BẾN BỜ MÙ KHƠI
Tuổi thanh xuân sớm rơi vực thẳm
Hoa mộng tình rã đắm bể dâu
Niên tàn tháng lụn vì đâu?
Chưa chi mật đắng ướp cầu duyên tơ.
Già vội đến bến bờ sạc lở
Mắt long lanh đã trở nhạt mờ
Yếu nhìn xa, rộng- bơ phờ
Tóc thôi bóng mượt đợi chờ rụng rơi.
Phai chuyển sắc buông lơi sức sống
Màu muối tiêu mầm mống già nua
Cố bơi bể ái nguồn xưa...
Níu chân sóng vỗ- sức vừa khó qua.
Bạc nhân nghĩa lòng ta nén đọng
Phơ phờ thay, tiếng vọng non ngàn
Bao giờ hạnh ngộ duyên nàng?
Năm chờ tháng đơi dặm đàng chơi vơi!
Mắt hướng xa như rơi đáy vực
Đẫm sương rơi lòng ngực lạnh dần
Lệ sầu chan chứa muôn phần
Mờ mờ nhân ảnh tách lần thế gian.
Ngẩng nhà xưa thanh nhàn một thuở
Nhìn vườn nay hoa trở sắc màu
Xa xa mưa gió thét gào
Thẳm vần mây xám gọi chào sấm rơi
Bến mộng mơ chưa vơi tấc dạ
Bờ yêu thương đành thả trôi sông
Mù lòa giữa cảnh mênh mông
Khơi thêm uất ức cho lòng đớn đau!
-SD-