Một thoáng phù vân
Ta bước đi giữa đường trần vội vã
Nghe sỏi đá trở mình rên rỉ dưới bàn chân
Đời cũng chỉ là một thoáng phù vân
Được hay mất – có còn gì để lại?
Hạnh phúc là chi mà xa – xa mãi
Để phải mòn hơi trong mong đợi, kiếm tìm.
Giông bão về, con chim nhỏ giật mình thôi hót – lặng im
Đôi mắt long lanh ngẩn ngơ điều thảng thốt.
Mơ thế thôi!
Trăm, nghìn năm – chỉ một
Vời vợi bên đời bao nông nổi, mịt mù
Giấc mộng tàn, nửa mảnh hồn rơi và một thoáng hình như…
Miên viễn trời xa mệt nhoài thân lữ thứ.
Đâu là tương lai?
Đâu là quá khứ?
Lẫn lộn muôn đời hai chữ…
Dại - Khôn.
Tú_Yên
(01-05-2008)