Bài viết mới | Thơ Nguyên Hữu 2022 by Nguyên Hữu Today at 19:43
Hơn 3.000 bài thơ tình Phạm Bá Chiểu by phambachieu Today at 06:59
KÍNH THĂM THẦY, TỶ VÀ CÁC HUYNH, ĐỆ, TỶ, MUỘI NHÂN NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20/11 by Trăng Thu 21 Nov 2024, 16:45
KÍNH CHÚC THẦY VÀ TỶ by mytutru Wed 20 Nov 2024, 22:30
SƯ TOẠI KHANH (những bài giảng nên nghe) by mytutru Wed 20 Nov 2024, 22:22
Lời muốn nói by Tú_Yên tv Wed 20 Nov 2024, 15:22
NHỚ NGHĨA THẦY by buixuanphuong09 Wed 20 Nov 2024, 06:20
KÍNH CHÚC THẦY TỶ by Bảo Minh Trang Tue 19 Nov 2024, 18:08
Mấy Mùa Cao Su Nở Hoa by Thiên Hùng Tue 19 Nov 2024, 06:54
Lục bát by Tinh Hoa Tue 19 Nov 2024, 03:10
7 chữ by Tinh Hoa Mon 18 Nov 2024, 02:10
Có Nên Lắp EQ Guitar Không? by hong35 Sun 17 Nov 2024, 14:21
Trang viết cuối đời by buixuanphuong09 Sun 17 Nov 2024, 07:52
Thơ Tú_Yên phổ nhạc by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:28
Trang thơ Tú_Yên (P2) by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:13
Chùm thơ "Có lẽ..." by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:07
Hoàng Hiện by hoanghien123 Fri 15 Nov 2024, 11:36
Ngôi sao đang lên của Donald Trump by Trà Mi Fri 15 Nov 2024, 11:09
Cận vệ Chủ tịch nước trong chuyến thăm Chile by Trà Mi Fri 15 Nov 2024, 10:46
Bầu Cử Mỹ 2024 by chuoigia Thu 14 Nov 2024, 00:06
Cơn bão Trà Mi by Phương Nguyên Wed 13 Nov 2024, 08:04
DỤNG PHÁP Ở ĐỜI by mytutru Sat 09 Nov 2024, 00:19
Song thất lục bát by Tinh Hoa Thu 07 Nov 2024, 09:37
Tập thơ "Niệm khúc" by Tú_Yên tv Wed 06 Nov 2024, 10:34
TRANG ALBUM GIA ĐÌNH KỶ NIỆM CHUYỆN ĐỜI by mytutru Tue 05 Nov 2024, 01:17
CHƯA TU &TU RỒI by mytutru Tue 05 Nov 2024, 01:05
Anh muốn về bên dòng sông quê em by vamcodonggiang Sat 02 Nov 2024, 08:04
Cột đồng chưa xanh (2) by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 12:39
Kim Vân Kiều Truyện - Thanh Tâm Tài Nhân by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 08:41
Chút tâm tư by tâm an Sat 26 Oct 2024, 21:16
|
Âm Dương Lịch |
Ho Ngoc Duc's Lunar Calendar
|
|
| |
Tác giả | Thông điệp |
---|
Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10638 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Wed 01 May 2019, 11:56 | |
| - Phương Nguyên đã viết:
- Ai Hoa đã viết:
- Dùng người không biết nịnh
Vũ Đức Sao Biển
“Vỗ mông ngựa” là một ngữ động từ quen thuộc trong Lộc Đỉnh ký của nhà văn Kim Dung. Ông dùng ba chữ này để nói đến thói nịnh trong chốn quan trường dưới thời vua Khang Hy nhà Thanh. Từ lâu, thói nịnh đã là một quán tính, một não trạng chung của quan lại dưới nhiều triều đại vua khác. Thói nịnh trở thành kỹ năng trong nghệ thuật làm quan. Nó quan trọng đến nỗi nếu thiếu nó thì không hình thành được yếu tính của nền quân chủ phong kiến Trung Quốc.
Tác giả xây dựng nhân vật siêu nịnh xuất thần nhập hóa Vi Tiểu Bảo. Hắn không có chữ nghĩa, nhưng may mắn lập được một số công lao và đắc thủ được những bài học vỗ mông ngựa của các bậc tiền bối. Họ từng nịnh hắn: “Vi công công tuổi trẻ tài cao”, “Vi tước gia liệu việc như thần”, “Vi đại soái nhìn xa trông rộng”… Hắn tiến xa hơn, sáng tạo ra cách nịnh bợ khá mới mẻ. Lời hắn nói ra có thể làm người nghe vui lòng mát dạ, quên mất chuyện mình đang bị hắn cho uống nước đường.
Mở miệng ra, hắn ít khi nói: “Hoàng thượng thánh minh”. Câu này tầm thường, bề tôi nào cũng có thể nói được. Hắn khôn ngoan dùng các câu khác rồi giả vờ quên hoặc không biết một vài chữ. Hắn nói lên với giọng ngắc ngứ, cà lăm khiến vua Khang Hy tưởng hắn không biết thật, phải nhắc cho hắn. Thí dụ kể lại chuyện một nhân vật ca ngợi Khang Hy, hắn nói: “Rồi y nói: Hoàng thượng ngồi trong cái gì… mà quyết đoán ra cái gì…”. Vua Khang Hy nhắc: “Ngồi trong trướng mà quyết đoán ra ngàn dặm”.
Như vậy, nhà vua đã vào tròng rồi. Hắn giả vờ kinh dị, vỗ đùi nói: “Ô hay, lúc đó hoàng thượng cũng ở đó sao?”. Tất nhiên là Khang Hy không có mặt. Hắn nói thêm: “Hoàng thượng cái gì cũng biết, quả thật là bậc thánh minh”. Nhà vua đã uống nhiều ly nước đường như vậy nhưng vẫn không biết mình bị gã thái giám giả mạo này cho uống nước đường.
Bốn chữ Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang là tên của bốn vị minh quân trong cổ sử Trung Quốc. Vi Tiểu Bảo cố ý giả vờ không bao giờ đọc đúng âm vị của bốn chữ này. Hắn gọi khi là Điểu, Sân, Ủy, Thang; khi là Ngu, Thuận, Ngũ, Thang. Hắn nói với nhà vua: “Dân chúng đều ca ngợi hoàng thượng cái gì là Điểu, Sân, Ủy, Thang khiến vi thần không biết”. Nghe bốn chữ tầm bậy đó, nhà vua còn hớn hở hơn cả nghe người khác ca ngợi đúng bốn chữ Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang. Bởi nhà vua tin hắn nói thật. Cái đó mới là chết mẹ!
Tuy vỗ mông ngựa giỏi như vậy nhưng Vi Tiểu Bảo phải thầm phục Minh Châu - Thượng thư Bộ Binh. Một lần, Khang Hy triệu tập quần thần để nghe họ có ý kiến nên đánh Ngô Tam Quế hay không. Người nói nên, người nói không nên. Minh Châu tâu: “Thánh thiên tử là sao Tử vi trên trời giáng thế cho nên bọn phàm phu tục tử như đám nô tài làm sao bằng được. Cho nên nô tài nghĩ rằng hoàng thượng sai bảo thì nhất định là đúng, cho dù bọn nô tài nhất thời chưa thông hiểu nhưng hết lòng làm theo thì cuối cùng cũng hiểu ra thôi”. Vi Tiểu Bảo phải công nhận là lão Minh Châu này nịnh giỏi hơn mình nhiều. Theo hắn, trình độ nịnh của hắn chỉ cỡ cử nhân thì Thượng thư Minh Châu đã là... tiến sĩ.
“Ngàn dặm làm quan chỉ bởi tiền” - giới quan lại Trung Quốc có câu như thế. Nịnh là một kỹ năng để thăng quan tiến chức, mưu cầu danh lợi. Tuy nhiên, có những câu nịnh có mục đích cao hơn, tốt đẹp hơn. Thí dụ trong Thiên Long bát bộ, chàng thư sinh có học Đoàn Dự phải nịnh Nhạc Thương Long để lão đừng giết cô bạn Mộc Uyển Thanh.
Nhạc Thương Long đứng thứ ba trong hàng tứ ác nhưng lão vẫn tự xưng là Nhạc lão nhị, ý muốn lên hàng thứ hai, tức là độc ác ngang người thứ hai. Trước tiên, Đoàn Dự mắng lão: “Ngươi là anh hùng hảo hán, không hiếp đáp một cô gái đang trọng thương... Nếu ngươi thay đổi thì ngươi là quân rùa đen, đồ đê tiện”. Tất nhiên Nhạc Thương Long rất sợ người khác gọi lão là quân rùa đen, đồ đê tiện. Sau đó, Đoàn Dự nịnh: “Ngươi ác độc không ai sánh bằng, người đời thường kêu là Nhạc lão nhị nhưng theo ta thì ngươi phải là lão đại mới đúng”. Nhạc Thương Long sướng tê cả người.
Thế nhưng, bởi có học Nho giáo nên Đoàn Dự vẫn cảm thấy tự thẹn, thầm mắng mình: “Đoàn Dự ơi là Đoàn Dự! Ngươi muốn cứu một cô nương mà ăn nói vô sỉ, mở miệng bợ đít người ta thật chẳng có chút khí cốt nào. Ngươi đọc sách thánh hiền làm chi?”. Cái đó kêu bằng là vì hoàn cảnh mà phải nịnh!
Anh em “giang hồ hào sĩ” của chúng ta ngày nay cũng có kỹ năng nịnh khá tốt. Cấp dưới nịnh bề trên, thường ghi nhớ những ngày quan trọng (sinh nhật, kỷ niệm ngày cưới, đám kỵ, mừng nhà mới, rửa ghế) tự động mang quà cáp đến dù không được “lệnh”. Nịnh ông không bằng nịnh bà, họ thận trọng ghi nhận những sở thích của bà để có những món quà hợp ý bà nhất.
Họ nói những câu rất phải phép nhưng nhiều khi khép nép, rón rén quá thành thử không ra cái hồn vía con người. Thí dụ một chuyện nhỏ như hạt mè, họ cũng nói câu “Mong anh chỉ đạo cho em cách xử lý”. Mà lạ thay trong nhiều cơ quan bây giờ, cấp dưới thường xưng “em” với cấp trên. Không hiểu làm sao mà họ quên mất chữ “tôi” - một danh xưng đại từ ngôi thứ nhất thể hiện tính bình đẳng.
Một lần trên Thanh Niên tuần san, tôi đã nói với các bạn là tôi ghét hai từ “chỉ đạo”. Chỉ đạo là đưa ngón tay ra mà chỉ đường đi. Một cấp dưới cứ đợi cấp trên chỉ đạo rồi mới làm theo thì tính sáng tạo, tính tự chủ dám nghĩ dám làm ở đâu? Một cấp trên mà dành quyền chỉ đạo tất tần tật thì vô tình biến cấp dưới thành ra những robot thừa hành công vụ qua remote cả. Đó là chưa nói đến những người trình độ kém, kinh nghiệm non, chỉ đạo trật lất!
Điều đáng tiếc là trong nhiều cơ quan nhà nước vẫn còn nhiều người nhờ nịnh mà thăng tiến lia lịa. Tình hình đó tạo ra tính bè phái, tính phe nhóm trong cơ quan. Tôn trọng lãnh đạo cơ quan là một nguyên tắc cần có nhưng nói những lời vô bổ và vô sỉ để mua chuộc cảm tình riêng, tạo ra sự thiên ái cho mình là điều mà người tự trọng không nên làm. Nên tránh những câu “Điều gì có anh chỉ dạy là xong ngay” hoặc “Anh đúng là một người nhìn xa trông rộng”. Nghe gớm ghiếc lắm.
Bậc lãnh đạo cơ quan hãy tự kiềm chế mình, đừng nghe những người nịnh cho uống nước đường. Trong Lộc Đỉnh ký, Kim Dung thuật một đoạn khá hay. Vi Tiểu Bảo là một gã siêu nịnh nhưng từ con người của mình, hắn hiểu ra một điều là kẻ nào nịnh hắn, ca ngợi hắn thì kẻ ấy bất tài vô tướng. Cho nên, hắn lại dùng những người không biết nịnh.
Trong một lần cần người tài năng phụ tá mình để đánh núi Vương Ốc, hắn nhớ ra một viên võ quan râu quai nón từng gặp ở Thiên Tân. Nguyên khi hắn đi công cán Thiên Tân, các quan từ Thủy sư tổng binh Hoàng Phố đến các võ quan khác đều xúm vào bợ đỡ hắn. Duy nhất chỉ có một võ quan râu quai nón chẳng những không thèm đến vấn an mà lại dám... bĩu môi nhìn hắn, một câu vỗ mông ngựa cũng không nói. Hắn cho rằng đây là một kẻ có thực tài. Hắn nghĩ nên triệu gã võ quan này về Bắc Kinh trợ lý cho hắn, ngặt nỗi hắn không biết gã đó tên gì.
Hắn bèn nhờ Thượng thư Minh Châu viết một lệnh triệu tập tất cả võ quan có râu quai nón ở Thiên Tân về Bắc Kinh. Tổng binh Thiên Tân nhận công văn khẩn cấp sáu trăm dặm, bèn điều tất cả võ quan râu quai nón về Bắc Kinh trình diện Bá tước Đô thống Vi Tiểu Bảo. Hai chục võ quan râu quai nón ngựa không dừng vó, chạy một mạch về dinh bá tước. Hắn tươi cười đón đoàn râu quai nón, trong đó hắn nhận ra người từng dám bĩu môi nhìn hắn, tỏ vẻ bực bội.
Hắn nói thật: “Ta mà có bản lĩnh chân thực rắm chó gì. Ta làm quan rất xấu hổ, sao bằng được đại ca một đao một thương, công lao khó nhọc, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh chân thật mà làm quan”. Tên của viên võ quan này là Triệu Lương Đống. Lương Đống có nghĩa là rường cột. Cái tên đúng như con người của y. Y là người có thực tài nhưng không biết nịnh bợ cấp trên nên vẫn lẹt đẹt với quan hàm phó tướng nhỏ xíu. Vi Tiểu Bảo tâu thật với Khang Hy. Khang Hy phong cho Triệu Lương Đống chức tổng binh, đi theo phục vụ Vi Tiểu Bảo.
(Thanh niên) Sao thầy hong post tiếp Bích Câu Kỳ Ngộ mà lại post bài này thầy? Có ai mún học môn vỗ mông ngựa đâu nà Sẵn dịp copy dìa nghiền ngẫm xem có đổi thành vỗ mông cọp được hôn _________________________ Sông rồi cạn, núi rồi mòn Thân về cát bụi, tình còn hư không |
| | | Phương Nguyên
Tổng số bài gửi : 4905 Registration date : 23/03/2013
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Wed 01 May 2019, 12:41 | |
| - Ai Hoa đã viết:
- Phương Nguyên đã viết:
- Ai Hoa đã viết:
- Dùng người không biết nịnh
Vũ Đức Sao Biển
“Vỗ mông ngựa” là một ngữ động từ quen thuộc trong Lộc Đỉnh ký của nhà văn Kim Dung. Ông dùng ba chữ này để nói đến thói nịnh trong chốn quan trường dưới thời vua Khang Hy nhà Thanh. Từ lâu, thói nịnh đã là một quán tính, một não trạng chung của quan lại dưới nhiều triều đại vua khác. Thói nịnh trở thành kỹ năng trong nghệ thuật làm quan. Nó quan trọng đến nỗi nếu thiếu nó thì không hình thành được yếu tính của nền quân chủ phong kiến Trung Quốc.
Tác giả xây dựng nhân vật siêu nịnh xuất thần nhập hóa Vi Tiểu Bảo. Hắn không có chữ nghĩa, nhưng may mắn lập được một số công lao và đắc thủ được những bài học vỗ mông ngựa của các bậc tiền bối. Họ từng nịnh hắn: “Vi công công tuổi trẻ tài cao”, “Vi tước gia liệu việc như thần”, “Vi đại soái nhìn xa trông rộng”… Hắn tiến xa hơn, sáng tạo ra cách nịnh bợ khá mới mẻ. Lời hắn nói ra có thể làm người nghe vui lòng mát dạ, quên mất chuyện mình đang bị hắn cho uống nước đường.
Mở miệng ra, hắn ít khi nói: “Hoàng thượng thánh minh”. Câu này tầm thường, bề tôi nào cũng có thể nói được. Hắn khôn ngoan dùng các câu khác rồi giả vờ quên hoặc không biết một vài chữ. Hắn nói lên với giọng ngắc ngứ, cà lăm khiến vua Khang Hy tưởng hắn không biết thật, phải nhắc cho hắn. Thí dụ kể lại chuyện một nhân vật ca ngợi Khang Hy, hắn nói: “Rồi y nói: Hoàng thượng ngồi trong cái gì… mà quyết đoán ra cái gì…”. Vua Khang Hy nhắc: “Ngồi trong trướng mà quyết đoán ra ngàn dặm”.
Như vậy, nhà vua đã vào tròng rồi. Hắn giả vờ kinh dị, vỗ đùi nói: “Ô hay, lúc đó hoàng thượng cũng ở đó sao?”. Tất nhiên là Khang Hy không có mặt. Hắn nói thêm: “Hoàng thượng cái gì cũng biết, quả thật là bậc thánh minh”. Nhà vua đã uống nhiều ly nước đường như vậy nhưng vẫn không biết mình bị gã thái giám giả mạo này cho uống nước đường.
Bốn chữ Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang là tên của bốn vị minh quân trong cổ sử Trung Quốc. Vi Tiểu Bảo cố ý giả vờ không bao giờ đọc đúng âm vị của bốn chữ này. Hắn gọi khi là Điểu, Sân, Ủy, Thang; khi là Ngu, Thuận, Ngũ, Thang. Hắn nói với nhà vua: “Dân chúng đều ca ngợi hoàng thượng cái gì là Điểu, Sân, Ủy, Thang khiến vi thần không biết”. Nghe bốn chữ tầm bậy đó, nhà vua còn hớn hở hơn cả nghe người khác ca ngợi đúng bốn chữ Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang. Bởi nhà vua tin hắn nói thật. Cái đó mới là chết mẹ!
Tuy vỗ mông ngựa giỏi như vậy nhưng Vi Tiểu Bảo phải thầm phục Minh Châu - Thượng thư Bộ Binh. Một lần, Khang Hy triệu tập quần thần để nghe họ có ý kiến nên đánh Ngô Tam Quế hay không. Người nói nên, người nói không nên. Minh Châu tâu: “Thánh thiên tử là sao Tử vi trên trời giáng thế cho nên bọn phàm phu tục tử như đám nô tài làm sao bằng được. Cho nên nô tài nghĩ rằng hoàng thượng sai bảo thì nhất định là đúng, cho dù bọn nô tài nhất thời chưa thông hiểu nhưng hết lòng làm theo thì cuối cùng cũng hiểu ra thôi”. Vi Tiểu Bảo phải công nhận là lão Minh Châu này nịnh giỏi hơn mình nhiều. Theo hắn, trình độ nịnh của hắn chỉ cỡ cử nhân thì Thượng thư Minh Châu đã là... tiến sĩ.
“Ngàn dặm làm quan chỉ bởi tiền” - giới quan lại Trung Quốc có câu như thế. Nịnh là một kỹ năng để thăng quan tiến chức, mưu cầu danh lợi. Tuy nhiên, có những câu nịnh có mục đích cao hơn, tốt đẹp hơn. Thí dụ trong Thiên Long bát bộ, chàng thư sinh có học Đoàn Dự phải nịnh Nhạc Thương Long để lão đừng giết cô bạn Mộc Uyển Thanh.
Nhạc Thương Long đứng thứ ba trong hàng tứ ác nhưng lão vẫn tự xưng là Nhạc lão nhị, ý muốn lên hàng thứ hai, tức là độc ác ngang người thứ hai. Trước tiên, Đoàn Dự mắng lão: “Ngươi là anh hùng hảo hán, không hiếp đáp một cô gái đang trọng thương... Nếu ngươi thay đổi thì ngươi là quân rùa đen, đồ đê tiện”. Tất nhiên Nhạc Thương Long rất sợ người khác gọi lão là quân rùa đen, đồ đê tiện. Sau đó, Đoàn Dự nịnh: “Ngươi ác độc không ai sánh bằng, người đời thường kêu là Nhạc lão nhị nhưng theo ta thì ngươi phải là lão đại mới đúng”. Nhạc Thương Long sướng tê cả người.
Thế nhưng, bởi có học Nho giáo nên Đoàn Dự vẫn cảm thấy tự thẹn, thầm mắng mình: “Đoàn Dự ơi là Đoàn Dự! Ngươi muốn cứu một cô nương mà ăn nói vô sỉ, mở miệng bợ đít người ta thật chẳng có chút khí cốt nào. Ngươi đọc sách thánh hiền làm chi?”. Cái đó kêu bằng là vì hoàn cảnh mà phải nịnh!
Anh em “giang hồ hào sĩ” của chúng ta ngày nay cũng có kỹ năng nịnh khá tốt. Cấp dưới nịnh bề trên, thường ghi nhớ những ngày quan trọng (sinh nhật, kỷ niệm ngày cưới, đám kỵ, mừng nhà mới, rửa ghế) tự động mang quà cáp đến dù không được “lệnh”. Nịnh ông không bằng nịnh bà, họ thận trọng ghi nhận những sở thích của bà để có những món quà hợp ý bà nhất.
Họ nói những câu rất phải phép nhưng nhiều khi khép nép, rón rén quá thành thử không ra cái hồn vía con người. Thí dụ một chuyện nhỏ như hạt mè, họ cũng nói câu “Mong anh chỉ đạo cho em cách xử lý”. Mà lạ thay trong nhiều cơ quan bây giờ, cấp dưới thường xưng “em” với cấp trên. Không hiểu làm sao mà họ quên mất chữ “tôi” - một danh xưng đại từ ngôi thứ nhất thể hiện tính bình đẳng.
Một lần trên Thanh Niên tuần san, tôi đã nói với các bạn là tôi ghét hai từ “chỉ đạo”. Chỉ đạo là đưa ngón tay ra mà chỉ đường đi. Một cấp dưới cứ đợi cấp trên chỉ đạo rồi mới làm theo thì tính sáng tạo, tính tự chủ dám nghĩ dám làm ở đâu? Một cấp trên mà dành quyền chỉ đạo tất tần tật thì vô tình biến cấp dưới thành ra những robot thừa hành công vụ qua remote cả. Đó là chưa nói đến những người trình độ kém, kinh nghiệm non, chỉ đạo trật lất!
Điều đáng tiếc là trong nhiều cơ quan nhà nước vẫn còn nhiều người nhờ nịnh mà thăng tiến lia lịa. Tình hình đó tạo ra tính bè phái, tính phe nhóm trong cơ quan. Tôn trọng lãnh đạo cơ quan là một nguyên tắc cần có nhưng nói những lời vô bổ và vô sỉ để mua chuộc cảm tình riêng, tạo ra sự thiên ái cho mình là điều mà người tự trọng không nên làm. Nên tránh những câu “Điều gì có anh chỉ dạy là xong ngay” hoặc “Anh đúng là một người nhìn xa trông rộng”. Nghe gớm ghiếc lắm.
Bậc lãnh đạo cơ quan hãy tự kiềm chế mình, đừng nghe những người nịnh cho uống nước đường. Trong Lộc Đỉnh ký, Kim Dung thuật một đoạn khá hay. Vi Tiểu Bảo là một gã siêu nịnh nhưng từ con người của mình, hắn hiểu ra một điều là kẻ nào nịnh hắn, ca ngợi hắn thì kẻ ấy bất tài vô tướng. Cho nên, hắn lại dùng những người không biết nịnh.
Trong một lần cần người tài năng phụ tá mình để đánh núi Vương Ốc, hắn nhớ ra một viên võ quan râu quai nón từng gặp ở Thiên Tân. Nguyên khi hắn đi công cán Thiên Tân, các quan từ Thủy sư tổng binh Hoàng Phố đến các võ quan khác đều xúm vào bợ đỡ hắn. Duy nhất chỉ có một võ quan râu quai nón chẳng những không thèm đến vấn an mà lại dám... bĩu môi nhìn hắn, một câu vỗ mông ngựa cũng không nói. Hắn cho rằng đây là một kẻ có thực tài. Hắn nghĩ nên triệu gã võ quan này về Bắc Kinh trợ lý cho hắn, ngặt nỗi hắn không biết gã đó tên gì.
Hắn bèn nhờ Thượng thư Minh Châu viết một lệnh triệu tập tất cả võ quan có râu quai nón ở Thiên Tân về Bắc Kinh. Tổng binh Thiên Tân nhận công văn khẩn cấp sáu trăm dặm, bèn điều tất cả võ quan râu quai nón về Bắc Kinh trình diện Bá tước Đô thống Vi Tiểu Bảo. Hai chục võ quan râu quai nón ngựa không dừng vó, chạy một mạch về dinh bá tước. Hắn tươi cười đón đoàn râu quai nón, trong đó hắn nhận ra người từng dám bĩu môi nhìn hắn, tỏ vẻ bực bội.
Hắn nói thật: “Ta mà có bản lĩnh chân thực rắm chó gì. Ta làm quan rất xấu hổ, sao bằng được đại ca một đao một thương, công lao khó nhọc, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh chân thật mà làm quan”. Tên của viên võ quan này là Triệu Lương Đống. Lương Đống có nghĩa là rường cột. Cái tên đúng như con người của y. Y là người có thực tài nhưng không biết nịnh bợ cấp trên nên vẫn lẹt đẹt với quan hàm phó tướng nhỏ xíu. Vi Tiểu Bảo tâu thật với Khang Hy. Khang Hy phong cho Triệu Lương Đống chức tổng binh, đi theo phục vụ Vi Tiểu Bảo.
(Thanh niên) Sao thầy hong post tiếp Bích Câu Kỳ Ngộ mà lại post bài này thầy? Có ai mún học môn vỗ mông ngựa đâu nà Sẵn dịp copy dìa nghiền ngẫm xem có đổi thành vỗ mông cọp được hôn Sao không là mông sư tử thầy? |
| | | Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10638 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Wed 01 May 2019, 13:04 | |
| - Phương Nguyên đã viết:
- Ai Hoa đã viết:
- Phương Nguyên đã viết:
- Ai Hoa đã viết:
- Dùng người không biết nịnh
Vũ Đức Sao Biển
“Vỗ mông ngựa” là một ngữ động từ quen thuộc trong Lộc Đỉnh ký của nhà văn Kim Dung. Ông dùng ba chữ này để nói đến thói nịnh trong chốn quan trường dưới thời vua Khang Hy nhà Thanh. Từ lâu, thói nịnh đã là một quán tính, một não trạng chung của quan lại dưới nhiều triều đại vua khác. Thói nịnh trở thành kỹ năng trong nghệ thuật làm quan. Nó quan trọng đến nỗi nếu thiếu nó thì không hình thành được yếu tính của nền quân chủ phong kiến Trung Quốc.
Tác giả xây dựng nhân vật siêu nịnh xuất thần nhập hóa Vi Tiểu Bảo. Hắn không có chữ nghĩa, nhưng may mắn lập được một số công lao và đắc thủ được những bài học vỗ mông ngựa của các bậc tiền bối. Họ từng nịnh hắn: “Vi công công tuổi trẻ tài cao”, “Vi tước gia liệu việc như thần”, “Vi đại soái nhìn xa trông rộng”… Hắn tiến xa hơn, sáng tạo ra cách nịnh bợ khá mới mẻ. Lời hắn nói ra có thể làm người nghe vui lòng mát dạ, quên mất chuyện mình đang bị hắn cho uống nước đường.
Mở miệng ra, hắn ít khi nói: “Hoàng thượng thánh minh”. Câu này tầm thường, bề tôi nào cũng có thể nói được. Hắn khôn ngoan dùng các câu khác rồi giả vờ quên hoặc không biết một vài chữ. Hắn nói lên với giọng ngắc ngứ, cà lăm khiến vua Khang Hy tưởng hắn không biết thật, phải nhắc cho hắn. Thí dụ kể lại chuyện một nhân vật ca ngợi Khang Hy, hắn nói: “Rồi y nói: Hoàng thượng ngồi trong cái gì… mà quyết đoán ra cái gì…”. Vua Khang Hy nhắc: “Ngồi trong trướng mà quyết đoán ra ngàn dặm”.
Như vậy, nhà vua đã vào tròng rồi. Hắn giả vờ kinh dị, vỗ đùi nói: “Ô hay, lúc đó hoàng thượng cũng ở đó sao?”. Tất nhiên là Khang Hy không có mặt. Hắn nói thêm: “Hoàng thượng cái gì cũng biết, quả thật là bậc thánh minh”. Nhà vua đã uống nhiều ly nước đường như vậy nhưng vẫn không biết mình bị gã thái giám giả mạo này cho uống nước đường.
Bốn chữ Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang là tên của bốn vị minh quân trong cổ sử Trung Quốc. Vi Tiểu Bảo cố ý giả vờ không bao giờ đọc đúng âm vị của bốn chữ này. Hắn gọi khi là Điểu, Sân, Ủy, Thang; khi là Ngu, Thuận, Ngũ, Thang. Hắn nói với nhà vua: “Dân chúng đều ca ngợi hoàng thượng cái gì là Điểu, Sân, Ủy, Thang khiến vi thần không biết”. Nghe bốn chữ tầm bậy đó, nhà vua còn hớn hở hơn cả nghe người khác ca ngợi đúng bốn chữ Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang. Bởi nhà vua tin hắn nói thật. Cái đó mới là chết mẹ!
Tuy vỗ mông ngựa giỏi như vậy nhưng Vi Tiểu Bảo phải thầm phục Minh Châu - Thượng thư Bộ Binh. Một lần, Khang Hy triệu tập quần thần để nghe họ có ý kiến nên đánh Ngô Tam Quế hay không. Người nói nên, người nói không nên. Minh Châu tâu: “Thánh thiên tử là sao Tử vi trên trời giáng thế cho nên bọn phàm phu tục tử như đám nô tài làm sao bằng được. Cho nên nô tài nghĩ rằng hoàng thượng sai bảo thì nhất định là đúng, cho dù bọn nô tài nhất thời chưa thông hiểu nhưng hết lòng làm theo thì cuối cùng cũng hiểu ra thôi”. Vi Tiểu Bảo phải công nhận là lão Minh Châu này nịnh giỏi hơn mình nhiều. Theo hắn, trình độ nịnh của hắn chỉ cỡ cử nhân thì Thượng thư Minh Châu đã là... tiến sĩ.
“Ngàn dặm làm quan chỉ bởi tiền” - giới quan lại Trung Quốc có câu như thế. Nịnh là một kỹ năng để thăng quan tiến chức, mưu cầu danh lợi. Tuy nhiên, có những câu nịnh có mục đích cao hơn, tốt đẹp hơn. Thí dụ trong Thiên Long bát bộ, chàng thư sinh có học Đoàn Dự phải nịnh Nhạc Thương Long để lão đừng giết cô bạn Mộc Uyển Thanh.
Nhạc Thương Long đứng thứ ba trong hàng tứ ác nhưng lão vẫn tự xưng là Nhạc lão nhị, ý muốn lên hàng thứ hai, tức là độc ác ngang người thứ hai. Trước tiên, Đoàn Dự mắng lão: “Ngươi là anh hùng hảo hán, không hiếp đáp một cô gái đang trọng thương... Nếu ngươi thay đổi thì ngươi là quân rùa đen, đồ đê tiện”. Tất nhiên Nhạc Thương Long rất sợ người khác gọi lão là quân rùa đen, đồ đê tiện. Sau đó, Đoàn Dự nịnh: “Ngươi ác độc không ai sánh bằng, người đời thường kêu là Nhạc lão nhị nhưng theo ta thì ngươi phải là lão đại mới đúng”. Nhạc Thương Long sướng tê cả người.
Thế nhưng, bởi có học Nho giáo nên Đoàn Dự vẫn cảm thấy tự thẹn, thầm mắng mình: “Đoàn Dự ơi là Đoàn Dự! Ngươi muốn cứu một cô nương mà ăn nói vô sỉ, mở miệng bợ đít người ta thật chẳng có chút khí cốt nào. Ngươi đọc sách thánh hiền làm chi?”. Cái đó kêu bằng là vì hoàn cảnh mà phải nịnh!
Anh em “giang hồ hào sĩ” của chúng ta ngày nay cũng có kỹ năng nịnh khá tốt. Cấp dưới nịnh bề trên, thường ghi nhớ những ngày quan trọng (sinh nhật, kỷ niệm ngày cưới, đám kỵ, mừng nhà mới, rửa ghế) tự động mang quà cáp đến dù không được “lệnh”. Nịnh ông không bằng nịnh bà, họ thận trọng ghi nhận những sở thích của bà để có những món quà hợp ý bà nhất.
Họ nói những câu rất phải phép nhưng nhiều khi khép nép, rón rén quá thành thử không ra cái hồn vía con người. Thí dụ một chuyện nhỏ như hạt mè, họ cũng nói câu “Mong anh chỉ đạo cho em cách xử lý”. Mà lạ thay trong nhiều cơ quan bây giờ, cấp dưới thường xưng “em” với cấp trên. Không hiểu làm sao mà họ quên mất chữ “tôi” - một danh xưng đại từ ngôi thứ nhất thể hiện tính bình đẳng.
Một lần trên Thanh Niên tuần san, tôi đã nói với các bạn là tôi ghét hai từ “chỉ đạo”. Chỉ đạo là đưa ngón tay ra mà chỉ đường đi. Một cấp dưới cứ đợi cấp trên chỉ đạo rồi mới làm theo thì tính sáng tạo, tính tự chủ dám nghĩ dám làm ở đâu? Một cấp trên mà dành quyền chỉ đạo tất tần tật thì vô tình biến cấp dưới thành ra những robot thừa hành công vụ qua remote cả. Đó là chưa nói đến những người trình độ kém, kinh nghiệm non, chỉ đạo trật lất!
Điều đáng tiếc là trong nhiều cơ quan nhà nước vẫn còn nhiều người nhờ nịnh mà thăng tiến lia lịa. Tình hình đó tạo ra tính bè phái, tính phe nhóm trong cơ quan. Tôn trọng lãnh đạo cơ quan là một nguyên tắc cần có nhưng nói những lời vô bổ và vô sỉ để mua chuộc cảm tình riêng, tạo ra sự thiên ái cho mình là điều mà người tự trọng không nên làm. Nên tránh những câu “Điều gì có anh chỉ dạy là xong ngay” hoặc “Anh đúng là một người nhìn xa trông rộng”. Nghe gớm ghiếc lắm.
Bậc lãnh đạo cơ quan hãy tự kiềm chế mình, đừng nghe những người nịnh cho uống nước đường. Trong Lộc Đỉnh ký, Kim Dung thuật một đoạn khá hay. Vi Tiểu Bảo là một gã siêu nịnh nhưng từ con người của mình, hắn hiểu ra một điều là kẻ nào nịnh hắn, ca ngợi hắn thì kẻ ấy bất tài vô tướng. Cho nên, hắn lại dùng những người không biết nịnh.
Trong một lần cần người tài năng phụ tá mình để đánh núi Vương Ốc, hắn nhớ ra một viên võ quan râu quai nón từng gặp ở Thiên Tân. Nguyên khi hắn đi công cán Thiên Tân, các quan từ Thủy sư tổng binh Hoàng Phố đến các võ quan khác đều xúm vào bợ đỡ hắn. Duy nhất chỉ có một võ quan râu quai nón chẳng những không thèm đến vấn an mà lại dám... bĩu môi nhìn hắn, một câu vỗ mông ngựa cũng không nói. Hắn cho rằng đây là một kẻ có thực tài. Hắn nghĩ nên triệu gã võ quan này về Bắc Kinh trợ lý cho hắn, ngặt nỗi hắn không biết gã đó tên gì.
Hắn bèn nhờ Thượng thư Minh Châu viết một lệnh triệu tập tất cả võ quan có râu quai nón ở Thiên Tân về Bắc Kinh. Tổng binh Thiên Tân nhận công văn khẩn cấp sáu trăm dặm, bèn điều tất cả võ quan râu quai nón về Bắc Kinh trình diện Bá tước Đô thống Vi Tiểu Bảo. Hai chục võ quan râu quai nón ngựa không dừng vó, chạy một mạch về dinh bá tước. Hắn tươi cười đón đoàn râu quai nón, trong đó hắn nhận ra người từng dám bĩu môi nhìn hắn, tỏ vẻ bực bội.
Hắn nói thật: “Ta mà có bản lĩnh chân thực rắm chó gì. Ta làm quan rất xấu hổ, sao bằng được đại ca một đao một thương, công lao khó nhọc, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh chân thật mà làm quan”. Tên của viên võ quan này là Triệu Lương Đống. Lương Đống có nghĩa là rường cột. Cái tên đúng như con người của y. Y là người có thực tài nhưng không biết nịnh bợ cấp trên nên vẫn lẹt đẹt với quan hàm phó tướng nhỏ xíu. Vi Tiểu Bảo tâu thật với Khang Hy. Khang Hy phong cho Triệu Lương Đống chức tổng binh, đi theo phục vụ Vi Tiểu Bảo.
(Thanh niên) Sao thầy hong post tiếp Bích Câu Kỳ Ngộ mà lại post bài này thầy? Có ai mún học môn vỗ mông ngựa đâu nà Sẵn dịp copy dìa nghiền ngẫm xem có đổi thành vỗ mông cọp được hôn Sao không là mông sư tử thầy? Sư tử thì hong dám vỗ mông _________________________ Sông rồi cạn, núi rồi mòn Thân về cát bụi, tình còn hư không |
| | | Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10638 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Wed 01 May 2019, 13:10 | |
| BÍCH CÂU KỲ NGỘ
(tiếp theo)
Từ đó về sau chàng cứ rượu chè bừa bãi, quên hết lời thệ hải minh sơn. Một hôm chàng đi đâu về say thất điên bát đảo, nàng vực vào phòng rồi lên tiếng khuyên can. Chàng phật ý đòi bỏ đi, nàng ngăn hai ba lần không được. Nàng bèn ngậm ngùi khấu đầu tạ rằng: _ Thiếp vốn phong tư vàng ngọc, cảm hậu tình của chàng về hầu hạ chốn phòng thơ, ba năm trọn phận xướng tuỳ không chỗ nào lầm lỡ, chỉ mong đôi lứa vẹn tròn, không phụ lời hẹn ước. Phương chi chàng tuổi trẻ tài cao, đường mây gần đến, thế mà ngày đêm say đắm, không tiếc đến tấm thân nghìn vàng, đường ngang ở trước chén rượu, kinh sợ đến nỗi ngả nghiêng, tấm lòng thành thực xin bắt chước cổ nhân chặt khung cửi khuyên can (27), không ngờ làm trái ý chàng. Thiếp chẳng phụ chàng sao chàng lại phụ thiếp? Người đàn bà bị ruồng bỏ còn nói được gì? Thiếp hầu chàng lâu năm, trần duyên đã hết, từ đây xin về nơi cũ. Gió xuân hơi độc, chàng nên giữ gìn tấm thân, đừng nghĩ gì đến thiếp.
Nói xong lấy vạt áo lau nước mắt, bái từ mà đi. Quay qua quay lại không thấy nàng đâu nữa.
Bấy giờ chàng đang ở trong cảnh u mê, không để ý, tưởng nàng chỉ lánh mặt nơi khác, đợi chàng nguôi giận lại về. Chàng tắt đèn đi ngủ. Đến khi tỉnh dậy gọi thị nữ mới biết mình lỗi, đốt đèn đi tìm mãi không thấy tung tích của nàng. Bấy giờ thương cảm muôn phần, nhưng hối lại không còn kịp nữa. Chốc lát sau thị nữ cũng đi. Chàng như người hồn lìa khỏi xác, rời rã chân tay. Nhìn lại người trong tranh vẽ thấy đã phai mờ. Lúc đó nước mắt tuôn xuống như mưa, mấy lần chết đi sống lại, bỏ ăn bỏ ngủ cả tháng trời. Xóm giềng bằng hữu mang cơm cháo lại cho ăn, chàng đem đặt dưới bức mỹ nhân đồ, khóc lóc kêu ca. Hơn một tháng đóng cửa không ra ngoài.
Người bạn cũ họ Hà đến hỏi thăm. Chàng mừng rỡ lưu lại nghỉ đêm. Hà Sinh trước đã vì chàng bàn việc thần tiên, sau đến nhân duyên gặp gỡ, chàng giấu không thố lộ, cho nên dù Hà Sinh có đi lại chơi bời chỉ biết chàng có gia ngẫu mà không biết vợ chàng là tiên. Khi được kể cho nghe lai lịch trước sau, nhân duyên hợp tan của chàng, mới bảo rằng: _ Đền Bạch Mã đã là chỗ linh ứng, sao không đến kêu cầu xem thử?
Chàng nghe lời Hà Sinh thân hành đến đền, soạn bài sở văn đốt hương cầu khẩn...
Khấn xong ra về, vưa đi vừa than thở rằng: _ Ta nay nhớ đến câu "Tinh thì thí khán tuý thì nhân" trong bài thơ của nàng. Thế mới biết rượu là thứ thuốc làm người ta điên cuồng lầm lẫn, nay tỉnh ngộ thì việc đã như thế này, biết làm thế nào?
Từ khi lễ đền về qua hết một tuần (mười ngày) không thấy tăm hơi. Thường khi đến dưới trăng, đối cảnh sinh tình, chàng bày tỏ mọi nông nỗi trong những bài thơ, từ điệu vô cùng ai oán. Tất thảy cũng được mười bài, ở đây chỉ chép vài bài:
ĐÁO BẠCH MÃ TỪ TIỀN, HỒI HẬU CẢM TÁC
Thôi sầu thiên ngoại lạc cương phong Suy đoạn tình duyên nhất tuý trung Lục dã vị kham tiêu tục lự Thái loan tất cánh phụ kỳ phùng Đồng tâm la đới do hương vị Tế ngữ sa trù uyển ngọc dung Đào động bồng song kim vạn lý Thử sinh hà xứ hữu tương phùng
Ngộ bả phù sinh lục tuý hương Thương tâm để sự nại hà nương Kiều tà Ngân Hán tam canh đoạn Thuỷ cách Bồng Lai nhất lộ trường Khởi vị trình kỳ hoàn trích giáng Dã ưng khê khoát liệu diên cuồng Trùng tòng túng hữu khai dương lệ Bất nhẫn tiền duyên đạo nhất trường
Kim lô hương lãnh lệ ngân tiêu Cô quẫn phong thanh bản tịch liêu Nhân thế sầu lai tuyền lộ cận Thần tiên hứng khứ ngọc kinh dao Tam sinh hốt giác Vu Phong mộng Thất tịch tư liên Chức Nữ kiều Ai tố khả lân cô yến tại Lượng gian mộ mộ cánh triêu triêu
Thuỵ dư phong phát biến đường lê Muộn ý vân lan khước lãn đề Thượng uyển thu hồi thương nhạn quá Vũ lăng xuân tận tuất oanh đề Tâm tiêu bất đãi thuần bôi nhiệt Cốt sấu nan kham vãn khí thê Chủng chủng u sầu thôi vị kiệt Mộ chung thanh đoạn hựu thần kê
Tương thân tương ái mạc tương quyên Tằng dĩ tương ngôn chúc dĩ niên Vãng sự nhất trường giai mộng lý Khư hoài cá nguyệt mỗi vân biên Lưỡng trâm túng cách kim sinh hận Bách ức tu đê tái thế duyên Phó dữ tam thanh lai hạc giá Đăng tiền tố thử đoạn trường thiên
(còn tiếp)
_____________________________
(27) Bà mẹ Mạnh Tử thấy con ham chơi không chịu đi học bèn cắt đứt tấm vải đang dệt trên khung cửi. Bà nói: "Việc học hành của con cũng giống như việc dệt cửi của mẹ. Con bỏ học chẳng khác nào mẹ cắt đứt tấm vải này."
_________________________ Sông rồi cạn, núi rồi mòn Thân về cát bụi, tình còn hư không |
| | | Phương Nguyên
Tổng số bài gửi : 4905 Registration date : 23/03/2013
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Thu 02 May 2019, 13:25 | |
| - Ai Hoa đã viết:
- BÍCH CÂU KỲ NGỘ
(tiếp theo)
Từ đó về sau chàng cứ rượu chè bừa bãi, quên hết lời thệ hải minh sơn. Một hôm chàng đi đâu về say thất điên bát đảo, nàng vực vào phòng rồi lên tiếng khuyên can. Chàng phật ý đòi bỏ đi, nàng ngăn hai ba lần không được. Nàng bèn ngậm ngùi khấu đầu tạ rằng: _ Thiếp vốn phong tư vàng ngọc, cảm hậu tình của chàng về hầu hạ chốn phòng thơ, ba năm trọn phận xướng tuỳ không chỗ nào lầm lỡ, chỉ mong đôi lứa vẹn tròn, không phụ lời hẹn ước. Phương chi chàng tuổi trẻ tài cao, đường mây gần đến, thế mà ngày đêm say đắm, không tiếc đến tấm thân nghìn vàng, đường ngang ở trước chén rượu, kinh sợ đến nỗi ngả nghiêng, tấm lòng thành thực xin bắt chước cổ nhân chặt khung cửi khuyên can (27), không ngờ làm trái ý chàng. Thiếp chẳng phụ chàng sao chàng lại phụ thiếp? Người đàn bà bị ruồng bỏ còn nói được gì? Thiếp hầu chàng lâu năm, trần duyên đã hết, từ đây xin về nơi cũ. Gió xuân hơi độc, chàng nên giữ gìn tấm thân, đừng nghĩ gì đến thiếp.
Nói xong lấy vạt áo lau nước mắt, bái từ mà đi. Quay qua quay lại không thấy nàng đâu nữa.
Bấy giờ chàng đang ở trong cảnh u mê, không để ý, tưởng nàng chỉ lánh mặt nơi khác, đợi chàng nguôi giận lại về. Chàng tắt đèn đi ngủ. Đến khi tỉnh dậy gọi thị nữ mới biết mình lỗi, đốt đèn đi tìm mãi không thấy tung tích của nàng. Bấy giờ thương cảm muôn phần, nhưng hối lại không còn kịp nữa. Chốc lát sau thị nữ cũng đi. Chàng như người hồn lìa khỏi xác, rời rã chân tay. Nhìn lại người trong tranh vẽ thấy đã phai mờ. Lúc đó nước mắt tuôn xuống như mưa, mấy lần chết đi sống lại, bỏ ăn bỏ ngủ cả tháng trời. Xóm giềng bằng hữu mang cơm cháo lại cho ăn, chàng đem đặt dưới bức mỹ nhân đồ, khóc lóc kêu ca. Hơn một tháng đóng cửa không ra ngoài.
Người bạn cũ họ Hà đến hỏi thăm. Chàng mừng rỡ lưu lại nghỉ đêm. Hà Sinh trước đã vì chàng bàn việc thần tiên, sau đến nhân duyên gặp gỡ, chàng giấu không thố lộ, cho nên dù Hà Sinh có đi lại chơi bời chỉ biết chàng có gia ngẫu mà không biết vợ chàng là tiên. Khi được kể cho nghe lai lịch trước sau, nhân duyên hợp tan của chàng, mới bảo rằng: _ Đền Bạch Mã đã là chỗ linh ứng, sao không đến kêu cầu xem thử?
Chàng nghe lời Hà Sinh thân hành đến đền, soạn bài sở văn đốt hương cầu khẩn...
Khấn xong ra về, vưa đi vừa than thở rằng: _ Ta nay nhớ đến câu "Tinh thì thí khán tuý thì nhân" trong bài thơ của nàng. Thế mới biết rượu là thứ thuốc làm người ta điên cuồng lầm lẫn, nay tỉnh ngộ thì việc đã như thế này, biết làm thế nào?
Từ khi lễ đền về qua hết một tuần (mười ngày) không thấy tăm hơi. Thường khi đến dưới trăng, đối cảnh sinh tình, chàng bày tỏ mọi nông nỗi trong những bài thơ, từ điệu vô cùng ai oán. Tất thảy cũng được mười bài, ở đây chỉ chép vài bài:
ĐÁO BẠCH MÃ TỪ TIỀN, HỒI HẬU CẢM TÁC
Thôi sầu thiên ngoại lạc cương phong Suy đoạn tình duyên nhất tuý trung Lục dã vị kham tiêu tục lự Thái loan tất cánh phụ kỳ phùng Đồng tâm la đới do hương vị Tế ngữ sa trù uyển ngọc dung Đào động bồng song kim vạn lý Thử sinh hà xứ hữu tương phùng
Ngộ bả phù sinh lục tuý hương Thương tâm để sự nại hà nương Kiều tà Ngân Hán tam canh đoạn Thuỷ cách Bồng Lai nhất lộ trường Khởi vị trình kỳ hoàn trích giáng Dã ưng khê khoát liệu diên cuồng Trùng tòng túng hữu khai dương lệ Bất nhẫn tiền duyên đạo nhất trường
Kim lô hương lãnh lệ ngân tiêu Cô quẫn phong thanh bản tịch liêu Nhân thế sầu lai tuyền lộ cận Thần tiên hứng khứ ngọc kinh dao Tam sinh hốt giác Vu Phong mộng Thất tịch tư liên Chức Nữ kiều Ai tố khả lân cô yến tại Lượng gian mộ mộ cánh triêu triêu
Thuỵ dư phong phát biến đường lê Muộn ý vân lan khước lãn đề Thượng uyển thu hồi thương nhạn quá Vũ lăng xuân tận tuất oanh đề Tâm tiêu bất đãi thuần bôi nhiệt Cốt sấu nan kham vãn khí thê Chủng chủng u sầu thôi vị kiệt Mộ chung thanh đoạn hựu thần kê
Tương thân tương ái mạc tương quyên Tằng dĩ tương ngôn chúc dĩ niên Vãng sự nhất trường giai mộng lý Khư hoài cá nguyệt mỗi vân biên Lưỡng trâm túng cách kim sinh hận Bách ức tu đê tái thế duyên Phó dữ tam thanh lai hạc giá Đăng tiền tố thử đoạn trường thiên
(còn tiếp)
_____________________________
(27) Bà mẹ Mạnh Tử thấy con ham chơi không chịu đi học bèn cắt đứt tấm vải đang dệt trên khung cửi. Bà nói: "Việc học hành của con cũng giống như việc dệt cửi của mẹ. Con bỏ học chẳng khác nào mẹ cắt đứt tấm vải này."
Chàng thật vô dụng. Có vợ tiên xinh đẹp dịu hiền, tháo vát đảm đang. Nấu ăn giỏi viết thơ hay... vậy mà còn không bỏ được rượu đến nỗi tiên cũng phải bỏ đi Mấy bài thơ của chàng toàn ngôn ngữ gì đâu em đọc không hiểu. Đợi thầy dịch qua tiếng Việt rùi thưởng thức vậy |
| | | Cẩn Vũ
Tổng số bài gửi : 1806 Registration date : 03/09/2012
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Thu 02 May 2019, 22:34 | |
| - Phương Nguyên đã viết:
- Ai Hoa đã viết:
- BÍCH CÂU KỲ NGỘ
(tiếp theo)
Từ đó về sau chàng cứ rượu chè bừa bãi, quên hết lời thệ hải minh sơn. Một hôm chàng đi đâu về say thất điên bát đảo, nàng vực vào phòng rồi lên tiếng khuyên can. Chàng phật ý đòi bỏ đi, nàng ngăn hai ba lần không được. Nàng bèn ngậm ngùi khấu đầu tạ rằng: _ Thiếp vốn phong tư vàng ngọc, cảm hậu tình của chàng về hầu hạ chốn phòng thơ, ba năm trọn phận xướng tuỳ không chỗ nào lầm lỡ, chỉ mong đôi lứa vẹn tròn, không phụ lời hẹn ước. Phương chi chàng tuổi trẻ tài cao, đường mây gần đến, thế mà ngày đêm say đắm, không tiếc đến tấm thân nghìn vàng, đường ngang ở trước chén rượu, kinh sợ đến nỗi ngả nghiêng, tấm lòng thành thực xin bắt chước cổ nhân chặt khung cửi khuyên can (27), không ngờ làm trái ý chàng. Thiếp chẳng phụ chàng sao chàng lại phụ thiếp? Người đàn bà bị ruồng bỏ còn nói được gì? Thiếp hầu chàng lâu năm, trần duyên đã hết, từ đây xin về nơi cũ. Gió xuân hơi độc, chàng nên giữ gìn tấm thân, đừng nghĩ gì đến thiếp.
Nói xong lấy vạt áo lau nước mắt, bái từ mà đi. Quay qua quay lại không thấy nàng đâu nữa.
Bấy giờ chàng đang ở trong cảnh u mê, không để ý, tưởng nàng chỉ lánh mặt nơi khác, đợi chàng nguôi giận lại về. Chàng tắt đèn đi ngủ. Đến khi tỉnh dậy gọi thị nữ mới biết mình lỗi, đốt đèn đi tìm mãi không thấy tung tích của nàng. Bấy giờ thương cảm muôn phần, nhưng hối lại không còn kịp nữa. Chốc lát sau thị nữ cũng đi. Chàng như người hồn lìa khỏi xác, rời rã chân tay. Nhìn lại người trong tranh vẽ thấy đã phai mờ. Lúc đó nước mắt tuôn xuống như mưa, mấy lần chết đi sống lại, bỏ ăn bỏ ngủ cả tháng trời. Xóm giềng bằng hữu mang cơm cháo lại cho ăn, chàng đem đặt dưới bức mỹ nhân đồ, khóc lóc kêu ca. Hơn một tháng đóng cửa không ra ngoài.
Người bạn cũ họ Hà đến hỏi thăm. Chàng mừng rỡ lưu lại nghỉ đêm. Hà Sinh trước đã vì chàng bàn việc thần tiên, sau đến nhân duyên gặp gỡ, chàng giấu không thố lộ, cho nên dù Hà Sinh có đi lại chơi bời chỉ biết chàng có gia ngẫu mà không biết vợ chàng là tiên. Khi được kể cho nghe lai lịch trước sau, nhân duyên hợp tan của chàng, mới bảo rằng: _ Đền Bạch Mã đã là chỗ linh ứng, sao không đến kêu cầu xem thử?
Chàng nghe lời Hà Sinh thân hành đến đền, soạn bài sở văn đốt hương cầu khẩn...
Khấn xong ra về, vưa đi vừa than thở rằng: _ Ta nay nhớ đến câu "Tinh thì thí khán tuý thì nhân" trong bài thơ của nàng. Thế mới biết rượu là thứ thuốc làm người ta điên cuồng lầm lẫn, nay tỉnh ngộ thì việc đã như thế này, biết làm thế nào?
Từ khi lễ đền về qua hết một tuần (mười ngày) không thấy tăm hơi. Thường khi đến dưới trăng, đối cảnh sinh tình, chàng bày tỏ mọi nông nỗi trong những bài thơ, từ điệu vô cùng ai oán. Tất thảy cũng được mười bài, ở đây chỉ chép vài bài:
ĐÁO BẠCH MÃ TỪ TIỀN, HỒI HẬU CẢM TÁC
Thôi sầu thiên ngoại lạc cương phong Suy đoạn tình duyên nhất tuý trung Lục dã vị kham tiêu tục lự Thái loan tất cánh phụ kỳ phùng Đồng tâm la đới do hương vị Tế ngữ sa trù uyển ngọc dung Đào động bồng song kim vạn lý Thử sinh hà xứ hữu tương phùng
Ngộ bả phù sinh lục tuý hương Thương tâm để sự nại hà nương Kiều tà Ngân Hán tam canh đoạn Thuỷ cách Bồng Lai nhất lộ trường Khởi vị trình kỳ hoàn trích giáng Dã ưng khê khoát liệu diên cuồng Trùng tòng túng hữu khai dương lệ Bất nhẫn tiền duyên đạo nhất trường
Kim lô hương lãnh lệ ngân tiêu Cô quẫn phong thanh bản tịch liêu Nhân thế sầu lai tuyền lộ cận Thần tiên hứng khứ ngọc kinh dao Tam sinh hốt giác Vu Phong mộng Thất tịch tư liên Chức Nữ kiều Ai tố khả lân cô yến tại Lượng gian mộ mộ cánh triêu triêu
Thuỵ dư phong phát biến đường lê Muộn ý vân lan khước lãn đề Thượng uyển thu hồi thương nhạn quá Vũ lăng xuân tận tuất oanh đề Tâm tiêu bất đãi thuần bôi nhiệt Cốt sấu nan kham vãn khí thê Chủng chủng u sầu thôi vị kiệt Mộ chung thanh đoạn hựu thần kê
Tương thân tương ái mạc tương quyên Tằng dĩ tương ngôn chúc dĩ niên Vãng sự nhất trường giai mộng lý Khư hoài cá nguyệt mỗi vân biên Lưỡng trâm túng cách kim sinh hận Bách ức tu đê tái thế duyên Phó dữ tam thanh lai hạc giá Đăng tiền tố thử đoạn trường thiên
(còn tiếp)
_____________________________
(27) Bà mẹ Mạnh Tử thấy con ham chơi không chịu đi học bèn cắt đứt tấm vải đang dệt trên khung cửi. Bà nói: "Việc học hành của con cũng giống như việc dệt cửi của mẹ. Con bỏ học chẳng khác nào mẹ cắt đứt tấm vải này."
Chàng thật vô dụng. Có vợ tiên xinh đẹp dịu hiền, tháo vát đảm đang. Nấu ăn giỏi viết thơ hay... vậy mà còn không bỏ được rượu đến nỗi tiên cũng phải bỏ đi Mấy bài thơ của chàng toàn ngôn ngữ gì đâu em đọc không hiểu. Đợi thầy dịch qua tiếng Việt rùi thưởng thức vậy ------------------------ Đúng rùi! nho nặng wá...Cẩn Vũ đọc mà như vịt nghe....sấm
|
| | | Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10638 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Fri 03 May 2019, 20:30 | |
| - Phương Nguyên đã viết:
- Ai Hoa đã viết:
- BÍCH CÂU KỲ NGỘ
(tiếp theo)
Từ đó về sau chàng cứ rượu chè bừa bãi, quên hết lời thệ hải minh sơn. Một hôm chàng đi đâu về say thất điên bát đảo, nàng vực vào phòng rồi lên tiếng khuyên can. Chàng phật ý đòi bỏ đi, nàng ngăn hai ba lần không được. Nàng bèn ngậm ngùi khấu đầu tạ rằng: _ Thiếp vốn phong tư vàng ngọc, cảm hậu tình của chàng về hầu hạ chốn phòng thơ, ba năm trọn phận xướng tuỳ không chỗ nào lầm lỡ, chỉ mong đôi lứa vẹn tròn, không phụ lời hẹn ước. Phương chi chàng tuổi trẻ tài cao, đường mây gần đến, thế mà ngày đêm say đắm, không tiếc đến tấm thân nghìn vàng, đường ngang ở trước chén rượu, kinh sợ đến nỗi ngả nghiêng, tấm lòng thành thực xin bắt chước cổ nhân chặt khung cửi khuyên can (27), không ngờ làm trái ý chàng. Thiếp chẳng phụ chàng sao chàng lại phụ thiếp? Người đàn bà bị ruồng bỏ còn nói được gì? Thiếp hầu chàng lâu năm, trần duyên đã hết, từ đây xin về nơi cũ. Gió xuân hơi độc, chàng nên giữ gìn tấm thân, đừng nghĩ gì đến thiếp.
Nói xong lấy vạt áo lau nước mắt, bái từ mà đi. Quay qua quay lại không thấy nàng đâu nữa.
Bấy giờ chàng đang ở trong cảnh u mê, không để ý, tưởng nàng chỉ lánh mặt nơi khác, đợi chàng nguôi giận lại về. Chàng tắt đèn đi ngủ. Đến khi tỉnh dậy gọi thị nữ mới biết mình lỗi, đốt đèn đi tìm mãi không thấy tung tích của nàng. Bấy giờ thương cảm muôn phần, nhưng hối lại không còn kịp nữa. Chốc lát sau thị nữ cũng đi. Chàng như người hồn lìa khỏi xác, rời rã chân tay. Nhìn lại người trong tranh vẽ thấy đã phai mờ. Lúc đó nước mắt tuôn xuống như mưa, mấy lần chết đi sống lại, bỏ ăn bỏ ngủ cả tháng trời. Xóm giềng bằng hữu mang cơm cháo lại cho ăn, chàng đem đặt dưới bức mỹ nhân đồ, khóc lóc kêu ca. Hơn một tháng đóng cửa không ra ngoài.
Người bạn cũ họ Hà đến hỏi thăm. Chàng mừng rỡ lưu lại nghỉ đêm. Hà Sinh trước đã vì chàng bàn việc thần tiên, sau đến nhân duyên gặp gỡ, chàng giấu không thố lộ, cho nên dù Hà Sinh có đi lại chơi bời chỉ biết chàng có gia ngẫu mà không biết vợ chàng là tiên. Khi được kể cho nghe lai lịch trước sau, nhân duyên hợp tan của chàng, mới bảo rằng: _ Đền Bạch Mã đã là chỗ linh ứng, sao không đến kêu cầu xem thử?
Chàng nghe lời Hà Sinh thân hành đến đền, soạn bài sở văn đốt hương cầu khẩn...
Khấn xong ra về, vưa đi vừa than thở rằng: _ Ta nay nhớ đến câu "Tinh thì thí khán tuý thì nhân" trong bài thơ của nàng. Thế mới biết rượu là thứ thuốc làm người ta điên cuồng lầm lẫn, nay tỉnh ngộ thì việc đã như thế này, biết làm thế nào?
Từ khi lễ đền về qua hết một tuần (mười ngày) không thấy tăm hơi. Thường khi đến dưới trăng, đối cảnh sinh tình, chàng bày tỏ mọi nông nỗi trong những bài thơ, từ điệu vô cùng ai oán. Tất thảy cũng được mười bài, ở đây chỉ chép vài bài:
ĐÁO BẠCH MÃ TỪ TIỀN, HỒI HẬU CẢM TÁC
Thôi sầu thiên ngoại lạc cương phong Suy đoạn tình duyên nhất tuý trung Lục dã vị kham tiêu tục lự Thái loan tất cánh phụ kỳ phùng Đồng tâm la đới do hương vị Tế ngữ sa trù uyển ngọc dung Đào động bồng song kim vạn lý Thử sinh hà xứ hữu tương phùng
Ngộ bả phù sinh lục tuý hương Thương tâm để sự nại hà nương Kiều tà Ngân Hán tam canh đoạn Thuỷ cách Bồng Lai nhất lộ trường Khởi vị trình kỳ hoàn trích giáng Dã ưng khê khoát liệu diên cuồng Trùng tòng túng hữu khai dương lệ Bất nhẫn tiền duyên đạo nhất trường
Kim lô hương lãnh lệ ngân tiêu Cô quẫn phong thanh bản tịch liêu Nhân thế sầu lai tuyền lộ cận Thần tiên hứng khứ ngọc kinh dao Tam sinh hốt giác Vu Phong mộng Thất tịch tư liên Chức Nữ kiều Ai tố khả lân cô yến tại Lượng gian mộ mộ cánh triêu triêu
Thuỵ dư phong phát biến đường lê Muộn ý vân lan khước lãn đề Thượng uyển thu hồi thương nhạn quá Vũ lăng xuân tận tuất oanh đề Tâm tiêu bất đãi thuần bôi nhiệt Cốt sấu nan kham vãn khí thê Chủng chủng u sầu thôi vị kiệt Mộ chung thanh đoạn hựu thần kê
Tương thân tương ái mạc tương quyên Tằng dĩ tương ngôn chúc dĩ niên Vãng sự nhất trường giai mộng lý Khư hoài cá nguyệt mỗi vân biên Lưỡng trâm túng cách kim sinh hận Bách ức tu đê tái thế duyên Phó dữ tam thanh lai hạc giá Đăng tiền tố thử đoạn trường thiên
(còn tiếp)
_____________________________
(27) Bà mẹ Mạnh Tử thấy con ham chơi không chịu đi học bèn cắt đứt tấm vải đang dệt trên khung cửi. Bà nói: "Việc học hành của con cũng giống như việc dệt cửi của mẹ. Con bỏ học chẳng khác nào mẹ cắt đứt tấm vải này."
Chàng thật vô dụng. Có vợ tiên xinh đẹp dịu hiền, tháo vát đảm đang. Nấu ăn giỏi viết thơ hay... vậy mà còn không bỏ được rượu đến nỗi tiên cũng phải bỏ đi Mấy bài thơ của chàng toàn ngôn ngữ gì đâu em đọc không hiểu. Đợi thầy dịch qua tiếng Việt rùi thưởng thức vậy Để đó đi, chưa rảnh! _________________________ Sông rồi cạn, núi rồi mòn Thân về cát bụi, tình còn hư không |
| | | Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10638 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Fri 03 May 2019, 20:31 | |
| - Cẩn Vũ đã viết:
- Phương Nguyên đã viết:
- Ai Hoa đã viết:
- BÍCH CÂU KỲ NGỘ
(tiếp theo)
Từ đó về sau chàng cứ rượu chè bừa bãi, quên hết lời thệ hải minh sơn. Một hôm chàng đi đâu về say thất điên bát đảo, nàng vực vào phòng rồi lên tiếng khuyên can. Chàng phật ý đòi bỏ đi, nàng ngăn hai ba lần không được. Nàng bèn ngậm ngùi khấu đầu tạ rằng: _ Thiếp vốn phong tư vàng ngọc, cảm hậu tình của chàng về hầu hạ chốn phòng thơ, ba năm trọn phận xướng tuỳ không chỗ nào lầm lỡ, chỉ mong đôi lứa vẹn tròn, không phụ lời hẹn ước. Phương chi chàng tuổi trẻ tài cao, đường mây gần đến, thế mà ngày đêm say đắm, không tiếc đến tấm thân nghìn vàng, đường ngang ở trước chén rượu, kinh sợ đến nỗi ngả nghiêng, tấm lòng thành thực xin bắt chước cổ nhân chặt khung cửi khuyên can (27), không ngờ làm trái ý chàng. Thiếp chẳng phụ chàng sao chàng lại phụ thiếp? Người đàn bà bị ruồng bỏ còn nói được gì? Thiếp hầu chàng lâu năm, trần duyên đã hết, từ đây xin về nơi cũ. Gió xuân hơi độc, chàng nên giữ gìn tấm thân, đừng nghĩ gì đến thiếp.
Nói xong lấy vạt áo lau nước mắt, bái từ mà đi. Quay qua quay lại không thấy nàng đâu nữa.
Bấy giờ chàng đang ở trong cảnh u mê, không để ý, tưởng nàng chỉ lánh mặt nơi khác, đợi chàng nguôi giận lại về. Chàng tắt đèn đi ngủ. Đến khi tỉnh dậy gọi thị nữ mới biết mình lỗi, đốt đèn đi tìm mãi không thấy tung tích của nàng. Bấy giờ thương cảm muôn phần, nhưng hối lại không còn kịp nữa. Chốc lát sau thị nữ cũng đi. Chàng như người hồn lìa khỏi xác, rời rã chân tay. Nhìn lại người trong tranh vẽ thấy đã phai mờ. Lúc đó nước mắt tuôn xuống như mưa, mấy lần chết đi sống lại, bỏ ăn bỏ ngủ cả tháng trời. Xóm giềng bằng hữu mang cơm cháo lại cho ăn, chàng đem đặt dưới bức mỹ nhân đồ, khóc lóc kêu ca. Hơn một tháng đóng cửa không ra ngoài.
Người bạn cũ họ Hà đến hỏi thăm. Chàng mừng rỡ lưu lại nghỉ đêm. Hà Sinh trước đã vì chàng bàn việc thần tiên, sau đến nhân duyên gặp gỡ, chàng giấu không thố lộ, cho nên dù Hà Sinh có đi lại chơi bời chỉ biết chàng có gia ngẫu mà không biết vợ chàng là tiên. Khi được kể cho nghe lai lịch trước sau, nhân duyên hợp tan của chàng, mới bảo rằng: _ Đền Bạch Mã đã là chỗ linh ứng, sao không đến kêu cầu xem thử?
Chàng nghe lời Hà Sinh thân hành đến đền, soạn bài sở văn đốt hương cầu khẩn...
Khấn xong ra về, vưa đi vừa than thở rằng: _ Ta nay nhớ đến câu "Tinh thì thí khán tuý thì nhân" trong bài thơ của nàng. Thế mới biết rượu là thứ thuốc làm người ta điên cuồng lầm lẫn, nay tỉnh ngộ thì việc đã như thế này, biết làm thế nào?
Từ khi lễ đền về qua hết một tuần (mười ngày) không thấy tăm hơi. Thường khi đến dưới trăng, đối cảnh sinh tình, chàng bày tỏ mọi nông nỗi trong những bài thơ, từ điệu vô cùng ai oán. Tất thảy cũng được mười bài, ở đây chỉ chép vài bài:
ĐÁO BẠCH MÃ TỪ TIỀN, HỒI HẬU CẢM TÁC
Thôi sầu thiên ngoại lạc cương phong Suy đoạn tình duyên nhất tuý trung Lục dã vị kham tiêu tục lự Thái loan tất cánh phụ kỳ phùng Đồng tâm la đới do hương vị Tế ngữ sa trù uyển ngọc dung Đào động bồng song kim vạn lý Thử sinh hà xứ hữu tương phùng
Ngộ bả phù sinh lục tuý hương Thương tâm để sự nại hà nương Kiều tà Ngân Hán tam canh đoạn Thuỷ cách Bồng Lai nhất lộ trường Khởi vị trình kỳ hoàn trích giáng Dã ưng khê khoát liệu diên cuồng Trùng tòng túng hữu khai dương lệ Bất nhẫn tiền duyên đạo nhất trường
Kim lô hương lãnh lệ ngân tiêu Cô quẫn phong thanh bản tịch liêu Nhân thế sầu lai tuyền lộ cận Thần tiên hứng khứ ngọc kinh dao Tam sinh hốt giác Vu Phong mộng Thất tịch tư liên Chức Nữ kiều Ai tố khả lân cô yến tại Lượng gian mộ mộ cánh triêu triêu
Thuỵ dư phong phát biến đường lê Muộn ý vân lan khước lãn đề Thượng uyển thu hồi thương nhạn quá Vũ lăng xuân tận tuất oanh đề Tâm tiêu bất đãi thuần bôi nhiệt Cốt sấu nan kham vãn khí thê Chủng chủng u sầu thôi vị kiệt Mộ chung thanh đoạn hựu thần kê
Tương thân tương ái mạc tương quyên Tằng dĩ tương ngôn chúc dĩ niên Vãng sự nhất trường giai mộng lý Khư hoài cá nguyệt mỗi vân biên Lưỡng trâm túng cách kim sinh hận Bách ức tu đê tái thế duyên Phó dữ tam thanh lai hạc giá Đăng tiền tố thử đoạn trường thiên
(còn tiếp)
_____________________________
(27) Bà mẹ Mạnh Tử thấy con ham chơi không chịu đi học bèn cắt đứt tấm vải đang dệt trên khung cửi. Bà nói: "Việc học hành của con cũng giống như việc dệt cửi của mẹ. Con bỏ học chẳng khác nào mẹ cắt đứt tấm vải này."
Chàng thật vô dụng. Có vợ tiên xinh đẹp dịu hiền, tháo vát đảm đang. Nấu ăn giỏi viết thơ hay... vậy mà còn không bỏ được rượu đến nỗi tiên cũng phải bỏ đi Mấy bài thơ của chàng toàn ngôn ngữ gì đâu em đọc không hiểu. Đợi thầy dịch qua tiếng Việt rùi thưởng thức vậy ------------------------ Đúng rùi! nho nặng wá...Cẩn Vũ đọc mà như vịt nghe....sấm
Ai biểu làm biếng học chữ nho, ghi danh rùi trốn lun!
_________________________ Sông rồi cạn, núi rồi mòn Thân về cát bụi, tình còn hư không |
| | | chuoigia
Tổng số bài gửi : 885 Registration date : 18/06/2017
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Fri 03 May 2019, 23:48 | |
| - Ai Hoa đã viết:
- Cẩn Vũ đã viết:
- Phương Nguyên đã viết:
- Ai Hoa đã viết:
- BÍCH CÂU KỲ NGỘ
(tiếp theo)
Từ đó về sau chàng cứ rượu chè bừa bãi, quên hết lời thệ hải minh sơn. Một hôm chàng đi đâu về say thất điên bát đảo, nàng vực vào phòng rồi lên tiếng khuyên can. Chàng phật ý đòi bỏ đi, nàng ngăn hai ba lần không được. Nàng bèn ngậm ngùi khấu đầu tạ rằng: _ Thiếp vốn phong tư vàng ngọc, cảm hậu tình của chàng về hầu hạ chốn phòng thơ, ba năm trọn phận xướng tuỳ không chỗ nào lầm lỡ, chỉ mong đôi lứa vẹn tròn, không phụ lời hẹn ước. Phương chi chàng tuổi trẻ tài cao, đường mây gần đến, thế mà ngày đêm say đắm, không tiếc đến tấm thân nghìn vàng, đường ngang ở trước chén rượu, kinh sợ đến nỗi ngả nghiêng, tấm lòng thành thực xin bắt chước cổ nhân chặt khung cửi khuyên can (27), không ngờ làm trái ý chàng. Thiếp chẳng phụ chàng sao chàng lại phụ thiếp? Người đàn bà bị ruồng bỏ còn nói được gì? Thiếp hầu chàng lâu năm, trần duyên đã hết, từ đây xin về nơi cũ. Gió xuân hơi độc, chàng nên giữ gìn tấm thân, đừng nghĩ gì đến thiếp.
Nói xong lấy vạt áo lau nước mắt, bái từ mà đi. Quay qua quay lại không thấy nàng đâu nữa.
Bấy giờ chàng đang ở trong cảnh u mê, không để ý, tưởng nàng chỉ lánh mặt nơi khác, đợi chàng nguôi giận lại về. Chàng tắt đèn đi ngủ. Đến khi tỉnh dậy gọi thị nữ mới biết mình lỗi, đốt đèn đi tìm mãi không thấy tung tích của nàng. Bấy giờ thương cảm muôn phần, nhưng hối lại không còn kịp nữa. Chốc lát sau thị nữ cũng đi. Chàng như người hồn lìa khỏi xác, rời rã chân tay. Nhìn lại người trong tranh vẽ thấy đã phai mờ. Lúc đó nước mắt tuôn xuống như mưa, mấy lần chết đi sống lại, bỏ ăn bỏ ngủ cả tháng trời. Xóm giềng bằng hữu mang cơm cháo lại cho ăn, chàng đem đặt dưới bức mỹ nhân đồ, khóc lóc kêu ca. Hơn một tháng đóng cửa không ra ngoài.
Người bạn cũ họ Hà đến hỏi thăm. Chàng mừng rỡ lưu lại nghỉ đêm. Hà Sinh trước đã vì chàng bàn việc thần tiên, sau đến nhân duyên gặp gỡ, chàng giấu không thố lộ, cho nên dù Hà Sinh có đi lại chơi bời chỉ biết chàng có gia ngẫu mà không biết vợ chàng là tiên. Khi được kể cho nghe lai lịch trước sau, nhân duyên hợp tan của chàng, mới bảo rằng: _ Đền Bạch Mã đã là chỗ linh ứng, sao không đến kêu cầu xem thử?
Chàng nghe lời Hà Sinh thân hành đến đền, soạn bài sở văn đốt hương cầu khẩn...
Khấn xong ra về, vưa đi vừa than thở rằng: _ Ta nay nhớ đến câu "Tinh thì thí khán tuý thì nhân" trong bài thơ của nàng. Thế mới biết rượu là thứ thuốc làm người ta điên cuồng lầm lẫn, nay tỉnh ngộ thì việc đã như thế này, biết làm thế nào?
Từ khi lễ đền về qua hết một tuần (mười ngày) không thấy tăm hơi. Thường khi đến dưới trăng, đối cảnh sinh tình, chàng bày tỏ mọi nông nỗi trong những bài thơ, từ điệu vô cùng ai oán. Tất thảy cũng được mười bài, ở đây chỉ chép vài bài:
ĐÁO BẠCH MÃ TỪ TIỀN, HỒI HẬU CẢM TÁC
Thôi sầu thiên ngoại lạc cương phong Suy đoạn tình duyên nhất tuý trung Lục dã vị kham tiêu tục lự Thái loan tất cánh phụ kỳ phùng Đồng tâm la đới do hương vị Tế ngữ sa trù uyển ngọc dung Đào động bồng song kim vạn lý Thử sinh hà xứ hữu tương phùng
Ngộ bả phù sinh lục tuý hương Thương tâm để sự nại hà nương Kiều tà Ngân Hán tam canh đoạn Thuỷ cách Bồng Lai nhất lộ trường Khởi vị trình kỳ hoàn trích giáng Dã ưng khê khoát liệu diên cuồng Trùng tòng túng hữu khai dương lệ Bất nhẫn tiền duyên đạo nhất trường
Kim lô hương lãnh lệ ngân tiêu Cô quẫn phong thanh bản tịch liêu Nhân thế sầu lai tuyền lộ cận Thần tiên hứng khứ ngọc kinh dao Tam sinh hốt giác Vu Phong mộng Thất tịch tư liên Chức Nữ kiều Ai tố khả lân cô yến tại Lượng gian mộ mộ cánh triêu triêu
Thuỵ dư phong phát biến đường lê Muộn ý vân lan khước lãn đề Thượng uyển thu hồi thương nhạn quá Vũ lăng xuân tận tuất oanh đề Tâm tiêu bất đãi thuần bôi nhiệt Cốt sấu nan kham vãn khí thê Chủng chủng u sầu thôi vị kiệt Mộ chung thanh đoạn hựu thần kê
Tương thân tương ái mạc tương quyên Tằng dĩ tương ngôn chúc dĩ niên Vãng sự nhất trường giai mộng lý Khư hoài cá nguyệt mỗi vân biên Lưỡng trâm túng cách kim sinh hận Bách ức tu đê tái thế duyên Phó dữ tam thanh lai hạc giá Đăng tiền tố thử đoạn trường thiên
(còn tiếp)
_____________________________
(27) Bà mẹ Mạnh Tử thấy con ham chơi không chịu đi học bèn cắt đứt tấm vải đang dệt trên khung cửi. Bà nói: "Việc học hành của con cũng giống như việc dệt cửi của mẹ. Con bỏ học chẳng khác nào mẹ cắt đứt tấm vải này."
Chàng thật vô dụng. Có vợ tiên xinh đẹp dịu hiền, tháo vát đảm đang. Nấu ăn giỏi viết thơ hay... vậy mà còn không bỏ được rượu đến nỗi tiên cũng phải bỏ đi Mấy bài thơ của chàng toàn ngôn ngữ gì đâu em đọc không hiểu. Đợi thầy dịch qua tiếng Việt rùi thưởng thức vậy ------------------------ Đúng rùi! nho nặng wá...Cẩn Vũ đọc mà như vịt nghe....sấm
Ai biểu làm biếng học chữ nho, ghi danh rùi trốn lun!
chuối muốn ghi danh học chữ nho, mà không biết đăng ký lớp ở đâu vậy thầy? |
| | | Trà Mi
Tổng số bài gửi : 7190 Registration date : 01/04/2011
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Sat 04 May 2019, 08:59 | |
| - chuoigia đã viết:
- Ai Hoa đã viết:
- Cẩn Vũ đã viết:
- Phương Nguyên đã viết:
- Ai Hoa đã viết:
- BÍCH CÂU KỲ NGỘ
(tiếp theo)
Từ đó về sau chàng cứ rượu chè bừa bãi, quên hết lời thệ hải minh sơn. Một hôm chàng đi đâu về say thất điên bát đảo, nàng vực vào phòng rồi lên tiếng khuyên can. Chàng phật ý đòi bỏ đi, nàng ngăn hai ba lần không được. Nàng bèn ngậm ngùi khấu đầu tạ rằng: _ Thiếp vốn phong tư vàng ngọc, cảm hậu tình của chàng về hầu hạ chốn phòng thơ, ba năm trọn phận xướng tuỳ không chỗ nào lầm lỡ, chỉ mong đôi lứa vẹn tròn, không phụ lời hẹn ước. Phương chi chàng tuổi trẻ tài cao, đường mây gần đến, thế mà ngày đêm say đắm, không tiếc đến tấm thân nghìn vàng, đường ngang ở trước chén rượu, kinh sợ đến nỗi ngả nghiêng, tấm lòng thành thực xin bắt chước cổ nhân chặt khung cửi khuyên can (27), không ngờ làm trái ý chàng. Thiếp chẳng phụ chàng sao chàng lại phụ thiếp? Người đàn bà bị ruồng bỏ còn nói được gì? Thiếp hầu chàng lâu năm, trần duyên đã hết, từ đây xin về nơi cũ. Gió xuân hơi độc, chàng nên giữ gìn tấm thân, đừng nghĩ gì đến thiếp.
Nói xong lấy vạt áo lau nước mắt, bái từ mà đi. Quay qua quay lại không thấy nàng đâu nữa.
Bấy giờ chàng đang ở trong cảnh u mê, không để ý, tưởng nàng chỉ lánh mặt nơi khác, đợi chàng nguôi giận lại về. Chàng tắt đèn đi ngủ. Đến khi tỉnh dậy gọi thị nữ mới biết mình lỗi, đốt đèn đi tìm mãi không thấy tung tích của nàng. Bấy giờ thương cảm muôn phần, nhưng hối lại không còn kịp nữa. Chốc lát sau thị nữ cũng đi. Chàng như người hồn lìa khỏi xác, rời rã chân tay. Nhìn lại người trong tranh vẽ thấy đã phai mờ. Lúc đó nước mắt tuôn xuống như mưa, mấy lần chết đi sống lại, bỏ ăn bỏ ngủ cả tháng trời. Xóm giềng bằng hữu mang cơm cháo lại cho ăn, chàng đem đặt dưới bức mỹ nhân đồ, khóc lóc kêu ca. Hơn một tháng đóng cửa không ra ngoài.
Người bạn cũ họ Hà đến hỏi thăm. Chàng mừng rỡ lưu lại nghỉ đêm. Hà Sinh trước đã vì chàng bàn việc thần tiên, sau đến nhân duyên gặp gỡ, chàng giấu không thố lộ, cho nên dù Hà Sinh có đi lại chơi bời chỉ biết chàng có gia ngẫu mà không biết vợ chàng là tiên. Khi được kể cho nghe lai lịch trước sau, nhân duyên hợp tan của chàng, mới bảo rằng: _ Đền Bạch Mã đã là chỗ linh ứng, sao không đến kêu cầu xem thử?
Chàng nghe lời Hà Sinh thân hành đến đền, soạn bài sở văn đốt hương cầu khẩn...
Khấn xong ra về, vưa đi vừa than thở rằng: _ Ta nay nhớ đến câu "Tinh thì thí khán tuý thì nhân" trong bài thơ của nàng. Thế mới biết rượu là thứ thuốc làm người ta điên cuồng lầm lẫn, nay tỉnh ngộ thì việc đã như thế này, biết làm thế nào?
Từ khi lễ đền về qua hết một tuần (mười ngày) không thấy tăm hơi. Thường khi đến dưới trăng, đối cảnh sinh tình, chàng bày tỏ mọi nông nỗi trong những bài thơ, từ điệu vô cùng ai oán. Tất thảy cũng được mười bài, ở đây chỉ chép vài bài:
ĐÁO BẠCH MÃ TỪ TIỀN, HỒI HẬU CẢM TÁC
Thôi sầu thiên ngoại lạc cương phong Suy đoạn tình duyên nhất tuý trung Lục đã vị kham tiêu tục lự Thái loan tất cánh phụ kỳ phùng Đồng tâm la đới do hương vị Tế ngữ sa trù uyển ngọc dung Đào động bồng song kim vạn lý Thử sinh hà xứ hữu tương phùng
Ngộ bả phù sinh lục tuý hương Thương tâm để sự nại hà nương Kiều tà Ngân Hán tam canh đoạn Thuỷ cách Bồng Lai nhất lộ trường Khởi vị trình kỳ hoàn trích giáng Dã ưng khê khoát liệu diên cuồng Trọng tùng túng hữu khai dương lệ Bất nhẫn tiền duyên đạo nhất trường
Kim lô hương lãnh lệ ngân tiêu Cô quẫn phong thanh bản tịch liêu Nhân thế sầu lai tuyền lộ cận Thần tiên hứng khứ ngọc kinh dao Tam sinh hốt giác Vu Phong mộng Thất tịch tư liên Chức Nữ kiều Ai tố khả lân cô yếu tại Lượng gian mộ mộ cánh triêu triêu
Thuỵ dư phong phát biến đường lê Muộn ý vân lan khước lãn đề Thượng uyển thu hồi thương nhạn quá Vũ lăng xuân tận tuất oanh đề Tâm tiêu bất đãi thuần bôi nhiệt Cốt sấu nan kham vãn khí thê Chủng chủng u sầu thôi vị kiệt Mộ chung thanh đoạn hựu thần kê
Tương thân tương ái mạc tương quyên Tằng dĩ tương ngôn chúc dĩ niên Vãng sự nhất trường giai mộng lý Khư hoài cá nguyệt mỗi vân biên Lưỡng trâm túng cách kim sinh hận Bách ức tu đê tái thế duyên Phó dữ tam thanh lai hạc giá Đăng tiền tố thử đoạn trường thiên
(còn tiếp)
_____________________________
(27) Bà mẹ Mạnh Tử thấy con ham chơi không chịu đi học bèn cắt đứt tấm vải đang dệt trên khung cửi. Bà nói: "Việc học hành của con cũng giống như việc dệt cửi của mẹ. Con bỏ học chẳng khác nào mẹ cắt đứt tấm vải này."
Chàng thật vô dụng. Có vợ tiên xinh đẹp dịu hiền, tháo vát đảm đang. Nấu ăn giỏi viết thơ hay... vậy mà còn không bỏ được rượu đến nỗi tiên cũng phải bỏ đi Mấy bài thơ của chàng toàn ngôn ngữ gì đâu em đọc không hiểu. Đợi thầy dịch qua tiếng Việt rùi thưởng thức vậy ------------------------ Đúng rùi! nho nặng wá...Cẩn Vũ đọc mà như vịt nghe....sấm
Ai biểu làm biếng học chữ nho, ghi danh rùi trốn lun!
chuối muốn ghi danh học chữ nho, mà không biết đăng ký lớp ở đâu vậy thầy? đăng ký ở đây nè chuối:
https://www.daovien.net/t12359p200-topic
mà người phụ trách là tỷ Shiroi, để hỏi lại thầy coi tính sao |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa | |
| |
| | | |
Similar topics | |
|
Trang 36 trong tổng số 50 trang | Chuyển đến trang : 1 ... 19 ... 35, 36, 37 ... 43 ... 50 | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |