4, tôi xin cảm ơn các thầy cô đã đến tham dự buổi liên hoan cuối năm hôm nay. Và xin được ngỏ lời biết ơn sâu sắc về sự dạy dỗ hết lòng và tình cảm trìu mến mà các thầy cô đã dành cho học trò lớp 8A4 trong suốt năm qua!
Rồi cô hướng đôi mắt long lanh về phía học trò, giọng cảm động:
- Cô và các thầy cô xin cảm ơn chương trình văn nghệ sinh động, vui nhộn và nhiều ý nghĩa của các em. Nhân đây, cô và các thầy cô xin chúc các em một mùa hè vui vẻ, thú vị và đạt được nhiều kết quả trong năm học tới!
Tiếp đó, cô giơ cao gói quà được bọc giấy mày nãy giờ vẫn cầm trên tay, mỉm cười nói:
- Còn bây giờ đến phần trao phần thưởng! Theo các em tiết mục nào xuất sắc nhất trong buổi liên hoan hôm nay?
Cả lớp đồng thanh:
- Thưa cô, tiết mục của tổ 2 và tổ 5 ạ!
Sợ bạn bè át giọng, thằng Dưỡng gân cổ bình luận:
- Hoạt cảnh của tổ 3 cũng hay và bài thơ của bạn Quý ở tổ 4 cũng độc đáo, nhưng dù sao cũng không hay và độc đáo bằng hoạt cảnh của tổ 2 và tổ 5 ạ!
Thằng Tần không chịu kém. Nó nheo mắt nhìn Dưỡng, miệng bô bô:
- Bài hát Trống cơm do bạn Dưỡng của tổ em trình bày tuy gây "ấn tượng mạnh" không thau gì bom nguyên tử nổ nhưng theo em tiết mục của các bạn ở tổ 2 và tổ 5 vẫn xuất sắc hơn! Sau khi xem hoạt cảnh này, em tin rằng cho đến già tụi em vẫn không thể nào quên các thầy cô dạy chúng em năm nay đâu ạ!
Nhận xét của tụi bạn khiến mấy đứa ở tổ 2 và tổ 5 như nở từng khúc ruột. Chúng cười toét miệng và gõ bàn thùng thùng để đón chào thắng lợi.
Nhưng phấn khởi nhất có lẽ là lớp trưởng Xuyến Chi và lớp phó Hạnh, những đứa đã dám "liều mình" ủng hộ ý kiến táo bạo của băng "tứ quậy".
À quên, như thế thì nhỏ Hạnh và nhỏ Xuyến Chi không phải là những đứa phấn khởi nhất. Phán khởi nhất phải là Hải quắn, Quới Lương, Quốc Ân và thằng Lâm.
Hải quắn phấn khởi đến mức khi cô Trinh đề nghị đại diện tổ 2 và tổ 5 lên nhận phần thưởng, hai tổ trưởng Minh Vương và Lan Kiều chưa ai kịp đứng dậy, Hải quắn đã láu táu rời khỏi chỗ và lơn tơn đi lên.
Đã vậy, sau khi nhận gói quà từ tay cô giáo, Hải quắn không chịu xuống ngay. Nó nhìn về phía các thầy cô, giọng hào hứng:
- Thưa cô chủ nhiệm, thưa các thầy các cô! Lúc nãy cô chủ nhiệm đã cảm ơn các thầy cô, nay em xin thay mặt lớp 8A4...
Hôm trước nghe Hải quắn tự xưng là đại diện của tổ 2, tụi bạn đã phát hoảng, nay nghe nó cao hứng đòi thay mặt cho cả lớp, tụi bạn càng sốt vó.
Tuy nhiên, Hải quắn đã kịp trấn an bạn bè. Nó nói, từ tốn và chững chạc:
- Em xin đại diện cho lớp 8A4 một lần nữa cảm ơn tất cả các thầy cô đã hết lòng dạy dỗ chúng em...
Nhưng Hải quắn chỉ ăn nói chững chạc được có thế, nếu không tụi bạn đâu có liệt nó vào hàng "tứ quậy". Lớp trưởng Xuyến Chi mới nhè nhẹ thở ra, chưa kịp hít hơi vào, đã phải giật bắn người khi nghe Hải quắn ngẫu hứng ba hoa:
- Chúng em mến các thầy cô đến nỗi em ao ước phải chi cả lớp đều bị lưu ban hết ráo để
có dịp học với các thầy cô thêm một năm nữa! Ôi, nếu được vậy thì sung sướng biết mấy!
Sự "ao ước" khủng khiếp của "đại diện lớp 8A4" khiến mọi người cười ầm, còn mấy đứa trong ban cán sự lớp thì méo xệch miệng.
Đứng bên cạnh Hải quắn trên sân khấu là cô Trinh. Cô Trinh vốn không phải là người ưa khôi hài. Nhưng lúc này cô cũng phải đưa tay ôm đầu, và than thở bằng một câu được toàn thể khán giả vỗ tay hoan hô như sấm:
- Em Hải ơi là em Hải! Nếu như ao ước của em lỡ thành sự thật, như vậy tức là em giết cô rồi còn gì!
1998 Nguyễn Nhật Ánh |
| | | Shiroi
Tổng số bài gửi : 19896 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: 27. Phù thuỷ Thu 02 Dec 2010, 03:56 | |
| Phù thuỷ
Chương 1
- Ối, chị Hạnh ơi! Cứu em! Nhỏ Hạnh đang ngồi lặt rau trong nhà bỗng nghe tiếng thằng Tùng la chói lói ngoài vườn, bèn liệng con dao vào rổ, hớt hải chạy ra. Chưa ra tới nơi, nhỏ Hạnh đã quýnh quíu hỏi: - Gì thế Tùng? Nhưng nhỏ Hạnh chẳng thấy thằng Tùng đâu. Cạnh gốc bơ, nhỏ Trang đang ngồi xổm, tay cầm một cây que khều khều trên mặt đất, miệng cười hí hí. Nhỏ Hạnh nhìn cô em gái: - Chuyện gì thế hở Trang? Anh Tùng đâu? Nhỏ Trang chưa kịp đáp, tiếng thằng Tùng đã ở trên cao vọng xuống: - Em ở đây nè! Nhỏ Hạnh ngước lên, thấy thằng Tùng tay chân đang quắp chặt cành bơ, mặt mày xanh lè xanh lét. - Cái gì thế? – Nhỏ Hạnh lo lắng hỏi – Rắn hả? - Không phải! – Tùng vẫn ôm cứng cành cây – Sâu! - Anh Tùng sợ con sâu này nè! Nhỏ Trang vừa nói vừa đứng dậy và chìa chiếc que ra trước mặt nhỏ Hạnh. Đầu chiếc que là một con sâu đen đen vàng vàng đang ngo ngoe. Nhìn con sâu to bằng ngón tay, lông lá rậm rịt đang vặn vẹo trước mặt, nhỏ Hạnh thất đảm, thụt lui một bước: - Ối! Con sâu gì trông ghê quá vậy hở Trang? Nhỏ Trang cười tươi: - Đây là con sâu bơ. Ngó vậy chứ nó hiền khô à! Nhỏ Hạnh xua tay lia lịa: - Em liệng nó ra chỗ khác đi! Trông khiếp quá hà! Rồi nhìn lên cây bơ, nhỏ Hạnh hắng giọng: - Thôi, xuống đi Tùng! Hết sâu rồi! - Hết đâu mà hết! – Giọng Tùng như muốn khóc – Chị nhìn kìa! Theo cái đánh mắt của Tùng, nhỏ Hạnh nhìn xuống thân cây, lạnh gáy khi thấy bốn năm con sâu bơ đang nhúc nhích. Tùng lại nói: - Bọn chúng đang “phục kích” em đó! Nhỏ Hạnh tròn mắt: - Thế sao lúc nãy em trèo lên được? Giọng Tùng thiểu não: - Khi nãy bọn sâu này nấp ở đâu ấy. Chúng đợi em lên trên này rồi mới bò ra cản đường. Nhỏ Trang cười khúc khích: - Sâu mà anh làm như người ta không bằng! - Sâu thì sâu chứ! – Tùng cãi – Bọn chúng cũng như mày vậy, khôn thí mồ! - Thôi, được rồi! – Nhỏ Hạnh tặc lưỡi – Em đợi một chút, để chị gạt mấy con sâu này cho! Nhưng nhỏ Hạnh chỉ làm ra vẻ hùng dũng thế thôi. Đến khi nhặt được một nhánh tre khô, nhỏ Hạnh nắm cứng trong tay, không dám bước tới. - Sao chị đứng yên thế? – Tùng sốt ruột – Chị gạt mấy con sâu giùm em đi chứ! - Chờ tí đi! – Nhỏ Hạnh rụt cổ - Để chị “nghiên cứu” đã! - Trời đất! Gạt mấy con sâu mà cũng nghiên cứu! Tùng nhăn nhó nói. Nhưng chẳng biết làm sao, nó đàng ngoẹo cổ đợi. Đợi một lát, thấy nhỏ Hạnh vẫn đứng chôn chân tại chỗ, Tùng lại hỏi: - Chị “nghiên cứu” xong chưa? - Xong rồi! - Xong rồi thì sao? Nhỏ Hạnh thở đánh thượt: - Thì nhờ bé Trang gạt giùm chứ sao! Vừa nói nó vừa chìa nhánh tre trên tay cho nhỏ Trang. - Trời ơi là trời! – Tùng la rần – Nhát gan thì chịu là nhát gan, để bé Trang đuổi mấy con sâu giùm em ngay từ đầu cho rồi, còn bày đặt nghiên cứu tới nghiên cứu lui! Nhỏ Trang không nói gì, chỉ tủm tỉm cười và lặng lẽ bước tới sát gốc bơ, lấy nhánh tre gạt từng con sâu xuống đất. Xong, nó dùng nhánh tre vít từng con đem hắt xuống chỗ hố rác cạnh gốc chuối cuối vườn. Tùng bám trên cây một hồi đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Nhưng vừa đặt chân xuống tới đất nó đã lập tức nhảy nhót ngay. Nó phóng lại chỗ chiếc rổ tre, miệng tía lia: - Từ nãy đến giờ tao hái được ba chục trái chưa hả Trang? - Ba chục đâu mà ba chục! – Nhỏ Trang cười khúc khích – Anh mới hái được có mười hai trái hà. - Ủa tao nhớ tao ném xuống nhiều lắm mà. - Nhiều đâu mà nhiều! Tùng gân cổ: - Tao hái đến mỏi cả tay sao chỉ có mười hai trái? Hay là mày giấu bớt đi rồi? Nhỏ Trang “xì” một tiếng: - Em ăn bơ quanh năm phát ngán, giấu của anh làm gì! Tùng nhìn lên cây bơ: - Vậy mày canh chừng mấy con sâu giùm tao, tao leo lên hái nữa. - Thôi, chừng đó đủ rồi! – Nhỏ Hạnh la em – Em ăn đâu có hết, hái lắm vào chỉ bỏ cho hư. Thằng Tùng ý chừng còn sợ mấy con sâu. Nghe bà chị nói vậy, nó nhớn nhác liếc về phía cây bơ rồi cúi xuống nhấc rổ lên, khệ nệ bưng vào nhà. Tùng vừa vào tới cửa đã thấy thằng Bốc và nhỏ Phệ đứng lấp ló trước hiên. Anh em thằng Bốc là con cô Tươi hàng xóm. Ngày thường chỉ nhỏ Phệ hay chạy qua chạy lại chơi với nhỏ Trang. Bốc trạc tuổi Tùng, tự cho mình là người lớn, không thèm chơi với hai đứa nhãi nhép kia. Chỉ từ hôm chị em nhỏ Hạnh lên Bảo Lộc nghỉ hè, nó mới siêng qua lại nhà cô Bảy, cặp kè với Tùng. Nhỏ Phệ nhìn vào rổ bơ: - Anh Tùng thích ăn bơ lắm hả? Tùng vò đầu: - Tao chỉ thích mấy ngày đầu thôi. Bây giờ tao hết thích rồi. Bây giờ tao thấy ngan ngán. Nhỏ Phệ tròn mắt: - Ngán sao anh còn hái xuống làm chi? - Tao chỉ ngán ăn thôi. Còn hái thì tao vẫn thích. Thằng Bốc có vẻ không quan tâm đến chuyện ăn uống lắm. Nó khều Tùng: - Lát nữa vô rẫy chơi với tao không? - Vô hái cà phê hả? - Không! Hái nấm. - Nấm ở đâu mà hái? - Ở dưới đất chứ đâu! Hôm qua trời mưa, hôm nay thế nào mặt đất cũng đầy nấm mối. Nhỏ Hạnh nghe nói hái nấm, mắt sáng rỡ: - Ừ, đi hái nấm đi! Hái nấm về xào với thịt bò, ngon ơi là ngon! Tùng gật gù, tinh quái: - Đúng rồi đó! Nấm mà xào với… bò viên thì ngon tuyệt! Nhỏ Hạnh mê bò viên nổi tiếng. Vì vậy, nghe thằng Tùng lôi chuyện đó ra chọc ghẹo, nhỏ Hạnh sầm mặt: - Thịt bò chứ không phải bò viên! Anh em thằng Bốc không biết thằng Tùng đang trêu bà chị, liền hùa vô cãi giùm cho nhỏ Hạnh. Thằng Bốc nói: - Dù bò viên làm từ thịt bò nhưng chả ai xào nấm với bò viên cả! Nhỏ Phệ huơ tay: - Chị Hạnh và anh Bốc nói đúng đó! Nấm mối chỉ xào với thịt bò hay thịt heo thôi! Nhỏ Trang phụ họa: - Thịt gà nữa! Hôm trước mẹ em xào nấm với thịt gà nè! Trong khi Tùng vọt tuốt ra xa cười híc híc thì nhỏ Hạnh miệng mồm méo xệch. Nó nhăn nhó xua tay: - Thôi, thôi, xào với thứ gì cũng được! Mấy đứa nói vậy là chị hiểu rồi, khỏi kể nữa! |
| | | Shiroi
Tổng số bài gửi : 19896 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: 27. Phù thuỷ Mon 21 Mar 2011, 04:18 | |
| Chương 2
Nhà cô Bảy ở bên này đường lộ, ngay cột cây số 129. Băng qua bên kia đường, đi xuôi con dốc chừng một trăm mét là tới con đường đất đỏ dẫn vô rẫy cà phê. Hạnh, Tùng, anh em thằng Bốc và nhỏ Trang, năm đứa năm cái nón đội thùm thụp trên đầu, líu ríu dắt nhau đi sát mấy bụi cây dọc lề quốc lộ. Cô Bảy đã dặn chị em Hạnh rồi. Cô bảo ở trên này không giống như ở dưới thành phố. Trên này đường sá vắng vẻ, xe phóng vèo vèo đến chóng mặt, các cháu đi đứng phải hết sức cẩn thận. Nhớ lời cô dặn, nhỏ Hạnh nắm khư khư cổ tay Tùng và nhỏ Trang, sợ tụi nó cao hứng chạy ra giữa đường lộ. Nhưng nhỏ Trang lập tức vùng ra: - Chị thả tay em ra đi! Em đi một mình được mà! - Không được đâu! – Nhỏ Hạnh lừ mắt – Em còn bé, không đi một mình được! - Từ bé đến giờ em toàn đi một mình chứ mấy mình. Chị ở thành phố mới lên, chưa quen đường sá trên này, em không dẫn chị đi thì thôi chứ sao chị lại nắm tay em chặt cứng thế này! Nghe nhỏ em “lý luận”, nhỏ Hạnh dở cười dở khóc. Một đứa “siêu thông minh” như nó cũng chẳng biết phải đối đáp thế nào. Cuối cùng, nó tặc lưỡi buông tay nhỏ em ra: - Thôi được, đi một mình thì đi một mình! Nhưng em không được chạy ra giữa lộ nghe chưa! Nhỏ Trang toét miệng cười: - Nghe! Thấy nhỏ Trang được “phóng thích”, Tùng liền lu loa: - Chị buông tay em ra đi! Nhỏ Trang bé hơn em mà đi một mình được, chẳng lẽ em thua nó sao! Nhỏ Hạnh đành buông nốt tay kia: - Nhớ đi sát trong lề đấy! Anh em thằng Bốc thấy nhỏ Hạnh mặt mày nghiêm trọng quá xá, tụi nó muốn cười lắm nhưng không dám. Thằng Bốc cố nén cười bằng cách quay lại nạt con Bờm đang lẽo đẽo bám theo bên chân: - Về đi, Bờm! Tụi tao đi xa lắm, mày theo làm gì! Nhỏ Trang cúi xuống tính ôm cổ chú chó nhưng con Bờm đã lảng tuốt ra xa khiến nó nổi sùng, sầm mặt đe: - Mày về trông nhà đi nghe chưa! Nếu mày không nghe lời tao, lát trưa tao phạt mày nhịn đói à! Không biết có phải vì sợ bị phạt hay không mà nhỏ Trang vừa buông lời dọa dẫm, con Bờm liền đứng lại. Nó ngoe nguẩy đuôi, giương cặp mắt đen nhánh nhìn cô chủ một hồi rồi quay người lững thững chạy về đường cũ. Tùng xuýt xoa: - Con Bờm của cô Bảy khôn ghê! Hệt như con Tai To nhà mình! Nhỏ Trang khoái chí khoe: - Nó còn biết chơi cờ cá ngựa nữa đấy! - Xạo đi mày! – Tùng nheo mắt – Nó không có tay làm sao đổ xúc xắc! Nhỏ Trang nghênh mặt: - Em đổ giùm cho nó chứ bộ! - Nhưng mày chỉ đổ xúc xắc giùm nó được thôi! – Tùng nhún vai – Chẳng lẽ lúc đi quân mày cũng đi giùm luôn? Nhỏ Trang tỉnh khô: - Thì em đi giùm cho con Bờm luôn chứ sao! - Xì, vậy mà cũng khoe! – Tùng bĩu môi – Như vậy chỉ là mày tự đánh cờ với mày thôi! - Nhưng lúc đó con Bờm ngồi ngay trước mặt em! – Nhỏ Trang gân cổ cãi – Anh không biết đâu, lúc em đi giùm nó, nó nhìn em chăm chú ghê lắm. Nó sợ thua í mà! Tùng vờ ngạc nhiên: - Nó nhìn mày chăm chú thật à? - Thật! – Thấy ông anh lộ vẻ quan tâm, nhỏ Trang mừng lắm. Nó đưa hai tay lên mắt – Lúc đó, cặp mắt con Bờm tròn xoe như thế này này! Tùng xuýt xoa: - Con Bờm này khôn thật! – Rồi làm như chợt nhớ ra, Tùng vỗ trán – À, hình như lúc đó mày vừa chơi cờ vừa nhai chóp chép phải không? Thấy ông anh tự nhiên ngoặt sang chuyện khác, nhỏ Trang ngẩn tò te: - Nhai chóp chép là sao? Tùng thản nhiên: - Tức là mày đang ăn một món gì đó! Thường người ta vẫn vừa chơi cờ vừa nhai nhóc nhách cho vui miệng vậy mà! Nhất là khi người ta lại đang chơi cờ với một con chó thông minh như con Bờm! Nhỏ Trang không biết thằng Tùng đang giăng bẫy. Thấy ông anh không còn nghi ngờ về tài chơi cờ của con Bờm, nhỏ Trang quên béng cảnh giác. Nó gật đầu mau mắn: - Ờ, hình như lúc đó em đang nhai một món gì đó! Tùng khụt khịt mũi: - Nhất định là mày nhai xương gà! Nhỏ Trang ngơ ngác: - Sao anh biết? Tùng gật gù: - Tao đoán thế! Tao đọc sách thấy người ta bảo các cao thủ về cờ thường thích … nhai xương gà! Xương gà bổ óc mà lại! Nhỏ Trang đáp bừa, đối với nó xương gà hay không phải xương gà chẳng có gì quan trọng: - Đúng rồi, em nhai xương gà! Chỉ đợi có vậy, Tùng toét miệng cười: - Như vậy là lúc đó con Bờm mải nhìn khúc xương gà trên tay mày chứ đâu phải chăm chú xem mày đánh cờ giùm nó! Nhỏ Trang nhận ra mình “sập hố” thì đã quá muộn. Trong khi nhỏ Hạnh và anh em thằng Bốc ôm bụng cười rũ thì nhỏ Trang phụng phịu quay mặt đi chỗ khác: - Anh chơi xấu em! Em nghỉ chơi anh ra luôn! Tùng cười khì: - Tao đùa một tí mà! - Em không biết! – Nhỏ Trang vẫn ngúng nguẩy chạy tuốt ra xa – Em không chơi với anh nữa đâu! Thằng Tùng định đuổi theo thì nhỏ Trang đã rẽ vào con đường đất đỏ. Nhỏ Phệ nói: - Rẫy cà phê gần xịt à! Từ chỗ cua quẹo này, đi chừng ba cây số là tới. Con Phệ này đúng là chúa ăn nói lung tung! Ba cây số mà nó dám bảo là gần xịt! Tùng ngán ngẩm nhủ bụng và tặc lưỡi đặt chân lên con đường đất. Đất dính rin rít dưới đế giày khiến chị em nhỏ Hạnh cất bước một cách khó khăn. Thằng Bốc ngó thấy, nói: - Hôm qua mới mưa sơ sơ thôi đấy. Tới giữa mùa mưa, muốn vô rẫy, chị phải đi chân không như tụi em vậy nè. Bây giờ nhỏ Hạnh mới nhận thấy anh em thằng Bốc và nhỏ Trang chẳng mang giày dép gì sất. - Đi chân không dễ đạp gai lắm! – Nhỏ Hạnh rụt cổ. Thằng Bốc cười hì hì: - Tụi em chả sợ đạp gai. Chỉ sợ dẫm nhằm rễ tranh thôi. Rễ tranh đâm đau lắm! Nhỏ Hạnh thè lưỡi: - Rễ tranh hay gai gì chị cũng sợ! Nhưng nhỏ Hạnh chỉ đi giày được chừng năm phút. Tới phút thứ sáu, nó đành phải tháo giày ra cầm tay: - Ừ, đi giày nó cứ vướng víu thế nào! Thấy bà chị tháo giày, thằng Tùng liền bắt chước làm theo. Vừa đặt chân trần lên mặt đất, nó đã xuýt xoa: - Ôi, đi chân không mát dễ sợ! Tùng không nói dóc. Sau cơn mưa đầu mùa, mặt đất mát rượi như có một con suối chảy ngầm bên dưới. Phải đi một đỗi xa, Tùng mới nghe mặt đất ấm dần lên, lớp sình đỏ cũng dần đặc lại và khô theo ánh nắng, thôi còn bám sệt vào chân. Ở thành phố chưa bao giờ Hạnh và Tùng đi bộ xa như thế. Nhưng phong cảnh hùng vĩ chung quanh khiến hai đứa mải trố mắt nhìn, quên cả mệt nhọc. Những đồi chè san sát nhau kéo dài tận chân núi xa mờ. Giữa màu xanh bạt ngàn, lốm đốm những hoa chè trắng muốt hệt như có hàng ngàn cánh bướm đang rủ nhau về đậu. Nhỏ Trang chỉ tay vào một khoảnh chè sát ven đường: - Chè nhà em đấy! Tùng liếm môi: - Mấy cây chè này lá nhiều quá, tụi mình vào hái đi! Nhỏ Trang cười: - Toàn lá già không hà! Mẹ em chỉ hái những đọt non, mà mười ngày mới hái một lần cơ! Đường vào rẫy chạy dọc sườn đồi thoai thoải. Lúc bọn trẻ vừa rẽ khỏi đường quốc lộ, dân cư còn đông đúc, nhưng càng vào sâu nhà cửa hai bên càng thưa thớt dần. Thi thoảng, vài đợt khói mỏng rụt rè bay lên từ một túp nhà nhỏ nằm trơ trọi cuối chân đồi xa, những làn khói tội nghiệp chưa kịp uốn lượn thỏa thích đã vội vã hòa vào những cụm sương núi dày đặc không ngừng bốc lên ngùn ngụt từ dưới các thung sâu. Thằng Bốc bảo đó là túp lều của những người giữ vườn. Hôm trước Tùng được ba mẹ dẫn đi chơi Đà Lạt. Đà Lạt cũng là thành phố của núi đồi, nhưng núi đồi Đà Lạt với vô số những tòa nhà mái nhọn khiến người ta liên tưởng đến những bức tranh hay những cảnh trong phim. Còn núi đồi Bảo Lộc gần với thiên nhiên hoang dã hơn. Núi đồi Bảo Lộc còn nguyên dấu vết hoang sơ. Càng vào sâu trong núi, khung cảnh càng u tịch. Tiếng xe chạy ngoài đường quốc lộ thoạt đầu còn mơ hồ vọng tới nhưng rồi mỗi lúc một nhỏ dần và cuối cùng tắt hẳn. Bây giờ bọn trẻ chỉ còn nghe tiếng chim khắc khoải vẳng đến từ trên đồi, tiếng những sinh vật bí hiểm đang lén lút đi luồn trong các bụi rậm, tiếng gió hát rì rào trên những tán lá, tiếng đập cánh rào rào của bầy châu chấu bay từng đàn khi bọn trẻ nghịch ngợm khua chân vào những bụi cỏ mọc dày hai bên đường, tất cả xen lẫn với tiếng ngân dài mơ hồ và lạ lùng không ngừng vọng lên từ đáy thung, hòa quyện vào nhau tạo thành một điệu nhạc du dương khó tả. Tùng vừa thấy thinh thích lại vừa thấy rờn rợn. Nó bước lẽo đẽo theo anh em thằng Bốc, dặn mình cố giữ im lặng nhưng rồi không nén được hồi hộp, nó lại buột miệng hỏi: - Gần đến nơi chưa hở Bốc? - Tới rồi! – Bốc chỉ tay lên ngọn đồi trước mặt – Rẫy cà phê ở đằng sau ngọn đồi kia kìa! Nhỏ Hạnh và thằng Tùng từ trước đến nay vẫn nhìn thấy mẹ pha cà phê cho ba mỗi sáng. Cà phê đen nhỏ tí tách từng giọt từ chiếc phin nhôm xuống ly thủy tinh. Ba thong thả múc từng muỗng đường trắng tinh thả vào chất nước đen sóng sánh, khuấy lanh canh nghe rất vui tai. Nhìn ba nhấp từng ngụm cà phê, chị em Hạnh hình dung cà phê hẳn là ngon lắm. Nhưng chị em Hạnh chưa nhìn thấy cây cà phê bao giờ. Vì vậy, khi lên tới đỉnh dốc, nhìn xuống rừng hoa trắng xóa cả sườn đồi đang tỏa hương thơm ngào ngạt, nhỏ Hạnh không khỏi ngẩn ngơ buột miệng: - Ôi! Tùng như không tin vào mắt mình: - Hoa gì thơm vậy hở Trang? - Hoa cà phê đấy! Tùng trầm trồ: - Hoa cà phê đẹp ghê hén mày, lại thơm nức mũi! Bốc hăm hở khoát tay: - Mình xuống dưới đi! Nói xong, nó lần theo con đường nhỏ len giữa rừng cà phê, tuôn xuống thung. Nhỏ Trang nhìn ông anh bà chị: - Chị Hạnh và anh Tùng cẩn thận đấy! Đi không khéo trượt ngã bây giờ! Nhỏ Hạnh tò mò nhìn những kè đá chèn quanh các gốc cà phê: - Rẫy cà phê này của nhà em hả Trang? - Dạ. - Thế nhà cô Tươi không trồng cà phê sao? - Dạ không. Cô Tươi chỉ trồng dâu. Nhà cô Tươi nuôi tằm mà. Tiếng nhỏ Phệ thình lình reo lên bên cạnh: - Chị Hạnh ơi! Nấm nè! Hạnh nhìn theo tay chỉ của nhỏ Phệ, thấy cạnh gốc cà phê nhô lên một chiếc tai nấm tròn xoe ngơ ngác. Nhỏ Hạnh chưa kịp cúi xuống, thằng Tùng đã nhảy bổ lại: - Để em hái cho! Và nó thò tay nhổ phắt chiếc nấm trăng trắng bỏ vào chiếc giỏ tre nhỏ Phệ đang cầm trên tay. Nhỏ Trang cười khúc khích: - Anh Tùng khỏi cần giành! Tối hôm qua trời mưa, sáng nay thế nào nấm cũng trồi lên rào rào! Nhỏ Trang không nói ngoa. Mắt dán xuống đất, bọn trẻ đi lòng vòng một lát đã hái được lưng giỏ. Thoạt đầu, mỗi khi dọ dẫm phát hiện được một chiếc tai nấm nép mình bên gốc cây hay nấp dưới một chiếc lá khô, nhỏ Hạnh và Tùng còn hí hửng reo hò nhưng chẳng mấy chốc tụi nó vơi dần hào hứng. Nhỏ Hạnh mê đọc sách, xem phim, ít ra còn tưởng tượng mình là cô bé Tania tung tăng trong rừng bạch dương với chiếc lẵng nấm trên tay, chứ thằng Tùng thì chẳng nghĩ ra được điều gì lý thú. Khom xuống đứng lên một hồi, vừa tẻ vừa mỏi lưng, nó đâm chán. - Còn trò gì hay hơn không hở mày? Tùng quay sang thằng Bốc đang lom khom bên cạnh, chép miệng hỏi. Bốc quệt mồ hôi trán: - Bộ mày không thích hái nấm nữa hả? - Tao hết thích rồi! – Tùng nhún vai – Hái nấm là trò con gái, chán ngắt! Bốc nhíu mày nghĩ ngợi: - Hay là … hay là … - Hay là sao? Bốc chỉ tay xuống chân đồi: - Tụi mình đi xuống dưới kia chơi! - Dưới kia có gì mà chơi? Bốc nheo mắt: - Mày nghe tiếng gì dưới kia không? Tùng lắng tai: - Tao có nghe thấy tiếng gì đâu? Bốc liếm môi: - Mày nghe kỹ đi! Tùng lại nghiêng đầu, lần này nó nhắm tịt mắt: - Tiếng dế gáy? - Không phải. - Tiếng gió thổi? - Không phải. - Chứ tiếng gì? - Tiếng nước chảy. Tùng mở mắt ra: - Ủa, ở đây có sông hả? Bốc lắc đầu: - Suối chứ không phải sông. - A! – Tùng reo lên – Hóa ra mày định rủ tao đi tắm suối đấy? Bốc nhún vai: - Con suối này cạn xợt, không tắm được. Tùng ngạc nhiên: - Vậy xuống dưới đó làm chi? - Tao và mày xuống đó câu cá chơi. Mắt Tùng sáng trưng: - Con suối này nhiều cá lắm hả? - Chẳng có con cá nào! – Bốc lắc đầu – Con suối này nước trong leo lẻo, lại chảy róc rách suốt, chỉ có bọn cá lòng tong bé bằng hạt tấm thôi. Câu trả lời của thằng Bốc khiến Tùng xịu mặt xuống: - Bộ mày giỡn mặt với tao hả Bốc? Suối không có cá sao mày rủ tao xuống câu? Bốc nhe răng cười: - Suối không có cá nhưng cạnh bờ suối có hai cái ao. Tao và mày sẽ câu cá trong ao. Nghe Bốc nói vậy, Tùng không hỏi nữa. Nó làm thinh hăm hở theo chân bạn. - A, anh Bốc và anh Tùng xấu nhé! Xuống suối chơi mà không rủ em! Tiếng nhỏ Phệ thình lình vang lên sau lưng. Tùng quay lại, thấy con nhóc béo tròn như hột mít này đang nhảy chân sáo xuống con đường dốc, theo sau là chị Hạnh và nhỏ Trang. - Dưới này có gì đâu mà chơi! – Tùng khịt mũi. Nhỏ Phệ nheo nheo mắt: - Thế anh Bốc không rủ anh hái chuối và đu đủ bên bờ suối à? Tùng nhún vai: - Trò đó chả có gì hay ho! Trong vườn nhà cô Bảy tao, chuối và đu đủ cả khối, mấy ngày nay tao ăn căng bụng rồi! Tao xuống suối là để câu cá cơ! Nhỏ Hạnh vỗ tay: - Đúng rồi đó! Em và Bốc câu cá còn chị và Trang, Phệ xuống suối bắt ốc! Tùng cười hì hì: - Con suối này không có cá cũng chẳng có ốc, chị đừng có ham! Nhỏ Hạnh ngơ ngác: - Thế em định câu cá ở đâu? - Em câu cá ở trong ao. Cạnh bờ suối có hai cái ao. Một ao toàn cá là cá, còn ao kia đầy những ốc là ốc, lại toàn ốc bươu kia đấy! Tùng huơ tay quảng cáo, mặc dù nó chưa hề thấy qua hai cái ao thằng Bốc nói và thật tình nó cũng không rõ trong hai cái ao đó có con cá hay con ốc nào không. |
| | | Shiroi
Tổng số bài gửi : 19896 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: 27. Phù thuỷ Sat 26 Mar 2011, 20:38 | |
| Chương 3
Bọn trẻ đi một lát đã đến suối. Đúng như thằng Bốc nói, con suối thật ra chỉ là một dòng nước hẹp luồn qua những rặng tre rậm rạp nằm giữa hai quả đồi. Theo lời nhỏ Trang thì bên này là đồi cà phê nhà cô Bảy, bên kia là đồi cà phê của ông Năm Lực. Con suối tuôn róc rách ở giữa. Tùng ngắm “con suối”, bình phẩm: - Đây chỉ là một con lạch thôi! Nghe thằng Tùng giở giọng chê bai, Bốc bối rối gãi cằm: - Hồi xưa nó là con suối, không hiểu sao càng ngày nó càng hẹp lại. Rồi không muốn thằng Tùng cứ loay hoay mãi chuyện “suối” hay “lạch”, Bốc chỉ tay vào hai cái ao kế đó: - Tụi mình sẽ câu cá trong hai cái ao này nè! Tùng dời mắt qua hai cái ao. Nó cúi đầu quan sát mặt nước một hồi rồi tặc tặc lưỡi: - Sao tao chẳng thấy con cá nào nổi lên hết vậy mày? Bốc gãi mũi: - Chắc tụi nó còn … ngủ. Tùng bĩu môi: - Nó chứ đâu phải mày mà giờ này còn ngủ. Nhỏ Hạnh leo ra bờ đất giữa hai cái ao, dòm bên này một lát, dòm bên kia một hồi, rồi thất vọng kêu lên: - Chị chả thấy con ốc bươu nào như em nói cả, Tùng ơi! Chỉ có vài con ốc gạo bé tí à. Tùng liếc nhỏ Trang: - Em đã câu cá trong hai cái ao này lần nào chưa hở Trang? - Dạ chưa. - Thế còn ốc? – Tùng lại hỏi – Chưa câu cá nhưng đã bắt ốc rồi chứ? Nhỏ Trang lí nhí: - Dạ, bắt ốc cũng chưa. - Như vậy là thằng Bốc nói xạo! – Tùng nhún vai kết luận. Bị Tùng phang một câu quá xá nặng, Bốc nóng mặt huơ tay: - Nếu tụi mày không tin, để tao kêu thằng K’Brết ra hỏi. Cái tên K’Brết lạ tai làm Tùng giương mắt ếch: - K’Brết là ai vậy? Bốc chưa kịp đáp, nhỏ Trang đã láu táu vọt miệng: - Anh K’Brết là con ông K’Bing. Ảnh học cùng lớp với anh Bốc đó. Tùng chớp chớp mắt: - Sao nó có cái tên lạ quá vậy? Lần này thì nhỏ Phệ giành trả lời: - Tại ảnh là “người dân tộc” mà. Tụi nhóc ở Bảo Lộc quen gọi những người sống trong buôn Nausri là “người dân tộc”. Thằng Tùng không ở Bảo Lộc, vì vậy ba chữ “người dân tộc” đối với nó không khác nào một câu đố. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tùng, “bộ từ điển sống” Hạnh mỉm cười: - Cha con ông K’Bing là người K’Ho đó em. Người K’Ho sống ở vùng cao nguyên Lâm Đồng đông lắm, khoảng một trăm ngàn người chứ không ít đâu! Tùng dáo dác nhìn quanh: - Thằng K’Brết ở đâu hả Bốc? Bốc chỉ tay về mé trái rẫy cà phê: - Cha con nó sống trong cái chòi kia kìa! Tùng nhướn mắt dòm dỏ mất một hồi mới nhìn thấy cái chòi thằng Bốc chỉ: - Nhưng tại sao cha con ông K’Bing lại cất chòi trên rẫy của cô Bảy? Nhỏ Trang giật tay Tùng: - Ba em thuê ông K’Bing coi rẫy giùm đó. Ổng và anh K’Brết ở đây làm cỏ, tưới nước và canh trộm. - Thì ra thế! – Tùng thở ra, rồi nó nhìn Bốc – Vậy mày kêu thằng K’Brết ra đi, để tao hỏi nó trong hai cái ao này có con cá nào không! Chỉ đợi có vậy, Bốc khum tay lên miệng làm loa: - K’Brết ới ời! Mày có trong nhà không vậy K’Brết? K’Brết trả lời thằng Bốc bằng cách vẹt đám lá cà phê rậm rạp ở phía sau lưng tụi trẻ, rụt rè thò đầu ra. Hóa ra nó đứng rình tụi thằng Bốc nãy giờ. Có lẽ thấy nhỏ Hạnh và thằng Tùng lạ hoắc lạ huơ nên nó không dám xuất hiện, cứ đứng thập thò sau bụi cây. Tùng nhìn lom lom vào mặt thằng K’Brết. Nó cao cỡ Tùng nhưng nước da đen nhẻm, nom hệt như các cầu thủ Cameroon hay Nigeria thằng Tùng vẫn nhìn thấy trên ti-vi. Mắt nó nhìn xuống đất vẻ ngượng ngập, nhưng khi nó ngước lên, Tùng thấy cặp mắt nó trắng dã. Thằng K’Brết cởi trần, chỉ mặc độc chiếc quần dài có lẽ trước đây màu đen nhưng nay chả rõ màu gì. Tay cầm khư khư một vật dụng giống như cái cuốc, thằng K’Brết lấm lét nhìn bọn trẻ. - Mày xách xà bát đi đâu vậy? – Bốc hỏi. K’Brết lí nhí: - Tao đang phát cỏ. Bốc cười hề hề: - Chứ không phải mày đang bón phân cho mấy gốc cà phê hả? Câu hỏi trêu của Bốc làm thằng K’Brết lúng túng ngó lơ chỗ khác: - Đâu có. Có thể thằng K’Brết đang đỏ mặt nhưng da nó đen thủi nên chẳng ai nhìn thấy. Hạnh khều nhỏ Trang: - Sao K’Brết có vẻ ngượng ngập thế hở em? - Tại anh Bốc chọc ảnh. Nhỏ Hạnh lại càng thắc mắc: - Bón phân cho cà phê thì có gì gọi là chọc? Nhỏ Trang bụm miệng cười khúc khích: - “Bón phân cho mấy gốc cà phê” tức là … đi “ị” đấy! Nhỏ Hạnh “à” một tiếng. Nó phì cười và đấm tay lên vai cô em: - Bọn em nghịch vừa vừa thôi chứ! Bốc lại hỏi: - Ba mày đâu rồi? K’Brết chỉ tay ra phía xa xa: - Ba tao đang dẫy cỏ đằng kia. Bốc nheo mắt: - Chứ không phải ba mày đang lén lút cho con bạch xà ăn lúa rang phổng à? K’Brết cúi đầu, bối rối dộng cái xà bát xuống đất: - Ba tao không nuôi con bạch xà! Chị em nhỏ Hạnh tất nhiên không thể biết được những bí ẩn chung quanh con bạch xà gì gì đó nhưng vẫn đoán được ra thằng Bốc đang tìm cách ghẹo thằng K’Brết. - Thế sao tháng trước ông K’Tong ngoẻo củ từ? – Bốc lại hỏi. K’Brết trả lời Bốc nhưng mắt lại e dè liếc qua chỗ Hạnh và Tùng: - Ông K’Tong chết vì bị sốt rét. - Thế còn bà Ka Đụi? – Bốc tiếp tục chất vấn – Bà Ka Đụi chết vì bị con bạch xà cắn phải không? - Tao không biết! – K’Brết lại dộng cây xà bát xuống đất – Nhưng chuyện đó chẳng phải do ba tao làm! Bốc nhún vai: - Tao nghi lắm! Tao nghe những người trong buôn Nausri bảo chính ba mày thả “con thuốc độc” ra cắn chết họ. Họ đòi công an bắt nhốt ba mày đó. K’Brết theo học ở trường xã, lời ăn tiếng nói không khác gì người Kinh, nhưng tâm hồn của nó vẫn là tâm hồn của rừng núi mộc mạc. Nó không biết thằng Bốc đang cố tình trêu nó đến cùng. Nghe thằng Bốc đem công an ra hù, ánh mắt K’Brết lộ vẻ lo lắng: - Ba tao không nuôi “con thuốc độc”. Ba tao bẫy được cọp nhưng ba tao không nhổ ria nó bao giờ. Bốc tặc tặc lưỡi: - Bẫy được cọp mới khó chứ nhổ ria cọp đâu có khó! K’Brết nuốt nước bọt: - Tao đã nói không phải do ba tao mà! Giọng điệu năn nỉ của thằng bé người K’Ho khiến nhỏ Hạnh cảm thấy bất nhẫn. Nó đập tay lên vai Bốc: - Thôi đừng chọc bạn nữa em! Nhỏ Trang cũng nói: - Anh K’Brết sắp khóc rồi kìa! Quả thật, đôi mắt K’Brết lúc này đang chớp lia chớp lịa, chả rõ do bụi hay do thằng Bốc trêu nó. Trong khi Bốc đang lưỡng lự không biết có nên nghe theo lời khuyên của nhỏ Hạnh hay không thì Tùng đã hắng giọng trách: - Chuyện chính không hỏi, mày cứ hỏi chuyện gì đâu không! Bốc tròn mắt: - Chuyện chính là chuyện gì? - Thôi đi, mày đừng có giả bộ! – Tùng “xì” một tiếng – Hay mày sợ thằng K’Brết xác nhận dưới ao không có cá? - À, tự nhiên tao quên bẵng mất! Bốc bẽn lẽn đáp và nó quay phắt sang K’Brết: - K’Brết này! - Gì? Bốc chỉ tay xuống ao: - Dưới này có con cá nào không vậy? K’Brết gật đầu: - Có. Nhiều lắm. Chỉ đợi có vậy, Bốc đưa tay vỗ “bộp” một phát lên lưng Tùng: - Thấy chưa! Tao đã nói mà mày không tin! Sau khi buông một câu đắc thắng, Bốc lại quay sang K’Brết, giọng hớn hở: - Vậy ngày mai tụi tao đem cần vào đây câu cá nghen? Bốc tưởng thằng K’Brết sẽ gật đầu như vừa rồi. Nào ngờ lần này K’Brết lắc đầu: - Không câu được đâu! - Sao thế? – Câu trả lời của K’Brết làm thằng Bốc tròn xoe mắt. - Dưới ao không có các lớn. Toàn cá lòng tong nhỏ xíu không hà! – Vừa đáp K’Brết vừa chìa ngón tay út đen thui như đầu đũa để “minh họa” cho câu nói của mình. - Ha ha! – Tùng ôm bụng cười, tới lượt nó cất giọng đắc thắng – Tao bảo mày là chúa nói phét đâu có oan cho mày hở Bốc? Trong khi thằng Bốc mặt mày sượng ngắt thì nhỏ Hạnh lại gần K’Brết, hồi hộp hỏi: - Thế dưới ao có ốc bươu không hở em? Trước một con nhỏ lạ, K’Brết không dám mở miệng. Nó trả lời nhỏ Hạnh bằng một cái lắc đầu. - Thế là công cốc! – Nhỏ Hạnh nhún vai, thở đánh thượt - Ở thành phố về thôn quê nghỉ hè mà chả được hưởng thú câu cá hay bắt ốc. - Chị đừng lo! – Nhỏ Phệ hiến kế - Ngày mai tụi em sẽ dẫn chị và anh Tùng xuống ao cá của bà Sáu Dền ở dưới thị trấn… Tùng hừ mũi: - Xuống thị trấn thì nói làm gì! Câu cá là phải câu giữa thiên nhiên cây cỏ lá hoa… Nếu ông K’Bing không xuất hiện thì Tùng đã thành nhà thơ béng mất rồi. Nhưng nó mới cao hứng “sáng tác” nửa chừng đã phải ngưng bặt. Trước mặt nó, từ sau đám lá cà phê đột ngột bước ra một người đàn ông tướng mạo trông rất hãi. Ông đóng trần xì chiếc khố, rẻo vải đỏ buộc ngang trán, da dẻ nâu bóng, lưng đeo gùi, tay cầm một dụng cụ lạ mắt trông vừa giống chiếc rựa lại vừa giống chiếc gậy, cán có móc, cong như cái cù nèo, sau này Tùng mới biết đó là cái chà gạt. Ông đang huơ cái dụng cụ kỳ lạ đó chặt bỏ các nhánh cà phê mục de ra quanh gốc. Đây chắc là ông K’Bing, ba của thằng K’Brết! Tùng thầm đoán, và như để xác nhận ý nghĩ trong đầu nó, nhỏ Trang đã vui vẻ cất tiếng chào người đàn ông: - Chào ông K’Bing. Anh em thằng Bốc cũng đồng thanh: - Chào ông K’Bing ạ. |
| | | Shiroi
Tổng số bài gửi : 19896 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: 27 - Phù thủy Sat 22 Oct 2011, 22:02 | |
| Chương 4
Chẳng tỏ chút gì ngạc nhiên, ông K’Bing chậm chạp quay đầu về phía bọn trẻ, gật gật đầu đáp lại lời chào. Tùng nghe rõ những tiếng gừ gừ phát ra trong cổ họng ông. Thậm chí nó còn có cảm giác ông mỉm cười nhưng nó không biết mình có trông nhầm hay không. Gương mặt nhăn nheo với vô số những đường rãnh chằng chịt khiến ông có vẻ như đã có mặt trên trái đất cả trăm năm nay rồi. Bất giác Tùng nhớ đến những phù thủy đã xem trong phim và nơm nớp nhận thấy gương mặt của ông và của họ giống nhau một cách kỳ lạ. Trong khi Tùng đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì K’Brết rảo bước về phía ba nó. Chẳng biết K’Brết thì thầm những gì vào tai ông mà bọn trẻ thấy ông cứ nhìn đăm đăm về phía tụi nó, mày cau lại. Tùng lo lắng hỏi Bốc: - Thằng K’Brết đang nói gì với ba nó vậy mày? - Làm sao tao biết được. Tùng làm thinh một lát rồi ngập ngừng nói: - Chắc nó méc ba nó về chuyện khi nãy. - Chuyện khi nãy là chuyện gì? - Chuyện mày bảo ba nó thả con bạch xà ra cắn chết người đó! Phỏng đoán của Tùng làm Bốc không khỏi chột dạ. Nó khẽ liếm môi: - Không phải đâu! - Nếu không phải chuyện đó tại sao ông K’Bing nhìn tụi mình bằng ánh mắt ghê thế? Lúc này Bốc chỉ muốn thằng Tùng “á khẩu” quách cho rồi. Cái thằng, nói gì không nói, lại nói toàn chuyện độc địa! Bốc làu bàu trong bụng và rụt cổ đáp: - Ánh mắt ông K’Bing bình thường đã như thế! Trông ghê ghê vậy thôi chứ ổng hiền khô à! Khi nhận xét như vậy, Bốc không rõ nó giải thích cho Tùng hay là tự trấn an mình. Tùng không hiểu nỗi lòng của Bốc, hoặc có thể nó hiểu nhưng vẫn cố tình giả bộ ngây thơ để hù thằng này chết khiếp chơi: - Thế mày không sợ con bạch xà gì gì đó của ông K’Bing à? - Không. - Thế mày không sợ sẽ ngoẻo củ từ như ông K’Tong và bà Ka Đụi à? - Không. Nhưng thôi, mày đừng hỏi lằng nhằng nữa! - Sao thế? – Tùng nhướn mày – Tao lo cho mày mà! Bốc nhăn nhó: - Mày khỏi cần lo cho tao! Ông K’Bing chỉ muốn làm hại những người trong buôn Nausri thôi. Ông không bao giờ xua con bạch xà đi cắn tao đâu. Bốc tuy miệng nói cứng nhưng bụng đã run lắm. Nhìn bộ tịch của nó, Tùng biết tỏng. Nhưng Tùng chưa kịp nghĩ ra câu nào rùng rợn hơn để dọa dẫm tiếp thì K’Brết đã tiến lại. Nó dừng trước mặt bọn trẻ một quãng và chống xà bát xuống đất: - Tao đã nói chuyện với ba tao rồi! Bốc hỏi mà miệng khô đắng: - Mày nói chuyện gì vậy? K’Brết mím môi: - Thì chuyện nãy giờ tụi mày nói với tao đó! - Tao chỉ nói giỡn thôi mà! – Giọng Bốc run run – Mày méc lại với ba mày chi vậy? Lời phân trần của thằng Bốc khiến K’Brết ngẩn người: - Ủa, thế ra tụi mày giỡn chơi hả? - Ừ, giỡn chơi tuốt! – Bốc lật đật phẩy tay – Ai chả biết ông K’Tong qua đời là do sốt rét, còn bà Ka Đụi ngủm cù đeo là do bị bệnh kiết lỵ, còn con nhỏ Ka Huen… - Ơ! – K’Brết cào tay lên mái tóc tổ quạ - Tao đâu có nói chuyện đó! - Ủa, thế mày nói chuyện gì? - Tao nói chuyện câu cá và bắt ốc kia mà! Bốc thở đánh phào, mặt nó bỗng chốc tươi lên: - À, thì ra là chuyện đó! Rồi nó nhe răng cười ruồi để che giấu sự lúng túng: - Ờ, ờ… chuyện đó thì tao không giỡn! K’Brết mở to mắt: - Ba tao bảo nếu cháu của cô Bảy ở thành phố về chơi, muốn vô rẫy câu cá và bắt ốc thì ngày mai cứ vô. Nhỏ Hạnh nãy giờ làm thinh theo dõi, chợt nghe K’Brết nói vậy, liền ngơ ngác hỏi: - Ngày mai câu cá và bắt ốc ở đâu hở em? K’Brết chỉ tay xuống ao: - Ở hai cái ao này chứ đâu! Câu trả lời của K’Brết làm Bốc ngẩn tò te: - Sao khi nãy mày bảo dưới ao không có cá lớn, chỉ toàn cá lòng tong? K’Brết cần phải theo Quý ròm học thêm một khóa về tài dóc tổ may ra mới có thể trả lời câu hỏi oái oăm này được! K’Brết không biết Quý ròm là ai, vì thế nó đực mặt: - Ờ … ờ … - “Ờ,ờ” là sao? – Thái độ của K’Brết khiến Bốc đâm nghi. Nó vung tay – Như vậy là lúc nãy mày cố tình gạt tụi tao phải không? - Ờ … ờ … Thấy K’Brết chỉ biết mỗi món “ờ, ờ”, Bốc càng hậm hực: - Tao biết rồi. Mày là một đứa xấu bụng. Mày nuôi cá nuôi ốc trong ao nhưng sợ tụi tao bắt hết chứ gì? - Tao không xấu bụng! – K’Brết phản đối một cách yếu ớt. - Mày xấu bụng! – Bốc khăng khăng – Khi nào nhập học, tao sẽ kể chuyện này cho tụi bạn trong lớp nghe. - Mày đừng kể! – Giọng K’Brết như sắp khóc. Bộ tịch thiểu não của K’Brết chẳng khiến thằng Bốc xúc động tí ti ông cụ nào. Ngày thường Bốc không phải là đứa lòng gang dạ sắt. Nhưng khi nãy chính vì K’Brết bảo dưới ao không có cá, thằng Tùng mới có cớ cười vào mũi nó là “chúa nói phét”, cứ nhớ lại là bụng nó tức sôi. Vì vậy, thằng K’Brết năn nỉ nó đừng kể, nó càng muốn làm ngược lại. Bốc chém tay vào không khí: - Tao sẽ kể! Thấy Bốc hung hăng quá xá, K’Brết không buồn vật nài nữa. Nó quay mặt đi chỗ khác như để mọi người không nhìn thấy những giọt nước mắt buồn bã của nó. - Tụi chị về đây, K’Brết ơi! – Nhỏ Hạnh dịu dàng lên tiếng – Bạn Bốc nói đùa vậy thôi chứ bạn ấy không kể chuyện này cho ai nghe đâu! Rồi để mặc K’Brết đứng quay lưng về phía mọi người, im lìm như tượng đá, nhỏ Hạnh kéo bọn trẻ đi ngược lên con dốc nhỏ chạy luồn giữa bóng lá rậm dày. Ông K’Bing đã bỏ đi tự bao giờ, chỉ còn mình K’Brết đứng lặng thinh trong bóng chiều giữa rừng cà phê xanh ngát, mặc những cơn gió tinh nghịch thi nhau nô giỡn trên mái tóc rối bù của nó. Khi lên tới đỉnh đồi, nhỏ Hạnh nhìn xuống, vẫn thấy K’Brết đứng bất động trong tư thế buồn bã đó, vẻ như muốn tạc vào núi rừng hình ảnh của thằng bé cô đơn, vừa bị bạn bè hất hủi. Trên đường về, nhỏ Hạnh hỏi Bốc: - Bốc này! - Gì hở chị? - Ông K’Bing ấy mà! - Ông K’Bing sao? - Trước đây ổng sống ở đâu? - Ổng ở trong buôn Nausri. - Thế vợ ổng là ai? Nhỏ Phệ vọt miệng đáp thay anh: - Vợ ổng là bà Ka Eo. Bà Ka Eo chết rồi. - Bà Ka Eo chết lâu chưa? - Lâu rồi. Bốc tiết lộ: - Bà Ka Eo chết do bị sập bẫy thú của người trong buôn Nausri. Nhỏ Hạnh rụt cổ: - Eo ôi, ghê quá! Bốc tặc lưỡi ra vẻ hiểu biết: - Do đó, ông K’Bing quyết luyện “con thuốc độc” để trả thù cho vợ. - Luyện “con thuốc độc”? – Chị em nhỏ Hạnh há hốc miệng – Luyện “con thuốc độc” là sao? Luyện như thế nào? - Như thế này này! – Bốc vung tay, hăm hở giải thích – Người nuôi “con thuốc độc” phải lấy cho được một sợi ria mép của con cọp, sau đó đem sợi ria bỏ vào bụi tre, muốn chắc ăn hơn thì cắm vào vỏ măng tre. Sau một trăm ngày, sợi ria sẽ biến thành một con rắn trắng. Con rắn sẽ tự tìm đường về nhà chủ. Người chủ nuôi con rắn trong một cái vò, hằng ngày cho ăn lúa rang phổng… Tùng bụm mặt: - Ôi, chuyện gì nghe hãi quá! Bốc thản nhiên: - Chưa hãi lắm đâu! Phải nuôi con bạch xà trong vò đủ một trăm ngày, lúc đó mới gọi là luyện thành. Bấy giờ, muốn hại ai, chủ nhân con bạch xà chỉ cần lấy một ít chất thải của nó trong vò lén bỏ vào đồ ăn hay thức uống của “kẻ thù”. Người bị hại sẽ lập tức bị trúng độc. Người trong buôn Nausri gọi những kẻ bị thuốc độc “trổ” là “ăn phải mắm mặn”. Ai “ăn phải mắm mặn” chừng bảy ngày là về chầu ông vải ngay tắp lự! Câu chuyện của thằng Bốc khiến một đứa nhát gan như nhỏ Hạnh phải toát mồ hôi trán. Nó khẽ liếc ra sau lưng, thấp giọng hỏi: - Thế ông K’Bing đang nuôi “con thuốc độc” hay sao? - Người ta đồn như vậy! – Bốc thè lưỡi – Người ta còn bảo ông K’Bing vì muốn trả thù cho vợ nên đã tu luyện thành phù thủy. Ông không cần phải lén bỏ chất thải của con bạch xà vào thức ăn nạn nhân. Muốn giết ai, ông chỉ cần huýt sáo một tiếng, con bạch xà sẽ vâng lệnh bò đi cắn chết người đó ngay trong đêm! Chả biết những lời thằng Bốc huyên thuyên nãy giờ là thật hay hư, nhưng chỉ nghe cái giọng kể cố làm ra vẻ kỳ bí, rùng rợn của nó, nhỏ Hạnh đã muốn rúm cả người. Mắt nó chớp lia chớp lịa: - Thế sao cô Bảy dám mướn ổng coi rẫy? Nhỏ Trang vọt miệng đáp thay Bốc: - Ông K’Bing chỉ sai con bạch xà đi cắn những người đã làm chết bà Ka Eo thôi! Ổng không xích mích gì với người Kinh nên mẹ em không sợ! Nhỏ Hạnh cắn môi: - Thế chủ nhân cái bẫy đã làm chết bà Ka Eo là ai? - Đó là ông K’Tong. Ông K’Tong cũng đã chết rồi. Nhỏ Hạnh nghe như có một làn gió lạnh thổi dọc sống lưng. Nó cố hít vào một hơi dài và nói, mày cau lại: - Nếu bà Ka Eo bị sập bẫy thú, thì ông K’Bing chỉ cần trả thù ông K’Tong thôi, sao lại hại chết cả bà Ka Đụi và nhỏ Ka Huen… - Tại chị không biết đó thôi! – Bốc giảng giải – Những người nuôi “con thuốc độc” mỗi mùa trăng phải giết một người, nếu không, “con thuốc độc” sẽ quay lại cắn chết chính người nuôi nó! Vì vậy mà hết ông K’Tong tới bà Ka Đụi rồi con nhỏ Ka Huen… - Tao không tin! – Tùng bỗng hét lên – Mày toàn nói dóc! Làm quái gì có một “con thuốc độc” như thế! Mày đã tận mắt nhìn thấy con bạch xà đó chưa? - Thấy rồi! – Câu trả lời của thằng Bốc ra ngoài tiên liệu của Tùng – Hôm trước chính mắt tao nhìn thấy ông Năm Lực ở đồi cà phê đối diện đập chết con bạch xà ngay cạnh ao cá. Lúc đó, tao đang phụ ông Năm Lực tát ao chứ đâu! - Một con rắn trắng? – Tùng trố mắt. - Ừ. - Trắng tinh? Nghe Tùng hỏi vặn, Bốc bỗng ngập ngừng: - Thật ra thì con rắn mà ông Năm Lực đập chết không được … trắng cho lắm. Nó hơi vàng vàng, lại có sọc đen… - Trời đất! – Tùng “xì” một tiếng dài – Một con rắn vàng sọc đen và một con rắn trắng cũng khác nhau như thể một con chó và một con mèo, vậy mà mày dám bảo đó là con bạch xà! - Nhưng nếu đó đúng là “con thuốc độc” của ông K’Bing thì dù sao nó cũng đã chết rồi, việc gì mọi người phải sợ ông K’Bing đến thế? – Nhỏ Hạnh hắng giọng chất vấn. Bốc khụt khịt mũi: - Biết đâu chết con này, ông ta lại nuôi con khác. Ông K’Bing bẫy cọp rất tài. Ổng muốn nhổ bao nhiêu sợi ria cọp chẳng được. - Chị chả tin! – Nhỏ Hạnh nhún vai, nó nói giống hệt giọng thằng Tùng khi nãy – Làm gì có chuyện sợi ria cọp lại biến thành một con rắn trắng! Nhỏ Phệ bênh anh: - Thật đó chị Hạnh! Em nghe người ta nói thế mà! Nhỏ Hạnh lắc đầu: - Nếu thực sự ông K’Bing giết người lia lịa như thế, công an đã bắt nhốt ông ta lâu rồi. - Không có chứng cớ, làm sao công an bắt được! – Bốc gân cổ cãi – Đây là con bạch xà cắn chết người ché có phải tự tay ông ta làm đâu! Nhỏ Hạnh thở ra: - Ông ta giết người hay sai con bạch xà đi giết người thì cũng thế! Ở tù tuốt! Bốc bĩu môi: - Nói như chị! Chả ai bỏ tù một con rắn cả! - Chị không nói con rắn! Người ta sẽ bỏ tù ông K’Bing, vì ông ta là kẻ chủ mưu! - Thôi, chị Hạnh đừng cãi nhau với thằng Bốc nữa! – Tùng thình lình lên tiếng – Để đó em! Nhỏ Hạnh ngạc nhiên: - Em sẽ làm gì? Tùng vỗ ngực: - Em sẽ điều tra xem ông K’Bing có phải là phù thủy đúng như thằng Bốc nói hay không. - Em điều tra bằng cách nào? - Bí mật! Kèm theo câu nói úp mở là một nụ cười bí hiểm nở trên môi Tùng. |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: KÍNH VẠN HOA toàn tập - Nguyễn Nhật Ánh | |
| |
| | | |
Similar topics | |
|
Trang 27 trong tổng số 27 trang | Chuyển đến trang : 1 ... 15 ... 25, 26, 27 | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |