Thanh Lan (Danlambao) - Mấy ngày nay, việc nhà cầm quyền CS tổ chức cướp đất của bà con tại Phường 6, Quận Tân Bình, TP.HCM đã làm nóng dư luận trong và ngoài nước. Điều đáng nói là vào thời điểm giáp tết Nguyên đán Kỷ Hợi 2019 này, trong lúc mọi người đang háo hức chuẩn bị đón một năm mới với bao hy vọng và ước nguyện sẽ có nhiều đổi thay cho đất nước, cho dân tộc thì nhà cầm quyền Quận Tân Bình lại tổ chức đàn áp và đập phá nhà dân bằng cách dùng xe cơ giới ủi sập tan hoang hàng trăm ngôi nhà của người dân tại đây, làm cho những hộ dân đang sống yên bình phải lâm cảnh màn trời chiếu đất, không cửa không nhà.
Mọi người đều biết rằng, vùng đất này trước năm 1954 có nguồn gốc là đất của Hội Thừa sai Pari, vốn là vùng đất hoang vu, sình lầy, cỏ mọc ngút ngàn đầy rẫy muỗi mòng rắn rít.
Năm 1954, khi gần một triệu nhân dân miền Bắc đã phải nhắm mắt nén nỗi đau thương, phải xa rời mảnh đất quê hương, xa rời mồ mả tổ tiên, nơi chôn rau cắt rốn, đã bồng bế dắt dìu nhau vượt ngàn cây số, để vào miền Nam chạy loạn cộng sản, và được Tổng thống Ngô Đình Diệm ổn định cuộc sống bằng cách giao cho họ những vùng đất để sản xuất. Trong đó có một số người đã về đây khai hoang lập nghiệp trên vùng đất Lộc Hưng này.
Với đức tính cần cù chịu khó của những người nông dân, cùng với bao mồ hôi xương máu đã đổ xuống trên mảnh đất này, mỗi con người nơi đây đã tự sức mình, với hai bàn tay lao động cần cù, họ đã biến vùng đất hoang vu sình lầy đầy rẫy rắn rết này thành những mảnh đất màu mỡ tốt tươi, thì mới có những vườn rau xanh tốt như hôm nay, để nuôi sống gia đình, và cung cấp nguồn rau xanh cho thành phố. Và cánh đồng rau Sơn Tây bắt nguồn từ đây, cho đến nay đã hơn nửa thế kỷ trôi qua, với bao thế hệ liên tiếp truyền nhau canh tác và sinh sống trên mảnh đất này.
Cũng bởi những bàn tay của những người nông dân này, họ đã xây dựng nên nhà thờ, trường học, chợ búa, biến vùng đất hoang sơ nơi đây thành một vùng quê Bắc Bộ thu nhỏ giữa đô thành Sài Gòn hoa lệ.
Vậy mà… đúng là “chạy trời không khỏi nắng”; “tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa”.
……………………………………………..
Nếu như ngày xưa, nhân dân ta dùng chữ “Cướp ngày” để chỉ bọn tham quan vô đạo, dùng quyền lực của mình ngồi trên công đường để ức hiếp dân lành, tìm mọi cách vơ vét làm giàu bất chính như trong câu ca dao:
“Con ơi nhớ lấy câu này:
Cướp đêm là giặc cướp ngày là quan”
Mà trong đó, số quan tham ấy chỉ là thiểu số.
Thì ngày nay, dưới thế chế độc tài đảng trị của đảng Cộng sản Việt Nam, đang đè đầu cưỡi cổ và tìm mọi cách đè nén, áp bức, vơ vét và hút máu đến tận xương tủy đối với nhân dân ta hơn bảy mươi năm qua, dưới những chiêu bài được đảng ngụy trang bằng những Bộ Luật, những Nghị định, Thông tư, những chủ trương chính sách do đảng đề ra, thì câu ca dao mới của dân ta đã lột tả bộ mặt thật của một đảng cướp giả nhân giả nghĩa, núp bóng dưới mỹ từ “của dân, do dân, vì dân”. Ấy là:
“Con ơi nhớ lấy câu này:
Ngày nay nó cướp cả ngày lẫn đêm”.
Đúng vậy. Lịch sử đã chứng minh: Đảng Cộng sản Việt Nam là một ĐẢNG CƯỚP.
Đầu tiên là Cướp Chính Quyền
Ngày 9/3/1945, sau khi Nhật đảo chính Pháp, Hoàng đế Bảo Đại ký vào bản tuyên cáo độc lập và thành lập chính quyền mới với chính phủ do ông Trần Trọng Kim làm Thủ tướng.
Ngày 19/8/1945, trong một cuộc mít tinh do nhân dân Hà Nội tổ chức nhằm ủng hộ chính phủ non trẻ Trần Trong Kim, thì Việt Minh (cộng sản trá hình) đã lợi dụng và biến cuộc mít tinh này thành ngày mà họ gọi là Cách mạng Tháng Tám, ngày Cướp Chính Quyền. Và ngày 02/9/1945, Hồ Chí Minh tuyên bố độc lập tại Ba Đình, lập nên nhà nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (VNDCCH).
Trước đây đảng vẫn tự hào ghi vào sử sách là “Cướp chính quyền”. Nhưng sau này với những lời phê phán nặng nề của dư luận về hành động phi pháp và hèn hạ này, nên đảng sửa lại là “Giành chính quyền”. Nhưng bản chất vẫn là CƯỚP.
Sau khi cướp được chính quyền, việc tiếp theo là: đảng Cướp Quyền Tư Hữu của người dân, một hành động phi đạo đức, trái quy luật, trái với lương tâm đạo lý truyền thống ngàn đời của nhân dân ta.
Chính từ hành động thủ tiêu quyền tư hữu này, đã dẫn đến hàng loạt hành động CƯỚP tiếp theo, làm cho hàng triệu người dân vô tội phải đầu rơi máu chảy, và chết thê lương trên rừng dưới biển. Làm cho hàng triệu con người phải bỏ nước ra đi.
Thực hiện “Chuyên chính vô sản”
Năm 1953, theo lệnh của Mao Trạch Đông (Chủ tịch ĐCS Trung Quốc), Quốc hội nước VNDCCH thông qua Luật Cải Cách Ruộng Đất (CCRĐ) trong khoá họp lần thứ III ngày 4 tháng 12 năm 1953.
Ngày 19/12/1953, Hồ Chí Minh ký Sắc Lệnh số 197/SL, thực hiện cái gọi là “Cải Cách Ruộng Đất”, mà họ cho là “cuộc cách mạng long trời lở đất” (1).
Thực chất đây là vụ cướp có tổ chức, có chủ trương từ Hồ Chí Minh. Họ đã nhắm vào các đối tượng là những người nông dân do cần cù chịu khó làm ăn và có tích tụ được một ít ruộng đất, có “của ăn của để”. Và trong quá trình thực hiện chủ trương CƯỚP này, họ đã “tiêu diệt” được 172.008 người dân vô tội, bị họ quy là “địa chủ” (2).
Điều trớ trêu là trong số những nạn nhân trong vụ CƯỚP này, đa số là những người có công với đảng, đã dâng hết tiền bạc của cải cung phụng cho đảng khi đảng còn chui rúc trong hang.
Phát súng đầu tiên mà “cuộc cách mạng long trời lở đất” này nhắm tới là bà Cát Hanh Long-Nguyễn Thị Năm, người đã 2 lần hiến tám trăm lạng vàng cho đảng, và nuôi dấu dàn cán bộ lãnh đạo chóp bu của đảng trong nhiều năm.
Đảng còn gây ra cuộc chiến “Huynh đệ tương tàn” hơn 20 năm nhằm cướp miền Nam, là một quôc gia có chủ quyền, đã cướp đi sinh mạng hơn ba triệu người Việt ở hai miền Nam Bắc dưới chiêu bài bịp bợm là “giải phóng miền Nam”, quyết “đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào”. Nay đảng lại trơ trẽn cắp cặp sang Mỹ năn nỉ xin xỏ và vay mượn về nuôi bảo cô hàng mấy triệu đảng viên “ngồi chơi xơi nước” trong hệ thống cai trị của đảng.
Cải tạo Công Thương Nghiệp
Năm 1958, đảng đề ra chủ trương “Cải tạo Công-Thương nghiệp” tại miền Bắc. Thực chất đây cũng là chủ trương CƯỚP. Đảng tịch thu hết cơ sở sản xuất và các hãng buôn bán của tư nhân. Tất cả hàng hóa phục vụ nhân dân đều do Cửa Hàng Quốc Doanh của đảng độc quyền. Người dân không có quyền trả giá, lựa chọn. Những mặt hàng tương đối có giá trị thì đảng phân phối, cung cấp cho cán bộ. Người dân chỉ được mua lại đồ thừa thãi đo đảng loại ra mà thôi.
Chiến dịch CƯỚP dưới mỹ từ “Cải Tạo Tư Sản Miền Nam” tiến hành từ tháng 12 năm 1976. Những tên cán bộ đảng viên đầu trâu mặt ngựa dẫn lũ khố rách áo ôm và những tên cơ hội, bất ngờ nửa đêm xông vào từng cơ xưởng, từng tiệm buôn bán, từng cửa hàng phở v.v...
Chúng đóng chốt, bắt gia chủ kê khai tài sản, sau đó dồn tất cả người trong gia đình vào một góc rồi chia nhau lục lạo, lật từng viên gạch, đổ đất trong các chậu cảnh, lật nắp cầu tiêu, tháo gỡ các khung hình treo tường, thậm chí lật cả bàn thờ, đập các bức tượng để tìm tòi vàng ngọc châu báu tiền bạc của chủ nhà có thể cất dấu trong đó. Hột xoàn ngọc thạch kim cương thì ghi vào biên bản là đá quý. Vàng thì ghi là kim loại màu vàng. Và chúng tịch thu hết những tài sản đó, người dân khóc thét vang trời vì họ đổ bao sức lao động cực nhọc, gom góp nhiều năm trời, nay phút chốc bị đảng cướp trắng tay.
Đảng còn trả thù những người phục vụ dưới chế độ cũ bằng cách lùa họ vào các trại tù, được mệnh danh là “học tập cải tạo”, với hàng chục năm giam giữ hành hạ và lao động khổ sai không một bản án. Hàng ngàn người bỏ xác nơi những trại tù này. Những người may mắn sống sót cũng trở về thành thân tàn ma dại.
Sau đó đảng tiến hành mấy vụ đổi tiền, hòng cào bằng làm cho tất cả người dân đều bần cùng như nhau. Đây cũng là những vụ cướp trắng trợn và vô nhân đạo. Nhiều người vì tiêc của đã nhảy lầu hoặc nhảy xuống sông tự tử.
Vì không thể sống với lũ cướp, gần ba triệu người Việt đã liều chết vượt biển đi tìm bến bờ tự do, tạo nên cuộc di tản lớn nhất trong lịch sử nhân loại. Trong số đó có đến một nửa chết vì hải tặc, vì chìm thuyền, vì thiếu lương thực, và làm mồi cho cá.
Bán nước và hèn với giặc
Biển đảo và đất liền thì đảng dâng cho Tàu cộng dưới nhiều chiêu bài, như Công hàm 1958 của Phạm Văn Đồng, như các Hiệp ước phân định Vịnh Bắc Bộ và phân định trên đất liền.
Về Hiệp ước trên bộ về biên giới Việt-Trung, ký ngày 30-12-1999.
Cho tới nay, đã 20 năm trôi qua, mặc dù tọa độ của các cột mốc đã được công bố, đảng vẫn chưa dám cung cấp thông tin đầy đủ và minh bạch về cuộc đàm phán dẫn đến những Hiệp định này. Nhiều câu hỏi đặt ra là với Hiệp ước trên bộ này, Việt Nam mất bao nhiêu diện tích đất? Tuy đảng tìm mọi cách bưng bít, che giấu, nhưng dư luận cho rằng, qua Hiệp ước này so với Công ước Pháp-Thanh 1887 giữa Pháp (đại diện cho Việt Nam) và Nhà Thanh (đại diện cho Trung Quốc), thì diện tích trên bộ Việt Nam bị mất bằng diện tích tỉnh Thái Bình (1.542 km²).
Những điều mà nhân dân có thể kiểm chứng được rõ ràng Việt Nam đã mất như sau:
Trong sử sách dạy cho học sinh trước đây, có câu đất nước Việt Nam hình chữ S, từ Ải Nam Quan đến Mũi Cà Mau. Nhưng hiện nay Ải Nam Quan(thuộc tỉnh Lạng Sơn), nơi trước đây Nguyễn Phi Khanh bị giặc Minh bắt nhốt trong cũi mang về Tàu, con là Nguyễn Trãi chia tay cha tại đây,thì nay đã hoàn toàn thuộc về Trung Quốc. Vì vậy nhà thơ Bùi Chí Vinh có câu: “Nước mắt Nguyễn Trãi khóc Nguyễn Phi Khanh rơi mãi tận đất Tàu”.
Bãi Tục Lãm là một bãi đất bồi dài khoảng 1,5 km, diện tích 52 ha nằm tại cửa sông Ka Long đổ ra vịnh Bắc Bộ thuộc phường Hải Hoà, thành phố Móng Cái, Quảng Ninh, nay cũng đã hoàn toàn thuộc về Trung Quốc.
Dãy núi Lão Sơn (tên Việt Nam gọi là Núi Đất) thuộc huyện Vỵ Xuyên tỉnh Hà Giang, nơi trong cuộc chiến biên giới 1984-1988, có nhiều trận đánh rất ác liệt, nay cũng hoàn toàn thuộc về Trung Quốc.
Thác Bản Giốc: Theo Công ước Pháp-Thanh 1887, biên giới Việt Nam cách thác Bản Giốc 2km về phía Trung Quốc, nghĩa là thác Bản Giốc hoan toàn thuộc chủ quyền của Việt Nam. Nay con thác đẹp nhất Việt Nam này đã bị chia đôi, mỗi nước quản lý một nửa.
Và Hiệp ước Vịnh Bắc Bộ Việt Nam và Trung Quốc ký kết ngày 25/12/2000.
Hiệp ước Vịnh Bắc Bộ Việt Nam và Trung Quốc ký kết ngày 25/12/2000, phía Việt Nam được 53.23% và Trung Quốc được 46.77% diện tích Vịnh. So với Công ước Pháp-Thanh 1887, thì với Hiệp ước Vịnh Bắc Bộ, Việt Nam bị thiệt đến 3.200 hải lý vuông (khoảng 11.000 km2) lãnh hải (3).
Tất cả hai Hiệp ước này đều được ký kết dưới thời TBT Lê Khả Phiêu, bị dư luận cho là hèn nhát và nhượng bộ Tàu quá nhiều. Vì vậy chỉ làm được nửa nhiệm kỳ, Lê Khả Phiêu bị phế truất khỏi chức TBT ĐCSVN.
Ngoài ra Việt Nam còn cho Tàu thuê đất rừng tại những vị trí xung yếu và nhạy cảm. Theo cựu Phó Thủ tướng Đồng Sỹ Nguyên, diện tích đất rừng Việt Nam cho Tàu thuê là trên 300.000 ha. Còn theo điều tra của nhà văn Phạm Viết Đào là 305,3534 ngàn ha (4), (5).
Và với Phormosa Hà Tĩnh và Bô xít Tây Nguyên, hai vị trí chiến lược quan trọng này thì Việt Nam đã hoàn toàn mất chủ quyền vào tay Trung Quốc.
Đối với ngư dân: Dù được đảng lừa phỉnh và cấp xăng dầu cho ra khơi để làm “cột mốc sống” cho đảng, nhưng đến khi “Tàu lạ” đến đánh cướp thì chỉ ngư dân là thiệt thân, còn lực lượng hải quân được đảng khoe là hùng hậu, được trang bị mấy chiếc tàu ngầm mấy tỷ đô, và các tàu chiến hiện đại khác thì im thin thít nằm nấp bờ, và vẽ ra các kiểu hoạt động trên giấy để bòn rút tiền thuế của dân.
Khi tàu HD 981 của Tàu cộng xâm phạm lãnh hải nước ta, thì lực lượng “Hải quân anh hùng” của đảng nằm im re không dám ho he. Đảng cho mấy chiếc tàu cảnh sát biển chạy vo ve phun nước như trẻ con chơi đùa, và hễ thấy tàu giặc đến là bỏ chạy như vịt để thoát thân. Vì vậy dân ta có câu ca:
“Biển Đông dậy sóng
Tàu cộng tràn vô
Ngư dân bám biển
Hải quân nấp bờ
Bao giờ biển lặng sóng yên
Hải quân ta sẽ tiến lên hàng đầu”.
Ác với dân
Sau này tư sản, địa chủ không còn, nhà máy, xí nghiệp, đảng ôm hết, những cánh rừng vàng được thiên nhiên ban tặng với bao loài gỗ quý, được cha ông gìn giữ hàng ngàn năm nay, đảng cho khai thác và bán sạch, đến khi hết rừng thì đảng lập tức nhanh chóng ra lệnh đóng cửa rừng. Tài nguyên dưới lòng đất như các loại mỏ kim loại quý, và dầu khí thì đảng nạo vét và hút cho đến cạn kiệt đem bán, đảng bán lây tiền chia nhau, đầu tư cho con cái đi du học và mua nhà ở nước ngoài để lót ổ phòng khi hoạn nạn.
Bây giờ đất đai là tài nguyên quý giá cuối cùng còn lại của người dân, đảng tìm mọi cách để CƯỚP tiếp.
Theo Luật Đất đai năm 2013, trong đó tại điều 62: thu hồi đất để “phát triển kinh tế-xã hội vì lợi ích quốc gia, công cộng”. Đây là điều khoản mơ hồ nhất và dễ bị lợi dụng nhất, là điều luật nhuộm biết bao máu của người dân. Vì vậy các nhóm lợi ích, các tập đoàn sân sau của các lãnh đạo cao cấp tại các Bộ, Ngành và Trung ương đã cấu kết, xâu xé những khu đất vàng nấp bóng dưới các “Dự án”.
Từ khi đảng thực hiện chủ trương cướp đất bằng Luật Đất đại, với quy định: “Đất đai thuộc sở hữu toàn dân, do nhà nước đại diện chủ sở hữu và quản lý”, đã có hàng chục ngàn vụ cưỡng chế cướp đất trên cả nước diễn ra. Theo dõi các vụ cướp đất, chúng ta thấy rằng đối tượng đầu tiên mà chúng nhắm tới là các tôn giáo, trong đó đặc biệt là các cơ sở của Công giáo, là mục tiêu chính.
Đối với Công giáo, từ các giáo phận, giáo xứ đến các dòng tu từ Nam chí Bắc, từ 1954 đến nay, dã có hàng trăm ngàn cơ sở bị chúng cướp dưới nhiều hình thức.
Trở lại vụ cướp đất tại Lộc Hưng
Câu hỏi đặt ra là tại sao lại là Lộc Hưng?
Tại khu đất Lộc Hưng, không những là vùng đất có vị trí quá đẹp, là miếng mồi ngon mà bọn quan thăm thèm rõ giải lâu nay, thì nơi đây ngoài đa số là dân Công giáo miền Bắc di cư, còn là nơi có nhiều Thương phế binh VNCH, những người tàn tật yếu ớt không còn nơi nương tựa, và một số cựu Tù nhân lương tâm trú ngụ, được các cha Dòng Chúa Cứu Thế hết lòng giúp đỡ. Dưới con mắt của người cộng sản, đây là thành phần đảng muốn loại trừ. Cướp Lộc Hưng là trả thù các vị TPBVNCH, là trả thù các gia đình cựu TNLT, là gián tiếp trả thù DCCT mà đảng vô cùng căm ghét, vì các ngài dám nói lên sự thật, dám tố cáo những tội ác của đảng.
Lý luận mà đảng cướp đưa ra là đây là đất công thổ, người dân sử dụng không có giấy tờ, và những ngôi nhà xây dựng trên mảnh đất này là bất hợp pháp?
Đất đai là tài nguyên do tạo hóa ban tặng, có trước bất cứ thứ nhà nước và những thứ luật pháp nào. Từ ngàn đời nay, người dân chiếm hữu và sử dụng đất đai một cách tự nhiên, bằng khai hoang, phục hoá hoặc sang nhượng. Giấy tờ không phải là căn cứ duy nhất để xác lập quyền sở hữu của người dân với tài sản của mình. Đừng lấy lý do chưa có giấy tờ mà cướp đất của dân. Giấy tờ là do nhà nước, mà cụ thể tại vùng đất Lộc Hưng này là Quận Tân Bình cấp. Qua nhiều năm, nhiều lần người dân kê khai và làm các thủ tục đăng ký quyền sử dụng đất. Nhưng vì có ý đồ cướp nên nhà cầm quyền không cấp thì dân làm sao có giấy?
Nhà cầm quyền CSVN vốn quen thói “ngậm máu phun người”,”bốc lửa bỏ tay người” bằng cách đổ cho những người đấu tranh giữ đất tại Lộc Hưng hôm nay là do Việt Tân, do “Thế lực thù địch” xúi dục. Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.
Trong số 849 tờ báo của đảng với hơn 28.000 nhà báo đeo thẻ, trước sự hung hãn của bọn cướp ngày này, trong cơn “nước sôi lửa bỏng”, tất cả đều câm như hến. Chỉ đến ngày 10/1/2019, khi gần 200 căn nhà bị ủi sập, thì một vài tờ báo mới lên tiếng, nhưng không phải để bênh vực lẽ phải, mà là sủa theo chỉ thị của đảng, rằng việc nhà cầm quyền Quận Tân Bình cho máy ủi phá nhà dân như này là đúng pháp luật?
Kinh nghiệm cho thấy, qua hàng ngàn vụ cướp đất từ xưa đến nay, chỉ mới có hai vụ là nhân dân giành thắng lợi, bọn bạo quyền phải cúi mặt chịu thua trước sự đoàn kết chống trả kiên cường của người dân. Là vụ Dương Nội và vụ Đồng Tâm.
Vì sao? Bà con Dương Nội đoàn kết một lòng, làm lễ ăn thề quyết giữ đất, với vị thủ lãnh kiên trung dũng cảm và sắc sảo,hai lần ngồi tù là bà Cấn Thị Thêu và gia đình. Người dân Dương Nội coi nhau như máu mủ, ruột thịt, đoàn kết một lòng, sẵn sàng hy sinh để giữ đất.
Đối với bà con dân Đồng Tâm cũng vậy. Họ đoàn kết thành một khối vững chắc xung quanh cụ Lê Đình Kình. Họ rào làng chiến đấu, tay không bắt giữ hơn ba chục tên cướp đất, cuối cùng đảng cướp chịu thua.
Hôm nay là những ngày năm cùng tháng tận. Những người có lương tri trên toàn thế giới đều cực lực lên án hành động cướp đất phá nhà vô nhân đạo này của nhà câm quyền ĐCSVN, biến những người họ gọi là “đồng bào” của mình thành những kẻ vô gia cư ngay trên tổ quốc và quê hương mình, phải sống cảnh màn trời chiếu đất trong những ngày đông giá lạnh.
Trong số những nạn nhân của vụ cướp đất này, xót xa cay đắng nhất là gia đình cựu TNLT Huỳnh Anh Tú và Phạm Thanh Nghiên. Người chồng bị đọa đày 14 năm trong ngục tù cộng sản. Người vợ mảnh khảnh hèn yếu bệnh tật cũng bị giam cầm 4 năm. Họ chỉ đấu tranh cho lẽ phải, cho dân tộc quê hương được tự do dân chủ và bảo vệ chủ quyền biển đảo. Những đòn thù của đảng cướp trong tù đã làm cho họ kiệt quệ. Ra tù họ đã đến với nhau bằng tình yêu của những kẻ cùng cảnh ngộ với hai bàn tay trắng.
Được sự giúp đỡ của những tấm lòng hảo tâm, căn nhà 40m2 vừa mới được dựng lên, nay cũng bị đảng cướp ủi sập tan tành.
Một câu hỏi làm bao người phải xót xa ngậm ngùi, không cầm được nước mắt, là “Tết này anh chị và bé Tôm ở đâu?”
Lịch sử nhân loại từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây, đã ghi nhận rằng, không có chế độ nào tàn ác, khát máu, hung tàn, gian tham và tần độc như chế độ cộng sản. Nếu lấy tre trên rừng làm bút, nước biển Đông làm mực cũng không ghi hết tội ác của chúng đã gây ra cho nhân loại, trong đó có nhân dân Việt Nam.
Đài Tưởng niệm Nạn nhân của Chủ nghĩa Cộng sản (Victims of Communism Memorial) được xây dựng tại Washington, D.C. để tưởng nhớ hơn 100 triệu nạn nhân của chủ nghĩa cộng sản đã chứng minh điều đó.
Những hành động cướp đất và ủi nhà dân tại Lộc Hưng của nhà cầm quyền cộng sản hôm nay,chính là những nhát cuốc chúng đang tự đào mồ chôn chúng một ngày không xa.
12.01.2019