Bài viết mới | Hơn 3.000 bài thơ tình Phạm Bá Chiểu by phambachieu Today at 06:20
Thơ Nguyên Hữu 2022 by Nguyên Hữu Yesterday at 22:08
Lục bát by Tinh Hoa Yesterday at 01:35
Cột đồng chưa xanh (2) by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 12:39
Kim Vân Kiều Truyện - Thanh Tâm Tài Nhân by Ai Hoa Wed 30 Oct 2024, 08:41
7 chữ by Tinh Hoa Mon 28 Oct 2024, 15:04
Chút tâm tư by tâm an Sat 26 Oct 2024, 21:16
Một thoáng mây bay 14 by Ai Hoa Fri 25 Oct 2024, 10:33
Trụ vững duyên thầy by buixuanphuong09 Thu 24 Oct 2024, 16:03
Điển tích truyện Kiều by Trà Mi Wed 23 Oct 2024, 07:42
5 chữ by Tinh Hoa Tue 22 Oct 2024, 03:37
TRANG THƠ LƯU NIỆM PHƯƠNG, LÝ by buixuanphuong09 Mon 21 Oct 2024, 14:07
CHÚC MỪNG SINH NHẬT Bạn Và Đệ Tử by mytutru Mon 21 Oct 2024, 00:00
Trang Thơ Phạm Đa Tình by Phạm Đa Tình Sat 19 Oct 2024, 15:16
Đường luật by Tinh Hoa Sat 19 Oct 2024, 06:52
Rất Tuyệt Với by mytutru Fri 18 Oct 2024, 12:12
PHÁP VIỆN MINH ĐĂNG QUANG TĂNG NI & Đại Chúng by mytutru Fri 18 Oct 2024, 00:04
Thơ Tú_Yên phổ nhạc by Tú_Yên tv Thu 17 Oct 2024, 13:40
Trang thơ Tú_Yên (P2) by Tú_Yên tv Thu 17 Oct 2024, 13:32
Một góc Quê hương by Tú_Yên tv Thu 17 Oct 2024, 13:28
Chùm thơ "Có lẽ..." by Tú_Yên tv Thu 17 Oct 2024, 12:32
8 chữ by Tinh Hoa Thu 17 Oct 2024, 08:57
CHƯA TU &TU RỒI by mytutru Thu 17 Oct 2024, 07:31
Trang viết cuối đời by buixuanphuong09 Tue 15 Oct 2024, 06:58
BỊ OÁNH VÌ THƠ?!!! by Phương Nguyên Sun 13 Oct 2024, 18:39
CHÍN NĂM DUYÊN by buixuanphuong09 Sun 13 Oct 2024, 12:07
5-8-8-8 by Tinh Hoa Sat 12 Oct 2024, 08:37
Hoạ thơ Bác Phượng by Trà Mi Tue 08 Oct 2024, 09:54
Một cuộc di tản giáo dục lớn khỏi Việt Nam…! by Trà Mi Sun 06 Oct 2024, 07:49
Lịch Âm Dương by mytutru Tue 01 Oct 2024, 17:15
|
Âm Dương Lịch |
Ho Ngoc Duc's Lunar Calendar
|
|
| Tuyển tập truyên ngắn của O.Henry | |
| |
Tác giả | Thông điệp |
---|
Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10615 Registration date : 23/11/2007
| Tiêu đề: Re: Tuyển tập truyên ngắn của O.Henry Tue 07 May 2019, 09:50 | |
| - Trà Mi đã viết:
- Cây xương rồng
Điều quý nhất của thời gian là nó chỉ thuần tương đối. Theo sự nhất trí chung, phần lớn những hồi tưởng được dành cho người đang bị thì thụp rơi xuống nước và ta không nói quá là con người có thể duyệt lại toàn bộ cuộc tình chỉ trong thời gian ngắn ngủi khi họ cởi đôi găng tay.
Đấy là việc Trysdale đang làm, khi anh đứng bên chiếc bàn trong căn phòng độc thân anh thuê. Trên mặt bàn là một cây xanh trồng trong một cái lọ bằng đất nung đỏ. Cây này là một loài xương rồng, với những chiếc lá dài thõng, liên tục đong đưa theo ngọn gió nhẹ nhất trong cử chỉ lạ lùng dường như ra dấu hiệu gì đấy.
Anh bạn của Trysdale, anh trai của cô dâu, đứng kế bên cái tủ bát đĩa, đang phàn nàn vì phải uống rượu một mình. Cả hai đang mặc bộ quần áo dự lễ.
Trong khi Trysdale đang chậm rãi cởi những cúc găng tay, đầu óc anh nhanh chóng và đau xót hồi tưởng lại những giờ vừa trôi qua. Dường như khứu giác của anh vẫn còn đượm mùi hương từ những lẵng hoa xếp dầy đặc trong nhà thờ và trong tai anh vẫn còn vang tiếng rầm rì của hàng nghìn giọng hát, tiếng xào xạc của trang phục giòn cứng và dai dẳng một cách cố chấp nhất, những lời ê a của vị mục sư đang buộc đời cô vào người khác mà không ai gỡ ra được.
Như thể do thói quen của đầu óc anh ta, từ khía nhìn chung cục vô vọng này, anh vẫn cố gắng hết mức để đi đến lời lý giải tại sao và làm thế nào anh đã mất cô. Bị một thực tế không thể dung hoà giáng cho anh một cú thô bạo, anh bất ngờ thấy mình đối diện với cái mà từ xưa đến giờ anh chưa bao giờ giáp mặt - cái bản ngã sâu thẳm, nguyên sơ và giản đơn của anh. Anh đã thấy mọi lớp nhung y của trò giả vờ và kiêu kỳ mà anh đã mặc giờ biến thành giẻ rách của tính ngông cuồng. Anh rùng mình với ý nghĩ rằng, từ trước đến giờ, trong con mắt của thiên hạ, trang phục của anh hẳn có vẻ nghèo nàn và tả tơi. Tính phù phiếm và tật hay dối gạt! Đây là những điểm yếu của anh. Và riêng cô thì không bao giờ như thế! Nhưng tại sao…
Khi cô đi chậm rãi giữa hai hàng ghế dẫn đến bục làm lễ, anh cảm thấy một nỗi đắc thắng thấp hèn, chán ngán vốn vẫn thường nâng đỡ anh. Anh đã tự nhủ là vẻ nhợt nhạt của cô là do ý nghĩ cô dành cho một người nào khác chứ không phải cho người cô sẽ trao cuộc đời. Nhưng ngay điều an ủi tệ hại này cũng không giữ được lâu. Vì lẽ, khi anh thấy cô thoáng ngước lên nhìn, một tia nhìn trong sáng cô dành cho người đoạt được cô, tự anh biết rằng anh đã bị quên lãng. Có một lần, cô đã gửi lên anh cùng tia nhìn này. Thực ra, sự lừa dối của anh đã vỡ vụn, mọi chống đỡ đều không còn. Thế thì tại sao cuộc tình lại chấm dứt? Không có bất hoà giữa hai người, không có gì cả.
Cả nghìn lần anh đã duyệt lại trong tâm trí anh sự việc xảy ra trong những ngày cuối cùng trước khi mọi chuyện đều bị đảo lộn.
Cô luôn khăng khăng muốn tung anh lên mây xanh và anh đã chấp nhận việc này với vẻ huy hoàng. Hương hoa cô dâng lên thật ngọt ngào, thật khiêm tốn (anh tự nhủ như thế), đầy tính trẻ con và đầy vẻ tôn thờ và (có lần anh đoán chắc như thế) thật thành khẩn. Cô đã gán ghép cho anh, đến mức gần như siêu nhiên, mọi đức tính và mọi xuất chúng và mọi tài năng, rồi anh đã hấp thụ việc hiến dâng như thể cây cối sa mạc thu lấy những giọt mưa mà không chắc sẽ nở hoa hay kết trái.
Trysdale hồi tưởng lại rõ ràng một kỷ niệm đỉnh cao về tính tự kiêu của anh - đầy ngu xuẩn nhưng hối tiếc thì đã muộn.
Đấy là vào một buổi tối khi anh mời cô lên mây xanh và chia sẻ sự vĩ đại của mình. Giờ thì anh quá đau đớn nên không muốn nhớ lại nhiều về vẻ đẹp đầy thuyết phục của cô tối hôm ấy - mái tóc lượn sóng buông thả, mãnh lực lôi cuốn dịu dàng và trinh nguyên của những tia nhìn và lời nói của cô. Trong khi chuyện trò với nhau, cô nói: - Và Thuyền trưởng Carruthers đã cho em biết là anh nói tiếng Tây Ban Nha như người bản xứ. Tại sao anh giấu em một tài năng như thế? Có việc gì mà anh không biết không?
Thực ra, Carruthers là một anh dốt. Chắc chắn là anh (Trysdale) đã mang tội (đôi lúc anh như thế) thốt lên trong câu lạc bộ của anh một câu châm ngôn nào đấy bằng tiếng Tây Ban Nha mà anh đã moi ra từ mấy thứ hổ lốn trên bìa sau các quyển từ điển. Carruthers, vốn là một trong những người ngưỡng mộ anh hết mình, chính là người đã phóng đại việc phô trương cho một óc thông thái đáng nghi ngờ.
Nhưng hỡi ôi! Hương hoa từ lòng ngưỡng mộ của cô đã trở nên quá ngọt và quá bốc! Anh để cho lời gán ghép lan truyền ra mà không đính chính. Không phản đối gì cả, anh đã cho phép cô choàng quanh vầng trán anh cái vòng miện giả hiệu về nền uyên bác Tây Ban Nha. Anh đã để cái vòng miện xoắn xít mềm dịu tô điểm cho cái đầu thích chinh phục của anh, mà không cảm thấy có những gai nhọn đang châm chích và sau này sẽ xuyên thủng cả anh.
Cô thật là vui tươi, thẹn thùng và dè dặt làm sao ấy! Cô đã vùng vẫy như con chim bị đánh bẫy khi anh đã đem mọi thứ trọng đại của anh ra đặt dưới chân cô! Anh đã có thể đoán chắc, và giờ anh vẫn đoán chắc mà không nhầm lẫn, là cô đã chấp nhận anh. Chỉ có điều cô không thể trả lời trực tiếp cho anh, vì cô còn e thẹn. Cô bảo: “Ngày mai em sẽ gửi anh câu trả lời” và anh, kẻ chiến thắng buông thả tự tin, đã mỉm cười ban cho cô quyền được trễ hạn.
Ngày kế, anh nóng nảy trông chờ câu trả lời của cô. Đến trưa, anh nài ngựa của cô đến gõ cửa phòng anh, rồi để lại cây xương rồng lạ lùng trong cái bình đất nung đỏ. Không hề có tờ thư hay lời hay lời nhắn, chỉ có chiếc thẻ cột vào cây xương rồng mang một danh từ ngoại ngữ man di hoặc là một tên thực vật. Anh đã chờ cho đến tối, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời của cô. Tự ái to phồng và tính phù phiếm bị thương tổn khiến anh không muốn đến tìm cô. Hai ngày sau, họ gặp lại nhau trong một bữa ăn tối. Họ chào hỏi nhau theo cách bình thường, nhưng cô nhìn anh, ngừng thở, băn khoăn, giận dữ. Anh lịch sự khăng khăng chờ nghe cô giải thích. Với tính nhạy cảm của phụ nữ, cô đoán ra ý anh, rồi trở nên lạnh lùng như băng tuyết. Từ ngày ấy, họ rời xa nhau dần. Anh đã có lỗi chỗ nào? Lỗi thuộc về ai? Giờ trở nên khiêm tốn, anh tìm kiếm câu trả lời giữa những hoang tàn của việc tự thổi phồng.
Tiếng nói của người thanh niên kia tọc mạch chen vào luồng hồi tưởng: - Này, Trysdale, có chuyện gì vậy? Cậu có vẻ đau khổ cứ như chính cậu là chú rể thay vì chỉ đóng vai phù rể! Nhìn tớ đây này, một món phụ tùng khác, đã đi hai nghìn dặm suốt từ Nam Mỹ trên một chiếc tàu đầy tỏi và gián để nhắm mắt làm ngơ sự hy sinh - hãy nhìn xem tội lỗi tớ chất nhẹ như thế nào trên hai vai! Tớ chỉ có một đứa em gái và giờ nó đã đi. Này, uống tí gì đi để xoa dịu lương tâm của cậu. - Tớ không muốn uống gì trong lúc này, cảm ơn.
Anh bạn đi đến gần anh, tiếp tục: - Rượu cô-nhắc của cậu tồi quá. Ngày nào đấy chạy xuống Punta Redonda để gặp tớ và thử mấy thứ ông già Garcia mang lậu vào. Chuyến đi đáng công lắm. A này! Gặp lại cố nhân ở đây! Cậu đào đâu ra cây xương rồng này thế, Trysdale? - Món quà từ một người bạn. Có biết loài cây này không? - Biết rõ lắm chứ! Nó thuộc miền nhiệt đới. Có hàng trăm cây mọc quanh Punta. Tên nó ghi trên cái thẻ đây này. Có biết một chữ Tây Ban Nha nào không, Trysdale?
Trysdale đáp, với bóng ma cay đắng của một nụ cười: - Không. Đấy là tên Tây Ban Nha à? - Đúng thế. Dân bản xứ mường tưởng là những chiếc lá của nó vươn dài để ra hiệu cho ta. Họ gọi nó bởi tên này - Ventomarme. Tên có nghĩa là "Hãy đến mang tôi đi".
(Nguồn: mariecurie.biz) Yêu ai cứ bảo là yêu... thì đâu đến nỗi, con trai thường bị cái... hơi thật thà trong vấn đề tình cảm!
_________________________ Sông rồi cạn, núi rồi mòn Thân về cát bụi, tình còn hư không |
| | | Trà Mi
Tổng số bài gửi : 7185 Registration date : 01/04/2011
| Tiêu đề: Re: Tuyển tập truyên ngắn của O.Henry Wed 08 May 2019, 12:56 | |
| - Ai Hoa đã viết:
- Trà Mi đã viết:
- Cây xương rồng
Điều quý nhất của thời gian là nó chỉ thuần tương đối. Theo sự nhất trí chung, phần lớn những hồi tưởng được dành cho người đang bị thì thụp rơi xuống nước và ta không nói quá là con người có thể duyệt lại toàn bộ cuộc tình chỉ trong thời gian ngắn ngủi khi họ cởi đôi găng tay.
Đấy là việc Trysdale đang làm, khi anh đứng bên chiếc bàn trong căn phòng độc thân anh thuê. Trên mặt bàn là một cây xanh trồng trong một cái lọ bằng đất nung đỏ. Cây này là một loài xương rồng, với những chiếc lá dài thõng, liên tục đong đưa theo ngọn gió nhẹ nhất trong cử chỉ lạ lùng dường như ra dấu hiệu gì đấy.
Anh bạn của Trysdale, anh trai của cô dâu, đứng kế bên cái tủ bát đĩa, đang phàn nàn vì phải uống rượu một mình. Cả hai đang mặc bộ quần áo dự lễ.
Trong khi Trysdale đang chậm rãi cởi những cúc găng tay, đầu óc anh nhanh chóng và đau xót hồi tưởng lại những giờ vừa trôi qua. Dường như khứu giác của anh vẫn còn đượm mùi hương từ những lẵng hoa xếp dầy đặc trong nhà thờ và trong tai anh vẫn còn vang tiếng rầm rì của hàng nghìn giọng hát, tiếng xào xạc của trang phục giòn cứng và dai dẳng một cách cố chấp nhất, những lời ê a của vị mục sư đang buộc đời cô vào người khác mà không ai gỡ ra được.
Như thể do thói quen của đầu óc anh ta, từ khía nhìn chung cục vô vọng này, anh vẫn cố gắng hết mức để đi đến lời lý giải tại sao và làm thế nào anh đã mất cô. Bị một thực tế không thể dung hoà giáng cho anh một cú thô bạo, anh bất ngờ thấy mình đối diện với cái mà từ xưa đến giờ anh chưa bao giờ giáp mặt - cái bản ngã sâu thẳm, nguyên sơ và giản đơn của anh. Anh đã thấy mọi lớp nhung y của trò giả vờ và kiêu kỳ mà anh đã mặc giờ biến thành giẻ rách của tính ngông cuồng. Anh rùng mình với ý nghĩ rằng, từ trước đến giờ, trong con mắt của thiên hạ, trang phục của anh hẳn có vẻ nghèo nàn và tả tơi. Tính phù phiếm và tật hay dối gạt! Đây là những điểm yếu của anh. Và riêng cô thì không bao giờ như thế! Nhưng tại sao…
Khi cô đi chậm rãi giữa hai hàng ghế dẫn đến bục làm lễ, anh cảm thấy một nỗi đắc thắng thấp hèn, chán ngán vốn vẫn thường nâng đỡ anh. Anh đã tự nhủ là vẻ nhợt nhạt của cô là do ý nghĩ cô dành cho một người nào khác chứ không phải cho người cô sẽ trao cuộc đời. Nhưng ngay điều an ủi tệ hại này cũng không giữ được lâu. Vì lẽ, khi anh thấy cô thoáng ngước lên nhìn, một tia nhìn trong sáng cô dành cho người đoạt được cô, tự anh biết rằng anh đã bị quên lãng. Có một lần, cô đã gửi lên anh cùng tia nhìn này. Thực ra, sự lừa dối của anh đã vỡ vụn, mọi chống đỡ đều không còn. Thế thì tại sao cuộc tình lại chấm dứt? Không có bất hoà giữa hai người, không có gì cả.
Cả nghìn lần anh đã duyệt lại trong tâm trí anh sự việc xảy ra trong những ngày cuối cùng trước khi mọi chuyện đều bị đảo lộn.
Cô luôn khăng khăng muốn tung anh lên mây xanh và anh đã chấp nhận việc này với vẻ huy hoàng. Hương hoa cô dâng lên thật ngọt ngào, thật khiêm tốn (anh tự nhủ như thế), đầy tính trẻ con và đầy vẻ tôn thờ và (có lần anh đoán chắc như thế) thật thành khẩn. Cô đã gán ghép cho anh, đến mức gần như siêu nhiên, mọi đức tính và mọi xuất chúng và mọi tài năng, rồi anh đã hấp thụ việc hiến dâng như thể cây cối sa mạc thu lấy những giọt mưa mà không chắc sẽ nở hoa hay kết trái.
Trysdale hồi tưởng lại rõ ràng một kỷ niệm đỉnh cao về tính tự kiêu của anh - đầy ngu xuẩn nhưng hối tiếc thì đã muộn.
Đấy là vào một buổi tối khi anh mời cô lên mây xanh và chia sẻ sự vĩ đại của mình. Giờ thì anh quá đau đớn nên không muốn nhớ lại nhiều về vẻ đẹp đầy thuyết phục của cô tối hôm ấy - mái tóc lượn sóng buông thả, mãnh lực lôi cuốn dịu dàng và trinh nguyên của những tia nhìn và lời nói của cô. Trong khi chuyện trò với nhau, cô nói: - Và Thuyền trưởng Carruthers đã cho em biết là anh nói tiếng Tây Ban Nha như người bản xứ. Tại sao anh giấu em một tài năng như thế? Có việc gì mà anh không biết không?
Thực ra, Carruthers là một anh dốt. Chắc chắn là anh (Trysdale) đã mang tội (đôi lúc anh như thế) thốt lên trong câu lạc bộ của anh một câu châm ngôn nào đấy bằng tiếng Tây Ban Nha mà anh đã moi ra từ mấy thứ hổ lốn trên bìa sau các quyển từ điển. Carruthers, vốn là một trong những người ngưỡng mộ anh hết mình, chính là người đã phóng đại việc phô trương cho một óc thông thái đáng nghi ngờ.
Nhưng hỡi ôi! Hương hoa từ lòng ngưỡng mộ của cô đã trở nên quá ngọt và quá bốc! Anh để cho lời gán ghép lan truyền ra mà không đính chính. Không phản đối gì cả, anh đã cho phép cô choàng quanh vầng trán anh cái vòng miện giả hiệu về nền uyên bác Tây Ban Nha. Anh đã để cái vòng miện xoắn xít mềm dịu tô điểm cho cái đầu thích chinh phục của anh, mà không cảm thấy có những gai nhọn đang châm chích và sau này sẽ xuyên thủng cả anh.
Cô thật là vui tươi, thẹn thùng và dè dặt làm sao ấy! Cô đã vùng vẫy như con chim bị đánh bẫy khi anh đã đem mọi thứ trọng đại của anh ra đặt dưới chân cô! Anh đã có thể đoán chắc, và giờ anh vẫn đoán chắc mà không nhầm lẫn, là cô đã chấp nhận anh. Chỉ có điều cô không thể trả lời trực tiếp cho anh, vì cô còn e thẹn. Cô bảo: “Ngày mai em sẽ gửi anh câu trả lời” và anh, kẻ chiến thắng buông thả tự tin, đã mỉm cười ban cho cô quyền được trễ hạn.
Ngày kế, anh nóng nảy trông chờ câu trả lời của cô. Đến trưa, anh nài ngựa của cô đến gõ cửa phòng anh, rồi để lại cây xương rồng lạ lùng trong cái bình đất nung đỏ. Không hề có tờ thư hay lời hay lời nhắn, chỉ có chiếc thẻ cột vào cây xương rồng mang một danh từ ngoại ngữ man di hoặc là một tên thực vật. Anh đã chờ cho đến tối, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời của cô. Tự ái to phồng và tính phù phiếm bị thương tổn khiến anh không muốn đến tìm cô. Hai ngày sau, họ gặp lại nhau trong một bữa ăn tối. Họ chào hỏi nhau theo cách bình thường, nhưng cô nhìn anh, ngừng thở, băn khoăn, giận dữ. Anh lịch sự khăng khăng chờ nghe cô giải thích. Với tính nhạy cảm của phụ nữ, cô đoán ra ý anh, rồi trở nên lạnh lùng như băng tuyết. Từ ngày ấy, họ rời xa nhau dần. Anh đã có lỗi chỗ nào? Lỗi thuộc về ai? Giờ trở nên khiêm tốn, anh tìm kiếm câu trả lời giữa những hoang tàn của việc tự thổi phồng.
Tiếng nói của người thanh niên kia tọc mạch chen vào luồng hồi tưởng: - Này, Trysdale, có chuyện gì vậy? Cậu có vẻ đau khổ cứ như chính cậu là chú rể thay vì chỉ đóng vai phù rể! Nhìn tớ đây này, một món phụ tùng khác, đã đi hai nghìn dặm suốt từ Nam Mỹ trên một chiếc tàu đầy tỏi và gián để nhắm mắt làm ngơ sự hy sinh - hãy nhìn xem tội lỗi tớ chất nhẹ như thế nào trên hai vai! Tớ chỉ có một đứa em gái và giờ nó đã đi. Này, uống tí gì đi để xoa dịu lương tâm của cậu. - Tớ không muốn uống gì trong lúc này, cảm ơn.
Anh bạn đi đến gần anh, tiếp tục: - Rượu cô-nhắc của cậu tồi quá. Ngày nào đấy chạy xuống Punta Redonda để gặp tớ và thử mấy thứ ông già Garcia mang lậu vào. Chuyến đi đáng công lắm. A này! Gặp lại cố nhân ở đây! Cậu đào đâu ra cây xương rồng này thế, Trysdale? - Món quà từ một người bạn. Có biết loài cây này không? - Biết rõ lắm chứ! Nó thuộc miền nhiệt đới. Có hàng trăm cây mọc quanh Punta. Tên nó ghi trên cái thẻ đây này. Có biết một chữ Tây Ban Nha nào không, Trysdale?
Trysdale đáp, với bóng ma cay đắng của một nụ cười: - Không. Đấy là tên Tây Ban Nha à? - Đúng thế. Dân bản xứ mường tưởng là những chiếc lá của nó vươn dài để ra hiệu cho ta. Họ gọi nó bởi tên này - Ventomarme. Tên có nghĩa là "Hãy đến mang tôi đi".
(Nguồn: mariecurie.biz) Yêu ai cứ bảo là yêu... thì đâu đến nỗi, con trai thường bị cái... hơi thật thà trong vấn đề tình cảm!
thật thà như chuối... cụ dzị đó, phải hônnnnnnnnnnn thầy? |
| | | Trà Mi
Tổng số bài gửi : 7185 Registration date : 01/04/2011
| Tiêu đề: Re: Tuyển tập truyên ngắn của O.Henry Wed 08 May 2019, 13:42 | |
| CHIẾC VÁY ĐẦM MÀU TÍM
Trước tiên, chúng ta hãy xem xét màu tím. Đó là màu được cả con trai và con gái để mắt tới và các vị hoàng đế thường coi đó là màu đặc biệt của mình. Chúng ta cũng thường nói rằng các hoàng tử được sinh ra nơi muôn hồng ngàn tía. Hẳn nhiên rồi. Ngay cả đến cơn đau quặn bụng cũng để lại cái màu hoàng gia trên mặt với chiếc mũi hếch lên của các chàng hoàng tử. Và khi nói đến thời trang thì ít người phụ nữ nào lại không thích cái màu sắc đó.
Mọi người cứ để ý mà xem, tất nhiên là sắc màu trang phục trên đường phố rất đa dạng và kiểu cách. Nhưng thực ra trên một chiếc váy viền ba lớp chèn những vuông lụa nhỏ hay trên chiếc khăn ren xếp chéo trên áo vét và cánh tay áo diềm xếp nếp kiểu cách bao giờ cũng thấy rất nhiều màu tím. Chắc chắn rồi. Chỉ cần đi bộ một chút xuống Phố 23 vào bất kỳ một buổi chiều nào cũng sẽ thấy.
Vậy là Mai-đa, cô gái với đôi mắt nâu to tròn và mái tóc nâu quế, nhân viên cửa hàng Bi-hai-vơ, bảo Gơ-rếch, cô gái có chiếc trâm cài đầu bằng thạch anh và giọng nói đượm vị bạc hà: “Dịp Lễ Tạ Ơn này tớ sẽ may một chiếc váy đầm màu tím.”
“Vậy sao”, Gơ-rếch nói: “Tớ thì lại thích màu đỏ. Cậu thấy đấy, ở Đại lộ số 5, có bán rất nhiều váy đầm màu đỏ. Và có vẻ đàn ông ai cũng thích màu đỏ nữa.”
“Tớ thích màu tím nhất”, Mai-đa nói. “Ông thợ may Sle-ghen đã hứa may cho tớ với giá 8 đô-la. Sẽ đẹp lắm đây. Một chiếc váy xếp tầng và áo khoác điểm ruy băng màu trắng dưới cổ áo và…”
“Một anh chàng thật bảnh!” Gơ-rếch nháy mắt.
“…dải ống tay áo thụng trên áo vét trắng; và…”
“Một anh chàng thật bảnh!” Gơ-rếch lặp lại.
“Cậu nói vậy là ý gì?”
“Cậu nghĩ là anh Ram-say thích màu tím à? Tớ mới nghe anh ấy nói hôm qua là màu đỏ đậm thật là tuyệt.”
“Tớ không quan tâm.” Mai-đa nói: “Tớ thích màu tím, và những ai không thích thì làm ơn đứng sang một bên.”
Có lẽ những tín đồ của màu tím có thể hơi bị ảo giác một chút. Nhưng điều nguy hiểm là khi một người con gái nghĩ rằng cô ấy có thể mặc màu tím bất kể màu da hay ý kiến của mọi người.
Mai-đa đã tiết kiệm được 18 đô-la sau 8 tháng. Cô đã dùng số tiền này để mua đồ để may bộ váy đầm, trả trước 4 đô-la tiền công cho ông Sle-ghen. 4 đô-la còn lại cô sẽ trả ông vào trước ngày Lễ Tạ ơn. Và sau đó thì sẽ chẳng gì đáng mê hoặc hơn kỳ nghỉ Tạ ơn với một chiếc váy đầm màu tím.
Lão Bách-man, chủ cửa hàng Bi-hai-vơ, năm nào cũng tổ chức một bữa tiệc cho nhân viên của mình vào ngày Lễ Tạ ơn. Và ông sẽ luôn nhắc họ về niềm vui của bữa tiệc và chờ đợi cho đến ngày Lễ Tạ ơn tiếp theo những mong khuyến khích sự nhiệt tình trong công việc của họ.
Nhưng có lẽ chúng ta nên nói về anh Ram-say trước đã. Đó là nhân vật quan trọng nhất, hơn bất cứ màu sắc nào, dẫu đó có là màu tím hay xanh lá cây.
Ram-say là trưởng nhóm nhân viên bán hàng, một người đàn ông đứng đắn mà mỗi khi anh nói chuyện, các cô gái thường cười khúc khích mà nói: “Ôi dào ơi!” Ram-say cũng độc đáo ở những góc nhìn khác. Anh khỏe mạnh kỳ lạ và tin rằng người ta không nên ăn bất cứ thứ gì tốt cho họ. Anh không thích người ta chăm sóc bản thân thái quá, đi ủng mỗi khi đi trời có tuyết rơi, sử dụng thuốc hay chăm chút bản thân theo bất kỳ cách nào. Vậy là cứ mười cô gái thì có một cô mỗi khi đặt lưng xuống hằng đêm là mơ thấy được trở thành bà Ram-say.
Ram-say thường là người dẫn chương trình ở buổi tiệc ngày Lễ Tạ ơn của cửa hàng. Bao giờ cũng vậy, cửa hàng luôn mời hai nhạc công người I-ta-li-a tới chơi vi-ô-lông, đàn hạc và trình diễn một điệu nhảy ở bữa tiệc.
Còn đây, hai cô gái đang dự định mua hai chiếc váy đầm với mục đích quyến rũ Ram-say. Một chiếc màu tím và một chiếc màu đỏ. Tất nhiên, tám cô gái khác ở cửa hàng cũng sẽ may váy áo. Nhưng cũng rất có thể họ sẽ mặc áo sơ mi ngang eo cùng váy đen chứ không phải là màu tím hoặc đỏ rực rỡ.
Gơ-rếch cũng đã dành ra một khoản tiết kiệm. Cô sẽ mua một bộ váy may sẵn. Việc gì phải cần đến một thợ may khi sẵn có một thân hình dễ chọn đồ kia chứ.
Đêm trước Lễ Tạ ơn. Mai-đa vội vã về nhà, háo hức với ý nghĩ về ngày mai hạnh phúc. Cô nghĩ đến màu tím của mình và tự thuyết phục bản thân hàng nghìn lần rằng Ram-say thích màu tím chứ không phải màu đỏ. Trước tiên cô sẽ về nhà để lấy 4 đô-la gói trong mảnh khăn giấy đặt trong ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo. Sau đó, cô sẽ tới trả khoản tiền đó cho ông thợ may già Sle-ghen và lấy bộ váy đầm về.
Gơ-rếch cũng thuê cùng tòa nhà với Mai-đa và ở tầng trên.
Vừa về đến nhà, Mai-đa đã nghe tiếng ồn ào. Giọng bà chủ nhà đang chát chúa vọng ra ở phòng Gơ-rếch. Rồi Mai-đa thấy Gơ-rếch đi xuống, mắt đỏ hoe như màu bộ váy đầm cô thích. “Bà ấy bảo tớ phải dọn đi chỗ khác vì tớ chưa trả 4 đô-la tiền nhà”, Gơ-rếch sụt sịt. “Thật quái ác. Bà ấy đã khóa hòm của tớ ở trong phòng. Giờ tớ không thể đi đâu được khi trong tay không có một xu”.
“Hôm qua cậu còn có tiền cơ mà”, Mai-đa nói.
“Tớ đã đi mua bộ váy đầm màu đỏ. Tớ cứ nghĩ đến tuần sau bà ấy mới đòi tiền nhà”, Gơ-rếch nói và lại sụt sịt.
Sau một thoáng suy nghĩ, Mai-đa quyết định đưa 4 đô-la của mình cho Gơ-rếch.
“Cầu Chúa ban phước cho cậu!" Gơ-rếch vẫn sụt sịt nhưng đã vui trở lại: “Tớ sẽ trả tiền nhà ngay cho bà ấy và sau đó sẽ thử bộ váy. Sẽ tuyệt lắm đấy. Chút nữa cậu lên xem nhé. Còn khoản tiền này tớ sẽ trả cậu, mỗi tuần một đô-la. Tớ hứa đấy”.
Rồi ngày Lễ Tạ ơn cũng đến.
Bữa tiệc của cửa hàng diễn ra vào buổi trưa. 11.45, Gơ-rếch chạy xuống phòng Mai-đa. Trông cô thật quyến rũ trong bộ váy đỏ.
Mai-đa vẫn ngồi bên cửa sổ, mặc chiếc váy len dệt bằng lông cừu cũ với chiếc thắt lưng màu xanh. Cô đang mạng lại một cái gì đó.
“Sao cậu vẫn chưa thay đồ?” Gờ-rếch hỏi. “Váy có vừa không?”
“Bộ váy đầm của tớ may không kịp”, Mai-đa nói: “Tớ không đi đâu”.
“Tệ quá. Nhưng sao cậu không mặc tạm bộ nào đó và đi cùng tớ. Chỉ là các đồng nghiệp ở cửa hàng thôi mà. Cậu biết là họ không quá quan tâm đâu”.
“Nhất định tớ phải mặc màu tím”, Mai-đa nói: “Nếu không tớ sẽ không đi đâu cả. Đừng bận tâm về tớ. Đi nhanh lên nếu không sẽ muộn đấy. Trông cậu thật tuyệt trong bộ đầm đỏ”.
Thế rồi Mai-đa ngồi bên cửa sổ suốt buổi trưa hôm đó. Cô tưởng như nghe thấy tiếng các cô gái la hét chói tai, tiếng cười của ông Bách-man sau khi kể xong mỗi câu truyện cười, thấy những viên kim cương bà Bách-man đeo trên người, và thấy cả Ram-say đi quanh, quan tâm đến hết thảy mọi người.
Bốn giờ chiều, mang khuôn mặt thẫn thờ như chẳng còn sức sống, cô chậm chạp đi đến hàng may của ông Sle-ghen và nói với ông rằng cô không có 4 đô-la để trả cho ông và lấy bộ váy về.
“Trời đất!” Sle-ghen la lên, giận dữ. “Vậy thì sao phải con phải rầu rĩ đến vậy chứ? Mang về đi. Xong rồi đó. Lúc nào có trả ta sau cũng được. Hai năm rồi, ngày nào ta chẳng nhìn thấy con đi qua cửa hàng của ta? Có phải ta là thợ may thì không biết nhìn người hay sao? Khi nào có tiền con trả cho ta cũng được. Mang bộ váy về đi. Sẽ tuyệt lắm đấy. Nếu nó làm con xinh đẹp hơn thì ta chẳng có gì phải phàn nàn cả. Đừng nói nữa. Khi nào có tiền thì trả”.
Với lòng biết ơn vô hạn, Mai-đa vội vã mang bộ váy đầm về, không kịp để ý rằng mưa đang rát mặt. Trên đó, người ta chỉ thấy nụ cười hạnh phúc.
Thưa các quý bà đi mua sắm trong những toa xe sang trọng; thưa những cô tiểu thư với chiếc tủ quần áo đầy nhóc, các cô không hiểu được đâu. Các cô không thể hiểu tại sao Mai-đa không thấy lạnh khi chạy dưới cơn mưa trong ngày Lễ Tạ ơn.
Năm giờ chiều, Mai-đa ra phố trong bộ váy màu tím của mình. Mưa đã rơi nặng hạt và gió đã trở mạnh. Mọi người tất bật về nhà hay chạy vào ô-tô với những chiếc ô nắm chặt và áo mưa cài kín. Nhiều người quay lại ngạc nhiên nhìn một cô gái xinh đẹp trong bộ đầm màu tím, bình thản bước mà hạnh phúc ngời lên trong mắt. Cô đi trong cơn mưa mà như thể đang dạo trong một khu vườn rực rỡ nắng hè.
Vâng! Đã nói là các cô không hiểu được đâu, thưa các quý cô với những chiếc ví dầy và tủ quần áo đầy nhóc. Các cô không hiểu được thế nào là được sống với mong đợi, khao khát về một thứ gì đó thật tuyệt diệu - một thứ mà phải kham khổ tám tháng, dành dụm mới có được. Đó là chiếc váy tím cho một kỳ nghỉ đầy ý nghĩa. Vậy thì trời mưa hay nắng có gì là khác biệt đâu? Không ô, cũng không ủng, Mai-đa bước đi trong bộ váy tím của mình. Nước mưa chảy thành giọt từ ngón tay.
Bỗng có người chặn cô lại ở góc đường. Mai-đa ngước lên nhìn; ở đó là đôi mắt Ram-say lấp lánh. “Tại sao chứ, Mai-đa?" Ram-say nói: “Trông em thật hoàn hảo trong bộ váy mới. Anh đã rất thất vọng vì không thấy em trong bữa tiệc. Trong tất cả những cô gái anh biết, chỉ có em cho anh thấy được ý nghĩa lớn lao và sự thông thái. Anh có thế đi cùng em không?”
Mai-đa đỏ mặt và bắt đầu hắt hơi.
|
| | | Ai Hoa
Tổng số bài gửi : 10615 Registration date : 23/11/2007
| | | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: Tuyển tập truyên ngắn của O.Henry | |
| |
| | | |
Similar topics | |
|
Trang 3 trong tổng số 3 trang | Chuyển đến trang : 1, 2, 3 | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |