Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesVietUniĐăng kýĐăng Nhập
Bài viết mới
Hơn 3.000 bài thơ tình Phạm Bá Chiểu by phambachieu Yesterday at 21:37

Thơ Nguyên Hữu 2022 by Nguyên Hữu Yesterday at 20:17

KÍNH THĂM THẦY, TỶ VÀ CÁC HUYNH, ĐỆ, TỶ, MUỘI NHÂN NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20/11 by Trăng Thu 21 Nov 2024, 16:45

KÍNH CHÚC THẦY VÀ TỶ by mytutru Wed 20 Nov 2024, 22:30

SƯ TOẠI KHANH (những bài giảng nên nghe) by mytutru Wed 20 Nov 2024, 22:22

Lời muốn nói by Tú_Yên tv Wed 20 Nov 2024, 15:22

NHỚ NGHĨA THẦY by buixuanphuong09 Wed 20 Nov 2024, 06:20

KÍNH CHÚC THẦY TỶ by Bảo Minh Trang Tue 19 Nov 2024, 18:08

Mấy Mùa Cao Su Nở Hoa by Thiên Hùng Tue 19 Nov 2024, 06:54

Lục bát by Tinh Hoa Tue 19 Nov 2024, 03:10

7 chữ by Tinh Hoa Mon 18 Nov 2024, 02:10

Có Nên Lắp EQ Guitar Không? by hong35 Sun 17 Nov 2024, 14:21

Trang viết cuối đời by buixuanphuong09 Sun 17 Nov 2024, 07:52

Thơ Tú_Yên phổ nhạc by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:28

Trang thơ Tú_Yên (P2) by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:13

Chùm thơ "Có lẽ..." by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:07

Hoàng Hiện by hoanghien123 Fri 15 Nov 2024, 11:36

Ngôi sao đang lên của Donald Trump by Trà Mi Fri 15 Nov 2024, 11:09

Cận vệ Chủ tịch nước trong chuyến thăm Chile by Trà Mi Fri 15 Nov 2024, 10:46

Bầu Cử Mỹ 2024 by chuoigia Thu 14 Nov 2024, 00:06

Cơn bão Trà Mi by Phương Nguyên Wed 13 Nov 2024, 08:04

DỤNG PHÁP Ở ĐỜI by mytutru Sat 09 Nov 2024, 00:19

Song thất lục bát by Tinh Hoa Thu 07 Nov 2024, 09:37

Tập thơ "Niệm khúc" by Tú_Yên tv Wed 06 Nov 2024, 10:34

TRANG ALBUM GIA ĐÌNH KỶ NIỆM CHUYỆN ĐỜI by mytutru Tue 05 Nov 2024, 01:17

CHƯA TU &TU RỒI by mytutru Tue 05 Nov 2024, 01:05

Anh muốn về bên dòng sông quê em by vamcodonggiang Sat 02 Nov 2024, 08:04

Cột đồng chưa xanh (2) by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 12:39

Kim Vân Kiều Truyện - Thanh Tâm Tài Nhân by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 08:41

Chút tâm tư by tâm an Sat 26 Oct 2024, 21:16

Tự điển
* Tự Điển Hồ Ngọc Đức



* Tự Điển Hán Việt
Hán Việt
Thư viện nhạc phổ
Tân nhạc ♫
Nghe Nhạc
Cải lương, Hài kịch
Truyện Audio
Âm Dương Lịch
Ho Ngoc Duc's Lunar Calendar
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu

Share | 
 

 Chim Phụng Thái Lan

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Tác giảThông điệp
nhanbkvn



Tổng số bài gửi : 1612
Registration date : 16/07/2012

Chim Phụng Thái Lan - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chim Phụng Thái Lan   Chim Phụng Thái Lan - Page 2 I_icon13Tue 07 Jun 2016, 21:29

Chương 11

Tiểu Phụng mất tích

Tại trụ sở cảnh sát Kontum, vị chỉ huy đang bực mình vì để xẩy mất con cá lớn. Chính tên thứ hai kia mới là một kẻ chỉ huy rất quan trọng điều hành và kiểm soát tất cả công tác của bọn gian. Con sóc xám sợ hãi nép mình thu gọn vào một góc bàn đang rung chuyển từng cơn theo nhịp đập tay liên tiếp của vị chỉ huy xuống mặt gỗ.

Y-Shroc tiến đến, bồng lấy sóc lui ra. Nó vuốt ve, an ủi sóc mãi:

- Đừng sợ. Y-Shroc sẽ bảo vệ cho sóc.

Dũng và Xạo lại gần bạn, ba đứa trẻ quây quần trò chuyện. Tuổi trẻ vô tư chỉ trong chốc lát chúng đã quên mất nỗi bực mình lây với vị chỉ huy lúc nãy. Câu chuyện nở như bắp rang. Xạo chép miệng:


- Tao buồn ngủ quá rồi. Chúng mày có đồng ý với tao không?

- Tao thấy…thèm ăn lạc rang thôi. Tự nhiên sao cảm thấy mồm miệng lạt như nước ốc.

Y-Shroc phê bình Dũng và Xạo:

- Tụi bây một thằng tham ngủ, một thằng tham ăn vặt như con gái.

Chữ “con gái” vừa thốt ra khỏi miệng Y-Shroc là Dũng nhảy nhổm lên, hoảng hốt.

- Mày có gặp Tiểu Phụng không?

- Sao mày hỏi tao? Tao không gặp Phụng lúc trở về thành phố, cứ tưởng con bé đi chung với mày.

Xạo xen vào:

- Tao gặp Phụng…

- Nói nhanh lên, tụi tao sốt ruột lắm.

- Phụng bảo tao là nó thích đi chung một xe với anh chỉ huy cảnh sát để hỏi tin tức chú Minh.

Vị chỉ huy vừa đi ra khỏi văn phòng làm việc. Dũng rượt theo, hỏi vài tiếng ngắn ngủi và… đón nhận ở ông ta một cái lắc đầu. Cả hai lập tức rối rít điện thoại khắp trụ sở và đến khu nhà thợ thuyền xem Tiểu Phụng có về đi ngủ trước hay chăng? Nhưng con bé vẫn mất hút như bóng chim trời.

Y-Shroc năn nỉ:

- Anh cho xe chở tụi em lại suối Kinh. Em đoán chắc Tiểu Phụng không lên xe về kịp hay bị lạc lối…

- Có lý nào? Trước khi rời suối Kinh anh đã ra lệnh huýt còi tập họp rồi mà.

Phải! Vị chỉ huy đã ra lệnh tập họp nhưng lệnh hoàn toàn vô hiệu đối với kẻ…cố ý không biết đến việc trở về thành phố.

Tiểu Phụng một lần nữa đã cất bước ra đi trên đường phiêu bạt. Lần trước nó đi cùng với cha, bây giờ một mình một bóng. Con bé có một lòng can đảm phi thường nó muốn vượt biên giới trở về quê mẹ và…thăm mộ mẹ.

Bóng tối âm u của vùng rừng núi biên giới luôn luôn giam giữ Tiểu Phụng dày đặc với sương mù lạnh giá. Con bé có nhìn những tinh tú mờ nhạt trên trời tìm phương hướng sang Lào… Bước đầu không khó lắm nhưng những bước tiếp theo dường như quanh quẩn, lắm lúc Phụng có cảm tưởng nó trở về đúng chốn cũ, suối Kinh nơi bọn gian đền tội.

Tiểu Phụng cố gắng lết đi. Hai chân mỏi rời rã, bước như bước chân ai. Thể xác cực nhọc song tinh thần con bé hoàn toàn thơ thới, bay bổng lên chín từng mây. Nó đã trả được món nợ nghĩa ân của giáo sư Vũ Anh, trút bỏ mặc cảm phạm tội và có thể an lòng tìm về với mẹ. Nó không quan tâm đến việc mẹ nó còn sống hay đã chết, vì một người mẹ đang ở thế giới bên này hoặc bên kia vẫn là một người mẹ.

Tiểu Phụng không đi được nữa. Nó mệt nhọc vì phí sức quá độ, gục xuống bên một góc đại thụ khổng lồ, nhắm mắt lướt vào một giấc ngủ êm đềm nhiều mộng đẹp.




*** 



Cuộc lục soát vùng suối Kinh không đem lại ánh sáng nào về Tiểu Phụng. Có lẽ bị bắt cóc sang Lào.Vị chỉ huy đoán thế vì ông cùng ba bạn trẻ không ngờ Tiểu Phụng dám vượt biên giới tìm về Thái Lan. 
Xạo đã “ vẽ rồng vẽ rắn” quanh vấn đề nóng bỏng:

- Tên gian phi thoát khỏi lưới chúng ta quả thật là lợi hại. Em cá mười ăn một với anh là chính hắn đã thừa cơ ra tay bắt cóc Tiểu Phụng mong thực hiện với chúng ta một sự trao đổi để giải thoát cho đồng bọn.

- Bắt cóc Tiểu Phụng bằng cách nào? Anh không tưởng tượng ra nổi sự việc diễn tiến âm thầm trong bóng tối đêm qua ra sao. Nhưng… anh có lỗi rất nặng là không…điểm danh từng người trước khi ra về.

Vị chỉ huy không tưởng tượng được nhưng với Xạo thì trái lại. Lần này nó không cố ý nói xạo gạt gẫm thiên hạ cho một trận cười thỏa thích, chính nó cũng thương Tiểu Phụng lắm, nhưng có lẽ vì bẩm sinh óc tưởng tượng của Xạo quá phong phú rất dễ dàng… đưa đến những giả thiết hoang đường.

Y-Shroc và Dũng không muốn tin Xạo nhưng sau cùng bắt buộc phải tin bạn phần nào, vì không có cách giải thích nào khác về sự mất tích bí mật của Tiểu Phụng. Vị chỉ huy chưa bị lung lạc hẳn nhưng dần dần mất niềm tin:

- Rất có thể Xạo nói đúng. Tiểu Phụng bị bắt cóc. Nếu trường hợp này xảy ra, tên gian phi ắt phải vượt biên giới sang Lào, tìm chổ giấu Tiểu Phụng thật kín đáo rồi sẽ thông tin cho chúng ta đề nghị trao đổi. Chúng ta hãy chờ xem.

Nhưng giây phút chờ đợi kéo dài nhất trong đời. Hết đứng lại ngồi. Hết ngồi lại đứng mà kim đồng hồ hình như vẫn không nhúc nhích. Trời dần ngã về chiều, vầng kim ô khuất nửa sau rặng núi xa xa. Vị chỉ huy ái ngại nhìn ba đứa trẻ:

- Các em có đói không? Đi ăn cơm với anh cho vui.

Miệng nói vui mà cả bốn người đều cười gượng. Ba đứa còn ngần ngừ thì ông tiếp:

- Một bữa cơm ngon sẽ giúp thời gian qua nhanh hơn, các em ạ.

Mười phút sau bốn người ngồi ở một tiệm ăn Tàu sang trọng. Y-Shroc bồng sóc theo, hỏi “người anh” cảnh sát:

- Con sóc ăn chung với ta nhé?

Ông đùa cho không khí bớt căng thẳng:

- Sóc này, sóc có thưởng thức cơm tàu không?

Một người đàn ông thường phục bổng từ ngoài quán tạt vào đi thẳng đến bàn của vị chỉ huy làm câu chuyện ngắt ngang. Ông đưa tai sát miệng người lạ nghe hắn nói. Tay ông nhận mảnh giấy nhỏ xíu, nguệch ngoạc vài nét bút chì xám liếc sơ qua rồi bỏ vào túi. Một bất ngờ vô cùng xảy đến, con sóc dể thương nhảy lên lòng kẻ lạ, liếm áo hắn và ôm cứng lấy hắn một cách thân mật. Ba đưa trẻ há hốc mồm chưa kịp phản ứng thì hắn ta thụt lùi một bước, hai bước và…toan chạy trốn ra cửa. Vị chỉ huy móc súng lục, bắn chỉ thiên “đoàng” một tiếng khô khan.

Hắn tiếp tục chạy như bay. Nhưng một phát đạn ghim vào bắp đùi làm hắn ngã sấp xuống đất, tứ chi quờ quạng dẫy dụa như người điên:

- Con sóc ! Con sóc quỉ quái ! Con sóc…

- Đừng nhiều lời. Tôi đã biết tất cả…Anh Phu quả tình tôi không ngờ..

Các cảnh sát viên đổ sô đến tiếp tay với viên chỉ huy đưa hắn lên băng ca chở vào bệnh viện Cảnh sát. Y-Shroc cứ ngẩn tò te làm Dũng phải giải thích:

- Có gì đâu ? Con sóc của Y-Shroc mà Y-Shroc không biết tính nó sao? Các nhân viên cảnh sát ở đây đều…không có cái hân hạnh được nó liếm vì họ mới gặp nó lần đầu. Ta cũng chưa gặp mặt tên Phu kia bao giờ, con sóc lại…nhận ra hắn là người quen thế thì…

Y-Shroc buồn bã:

- Tên cuối cùng trong tổ chức gian manh đã bị bắt nhưng có chắc ta tìm lại được Tiểu Phụng không?

- Sao tao linh cảm thấy điều không hay, Dũng à.

Xạo cuối mặt thở dài.



*** 

Mặc dầu bị thẩm vấn rất gắt, Phu một mực khai là không hề bắt cóc Tiểu Phụng vì hắn đang bị thương nên chưa thể diễn hành cuộc điều tra một cách tích cực được. Hắn ta cũng là một con người và giữa con người với con người còn có tình nhân loại. Hắn đã hai ba lần kể công:

- Tôi mới lầm lỡ một lần xin các anh tha cho. Tôi cũng đã từng công tác rất thiện chí với cơ quan cảnh sát…

- Phải, anh là mật báo viên của cảnh sát. Nhưng anh đi hàng hai và công là công, tội là tội. Trường hợp của anh sẽ được tòa an xét xử phân minh, anh đừng lo.

Bộ tham mưu cửa sở cảnh sát Kontum lại họp tại văn phòng rất khẩn cấp để tìm cho ra Tiểu Phụng. Và sau cùng một lệnh hành quân tại vùng suối Kinh được ban ra lần thứ hai.




*** 




Tiểu Phụng choàng mắt ngồi dậy trước ánh sáng mặt trời. Ngày đã lên từ lâu, bóng đêm biến mất theo những vì sao sáng trên trời. Vài đám mây xanh và trắng theo gió trôi nhẹ nhàng biến hóa rất nhanh ra những hình ảnh đẹp mắt, chói lọi như tỏa ánh hào quang. Tiểu Phụng hơi thẹn nhìn áo quần nhàu nát. Đêm hôm qua nó đã ngủ mê mệt đến thế kia ư?

Đường ta, ta cứ đi. Phụng lại cất bước nhưng không hăng hái lắm vì…bụng đói cồn cào. Nó chưa ăn sáng và đêm qua đã phí sức nhiều. Rừng nhiều cây cỏ thực nhưng nào phải thứ để ăn. Rừng Thái Lan có lẽ dể kiếm củ và trái lót bụng hơn rừng này. Tiểu Phụng thân mật, yêu dấu cả đến rừng rú bên quê mẹ vì yêu lòng mẹ, yêu người yêu cả đường đi.

Một ổ chim rừng bằng rơm rạ, cành cây nhỏ chênh vênh nơi cháng ba đàng kia. Tiểu Phụng tiến lại gần thấy chim mẹ mớm cho con những con sâu nhỏ xíu trắng mập màu sữa. Lũ chim con cứ hả miệng kêu chíp chíp…chờ ăn. Mồi sâu đã hết.Chim mẹ bay đi như mũi tên trong gió mạnh tìm thức ăn cho đàn con.

Tiểu Phụng vuốt ve từng con chim non một. Chúng trụi lũi, lông lá mới mọc lởm chởm. Chúng chưa biết lạ, được vuốt ve luôn miệng kêu ríu rít những âm thanh vui vẻ thì thầm trong cổ họng. Chúng đang vui cái vui của tuổi dại được âu yếm và che chở trong đôi cánh của mẹ…Tiểu Phụng lại ứa nước mắt tủi thân.

Trời nắng gắt, Phụng thấy hai bàn chân rát và sưng lên, mọng nước mà không dám nghỉ ngơi. Vì nó sợ dừng lại sẽ không có can đảm đi tiếp thêm nữa. Và cũng lạc lối quay về mất rồi. Chi bằng cứ gắng đi đến đâu hay đến đó. Mẹ…mẹ sẽ phò hộ cho Phụng tìm về được đến quê hương xa xôi của mẹ.

Một chùm trái đỏ ối, bóng láng ngon lành trên cành cao một cây khá lớn. Phụng chẳng biết là trái gì song nó biết chắc là không độc. Mẹ Phụng ngày xưa dã dạy cho con gái phân biệt những trái ăn được và trái độc trong rừng theo kinh nghiệm truyền lại từ lâu đời nên khá chính xác. Phụng hái xuống ăn ngon lành. Ăn hết chùm này đến chùm kia cho đến khi no.

Trái cây ăn đói dễ xót ruột. Phụng phải tìm nước suối uống một bụng rồi…ngồi nghỉ. Nó thiếp đi lúc nào không biết.

- Má, má…

Phụng kêu “má” rất lớn rồi tỉnh giấc. Nó bàng hoàng tiếc những phút giây hạnh phúc trong mộng. Trời chiều. Phụng đứng lên mà miệng vẫn gọi:

- Má, Phụng đây nè má.

Phụng chợt nhận ra điều vô lý của chính mình, mỉm cười vu vơ. Tại sao mình cất tiếng gọi “má” mà lại có trong ý nghĩ danh từ “mẹ” ? Đành rằng “má” hay “mẹ” chỉ là một người đàn bà thân yêu sinh thành ra mình nhưng… tại sao lại thế? Một phút sau, Phụng tìm ra lý do “mẹ” là tiếng gọi của ba, còn “ má” là tiếng nói của chú Minh. Phụng sống với ba lâu ngày nên chữ “mẹ” ăn sâu vào tâm trí, còn Phụng mến chú Minh nên “nhiễm” cách nói chuyện của chú từ bao giờ không hay.

Một dãy nhà lụp xụp cao cẳng của dân thiểu số hiện ra trước mắt. Phụng quyết định xin chủ nhân cho ngủ nhờ một đêm. Nó ngán ngủ ngoài rừng lạ lắm rồi. Lỡ bị cảm vì sương gió đêm hôm làm sao tiếp tục đi được sang Thái Lan?

Phụng nói tiếng Việt Nam. Bà già mọi không hiểu. Nó nói tiếng Thái Lan bà ta cũng lắc đầu. May và vừa lúc đó, một người dàn ông lực lưỡng đi vào nhà sau buổi làm việc mệt nhọc, mồ hôi thấm ướt đẫm lưng trần. Anh ta hiểu tiếng Thái Lan và bằng lòng cho Phụng ở lại.

Phụng cám ơn và muốn tặng cho chủ nhân một vật kỷ niệm nhưng… nó lại không còn gì cả ngoài bộ quần áo đang mặc trên người. Nó lại được mời ăn buổi tối. Cơm lam với gà luộc thật ngon. Phụng ăn rất “thực thà” để mai còn lấy sức băng rừng lướt bụi trên con đường thiên lý.

Phụng ngủ dưới sàn nhà. Đám khói mỏng từ đống trấu ủ bốc lên xua đuổi muỗi tạo một bầu không khí ngột ngạt nhưng ấm áp dể chịu. Phụng có cảm tưởng như mình đang sống chung với mẹ trong đêm dài ở quê hương xa vời.

Phụng tỉnh dậy vì tiếng người nói thì thào. Họ cố gắng hạ thấp giọng…để khỏi làm mất giấc ngủ của khách chăng? Dường như không phải. Vì có tiếng một người lạ đang xúi bảo anh mọi ban chiều bằng thiếng Thái:

- Anh vặn họng con bé cho tôi. Chúng ta bị tụi Thái áp bức ăn hiếp quá nhiều rồi, bây giờ là lúc ta trả thù. Con bé đó là người Thái Lan mà, anh không thấy nó nói tiếng Thái rành như người Thái sao?

- …Có lẽ anh nói đúng.

Phụng hoảng hồn, choàng dậy, đứng nép vào bên cửa. Hai người đàn ông ùa vào, họ không mang theo đuốc chi cả vì tin chắc sẽ tóm Phụng một cách dễ dàng. Nhưng Phụng khôn ngoan chờ họ vừa bước lọt vào trong căn nhà tối là luồn mình ra khỏi cửa, xuống thang rất nhanh lẩn vào rừng như bóng ma. Ba phút sau, có tiếng chân người thình thịch phía sau. Hai gã mê muội kia đã phát giác hướng đi của Phụng và đang rượt theo.

Phụng không còn hồn vía nào nữa. Hai người bây giờ đang cầm hai cây đuốc lung linh ánh sáng xông thẳng vào rừng sâu. Phụng nhanh nhẹn như con thỏ, nhờ thân hình thấp bé, ẩn sau những thân cây cố gắng tìm về cõi sống. Hai gã mọi không đuổi kịp Phụng nhưng con bé không tài nào bỏ rơi chúng lạc hướng được và chúng lần dấu rất giỏi.

Trời sáng rõ từ lâu. Cuộc “cút bắt” hào hứng nhưng bi thảm này vẫn tiếp diễn. Hai người rượt theo không cần đến đuốc nữa. Họ phóng chạy hết sức để tóm Phụng bằng được. Con bé thở hồng hộc. Từ giờ nếu không nhờ vào một lòng tin tuyệt đối vào sự phù hộ của mẹ và một ý chí phấn đấu phi thường, nó đã bỏ cuộc buông xuôi. Nhưng giờ đây nó không chạy được nữa. Phụng gần ngất đi. Tròng ánh mắt hoa lên, nó nhìn thấy con suối Kinh với những nhân viên cảnh sát và ba đứa bạn trẻ đang chờ đón nó. Họ vừa bước xuống xe Jeep.

Một hồi còi cảnh sát hú lên điếc tai. Hai gã mọi lẩn nhanh trở vào rừng.
Về Đầu Trang Go down
nhanbkvn



Tổng số bài gửi : 1612
Registration date : 16/07/2012

Chim Phụng Thái Lan - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chim Phụng Thái Lan   Chim Phụng Thái Lan - Page 2 I_icon13Tue 07 Jun 2016, 21:30

Chương 12 (hết)


Thay đoạn kết

Hoàng Minh đã khá nhiều, chàng có thể đi lấy từng bước một mình chung quanh phòng bệnh viện. Sáng nay, ông Cò hiện ra ở cửa rất sớm thăm hỏi:



- Anh Minh khỏe chưa ? Tôi dạo này bận quá…

- Tôi không trách ông Cò đâu… giáo sư Vũ Anh cũng thường lui tới thăm hỏi nên tôi không buồn lắm. Còn về phần dược liệu lạ lùng của bọn gian thì kết quả phân chất ra sao ?

Ông Cò nhún vai:

- Một thứ thuốc sai khiến rất mạnh, tiêu diệt hoàn toàn ý thức và ý chí con người tức khắc để chịu sự sai khiến của người khác, giáo sư Vũ Anh hôm ấy đã lãnh tiền trong trạng thái vô thức dù bề ngoài ông ấy rất tỉnh táo.

- Tội nghiệp bạn tôi quá… anh ấy có mất tiền không ?

- May mắn là không…và tôi chỉ tội nghiệp cho anh Minh, vì bạn mà nằm luôn mấy tháng trời…

Minh cũng đùa lại:

- May cho tôi là có hãng bảo hiểm trả tiền nhà thương…

Cửa phòng bật mở, giáo sư Vũ Anh bước vào, tay giắt theo Tiểu Phụng và một người đàn ông lạ, đon đả giới thiệu với Hoàng Minh.

- Anh Minh, anh Nguyễn Viễn Đăng, bạn thân của tôi.

Tiểu Phụng nhăn mặt không nói cười với Minh như thường lệ.

Chàng hỏi:

- Phụng nhức đầu hả ? Để chú lấy thuốc cho uống chứ đừng nhăn nhé.

- Không, cháu không nhức đầu.

Minh thừa biết con bé giận cha. Chàng phớt lờ, hỏi chuyện ông Đăng:

- Ông ở Thái Lan lâu lắm hả ? Tôi có nghe nói ông buôn bán ngày càng phát đạt, tha hồ cả sông đông chợ lắm vợ nhiều con.

Giáo sư Vũ Anh vội nói đưa đi:

- Anh Minh bạn tôi tính nết trẻ trung hay đùa cợt lắm. Anh Đăng muốn nói gì với anh Minh cứ thẳng thắn thật tình nhé. Tôi sẽ giúp anh nữa mà.

Minh nháy mắt với bạn:

- Anh Vũ Anh đưa Tiểu Phụng đi xi nê một lát nhé…Anh giúp tôi, tôi đã hứa với Tiểu Phụng rồi mà còn…mang bệnh, chưa đi được.

Ông Cò cũng rút lui. Ông Đăng mở lời:

- Khó nhất là Tiểu Phụng không chịu về sống với tôi và vợ tôi. Nói đến là nó khóc hoài, nó đòi ở với ông là bố nuôi vì mẹ nó bảo thế. Nó vẫn không tin mẹ nó mất vì bạo bệnh.

- Trời ơi ! Minh nghe nói mới nhớ ra lời nói dối của chàng có một hậu quả lâu dài quá sức tưởng tượng. Thì ra Tiểu Phụng không phải là đứa trẻ dễ quên.

- Bây giờ ông nghĩ sao ?

- Ông yên tâm, tôi sẽ bảo Phụng về sống chung với ông. Điều kiện là vợ ông phải đổi tính nết, coi Phụng như con ruột. Dù sao cũng không nên ghen với một người…đã khuất.

- Ước gì vợ tôi hiểu biết như ông.

- Tôi có được phép gặp bà nói chuyện chốc lát chăng ?

- Rất vui lòng.

Ông Đăng điện thoại và xuống tầng dưới của bệnh viện để đón vợ vào. Tưởng bà Nguyễn Viễn Đăng là ai xa lạ, ngờ đâu lại là cô Hồng, bạn của em gái Hoàng Minh. Lập tức câu chuyện dễ dàng đi nhiều:

- Anh Minh ! Bây giờ Vân ở đâu anh ? Anh cho địa chỉ lúc nào…tôi đến thăm Vân.

Hồng vẫn còn xem Minh như người anh lớn. Cô ta xưng tôi hơi ngượng ngập. Ông Đăng lịch sự ra ngoài phòng bệnh ngay từ nãy. Minh khuyên nhủ Hồng ngay:

- Hồng nên thương Tiểu Phụng nhé. Nó dễ thương và thông minh lắm. Nó lại…mới mồ côi mẹ. Tôi nhớ ngày nào đến để giúp Hồng làm đám táng bà cụ, Vân khóc mãi.

Bà cụ là mẹ Hồng. Hồi ấy chàng và cô em gái còn đang đi học. Nghe nhắc kỷ niệm cũ, Hồng rơm rớm nước mắt.

- Nhưng nhắc đến mẹ nó…tôi vẫn tức. Và mẹ nào con nấy. Con gái phải giống mẹ chứ.

Hoàng Minh lắc đầu trước lý luận của Hồng, một thứ lý luận theo bản năng chứ không cuộc thương thuyết giữa Minh và… Tiểu Phụng cũng gay go không kém. Minh đã bảo với Tiểu Phụng:

- Bà ấy muốn nhận Phụng làm con mà ngại…mở lời. Phụng được sống gần ba nữa. Thích chưa ?

- Phụng không cần ba.

Một lần nữa Minh phải dùng xảo thuật. Chàng lấy trong túi ra một đồng bạc cắc hai chục, đưa cho Phụng coi một mặt chữ, một mặt hình, bảo:

- Tùy ý Phụng chọn mặt nào thuận, mặt nào không thuận rồi cầu má giúp ý kiến. Chú gieo giúp cho Phụng nhé.

Con bé ngần ngừ rồi gật đầu. Dĩ nhiên Minh tung ba lần đều thuận cả - chàng có học qua lớp ảo thuật – Phụng nghiêm trang:

- Con xin nghe lời má dậy.

- Vậy Phụng ra ngoài gặp “má” đi. Vui lên nhé.

Giáo sư Vũ Anh bước vào, cười như hoa nở. Bên cạnh ông là Lan:

- Tôi đến phục anh tài dối gạt trẻ con. Nhưng cũng hơn sự nghiên cứu điên khùng của tôi, tôi quyết định là sẽ chỉ dùng thuốc ấy cho những bệnh nhân mất ngủ. Còn vấn đề gia tăng số giờ làm việc…chắc không được vì sẽ xảy ra sự lạm dụng của chủ nhân. Anh có biết tụi gian phi toan tính gì không ? Chúng bắt cóc tôi chế tạo thuốc ấy để biến những nhân công của chúng thành cái máy, ăn ít làm nhiều. Nếu tôi bị đưa qua biên giới thì giờ này không biết…đang phiêu lưu nơi đâu nữa.

- Anh phiêu lưu nơi đâu cũng được miễn luôn có chị Lan bên cạnh.

Chưa dứt câu, có điện thoại reo. Minh nghe rồi gác máy:

- Tội nghiệp cho Bùi Thịnh. Ông Cò mới cho tôi biết, tên Đạt đã thú nhận chính hắn ta lén bỏ thạch tín vào ly cà phê đen, tham lời hợp tác với chúng thành ra thiệt thân.

Hai thằng bé…không ba thằng bé tung cửa ùa vào. Không cần phải nói, ai cũng đoán ra là Y-Shroc, Dũng và…Xạo.

Y-Shroc mắt đỏ hoe:

- Không có Tiểu Phụng chơi với tụi cháu nữa, buồn quá chú Minh.

Minh vỗ vai nó:

- Con sóc đâu rồi ? Trời ơi ! Y-Shroc bắt nó lại mau đi, coi chừng nó cắn rách của chú Minh một mảnh áo…nhà thương bây giờ ?

 
XUÂN QUANG
                                                                                                                                                                                                                                                                                                                1973
Về Đầu Trang Go down
 
Chim Phụng Thái Lan
Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Similar topics
-
» Chim - Hình động
» Chim bắt mồi
» Những loài chim quý hiếm nhất trên thế giới
» Chim và hoa
» VIDEO CLIPS - Cây Nhà Lá Vườn
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
daovien.net :: VƯỜN VĂN :: Truyện Sưu tầm :: Tủ sách Tuổi Hoa :: Hoa đỏ-