Bài viết mới | Hơn 3.000 bài thơ tình Phạm Bá Chiểu by phambachieu Today at 06:59
Thơ Nguyên Hữu 2022 by Nguyên Hữu Yesterday at 20:17
KÍNH THĂM THẦY, TỶ VÀ CÁC HUYNH, ĐỆ, TỶ, MUỘI NHÂN NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20/11 by Trăng Thu 21 Nov 2024, 16:45
KÍNH CHÚC THẦY VÀ TỶ by mytutru Wed 20 Nov 2024, 22:30
SƯ TOẠI KHANH (những bài giảng nên nghe) by mytutru Wed 20 Nov 2024, 22:22
Lời muốn nói by Tú_Yên tv Wed 20 Nov 2024, 15:22
NHỚ NGHĨA THẦY by buixuanphuong09 Wed 20 Nov 2024, 06:20
KÍNH CHÚC THẦY TỶ by Bảo Minh Trang Tue 19 Nov 2024, 18:08
Mấy Mùa Cao Su Nở Hoa by Thiên Hùng Tue 19 Nov 2024, 06:54
Lục bát by Tinh Hoa Tue 19 Nov 2024, 03:10
7 chữ by Tinh Hoa Mon 18 Nov 2024, 02:10
Có Nên Lắp EQ Guitar Không? by hong35 Sun 17 Nov 2024, 14:21
Trang viết cuối đời by buixuanphuong09 Sun 17 Nov 2024, 07:52
Thơ Tú_Yên phổ nhạc by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:28
Trang thơ Tú_Yên (P2) by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:13
Chùm thơ "Có lẽ..." by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:07
Hoàng Hiện by hoanghien123 Fri 15 Nov 2024, 11:36
Ngôi sao đang lên của Donald Trump by Trà Mi Fri 15 Nov 2024, 11:09
Cận vệ Chủ tịch nước trong chuyến thăm Chile by Trà Mi Fri 15 Nov 2024, 10:46
Bầu Cử Mỹ 2024 by chuoigia Thu 14 Nov 2024, 00:06
Cơn bão Trà Mi by Phương Nguyên Wed 13 Nov 2024, 08:04
DỤNG PHÁP Ở ĐỜI by mytutru Sat 09 Nov 2024, 00:19
Song thất lục bát by Tinh Hoa Thu 07 Nov 2024, 09:37
Tập thơ "Niệm khúc" by Tú_Yên tv Wed 06 Nov 2024, 10:34
TRANG ALBUM GIA ĐÌNH KỶ NIỆM CHUYỆN ĐỜI by mytutru Tue 05 Nov 2024, 01:17
CHƯA TU &TU RỒI by mytutru Tue 05 Nov 2024, 01:05
Anh muốn về bên dòng sông quê em by vamcodonggiang Sat 02 Nov 2024, 08:04
Cột đồng chưa xanh (2) by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 12:39
Kim Vân Kiều Truyện - Thanh Tâm Tài Nhân by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 08:41
Chút tâm tư by tâm an Sat 26 Oct 2024, 21:16
|
Âm Dương Lịch |
Ho Ngoc Duc's Lunar Calendar
|
|
| |
Tác giả | Thông điệp |
---|
Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10638 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Sat 20 Oct 2018, 14:09 | |
| - buixuanphuong09 đã viết:
- Trà Mi đã viết:
- buixuanphuong09 đã viết:
- Thời trẻ, trò đọc "Hán Sở tranh hùng" thấy thích Hạng Vũ hơn Lưu Bang, cũng không tự giải thích được vì sao. Đọc Tam quốc lại thích Tào Tháo hơn Lưu Bị. Tào Tháo đầy gian hùng tàn bạo, nhưng trò thích cái bản chất thật của một con người, còn Lưu Bị là con người đầy giả tạo. Triệu Vân phò A Đẩu, vào sinh ra tử biết bao nhiêu. A Đẩu là chiến lợi phẩm đoạt được bằng máu của mình, thể hiện lòng trung cao cả với chúa. Trân quý nó mới là trân trọng tướng. Lưu Bị quăng con!!! Núm ruột của mình, chiến công của tướng mà không trân trọng thì ...!!!
Hạng Vũ bất nghĩa, bất nhân, bất trí, bất tín, giết Sở Hoài Vương Nghĩa Đế, giết Tần vương Tử Anh đã đầu hàng, chôn sống 20 vạn hàng binh Tần. Người như vậy bạo ngược có khác gì Tần Thuỷ Hoàng đâu?
Cho tới nay tôi cũng không hiểu nổi vì sao tôi thích Hạng Vũ hơn Lưu Bang, có một cái gì đó tôi không diễn giải được, có lẽ tôi cũng có tâm địa gian hùng chăng !!! Hạng Vũ không phải là gian hùng. Ông ta thuộc dòng quý tộc nên phải giữ tư cách một quý tộc, muốn mọi người tôn trọng ông ta như một bậc anh hùng, vì vậy không thể hành xử như kẻ tiểu nhân.Lưu Bang là một kẻ lưu manh gặp thời, tuy không có tài cán gì nhưng được cái khả năng nghe lời người có tài. _________________________ Sông rồi cạn, núi rồi mòn Thân về cát bụi, tình còn hư không |
| | | Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10638 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Sat 20 Oct 2018, 14:17 | |
| - Trăng đã viết:
- Ai Hoa đã viết:
- Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương
Lưu Bang nhập quan
Mặc dù Hạng Vũ đã giải quyết xong quân chủ lực nhà Tần, trở thành chư hầu Thượng tướng quân nhưng người đầu tiên chiếm được Hàm Dương, kinh đô nước Tần lại là Lưu Bang.
Lưu Bang, người ấp Phong, quận Bái, xuất thân bình dân, 48 tuổi khởi binh ở huyện Bái nên còn gọi là Bái Công. Thời thanh niên cả ngày rong chơi, vô công rồi nghề, giao du với một đám du thủ du thực, lại thêm có thói vung tay quá trán. Nhưng ông có khả năng thuyết phục phục nên rất được lòng người, sau làm tới đình trưởng ở Tứ Thủy.
Lưu Bang không thích đọc sách, trong bụng coi thường những kẻ đọc sách. Sử ký chép, có lần một thư sinh nho quan tới cầu kiến bị Lưu Bang lột mũ tiểu vào và chửi mắng. Năm đó lại có Lệ Thực Kỳ (có bản dịch là Lịch Tự Cơ) tới cầu kiến. Người nhà nói là người đọc sách, Lưu Bang không tiếp. Cuối cùng Lệ Thực Kỳ tự nhận là Cao Dương tửu đồ, Lưu Bang vội vàng mời vào tương kiến hoan hỷ. Sở trường của ông là dùng quyền mưu, mưu sâu kế hiểm, gió chiều nào che chiều ấy, biết cách khống chế những thuộc hạ có năng lực nên thủ hạ cũng có không ít kẻ tài năng, tỏ ra xuất chúng trong việc cướp công sức thành quả của người.
Trong lúc Hạng Vũ cùng quân Tần trực diện giao tranh kịch liệt, phá vòng vây nguy hiểm thì Lưu Bang dẫn binh đột nhập Quan Trung. Lúc đó Triệu Cao đã giết Tần Nhị Thế. Sau đó Tử Anh lại giết Triệu Cao, tự xưng là Tần Vương. Lưu Bang tiến đánh Hàm Dương, Tử Anh không có khả năng chống cự nên đành lên xe ngựa trắng, treo cờ rủ, đi đường nhỏ, tự thân bưng Hoàng đế ngọc tỷ và phù tiết dâng nộp Lưu Bang đầu hàng. Tần triều diệt vong từ đấy.
Lưu Bang vào trong thành Hàm Dương, nhìn thấy cung điện nguy nga tráng lệ và những thứ Hoàng đế chuyên dùng như màn trướng, xe ngựa, trùng trùng báu vật và phụ nữ, ngẩn người không muốn rời xa, hoàn toàn quên khuấy bên ngoài cục diện loạn lạc miệng hùm nanh sói. Lưu Bang tính nghỉ ngơi, ở lại trong cung. Phàn Khoái và Trương Lương đã rất vất vả luân phiên khuyên giải, cuối cùng thuyết phục được Lưu Bang niêm phong hoàng cung và quốc khố, đến Bá Thượng đóng quân. Lại theo kiến nghị của Tiêu Hà tuyên bố 3 điều: giết người đền mạng, hại người, trộm cướp đền tội, đồng thời phế bỏ Tần luật, còn các phương diện khác như bình thường. “Người Tần rất mừng, tranh mang bò dê rượu khoản đãi quân sĩ” (Sử Ký – Cao tổ bản kỷ).
Hạng Vũ trực diện chiến đấu, vào sinh ra tử nhưng thành quả thắng lợi lại bị Lưu Bang nẫng mất, phẫn uất không thể bỏ qua, lập tức dẫn đại quân 40 vạn tiến gấp về Quan Trung, đóng quân ngoài cửa Hồng môn thành Hàm Đan. Mưu sĩ Phạm Tăng hiến kế, nói: “Lưu Bang ở Quan Đông vốn tham tài háo sắc, giờ không lấy tài vật, không luyến mỹ nữ, có thể thấy dã tâm không nhỏ, nên sớm diệt trừ“. Tả Tư mã của Lưu Bang là Tào Vô Thương cũng phái người tới báo tin chứng thực là Lưu Bang có tâm xưng Vương. Hạng Vũ lập tức hạ lệnh sáng sớm tiến công.
Toàn bộ binh lực của Lưu Bang có 10 vạn, lại không tinh nhuệ như quân Sở. Nếu như hai bên đối địch, không cần đánh cũng biết kết quả. Chú của Hạng Vũ là Hạng Bá để báo đáp ân cứu mạng của Trương Lương, suốt đêm phi ngựa tới Bá Thượng tìm Trương Lương báo tin. Trương Lương không muốn một mình thoát thân nên lập tức báo Lưu Bang. Lưu Bang nghe xong thất kinh biến sắc, nhất thời tay chân bủn rủn, vô lực.
So sánh lực lượng quá chênh lệch, chỉ còn cách tỏ thế yếu nhược van xin là thượng sách. Sau khi Lưu Bang cùng Trương Lương thương nghị vắn tắt lập tức mời Hạng Bá vào trướng, kính rượu hàn huyên, lại còn hứa gả con gái cho Hạng Bá kết làm thân gia. Nhân lúc chuyện trò vui vẻ, Lưu Bang nói rõ mình vốn không có dã tâm xưng vương, tất cả những việc đã làm ở Quan Trung đều là để chuẩn bị đón Hạng Vũ.
Hạng Bá hứa sẽ về nói rõ lại với Hạng Vũ, lại còn dặn Lưu Bang ngày hôm sau nên đích thân đến bái tạ Hạng Vũ. Hạng Vũ trong tay nắm trọng binh, xem thường thiên hạ, vốn dĩ cũng không đặt Lưu Bang vào tầm ngắm, lại thêm Hạng Bá xảo biện, nói vài câu câu liền động tâm, bỏ kế hoạch tấn công Bá Thượng.
Ngày thứ 2, Lưu Bang đem theo Trương Lương và tướng quân Phàn Khoái tự thân tới Hồng Môn, biểu thị là mình chỉ trông coi Hàm Dương đợi Hạng Vũ tới xưng vương. Hạng Vũ tin tưởng Lưu Bang, thiết tiệc chiêu đãi. Phạm Tăng, vốn được Hạng Vũ tôn kính gọi là á phụ (cha nuôi) vẫn thủy chung cho rằng Lưu Bang là mầm đại họa, kiên trì muốn lấy mạng ông ta, nhổ cỏ tận gốc, trừ tuyệt hậu họa. Đó chính là bữa tiệc với một trường sát khí nổi tiếng trong lịch sử: “Hồng Môn yến”.
Trong tiệc, Phạm Tăng ngồi bên mấy lần ám thị Hạng Vũ động thủ giết Lưu Bang, nhưng Hạng Vũ đều vờ như không thấy. Phạm Tăng sai đại tướng quân Hạng Trang tới trước bàn rượu múa kiếm góp vui, tìm cơ hội giết Lưu Bang. Hạng Bá vội vàng rút kiếm cùng múa, lại lấy thân mình che cho Lưu Bang khiến cho Hạng Trang không cách nào ra tay nổi.
Trương Lương thấy tình thế cấp bách, vội ra ngoài gọi Phàn Khoái. Phàn Khoái trước kiếm sống bằng nghề giết chó, là bộ hạ dũng mãnh nhất của Lưu Bang. Nghe thấy Lưu Bang gặp nạn, Phàn Khoái tay cầm khiên và kiếm xông vào trướng. Binh sĩ thủ vệ muốn ngăn trở, Phàn Khoái dùng khiên đẩy một cái, vệ binh đều ngã nhào trên đất.
Phàn Khoái vén màn che trướng, trừng mắt nhìn Hạng Vũ, tóc tai dựng ngược, mí mắt như muốn rách, trách cứ Hạng Vũ: “Lưu Bang hạ xong Hàm Dương, không chiếm đất xưng vương, mà quay về Bá Thượng, đợi đại vương đến. Một người có công như vậy, vẫn chưa được phong thưởng gì, ngài lại nghe lời tiểu nhân muốn giết người anh em của mình!”. Hạng vũ nghe xong trong lòng hổ thẹn. Lưu Bang thừa cơ giả đi vệ sinh, đem theo tùy tùng chạy về doanh trại Bá Thượng.
Mưu sĩ Phạm Tăng thấy Hạng Vũ nhu mì không quyết, để xổng Lưu Bang, phẫn khí tuyệt vọng, thở dài nói: “Ầy, thằng bé này đúng là không thể cùng bàn mưu đại sự. Đoạt thiên hạ của Hạng vương tất là Bái công. Chúng ta rồi sẽ bị bắt làm tù thôi”. (Sử ký – Hạng Vũ kỷ). Lưu Bang về tới trong quân liền xử chết Tào Vô Thương. “Hồng Môn yến” sau này trở thành từ chỉ buổi yến hội không có ý tốt. Cũng từ đó mà có thành ngữ “Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái công”.
(Nguồn: Đại Kỷ Nguyên)
Thầy ơi, từ khi đọc truyện của Thầy, bao nhiêu thần tượng sụp dổ rồi, như Hàn Tín với đức Nhẫn, dũng ", giờ thêm Hạng Vũ nữa, không như ngày xưa T biết 1 Hạng Vũ biệt Ngu Cơ và 1 thứ " Cỏ Ngu " cứ rót rượu là cỏ múa . Có lẽ Thực luôn làm tan vỡ mộng rồi. Trong văn chương người ta thi vị hoá các nhân vật lịch sử, chứ sự thật bao giờ cũng phũ phàng. T muốn nghe chuyện thần tượng nào khác nữa hôn? chẳng hạn Quan Vân Trường, Khổng Minh, ... hay Quang Trung, Nguyễn Trãi, Trần Hưng Đạo ... ? _________________________ Sông rồi cạn, núi rồi mòn Thân về cát bụi, tình còn hư không |
| | | Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10638 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Tue 23 Oct 2018, 11:43 | |
| Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương
Sau yến tiệc Hồng Môn, Hạng Vũ dẫn đầu chư hầu tiến vào Hàm Dương. Tần Vương Tử Anh tuy là quân vương bại quốc, nhưng vẫn là thân phận đế vương, Hạng Vũ không những không tiếp đãi đúng lễ, trái lại còn giết chết Tử Anh cùng tất cả vương tộc, tông thất và đại thần nước Tần, lại một tay châm lửa thiêu hủy cung Hàm Dương và lăng Tần Thủy Hoàng, ngọn lửa lớn cháy 3 tháng ròng vẫn chưa tắt. Bỏ Sở theo Hán
Ngọn lửa lớn này đã tạo thành phá hoại to lớn đối với nền văn hóa Trung Hoa, khiến cho tất cả tài liệu mà Tần Thủy Hoàng vất vả gây dựng sau khi thống nhất giang sơn và vô số điển tịch văn hóa từ trước thời nhà Tần đều bị hủy trong một sớm. Ghi chép hàng mấy nghìn năm của nền văn minh Hoa Hạ từ thời nhà Tần trở về trước gần như đều đã bị hủy hết trong một mồi lửa.
Một sai lầm to lớn khác của Hạng Vũ chính là đẩy Trung Hoa vốn đã được thống nhất trở về cục diện chư hầu cát cứ một lần nữa. Đương thời rất nhiều kẻ sĩ thức thời khuyên can ông định đô xưng đế ở Hàm Dương, bởi Quan Trung núi sông ngăn trở, dễ thủ khó công, đất đai màu mỡ, trù phú một vùng, thật quả là nơi lý tưởng xây dựng kinh đô xưng bá thiên hạ.
Nhưng Hạng Vũ lại nhất quyết đi về phía đông, cách nghĩ của ông là: “Phú quý không về lại quê nhà, chẳng khác chi mặc áo gấm đi đêm“. Sau cùng, Hạng Vũ khăng khăng phân phong thiên hạ, hoàn toàn vứt bỏ trung ương tập quyền cũng như chế độ quản lý của nhà Tần, lập ra 18 vương chư hầu, bản thân ông tự phong mình là Sở Bá Vương, quyền ngang với hoàng đế. Bá, thời xưa hiểu là “Bá”, “Bá” trong bá trọng thúc quý (thứ tự anh em trai: cả, hai, ba, tư), ngụ ý là người anh cả trong số các vương, vua của các vua vậy. Lúc này, Hạng Vũ thực sự đã đạt đến đỉnh điểm vinh quang của sự nghiệp. (*)
Hàn Tín là thị vệ theo bên Hạng Vũ, nhiều lần bày mưu hay nhưng Hạng Vũ lại tự phụ cao ngạo, cho rằng mình là thiên hạ vô địch, căn bản vốn không xem kiến nghị của một vệ sĩ quèn vào đâu. Chỉ riêng hai việc hỏa thiêu Hàm Dương và phân phong thiên hạ đã cho thấy Hạng Vũ là người tầm nhìn thiển cận, chỉ biết hành sự theo cảm tính. Hàn Tín nhận thấy rằng đi theo Hạng Vũ thì không cách nào thực hiện được lý tưởng rộng lớn của mình. Thế là ông phân tích hết từng người một trong số 18 lộ chư hầu, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở Hán Trung vương Lưu Bang.
Tháng 4 (năm 206 TCN), năm đầu Hán Cao Đế, các chư hầu vương nhận phong đều thi nhau bãi binh dựng nước. Hạng Vũ cũng “áo gấm về làng”, vui mừng về Bành Thành làm Tây Sở Bá Vương. Còn về Lưu Bang, trong lòng Hạng Vũ vẫn không yên tâm, lúc phong vương không hề phong cho ông ta làm Quan Trung Vương theo đúng giao ước, mà là kìm hãm ông ở Hán Trung, Ba Thục để hạn chế Lưu Bang bành trướng lực lượng.
Vào thời Tần, vùng đất Ba Thục vẫn còn chưa khai phá, được xem là nơi rừng thiêng nước độc, đói kém hoang vu, “tội nhân thời Tần đều bị lưu đày đến đó” (Tư Trị Thông Giám – quyển 9), nhưng cũng được tính là “đất Quan Trung”. Vậy nên phong đất Ba Thục cho Lưu Bang cũng không thể tính là Hạng Vũ không làm trái giao ước. Vùng đất màu mỡ thực sự của Quan Trung được phân cho ba vị tướng Tần là Chương Hàm, Tư Mã Hân và Đổng Tiễn, hình thành thế bao vây đối với Lưu Bang, chặn đứng con đường Lưu Bang tiến quân vào Trung Nguyên.
Lưu Bang căm hận cùng cực nhưng lại không thể làm gì khác hơn. Hạng Vũ chỉ cho phép ông ta dẫn theo 3 vạn binh mã, trong quan đại thần dưới trướng ông ta chỉ có Tiêu Hà được tính là hiền tài trị quốc. Mưu sĩ Trương Lương vốn là người nước Hàn, lúc đó đã đi phò tá Hàn vương Thành. (**) Còn những võ tướng khác như Tào Tham, Chu Bột, Phàn Khoái, Hạ Hầu Anh, Quán Anh đều không phải là những nhân vật kiệt xuất gì, căn bản không phải là đối thủ của Hạng Vũ, nếu như chống lại, nhất định là trăm chiến trăm bại. Lưu Bang chỉ có thể nuốt hận, dẫn quân tây tiến đi vào Hán Trung.
Hàn Tín chính ngay lúc này đã lặng lẽ rời khỏi Hạng Vũ, đi theo đoàn người của Lưu Bang tiến vào Hán Trung. Lần này đã thay đổi vận mệnh của hai nhân vật lịch sử Lưu Bang và Hạng Vũ này, cũng đã thay đổi chiều hướng phát triển của lịch sử.
(Nguồn: Đại Kỷ Nguyên)
Chú thích của Ái Hoa:
(*) Trong sử Tàu thường nhắc đến Tam Vương (Hạ Vũ, Thành Thang và Văn/Vũ Vương), Ngũ Bá (Tề Hoàn Công, Tống Tương Công, Tần Mục Công, Tấn Văn Công và Sở Trang Vương). Hạng Vũ tự cho rằng công nghiệp của mình thấp hơn Tam Vương nhưng cao hơn Ngũ Bá, nên chọn danh xưng chính giữa là Bá Vương. (**) Thật ra lúc đó Trương Lương đi chu du các nơi để tìm người tài về giúp Lưu Bang.
_________________________ Sông rồi cạn, núi rồi mòn Thân về cát bụi, tình còn hư không |
| | | buixuanphuong09
Tổng số bài gửi : 37480 Age : 86 Registration date : 28/02/2012
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Tue 23 Oct 2018, 12:48 | |
| - Ai Hoa đã viết:
- buixuanphuong09 đã viết:
- Trà Mi đã viết:
- buixuanphuong09 đã viết:
- Thời trẻ, trò đọc "Hán Sở tranh hùng" thấy thích Hạng Vũ hơn Lưu Bang, cũng không tự giải thích được vì sao. Đọc Tam quốc lại thích Tào Tháo hơn Lưu Bị. Tào Tháo đầy gian hùng tàn bạo, nhưng trò thích cái bản chất thật của một con người, còn Lưu Bị là con người đầy giả tạo. Triệu Vân phò A Đẩu, vào sinh ra tử biết bao nhiêu. A Đẩu là chiến lợi phẩm đoạt được bằng máu của mình, thể hiện lòng trung cao cả với chúa. Trân quý nó mới là trân trọng tướng. Lưu Bị quăng con!!! Núm ruột của mình, chiến công của tướng mà không trân trọng thì ...!!!
Hạng Vũ bất nghĩa, bất nhân, bất trí, bất tín, giết Sở Hoài Vương Nghĩa Đế, giết Tần vương Tử Anh đã đầu hàng, chôn sống 20 vạn hàng binh Tần. Người như vậy bạo ngược có khác gì Tần Thuỷ Hoàng đâu?
Cho tới nay tôi cũng không hiểu nổi vì sao tôi thích Hạng Vũ hơn Lưu Bang, có một cái gì đó tôi không diễn giải được, có lẽ tôi cũng có tâm địa gian hùng chăng !!! Hạng Vũ không phải là gian hùng. Ông ta thuộc dòng quý tộc nên phải giữ tư cách một quý tộc, muốn mọi người tôn trọng ông ta như một bậc anh hùng, vì vậy không thể hành xử như kẻ tiểu nhân.
Lưu Bang là một kẻ lưu manh gặp thời, tuy không có tài cán gì nhưng được cái khả năng nghe lời người có tài.
Những lời thầy đã cho trò sáng tỏ nhiều. Trò thích Hạng Vũ, Tào Tháo bởi họ luôn luôn tỏ rõ cái bản chất thật của con người. |
| | | Trà Mi
Tổng số bài gửi : 7190 Registration date : 01/04/2011
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Tue 23 Oct 2018, 21:29 | |
| - buixuanphuong09 đã viết:
- Ai Hoa đã viết:
- buixuanphuong09 đã viết:
- Trà Mi đã viết:
- buixuanphuong09 đã viết:
- Thời trẻ, trò đọc "Hán Sở tranh hùng" thấy thích Hạng Vũ hơn Lưu Bang, cũng không tự giải thích được vì sao. Đọc Tam quốc lại thích Tào Tháo hơn Lưu Bị. Tào Tháo đầy gian hùng tàn bạo, nhưng trò thích cái bản chất thật của một con người, còn Lưu Bị là con người đầy giả tạo. Triệu Vân phò A Đẩu, vào sinh ra tử biết bao nhiêu. A Đẩu là chiến lợi phẩm đoạt được bằng máu của mình, thể hiện lòng trung cao cả với chúa. Trân quý nó mới là trân trọng tướng. Lưu Bị quăng con!!! Núm ruột của mình, chiến công của tướng mà không trân trọng thì ...!!!
Hạng Vũ bất nghĩa, bất nhân, bất trí, bất tín, giết Sở Hoài Vương Nghĩa Đế, giết Tần vương Tử Anh đã đầu hàng, chôn sống 20 vạn hàng binh Tần. Người như vậy bạo ngược có khác gì Tần Thuỷ Hoàng đâu?
Cho tới nay tôi cũng không hiểu nổi vì sao tôi thích Hạng Vũ hơn Lưu Bang, có một cái gì đó tôi không diễn giải được, có lẽ tôi cũng có tâm địa gian hùng chăng !!! Hạng Vũ không phải là gian hùng. Ông ta thuộc dòng quý tộc nên phải giữ tư cách một quý tộc, muốn mọi người tôn trọng ông ta như một bậc anh hùng, vì vậy không thể hành xử như kẻ tiểu nhân.
Lưu Bang là một kẻ lưu manh gặp thời, tuy không có tài cán gì nhưng được cái khả năng nghe lời người có tài.
Những lời thầy đã cho trò sáng tỏ nhiều. Trò thích Hạng Vũ, Tào Tháo bởi họ luôn luôn tỏ rõ cái bản chất thật của con người. Tào Tháo khác Hạng Vũ. Tào Tháo là gian hùng bác ui!! |
| | | Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10638 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Thu 25 Oct 2018, 08:24 | |
| Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương
Tiêu Hà dưới trăng đuổi theo Hàn Tín
Từ Quan Trung đến Hán Trung, cần phải đi qua sạn đạo (đường núi hiểm trở) Tần Lĩnh. Trước khi Trương Lương chia tay với Lưu Bang, thấy cảnh ngộ của Lưu Bang bất lợi, đã đề nghị ông hãy thiêu hủy hết thảy sạn đạo mà họ đã đi ngang qua. Một là để phòng ngừa bọn chư hầu Chương Hàm tiến công vào Hán Trung. Điều quan trọng hơn là khiến Hạng Vũ lơ là cảnh giác, khiến ông ta tin rằng Lưu Bang không có dã tâm đoạt lấy thiên hạ.
Nhưng từ một phương diện khác, điều đó cũng hoàn toàn phong tỏa chính bản thân Lưu Bang ở đất Thục. Nếu như không có kỳ mưu diệu kế, chỉ có thể già chết ở Hán Trung. Lưu Bang vốn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể giữ mình bình an trước rồi mới tính đến những phương án khác.
Mới đầu khi mới đến Hán doanh, Hàn Tín một là không có công trạng, hai là không có thế lực, chỉ được làm chức “liên ngao”, chức quan nhỏ này cụ thể là làm những gì trên sử sách đều không hề ghi chép rõ ràng. Với chức vị thấp kém như vậy làm sao có thể có được cơ hội để thực hiện hoài bão to lớn của mình đây!
Chính ngay lúc Hàn Tín đang cảm thấy chán nản, lại bởi đã vi phạm quân pháp sắp bị xử tử. 13 người khác cùng vi phạm đều đã bị xử trảm, mắt thấy đã sắp đến phiên mình, ông liền ngửa mặt nhìn trời, thấy Hạ Hầu Anh đi ngang qua, thế là lớn tiếng nói rằng: “Hán Vương không phải muốn có được thiên hạ sao? Sao lại muốn xử tử tráng sĩ đây” (Sử Ký – Hoài Âm Hầu liệt truyện).
Hạ Hầu Anh cùng Lưu Bang vốn thân nhau từ nhỏ, là một trong những người thân cận nhất của Lưu Bang, nam chinh bắc phạt, vô cùng trung thành. Trong yến tiệc Hồng Môn, trong số 4 vị tướng sĩ cùng đi dự yến gồm cả Hạ Hầu Anh trong đó. Ông nghe thấy lời của Hàn Tín không khỏi giật mình, Lưu Bang muốn tranh thiên hạ, đây vốn là bí mật trong những bí mật, quân sĩ nhỏ bé này sao lại biết được chứ? Ông nhìn kỹ Hàn Tín một lượt, thấy Hàn tướng mạo anh tuấn, uy vũ, khí độ bất phàm, liền cởi trói cho ông kéo đến một bên vặn hỏi cặn kẽ. Sau một hồi trò chuyện, ông lập tức bị tài trí và kiến giải của Hàn Tín chinh phục, liền tiến cử ngay với Lưu Bang.
Sau khi Lưu Bang tiến vào Hán Trung, cứ mãi sầu não uất ức, cũng không có để ý tiến cử của Hạ Hầu Anh. Ông chẳng muốn gặp mặt Hàn Tín, chỉ là nể mặt của bộ hạ cũ mà thăng Hàn Tín lên chức Trị lật đô úy trông coi lương thảo. Chức Trị lật đô úy này đã cho Hàn Tín có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với Tiêu Hà, tướng quốc nhà Hán.
Hàn Tín có nói với Tiêu Hà một câu rất nổi tiếng bàn về người làm tướng như sau: “Đạo làm tướng trước nhất phải có “năm tài” và tránh “mười lỗi”. Năm tài là: trí, nhân, tín, dũng, trung. Trí thì biết cẩn thận, nhân thì biết thương người, tín thì không sai hẹn, dũng thì không ai dám phạm, trung thì không ở hai lòng. Còn mười điều lỗi: một là cậy vào cái dũng khinh thân mình, hai là gặp việc gấp thì nóng nảy, thiếu cẩn thận, ba là gặp lợi thì ham, bốn là vì lòng nhân không dám giết người, năm là ỷ lại vào sức mình không biết lo xa, sáu là tin mà không phòng, bảy là không chịu thu thập ý kiến mọi người, tám là việc đáng làm gấp mà do dự, chín là thiên vị, thiếu công bằng, mười là lười biếng, chỉ muốn sai người. Nếu có đủ “năm tài” và tránh được “mười lỗi” ấy, tất là tướng giỏi”.
Tiêu Hà lúc này mới nhận ra Hàn Tín mưu lược hơn người, trí tuệ xuất chúng, hiểu sâu binh pháp, chính là tướng tài cần gấp trong quân Hán, liền vội vàng tiến cử với Lưu Bang. Tiêu Hà với Lưu Bang là đồng hương, lại là bạn tri giao từ thuở hàn vi, nhưng tiến cử của Tiêu Hà vẫn là chưa đủ để Lưu Bang thực sự coi trọng. Hàn Tín chờ đợi một thời gian, trong lòng thất vọng, dự tính đi tìm con đường khác.
Quân Hán đều là người Quan Đông, gia quyến đều ở lại cố hương, Lưu Bang cũng không ngoại lệ. Mọi người chỉ mong Lưu Bang mau chóng có thể đánh về quê nhà để được đoàn tụ với người nhà. Nhưng sau khi Lưu Bang thiêu hủy đường núi, không có bất kỳ biện pháp thực tế nào để có thể đánh về Quan Trung. Tâm tình thất vọng xen lẫn nỗi nhớ quê nhà bao trùm khắp toàn bộ doanh trại. Thuận theo thời gian, rất nhiều binh sĩ đã mất đi lòng kiên nhẫn, nhao nhao đào ngũ, ngay đến cả tướng lĩnh cũng đã có đến mấy chục người bỏ trốn. Cuối cùng một ngày kia, Hàn Tín cũng lặng lẽ rời khỏi Hán doanh.
Việc Hàn Tín bỏ đi đã kinh động đến Tiêu Hà. Trong con mắt của Tiêu Hà, sức nặng của Hàn Tín vượt xa hết thảy đại tướng dưới trướng của Lưu Bang. Lòng ông nóng như lửa đốt, không kịp báo lại với Lưu Bang đã khẩn trương lên đường đuổi theo Hàn Tín. Lúc đó, sắc trời đã tối, dưới ánh trăng mờ ảo, Tiêu Hà giơ roi thúc ngựa mất hút trong màn đêm. Đó chính là giai thoại nổi tiếng nghìn thu "Tiêu Hà nguyệt hạ truy Hàn Tín"(Dưới ánh trăng, Tiêu Hà giục ngựa đuổi theo Hàn Tín).
(Nguồn: Đại Kỷ Nguyên)
_________________________ Sông rồi cạn, núi rồi mòn Thân về cát bụi, tình còn hư không |
| | | Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10638 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Fri 26 Oct 2018, 08:31 | |
| Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương
Tiêu Hà dưới trăng đuổi theo Hàn Tín
Lưu Bang được tin Tiêu Hà đi khỏi quân doanh không khỏi giật mình, sốt ruột đến không làm chủ được tinh thần, mất hết hồn vía, đứng ngồi không yên, như thể mất đi tay chân vậy. Tiêu Hà lúc này khẩn trương không kém Lưu Bang. Hàn Tín là cứu tinh duy nhất của quân Hán, mất đi Hàn Tín thì quân Hán chẳng khác chi một đạo quân ô hợp. Nếu như Hàn Tín đầu quân dưới trướng kẻ khác để đối phó lại quân Hán, hậu quả thật không thể nào lường trước được.
Hàn Tín vẫn chưa nghĩ kỹ bước tiếp theo sẽ đi đâu, cộng với tâm trạng sầu não, vậy nên đi cũng không nhanh. Đến nửa đêm đi đến bên bờ sông Hàn Khê. Lúc này, nước sông dâng cao, không có cách nào sang bên kia sông được. Tiêu Hà dọc đường vừa nghe ngóng vừa đuổi theo, từ xa nhìn thấy dưới ánh trăng, bên cạnh sông Hàn Khê, có kẻ đơn thân độc mã đang tìm cách vượt sông. Người đó không phải ai khác chính là Hàn Tín.
Mấy ngày sau, khi Tiêu Hàn dẫn Hàn Tín về lại Hán doanh, Lưu Bang đang vì chuyện Tiêu Hà bỏ đi mà mấy ngày đêm ăn ngủ không yên. Trong lúc hoảng hốt nhìn thấy Tiêu Hà, cho rằng là đang nằm mơ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng lại vừa phẫn nộ. Ông không nén được giận, trách mắng Tiêu Hà cớ sao lại bỏ đi. Ông không tin rằng Tiêu Hà vì đuổi theo Hàn Tín mới không lời từ biệt mà ra đi.
Thử nghĩ mỗi ngày ở đây đều có mấy chục hoặc hơn trăm binh sĩ bỏ trốn, chỉ tính riêng tướng lĩnh trốn đi cũng đều đã hơn mấy chục người, tại sao người khác bỏ trốn thì không đuổi theo, mà lại cứ nhất định phải đuổi theo Hàn Tín? Tiêu Hà nói: “Các tướng đều dễ kiếm thôi, còn như Tín là kẻ quốc sĩ, có một không hai. Nhà vua nếu cứ muốn làm vương mãi ở Hán Trung, thì chẳng cần Tín làm gì nhưng nếu muốn tranh lấy thiên hạ thì ngoài Tín ra chẳng có thể bàn công việc với ai”.
Nghe Tiêu Hà nói như vậy, Lưu Bang không thể không để ý kỹ Hàn Tín lần nữa. Ông trầm ngâm hồi lâu, đồng ý đề bạt Hàn Tín làm tướng quân. Tiêu Hà một mực khăng khăng cho rằng chức vị tướng quân thật không xứng với người tài. Lưu Bang bất đắc dĩ, buột miệng để Hàn Tín làm Đại tướng quân và yêu cầu triệu kiến Hàn Tín, xem thử y rốt cuộc tài giỏi chỗ nào. Tiêu Hà lại không đồng ý, nói rằng bậc Đại tướng quân mà sai tới quát lui như vậy thật thiếu tôn trọng, cần phải dựa theo khuôn phép chọn ra ngày lành, trai giới tắm gội, lập đàn sắc phong mới tỏ rõ được thành ý.
(Nguồn: Đại Kỷ Nguyên)
_________________________ Sông rồi cạn, núi rồi mòn Thân về cát bụi, tình còn hư không |
| | | Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10638 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Mon 29 Oct 2018, 17:12 | |
| Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương
Tháng 6 (năm 206 TCN) nguyên niên Hán Cao Tổ, Lưu Bang chọn ngày lành, lập đàn tràng, trai giới, tắm gội, bày đủ nghi lễ bái Hàn Tín làm đại tướng quân. Sau lễ bái tướng, Lưu Bang mau chóng hỏi Hàn Tín liệu có diệu kế khả thi nào để trở về Quan Trung hay không. Quân Hán binh nhược tướng thiếu, căn bản không phải là đối thủ của Hạng Vũ. Bởi vậy Lưu Bang cũng không có mục tiêu nào hơn, tâm nguyện lớn nhất của ông là chỉ mong có thể làm được Quan Trung vương.
Đối sách Hán Trung
Hàn Tín trước tiên chỉ ra cho Lưu Bang rằng muốn đem quân đông chinh thiên hạ, đối thủ lớn nhất chính là Hạng Vũ. Ông xin Lưu Bang so sánh tài nghệ với Hạng Vũ về đủ các mặt: lòng dũng cảm, tính quả quyết, lòng nhân hậu và binh lực xem rốt cuộc ai mạnh ai yếu. Lưu Bang im lặng hồi lâu, nói: “Đều không bằng được Hạng Vũ“. Như vậy, cũng chính là nói dù xét ở phương diện khả thi nhất là nhân hậu, ông ta cũng không được như Hạng Vũ.
Hàn Tín rời khỏi chỗ ngồi, sụp lạy Lưu Bang hai lạy, nói rằng: “Xin chúc mừng đại vương. Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Thần cũng cho rằng đại vương không sánh nổi Hạng Vương. Tuy vậy thời thế biến đổi, mọi chuyện rồi sẽ đổi thay. Hạng Vũ hiện giờ tuy lớn mạnh, nhưng đại vương nhất định có thể đánh bại ông ta“.
Kế đó, Hàn Tín phân tích một loạt nhược điểm trong tính cách của Hạng Vũ. Hạng Vũ tuy vũ dũng hơn người, tiếng gầm thét có thể quát lui nghìn quân vạn mã, nhưng lại không biết trọng dụng hiền tài, chẳng qua chỉ là cái dũng của kẻ thất phu. Tuy lúc thường cung kính nhân từ với người, thuộc hạ bị bệnh cũng đều hỏi han ân cần, nhưng hễ đến khi cần phong tước thăng quan, ngay đến đại ấn đã khắc xong còn cứ mãi để sang một bên, dù cho mòn hết vẫn không nỡ trao cho người khác. Đây đúng thật là lòng dạ đàn bà.
Thêm nữa, sau khi trở thành Bá vương, Hạng Vũ cũng đã làm rất nhiều việc không thỏa đáng. Điều không thỏa đáng đầu tiên là, dù đã xưng bá thiên hạ, nhưng lại rời bỏ Quan Trung, dựng đô ở Bành Thành, mất đi địa lợi. Thứ hai, làm trái giao ước với Nghĩa đế, phân phong không công bằng. Vùng đất trù phú thì phân chia cho thân tín của mình chứ không phải là người có công lao lớn nhất, khiến cho các chư hầu căm phẫn bất bình, mất đi cái lợi nhân hòa.
Thứ ba, Hạng Vũ kiên quyết đưa Nghĩa đế đến vùng Giang Nam, các chư hầu thấy vậy nhao nhao bắt chước xua đuổi quân vương ở nơi đóng quân của mình, tự lập phe cánh dẫn đến thiên hạ đại loạn, mất đi lợi thế của thiên thời. Thứ tư, những nơi mà Hạng Vũ đi đến, không đâu là không tàn phá thảm hại, bởi vậy mà mất đi lòng dân.
Theo những lời phân tích của Hàn Tín, Hạng vương trên danh nghĩa là bá chủ, nhưng trên thực tế lại đã mất đi lòng dân thiên hạ. Nếu như Lưu Bang có thể làm ngược lại ông ta, trọng dụng những người anh dũng thiện chiến, dùng quân đội kỷ luật nghiêm minh, giương cao ngọn cờ chính nghĩa, thuận theo tâm nguyện về lại miền đông của các tướng sĩ, tất nhiên có thể chiến thắng Sở Bá vương.
Tảng đá đầu tiên cản đường quân Hán trở về Quan Trung là Chương Hàm, Tư Mã Hân và Đổng Ế. Hàn Tín cho rằng ba người này không khó đối phó. Họ vốn là tướng nước Tần, chinh chiến nhiều năm, binh sĩ dưới trướng đều theo họ vào sinh ra tử. Nhưng sau khi đầu hàng quân Sở, Hạng Vương chôn sống 20 vạn hàng quân nước Tần, duy chỉ có Chương Hàm, Tư Mã Hân và Đổng Ế ba người là còn giữ được mạng sống. Cha anh nước Tần căm hận ba người này đến tận xương tủy, họ làm vương ở Quan Trung, trong lòng người dân Quan Trung vốn không phục.
Còn Lưu Bang khi tiến vào Võ Quan, làm theo kiến nghị của Tiêu Hà, chỉ đặt ra ba điều quy ước đối với người dân chứ không quấy nhiễu gì thêm. Người dân Quan Trung bởi điều này mà cảm tạ ân đức khôn xiết, đối với việc Lưu Bang không thể trở thành Quan Trung vương đều cảm thấy bất bình. Nếu như Lưu Bang muốn phát binh tiến về phía đông, chỉ cần một đạo văn thư chính là đã có thể bình định Tam Tần.
Sách lược “đối sách Hán Trung” lần này của Hàn Tín vừa trù tính viễn cảnh tranh đoạt thiên hạ cùng Hạng Vũ, lại chỉ rõ ra chiến lược đoạt lấy Quan Trung sắp tới, mạnh yếu rõ ràng, thấu đáo, kiến giải độc đáo. Quan điểm của Hàn Tín vượt lên trên sự so sánh mạnh yếu trong quân sự, đem thắng thua trong chiến trận và được mất của lòng người liên hệ với nhau, đã phân tích ra được chỗ mạnh yếu của hai bên, lại nhìn thấy được biến hóa trong tương lai cùng điều kiện và thời cơ của sự biến hóa.
Tất cả đã biểu hiện ra hiểu biết sâu rộng và tầm nhìn xa phi thường của Hàn Tín. Người đời sau phần nhiều đều xem “Hán Trung đối sách” của Hàn Tín ngang hàng với “Long Trung đối sách” của Gia Cát Lượng, đáng để tôn sùng. Lưu Bang mau chóng đồng ý với sách lược này của Hàn Tín, mục tiêu đầu tiên chính là đánh vào Quan Trung, chiếm lấy Tam Tần.
(Nguồn: Đại Kỷ Nguyên)
_________________________ Sông rồi cạn, núi rồi mòn Thân về cát bụi, tình còn hư không |
| | | Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10638 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Thu 08 Nov 2018, 11:25 | |
| Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương
Bình định Tam Tần
Giống hệt như Hàn Tín phân tích, sau khi Hạng Vũ phân phong chư hầu, mâu thuẫn thế lực giữa các phe cánh trong thiên hạ bắt đầu hiển lộ ra. Người nổi loạn đầu tiên là Điền Vinh của đất Tề. Điền Vinh là một thủ lĩnh quý tộc đất Tề. Vào thời của Hạng Lương (chú của Hạng Vũ), Điền Vinh đã mấy lần không nghe theo Hạng vương, lại không chịu đem binh theo Sở đánh Tần nên không được phong đất. Điền Vinh đối với việc này tỏ ra vô cùng bất mãn, đuổi Tề vương mà Hạng Vũ sắc phong đi, tự lập mình là Tề vương. Vinh giao ấn tướng quân cho tướng ở đất Lương là Bành Việt công đánh Định Đào, tức là lãnh địa của Hạng Vũ.
Tiếp đến, Trần Dư thấy Trương Nhĩ được sắc phong là Thường Sơn vương, Triệu Yết được phong là Đại vương mà bản thân không được chức tước gì thì vô cùng bất mãn, bèn liên minh với Điền Vinh để đối phó với Trương Nhĩ và Hạng Vũ. Trương Nhĩ binh bại bỏ chạy theo hàng Hán. Trần Dư đón Triệt Yết từ đất Đại về làm vương đất Triệu, bản thân mình thì là Đại vương.
Cùng trong lúc này, Liêu Đông vương Hàn Quảng cũng không thỏa mãn, muốn chiếm lãnh địa của Yên vương, sau cùng lại bị Yên vương tiêu diệt. Vùng đất Trung Nguyên khói lửa chiến tranh không dứt, đã lay động đến địa vị bá chủ của Hạng Vũ. Hạng Vũ cho rằng mọi chuyện đều là từ Điền Vinh mà ra, quyết định đích thân dẫn binh chinh phạt.
Hàn Tín nhận thấy thời cơ đã đến, vào tháng 8 năm đầu Hán Cao Tổ bèn dẫn quân đông chinh, phát khởi chiến dịch bình định Tam Tần.
Quan Trung và Hán Trung ngăn cách nhau bởi dãy núi Tần Lĩnh hiểm trở, giữa hai vùng chỉ có mấy con đường núi hiểm trở thông với nhau. Trên những sườn núi hiểm trở đó người ta đào hang, bắc cầu, nối liền với nhau thành các sạn đạo (đường lát ván, dùng gỗ bắt sàn ở chỗ khe núi hiểm hóc).
Mỗi con đường đều dài đến hàng mấy trăm dặm, vô cùng hiểm trở, chật hẹp, không tiện hành quân, vận chuyển lại càng khó khăn hơn. Trong đó, sạn đạo núi Bao Tà và Trần Thương là hai con đường quan trọng nhất. Sau khi Lưu Bang đi vào Hán Trung đã đốt bỏ đường Bao Tà vốn là sạn đạo dài hơn 600 dặm, muốn tu sửa cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Bởi vậy chỉ còn Trần Thương là con đường có thể dùng được. Nhưng đầu đường có quân đội hùng hậu của Chương Hàm trấn giữ, muốn phá vòng vây cũng lại là chuyện chẳng dễ dàng chút nào.
Những chuyện này đều không làm khó được Hàn Tín. Ông cử Phàn Khoái, Chu Bột dẫn theo đại binh khuếch trương thanh thế, vờ tu sửa lại con đường Bao Tà đã bị thiêu hủy, làm ra vẻ như muốn xuất binh từ nơi này. Chương Hàm nhận được tin lập tức cử trọng binh phòng ngự ở cửa khẩu. Nơi này “một người trấn giữ ngoài cửa, vạn người khó vượt qua“, chỉ cần giữ chặt cửa quan thì đã có thể kê cao gối ngủ không cần phải lo lắng gì nữa.
Hàn Tín thấy Chương Hàm trúng kế, liền điều binh khiển tướng đi về phía tây, rời khỏi huyện Miễn (Thiểm Tây) rồi chuyển hướng đi về phía bắc, theo Cố đạo tiến quân vào Trần Thương. Trần Thương là nơi đóng quân tích trữ quân lương khi đó, vốn là một vùng yết hầu quan trọng. Quân Hán đi vào Trần Thương trước, chẳng khác nào lén vòng qua phía sau quân đội của ba vị vương đất Tần.
Đại bộ phận binh lực của Chương Hàm đều đã điều động đến Hàm Dương, vậy nên Trần Thương hầu như bỏ trống. Quân Hán không tốn chút hơi sức đã dễ dàng đoạt lấy Trần Thương. Chương Hàm được tin, gấp rút dẫn quân đến giao chiến với Hàn Tín. Quân Hán cơn giận dồn nén đã lâu, lại vừa thắng ngay trận đầu, sĩ khí ngút trời như mãnh hổ xuống núi.
Chương Hàm hấp tấp ứng chiến, lòng quân chưa yên. Trong lúc hai quân giao chiến, Phàn Khoái, Chu Bột cũng dẫn quân đến hợp lực cùng Hàn Tín, ba mặt giáp công. Chương Hàm bại trận tự sát. Tư Mã Hân, Đổng Ế cũng lần lượt đầu hàng. Bình định Tam Tần chỉ mất thời gian vỏn vẹn 4 tháng. Từ đây, Quan Trung đã trở thành căn cứ địa quan trọng, làm thành bàn đạp để Lưu Bang có thể tranh đoạt thiên hạ sòng phẳng với Hạng Vũ.
Cái cách Hàn Tín dẫn quân Hán từ Hán Trung tiến vào Quan Trung được lịch sử gọi là “Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương” (vờ sửa sạn đạo, lẻn qua Trần Thương), chính là điểm sáng đầu tiên của Hàn Tín trong nghiệp cầm quân. Bây giờ câu thành ngữ “Ám độ Trần Thương” dùng để chỉ mưu kế nhằm đánh lạc hướng đối phương. Chiến thuật “Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương” mà Hàn Tín sáng tạo đã luôn được các nhà quân sự đời sau khen ngợi không ngớt lời, ứng dụng không biết bao nhiêu và cũng được đưa vào trong “Tam thập lục kế” của binh gia.
Quân Hán bình định Tam Tần là một việc chấn động nhưng Hạng Vũ nhất thời không có thời gian để bận tâm đến. Những mưu sĩ dưới trướng ông đều cùng cho rằng Lưu Bang mới chính là kẻ địch mạnh nhất. Đặc biệt là á phụ Phạm Tăng, liên tục khuyên Hạng Vũ phát binh tiến đánh Hán vương. Chính ngay lúc Hạng Vũ còn đang chần chừ chưa quyết, Trương Lương đưa mật thư đến, nói rằng Lưu Bang chẳng qua chỉ muốn làm Quan Trung vương mà thôi. Lưu Bang vẫn sẽ mãi mãi thần phục Hạng Vũ, đính kèm lá thư còn có một lá “thư phản hồi” về việc Điền Vinh, Bành Việt liên minh chống Sở muốn tranh thiên hạ.
Hạng Vũ xem thư xong liền tin là thật, thế là đích thân thống lĩnh đại quân bắc tiến, trước tiên đánh tan Bành Việt, sau lại quét sạch Điền Vinh ở Thành Dương, một lần nữa sắc phong Điền Giả làm Tề vương. Sau khi Hạng Vũ rời đi, em trai của Điền Vinh là Điền Hoành đã đuổi cổ Điền Giả. Hạng Vũ tức giận lại tức tốc dẫn quân trở lại giết Điền Hoành. Nhưng Điền Hoành không giao chiến trực diện với Hạng Vũ mà áp dụng chiến thuật du kích. Hạng Vũ muốn đánh thì khó thắng, mà lui binh thì lại không nỡ, hoàn toàn sa lầy trong cuộc chiến với nước Tề.
Lưu Bang lại thừa cơ củng cố và mở rộng cơ nghiệp Quan Trung của mình. Văn thần võ tướng đều dồn dập kéo đến quy thuận. Quốc đô của Hán vương cũng từ Nam Trịnh hẻo lánh dời đến Nhạc Dương, phía đông thông với Tam Tấn (Triệu, Ngụy, Hàn). Trước sau, Lưu Bang đã thu phục được Hà Nam vương Thân Dương, Tây Ngụy vương Ngụy Báo, và Ân vương Tư Mã Bình, lại chiêu hàng cháu của Hàn Tương vương là Hàn Vương Tín, phế bỏ Hàn vương Trịnh Xương. Sau khi Trương Nhĩ bị Trần Thương đánh bại đã đầu hàng Lưu Bang, Trần Bình vốn dĩ là ở dưới trướng của Hạng Vũ nay cũng đến xin nương nhờ Lưu Bang.
(Nguồn: Đại Kỷ Nguyên)
_________________________ Sông rồi cạn, núi rồi mòn Thân về cát bụi, tình còn hư không |
| | | Trăng
Tổng số bài gửi : 1844 Registration date : 23/04/2014
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Thu 08 Nov 2018, 19:51 | |
| - Ai Hoa đã viết:
- Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương
Bình định Tam Tần
Giống hệt như Hàn Tín phân tích, sau khi Hạng Vũ phân phong chư hầu, mâu thuẫn thế lực giữa các phe cánh trong thiên hạ bắt đầu hiển lộ ra. Người nổi loạn đầu tiên là Điền Vinh của đất Tề. Điền Vinh là một thủ lĩnh quý tộc đất Tề. Vào thời của Hạng Lương (chú của Hạng Vũ), Điền Vinh đã mấy lần không nghe theo Hạng vương, lại không chịu đem binh theo Sở đánh Tần nên không được phong đất. Điền Vinh đối với việc này tỏ ra vô cùng bất mãn, đuổi Tề vương mà Hạng Vũ sắc phong đi, tự lập mình là Tề vương. Vinh giao ấn tướng quân cho tướng ở đất Lương là Bành Việt công đánh Định Đào, tức là lãnh địa của Hạng Vũ.
Tiếp đến, Trần Dư thấy Trương Nhĩ được sắc phong là Thường Sơn vương, Triệu Yết được phong là Đại vương mà bản thân không được chức tước gì thì vô cùng bất mãn, bèn liên minh với Điền Vinh để đối phó với Trương Nhĩ và Hạng Vũ. Trương Nhĩ binh bại bỏ chạy theo hàng Hán. Trần Dư đón Triệt Yết từ đất Đại về làm vương đất Triệu, bản thân mình thì là Đại vương.
Cùng trong lúc này, Liêu Đông vương Hàn Quảng cũng không thỏa mãn, muốn chiếm lãnh địa của Yên vương, sau cùng lại bị Yên vương tiêu diệt. Vùng đất Trung Nguyên khói lửa chiến tranh không dứt, đã lay động đến địa vị bá chủ của Hạng Vũ. Hạng Vũ cho rằng mọi chuyện đều là từ Điền Vinh mà ra, quyết định đích thân dẫn binh chinh phạt.
Hàn Tín nhận thấy thời cơ đã đến, vào tháng 8 năm đầu Hán Cao Tổ bèn dẫn quân đông chinh, phát khởi chiến dịch bình định Tam Tần.
Quan Trung và Hán Trung ngăn cách nhau bởi dãy núi Tần Lĩnh hiểm trở, giữa hai vùng chỉ có mấy con đường núi hiểm trở thông với nhau. Trên những sườn núi hiểm trở đó người ta đào hang, bắc cầu, nối liền với nhau thành các sạn đạo (đường lát ván, dùng gỗ bắt sàn ở chỗ khe núi hiểm hóc).
Mỗi con đường đều dài đến hàng mấy trăm dặm, vô cùng hiểm trở, chật hẹp, không tiện hành quân, vận chuyển lại càng khó khăn hơn. Trong đó, sạn đạo núi Bao Tà và Trần Thương là hai con đường quan trọng nhất. Sau khi Lưu Bang đi vào Hán Trung đã đốt bỏ đường Bao Tà vốn là sạn đạo dài hơn 600 dặm, muốn tu sửa cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Bởi vậy chỉ còn Trần Thương là con đường có thể dùng được. Nhưng đầu đường có quân đội hùng hậu của Chương Hàm trấn giữ, muốn phá vòng vây cũng lại là chuyện chẳng dễ dàng chút nào.
Những chuyện này đều không làm khó được Hàn Tín. Ông cử Phàn Khoái, Chu Bột dẫn theo đại binh khuếch trương thanh thế, vờ tu sửa lại con đường Bao Tà đã bị thiêu hủy, làm ra vẻ như muốn xuất binh từ nơi này. Chương Hàm nhận được tin lập tức cử trọng binh phòng ngự ở cửa khẩu. Nơi này “một người trấn giữ ngoài cửa, vạn người khó vượt qua“, chỉ cần giữ chặt cửa quan thì đã có thể kê cao gối ngủ không cần phải lo lắng gì nữa.
Hàn Tín thấy Chương Hàm trúng kế, liền điều binh khiển tướng đi về phía tây, rời khỏi huyện Miễn (Thiểm Tây) rồi chuyển hướng đi về phía bắc, theo Cố đạo tiến quân vào Trần Thương. Trần Thương là nơi đóng quân tích trữ quân lương khi đó, vốn là một vùng yết hầu quan trọng. Quân Hán đi vào Trần Thương trước, chẳng khác nào lén vòng qua phía sau quân đội của ba vị vương đất Tần.
Đại bộ phận binh lực của Chương Hàm đều đã điều động đến Hàm Dương, vậy nên Trần Thương hầu như bỏ trống. Quân Hán không tốn chút hơi sức đã dễ dàng đoạt lấy Trần Thương. Chương Hàm được tin, gấp rút dẫn quân đến giao chiến với Hàn Tín. Quân Hán cơn giận dồn nén đã lâu, lại vừa thắng ngay trận đầu, sĩ khí ngút trời như mãnh hổ xuống núi.
Chương Hàm hấp tấp ứng chiến, lòng quân chưa yên. Trong lúc hai quân giao chiến, Phàn Khoái, Chu Bột cũng dẫn quân đến hợp lực cùng Hàn Tín, ba mặt giáp công. Chương Hàm bại trận tự sát. Tư Mã Hân, Đổng Ế cũng lần lượt đầu hàng. Bình định Tam Tần chỉ mất thời gian vỏn vẹn 4 tháng. Từ đây, Quan Trung đã trở thành căn cứ địa quan trọng, làm thành bàn đạp để Lưu Bang có thể tranh đoạt thiên hạ sòng phẳng với Hạng Vũ.
Cái cách Hàn Tín dẫn quân Hán từ Hán Trung tiến vào Quan Trung được lịch sử gọi là “Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương” (vờ sửa sạn đạo, lẻn qua Trần Thương), chính là điểm sáng đầu tiên của Hàn Tín trong nghiệp cầm quân. Bây giờ câu thành ngữ “Ám độ Trần Thương” dùng để chỉ mưu kế nhằm đánh lạc hướng đối phương. Chiến thuật “Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương” mà Hàn Tín sáng tạo đã luôn được các nhà quân sự đời sau khen ngợi không ngớt lời, ứng dụng không biết bao nhiêu và cũng được đưa vào trong “Tam thập lục kế” của binh gia.
Quân Hán bình định Tam Tần là một việc chấn động nhưng Hạng Vũ nhất thời không có thời gian để bận tâm đến. Những mưu sĩ dưới trướng ông đều cùng cho rằng Lưu Bang mới chính là kẻ địch mạnh nhất. Đặc biệt là á phụ Phạm Tăng, liên tục khuyên Hạng Vũ phát binh tiến đánh Hán vương. Chính ngay lúc Hạng Vũ còn đang chần chừ chưa quyết, Trương Lương đưa mật thư đến, nói rằng Lưu Bang chẳng qua chỉ muốn làm Quan Trung vương mà thôi. Lưu Bang vẫn sẽ mãi mãi thần phục Hạng Vũ, đính kèm lá thư còn có một lá “thư phản hồi” về việc Điền Vinh, Bành Việt liên minh chống Sở muốn tranh thiên hạ.
Hạng Vũ xem thư xong liền tin là thật, thế là đích thân thống lĩnh đại quân bắc tiến, trước tiên đánh tan Bành Việt, sau lại quét sạch Điền Vinh ở Thành Dương, một lần nữa sắc phong Điền Giả làm Tề vương. Sau khi Hạng Vũ rời đi, em trai của Điền Vinh là Điền Hoành đã đuổi cổ Điền Giả. Hạng Vũ tức giận lại tức tốc dẫn quân trở lại giết Điền Hoành. Nhưng Điền Hoành không giao chiến trực diện với Hạng Vũ mà áp dụng chiến thuật du kích. Hạng Vũ muốn đánh thì khó thắng, mà lui binh thì lại không nỡ, hoàn toàn sa lầy trong cuộc chiến với nước Tề.
Lưu Bang lại thừa cơ củng cố và mở rộng cơ nghiệp Quan Trung của mình. Văn thần võ tướng đều dồn dập kéo đến quy thuận. Quốc đô của Hán vương cũng từ Nam Trịnh hẻo lánh dời đến Nhạc Dương, phía đông thông với Tam Tấn (Triệu, Ngụy, Hàn). Trước sau, Lưu Bang đã thu phục được Hà Nam vương Thân Dương, Tây Ngụy vương Ngụy Báo, và Ân vương Tư Mã Bình, lại chiêu hàng cháu của Hàn Tương vương là Hàn Vương Tín, phế bỏ Hàn vương Trịnh Xương. Sau khi Trương Nhĩ bị Trần Thương đánh bại đã đầu hàng Lưu Bang, Trần Bình vốn dĩ là ở dưới trướng của Hạng Vũ nay cũng đến xin nương nhờ Lưu Bang.
(Nguồn: Đại Kỷ Nguyên)
Hôm nào viết về Ngu Cơ ha Thầy ? |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa | |
| |
| | | |
Similar topics | |
|
Trang 24 trong tổng số 50 trang | Chuyển đến trang : 1 ... 13 ... 23, 24, 25 ... 37 ... 50 | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |