Đề xong, chàng đứng lặng trông ngắm thẫn thờ. Chợt thấy ở trên vách đá bỗng nứt toác ra một cái hang hình tròn rộng độ một trượng. Chàng vén áo đi vào, mới được mấy bước thì cửa hang đã đóng sập lại tối tăm mù mịt như sa vào cái vực đen tối. Chàng lấy tay sờ soạng vách đá phủ rêu dày, phía trước có một cái khe nhỏ quằn quèo như cái ruột dê. Mò theo độ hơn một dặm thì thấy đường đi ngoi lên. Trèo lên dần dần mỗi bước mỗi thấy rộng rãi thêm. Lên đến cuối đường thì thấy bầu trời sáng sủa, chung quanh toàn là những lâu đài nguy nga tráng lệ nằm giữa mây xanh ráng đỏ, cỏ lạ cây kỳ bám ở lan can, hoa nở đầy trước cửa. Chàng chợt nghĩ nếu đây không phải là chỗ đền đài thờ phụng, thì tất là nơi ẩn cư của những bậc hiền sĩ lánh đời, như những nơi núi Thứu (12) nguồn Đào (13). Bỗng thấy có hai người con gái áo xanh xuất hiện, họ bảo nhau rằng: - Chú rể nhà ta đã đến kìa!
Đoạn họ vội chạy vào trong, một lúc đi ra nói rằng: - Phu nhân chúng tôi sai mời chàng vào chơi.
Mặc dầu hết sức bỡ ngỡ chàng vẫn bạo dạn đi theo hai cô gái. Vòng quanh một bức tường gấm đi vào trong một khung cửa son, chàng thấy hai tòa cung điện bằng bạc đứng sững, có những tấm biển đề: "Điện Quỳnh hư", "Gác Dao Quang". Trên gác có một bà phu nhân áo trắng, dáng người quý phái ngồi trên một cái giường thất bảo, bên cạnh đặt một chiếc giường nhỏ bằng gỗ đàn hương, mời chàng lên ngồi và bảo rằng: - Tính hiếu kỳ của chàng đã được chứng nghiệm. Chuyến đi chơi này của chàng, kể cũng đã thỏa nguyện bình sinh. Nhưng mối duyên gặp gỡ chàng có còn nhớ gì không?
Từ Thức thưa rằng: - Tôi là một kẻ dật sĩ ở Tống Sơn. Một cánh buồm gió, một lá thuyền nan, phóng lãng giang hồ thích đâu đến đấy. Nào có biết chốn này lại có Tử phủ Thanh đô! Lần mò lên được tới đây, chẳng khác như mình đã mọc cánh mà bay lên đến cõi tiên vậy. Song lòng trần mờ tối, chưa biết tiền đồ ra làm sao. Dám xin chỉ bảo rõ ràng cho chúng tôi được hiểu.
Bà phu nhân cười bảo: - Chàng biết sao được. Đây là núi Phù Lai, một động tiên thứ 6 trong 36 động, bồng bềnh ở ngoài bể cả, dưới không có bám bíu, như hai núi La Phù tan hợp theo với sóng rợn, mà ta tức là địa tiên ở Nam nhạc là Ngụy phu nhân. Vì thấy chàng là người cao nghĩa sẵn lòng cứu giúp sự nguy khốn cho người, nên mới dám làm phiền mời chàng đến đây.
Thấy Từ Thức còn ngỡ ngàng, người đàn bà lại nói: - Khoan đã. Để còn cho chàng gặp một người quen cũ.
Đoạn đưa mắt cho con hầu đi gọi. Chốc sau, một cô tiên từ trong hành lang bước ra, dáng thướt tha kiều diễm, mỉm cười chào chàng. Từ liếc nhìn trộm, chính là người bẻ gãy cành hoa ngày trước. Bà tiên trỏ bảo rằng: - Em nó tên là Giáng Hương, ngày trước gặp phải cái nạn trong khi đi xem hoa ở hội mẫu đơn, nhờ chàng cứu gỡ, ơn ấy khôn quên. Âu cũng là số trời. Nay muốn cho nó kết duyên để báo đền ơn trước.
Bèn ngay đêm ấy đốt đèn mỡ phượng, rải đệm vàng rồng, để hai người làm lễ giao bái.
Ngày hôm sau quần tiên đến mừng, có người mặc áo gấm cưỡi con ly từ đàng bắc xuống, có người bận xiêm lụa cưỡi rồng từ phía nam lên, có người đi kiệu ngọc, có người cưỡi xe gió, đồng thời lại họp. Tiệc yến đặt ở từng thượng trên gác Dao quang, buông rèm câu (14) ngọc, rủ trướng móc vàng, phía trước đặt một cái ghế bành bằng ngọc lưu ly mà để không. Quần tiên vái chào nhau cùng ngồi ở những ghế bên tả, Từ Thức thì ngồi ở cái giường bên hữu. Ngồi xong, có tiếng truyền hô là Kim tiên (15) đã đến, mọi người đều bước xuống đón cúi lạy chào. Đoạn rồi lên gác tấu nhạc.
Tiệc bày mâm bằng mã não, đĩa bằng ngọc thạch, các món ăn đều rất kỳ lạ, lại có những thứ rượu kim tương, ngọc lễ, mùi hương đưa lên thơm nức, dưới trần không bao giờ có được cái của quý như vậy. Người áo gấm trắng nói: - Chúng tôi chơi ở chốn này mới tám vạn năm, mà bể Nam đã ba lần tung bụi. Nay chàng từ xa tới đây, không vì tiên phàm mà cách trở, ba sinh hương lửa, tưởng cũng không phụ, đừng nên cho chuyện thần tiên là câu chuyện hoang đường. (còn tiếp) _____________________ (12) Núi Thứu: xưa Tây vực có núi Thứu Lĩnh, vì núi hình chim Thứu nên thành tên. (13) Nguồn Đào: xem ở trên (14) Câu: cái móc để vén rèm, màn. (15) Kim tiên: tức Tây Vương mẫu.
Thầy ơi , đèn mỡ phượng là đèn gì ạ ?
Đèn mỡ phượng là đèn đốt bằng mỡ của con chim phượng đó T. Phượng hoàng á. Cõi trần lấy đâu ra mỡ con Phượng để thắp sáng bao giờ đâu
Tội nghiệp chim phượng, tưởng ở cung tiên là sướng, ai dè bị lấy mỡ đốt đèn
Mà con chim phượng nó gầy lắm, ít mỡ. Tại nó đẹp mà. Giống thiếu nữ á ít mỡ mí đẹp. Thế nên mún đốt đèn mỡ phượng hàng đêm để vui chơi tiệc tùng thì không biết phải xử trảm bao nhiêu con phượng nữa. Hình như cái cõi đó rất nhiều chả phượng
Ối, chim phượng tiên mà, mún chảy ra bao nhiêu mỡ chả được? Chỉ lạ là mấy vị tiên sao hong lấy ánh sáng mặt trời, mặt trăng hay các vì sao cho nó huyền diệu, đốt mỡ chi cho ra mùi khét lẹt, sinh khí carbon làm ô nhiễm môi trường... tiên giới?
Dùng phép tiên mãi cũng chán. Các vị cũng muốn trải nghiệm cuộc sống của người trần cho dzui đó thầy. Chả thế mà tiên nữ luôn muốn lấy người phàm trần làm chồng
NGUYÊNHOANG
Tổng số bài gửi : 405 Registration date : 03/11/2017
Đề xong, chàng đứng lặng trông ngắm thẫn thờ. Chợt thấy ở trên vách đá bỗng nứt toác ra một cái hang hình tròn rộng độ một trượng. Chàng vén áo đi vào, mới được mấy bước thì cửa hang đã đóng sập lại tối tăm mù mịt như sa vào cái vực đen tối. Chàng lấy tay sờ soạng vách đá phủ rêu dày, phía trước có một cái khe nhỏ quằn quèo như cái ruột dê. Mò theo độ hơn một dặm thì thấy đường đi ngoi lên. Trèo lên dần dần mỗi bước mỗi thấy rộng rãi thêm. Lên đến cuối đường thì thấy bầu trời sáng sủa, chung quanh toàn là những lâu đài nguy nga tráng lệ nằm giữa mây xanh ráng đỏ, cỏ lạ cây kỳ bám ở lan can, hoa nở đầy trước cửa. Chàng chợt nghĩ nếu đây không phải là chỗ đền đài thờ phụng, thì tất là nơi ẩn cư của những bậc hiền sĩ lánh đời, như những nơi núi Thứu (12) nguồn Đào (13). Bỗng thấy có hai người con gái áo xanh xuất hiện, họ bảo nhau rằng: - Chú rể nhà ta đã đến kìa!
Đoạn họ vội chạy vào trong, một lúc đi ra nói rằng: - Phu nhân chúng tôi sai mời chàng vào chơi.
Mặc dầu hết sức bỡ ngỡ chàng vẫn bạo dạn đi theo hai cô gái. Vòng quanh một bức tường gấm đi vào trong một khung cửa son, chàng thấy hai tòa cung điện bằng bạc đứng sững, có những tấm biển đề: "Điện Quỳnh hư", "Gác Dao Quang". Trên gác có một bà phu nhân áo trắng, dáng người quý phái ngồi trên một cái giường thất bảo, bên cạnh đặt một chiếc giường nhỏ bằng gỗ đàn hương, mời chàng lên ngồi và bảo rằng: - Tính hiếu kỳ của chàng đã được chứng nghiệm. Chuyến đi chơi này của chàng, kể cũng đã thỏa nguyện bình sinh. Nhưng mối duyên gặp gỡ chàng có còn nhớ gì không?
Từ Thức thưa rằng: - Tôi là một kẻ dật sĩ ở Tống Sơn. Một cánh buồm gió, một lá thuyền nan, phóng lãng giang hồ thích đâu đến đấy. Nào có biết chốn này lại có Tử phủ Thanh đô! Lần mò lên được tới đây, chẳng khác như mình đã mọc cánh mà bay lên đến cõi tiên vậy. Song lòng trần mờ tối, chưa biết tiền đồ ra làm sao. Dám xin chỉ bảo rõ ràng cho chúng tôi được hiểu.
Bà phu nhân cười bảo: - Chàng biết sao được. Đây là núi Phù Lai, một động tiên thứ 6 trong 36 động, bồng bềnh ở ngoài bể cả, dưới không có bám bíu, như hai núi La Phù tan hợp theo với sóng rợn, mà ta tức là địa tiên ở Nam nhạc là Ngụy phu nhân. Vì thấy chàng là người cao nghĩa sẵn lòng cứu giúp sự nguy khốn cho người, nên mới dám làm phiền mời chàng đến đây.
Thấy Từ Thức còn ngỡ ngàng, người đàn bà lại nói: - Khoan đã. Để còn cho chàng gặp một người quen cũ.
Đoạn đưa mắt cho con hầu đi gọi. Chốc sau, một cô tiên từ trong hành lang bước ra, dáng thướt tha kiều diễm, mỉm cười chào chàng. Từ liếc nhìn trộm, chính là người bẻ gãy cành hoa ngày trước. Bà tiên trỏ bảo rằng: - Em nó tên là Giáng Hương, ngày trước gặp phải cái nạn trong khi đi xem hoa ở hội mẫu đơn, nhờ chàng cứu gỡ, ơn ấy khôn quên. Âu cũng là số trời. Nay muốn cho nó kết duyên để báo đền ơn trước.
Bèn ngay đêm ấy đốt đèn mỡ phượng, rải đệm vàng rồng, để hai người làm lễ giao bái.
Ngày hôm sau quần tiên đến mừng, có người mặc áo gấm cưỡi con ly từ đàng bắc xuống, có người bận xiêm lụa cưỡi rồng từ phía nam lên, có người đi kiệu ngọc, có người cưỡi xe gió, đồng thời lại họp. Tiệc yến đặt ở từng thượng trên gác Dao quang, buông rèm câu (14) ngọc, rủ trướng móc vàng, phía trước đặt một cái ghế bành bằng ngọc lưu ly mà để không. Quần tiên vái chào nhau cùng ngồi ở những ghế bên tả, Từ Thức thì ngồi ở cái giường bên hữu. Ngồi xong, có tiếng truyền hô là Kim tiên (15) đã đến, mọi người đều bước xuống đón cúi lạy chào. Đoạn rồi lên gác tấu nhạc.
Tiệc bày mâm bằng mã não, đĩa bằng ngọc thạch, các món ăn đều rất kỳ lạ, lại có những thứ rượu kim tương, ngọc lễ, mùi hương đưa lên thơm nức, dưới trần không bao giờ có được cái của quý như vậy. Người áo gấm trắng nói: - Chúng tôi chơi ở chốn này mới tám vạn năm, mà bể Nam đã ba lần tung bụi. Nay chàng từ xa tới đây, không vì tiên phàm mà cách trở, ba sinh hương lửa, tưởng cũng không phụ, đừng nên cho chuyện thần tiên là câu chuyện hoang đường. (còn tiếp) _____________________ (12) Núi Thứu: xưa Tây vực có núi Thứu Lĩnh, vì núi hình chim Thứu nên thành tên. (13) Nguồn Đào: xem ở trên (14) Câu: cái móc để vén rèm, màn. (15) Kim tiên: tức Tây Vương mẫu.
Thầy ơi , đèn mỡ phượng là đèn gì ạ ?
Đèn mỡ phượng là đèn đốt bằng mỡ của con chim phượng đó T. Phượng hoàng á. Cõi trần lấy đâu ra mỡ con Phượng để thắp sáng bao giờ đâu
Tội nghiệp chim phượng, tưởng ở cung tiên là sướng, ai dè bị lấy mỡ đốt đèn
Mà con chim phượng nó gầy lắm, ít mỡ. Tại nó đẹp mà. Giống thiếu nữ á ít mỡ mí đẹp. Thế nên mún đốt đèn mỡ phượng hàng đêm để vui chơi tiệc tùng thì không biết phải xử trảm bao nhiêu con phượng nữa. Hình như cái cõi đó rất nhiều chả phượng
Ối, chim phượng tiên mà, mún chảy ra bao nhiêu mỡ chả được? Chỉ lạ là mấy vị tiên sao hong lấy ánh sáng mặt trời, mặt trăng hay các vì sao cho nó huyền diệu, đốt mỡ chi cho ra mùi khét lẹt, sinh khí carbon làm ô nhiễm môi trường... tiên giới?
Dùng phép tiên mãi cũng chán. Các vị cũng muốn trải nghiệm cuộc sống của người trần cho dzui đó thầy. Chả thế mà tiên nữ luôn muốn lấy người phàm trần làm chồng
*Ở đâu có..?chỉ giùm đi!(Hải phòng có hôn)??
Trà Mi
Tổng số bài gửi : 7190 Registration date : 01/04/2011
Đề xong, chàng đứng lặng trông ngắm thẫn thờ. Chợt thấy ở trên vách đá bỗng nứt toác ra một cái hang hình tròn rộng độ một trượng. Chàng vén áo đi vào, mới được mấy bước thì cửa hang đã đóng sập lại tối tăm mù mịt như sa vào cái vực đen tối. Chàng lấy tay sờ soạng vách đá phủ rêu dày, phía trước có một cái khe nhỏ quằn quèo như cái ruột dê. Mò theo độ hơn một dặm thì thấy đường đi ngoi lên. Trèo lên dần dần mỗi bước mỗi thấy rộng rãi thêm. Lên đến cuối đường thì thấy bầu trời sáng sủa, chung quanh toàn là những lâu đài nguy nga tráng lệ nằm giữa mây xanh ráng đỏ, cỏ lạ cây kỳ bám ở lan can, hoa nở đầy trước cửa. Chàng chợt nghĩ nếu đây không phải là chỗ đền đài thờ phụng, thì tất là nơi ẩn cư của những bậc hiền sĩ lánh đời, như những nơi núi Thứu (12) nguồn Đào (13). Bỗng thấy có hai người con gái áo xanh xuất hiện, họ bảo nhau rằng: - Chú rể nhà ta đã đến kìa!
Đoạn họ vội chạy vào trong, một lúc đi ra nói rằng: - Phu nhân chúng tôi sai mời chàng vào chơi.
Mặc dầu hết sức bỡ ngỡ chàng vẫn bạo dạn đi theo hai cô gái. Vòng quanh một bức tường gấm đi vào trong một khung cửa son, chàng thấy hai tòa cung điện bằng bạc đứng sững, có những tấm biển đề: "Điện Quỳnh hư", "Gác Dao Quang". Trên gác có một bà phu nhân áo trắng, dáng người quý phái ngồi trên một cái giường thất bảo, bên cạnh đặt một chiếc giường nhỏ bằng gỗ đàn hương, mời chàng lên ngồi và bảo rằng: - Tính hiếu kỳ của chàng đã được chứng nghiệm. Chuyến đi chơi này của chàng, kể cũng đã thỏa nguyện bình sinh. Nhưng mối duyên gặp gỡ chàng có còn nhớ gì không?
Từ Thức thưa rằng: - Tôi là một kẻ dật sĩ ở Tống Sơn. Một cánh buồm gió, một lá thuyền nan, phóng lãng giang hồ thích đâu đến đấy. Nào có biết chốn này lại có Tử phủ Thanh đô! Lần mò lên được tới đây, chẳng khác như mình đã mọc cánh mà bay lên đến cõi tiên vậy. Song lòng trần mờ tối, chưa biết tiền đồ ra làm sao. Dám xin chỉ bảo rõ ràng cho chúng tôi được hiểu.
Bà phu nhân cười bảo: - Chàng biết sao được. Đây là núi Phù Lai, một động tiên thứ 6 trong 36 động, bồng bềnh ở ngoài bể cả, dưới không có bám bíu, như hai núi La Phù tan hợp theo với sóng rợn, mà ta tức là địa tiên ở Nam nhạc là Ngụy phu nhân. Vì thấy chàng là người cao nghĩa sẵn lòng cứu giúp sự nguy khốn cho người, nên mới dám làm phiền mời chàng đến đây.
Thấy Từ Thức còn ngỡ ngàng, người đàn bà lại nói: - Khoan đã. Để còn cho chàng gặp một người quen cũ.
Đoạn đưa mắt cho con hầu đi gọi. Chốc sau, một cô tiên từ trong hành lang bước ra, dáng thướt tha kiều diễm, mỉm cười chào chàng. Từ liếc nhìn trộm, chính là người bẻ gãy cành hoa ngày trước. Bà tiên trỏ bảo rằng: - Em nó tên là Giáng Hương, ngày trước gặp phải cái nạn trong khi đi xem hoa ở hội mẫu đơn, nhờ chàng cứu gỡ, ơn ấy khôn quên. Âu cũng là số trời. Nay muốn cho nó kết duyên để báo đền ơn trước.
Bèn ngay đêm ấy đốt đèn mỡ phượng, rải đệm vàng rồng, để hai người làm lễ giao bái.
Ngày hôm sau quần tiên đến mừng, có người mặc áo gấm cưỡi con ly từ đàng bắc xuống, có người bận xiêm lụa cưỡi rồng từ phía nam lên, có người đi kiệu ngọc, có người cưỡi xe gió, đồng thời lại họp. Tiệc yến đặt ở từng thượng trên gác Dao quang, buông rèm câu (14) ngọc, rủ trướng móc vàng, phía trước đặt một cái ghế bành bằng ngọc lưu ly mà để không. Quần tiên vái chào nhau cùng ngồi ở những ghế bên tả, Từ Thức thì ngồi ở cái giường bên hữu. Ngồi xong, có tiếng truyền hô là Kim tiên (15) đã đến, mọi người đều bước xuống đón cúi lạy chào. Đoạn rồi lên gác tấu nhạc.
Tiệc bày mâm bằng mã não, đĩa bằng ngọc thạch, các món ăn đều rất kỳ lạ, lại có những thứ rượu kim tương, ngọc lễ, mùi hương đưa lên thơm nức, dưới trần không bao giờ có được cái của quý như vậy. Người áo gấm trắng nói: - Chúng tôi chơi ở chốn này mới tám vạn năm, mà bể Nam đã ba lần tung bụi. Nay chàng từ xa tới đây, không vì tiên phàm mà cách trở, ba sinh hương lửa, tưởng cũng không phụ, đừng nên cho chuyện thần tiên là câu chuyện hoang đường. (còn tiếp) _____________________ (12) Núi Thứu: xưa Tây vực có núi Thứu Lĩnh, vì núi hình chim Thứu nên thành tên. (13) Nguồn Đào: xem ở trên (14) Câu: cái móc để vén rèm, màn. (15) Kim tiên: tức Tây Vương mẫu.
Thầy ơi , đèn mỡ phượng là đèn gì ạ ?
Đèn mỡ phượng là đèn đốt bằng mỡ của con chim phượng đó T. Phượng hoàng á. Cõi trần lấy đâu ra mỡ con Phượng để thắp sáng bao giờ đâu
Tội nghiệp chim phượng, tưởng ở cung tiên là sướng, ai dè bị lấy mỡ đốt đèn
Mà con chim phượng nó gầy lắm, ít mỡ. Tại nó đẹp mà. Giống thiếu nữ á ít mỡ mí đẹp. Thế nên mún đốt đèn mỡ phượng hàng đêm để vui chơi tiệc tùng thì không biết phải xử trảm bao nhiêu con phượng nữa. Hình như cái cõi đó rất nhiều chả phượng
Ối, chim phượng tiên mà, mún chảy ra bao nhiêu mỡ chả được? Chỉ lạ là mấy vị tiên sao hong lấy ánh sáng mặt trời, mặt trăng hay các vì sao cho nó huyền diệu, đốt mỡ chi cho ra mùi khét lẹt, sinh khí carbon làm ô nhiễm môi trường... tiên giới?
Dùng phép tiên mãi cũng chán. Các vị cũng muốn trải nghiệm cuộc sống của người trần cho dzui đó thầy. Chả thế mà tiên nữ luôn muốn lấy người phàm trần làm chồng
*Ở đâu có..?chỉ giùm đi!(Hải phòng có hôn)??
Bên Tây cũng có đó chú, chẳng hạn... nàng tiên cá! Người ta bảo "Tìm thì gặp", nhưng chú phải có lòng thành, đợi người chỉ thì thiên hạ chộp mất rùi
Phương Nguyên
Tổng số bài gửi : 4905 Registration date : 23/03/2013
Đề xong, chàng đứng lặng trông ngắm thẫn thờ. Chợt thấy ở trên vách đá bỗng nứt toác ra một cái hang hình tròn rộng độ một trượng. Chàng vén áo đi vào, mới được mấy bước thì cửa hang đã đóng sập lại tối tăm mù mịt như sa vào cái vực đen tối. Chàng lấy tay sờ soạng vách đá phủ rêu dày, phía trước có một cái khe nhỏ quằn quèo như cái ruột dê. Mò theo độ hơn một dặm thì thấy đường đi ngoi lên. Trèo lên dần dần mỗi bước mỗi thấy rộng rãi thêm. Lên đến cuối đường thì thấy bầu trời sáng sủa, chung quanh toàn là những lâu đài nguy nga tráng lệ nằm giữa mây xanh ráng đỏ, cỏ lạ cây kỳ bám ở lan can, hoa nở đầy trước cửa. Chàng chợt nghĩ nếu đây không phải là chỗ đền đài thờ phụng, thì tất là nơi ẩn cư của những bậc hiền sĩ lánh đời, như những nơi núi Thứu (12) nguồn Đào (13). Bỗng thấy có hai người con gái áo xanh xuất hiện, họ bảo nhau rằng: - Chú rể nhà ta đã đến kìa!
Đoạn họ vội chạy vào trong, một lúc đi ra nói rằng: - Phu nhân chúng tôi sai mời chàng vào chơi.
Mặc dầu hết sức bỡ ngỡ chàng vẫn bạo dạn đi theo hai cô gái. Vòng quanh một bức tường gấm đi vào trong một khung cửa son, chàng thấy hai tòa cung điện bằng bạc đứng sững, có những tấm biển đề: "Điện Quỳnh hư", "Gác Dao Quang". Trên gác có một bà phu nhân áo trắng, dáng người quý phái ngồi trên một cái giường thất bảo, bên cạnh đặt một chiếc giường nhỏ bằng gỗ đàn hương, mời chàng lên ngồi và bảo rằng: - Tính hiếu kỳ của chàng đã được chứng nghiệm. Chuyến đi chơi này của chàng, kể cũng đã thỏa nguyện bình sinh. Nhưng mối duyên gặp gỡ chàng có còn nhớ gì không?
Từ Thức thưa rằng: - Tôi là một kẻ dật sĩ ở Tống Sơn. Một cánh buồm gió, một lá thuyền nan, phóng lãng giang hồ thích đâu đến đấy. Nào có biết chốn này lại có Tử phủ Thanh đô! Lần mò lên được tới đây, chẳng khác như mình đã mọc cánh mà bay lên đến cõi tiên vậy. Song lòng trần mờ tối, chưa biết tiền đồ ra làm sao. Dám xin chỉ bảo rõ ràng cho chúng tôi được hiểu.
Bà phu nhân cười bảo: - Chàng biết sao được. Đây là núi Phù Lai, một động tiên thứ 6 trong 36 động, bồng bềnh ở ngoài bể cả, dưới không có bám bíu, như hai núi La Phù tan hợp theo với sóng rợn, mà ta tức là địa tiên ở Nam nhạc là Ngụy phu nhân. Vì thấy chàng là người cao nghĩa sẵn lòng cứu giúp sự nguy khốn cho người, nên mới dám làm phiền mời chàng đến đây.
Thấy Từ Thức còn ngỡ ngàng, người đàn bà lại nói: - Khoan đã. Để còn cho chàng gặp một người quen cũ.
Đoạn đưa mắt cho con hầu đi gọi. Chốc sau, một cô tiên từ trong hành lang bước ra, dáng thướt tha kiều diễm, mỉm cười chào chàng. Từ liếc nhìn trộm, chính là người bẻ gãy cành hoa ngày trước. Bà tiên trỏ bảo rằng: - Em nó tên là Giáng Hương, ngày trước gặp phải cái nạn trong khi đi xem hoa ở hội mẫu đơn, nhờ chàng cứu gỡ, ơn ấy khôn quên. Âu cũng là số trời. Nay muốn cho nó kết duyên để báo đền ơn trước.
Bèn ngay đêm ấy đốt đèn mỡ phượng, rải đệm vàng rồng, để hai người làm lễ giao bái.
Ngày hôm sau quần tiên đến mừng, có người mặc áo gấm cưỡi con ly từ đàng bắc xuống, có người bận xiêm lụa cưỡi rồng từ phía nam lên, có người đi kiệu ngọc, có người cưỡi xe gió, đồng thời lại họp. Tiệc yến đặt ở từng thượng trên gác Dao quang, buông rèm câu (14) ngọc, rủ trướng móc vàng, phía trước đặt một cái ghế bành bằng ngọc lưu ly mà để không. Quần tiên vái chào nhau cùng ngồi ở những ghế bên tả, Từ Thức thì ngồi ở cái giường bên hữu. Ngồi xong, có tiếng truyền hô là Kim tiên (15) đã đến, mọi người đều bước xuống đón cúi lạy chào. Đoạn rồi lên gác tấu nhạc.
Tiệc bày mâm bằng mã não, đĩa bằng ngọc thạch, các món ăn đều rất kỳ lạ, lại có những thứ rượu kim tương, ngọc lễ, mùi hương đưa lên thơm nức, dưới trần không bao giờ có được cái của quý như vậy. Người áo gấm trắng nói: - Chúng tôi chơi ở chốn này mới tám vạn năm, mà bể Nam đã ba lần tung bụi. Nay chàng từ xa tới đây, không vì tiên phàm mà cách trở, ba sinh hương lửa, tưởng cũng không phụ, đừng nên cho chuyện thần tiên là câu chuyện hoang đường. (còn tiếp) _____________________ (12) Núi Thứu: xưa Tây vực có núi Thứu Lĩnh, vì núi hình chim Thứu nên thành tên. (13) Nguồn Đào: xem ở trên (14) Câu: cái móc để vén rèm, màn. (15) Kim tiên: tức Tây Vương mẫu.
Thầy ơi , đèn mỡ phượng là đèn gì ạ ?
Đèn mỡ phượng là đèn đốt bằng mỡ của con chim phượng đó T. Phượng hoàng á. Cõi trần lấy đâu ra mỡ con Phượng để thắp sáng bao giờ đâu
Tội nghiệp chim phượng, tưởng ở cung tiên là sướng, ai dè bị lấy mỡ đốt đèn
Mà con chim phượng nó gầy lắm, ít mỡ. Tại nó đẹp mà. Giống thiếu nữ á ít mỡ mí đẹp. Thế nên mún đốt đèn mỡ phượng hàng đêm để vui chơi tiệc tùng thì không biết phải xử trảm bao nhiêu con phượng nữa. Hình như cái cõi đó rất nhiều chả phượng
Ối, chim phượng tiên mà, mún chảy ra bao nhiêu mỡ chả được? Chỉ lạ là mấy vị tiên sao hong lấy ánh sáng mặt trời, mặt trăng hay các vì sao cho nó huyền diệu, đốt mỡ chi cho ra mùi khét lẹt, sinh khí carbon làm ô nhiễm môi trường... tiên giới?
Dùng phép tiên mãi cũng chán. Các vị cũng muốn trải nghiệm cuộc sống của người trần cho dzui đó thầy. Chả thế mà tiên nữ luôn muốn lấy người phàm trần làm chồng
*Ở đâu có..?chỉ giùm đi!(Hải phòng có hôn)??
Bên Tây cũng có đó chú, chẳng hạn... nàng tiên cá! Người ta bảo "Tìm thì gặp", nhưng chú phải có lòng thành, đợi người chỉ thì thiên hạ chộp mất rùi
Tiên ở trên trời mừ, đâu biết nàng ta sẽ hạ cánh nơi đâu hihi
Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10638 Registration date : 23/11/2007
Đề xong, chàng đứng lặng trông ngắm thẫn thờ. Chợt thấy ở trên vách đá bỗng nứt toác ra một cái hang hình tròn rộng độ một trượng. Chàng vén áo đi vào, mới được mấy bước thì cửa hang đã đóng sập lại tối tăm mù mịt như sa vào cái vực đen tối. Chàng lấy tay sờ soạng vách đá phủ rêu dày, phía trước có một cái khe nhỏ quằn quèo như cái ruột dê. Mò theo độ hơn một dặm thì thấy đường đi ngoi lên. Trèo lên dần dần mỗi bước mỗi thấy rộng rãi thêm. Lên đến cuối đường thì thấy bầu trời sáng sủa, chung quanh toàn là những lâu đài nguy nga tráng lệ nằm giữa mây xanh ráng đỏ, cỏ lạ cây kỳ bám ở lan can, hoa nở đầy trước cửa. Chàng chợt nghĩ nếu đây không phải là chỗ đền đài thờ phụng, thì tất là nơi ẩn cư của những bậc hiền sĩ lánh đời, như những nơi núi Thứu (12) nguồn Đào (13). Bỗng thấy có hai người con gái áo xanh xuất hiện, họ bảo nhau rằng: - Chú rể nhà ta đã đến kìa!
Đoạn họ vội chạy vào trong, một lúc đi ra nói rằng: - Phu nhân chúng tôi sai mời chàng vào chơi.
Mặc dầu hết sức bỡ ngỡ chàng vẫn bạo dạn đi theo hai cô gái. Vòng quanh một bức tường gấm đi vào trong một khung cửa son, chàng thấy hai tòa cung điện bằng bạc đứng sững, có những tấm biển đề: "Điện Quỳnh hư", "Gác Dao Quang". Trên gác có một bà phu nhân áo trắng, dáng người quý phái ngồi trên một cái giường thất bảo, bên cạnh đặt một chiếc giường nhỏ bằng gỗ đàn hương, mời chàng lên ngồi và bảo rằng: - Tính hiếu kỳ của chàng đã được chứng nghiệm. Chuyến đi chơi này của chàng, kể cũng đã thỏa nguyện bình sinh. Nhưng mối duyên gặp gỡ chàng có còn nhớ gì không?
Từ Thức thưa rằng: - Tôi là một kẻ dật sĩ ở Tống Sơn. Một cánh buồm gió, một lá thuyền nan, phóng lãng giang hồ thích đâu đến đấy. Nào có biết chốn này lại có Tử phủ Thanh đô! Lần mò lên được tới đây, chẳng khác như mình đã mọc cánh mà bay lên đến cõi tiên vậy. Song lòng trần mờ tối, chưa biết tiền đồ ra làm sao. Dám xin chỉ bảo rõ ràng cho chúng tôi được hiểu.
Bà phu nhân cười bảo: - Chàng biết sao được. Đây là núi Phù Lai, một động tiên thứ 6 trong 36 động, bồng bềnh ở ngoài bể cả, dưới không có bám bíu, như hai núi La Phù tan hợp theo với sóng rợn, mà ta tức là địa tiên ở Nam nhạc là Ngụy phu nhân. Vì thấy chàng là người cao nghĩa sẵn lòng cứu giúp sự nguy khốn cho người, nên mới dám làm phiền mời chàng đến đây.
Thấy Từ Thức còn ngỡ ngàng, người đàn bà lại nói: - Khoan đã. Để còn cho chàng gặp một người quen cũ.
Đoạn đưa mắt cho con hầu đi gọi. Chốc sau, một cô tiên từ trong hành lang bước ra, dáng thướt tha kiều diễm, mỉm cười chào chàng. Từ liếc nhìn trộm, chính là người bẻ gãy cành hoa ngày trước. Bà tiên trỏ bảo rằng: - Em nó tên là Giáng Hương, ngày trước gặp phải cái nạn trong khi đi xem hoa ở hội mẫu đơn, nhờ chàng cứu gỡ, ơn ấy khôn quên. Âu cũng là số trời. Nay muốn cho nó kết duyên để báo đền ơn trước.
Bèn ngay đêm ấy đốt đèn mỡ phượng, rải đệm vàng rồng, để hai người làm lễ giao bái.
Ngày hôm sau quần tiên đến mừng, có người mặc áo gấm cưỡi con ly từ đàng bắc xuống, có người bận xiêm lụa cưỡi rồng từ phía nam lên, có người đi kiệu ngọc, có người cưỡi xe gió, đồng thời lại họp. Tiệc yến đặt ở từng thượng trên gác Dao quang, buông rèm câu (14) ngọc, rủ trướng móc vàng, phía trước đặt một cái ghế bành bằng ngọc lưu ly mà để không. Quần tiên vái chào nhau cùng ngồi ở những ghế bên tả, Từ Thức thì ngồi ở cái giường bên hữu. Ngồi xong, có tiếng truyền hô là Kim tiên (15) đã đến, mọi người đều bước xuống đón cúi lạy chào. Đoạn rồi lên gác tấu nhạc.
Tiệc bày mâm bằng mã não, đĩa bằng ngọc thạch, các món ăn đều rất kỳ lạ, lại có những thứ rượu kim tương, ngọc lễ, mùi hương đưa lên thơm nức, dưới trần không bao giờ có được cái của quý như vậy. Người áo gấm trắng nói: - Chúng tôi chơi ở chốn này mới tám vạn năm, mà bể Nam đã ba lần tung bụi. Nay chàng từ xa tới đây, không vì tiên phàm mà cách trở, ba sinh hương lửa, tưởng cũng không phụ, đừng nên cho chuyện thần tiên là câu chuyện hoang đường. (còn tiếp) _____________________ (12) Núi Thứu: xưa Tây vực có núi Thứu Lĩnh, vì núi hình chim Thứu nên thành tên. (13) Nguồn Đào: xem ở trên (14) Câu: cái móc để vén rèm, màn. (15) Kim tiên: tức Tây Vương mẫu.
Thầy ơi , đèn mỡ phượng là đèn gì ạ ?
Đèn mỡ phượng là đèn đốt bằng mỡ của con chim phượng đó T. Phượng hoàng á. Cõi trần lấy đâu ra mỡ con Phượng để thắp sáng bao giờ đâu
Tội nghiệp chim phượng, tưởng ở cung tiên là sướng, ai dè bị lấy mỡ đốt đèn
Mà con chim phượng nó gầy lắm, ít mỡ. Tại nó đẹp mà. Giống thiếu nữ á ít mỡ mí đẹp. Thế nên mún đốt đèn mỡ phượng hàng đêm để vui chơi tiệc tùng thì không biết phải xử trảm bao nhiêu con phượng nữa. Hình như cái cõi đó rất nhiều chả phượng
Ối, chim phượng tiên mà, mún chảy ra bao nhiêu mỡ chả được? Chỉ lạ là mấy vị tiên sao hong lấy ánh sáng mặt trời, mặt trăng hay các vì sao cho nó huyền diệu, đốt mỡ chi cho ra mùi khét lẹt, sinh khí carbon làm ô nhiễm môi trường... tiên giới?
Dùng phép tiên mãi cũng chán. Các vị cũng muốn trải nghiệm cuộc sống của người trần cho dzui đó thầy. Chả thế mà tiên nữ luôn muốn lấy người phàm trần làm chồng
*Ở đâu có..?chỉ giùm đi!(Hải phòng có hôn)??
Bên Tây cũng có đó chú, chẳng hạn... nàng tiên cá! Người ta bảo "Tìm thì gặp", nhưng chú phải có lòng thành, đợi người chỉ thì thiên hạ chộp mất rùi
Tiên ở trên trời mừ, đâu biết nàng ta sẽ hạ cánh nơi đâu hihi
Hạ cánh ở nơi có chàng nào đẹp giai á, rùi nàng tiên làm bộ gỡ đôi cánh ra cho chàng... lấy trộm!
_________________________
Sông rồi cạn, núi rồi mòn Thân về cát bụi, tình còn hư không
Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10638 Registration date : 23/11/2007
Rồi có những tiên nữ, chia ra từng lớp mà múa điệu Lăng Ba. Đoạn, phu nhân mời tiệc. Giáng Hương rót rượu. Người bận xiêm lụa nói đùa rằng: - Nương tử hôm nay mầu da hồng hào, chứ không khô gầy như trước nữa. Người ta bảo ngọc nữ không chồng, câu ấy hỏi có tin được không?
Quần tiên đều cười, duy người mặc áo xanh buồn rầu không vui mà nói rằng: - Mối duyên của cô em đây, thật cũng là tốt đẹp. Song nghĩ cái giá băng ngọc ở trên mây, mà đi kết mối tóc tơ ở cõi thế, vạn nhất tiếng tăm vỡ lở, thiên hạ chê cười, quần tiên chúng ta e không khỏi mang tiếng lây được.
Bà Kim tiên nói: - Ta ở trong chốn lâu thành trên trời, chầu hầu cạnh đức Thượng đế, mênh mang trần hải, chưa từng đặt bước xuống bao giờ. Thế mà những kẻ hiếu sự họ còn bịa ra, nào bảo Dao trì hội kiến ở đời Chu (16), thanh điểu truyền tin ở đời Hán (17), ta còn thế, huống chi là lũ các nàng ư ? Song tân lang ngồi đây, ta không nên bàn phiếm những câu chuyện khác làm rối lòng dạ người ta.
Bà phu nhân nói: - Tôi nghe tiên khá gặp chứ khôn tìm, đạo không tu mà tự đến. Những cuộc gặp gỡ hiếm lạ, đời nào mà không có: như đền Bạc hậu (18), như quán Cao đường (19), như thần Lạc phố lướt sóng (20), như nàng Giang Phi cởi ngọc (21), như Lộng Ngọc lấy Tiêu Sử (22), như Thái Loan gặp Văn Tiêu (23), như Lan Hương gặp Trương Thạc (24). Bao nhiêu những chuyện cũ còn sờ sờ đó; nếu thế này mà bị chê cười thì đã có những người trước ấy họ chịu đỡ tiếng cười cho mình.
Mọi người cùng phá lên cười rất vui vẻ. Rồi đó mặt trời gác núi, các khách khứa đều giải tán cả. Từ đùa bảo Giáng Hương rằng: - Thì ra tất cả các cõi trời đều có chuyện phối ngẫu cả. Cho nên ả Chức Nữ lấy chàng Ngưu Lang, nàng Thượng Nguyên tìm chàng Phong Trắc (25), Tăng Nhụ có bài ký Chu Tần (26), Quần Ngọc có bài thơ Hoàng lăng (27), cảnh khác nhưng tình cũng giống nhau, nghìn xưa vẫn như thế cả. Nay quần tiên ai về chỗ nấy, sống trong cảnh quạnh quẽ cô liêu, đó là vì lòng vật dục không nẩy sinh, hay là cũng có nhưng phải gượng đè nén?
Nàng đổi sắc mặt nói: - Mấy người ấy là những cái khí huyền nguyên, những cái tính chân nhất, thân hầu cửa tía, tên ghi đền vàng, ở thì ở phủ thanh hư, chơi thì chơi miền sung mạc, không cần gạn mà lòng tự trong, không cần lấp mà đục vẫn lặng. Không như thiếp bảy tình chưa sạch, trăm cảm dễ sinh, hình ở phủ tía nhưng lụy vướng duyên trần, thân ở đền quỳnh mà lòng theo cõi dục; chàng đừng nên nhân một mình thiếp mà cho tất cả quần tiên đều thế.
Từ nói: - Nếu thế thì em còn thua các tiên kia xa lắm.
Vợ chồng cùng vỗ tay cả cười. (còn tiếp) _____________________ (16) Sách Loại tụ nói vua Chu Mục Vương ham thích thần tiên rồi gặp bà Vương mẫu ở Dao Trì. (17) Lời chua ở sách Đường thi, nói vua Hán Vũ Đế ngồi ở điện Thừa Hoa, chợt có hai con chim xanh từ phương tây bay lại, đậu ở trước điện. Vua hỏi Đông Phương Sóc. Sóc nói: "Đó là bà Vương mẫu sắp đến chơi đấy". Một lát quả nhiên bà Vương mẫu đến, có hai người thị nữ áo xanh tức là hai con chim xanh lúc trước. (18) Chuyện Ngưu Tăng Nhụ đời Đường gặp các nàng tiên ở đền Bạc thái hậu. (19) Sở vương chơi ở quán Cao Đường, gặp một nàng thần nữ, cùng chung chăn gối. (20) Thần nữ ở Lạc Phố tên là Bật Phi, con gái vua Phục Hy. Sách Quần ngọc có chép chuyện Trần Tư Vương gặp thần nữ ở Lạc Phố. (21) Hai nàng tiên Giáng Phi chơi ở bên sông gặp Trịnh Giao Phủ, cởi ngọc minh châu mà tặng cho. Trịnh nhận được ngọc đi được mấy chục bước thì ngọc không còn nữa mà những nàng kia cũng biến mất. (22) Chàng Tiêu Sử giỏi thổi ống tiêu, vua Tần Mục Công đem con gái là Lộng Ngọc gả cho. Chàng dạy nàng thổi tiêu, chim phượng hoàng nghe tiếng bay đến. Sau vợ chồng cùng cưỡi phượng mà bay lên trời. (23) Chàng Văn Tiêu gặp nàng tiên Thái Loan ở núi Tây tại đất Chung Lăng, hai người lấy nhau. (24) Ngọc nữ Đỗ Lan Hương lấy Trương Thạc. Sau nàng về trời, Trương Thạc rất thương nhớ. (25) Phong Trắc đọc sách ở trong núi sâu, bà tiên Thượng Nguyên phu nhân đêm đến ve vãn (xuất ở sách Thiên hạ dị kỷ). (26) Ngưu Tăng Nhụ đời Đường đi thi trượt về đến núi Minh Cao trời tối lạc đường. Một lúc có bóng trăng lên thoáng thấy mùi hương lạ. Xa trông một chỗ có bóng đen, tìm đến thấy một toà cung đền rực rỡ, thì ra là miếu Bà Thái Hậu họ Bạc đời Hán. Bà Bạc Hậu hiện lên mời đón, rồi lại họp các bạn như Trích phu nhân, Chiêu Quân, Thái Chân, Phan Phi... cùng làm thơ. Tăng Nhụ cũng làm một bài. (Thượng Hữu Lục) (27) Lý Quần Ngọc qua miếu Nhị phi ở Sầm Dương có đề một bài thơ câu đầu là: "Hoàng Lăng miếu tiền xuân dĩ không" chợt có hai người con gái hiện lên tự xưng là hai nàng Nga Hoàng, Nữ Anh hẹn sau hai năm sẽ cùng Lý gặp gỡ.
_________________________
Sông rồi cạn, núi rồi mòn Thân về cát bụi, tình còn hư không
Phương Nguyên
Tổng số bài gửi : 4905 Registration date : 23/03/2013
Rồi có những tiên nữ, chia ra từng lớp mà múa điệu Lăng Ba. Đoạn, phu nhân mời tiệc. Giáng Hương rót rượu. Người bận xiêm lụa nói đùa rằng: - Nương tử hôm nay mầu da hồng hào, chứ không khô gầy như trước nữa. Người ta bảo ngọc nữ không chồng, câu ấy hỏi có tin được không?
Quần tiên đều cười, duy người mặc áo xanh buồn rầu không vui mà nói rằng: - Mối duyên của cô em đây, thật cũng là tốt đẹp. Song nghĩ cái giá băng ngọc ở trên mây, mà đi kết mối tóc tơ ở cõi thế, vạn nhất tiếng tăm vỡ lở, thiên hạ chê cười, quần tiên chúng ta e không khỏi mang tiếng lây được.
Bà Kim tiên nói: - Ta ở trong chốn lâu thành trên trời, chầu hầu cạnh đức Thượng đế, mênh mang trần hải, chưa từng đặt bước xuống bao giờ. Thế mà những kẻ hiếu sự họ còn bịa ra, nào bảo Dao trì hội kiến ở đời Chu (16), thanh điểu truyền tin ở đời Hán (17), ta còn thế, huống chi là lũ các nàng ư ? Song tân lang ngồi đây, ta không nên bàn phiếm những câu chuyện khác làm rối lòng dạ người ta.
Bà phu nhân nói: - Tôi nghe tiên khá gặp chứ khôn tìm, đạo không tu mà tự đến. Những cuộc gặp gỡ hiếm lạ, đời nào mà không có: như đền Bạc hậu (18), như quán Cao đường (19), như thần Lạc phố lướt sóng (20), như nàng Giang Phi cởi ngọc (21), như Lộng Ngọc lấy Tiêu Sử (22), như Thái Loan gặp Văn Tiêu (23), như Lan Hương gặp Trương Thạc (24). Bao nhiêu những chuyện cũ còn sờ sờ đó; nếu thế này mà bị chê cười thì đã có những người trước ấy họ chịu đỡ tiếng cười cho mình.
Mọi người cùng phá lên cười rất vui vẻ. Rồi đó mặt trời gác núi, các khách khứa đều giải tán cả. Từ đùa bảo Giáng Hương rằng: - Thì ra tất cả các cõi trời đều có chuyện phối ngẫu cả. Cho nên ả Chức Nữ lấy chàng Ngưu Lang, nàng Thượng Nguyên tìm chàng Phong Trắc (25), Tăng Nhụ có bài ký Chu Tần (26), Quần Ngọc có bài thơ Hoàng lăng (27), cảnh khác nhưng tình cũng giống nhau, nghìn xưa vẫn như thế cả. Nay quần tiên ai về chỗ nấy, sống trong cảnh quạnh quẽ cô liêu, đó là vì lòng vật dục không nẩy sinh, hay là cũng có nhưng phải gượng đè nén?
Nàng đổi sắc mặt nói: - Mấy người ấy là những cái khí huyền nguyên, những cái tính chân nhất, thân hầu cửa tía, tên ghi đền vàng, ở thì ở phủ thanh hư, chơi thì chơi miền sung mạc, không cần gạn mà lòng tự trong, không cần lấp mà đục vẫn lặng. Không như thiếp bảy tình chưa sạch, trăm cảm dễ sinh, hình ở phủ tía nhưng lụy vướng duyên trần, thân ở đền quỳnh mà lòng theo cõi dục; chàng đừng nên nhân một mình thiếp mà cho tất cả quần tiên đều thế.
Từ nói: - Nếu thế thì em còn thua các tiên kia xa lắm.
Vợ chồng cùng vỗ tay cả cười. (còn tiếp) _____________________ (16) Sách Loại tụ nói vua Chu Mục Vương ham thích thần tiên rồi gặp bà Vương mẫu ở Dao Trì. (17) Lời chua ở sách Đường thi, nói vua Hán Vũ Đế ngồi ở điện Thừa Hoa, chợt có hai con chim xanh từ phương tây bay lại, đậu ở trước điện. Vua hỏi Đông Phương Sóc. Sóc nói: "Đó là bà Vương mẫu sắp đến chơi đấy". Một lát quả nhiên bà Vương mẫu đến, có hai người thị nữ áo xanh tức là hai con chim xanh lúc trước. (18) Chuyện Ngưu Tăng Nhụ đời Đường gặp các nàng tiên ở đền Bạc thái hậu. (19) Sở vương chơi ở quán Cao Đường, gặp một nàng thần nữ, cùng chung chăn gối. (20) Thần nữ ở Lạc Phố tên là Bật Phi, con gái vua Phục Hy. Sách Quần ngọc có chép chuyện Trần Tư Vương gặp thần nữ ở Lạc Phố. (21) Hai nàng tiên Giáng Phi chơi ở bên sông gặp Trịnh Giao Phủ, cởi ngọc minh châu mà tặng cho. Trịnh nhận được ngọc đi được mấy chục bước thì ngọc không còn nữa mà những nàng kia cũng biến mất. (22) Chàng Tiêu Sử giỏi thổi ống tiêu, vua Tần Mục Công đem con gái là Lộng Ngọc gả cho. Chàng dạy nàng thổi tiêu, chim phượng hoàng nghe tiếng bay đến. Sau vợ chồng cùng cưỡi phượng mà bay lên trời. (23) Chàng Văn Tiêu gặp nàng tiên Thái Loan ở núi Tây tại đất Chung Lăng, hai người lấy nhau. (24) Ngọc nữ Đỗ Lan Hương lấy Trương Thạc. Sau nàng về trời, Trương Thạc rất thương nhớ. (25) Phong Trắc đọc sách ở trong núi sâu, bà tiên Thượng Nguyên phu nhân đêm đến ve vãn (xuất ở sách Thiên hạ dị kỷ). (26) Ngưu Tăng Nhụ đời Đường đi thi trượt về đến núi Minh Cao trời tối lạc đường. Một lúc có bóng trăng lên thoáng thấy mùi hương lạ. Xa trông một chỗ có bóng đen, tìm đến thấy một toà cung đền rực rỡ, thì ra là miếu Bà Thái Hậu họ Bạc đời Hán. Bà Bạc Hậu hiện lên mời đón, rồi lại họp các bạn như Trích phu nhân, Chiêu Quân, Thái Chân, Phan Phi... cùng làm thơ. Tăng Nhụ cũng làm một bài. (Thượng Hữu Lục) (27) Lý Quần Ngọc qua miếu Nhị phi ở Sầm Dương có đề một bài thơ câu đầu là: "Hoàng Lăng miếu tiền xuân dĩ không" chợt có hai người con gái hiện lên tự xưng là hai nàng Nga Hoàng, Nữ Anh hẹn sau hai năm sẽ cùng Lý gặp gỡ.
Thầy ui điệu Lăng Ba múa như thế nào ạ? Rùi phủ Thanh Hư, miền sung mạc nó như nào thầy?
mytutru
Tổng số bài gửi : 11370 Registration date : 08/08/2009
Rồi có những tiên nữ, chia ra từng lớp mà múa điệu Lăng Ba. Đoạn, phu nhân mời tiệc. Giáng Hương rót rượu. Người bận xiêm lụa nói đùa rằng: - Nương tử hôm nay mầu da hồng hào, chứ không khô gầy như trước nữa. Người ta bảo ngọc nữ không chồng, câu ấy hỏi có tin được không?
Quần tiên đều cười, duy người mặc áo xanh buồn rầu không vui mà nói rằng: - Mối duyên của cô em đây, thật cũng là tốt đẹp. Song nghĩ cái giá băng ngọc ở trên mây, mà đi kết mối tóc tơ ở cõi thế, vạn nhất tiếng tăm vỡ lở, thiên hạ chê cười, quần tiên chúng ta e không khỏi mang tiếng lây được.
Bà Kim tiên nói: - Ta ở trong chốn lâu thành trên trời, chầu hầu cạnh đức Thượng đế, mênh mang trần hải, chưa từng đặt bước xuống bao giờ. Thế mà những kẻ hiếu sự họ còn bịa ra, nào bảo Dao trì hội kiến ở đời Chu (16), thanh điểu truyền tin ở đời Hán (17), ta còn thế, huống chi là lũ các nàng ư ? Song tân lang ngồi đây, ta không nên bàn phiếm những câu chuyện khác làm rối lòng dạ người ta.
Bà phu nhân nói: - Tôi nghe tiên khá gặp chứ khôn tìm, đạo không tu mà tự đến. Những cuộc gặp gỡ hiếm lạ, đời nào mà không có: như đền Bạc hậu (18), như quán Cao đường (19), như thần Lạc phố lướt sóng (20), như nàng Giang Phi cởi ngọc (21), như Lộng Ngọc lấy Tiêu Sử (22), như Thái Loan gặp Văn Tiêu (23), như Lan Hương gặp Trương Thạc (24). Bao nhiêu những chuyện cũ còn sờ sờ đó; nếu thế này mà bị chê cười thì đã có những người trước ấy họ chịu đỡ tiếng cười cho mình.
Mọi người cùng phá lên cười rất vui vẻ. Rồi đó mặt trời gác núi, các khách khứa đều giải tán cả. Từ đùa bảo Giáng Hương rằng: - Thì ra tất cả các cõi trời đều có chuyện phối ngẫu cả. Cho nên ả Chức Nữ lấy chàng Ngưu Lang, nàng Thượng Nguyên tìm chàng Phong Trắc (25), Tăng Nhụ có bài ký Chu Tần (26), Quần Ngọc có bài thơ Hoàng lăng (27), cảnh khác nhưng tình cũng giống nhau, nghìn xưa vẫn như thế cả. Nay quần tiên ai về chỗ nấy, sống trong cảnh quạnh quẽ cô liêu, đó là vì lòng vật dục không nẩy sinh, hay là cũng có nhưng phải gượng đè nén?
Nàng đổi sắc mặt nói: - Mấy người ấy là những cái khí huyền nguyên, những cái tính chân nhất, thân hầu cửa tía, tên ghi đền vàng, ở thì ở phủ thanh hư, chơi thì chơi miền sung mạc, không cần gạn mà lòng tự trong, không cần lấp mà đục vẫn lặng. Không như thiếp bảy tình chưa sạch, trăm cảm dễ sinh, hình ở phủ tía nhưng lụy vướng duyên trần, thân ở đền quỳnh mà lòng theo cõi dục; chàng đừng nên nhân một mình thiếp mà cho tất cả quần tiên đều thế.
Từ nói: - Nếu thế thì em còn thua các tiên kia xa lắm.
Vợ chồng cùng vỗ tay cả cười. (còn tiếp) _____________________ (16) Sách Loại tụ nói vua Chu Mục Vương ham thích thần tiên rồi gặp bà Vương mẫu ở Dao Trì. (17) Lời chua ở sách Đường thi, nói vua Hán Vũ Đế ngồi ở điện Thừa Hoa, chợt có hai con chim xanh từ phương tây bay lại, đậu ở trước điện. Vua hỏi Đông Phương Sóc. Sóc nói: "Đó là bà Vương mẫu sắp đến chơi đấy". Một lát quả nhiên bà Vương mẫu đến, có hai người thị nữ áo xanh tức là hai con chim xanh lúc trước. (18) Chuyện Ngưu Tăng Nhụ đời Đường gặp các nàng tiên ở đền Bạc thái hậu. (19) Sở vương chơi ở quán Cao Đường, gặp một nàng thần nữ, cùng chung chăn gối. (20) Thần nữ ở Lạc Phố tên là Bật Phi, con gái vua Phục Hy. Sách Quần ngọc có chép chuyện Trần Tư Vương gặp thần nữ ở Lạc Phố. (21) Hai nàng tiên Giáng Phi chơi ở bên sông gặp Trịnh Giao Phủ, cởi ngọc minh châu mà tặng cho. Trịnh nhận được ngọc đi được mấy chục bước thì ngọc không còn nữa mà những nàng kia cũng biến mất. (22) Chàng Tiêu Sử giỏi thổi ống tiêu, vua Tần Mục Công đem con gái là Lộng Ngọc gả cho. Chàng dạy nàng thổi tiêu, chim phượng hoàng nghe tiếng bay đến. Sau vợ chồng cùng cưỡi phượng mà bay lên trời. (23) Chàng Văn Tiêu gặp nàng tiên Thái Loan ở núi Tây tại đất Chung Lăng, hai người lấy nhau. (24) Ngọc nữ Đỗ Lan Hương lấy Trương Thạc. Sau nàng về trời, Trương Thạc rất thương nhớ. (25) Phong Trắc đọc sách ở trong núi sâu, bà tiên Thượng Nguyên phu nhân đêm đến ve vãn (xuất ở sách Thiên hạ dị kỷ). (26) Ngưu Tăng Nhụ đời Đường đi thi trượt về đến núi Minh Cao trời tối lạc đường. Một lúc có bóng trăng lên thoáng thấy mùi hương lạ. Xa trông một chỗ có bóng đen, tìm đến thấy một toà cung đền rực rỡ, thì ra là miếu Bà Thái Hậu họ Bạc đời Hán. Bà Bạc Hậu hiện lên mời đón, rồi lại họp các bạn như Trích phu nhân, Chiêu Quân, Thái Chân, Phan Phi... cùng làm thơ. Tăng Nhụ cũng làm một bài. (Thượng Hữu Lục) (27) Lý Quần Ngọc qua miếu Nhị phi ở Sầm Dương có đề một bài thơ câu đầu là: "Hoàng Lăng miếu tiền xuân dĩ không" chợt có hai người con gái hiện lên tự xưng là hai nàng Nga Hoàng, Nữ Anh hẹn sau hai năm sẽ cùng Lý gặp gỡ.
Thầy ui điệu Lăng Ba múa như thế nào ạ? Rùi phủ Thanh Hư, miền sung mạc nó như nào thầy?
Trà Mi
Tổng số bài gửi : 7190 Registration date : 01/04/2011
Rồi có những tiên nữ, chia ra từng lớp mà múa điệu Lăng Ba. Đoạn, phu nhân mời tiệc. Giáng Hương rót rượu. Người bận xiêm lụa nói đùa rằng: - Nương tử hôm nay mầu da hồng hào, chứ không khô gầy như trước nữa. Người ta bảo ngọc nữ không chồng, câu ấy hỏi có tin được không?
Quần tiên đều cười, duy người mặc áo xanh buồn rầu không vui mà nói rằng: - Mối duyên của cô em đây, thật cũng là tốt đẹp. Song nghĩ cái giá băng ngọc ở trên mây, mà đi kết mối tóc tơ ở cõi thế, vạn nhất tiếng tăm vỡ lở, thiên hạ chê cười, quần tiên chúng ta e không khỏi mang tiếng lây được.
Bà Kim tiên nói: - Ta ở trong chốn lâu thành trên trời, chầu hầu cạnh đức Thượng đế, mênh mang trần hải, chưa từng đặt bước xuống bao giờ. Thế mà những kẻ hiếu sự họ còn bịa ra, nào bảo Dao trì hội kiến ở đời Chu (16), thanh điểu truyền tin ở đời Hán (17), ta còn thế, huống chi là lũ các nàng ư ? Song tân lang ngồi đây, ta không nên bàn phiếm những câu chuyện khác làm rối lòng dạ người ta.
Bà phu nhân nói: - Tôi nghe tiên khá gặp chứ khôn tìm, đạo không tu mà tự đến. Những cuộc gặp gỡ hiếm lạ, đời nào mà không có: như đền Bạc hậu (18), như quán Cao đường (19), như thần Lạc phố lướt sóng (20), như nàng Giang Phi cởi ngọc (21), như Lộng Ngọc lấy Tiêu Sử (22), như Thái Loan gặp Văn Tiêu (23), như Lan Hương gặp Trương Thạc (24). Bao nhiêu những chuyện cũ còn sờ sờ đó; nếu thế này mà bị chê cười thì đã có những người trước ấy họ chịu đỡ tiếng cười cho mình.
Mọi người cùng phá lên cười rất vui vẻ. Rồi đó mặt trời gác núi, các khách khứa đều giải tán cả. Từ đùa bảo Giáng Hương rằng: - Thì ra tất cả các cõi trời đều có chuyện phối ngẫu cả. Cho nên ả Chức Nữ lấy chàng Ngưu Lang, nàng Thượng Nguyên tìm chàng Phong Trắc (25), Tăng Nhụ có bài ký Chu Tần (26), Quần Ngọc có bài thơ Hoàng lăng (27), cảnh khác nhưng tình cũng giống nhau, nghìn xưa vẫn như thế cả. Nay quần tiên ai về chỗ nấy, sống trong cảnh quạnh quẽ cô liêu, đó là vì lòng vật dục không nẩy sinh, hay là cũng có nhưng phải gượng đè nén?
Nàng đổi sắc mặt nói: - Mấy người ấy là những cái khí huyền nguyên, những cái tính chân nhất, thân hầu cửa tía, tên ghi đền vàng, ở thì ở phủ thanh hư, chơi thì chơi miền sung mạc, không cần gạn mà lòng tự trong, không cần lấp mà đục vẫn lặng. Không như thiếp bảy tình chưa sạch, trăm cảm dễ sinh, hình ở phủ tía nhưng lụy vướng duyên trần, thân ở đền quỳnh mà lòng theo cõi dục; chàng đừng nên nhân một mình thiếp mà cho tất cả quần tiên đều thế.
Từ nói: - Nếu thế thì em còn thua các tiên kia xa lắm.
Vợ chồng cùng vỗ tay cả cười. (còn tiếp) _____________________ (16) Sách Loại tụ nói vua Chu Mục Vương ham thích thần tiên rồi gặp bà Vương mẫu ở Dao Trì. (17) Lời chua ở sách Đường thi, nói vua Hán Vũ Đế ngồi ở điện Thừa Hoa, chợt có hai con chim xanh từ phương tây bay lại, đậu ở trước điện. Vua hỏi Đông Phương Sóc. Sóc nói: "Đó là bà Vương mẫu sắp đến chơi đấy". Một lát quả nhiên bà Vương mẫu đến, có hai người thị nữ áo xanh tức là hai con chim xanh lúc trước. (18) Chuyện Ngưu Tăng Nhụ đời Đường gặp các nàng tiên ở đền Bạc thái hậu. (19) Sở vương chơi ở quán Cao Đường, gặp một nàng thần nữ, cùng chung chăn gối. (20) Thần nữ ở Lạc Phố tên là Bật Phi, con gái vua Phục Hy. Sách Quần ngọc có chép chuyện Trần Tư Vương gặp thần nữ ở Lạc Phố. (21) Hai nàng tiên Giáng Phi chơi ở bên sông gặp Trịnh Giao Phủ, cởi ngọc minh châu mà tặng cho. Trịnh nhận được ngọc đi được mấy chục bước thì ngọc không còn nữa mà những nàng kia cũng biến mất. (22) Chàng Tiêu Sử giỏi thổi ống tiêu, vua Tần Mục Công đem con gái là Lộng Ngọc gả cho. Chàng dạy nàng thổi tiêu, chim phượng hoàng nghe tiếng bay đến. Sau vợ chồng cùng cưỡi phượng mà bay lên trời. (23) Chàng Văn Tiêu gặp nàng tiên Thái Loan ở núi Tây tại đất Chung Lăng, hai người lấy nhau. (24) Ngọc nữ Đỗ Lan Hương lấy Trương Thạc. Sau nàng về trời, Trương Thạc rất thương nhớ. (25) Phong Trắc đọc sách ở trong núi sâu, bà tiên Thượng Nguyên phu nhân đêm đến ve vãn (xuất ở sách Thiên hạ dị kỷ). (26) Ngưu Tăng Nhụ đời Đường đi thi trượt về đến núi Minh Cao trời tối lạc đường. Một lúc có bóng trăng lên thoáng thấy mùi hương lạ. Xa trông một chỗ có bóng đen, tìm đến thấy một toà cung đền rực rỡ, thì ra là miếu Bà Thái Hậu họ Bạc đời Hán. Bà Bạc Hậu hiện lên mời đón, rồi lại họp các bạn như Trích phu nhân, Chiêu Quân, Thái Chân, Phan Phi... cùng làm thơ. Tăng Nhụ cũng làm một bài. (Thượng Hữu Lục) (27) Lý Quần Ngọc qua miếu Nhị phi ở Sầm Dương có đề một bài thơ câu đầu là: "Hoàng Lăng miếu tiền xuân dĩ không" chợt có hai người con gái hiện lên tự xưng là hai nàng Nga Hoàng, Nữ Anh hẹn sau hai năm sẽ cùng Lý gặp gỡ.
Thầy ui điệu Lăng Ba múa như thế nào ạ? Rùi phủ Thanh Hư, miền sung mạc nó như nào thầy?
Múa đẹp quá, cám ơn tỷ
Phương Nguyên
Tổng số bài gửi : 4905 Registration date : 23/03/2013
Rồi có những tiên nữ, chia ra từng lớp mà múa điệu Lăng Ba. Đoạn, phu nhân mời tiệc. Giáng Hương rót rượu. Người bận xiêm lụa nói đùa rằng: - Nương tử hôm nay mầu da hồng hào, chứ không khô gầy như trước nữa. Người ta bảo ngọc nữ không chồng, câu ấy hỏi có tin được không?
Quần tiên đều cười, duy người mặc áo xanh buồn rầu không vui mà nói rằng: - Mối duyên của cô em đây, thật cũng là tốt đẹp. Song nghĩ cái giá băng ngọc ở trên mây, mà đi kết mối tóc tơ ở cõi thế, vạn nhất tiếng tăm vỡ lở, thiên hạ chê cười, quần tiên chúng ta e không khỏi mang tiếng lây được.
Bà Kim tiên nói: - Ta ở trong chốn lâu thành trên trời, chầu hầu cạnh đức Thượng đế, mênh mang trần hải, chưa từng đặt bước xuống bao giờ. Thế mà những kẻ hiếu sự họ còn bịa ra, nào bảo Dao trì hội kiến ở đời Chu (16), thanh điểu truyền tin ở đời Hán (17), ta còn thế, huống chi là lũ các nàng ư ? Song tân lang ngồi đây, ta không nên bàn phiếm những câu chuyện khác làm rối lòng dạ người ta.
Bà phu nhân nói: - Tôi nghe tiên khá gặp chứ khôn tìm, đạo không tu mà tự đến. Những cuộc gặp gỡ hiếm lạ, đời nào mà không có: như đền Bạc hậu (18), như quán Cao đường (19), như thần Lạc phố lướt sóng (20), như nàng Giang Phi cởi ngọc (21), như Lộng Ngọc lấy Tiêu Sử (22), như Thái Loan gặp Văn Tiêu (23), như Lan Hương gặp Trương Thạc (24). Bao nhiêu những chuyện cũ còn sờ sờ đó; nếu thế này mà bị chê cười thì đã có những người trước ấy họ chịu đỡ tiếng cười cho mình.
Mọi người cùng phá lên cười rất vui vẻ. Rồi đó mặt trời gác núi, các khách khứa đều giải tán cả. Từ đùa bảo Giáng Hương rằng: - Thì ra tất cả các cõi trời đều có chuyện phối ngẫu cả. Cho nên ả Chức Nữ lấy chàng Ngưu Lang, nàng Thượng Nguyên tìm chàng Phong Trắc (25), Tăng Nhụ có bài ký Chu Tần (26), Quần Ngọc có bài thơ Hoàng lăng (27), cảnh khác nhưng tình cũng giống nhau, nghìn xưa vẫn như thế cả. Nay quần tiên ai về chỗ nấy, sống trong cảnh quạnh quẽ cô liêu, đó là vì lòng vật dục không nẩy sinh, hay là cũng có nhưng phải gượng đè nén?
Nàng đổi sắc mặt nói: - Mấy người ấy là những cái khí huyền nguyên, những cái tính chân nhất, thân hầu cửa tía, tên ghi đền vàng, ở thì ở phủ thanh hư, chơi thì chơi miền sung mạc, không cần gạn mà lòng tự trong, không cần lấp mà đục vẫn lặng. Không như thiếp bảy tình chưa sạch, trăm cảm dễ sinh, hình ở phủ tía nhưng lụy vướng duyên trần, thân ở đền quỳnh mà lòng theo cõi dục; chàng đừng nên nhân một mình thiếp mà cho tất cả quần tiên đều thế.
Từ nói: - Nếu thế thì em còn thua các tiên kia xa lắm.
Vợ chồng cùng vỗ tay cả cười. (còn tiếp) _____________________ (16) Sách Loại tụ nói vua Chu Mục Vương ham thích thần tiên rồi gặp bà Vương mẫu ở Dao Trì. (17) Lời chua ở sách Đường thi, nói vua Hán Vũ Đế ngồi ở điện Thừa Hoa, chợt có hai con chim xanh từ phương tây bay lại, đậu ở trước điện. Vua hỏi Đông Phương Sóc. Sóc nói: "Đó là bà Vương mẫu sắp đến chơi đấy". Một lát quả nhiên bà Vương mẫu đến, có hai người thị nữ áo xanh tức là hai con chim xanh lúc trước. (18) Chuyện Ngưu Tăng Nhụ đời Đường gặp các nàng tiên ở đền Bạc thái hậu. (19) Sở vương chơi ở quán Cao Đường, gặp một nàng thần nữ, cùng chung chăn gối. (20) Thần nữ ở Lạc Phố tên là Bật Phi, con gái vua Phục Hy. Sách Quần ngọc có chép chuyện Trần Tư Vương gặp thần nữ ở Lạc Phố. (21) Hai nàng tiên Giáng Phi chơi ở bên sông gặp Trịnh Giao Phủ, cởi ngọc minh châu mà tặng cho. Trịnh nhận được ngọc đi được mấy chục bước thì ngọc không còn nữa mà những nàng kia cũng biến mất. (22) Chàng Tiêu Sử giỏi thổi ống tiêu, vua Tần Mục Công đem con gái là Lộng Ngọc gả cho. Chàng dạy nàng thổi tiêu, chim phượng hoàng nghe tiếng bay đến. Sau vợ chồng cùng cưỡi phượng mà bay lên trời. (23) Chàng Văn Tiêu gặp nàng tiên Thái Loan ở núi Tây tại đất Chung Lăng, hai người lấy nhau. (24) Ngọc nữ Đỗ Lan Hương lấy Trương Thạc. Sau nàng về trời, Trương Thạc rất thương nhớ. (25) Phong Trắc đọc sách ở trong núi sâu, bà tiên Thượng Nguyên phu nhân đêm đến ve vãn (xuất ở sách Thiên hạ dị kỷ). (26) Ngưu Tăng Nhụ đời Đường đi thi trượt về đến núi Minh Cao trời tối lạc đường. Một lúc có bóng trăng lên thoáng thấy mùi hương lạ. Xa trông một chỗ có bóng đen, tìm đến thấy một toà cung đền rực rỡ, thì ra là miếu Bà Thái Hậu họ Bạc đời Hán. Bà Bạc Hậu hiện lên mời đón, rồi lại họp các bạn như Trích phu nhân, Chiêu Quân, Thái Chân, Phan Phi... cùng làm thơ. Tăng Nhụ cũng làm một bài. (Thượng Hữu Lục) (27) Lý Quần Ngọc qua miếu Nhị phi ở Sầm Dương có đề một bài thơ câu đầu là: "Hoàng Lăng miếu tiền xuân dĩ không" chợt có hai người con gái hiện lên tự xưng là hai nàng Nga Hoàng, Nữ Anh hẹn sau hai năm sẽ cùng Lý gặp gỡ.
Thầy ui điệu Lăng Ba múa như thế nào ạ? Rùi phủ Thanh Hư, miền sung mạc nó như nào thầy?