BĨ CỰC
(Gieo vần ôm - tiếp)
Cô nằm dài trên giường lặng đợi
Cánh cửa phòng vẫn đóng im lìm
Làm hơi thở và cả nhịp tim
Như bản nhạc vang trong bóng tối…
Lần đầu tiên… lần đầu tội lỗi
Cô như con mồi đợi thợ săn
Đau khổ quá… nhưng thực khó khăn
Khi nhận thức khiến cô bật khóc…
Cô dằn vặt tự mình trách móc
Phút giây này không phải giấc mơ
Bóng đèn điện nhấp nháy nãy giờ
Có nhắm mắt vẫn hiện rất rõ…
Vội mở mắt khi nghe to nhỏ
Cứ gần hơn… hổ đã gần mồi
Tiếng cửa mở… thôi, thế là thôi
Cô nhắm mắt… thả trôi… đêm vắng…
Cơ thể nào đang ghì đè nặng
Làm cô đau nhưng chẳng dám kêu
Nhưng thực sự, thật sự một điều
Cơ thể cô đang dần hoà nhịp…
Cô lắc đầu không muốn nghĩ tiếp
Quá khủng khiếp những gì hiện ra
Cho đến khi ánh sáng chói loà
Đã kết thúc những gì giao dịch…
Tấm chăn mịn đậy che vô ích
Nhơ nhuốc rồi sần sùi tấm thân
Cọc tiền nắm… nhưng… thực rất cần
Ánh đèn chói tìm ca phẫu thuật…
21-08-2023
Nguyên Hữu