Bài viết mới | Thơ Nguyên Hữu 2022 by Nguyên Hữu Today at 19:43
Hơn 3.000 bài thơ tình Phạm Bá Chiểu by phambachieu Today at 06:59
KÍNH THĂM THẦY, TỶ VÀ CÁC HUYNH, ĐỆ, TỶ, MUỘI NHÂN NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20/11 by Trăng Thu 21 Nov 2024, 16:45
KÍNH CHÚC THẦY VÀ TỶ by mytutru Wed 20 Nov 2024, 22:30
SƯ TOẠI KHANH (những bài giảng nên nghe) by mytutru Wed 20 Nov 2024, 22:22
Lời muốn nói by Tú_Yên tv Wed 20 Nov 2024, 15:22
NHỚ NGHĨA THẦY by buixuanphuong09 Wed 20 Nov 2024, 06:20
KÍNH CHÚC THẦY TỶ by Bảo Minh Trang Tue 19 Nov 2024, 18:08
Mấy Mùa Cao Su Nở Hoa by Thiên Hùng Tue 19 Nov 2024, 06:54
Lục bát by Tinh Hoa Tue 19 Nov 2024, 03:10
7 chữ by Tinh Hoa Mon 18 Nov 2024, 02:10
Có Nên Lắp EQ Guitar Không? by hong35 Sun 17 Nov 2024, 14:21
Trang viết cuối đời by buixuanphuong09 Sun 17 Nov 2024, 07:52
Thơ Tú_Yên phổ nhạc by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:28
Trang thơ Tú_Yên (P2) by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:13
Chùm thơ "Có lẽ..." by Tú_Yên tv Sat 16 Nov 2024, 12:07
Hoàng Hiện by hoanghien123 Fri 15 Nov 2024, 11:36
Ngôi sao đang lên của Donald Trump by Trà Mi Fri 15 Nov 2024, 11:09
Cận vệ Chủ tịch nước trong chuyến thăm Chile by Trà Mi Fri 15 Nov 2024, 10:46
Bầu Cử Mỹ 2024 by chuoigia Thu 14 Nov 2024, 00:06
Cơn bão Trà Mi by Phương Nguyên Wed 13 Nov 2024, 08:04
DỤNG PHÁP Ở ĐỜI by mytutru Sat 09 Nov 2024, 00:19
Song thất lục bát by Tinh Hoa Thu 07 Nov 2024, 09:37
Tập thơ "Niệm khúc" by Tú_Yên tv Wed 06 Nov 2024, 10:34
TRANG ALBUM GIA ĐÌNH KỶ NIỆM CHUYỆN ĐỜI by mytutru Tue 05 Nov 2024, 01:17
CHƯA TU &TU RỒI by mytutru Tue 05 Nov 2024, 01:05
Anh muốn về bên dòng sông quê em by vamcodonggiang Sat 02 Nov 2024, 08:04
Cột đồng chưa xanh (2) by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 12:39
Kim Vân Kiều Truyện - Thanh Tâm Tài Nhân by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 08:41
Chút tâm tư by tâm an Sat 26 Oct 2024, 21:16
|
Âm Dương Lịch |
Ho Ngoc Duc's Lunar Calendar
|
|
| |
Tác giả | Thông điệp |
---|
Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10638 Registration date : 23/11/2007
| | | | Trăng
Tổng số bài gửi : 1844 Registration date : 23/04/2014
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Mon 08 Oct 2018, 20:06 | |
| - Ai Hoa đã viết:
- buixuanphuong09 đã viết:
- Từ đấy Nguyên cùng một thê một thiếp sống hạnh phúc đến trọn đời. Cả hai nàng đều xinh đẹp và hiền thục, ăn ở rất thuận hoà, chăm sóc yêu thương chàng hết mực, không hề ghen tương cãi vã lấy một tiếng.
Trò thường nghe nói "ghen tuông", ở đây thầy viết "ghen tương" hẳn phải có lý. Nhờ thầy giải thích thêm. Chắc là giọng miền Nam thui! Bùi huynh à, muội hay nghe nói " cơm " và " phở " , giờ thầy mình còn " ham gà đồng phụ gà nhà " nữa đó huynh |
| | | Trà Mi
Tổng số bài gửi : 7190 Registration date : 01/04/2011
| | | | Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10638 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Wed 10 Oct 2018, 12:45 | |
| - Phương Nguyên đã viết:
- Ai Hoa đã viết:
- Phương Nguyên đã viết:
- Ai Hoa đã viết:
- Dương Tố Lan
Bà lão hỏi tiếp: _ Vậy phu nhân có phải là con gái Dương tri huyện tên Tố Lan không?
Nguyên ngạc nhiên hỏi lại: _ Sao bà hiểu biết tường tận thế?
Bà lão đáp: _ Lúc công tử mới đến tôi tưởng là giặc, làm sợ hết cả hồn. Công tử mà nghe lão bà này kể rõ hẳn là mừng đến chết mất!
Nguyên gạn hỏi thì bà lão chỉ tay vào buồng nói: _ Công tử vào trong xem người đang gào khóc kia là ai?
Nguyên lật đật vào trong thấy quả đúng là Tố Lan. Hai người vô tình mà gặp, kể sao xiết nỗi vui mừng. Chờ trời sáng, Nguyên gởi gắm Phan Tứ Cô lại cho bà lão chiếu cố săn sóc, còn mình ra thôn thuê một chiếc xe nhỏ đưa Tố Lan đi Hà Khê.
Khi ấy quân giặc đã lập xong chính quyền, an ninh trật tự tại vùng Nguyên ở cũng phần nào tái lập. Chàng chọn ngày lành tháng tốt kết hôn với Tố Lan.
Tuy thế, nghiệt đảng vẫn tiếp tục hoành hành, giết người cướp của, bắt cóc phụ nữ. Những người bị bắt cóc chúng giam vào một nơi gọi là Tỷ muội quán rồi bá cáo cho thân nhân mang tiền đến chuộc, còn không ai chuộc thì đem bán làm hầu thiếp, nô tỳ.
Nói về Dương phu nhân vì mừng gặp được con, cốt nhục đoàn viên, nên bệnh tình cũng thuyên giảm. Riêng phần Tố Lan, vốn thân mình mảnh khảnh, sức lực yếu đuối, không làm nổi hết việc nhà. Dương phu nhân bèn nhờ người quen làm tiểu lại cho quân giặc ở địa phương vào trong thành mua một đứa nô tỳ về để làm việc thay cho Tố Lan.
Khi nàng nô tỳ được mang về, hai vợ chồng Nguyên thoạt nhìn vô cùng kinh ngạc vì té ra nàng nô tỳ ấy không ai khác hơn là Phan Tứ Cô mà họ đã gặp trong đêm đến gia trang của họ Lý.
Phan Tứ Cô thuật lại chuyện cho Nguyên biết: _ Sau khi công tử đưa phu nhân về được mấy ngày quả nhiên Lý Vạn Niên tìm về nhà, nhưng ngồi chưa nóng chỗ thì quân giặc đột nhập thình lình. Lý lang không kịp chạy bị giặc bắt được. Chúng hạch sách của cải tiền bạc, Lý lang chối là không có nên bọn chúng nổi giận đánh khảo túi bụi. Bà lão chạy ra van vỉ xin hộ liền bị chúng đạp té chết. Sau đó thấy không moi móc thêm được chúng bèn lôi Lý lang ra chém đầu. Riêng thiếp bị chúng bắt về giam ở Tỷ muội quán, hành hạ ngược đãi quá đỗi. Không ngờ Dương phu nhân chuộc ra lại gặp được công tử.
Cả nhà nghe xong đều nhìn nhau cảm khái và thương cho số phận không may của nàng. Phan Tứ Cô xin Nguyên cho được làm tiểu thiếp, nhưng chàng thẳng thắn từ chối bảo rằng: _ Tuy là Lý Vạn Niên đã chết nhưng nàng cũng nên vì Lý Vạn Niên mà thủ tiết, chẳng nên có ý như vậy!
Tứ Cô đỏ hồng mặt xấu hổ. Nhưng Tố Lan đã vội vã phất tay áo đứng lên than thở: _ Quả thật trời cao có mắt, báo ứng rõ ràng không sai chút nào! Thiếp không phải là kẻ hẹp hòi, ghen sằng đố kỵ. Chàng cũng chẳng phải người hủ lậu câu chấp. Xin chàng hãy nhận lời Tứ Cô cho thuận ý trời và hợp lòng người.
Nguyên sửng sốt, vặn hỏi nguyên do. Bấy giờ Tố Lan mới đem đầu đuôi câu chuyện Lý Vạn Niên lập kế định hãm hại nàng kể lại cho mọi người hay.
(còn tiếp)
Cô Tố Lan này hay nhỉ, tình nguyện chia sẻ chồng với người khác. Đúng là ngày xưa á chứ bây giờ có mấy ai làm vậy. Biết phong phanh người ta có tình ý với người khác còn ghen đứng ghen ngồi chứ đừng nói sống chung với nhau Hì, người ta có hai cánh tay, hai lỗ tai. Mỗi tay ôm một người, mỗi tai nghe một người, thế mới ... đều!
Thầy có đang... đều hông thầy? Đang mơ ước có 6 tay _________________________ Sông rồi cạn, núi rồi mòn Thân về cát bụi, tình còn hư không |
| | | Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10638 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Wed 10 Oct 2018, 12:48 | |
| |
| | | buixuanphuong09
Tổng số bài gửi : 37480 Age : 86 Registration date : 28/02/2012
| | | | Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10638 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Fri 12 Oct 2018, 13:22 | |
| - buixuanphuong09 đã viết:
- Ai Hoa đã viết:
- Trà Mi đã viết:
- Trăng đã viết:
- Ai Hoa đã viết:
- buixuanphuong09 đã viết:
- Từ đấy Nguyên cùng một thê một thiếp sống hạnh phúc đến trọn đời. Cả hai nàng đều xinh đẹp và hiền thục, ăn ở rất thuận hoà, chăm sóc yêu thương chàng hết mực, không hề ghen tương cãi vã lấy một tiếng.
Trò thường nghe nói "ghen tuông", ở đây thầy viết "ghen tương" hẳn phải có lý. Nhờ thầy giải thích thêm. Chắc là giọng miền Nam thui! Bùi huynh à, muội hay nghe nói " cơm " và " phở " , giờ thầy mình còn " ham gà đồng phụ gà nhà " nữa đó huynh Sao T biết?
Đố biết gà đồng, vịt đất là con gì?
Vịt đất thì trò chưa biết, còn gà đồng là con ếch : Măng non nấu với gà đồng Chơi nhau một chuyến xem chồng về ai. Bác đúng rồi, gà đồng là con ếch, vịt đất là con rùa, còn mễn đồng quê là con chó!
_________________________ Sông rồi cạn, núi rồi mòn Thân về cát bụi, tình còn hư không |
| | | Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10638 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Sun 14 Oct 2018, 15:06 | |
| Điển tích: Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương
Sạn đạo (棧道) là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở.
Ở Trung Quốc, những con đường này đã từng là huyết mạch xuyên qua dãy núi Tần Lĩnh để nối giữa các thung lũng sông Vị và sông Hán Thủy. Con đường sạn đạo đầu tiên được xây dựng vào thời Chiến Quốc, quân Tần đã đi qua con đường này để đánh nước Thục và nước Ba.
Thời Hán Sở tranh hùng, theo kế của Phạm Tăng, Hạng Vũ cấp cho Lưu Bang đất Ba Thục với mục đích cô lập ông ta để tránh trở thành mối họa sau này. Sau khi Lưu Bang vào Ba Thục, quân sư Trương Lương sai người đốt phá sạn đạo là con đường chính lộ duy nhất cất bằng gỗ xuyên qua triền núi từ Tam Tần tiến vào Ba Thục. Việc đốt sạn đạo nầy nhằm đề phòng Hạng Vũ đuổi theo và cũng ngầm tỏ cho Hạng Vũ biết rằng Lưu Bang không muốn trở về chiếm lãnh miền Đông của Hạng Vũ nữa.
Hàn Tín sau khi nghe lời dụ dỗ của Trương Lương trốn Hạng Vũ, thoát ra khỏi cửa An Bình, thẳng tới Tản Quan. Đến một ngã ba kia đường chật hẹp, ngoằn ngoèo, đang đứng giở bản đồ ra xem tìm lối tắt vào Bao Trung để gặp Lưu Bang thì bỗng có một viên tiểu tướng phi ngựa chạy tới quát hỏi: _ Người kia đi đâu ? Mau trình giấy thông hành cho ta xem!
Hàn Tín biết đấy là thuộc hạ của Hạng Vũ ở Tam Tần theo lệnh lùng bắt mình nên giả vờ khúm núm nói: _ Tôi họ Lý, hiện có việc sang Bao trung, xin mời ngài xem giấy thông hành có ghi rõ.
Viên tiểu tướng cúi xuống xem thì Hàn Tín thừa cơ rút thanh bảo kiếm đeo trong lưng, chém phăng một nhát rơi đầu.
Hàn Tín lên ngựa chạy. Dọc đường gặp mấy tên hoả bài đuổi theo xét hỏi. Hàn Tín cũng dùng cách ấy cho mỗi đứa một nhát gươm về chầu Diêm chúa. Quay ngựa chạy về hướng Tây một lúc, Hàn Tín nghĩ thầm: _ Mình vừa mới chém mấy tên hoả bài của Tam Tần, nếu cứ thẳng đường này mà chạy, chúng đuổi theo sẽ bắt gặp mất! Chi bằng hãy rẽ qua lối khác.
Nghĩ rồi liền rẽ cương sang một con đường hẻm về hướng Tây Nam.
Con đường này chung quanh núi rừng mù mịt, suối reo, đá dựng, ngựa không đi được, Hàn Tín phải xuống ngựa dò đường. Đường bị nghẽn, không còn lối nào sang Trần Thương, Hàn Tín buồn bã lơ láo đứng nhìn bốn mặt, đâu đâu cũng rừng núi chập chùng.
Thình lình nghe tiếng người đi tới, ngoảnh lại thấy một lão tiều phu kẽo kẹt trên vai một gánh củi nặng, đang mò mẫm qua triền núi. Hàn Tín mừng rỡ, vội chào hỏi:
– Thưa lão trượng làm ơn chỉ dùm cho tiểu tử đường ra Trần Thương.
Lão tiều nghe hỏi, để gánh củi xuống, chỉ tay về phía trước, nói:
– Cứ dắt ngựa băng rừng đi tới sang rặng núi đá bên kia đến rừng Tiểu Tùng. Ði hết rừng ấy là đến khe Loan Thạch, trên khe có cầu đá, đi khỏi cầu đá thì có núi Nga Mi, phải trèo qua núi ấy mới có lối đi, nhưng phải khó khăn lắm. Ði một quãng nữa đến núi Thái Bạch, dưới chân núi có hàng cơm phải trọ lại đấy dùng cơm tối, sáng sớm mới lên đường. Hỏi lối sang núi Cô Vân đến núi Lưỡng Cước, sang đò Bắc Thủy, tới bến Hàng Khê. Ðấy là địa phận Nam Chính rồi. Nhưng nhớ phải đi đến nơi trọ trước trời tối, vì vùng núi ấy có con mãng xà rất nguy hiểm, ông phải cẩn thận lắm mới tránh được tai nạn.
Hàn Tín giở bản đồ ra xem, thấy không sai một nét nào cả. Hàn Tín cảm ơn lão tiều phu lên đường cất bước, giữa lúc ấy lão tiều cũng ì ạch gánh củi tên vai, xuống núi.
Hàn Tín vừa đi vừa nghĩ:
– Nếu Chương Hàm cho người truy nã theo chân mình đến ngã ba gặp lão tiều này và lão tiều lại chỉ đường như vậy thì mạng ta khó thoát. Vả chăng, mấy hôm nay ta lặn suối, trèo non người mỏi, ngựa mệt, vô phúc mà gặp truy binh, đành phải bó tay chịu chết, chứ chống cự sao nổi ! Thôi, thà ta chịu tiếng vong ân giết lão tiều phu này đi, để tuyệt đường truy binh.
Nghĩ rồi Hàn Tín liền quay ngựa lại gọi:
– Hỡi lão tiều, xin hãy dừng chân cho tôi hỏi thêm điều này nữa.
Tiều phu nghe gọi, quay gánh lại. Hàn Tín bước đến chém một gươm đứt làm đôi, rồi mang xác đem vùi nơi sườn núi.
Nhìn nấm mồ người chết oan, Hàn Tín rơi lệ, khóc than:
– Lão tiều hỡi ! Tín không phải là phường bất nhân, bạc nghĩa, chỉ vì sợ lỡ việc lớn, đành phải hy sinh tính mạng lão. Mai sau Tín này được thành thân, xin đến đây làm lễ hộ tang, lập đền thờ cúng ông. Hồn lão có linh thiêng xin phò hộ bước bôn đào của Tín này.
Vùi kín xác lão tiều xong, Hàn Tín lên ngựa, gạt lệ bôn hành.
Người sau có thơ rằng:
Kiếm báu trên tay chửa diệt thù Giết người vô tội lão tiều phu Hàn quân vì muốn mưu thiên hạ Sao nỡ đem ân đáp nghĩa thù
(còn tiếp)
_________________________ Sông rồi cạn, núi rồi mòn Thân về cát bụi, tình còn hư không |
| | | Trăng
Tổng số bài gửi : 1844 Registration date : 23/04/2014
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Sun 14 Oct 2018, 20:21 | |
| - Ai Hoa đã viết:
- Điển tích: Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương
Sạn đạo (棧道) là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở.
Ở Trung Quốc, những con đường này đã từng là huyết mạch xuyên qua dãy núi Tần Lĩnh để nối giữa các thung lũng sông Vị và sông Hán Thủy. Con đường sạn đạo đầu tiên được xây dựng vào thời Chiến Quốc, quân Tần đã đi qua con đường này để đánh nước Thục và nước Ba.
Thời Hán Sở tranh hùng, theo kế của Phạm Tăng, Hạng Vũ cấp cho Lưu Bang đất Ba Thục với mục đích cô lập ông ta để tránh trở thành mối họa sau này. Sau khi Lưu Bang vào Ba Thục, quân sư Trương Lương sai người đốt phá sạn đạo là con đường chính lộ duy nhất cất bằng gỗ xuyên qua triền núi từ Tam Tần tiến vào Ba Thục. Việc đốt sạn đạo nầy nhằm đề phòng Hạng Vũ đuổi theo và cũng ngầm tỏ cho Hạng Vũ biết rằng Lưu Bang không muốn trở về chiếm lãnh miền Đông của Hạng Vũ nữa.
Hàn Tín sau khi nghe lời dụ dỗ của Trương Lương trốn Hạng Vũ, thoát ra khỏi cửa An Bình, thẳng tới Tản Quan. Đến một ngã ba kia đường chật hẹp, ngoằn ngoèo, đang đứng giở bản đồ ra xem tìm lối tắt vào Bao Trung để gặp Lưu Bang thì bỗng có một viên tiểu tướng phi ngựa chạy tới quát hỏi: _ Người kia đi đâu ? Mau trình giấy thông hành cho ta xem!
Hàn Tín biết đấy là thuộc hạ của Hạng Vũ ở Tam Tần theo lệnh lùng bắt mình nên giả vờ khúm núm nói: _ Tôi họ Lý, hiện có việc sang Bao trung, xin mời ngài xem giấy thông hành có ghi rõ.
Viên tiểu tướng cúi xuống xem thì Hàn Tín thừa cơ rút thanh bảo kiếm đeo trong lưng, chém phăng một nhát rơi đầu.
Hàn Tín lên ngựa chạy. Dọc đường gặp mấy tên hoả bài đuổi theo xét hỏi. Hàn Tín cũng dùng cách ấy cho mỗi đứa một nhát gươm về chầu Diêm chúa. Quay ngựa chạy về hướng Tây một lúc, Hàn Tín nghĩ thầm: _ Mình vừa mới chém mấy tên hoả bài của Tam Tần, nếu cứ thẳng đường này mà chạy, chúng đuổi theo sẽ bắt gặp mất! Chi bằng hãy rẽ qua lối khác.
Nghĩ rồi liền rẽ cương sang một con đường hẻm về hướng Tây Nam.
Con đường này chung quanh núi rừng mù mịt, suối reo, đá dựng, ngựa không đi được, Hàn Tín phải xuống ngựa dò đường. Đường bị nghẽn, không còn lối nào sang Trần Thương, Hàn Tín buồn bã lơ láo đứng nhìn bốn mặt, đâu đâu cũng rừng núi chập chùng.
Thình lình nghe tiếng người đi tới, ngoảnh lại thấy một lão tiều phu kẽo kẹt trên vai một gánh củi nặng, đang mò mẫm qua triền núi. Hàn Tín mừng rỡ, vội chào hỏi:
– Thưa lão trượng làm ơn chỉ dùm cho tiểu tử đường ra Trần Thương.
Lão tiều nghe hỏi, để gánh củi xuống, chỉ tay về phía trước, nói:
– Cứ dắt ngựa băng rừng đi tới sang rặng núi đá bên kia đến rừng Tiểu Tùng. Ði hết rừng ấy là đến khe Loan Thạch, trên khe có cầu đá, đi khỏi cầu đá thì có núi Nga Mi, phải trèo qua núi ấy mới có lối đi, nhưng phải khó khăn lắm. Ði một quãng nữa đến núi Thái Bạch, dưới chân núi có hàng cơm phải trọ lại đấy dùng cơm tối, sáng sớm mới lên đường. Hỏi lối sang núi Cô Vân đến núi Lưỡng Cước, sang đò Bắc Thủy, tới bến Hàng Khê. Ðấy là địa phận Nam Chính rồi. Nhưng nhớ phải đi đến nơi trọ trước trời tối, vì vùng núi ấy có con mãng xà rất nguy hiểm, ông phải cẩn thận lắm mới tránh được tai nạn.
Hàn Tín giở bản đồ ra xem, thấy không sai một nét nào cả. Hàn Tín cảm ơn lão tiều phu lên đường cất bước, giữa lúc ấy lão tiều cũng ì ạch gánh củi tên vai, xuống núi.
Hàn Tín vừa đi vừa nghĩ:
– Nếu Chương Hàm cho người truy nã theo chân mình đến ngã ba gặp lão tiều này và lão tiều lại chỉ đường như vậy thì mạng ta khó thoát. Vả chăng, mấy hôm nay ta lặn suối, trèo non người mỏi, ngựa mệt, vô phúc mà gặp truy binh, đành phải bó tay chịu chết, chứ chống cự sao nổi ! Thôi, thà ta chịu tiếng vong ân giết lão tiều phu này đi, để tuyệt đường truy binh.
Nghĩ rồi Hàn Tín liền quay ngựa lại gọi:
– Hỡi lão tiều, xin hãy dừng chân cho tôi hỏi thêm điều này nữa.
Tiều phu nghe gọi, quay gánh lại. Hàn Tín bước đến chém một gươm đứt làm đôi, rồi mang xác đem vùi nơi sườn núi.
Nhìn nấm mồ người chết oan, Hàn Tín rơi lệ, khóc than:
– Lão tiều hỡi ! Tín không phải là phường bất nhân, bạc nghĩa, chỉ vì sợ lỡ việc lớn, đành phải hy sinh tính mạng lão. Mai sau Tín này được thành thân, xin đến đây làm lễ hộ tang, lập đền thờ cúng ông. Hồn lão có linh thiêng xin phò hộ bước bôn đào của Tín này.
Vùi kín xác lão tiều xong, Hàn Tín lên ngựa, gạt lệ bôn hành.
Người sau có thơ rằng:
Kiếm báu trên tay chửa diệt thù Giết người vô tội lão tiều phu Hàn quân vì muốn mưu thiên hạ Sao nỡ đem ân đáp nghĩa thù
(còn tiếp)
Ui Thầy ơi, Hàn Tín là người tệ như vậy sao Thầy vậy mà trước giờ T chỉ biết mỗi Hàn Tín nhẫn nhịn chui qua chân tên hàng thịt ngoài chợ , cứ tôn sùng là người tài, anh hùng, hóa ra ác thua gì Tào Tháo ! |
| | | Trà Mi
Tổng số bài gửi : 7190 Registration date : 01/04/2011
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa Mon 15 Oct 2018, 07:33 | |
| - Trăng đã viết:
- Ai Hoa đã viết:
- Điển tích: Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương
Sạn đạo (棧道) là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở.
Ở Trung Quốc, những con đường này đã từng là huyết mạch xuyên qua dãy núi Tần Lĩnh để nối giữa các thung lũng sông Vị và sông Hán Thủy. Con đường sạn đạo đầu tiên được xây dựng vào thời Chiến Quốc, quân Tần đã đi qua con đường này để đánh nước Thục và nước Ba.
Thời Hán Sở tranh hùng, theo kế của Phạm Tăng, Hạng Vũ cấp cho Lưu Bang đất Ba Thục với mục đích cô lập ông ta để tránh trở thành mối họa sau này. Sau khi Lưu Bang vào Ba Thục, quân sư Trương Lương sai người đốt phá sạn đạo là con đường chính lộ duy nhất cất bằng gỗ xuyên qua triền núi từ Tam Tần tiến vào Ba Thục. Việc đốt sạn đạo nầy nhằm đề phòng Hạng Vũ đuổi theo và cũng ngầm tỏ cho Hạng Vũ biết rằng Lưu Bang không muốn trở về chiếm lãnh miền Đông của Hạng Vũ nữa.
Hàn Tín sau khi nghe lời dụ dỗ của Trương Lương trốn Hạng Vũ, thoát ra khỏi cửa An Bình, thẳng tới Tản Quan. Đến một ngã ba kia đường chật hẹp, ngoằn ngoèo, đang đứng giở bản đồ ra xem tìm lối tắt vào Bao Trung để gặp Lưu Bang thì bỗng có một viên tiểu tướng phi ngựa chạy tới quát hỏi: _ Người kia đi đâu ? Mau trình giấy thông hành cho ta xem!
Hàn Tín biết đấy là thuộc hạ của Hạng Vũ ở Tam Tần theo lệnh lùng bắt mình nên giả vờ khúm núm nói: _ Tôi họ Lý, hiện có việc sang Bao trung, xin mời ngài xem giấy thông hành có ghi rõ.
Viên tiểu tướng cúi xuống xem thì Hàn Tín thừa cơ rút thanh bảo kiếm đeo trong lưng, chém phăng một nhát rơi đầu.
Hàn Tín lên ngựa chạy. Dọc đường gặp mấy tên hoả bài đuổi theo xét hỏi. Hàn Tín cũng dùng cách ấy cho mỗi đứa một nhát gươm về chầu Diêm chúa. Quay ngựa chạy về hướng Tây một lúc, Hàn Tín nghĩ thầm: _ Mình vừa mới chém mấy tên hoả bài của Tam Tần, nếu cứ thẳng đường này mà chạy, chúng đuổi theo sẽ bắt gặp mất! Chi bằng hãy rẽ qua lối khác.
Nghĩ rồi liền rẽ cương sang một con đường hẻm về hướng Tây Nam.
Con đường này chung quanh núi rừng mù mịt, suối reo, đá dựng, ngựa không đi được, Hàn Tín phải xuống ngựa dò đường. Đường bị nghẽn, không còn lối nào sang Trần Thương, Hàn Tín buồn bã lơ láo đứng nhìn bốn mặt, đâu đâu cũng rừng núi chập chùng.
Thình lình nghe tiếng người đi tới, ngoảnh lại thấy một lão tiều phu kẽo kẹt trên vai một gánh củi nặng, đang mò mẫm qua triền núi. Hàn Tín mừng rỡ, vội chào hỏi:
– Thưa lão trượng làm ơn chỉ dùm cho tiểu tử đường ra Trần Thương.
Lão tiều nghe hỏi, để gánh củi xuống, chỉ tay về phía trước, nói:
– Cứ dắt ngựa băng rừng đi tới sang rặng núi đá bên kia đến rừng Tiểu Tùng. Ði hết rừng ấy là đến khe Loan Thạch, trên khe có cầu đá, đi khỏi cầu đá thì có núi Nga Mi, phải trèo qua núi ấy mới có lối đi, nhưng phải khó khăn lắm. Ði một quãng nữa đến núi Thái Bạch, dưới chân núi có hàng cơm phải trọ lại đấy dùng cơm tối, sáng sớm mới lên đường. Hỏi lối sang núi Cô Vân đến núi Lưỡng Cước, sang đò Bắc Thủy, tới bến Hàng Khê. Ðấy là địa phận Nam Chính rồi. Nhưng nhớ phải đi đến nơi trọ trước trời tối, vì vùng núi ấy có con mãng xà rất nguy hiểm, ông phải cẩn thận lắm mới tránh được tai nạn.
Hàn Tín giở bản đồ ra xem, thấy không sai một nét nào cả. Hàn Tín cảm ơn lão tiều phu lên đường cất bước, giữa lúc ấy lão tiều cũng ì ạch gánh củi tên vai, xuống núi.
Hàn Tín vừa đi vừa nghĩ:
– Nếu Chương Hàm cho người truy nã theo chân mình đến ngã ba gặp lão tiều này và lão tiều lại chỉ đường như vậy thì mạng ta khó thoát. Vả chăng, mấy hôm nay ta lặn suối, trèo non người mỏi, ngựa mệt, vô phúc mà gặp truy binh, đành phải bó tay chịu chết, chứ chống cự sao nổi ! Thôi, thà ta chịu tiếng vong ân giết lão tiều phu này đi, để tuyệt đường truy binh.
Nghĩ rồi Hàn Tín liền quay ngựa lại gọi:
– Hỡi lão tiều, xin hãy dừng chân cho tôi hỏi thêm điều này nữa.
Tiều phu nghe gọi, quay gánh lại. Hàn Tín bước đến chém một gươm đứt làm đôi, rồi mang xác đem vùi nơi sườn núi.
Nhìn nấm mồ người chết oan, Hàn Tín rơi lệ, khóc than:
– Lão tiều hỡi ! Tín không phải là phường bất nhân, bạc nghĩa, chỉ vì sợ lỡ việc lớn, đành phải hy sinh tính mạng lão. Mai sau Tín này được thành thân, xin đến đây làm lễ hộ tang, lập đền thờ cúng ông. Hồn lão có linh thiêng xin phò hộ bước bôn đào của Tín này.
Vùi kín xác lão tiều xong, Hàn Tín lên ngựa, gạt lệ bôn hành.
Người sau có thơ rằng:
Kiếm báu trên tay chửa diệt thù Giết người vô tội lão tiều phu Hàn quân vì muốn mưu thiên hạ Sao nỡ đem ân đáp nghĩa thù
(còn tiếp)
Ui Thầy ơi, Hàn Tín là người tệ như vậy sao Thầy vậy mà trước giờ T chỉ biết mỗi Hàn Tín nhẫn nhịn chui qua chân tên hàng thịt ngoài chợ , cứ tôn sùng là người tài, anh hùng, hóa ra ác thua gì Tào Tháo ! Ông này thực hiện đúng phương châm "Mọi người vì mình" mà T |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: Truyện xưa - Ái Hoa | |
| |
| | | |
Similar topics | |
|
Trang 22 trong tổng số 50 trang | Chuyển đến trang : 1 ... 12 ... 21, 22, 23 ... 36 ... 50 | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |